Khế Tử
-
Quyển 3 - Chương 120: Đương quan*
*Đương quan: Người gác cổng, người canh giữ
Lăng Tinh cuộn thành một đoàn rúc vào trong góc, dù trên người đã dùng chăn thật dày quấn hai vòng, vẫn khó có thể ngăn chặn cơn lạnh run.
Anh vùi đầu vào hai bàn tay, hồi tưởng lại ba ngày trước, Kinh Vũ vốn đã rời đi bỗng về giáo đường, nhân lúc anh không hề phòng bị xuất thủ, kích hoạt nghi thức trưởng thành, bản thân anh bị lấy máu trong tim… Cả quá trình hoàn thành trong chớp mắt, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Người bị chứng sợ hãi nghi thức trưởng thành như anh, lại ngay cả sợ hãi cũng chưa kịp cảm thấy, thì đã hoàn thành việc ký kết huyết khế.
Nhưng kỳ rối loạn ba ngày kế tiếp mới là bắt đầu cơn ác mộng, những học sinh cùng lứa của anh đã được dạy kiến thức đầy đủ nhất về nghi thức trưởng thành, hoàn toàn hiểu rõ các loại tình huống trong kỳ rối loạn, chính vì thế, mọi người mới hợp thành tổ chức đồng minh chống lại nghi thức trưởng thành.
Có điều về lý luận hiểu thì hiểu, nhưng khi chân chính tự mình trải qua, mới biết những lời nghe từ bác sĩ, làm sao bì được một phần vạn cảm thụ cắt da này.
Loại cảm giác như có một linh hồn khác xâm lấn trong cơ thể, hàn khí thấu xương từ trong tủy tràn ra ngoài, thân thể giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể đông cứng.
Cánh cửa gian phòng ngủ nhỏ bị đẩy ra, Kinh Vũ đi đến, đem nước trong tay đặt bên cạnh anh.
"Uống nước."
Lăng Tinh nghiêng nhìn qua, đó là loại thức uống dùng cho vận động mà anh mua cho Kinh Vũ ngày đầu tiên cậu ấy đến giáo đường, vì mới lấy từ tủ lạnh ra, bên trên còn kết đầy những hạt nước tinh mịn trong suốt, trong cái giá lạnh ăn vào xương này, cơ hồ liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái thôi cũng có thể đem người đông cứng.
Anh hai mắt nhắm nghiền, nghiêng đầu sang chỗ khác, không có chút ý tứ muốn động tới lon nước kia.
Kinh Vũ còn tưởng rằng anh không khát, "Anh đói không? Tôi đi lấy đồ ăn cho.”
Chỉ chốc lát sau, Kinh Vũ mang theo một gói bánh mì năng lượng nguyên vị về, đưa tới trước mặt Lăng Tinh muốn anh ăn, Lăng Tinh rốt cuộc chịu không nổi, nắm lấy nó ném ra ngoài.
“Tôi đã ăn cái này ăn suốt ba ngày, người bình thường ai lại thích ăn thứ này chứ? Tôi không cần ăn, cậu đem đi đi!"
Kinh Vũ trừng to đôi nhãn châu đen kịt, nhìn Lăng Tinh hắn chưa bao giờ thấy qua, muốn biết anh ấy vì sao lại nổi trận lôi đình.
Một lát sau, hắn hiểu rõ rồi.
"Tôi đã biết, anh chờ một chút.”
Trong phòng lại còn lại một mình, Lăng Tinh thống khổ ôm ngực, người chưa từng phát giận với Kinh Vũ là anh nay lại có thể quát lên với cậu ấy những lời đó, biết rõ cậu ấy là Cô Tinh không hiểu tình cảm nhân loại, lại muốn dùng tiêu chuẩn của nhân loại yêu cầu cậu ấy, cái kỳ rối loạn chết tiệt này khiến anh khắc chế không được tâm tình của mình, thậm chí giận cá chém thớt lây sang người vô tội.
Khi anh ngăn không được mâu thuẫn và tự trách, Kinh Vũ đã vòng trở lại, đem một thứ khác giao cho Lăng Tinh.
“Anh muốn ăn cái này phải không?”
Lăng Tinh cầm lên, gói giấy quen thuộc làm anh nhớ tới cảnh tượng khi họ lần đầu tiên gặp nhau nhiều năm trước, Tiểu cô nương trên bao bì màu hồng của bánh mì vị ô mai khiến Lăng Tinh hết khóc lại bật cười, anh vì sao lại đối Kinh Vũ nói ra những lời quá đáng như vậy chứ, cậu ấy rõ ràng làm rất xuất sắc.
“Ừm, cậu làm rất đúng, vừa rồi là tôi không tốt, " anh nhịn không được hướng về trước ôm lấy Kinh Vũ, "Tôi thích ăn cái này."
Kinh Vũ ngồi lên chiếc ghế một bên, nhìn Lăng Tinh bọc chăn bông ở đó ăn bánh mì, ánh mắt anh màu xám rất nhạt, đến mức nếu cứ nhạt thêm chút nữa liền biến mất.
“Cậu vì sao lại không giết chết tôi?” Lăng Tinh thấy đối phương luôn theo dõi mình, dứt khoát mở miệng hỏi.
“Tôi vì sao phải giết anh?” Kinh Vũ hỏi lại.
"Đây không phải mệnh lệnh quân đội đưa cho cậu sao?”
"Quân đội lệnh cho tôi cùng anh hoàn thành nghi thức trưởng thành, tôi đã hoàn thành mệnh lệnh." Kinh Vũ trả lời đương nhiên.
Quân bộ không muốn lưu anh, nhưng không cách nào xử tử một thiếu niên, liền phái Cô Tinh đến cưỡng chế nghi thức trưởng thành, dùng biện pháp này có thể khiến anh chuyển thế, lại còn có năng lực khiến cô tinh trưởng thành, nếu Lăng Tinh đứng trên lập trường của quân đội, cũng nghĩ không ra phương thức giải quyết nào đẹp hơn.
Nhưng kỳ quái chính là anh lại không chết, rõ ràng đối tượng cùng Cô Tinh cử hành nghi thức trưởng thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì cái gì mình lại còn sống? Ngay cả bản thân Kinh Vũ còn không rõ, Lăng Tinh càng không có khả năng biết.
Bánh mì năng lượng vẫn là có một vài chỗ tốt nhất định, ít nhất cũng cung cấp đủ năng lượng cho người dùng, Lăng Tinh ăn hết một cái, thân thể hơi có chút khí lực, rét lạnh tựa hồ cũng giảm bớt vài độ.
Nhưng cảm giác kỳ quái cứ luôn lan tràn quanh anh, mà loại cảm giác này đến từ chính người ngồi đối diện.
“Cậu đang làm gì?"
Anh vừa hỏi xong câu này, thân mình bỗng bị kéo xuống, nếu không phải đúng lúc dùng hai tay chống lên giường, anh đã có thể cứ thế mà ngã ra rồi.
Một loại hoảng hốt nặng ngàn cân áp chế từ đỉnh đầu, mồ hôi lạnh cơ hồ trong nháy mắt thấm ướt đẫm lưng áo, đôi môi không chút máu vì sợ hãi mà run rẩy không khép lại được.
"Đây là cái gì?" Kinh Vũ vô tội nghiêng đầu hỏi.
Lăng Tinh cách hơn mười giây mới một lần nữa thở hổn hển, nhưng cũng không phải thở gấp đều đặn, mà là dồn dập trao đổi khí xong một vòng nhất định phải đình trệ thật lâu mới có thể tiếp tục vòng tiếp theo, anh nhiều lần tổ chức ngôn ngữ muốn mở miệng, lại ba phen mấy bận kết thúc bằng thất bại.
Cuối cùng vẫn là Kinh Vũ triệt hồi uy hiếp, Lăng Tinh mới mồ hôi rơi như mưa nằm vật trên giường.
“Anh làm sao vậy?" Kinh Vũ không rõ nguyên do hỏi.
Lăng Tinh bình phục nửa ngày, mới mở mắt ra, nhìn thẳng lên ánh mắt đối phương, cực kỳ nghiêm túc gằn từng tiếng nói với hắn.
“Tôi biết, bây giờ đối với cậu mà nói, giống như một đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới, không thử hết từng công năng một chút, thì cậu sẽ không bỏ qua."
Anh lại thở hổn hển hơn nửa ngày mới có thể tiếp tục, “Nhưng cậu phải đáp ứng tôi, chỉ dùng một lần hôm nay, hôm nay cậu có thể làm gì tùy thích, nhưng sau này, sau này không bao giờ được dùng nữa, được không?"
“Nga.” Kinh Vũ thuận theo gật gật đầu.
Người trên giường hô hấp từ sâu sang cạn, từ cạn chuyển sang kéo dài, mí mắt anh dần dần buông xuống, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng.
Kinh Vũ tò mò nhìn biến hóa của anh, theo hắn tăng lớn khống chế, hô hấp Lăng Tinh trở nên dồn dập, bờ vai anh khó nhịn giương lên, đầu ngưỡng ra sau, độ cong của cằm cao cao dương khởi, tựa hồ đang tìm kiếm động chạm của người nào đó.
Anh co rụt vai, cổ áo trần trụi lộ ra xương quai xanh cũng theo nhịp một lên một xuống, làn da vốn trắng tuyết, lại nhiễm lên một tầng hồng nhạt mê người.
Có những tiếng ngâm nhẹ tất tất tác tác từ giữa môi răng anh phát ra, mắt anh phiếm lệ quang, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, đây là một tư thái khác mà Kinh Vũ chưa bao giờ thấy qua, hắn lại nghệch đầu sang một bên, muốn biết rõ lúc này là gì.
"Đây là cái gì?" Ở trước mặt Lăng Tinh, hắn vĩnh viễn là chăm học chăm hỏi như thế.
Lăng Tinh không thể nhịn được nữa, hướng hắn vươn tay, “Cậu tới."
Kinh Vũ không nghi ngờ gì, từng bước từ trước bàn lò dò tới bên giường, còn cong nửa người xuống chờ đợi nghe Lăng Tinh dạy bảo.
Lăng Tinh hơi nhấc thân mình, duỗi thẳng cánh tay phải, ôm sau gáy Kinh Vũ, một tay kéo hắn xuống.
***
Từ sau nghi thức trưởng thành tới nay lần đầu tiên Lăng Tinh ngủ thấy ngon, sau khi tỉnh lại, những cảm giác hàn lãnh, cô độc, không an toàn… toàn bộ đều tan thành mây khói, anh nằm trong một khuỷu tay ấm áp, hai người chen chúc trên một chiếc giường đơn chật đến không thể chật hơn nữa, quần áo bị ném bừa nằm loạn thất bát tao trên đất.
Nhưng hồi tưởng lại chuyện phát sinh đêm trước, Lăng Tinh lại nhịn không được muốn chui đầu xuống đất không bao giờ ra nữa, anh là trưởng bối tay cầm tay dạy Kinh Vũ làm mỗi một việc, rốt cục đã tay cầm tay dạy cậu ấy làm luôn ‘chuyện đó’.
Nhưng khác biệt lớn nhất của Cô Tinh cùng người thường, chính là bản năng động vật trong bọn họ mạnh phi thường, một khi thiên tính được phóng thích, liền hoàn toàn phục tùng bản năng mà hành động, không bị quản chế bởi bất kỳ quy tắc nào, thế nên trải qua một đêm gây sức ép, toàn thân anh trên dưới đều rời rã.
Vì đầu anh cứ động đậy, khiến Kinh Vũ đang ôm anh cũng bị phá tỉnh, nhìn thấy Lăng Tinh đã thức, Kinh Vũ lập tức một cái xoay người lên mặt trên, chuẩn bị tiếp tục làm cái loại chuyện khiến hắn cả người thoải mái đó.
"Đợi đã!” Lăng Tinh vội ngăn cản hắn, "Ngừng! Ngừng! Ngừng!"
Anh liên tục hô to ba tiếng, mới khiến Kinh Vũ ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Lăng Tinh dùng hai tay chắn trước ngực Kinh Vũ, dù nói thế nào cũng không để hắn áp xuống, “Cậu trước tiên chờ một chút, nghe tôi nói có được không?"
Kinh Vũ tuy rằng không quá muốn, nhưng vẫn nhịn được, "Anh nói."
Lăng Tinh nghĩ nghĩ, "Cậu có còn nhớ, tôi từng nói với cậu, giữa con người và động vật khác biệt lớn nhất nằm ở chỗ nào không?”
Kinh Vũ hồi tưởng một chút, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên sắc mặt trở nên tái mét, cứng rắn phản bác:
"Tôi không muốn chia sẻ anh cùng người khác!”
Lăng Tinh sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, "Cái, cái gì, cậu đang nói gì vậy a, ý tôi không phải cái này, tôi làm sao có thể…”
Hô hấp Kinh Vũ kịch liệt phập phồng, Lăng Tinh vội vàng ôm chặt hắn, trong lòng cảm thán, trời ạ, Cô Tinh lại có thể sẽ tức giận, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, anh thấy được cái gọi là biểu tình trên mặt Kinh Vũ.
Về phương diện khác, anh cũng không ngừng hối hận, khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật nằm ở chỗ con người biết chia sẻ, đây chẳng phải là bài học đầu tiên của họ sao, thật không nghĩ tới Kinh Vũ lại có thể nhớ rõ như thế, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ đến tình huống này.
Chờ người trong lòng hô hấp bình hoãn lại, Lăng Tinh mới kiên nhẫn giải thích, "Tôi nói không phải là chia sẻ, mà là khắc chế. Động vật sẽ không khắc chế dục vọng của mình, chỉ cần phát tình liền muốn giao phối, nhưng nhân loại thì có thể, đây cũng là bất đồng rõ rệt giữa người và động vật, lúc trước nói như vậy, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Kinh Vũ ngẩng đầu, không rõ, "Vì sao phải khắc chế? Chẳng lẽ có dục vọng là sai sao?"
Lăng Tinh nhẹ vỗ về sau lưng hắn, "Dục vọng đương nhiên không sai, chúng ta bây giờ là phối ngẫu hợp pháp, cậu đối với tôi có dục vọng cũng là bình thường, tôi đối với cậu cũng đồng dạng sẽ có dục vọng. Nhưng cậu cũng phải nghĩ đến năng lực thừa nhận của thân thể một nửa khác, tần suất giao phối như cậu vậy, tôi thật sự không chịu nổi, cho nên, tôi đề nghị chúng ta phải có một hiệp thương giảm bớt số lần lại một chút, giống hôm qua một đêm bảy lần, thật sự không thể lặp lại nữa.”
Kinh Vũ giống như đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của anh, "Vậy năm lần."
Lăng Tinh quả thực muốn đập đầu chết, "Một lần có thể chứ? Tôi cảm thấy một lần đã là rất nhiều rồi."
“Ba lần.” Kinh Vũ hiếm khi không chịu nghe theo mệnh lệnh Lăng Tinh.
Lăng Tinh biết không có cách nào để cậu ấy thỏa hiệp thêm nữa, đành phải buông tha, “Vậy được rồi, nghe lời cậu, ba lần thì ba lần, nhưng mà nhiều hơn nữa thì thật sự không thể, cơ thể của tôi sẽ rụng luôn đó.”
“Anh đã nói người Thiên Túc sẽ không sinh bệnh."
Lăng Tinh tuyệt vọng che mắt.
Lăng Tinh không cho Kinh Vũ làm, Kinh Vũ đành phải một mình chạy tới hoa viên trồng hoa, nhân lúc hắn đang ở tiền viện, Lăng Tiêu chọi đá lên cửa sổ, Lăng Tinh cố nén đau nhức cả người mở cửa ra thả cho cậu vào, Lăng Tiêu dẫn theo một đại đội thức ăn, quăng một đống lên giường Lăng Tinh.
Lăng Tinh thở ra một hơi dài, khẩn cấp nắm một thứ trong đó mở ra cắn vài cái, hoàn chỉnh nuốt xuống mới thở phào.
“Thỉnh thoảng bên người có một người bình thường thì vẫn tốt hơn.”
“Đúng quá rồi còn gì, chỉ có tôi hiểu anh cần cái gì, trông cậy vào cái tên đó là không thể nào."
Lăng Tinh bên ăn bên hỏi, “Cậu hình như rất hiểu cậu ấy nha.”
"Ngô, " Lăng Tiêu xoa mũi, "Cũng chút chút.”
“Sao cậu tới được?”
"Còn dám nói, cơ sở ngầm chỗ của anh càng ngày càng nhiều, tôi không thể không xài đến mấy hồn tinh mới ẩn vào được đó."
“Tôi tưởng cậu lại nhảy tới chứ, mấy hôm trước cậu đi đâu vậy?”
“Đi dạo vòng vòng thời đại này, cũng cần phải hiểu biết một chút tình hình chính trị đương thời chớ."
"Hiểu được bao nhiêu rồi?”
"Bên ngoài có hơi loạn."
"Bởi vì chuyện hạt giống?”
“Hạt giống giờ đã nằm trong tay anh rồi chớ gì.”
Lăng Tinh nở nụ cười, "Cậu biết thật đúng là rất nhiều a."
“Hết cách, ai bảo tôi sống trong niên đại đó, cũng đã biết sự tích chói lọi của anh rồi.”
Lăng Tinh hạ mắt, “Bên quân đội muốn lợi dụng Kinh Vũ giết chết tôi, tôi vẫn sống sót, nhưng tôi đoán họ sẽ không lưu tôi lâu, lúc thiếu niên không có cách nào phán tôi tử hình, còn giờ thì luôn sẽ tìm được lý do.”
Lăng Tiêu trầm mặc, lời anh ấy đích thực là sự thật.
Lăng Tinh ăn hết gói này tới gói khác, “Tôi cũng sắp biến thành cậu rồi, cậu nói cho tôi biết chút tình tiết đi, trên đời này, tôi không có gì khác vướng bận, cũng chỉ còn lại một mình cậu ấy, là khiến tôi không yên lòng."
“Cậu ấy rốt cục cũng có chút khí tức con người, rất nhanh sẽ biến thành một người thực thụ, tôi thực lo lắng... Cậu có thể nói cho tôi một chút tương lai của cậu ấy không?”
Lăng Tiêu mấp máy miệng, "Anh không cần lo lắng, anh ta rất nhanh cũng sẽ cùng đi với anh, sẽ không biến thành một người đâu.”
Lăng Tinh ngẩn người, "Thật sao?"
Lăng Tiêu bới bới đầu, "Tuy tôi không biết tình huống cụ thể, bất quá tôi cùng chuyển thế của anh ta là tỉnh dậy cùng một ngày, vậy chắc lúc chuyển thế cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian đi.”
Nghe tin đó Lăng Tinh không biết nên vui hay buồn, "Thì ra chuyển thế của tôi cũng quen biết chuyển thế của Kinh Vũ, thật là trùng hợp... Còn gì nữa không?"
Lăng Tiêu ánh mắt phiêu qua một bên, miệng nhẹ mím, mơ hồ giương lên chút độ cong, lại hiếm thấy có chút thẹn thùng.
"Chúng ta cùng một chỗ."
Lăng Tinh hít sâu một hơi, biểu tình biến hóa vài lượt, khi thở ra thì trên mặt đã nở rộ tươi cười từ tận đáy lòng.
“Chuyện này là thật sao?”
“Thật không tin nổi.”
Anh nói liên tục hai câu, dùng việc này diễn tả kích động nội tâm mình lúc này.
“Giờ thì anh biết vì sao tôi hiểu rõ tên đó như vậy rồi chứ.”
Lăng Tinh gật đầu liên tục, "Tin rồi, cậu nói cho tôi chuyện của cậu ấy nhiều chút đi, tôi muốn nghe.”
Ánh mắt Lăng Tiêu quét đến lon nước dùng cho vận động trên bàn, “Lúc tôi trong kỳ rối loạn tên đó cũng từng mua cho tôi cái này.”
"Ha ha đó là chai nước đầu tiên tôi mua cho cậu ấy.” Lăng Tinh vui vẻ.
“Thì ra là bị anh dạy hư, anh xem anh tạo ra cái đồ hư hỏng gì kìa.”
“Nhưng cậu ấy còn mua cho tôi cái này nữa.” Lăng Tinh đắc ý từ dưới cái gối rút ra tờ giấy gói bánh mì năng lượng màu hồng phấn vị ô mai.
Lăng Tiêu vừa nhìn liền xem thường quay đầu qua một bên, "Xời, tên kia từng mua cho tôi cả một thùng.”
Hai người bắt đầu anh một câu tôi một câu phỉ nhổ đủ loại việc ác của Kinh Vũ cùng Doanh Phong, cuối cùng đều cười đến không thể tự dừng được.
Lăng Tinh lau đi nước mắt tràn ra trên khóe vì cười, tự đáy lòng cảm khái nói, "Có tục ngữ nói, Cô Tinh vẫn lạc, tam thế lương bạc, tôi luôn lo lắng rằng Kinh Vũ qua hết đời này, chờ đợi cậu ấy còn có ba kiếp bạc tình, mà tôi lại không ở bên cạnh cậu ấy, thì phải làm sao đây.”
Anh ngẩng đầu, "Nhưng nếu như theo lời cậu nói, vậy tôi yên tâm."
Lăng Tiêu mím mím miệng, trái lại cúi đầu.
Lăng Tinh nghiêm túc nói, "Lăng Tiêu, tính cách giống như họ vậy, có thể là chỉ có chúng ta mới chịu được, đừng để cho cậu ấy đi hại người khác."
Lăng Tiêu nhè nhẹ gật đầu.
“Ưm.”
Lăng Tinh cuộn thành một đoàn rúc vào trong góc, dù trên người đã dùng chăn thật dày quấn hai vòng, vẫn khó có thể ngăn chặn cơn lạnh run.
Anh vùi đầu vào hai bàn tay, hồi tưởng lại ba ngày trước, Kinh Vũ vốn đã rời đi bỗng về giáo đường, nhân lúc anh không hề phòng bị xuất thủ, kích hoạt nghi thức trưởng thành, bản thân anh bị lấy máu trong tim… Cả quá trình hoàn thành trong chớp mắt, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Người bị chứng sợ hãi nghi thức trưởng thành như anh, lại ngay cả sợ hãi cũng chưa kịp cảm thấy, thì đã hoàn thành việc ký kết huyết khế.
Nhưng kỳ rối loạn ba ngày kế tiếp mới là bắt đầu cơn ác mộng, những học sinh cùng lứa của anh đã được dạy kiến thức đầy đủ nhất về nghi thức trưởng thành, hoàn toàn hiểu rõ các loại tình huống trong kỳ rối loạn, chính vì thế, mọi người mới hợp thành tổ chức đồng minh chống lại nghi thức trưởng thành.
Có điều về lý luận hiểu thì hiểu, nhưng khi chân chính tự mình trải qua, mới biết những lời nghe từ bác sĩ, làm sao bì được một phần vạn cảm thụ cắt da này.
Loại cảm giác như có một linh hồn khác xâm lấn trong cơ thể, hàn khí thấu xương từ trong tủy tràn ra ngoài, thân thể giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể đông cứng.
Cánh cửa gian phòng ngủ nhỏ bị đẩy ra, Kinh Vũ đi đến, đem nước trong tay đặt bên cạnh anh.
"Uống nước."
Lăng Tinh nghiêng nhìn qua, đó là loại thức uống dùng cho vận động mà anh mua cho Kinh Vũ ngày đầu tiên cậu ấy đến giáo đường, vì mới lấy từ tủ lạnh ra, bên trên còn kết đầy những hạt nước tinh mịn trong suốt, trong cái giá lạnh ăn vào xương này, cơ hồ liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái thôi cũng có thể đem người đông cứng.
Anh hai mắt nhắm nghiền, nghiêng đầu sang chỗ khác, không có chút ý tứ muốn động tới lon nước kia.
Kinh Vũ còn tưởng rằng anh không khát, "Anh đói không? Tôi đi lấy đồ ăn cho.”
Chỉ chốc lát sau, Kinh Vũ mang theo một gói bánh mì năng lượng nguyên vị về, đưa tới trước mặt Lăng Tinh muốn anh ăn, Lăng Tinh rốt cuộc chịu không nổi, nắm lấy nó ném ra ngoài.
“Tôi đã ăn cái này ăn suốt ba ngày, người bình thường ai lại thích ăn thứ này chứ? Tôi không cần ăn, cậu đem đi đi!"
Kinh Vũ trừng to đôi nhãn châu đen kịt, nhìn Lăng Tinh hắn chưa bao giờ thấy qua, muốn biết anh ấy vì sao lại nổi trận lôi đình.
Một lát sau, hắn hiểu rõ rồi.
"Tôi đã biết, anh chờ một chút.”
Trong phòng lại còn lại một mình, Lăng Tinh thống khổ ôm ngực, người chưa từng phát giận với Kinh Vũ là anh nay lại có thể quát lên với cậu ấy những lời đó, biết rõ cậu ấy là Cô Tinh không hiểu tình cảm nhân loại, lại muốn dùng tiêu chuẩn của nhân loại yêu cầu cậu ấy, cái kỳ rối loạn chết tiệt này khiến anh khắc chế không được tâm tình của mình, thậm chí giận cá chém thớt lây sang người vô tội.
Khi anh ngăn không được mâu thuẫn và tự trách, Kinh Vũ đã vòng trở lại, đem một thứ khác giao cho Lăng Tinh.
“Anh muốn ăn cái này phải không?”
Lăng Tinh cầm lên, gói giấy quen thuộc làm anh nhớ tới cảnh tượng khi họ lần đầu tiên gặp nhau nhiều năm trước, Tiểu cô nương trên bao bì màu hồng của bánh mì vị ô mai khiến Lăng Tinh hết khóc lại bật cười, anh vì sao lại đối Kinh Vũ nói ra những lời quá đáng như vậy chứ, cậu ấy rõ ràng làm rất xuất sắc.
“Ừm, cậu làm rất đúng, vừa rồi là tôi không tốt, " anh nhịn không được hướng về trước ôm lấy Kinh Vũ, "Tôi thích ăn cái này."
Kinh Vũ ngồi lên chiếc ghế một bên, nhìn Lăng Tinh bọc chăn bông ở đó ăn bánh mì, ánh mắt anh màu xám rất nhạt, đến mức nếu cứ nhạt thêm chút nữa liền biến mất.
“Cậu vì sao lại không giết chết tôi?” Lăng Tinh thấy đối phương luôn theo dõi mình, dứt khoát mở miệng hỏi.
“Tôi vì sao phải giết anh?” Kinh Vũ hỏi lại.
"Đây không phải mệnh lệnh quân đội đưa cho cậu sao?”
"Quân đội lệnh cho tôi cùng anh hoàn thành nghi thức trưởng thành, tôi đã hoàn thành mệnh lệnh." Kinh Vũ trả lời đương nhiên.
Quân bộ không muốn lưu anh, nhưng không cách nào xử tử một thiếu niên, liền phái Cô Tinh đến cưỡng chế nghi thức trưởng thành, dùng biện pháp này có thể khiến anh chuyển thế, lại còn có năng lực khiến cô tinh trưởng thành, nếu Lăng Tinh đứng trên lập trường của quân đội, cũng nghĩ không ra phương thức giải quyết nào đẹp hơn.
Nhưng kỳ quái chính là anh lại không chết, rõ ràng đối tượng cùng Cô Tinh cử hành nghi thức trưởng thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì cái gì mình lại còn sống? Ngay cả bản thân Kinh Vũ còn không rõ, Lăng Tinh càng không có khả năng biết.
Bánh mì năng lượng vẫn là có một vài chỗ tốt nhất định, ít nhất cũng cung cấp đủ năng lượng cho người dùng, Lăng Tinh ăn hết một cái, thân thể hơi có chút khí lực, rét lạnh tựa hồ cũng giảm bớt vài độ.
Nhưng cảm giác kỳ quái cứ luôn lan tràn quanh anh, mà loại cảm giác này đến từ chính người ngồi đối diện.
“Cậu đang làm gì?"
Anh vừa hỏi xong câu này, thân mình bỗng bị kéo xuống, nếu không phải đúng lúc dùng hai tay chống lên giường, anh đã có thể cứ thế mà ngã ra rồi.
Một loại hoảng hốt nặng ngàn cân áp chế từ đỉnh đầu, mồ hôi lạnh cơ hồ trong nháy mắt thấm ướt đẫm lưng áo, đôi môi không chút máu vì sợ hãi mà run rẩy không khép lại được.
"Đây là cái gì?" Kinh Vũ vô tội nghiêng đầu hỏi.
Lăng Tinh cách hơn mười giây mới một lần nữa thở hổn hển, nhưng cũng không phải thở gấp đều đặn, mà là dồn dập trao đổi khí xong một vòng nhất định phải đình trệ thật lâu mới có thể tiếp tục vòng tiếp theo, anh nhiều lần tổ chức ngôn ngữ muốn mở miệng, lại ba phen mấy bận kết thúc bằng thất bại.
Cuối cùng vẫn là Kinh Vũ triệt hồi uy hiếp, Lăng Tinh mới mồ hôi rơi như mưa nằm vật trên giường.
“Anh làm sao vậy?" Kinh Vũ không rõ nguyên do hỏi.
Lăng Tinh bình phục nửa ngày, mới mở mắt ra, nhìn thẳng lên ánh mắt đối phương, cực kỳ nghiêm túc gằn từng tiếng nói với hắn.
“Tôi biết, bây giờ đối với cậu mà nói, giống như một đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới, không thử hết từng công năng một chút, thì cậu sẽ không bỏ qua."
Anh lại thở hổn hển hơn nửa ngày mới có thể tiếp tục, “Nhưng cậu phải đáp ứng tôi, chỉ dùng một lần hôm nay, hôm nay cậu có thể làm gì tùy thích, nhưng sau này, sau này không bao giờ được dùng nữa, được không?"
“Nga.” Kinh Vũ thuận theo gật gật đầu.
Người trên giường hô hấp từ sâu sang cạn, từ cạn chuyển sang kéo dài, mí mắt anh dần dần buông xuống, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng.
Kinh Vũ tò mò nhìn biến hóa của anh, theo hắn tăng lớn khống chế, hô hấp Lăng Tinh trở nên dồn dập, bờ vai anh khó nhịn giương lên, đầu ngưỡng ra sau, độ cong của cằm cao cao dương khởi, tựa hồ đang tìm kiếm động chạm của người nào đó.
Anh co rụt vai, cổ áo trần trụi lộ ra xương quai xanh cũng theo nhịp một lên một xuống, làn da vốn trắng tuyết, lại nhiễm lên một tầng hồng nhạt mê người.
Có những tiếng ngâm nhẹ tất tất tác tác từ giữa môi răng anh phát ra, mắt anh phiếm lệ quang, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, đây là một tư thái khác mà Kinh Vũ chưa bao giờ thấy qua, hắn lại nghệch đầu sang một bên, muốn biết rõ lúc này là gì.
"Đây là cái gì?" Ở trước mặt Lăng Tinh, hắn vĩnh viễn là chăm học chăm hỏi như thế.
Lăng Tinh không thể nhịn được nữa, hướng hắn vươn tay, “Cậu tới."
Kinh Vũ không nghi ngờ gì, từng bước từ trước bàn lò dò tới bên giường, còn cong nửa người xuống chờ đợi nghe Lăng Tinh dạy bảo.
Lăng Tinh hơi nhấc thân mình, duỗi thẳng cánh tay phải, ôm sau gáy Kinh Vũ, một tay kéo hắn xuống.
***
Từ sau nghi thức trưởng thành tới nay lần đầu tiên Lăng Tinh ngủ thấy ngon, sau khi tỉnh lại, những cảm giác hàn lãnh, cô độc, không an toàn… toàn bộ đều tan thành mây khói, anh nằm trong một khuỷu tay ấm áp, hai người chen chúc trên một chiếc giường đơn chật đến không thể chật hơn nữa, quần áo bị ném bừa nằm loạn thất bát tao trên đất.
Nhưng hồi tưởng lại chuyện phát sinh đêm trước, Lăng Tinh lại nhịn không được muốn chui đầu xuống đất không bao giờ ra nữa, anh là trưởng bối tay cầm tay dạy Kinh Vũ làm mỗi một việc, rốt cục đã tay cầm tay dạy cậu ấy làm luôn ‘chuyện đó’.
Nhưng khác biệt lớn nhất của Cô Tinh cùng người thường, chính là bản năng động vật trong bọn họ mạnh phi thường, một khi thiên tính được phóng thích, liền hoàn toàn phục tùng bản năng mà hành động, không bị quản chế bởi bất kỳ quy tắc nào, thế nên trải qua một đêm gây sức ép, toàn thân anh trên dưới đều rời rã.
Vì đầu anh cứ động đậy, khiến Kinh Vũ đang ôm anh cũng bị phá tỉnh, nhìn thấy Lăng Tinh đã thức, Kinh Vũ lập tức một cái xoay người lên mặt trên, chuẩn bị tiếp tục làm cái loại chuyện khiến hắn cả người thoải mái đó.
"Đợi đã!” Lăng Tinh vội ngăn cản hắn, "Ngừng! Ngừng! Ngừng!"
Anh liên tục hô to ba tiếng, mới khiến Kinh Vũ ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Lăng Tinh dùng hai tay chắn trước ngực Kinh Vũ, dù nói thế nào cũng không để hắn áp xuống, “Cậu trước tiên chờ một chút, nghe tôi nói có được không?"
Kinh Vũ tuy rằng không quá muốn, nhưng vẫn nhịn được, "Anh nói."
Lăng Tinh nghĩ nghĩ, "Cậu có còn nhớ, tôi từng nói với cậu, giữa con người và động vật khác biệt lớn nhất nằm ở chỗ nào không?”
Kinh Vũ hồi tưởng một chút, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên sắc mặt trở nên tái mét, cứng rắn phản bác:
"Tôi không muốn chia sẻ anh cùng người khác!”
Lăng Tinh sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, "Cái, cái gì, cậu đang nói gì vậy a, ý tôi không phải cái này, tôi làm sao có thể…”
Hô hấp Kinh Vũ kịch liệt phập phồng, Lăng Tinh vội vàng ôm chặt hắn, trong lòng cảm thán, trời ạ, Cô Tinh lại có thể sẽ tức giận, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, anh thấy được cái gọi là biểu tình trên mặt Kinh Vũ.
Về phương diện khác, anh cũng không ngừng hối hận, khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật nằm ở chỗ con người biết chia sẻ, đây chẳng phải là bài học đầu tiên của họ sao, thật không nghĩ tới Kinh Vũ lại có thể nhớ rõ như thế, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ đến tình huống này.
Chờ người trong lòng hô hấp bình hoãn lại, Lăng Tinh mới kiên nhẫn giải thích, "Tôi nói không phải là chia sẻ, mà là khắc chế. Động vật sẽ không khắc chế dục vọng của mình, chỉ cần phát tình liền muốn giao phối, nhưng nhân loại thì có thể, đây cũng là bất đồng rõ rệt giữa người và động vật, lúc trước nói như vậy, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Kinh Vũ ngẩng đầu, không rõ, "Vì sao phải khắc chế? Chẳng lẽ có dục vọng là sai sao?"
Lăng Tinh nhẹ vỗ về sau lưng hắn, "Dục vọng đương nhiên không sai, chúng ta bây giờ là phối ngẫu hợp pháp, cậu đối với tôi có dục vọng cũng là bình thường, tôi đối với cậu cũng đồng dạng sẽ có dục vọng. Nhưng cậu cũng phải nghĩ đến năng lực thừa nhận của thân thể một nửa khác, tần suất giao phối như cậu vậy, tôi thật sự không chịu nổi, cho nên, tôi đề nghị chúng ta phải có một hiệp thương giảm bớt số lần lại một chút, giống hôm qua một đêm bảy lần, thật sự không thể lặp lại nữa.”
Kinh Vũ giống như đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của anh, "Vậy năm lần."
Lăng Tinh quả thực muốn đập đầu chết, "Một lần có thể chứ? Tôi cảm thấy một lần đã là rất nhiều rồi."
“Ba lần.” Kinh Vũ hiếm khi không chịu nghe theo mệnh lệnh Lăng Tinh.
Lăng Tinh biết không có cách nào để cậu ấy thỏa hiệp thêm nữa, đành phải buông tha, “Vậy được rồi, nghe lời cậu, ba lần thì ba lần, nhưng mà nhiều hơn nữa thì thật sự không thể, cơ thể của tôi sẽ rụng luôn đó.”
“Anh đã nói người Thiên Túc sẽ không sinh bệnh."
Lăng Tinh tuyệt vọng che mắt.
Lăng Tinh không cho Kinh Vũ làm, Kinh Vũ đành phải một mình chạy tới hoa viên trồng hoa, nhân lúc hắn đang ở tiền viện, Lăng Tiêu chọi đá lên cửa sổ, Lăng Tinh cố nén đau nhức cả người mở cửa ra thả cho cậu vào, Lăng Tiêu dẫn theo một đại đội thức ăn, quăng một đống lên giường Lăng Tinh.
Lăng Tinh thở ra một hơi dài, khẩn cấp nắm một thứ trong đó mở ra cắn vài cái, hoàn chỉnh nuốt xuống mới thở phào.
“Thỉnh thoảng bên người có một người bình thường thì vẫn tốt hơn.”
“Đúng quá rồi còn gì, chỉ có tôi hiểu anh cần cái gì, trông cậy vào cái tên đó là không thể nào."
Lăng Tinh bên ăn bên hỏi, “Cậu hình như rất hiểu cậu ấy nha.”
"Ngô, " Lăng Tiêu xoa mũi, "Cũng chút chút.”
“Sao cậu tới được?”
"Còn dám nói, cơ sở ngầm chỗ của anh càng ngày càng nhiều, tôi không thể không xài đến mấy hồn tinh mới ẩn vào được đó."
“Tôi tưởng cậu lại nhảy tới chứ, mấy hôm trước cậu đi đâu vậy?”
“Đi dạo vòng vòng thời đại này, cũng cần phải hiểu biết một chút tình hình chính trị đương thời chớ."
"Hiểu được bao nhiêu rồi?”
"Bên ngoài có hơi loạn."
"Bởi vì chuyện hạt giống?”
“Hạt giống giờ đã nằm trong tay anh rồi chớ gì.”
Lăng Tinh nở nụ cười, "Cậu biết thật đúng là rất nhiều a."
“Hết cách, ai bảo tôi sống trong niên đại đó, cũng đã biết sự tích chói lọi của anh rồi.”
Lăng Tinh hạ mắt, “Bên quân đội muốn lợi dụng Kinh Vũ giết chết tôi, tôi vẫn sống sót, nhưng tôi đoán họ sẽ không lưu tôi lâu, lúc thiếu niên không có cách nào phán tôi tử hình, còn giờ thì luôn sẽ tìm được lý do.”
Lăng Tiêu trầm mặc, lời anh ấy đích thực là sự thật.
Lăng Tinh ăn hết gói này tới gói khác, “Tôi cũng sắp biến thành cậu rồi, cậu nói cho tôi biết chút tình tiết đi, trên đời này, tôi không có gì khác vướng bận, cũng chỉ còn lại một mình cậu ấy, là khiến tôi không yên lòng."
“Cậu ấy rốt cục cũng có chút khí tức con người, rất nhanh sẽ biến thành một người thực thụ, tôi thực lo lắng... Cậu có thể nói cho tôi một chút tương lai của cậu ấy không?”
Lăng Tiêu mấp máy miệng, "Anh không cần lo lắng, anh ta rất nhanh cũng sẽ cùng đi với anh, sẽ không biến thành một người đâu.”
Lăng Tinh ngẩn người, "Thật sao?"
Lăng Tiêu bới bới đầu, "Tuy tôi không biết tình huống cụ thể, bất quá tôi cùng chuyển thế của anh ta là tỉnh dậy cùng một ngày, vậy chắc lúc chuyển thế cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian đi.”
Nghe tin đó Lăng Tinh không biết nên vui hay buồn, "Thì ra chuyển thế của tôi cũng quen biết chuyển thế của Kinh Vũ, thật là trùng hợp... Còn gì nữa không?"
Lăng Tiêu ánh mắt phiêu qua một bên, miệng nhẹ mím, mơ hồ giương lên chút độ cong, lại hiếm thấy có chút thẹn thùng.
"Chúng ta cùng một chỗ."
Lăng Tinh hít sâu một hơi, biểu tình biến hóa vài lượt, khi thở ra thì trên mặt đã nở rộ tươi cười từ tận đáy lòng.
“Chuyện này là thật sao?”
“Thật không tin nổi.”
Anh nói liên tục hai câu, dùng việc này diễn tả kích động nội tâm mình lúc này.
“Giờ thì anh biết vì sao tôi hiểu rõ tên đó như vậy rồi chứ.”
Lăng Tinh gật đầu liên tục, "Tin rồi, cậu nói cho tôi chuyện của cậu ấy nhiều chút đi, tôi muốn nghe.”
Ánh mắt Lăng Tiêu quét đến lon nước dùng cho vận động trên bàn, “Lúc tôi trong kỳ rối loạn tên đó cũng từng mua cho tôi cái này.”
"Ha ha đó là chai nước đầu tiên tôi mua cho cậu ấy.” Lăng Tinh vui vẻ.
“Thì ra là bị anh dạy hư, anh xem anh tạo ra cái đồ hư hỏng gì kìa.”
“Nhưng cậu ấy còn mua cho tôi cái này nữa.” Lăng Tinh đắc ý từ dưới cái gối rút ra tờ giấy gói bánh mì năng lượng màu hồng phấn vị ô mai.
Lăng Tiêu vừa nhìn liền xem thường quay đầu qua một bên, "Xời, tên kia từng mua cho tôi cả một thùng.”
Hai người bắt đầu anh một câu tôi một câu phỉ nhổ đủ loại việc ác của Kinh Vũ cùng Doanh Phong, cuối cùng đều cười đến không thể tự dừng được.
Lăng Tinh lau đi nước mắt tràn ra trên khóe vì cười, tự đáy lòng cảm khái nói, "Có tục ngữ nói, Cô Tinh vẫn lạc, tam thế lương bạc, tôi luôn lo lắng rằng Kinh Vũ qua hết đời này, chờ đợi cậu ấy còn có ba kiếp bạc tình, mà tôi lại không ở bên cạnh cậu ấy, thì phải làm sao đây.”
Anh ngẩng đầu, "Nhưng nếu như theo lời cậu nói, vậy tôi yên tâm."
Lăng Tiêu mím mím miệng, trái lại cúi đầu.
Lăng Tinh nghiêm túc nói, "Lăng Tiêu, tính cách giống như họ vậy, có thể là chỉ có chúng ta mới chịu được, đừng để cho cậu ấy đi hại người khác."
Lăng Tiêu nhè nhẹ gật đầu.
“Ưm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook