Một tháng sau.
Tô Thời Sơ mặc bộ váy đồng phục màu lam đậm.

Khuôn mặt trang điểm tinh tế, đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía trước.

Tay trái cầm một văn kiện, chân đi giày cao gót, kiều diễm và dần mất hút ở cuối hành lang.
Đám nhân viên nhìn bóng lưng Tô Thời Sơ, líu hết cả lưỡi.
“Thư ký Tô tiến bộ rất nhiều nha.”
“Xem cô nói cái gì kìa, cô ấy là thư ký của ai cơ chứ, năng lực nhất định phải tương xứng với chức vị rồi!”
So với Tô Thời Sơ của một tháng trước, cô lúc này toả ra ánh hào quang cực lỳ rực rỡ.
Tại văn phòng Chủ tịch.
“Ân tổng, đây là báo cáo tài chính của công ty tuần trước, tôi đã căn cứ vào phán đoán và phân tích cá nhân mình để lập biên bản tóm tắt, mời anh xem qua.”
Nụ cười trên mặt Tô Thời Sơ hoàn mỹ không tì vết, hai tay đưa văn kiện đặt lên bàn làm việc của Ân Dĩ Mặc.
Tay Ân Dĩ Mặc vốn đang cầm bút bỗng dừng lại một chút, đôi mắt hơi nhướng lên, tiện tay lật mấy trang, sau đó liếc nhìn Tô Thời Sơ.
“Không tệ.” Một lúc lâu sau, Ân Dĩ Mặc mới thốt ra hai chữ này.
Tô Thời Sơ tươi cười, nhưng không khỏi mắng thầm trong lòng.
Nàng biết, Ân cẩu chính là Ân cẩu, miệng chó vĩnh viễn không thể phun ra được ngà voi!

Phần báo cáo này là thành quả tối qua cô phải thức khuya để hoàn thành, hao phí không ít tâm huyết, vậy mà Ân Dĩ Mặc lại bình đạm như vậy!
Ân Dĩ Mặc không biết Tô Thời Sơ đang suy nghĩ cái gì, anh nhắm mắt lại, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ mặt bàn hai cái:
“Chiều nay xử lý xong công việc, buổi tối cùng đi ăn cơm.”
Nghe vậy, Tô Thời Sơ vuốt óc, gật đầu đáp lại.
Với tư cách là thư ký tổng của Chủ tịch, tham gia đàm phán trên bàn rượu là chuyện không thể bình thường hơn.
Cô cũng biết rất rõ ràng về môn đạo trong đó, trong lòng tuy có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại đã có Ân Dĩ Mặc ở đây, đại khái cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, một đại Phật như Ân Dĩ Mặc ngồi ở đây, nào có ai dám động đến người của anh ta.
Buổi tối.
Tô Thời Sơ thay đồng phục, mặc một chiếc áo sơ mi nữ có dải ruy băng lụa ở cổ áo, cùng với một chiếc quần denim mỏng, tổng thể khiến cô bớt sắc sảo và trở nên thân thiện hơn.
Trong bữa ăn, điều quan trọng nhất là để cho đối phương buông lỏng cảnh giác, và giành được sự hợp tác một cách thoải mái và có chút dí dỏm.
Trong xe.
Ân Dĩ Mặc và Tô Thời Sơ ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
Ân Dĩ Mặc mang vẻ mặt uể oải, hai mắt khép hờ, khí chất không có gì là tức giận hay uy quyền.

Ngược lại, Tô Thời Sơ lại như sắp gặp địch tới nơi, cảnh giác và thận trọng bằng cả cơ thể của mình.
Cũng không thể trách Tô Thời Sơ quá mức thận trọng như vậy.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia bữa ăn cùng công ty kể từ khi cô nhậm chức thư ký trưởng.
Ân Dĩ Mặc mở mắt liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Ăn một bữa cơm thôi mà, có cần phải căng thẳng vậy không?”
Nghe ra giọng điệu châm chọc trong lời nói của anh ta, Tô Thời Sơ cắn răng, cố tỏ ra vui vẻ:
“Xin lỗi Ân tổng, bây giờ tôi chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, sau này tôi sẽ từ từ khắc phục.”
Nghe được câu trả lời nghiêm túc của cô, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, giữa hai lông mày có chút u ám.
Không biết vì sao, nhìn cô trưởng thành nhanh như bây giờ, lại còn có thể bình tĩnh đáp lại lời giễu cợt của anh ta, trong lòng anh có chút khó chịu khó nói nên lời.
Điều anh muốn thấy nhiều hơn là cảm xúc của Tô Thời Sơ, những cảm xúc của một con người đang sống.
Chứ không phải như bây giờ, cứng nhắc và rập khuôn, giống như một hình nộm hoàn hảo.
Anh khẽ nhíu mày, giơ tay xoa giữa hai lông mày, cố gắng xua đi những biểu hiện không vui.
Kim Định.
Lúc ở công ty, Tô Thời Sơ cũng đã sớm lấy được tư liệu cho cuộc đàm phán hợp tác tối nay, đó là một thương hiệu lâu đời, công ty ô tô Tinh Duệ.
Lần này, họ muốn bàn với Quốc Tế Huy Hoàng về vấn đề đầu tư dây chuyền sản xuất trong quý tiếp theo.
Kiểu hợp tác này đối với Quốc Tế Huy Hoàng mà nói, là một hoạt động kinh doanh không thể đơn giản hơn.
Hôm nay, Ân Dĩ Mặc sẵn sàng hạ mình tham gia, là bởi vì anh muốn xem thử năng lực trên bàn ăn của Tô Thời Sơ như thế nào.
Nhưng đối với những thứ này, Tô Thời Sơ lại hoàn toàn không biết.

Cô vẫn nghiêm túc phân tích năng lực công ty và chất lượng kinh doanh của đối phương, cố gắng chuẩn bị tốt nhất có thể.
Trong phòng ăn riêng.
Trương Nhất Minh, phó tổng giám đốc tập đoàn Tinh Duệ, đã chờ đợi rất lâu.
Vừa nhìn thấy Ân Dĩ Mặc, ánh mắt hắn sáng ngời, lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Ân tổng, không nghĩ anh sẽ thực sự tới đây, đúng là khiến ta cao hứng mà!”
Nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của hắn, Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững: “Trương tổng lại cứ khách sáo.

Mời ngồi.”
Bọn họ ngồi vào bàn ăn, nhân viên phục vụ cũng lần lượt dọn các món ăn lên bàn.
Để nghênh đón Ân Dĩ Mặc, Trương Nhất Minh có thể vung tay chi một khoản lớn.

Hắn gọi tôm hùm Úc, bào ngư tươi Bắc Cực và cả cá quýt quý hiếm.
Tô Thời Sơ vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, ngồi bên cạnh Ân Dĩ Mặc, đối mặt với những món ăn phong phú trên bàn cũng không hề chớp mắt lấy một cái.
Vâng, đó là tư thái của một người khi làm thư ký trưởng.
Mặc dù bây giờ trong lòng cô đều thèm đến mức sắp chảy nước dãi, nhưng cô vẫn bất động với nụ cười quyến rũ chuyên nghiệp.
Tuy rằng Tô Thời Sơ phản ứng rất nhanh, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Anh hơi nghiêng người, kề sát Tô Thời Sơ, dùng giọng nói thủ thỉ chỉ có cô mới có thể nghe thấy, châm chọc nói: “Thùng cơm.”
Quả nhiên, cho dù có được huấn luyện bài bản đến đâu, cũng không thể thay đổi được bản chất ham ăn của nữ nhân này, ánh mắt kia gần như ghim chặt lên con tôm hùm, sao anh không nhìn thấy cho được?
Tuy nhiên, vì vậy mà tâm trạng của Ân Dĩ Mặc cải thiện không ít.
Lúc nghe được hai chữ “thùng cơm”, nụ cười trên mặt Tô Thời Sơ bỗng cứng đờ mất một giây.
Ân cẩu c.h.ế.t tiệt, lại dám mắng cô là thùng cơm?
Trương Nhất Minh ngồi đối diện bọn họ nhưng không nghe được những lời thì thầm giữa hai người.


Chỉ coi như là Ân Dĩ Mặc đang sắp xếp công việc cho thư ký, nên không khỏi nhìn qua Tô Thời Sơ vài lần.
Nhìn thoáng qua không để ý, lúc này nhìn kỹ hắn mới phát hiện, Tô Thời Sơ quả là một mỹ nhân thanh thuần.
Tô Thời Sơ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng cao ráo.

Quan trọng hơn là, từ bên trong cô toát lên một loại khí chất tươi mát thuần khiết, một loại khí chất rất đặc biệt.
Vừa nhìn đã biết cô là lính mới vào nghề không bao lâu, giống như một búp hoa chưa nở rộ.
Phụ nữ như vậy là khiến người ta mê đắm nhất.
Bởi vậy, Trương Nhất Minh không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Nhận được ánh mắt khó chịu đó, nụ cười của Tô Thời Sơ hơi thu lại, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Trương Nhất Minh, nhẹ nhàng nói:
“Trương tổng, nếu đồ ăn đã lên đầy đủ, chúng ta cũng nên cùng nhau nói về vấn đề chia sẻ đầu tư tiếp theo nhỉ?”

Tiến độ thương lượng khó khăn hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó của Tô Thời Sơ.
Vốn tưởng rằng một doanh nghiệp lâu đời như Tinh Duệ sẽ có xu hướng bảo thủ hơn trong cách phát triển.

Nhưng cô lại không nghĩ tới Trương Nhất Minh quá mức khéo léo, về vấn đề tỉ lệ phần trăm, anh ta luôn một mực né tránh đề cập đến.
Thẳng thừng hay quanh co, tất cả đều đang cố ý gây khó dễ cho Tô Thời Sơ.
Mà Ân Dĩ Mặc ở cạnh bên, từ đầu đến cuối đều không mở miệng, thậm chí một chữ cũng không nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương