Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 548: Phụ chương 59 – Đại kết cục (Phần I)

Seol Jihu đã giữ lời hứa. Sau khi giúp Valhalla giải quyết xong mọi vấn đề, cậu ấy mới quay trở lại Trái đất.

Để tiếp tục kế hoạch cũ, Seol Jihu giải thích tình hình và tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người thân quen.

Kim Hannah, Seo Yuhui, Ian, Jang Maldong, Phi Sora và những người khác — mọi người đều động viên Seol Jihu và khen ngợi cậu. Nhưng họ cũng khuyên cậu không nên vội vàng.

Vì những người bình thường khó có thể tin chuyện này, nên họ khuyên Seol Jihu nên làm mọi thứ chậm rãi, từng bước một.

Seol Jihu hiểu rõ điều đó.

Điều đầu tiên cần làm là đưa Seo Yuhui về nhà nhiều hơn để cô trở nên thân thiết với gia đình cậu. Đây không phải là vấn đề khó khăn vì mọi người đều thích Seo Yuhui.

Yoo Seonhwa cũng không phải là một trở ngại lớn. Các thành viên trong gia đình cho rằng cô ấy và Seol Jihu đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện và chia tay trong yên bình.

Tất nhiên, tâm trí cậu vẫn khá nặng nề. Seol Jihu đã hẹn một ngày để nói chuyện với Yoo Seonhwa và giải quyết mối quan hệ trong quá khứ của họ, một lần và mãi mãi.

Thành thật mà nói, cậu không thoải mái và lo lắng khi gặp cô. Dù Yoo Seonhwa là người đã nói lời chia tay nhưng Seol Jihu biết rằng mình mới là người có lỗi.

Cậu ấy lo lắng rằng Yoo Seonhwa đóng vai nạn nhân và nói, “Sao anh dám!” “Làm sao anh có thể làm điều này với tôi !?”.

Nhưng …

“…Ok” – Yoo Seonhwa bất ngờ nhận lời – “Em hiểu ý anh rồi.”

Seol Jihu tròn mắt. Cậu ta đoán mình sẽ bị tát, bị tạt nước vào mặt, hoặc phải hứng chịu những lời nguyền rủa. Nhưng không ngờ…

“Em tôn trọng mong muốn của anh. Cảm ơn anh đã nói cho em biết. Điều đó cũng giúp em khẳng định lại quyết tâm của mình”.

Hiện tại, Yoo Seonhwa đang dốc toàn lực cho công việc kinh doanh. Cô ấy không chỉ nhượng quyền thương mại ở Hàn Quốc mà còn muốn mở rộng ra nước ngoài.

“Lúc đầu, em muốn chúng ta kết hôn với nhau… Anh hiểu không, một tình bạn thời thơ ấu phát triển thành một tình yêu, và kết thúc bằng một đám cưới.”

Mặc dù cô ấy cười buồn, nhưng cô cũng không hề làm gì quá khích cả.

“Vậy thì chúng ta sẽ… chỉ là bạn thời thơ ấu thôi. Được không?”

Khi Seol Jihu hỏi với một nụ cười ngượng nghịu, Yoo Seonhwa không đưa ra câu trả lời rõ ràng nào. Cô ấy chỉ chớp mắt.

“Vâng… mặc dù vậy em vẫn hơi sốc….”

Yoo Seonhwa bỗng nhìn Seol Jihu một cách ngây thơ.

“Anh có muốn ăn tối không?”

“Bữa tối?”

“Ừm. Chúng ta đã quen biết nhau rất lâu, gần 30 năm. Nếu kết thúc nhạt nhẽo như thế này thì thật đáng tiếc”.

Yoo Seonhwa thở dài và sau đó tiếp tục.

“Thêm nữa… em định nói với anh vài chuyện, nhưng nếu tỉnh táo thì em không nói được. Tốt nhất là em nên say một chút. Thế nào? Hôm nay anh có thời gian không?”

“Uống rượu ư….”

Seol Jihu gãi má. Cậu đã thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa, nhưng lời mời này thật khó từ chối. Những lời nói của Yoo Seonhwa nghe tha thiết làm sao, và lý do của cô ấy cũng hoàn toàn hợp lý.

Chỉ nói lời chia tay rồi tạm biệt nhau, mỗi người một ngả. Như thế quá lạnh lùng!

“Chà… được thôi… nếu là lần cuối thì…”

Khi Seol Jihu đồng ý, khóe môi Yoo Seonhwa cong lên. Cô ấy tặc lưỡi, nói, “Trời ạ.” Sau đó, cô ấy búng trán Seol Jihu.

“Hả?” – Cậu ngơ ngác tròn mắt nhìn cô.

“Anh đúng là đồ ngốc nghếch.”

Seol Jihu chớp mắt và bối rối xoa trán. Mới lúc nãy trông cô ấy rất đáng thương, nhưng bây giờ Yoo Seonhwa lại cười như một đứa trẻ.

“Anh đã thề rằng mình sẽ không bất cẩn với rượu bia nữa. Sao anh có thể đồng ý dễ dàng như vậy?”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, được rồi. Em rất vui khi anh quan tâm đến em. Nhưng mà, từ nay anh phải tỉnh téo hơn.” – Yoo Seonhwa nói bằng giọng sắc sảo và khịt mũi – “Em tưởng anh đã thay đổi, nhưng có vẻ như anh vẫn dịu dàng như cũ. Này, anh sắp làm bố rồi đấy, cứng rắn và mạnh bạo lên!. ”

Yoo Seonhwa đưa tay ra và siết chặt hai má Seol Jihu.

“Không cần ăn tối đâu. Chỉ cần tiễn em là được. Anh bận nhưng vẫn dành thời gian cho em, thế là tốt rồi ”.

Yoo Seonhwa nói xong thì quay lưng bước đi.

“À… Ok, ok!!”

Seol Jihu gãi đầu rồi vội vã bước đi theo Yoo Seonhwa.

Cậu thực sự cảm động trước những gì cô ấy nói. Quả nhiên, cô ấy khác với hầu hết mọi người và luôn tử tế với cậu. Cô ấy đúng là một người con gái tốt và đáng tin cậy…

“Nhân tiện, cô Seo Yuhui khá khắc nghiệt.” – Yoo Seonhwa bất ngờ lắc đầu.

“Hmm? Ý em là sao?”

“Em đang nói về chuyện giữa anh với công chúa Hồng Hồng.” – Yoo Seonhwa hắng giọng – “Em không nói những Hồng Hồng đã làm đúng.”

“….”

“Nhưng không phải là cô ấy cũng rất quan trọng với anh sao? Cô ấy yêu quý và giúp đỡ anh rất nhiều… Gần bằng cô Seo Yuhui. ”

Seol Jihu không nói gì.

Yoo Seonhwa nói đúng. Nếu không có Teresa, sẽ không có Seol Jihu hiện tại.

“Cô ấy đã nói rõ rằng cô ấy có tình cảm với anh, rất nhiều lần. Lỗi là ở anh, anh cứ đáp lại một cách nửa vời khiến cô ấy nghĩ rằng mình còn cơ hội.”

“Anh nên nói dứt khoát, giống như anh đã nói với em ngày hôm nay.”

“Anh đã nói với cô ấy rằng anh sẽ cho cô ấy một câu trả lời khi chiến tranh kết thúc và anh quên phắt chuyện đó. Đương nhiên cô ấy sẽ phát cuồng!”

“Seo Yuhui cũng đang cư xử thật lố bịch. Cái này gọi là chó chê mèo lắm lông. Cô ấy đâu có tư cách chỉ trích ai, chính cô ấy cũng cướp anh từ tay em mà? Và cô ấy đã chấp nhận Phi Sora, tại sao không chấp nhận Teresa??”

Seol Jihu yên lặng lắng nghe. Những điều Yoo Seonhwa nói, nghe thì sai sai nhưng cũng hơi có lý.

“Dù sao thì, em nghĩ anh và Seo Yuhui cũng có lỗi trong chuyện của công chúa Hồng hồng”

Sau khi nói một tràng, Yoo Seonhwa liếc nhìn Seol Jihu đang ủ rũ và khịt mũi.

“Ừm… Em biết rằng mình không có tư cách để nói về chuyện này… Nhưng hai người nên suy nghĩ lại đi”.

Sau đó cô ấy đổi chủ đề ngay.

“Ồ, sinh nhật của bác Seol sắp đến rồi, phải không?”

“À đúng. Anh sẽ dự tiệc sinh nhật, chắc chắn rồi.”

“Đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng lần này anh đến một mình thôi nhé. Đừng mang theo bất kỳ ai”.

“Huh…? Tại sao? Anh định đi với Yuhui.”

“Bởi vì em cũng sẽ đi.” – Yoo Seonhwa tiếp tục nói – “Em chắc rằng hai bác, Wooseok Oppa và Jinhee đều đã biết, nhưng chúng ta nên nói rõ mối quan hệ hiện tại. Như thế tốt hơn.”

“Nhưng…”

“Đồ ngốc nghếch. Hãy tưởng tượng xem, anh ở đó cùng với bạn gái hiện tại và bạn gái cũ, và nói rằng anh đã chia tay cô này rồi yêu cô khác. Anh nghĩ xem, mọi người sẽ khó xử đến mức như thế nào? ”

Seol Jihu gật gù: “Phải, phải….”

“Em biết chúng ta không nên nói về cuộc chia tay trong một bữa tiệc. Nhưng dù sao chúng ta cũng không thù hằn nhau, và chúng ta nên nói lời tạm biệt một cách nhẹ nhàng. Phải không?”

“Mm….”

“Em đoán là họ cũng biết rồi, giờ những gì chúng ta cần làm là thông báo cho họ một cách nhẹ nhàng.”

Những gì Yoo Seonhwa nói đều có lý, nên Seol Jihu gật đầu:”Được rồi, anh hiểu rồi.”

“Và một điều nữa. Có thể em không liên quan đến chuyện này, nhưng em muốn dành cho anh lời khuyên cuối cùng. Hãy cẩn thận với rượu. Seo Yuhui cẩn thận không thừa đâu. Nếu anh thực sự muốn uống rượu, hãy làm thế khi anh đang ở bên gia đình hoặc vợ của anh… à, những người vợ của anh. Về cơ bản, chỉ uống khi anh ở bên người đáng tin cậy.”

“Tất nhiên.”

“Tốt. Em đi làm đây. Chúc anh may mắn.”

Với một nụ cười nhạt nhòa, Yoo Seonhwa bước xuống cầu thang tàu điện ngầm. Seol Jihu vẫy tay trong khi nhìn theo bóng Yoo Seonhwa ngày càng xa dần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, và chẳng bao lâu đã đến ngày sinh nhật của bố Seol Jihu.

Một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ đã được tổ chức và tiếng cười vang lên không ngớt trong căn biệt thự của gia đình Seol. Sau nhiều năm vất vả, cuối cùng họ đã có một ngày hạnh phúc trọn vẹn và một lễ kỷ niệm thực sự.

“Một ngày tuyệt vời như vậy, chắc chắn phải uống rượu mừng!”

Cha của Seol Jihu chắc hẳn cũng vui mừng khôn xiết khi ông lấy ra ly rượu quý mà ông thường để trên tủ trưng bày. Đó là loại rượu ngoại mà Seol Jihu đã tặng, giá hơn 100 triệu won.

Hơn nữa, đó là loại rượu mạnh có nồng độ cồn mạnh trên 40%.

“Seol Jihu!”

“Dạ?”

“Uống một ly đi, thằng nhóc!”

Seol Jihu ngoan ngoãn đưa cốc ra. Đó quả thực là một bữa tiệc tuyệt vời, và chính cha cậu đã mời cậu uống. Làm sao cậu có thể từ chối? Hơn nữa, Seol tin rằng sẽ không có sự cố gì xảy ra trong nhà của bố mẹ mình.

“Đây, cầm lấy! Rót cho mọi người nữa! ”

“Vâng thưa bố.”

“Bây giờ hãy cùng nhau uống nào. À phải, mẹ nó, bà cũng mời Jihu một ly đi!”

Từng người trong gia đình lần lượt uống cùng Seol Jihu. Không lâu sau, các chai rỗng đã xếp chồng lên nhau. Đương nhiên, mặt Seol Jihu trở nên đỏ bừng.

“Tại sao lại có … quá nhiều … thế này”

Cậu uống và uống, nhưng dường như những chén rượu vẫn liên tục xuất hiện trước mắt. Đến lúc này Seol Jihu mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy Seol Jinhee bước vào với hai chai rượu mới, nói rằng cô ấy sẽ thử kỹ thuật trộn rượu gạo và rượu mâm xôi mà mình mới học được. Seol Jihu lắp bắp hỏi.

“Này… rượu ở đâu… mà nhiều…. thế??”

“Hmm? Ah, Seonhwa Unni đã mang tặng bố đấy. Bố thích lắm”.

“…Huh?”

“Ồ, nhân tiện, em có chuyện muốn nói với anh.” – Seol Jinhee bước lại và ngồi đối diện Seol Jihu.

Seol Jihu đang định trốn về trước khi say xỉn. Nhưng dường như Seol Jinhee có điều gì đó quan trọng muốn nói, nên cậu lại ngồi xuống.

“Anh có nhớ vụ đó không?”

“Hmm…?”

“Khi em xông vào công ty của anh.”

“Ah…”

“Anh biết đấy, ban đầu em không nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó sai trái.” – Seol Jinhee bặm môi – “Chính xác hơn, em cho rằng anh đã sai trước nên em có quyền làm vậy. ”

Seol Jinhee ngừng một lát rồi nói thêm.

“Nhưng khi suy nghĩ kỹ, em nhận ra rằng mình đã sai.”

“…”

“Không phải là anh không thay đổi. Trên thực tế, anh đã cố gắng hết sức để chứng tỏ rằng mình đã thay đổi. Chỉ là em… em không muốn tin anh. Bởi vì em đã ghét bỏ và phẫn nộ với anh ”.

“…”

“Nhưng sau khi nói chuyện với Seonhwa Unni, em nhận ra rằng mình đã sai. Vì vậy, em muốn nhân cơ hội này để xin lỗi.. ”

Sau đó, Seol Jinhee dừng lại một chút và hít một hơi thật sâu.

Thế rồi cô ấy nói.

“Em xin lỗi.”

“…”

“Em xin lỗi vì đã cư xử như một con nhóc ngốc ngếch… Em xin lỗi vì đã không tin anh”.

“Jinhee…”

“Anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em chứ?”

Seol Jinhee nâng chai rượu gạo và rượu phúc bồn tử lên.

Seol Jihu không còn cách nào khác, đành phải nâng ly của mình lên. Seol Jinhee đã mời rượu cậu cùng với một lời xin lỗi. Nếu cậu từ chối – vì bất cứ lý do gì – có lẽ Seol Jinhee sẽ giận cậu mãi mãi.

Căn phòng cũng trở nên yên tĩnh, mọi người đều im lặng nhìn hai anh em.

Seol Jinhee mỉm cười khi cô rót hỗn hợp vào ly của Seol Jihu.

“Nào, anh cũng rót cho em một ly chứ.”

“Được, được…”

“Và… mọi hiềm khích đã được giải quyết ổn thỏa. Đây là một khởi đầu mới!”

Hai anh em cùng nâng ly lên.

“Tuyệt lắm hai đứa! Có thế chứ!”

“Tốt tốt. Làm tốt lắm, Seol Jinhee.”

Căn phòng ngập tràn tiếng vỗ tay.

Chỉ có Seol Jihu choáng váng và thấy xây xẩm mặt mày.

Trong đầu cậu, hàng ngàn ngôi sao bay tứ tung.

***

Khi Seol Jihu tỉnh dậy, cậu nhìn thấy một trần nhà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Sau khi sững sờ chớp mắt mười lần, cậu mới nhận ra mình đang ở đâu. Đó là căn hộ của Yoo Seonhwa, nơi mà cô ấy từng cấm cậu bước vào.

Seol Jihu sợ hãi bật dậy, chiếc chăn mềm mại tuột xuống. Khi cậu ấy vén chăn lên…

“…Ah.”

… Cậu lập tức không nói nên lời.

Cậu ấy đang khỏa thân.

“Anh yêu dậy chưa?”

Nghe thấy một giọng nói dịu dàng, cậu vội nhìn ra ngoài cửa. Yoo Seonhwa vừa nấu ăn vừa ngâm nga một bài hát. Cô chỉ mặc một chiếc tạp dề, trông thật khêu gợi.

“Aigoo… Mấy năm rồi không làm chuyện này. Em tức bụng quá”.

Cô mỉm cười ngọt ngào khi xoay con dao làm bếp.

Seol Jihu dường có thể nghe thấy cô ấy hát ‘Anh tưởng anh thoát được em sao?’

Khi cậu đang đần mặt ra, cô ấy bê bát tới bàn và mỉm cười.

“Hôm qua anh tuyệt lắm. Nhanh tay lên nào. Chúng ta hãy ăn sáng thôi.”

Mãi sau đó cậu mới biết. Rằng Yoo Seonhwa đã bế Seol Jihu đang bất tỉnh ra ngoài, nói rằng cô sẽ đưa cậu về nhà.

Điều gì xảy ra tiếp theo? Mọi chuyện quá rõ ràng.

Seol Jihu ôm đầu khi nghĩ về cuộc cãi lộn khủng khiếp sắp xảy ra. Với tính cách của Seo Yuhui, cậu tin rằng cô ấy sẽ không bỏ qua vấn đề này.

“Đừng lo lắng. Em sẽ xử lý cô ta.”

Nghe Seonhwa nói vậy, cậu càng sợ hãi hơn.

Tuy nhiên…

“Ok, Tôi biết mà.”

Thật kỳ lạ, Seo Yuhui hoàn toàn bình tĩnh khi nghe tin này.

“Tôi đoán là chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra. Được rồi, chào mừng cô. Hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp với nhau”.

“Oh? Bất ngờ nha. Jihu đã rất lo lắng đấy”.

“Ngay khi Jihu nói với tôi rằng anh ấy sẽ đến dự tiệc sinh nhật của bố một mình, tôi đã đoán được rồi. Nếu tôi thực sự phản đối, tôi sẽ có cách ngăn anh ấy lại”.

“… Vậy thì tại sao cô vẫn đồng ý?”

“Chà… Tôi đã chấp nhận số phận. Tạm hiểu như vậy đi” – Seo Yuhui thở dài với vẻ chán nàn – “Dù thế nào cũng không thể tránh được… càng cố gắng càng gây thêm phiền nhiễu”.

Seo Yuhui nhún vai. Sau hôm gặp Suna, cô ấy đã thực sự buông xuôi. Có lẽ viễn cảnh về một Tư lệnh Seol Jihu Thích Đùa đã làm cô ấy quá sợ hãi.

“Tóm lại, tôi sẽ chấp nhận. Kể cả khi cô Teresa quay lại”.

Seo Yuhui bình thản nói với Teresa, người đang đứng sau Baek Haeju. Baek Haeju đã đưa Teresa làm đồng minh của mình, để đối đầu với Phi Sora và Seo Yuhui.

“Xin chào…” – Teresa nói một cách nhu mì.

Baek Haeju khịt mũi.

“Thật thú vị, cô Seo Yuhui. Có vẻ cô đã chán nản sau khi nhận ra sự kém cỏi của mình không?”

“Tôi? Ồ… Tùy cô. Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm.”

“Và trải nghiệm đó đã làm cô sáng mắt ra đúng không?” – Baek Haeju liên tục khiêu khích Seo Yuhui, nhưng Seo Yuhui vẫn bình thản.

“Đùng nói nhiều nữa. Tôi không muốn mất thời gian vào những chuyện đã an bài” – Seo Yuhui nói cộc lốc, rồi lên tiếng chế nhạo lạnh lùng – “Nếu cô tự tin là mình giỏi hơn tôi, vậy thì thử ra tay đi, cô Baek Haeju.”

“Cô liên tục nói về chuyện buông bỏ và số phận. Tóm lại là sao?”.

“Khi trải nghiệm chuyện đó, cô sẽ biết. Còn bốn ‘bà’ nữa cơ”- Seo Yuhui thở dài – “Cô có giỏi thì thử ngăn chặn đi. Nếu cô chặn được dù chỉ một hay hai người, tôi sẽ gọi cô là chị, hoặc từ bỏ Jihu, hoặc làm bất cứ điều gì mà cô muốn.”

“Hả???”

Cuối cùng, Beak Haeju cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Hiểu ý Seo Yuhui, Teresa và Phi Sora đã cúi đầu như thể họ là tội phạm đang bị xét xử. Seol Jihu cũng đang nhìn về một ngọn núi xa xăm.

Mặc dù trong lòng Baek Haeju có chút lo lắng, cô vẫn tự tin vào bản thân mình.

“Chính mồm cô nói đấy nhé. Tôi sẽ không yêu cầu cô rời bỏ Jihu vì tôi không muốn anh ấy buồn. Nhưng nếu tôi thắng, tôi sẽ là cô dâu của anh ấy trên Trái đất”.

Seo Yuhui lắc đầu và thậm chí nhìn Baek Haeju với vẻ thương hại.

“Ok, ok, chúc cô may mắn. Nếu cô thất bại, đừng nghĩ đến một đám cưới nào cả”.

“Được! Đã thống nhất thì hãy làm cho mọi chuyện rõ ràng!”

Thế là cả hai cô gái đã thề trước thần linh và ký vào một khế ước thiêng liêng.

Tất nhiên, kết cục đã được định đoạt ngay từ đầu.

Sau khi thức tỉnh thành Sura Gluttony, Seol Jihu đã trở thành một thực thể cao cấp đến phi thường.

Giờ đây, một vị thần cấp Cửu Thiên cũng không thể thay đổi số phận của cậu ấy nữa. Phải là Suna hoặc một Sáng Thế Thần mới có thể làm được.

Cho dù Baek Haeju có tài giỏi đến mấy, cô ấy cũng không thể so sánh với các vị thần.

Kết quả là, Seol Jihu gặp “tai nạn” với Kim Hannah tại Valhalla. Baek Haeju tức giận và nhốt cậu ta trong nhà tù dưới lòng đất của Eva, nhưng cậu lại gặp ‘tai nạn’ với Nữ hoàng Eva. Cô bắt cậu ta trở lại Trái đất, gửi cậu ta ra nước ngoài và nhờ Hội Tam hoàng giám sát, nhưng cậu ta gặp ‘tai nạn’ với Chung Chohong. Sau đó, cô đã tống cổ cậu ta đến Mộng Ảo Giới của Roselle, nhưng ở đó cậu lại gặp ‘tai nạn’ với Eun Yuri.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra và nhiều sự cố đã xuất hiện.

Trên thực tế, chuyện một chồng nhiều vợ – từ thời xa xưa đã gây ra nhiều cuộc chiến tương tàn.

Sẽ có những xung đột để xác định thứ bậc của họ, và Seol Jihu cũng phải vật lộn để chiều chuộng họ.

Nhưng có một vấn đề mà các cô vợ của Seol Jihu đều thống nhất. Đó là việc giúp đỡ Seol Jihu.

Vì vấn đề này, các cô vợ của Seol Jihu đã thỏa thuận đình chiến tạm thời và cùng nhau hỗ trợ cậu ta. Vì họ biết rõ tình cảnh của cậu.

Nghiện là một ám ảnh kinh hoàng, bất kể là nghiện thứ gì. Dù ai đó thoát khỏi cơn nghiện suốt 10 năm, cũng chỉ là nhờ nỗ lực kìm hãm bản thân.

Thực tế, Seol Jihu đã lấy hết can đảm và cố gắng rũ bỏ cơn nghiện Thiên đường. Cậu ấy đang cố xây dựng cuộc sống cân bằng ở cả hai thế giới.

Biết rõ hoàn cảnh của Seol Jihu, các cô vợ đều nỗ lực giúp cậu giải quyết khúc mắc hiện tại. Một lần và mãi mãi.

Nhờ nỗ lực của Seol Jihu và sự động viên của các cô vợ, kế hoạch cuối cùng cũng đã được triển khai.

Người đầu tiên họ chọn là Seol Wooseok, người đã tin tưởng Seol Jihu nhiều nhất. Và đúng như dự đoán, kế hoạch đã thành công.

Sau bước đầu suôn sẻ, Seol Jihu trở nên tự tin. Nhưng không vì thế mà cậu vội vàng hay nôn nóng. Bởi bước thứ hai có lẽ là bước khó khăn nhất.

Seol Jihu tiếp cận Seol Jinhee theo cách tương tự như đã tiếp cận Seol Wooseok. Một ngày nọ, cậu gọi cho Seol Jinhee. Cậu bảo Jinhee không nên rong chơi lãng phí thời gian, và sau đó tặng cho cô ấy một cuốn sách.

Tất nhiên, đó là cuốn sách mà Ian đã viết.

Vì Seol Jinhee không phải là người thích đọc sách, Seol Jihu nói rằng công ty của cậu ấy đang có kế hoạch xuất bản cuốn sách này, và muốn nhờ cô review. Cậu còn nói rằng, công ty sẽ trả công cho viecj này.

Seol Jinhee nhanh chóng đồng. Chẳng có lý do gì để từ chối, khi cô được trả tiền để đọc một cuốn sách sắp xuất bản.

Tuy nhiên, Seol Jinhee đã gọi cho Seol Jihu sớm hơn dự kiến. Dường như Seol Jinhee chưa có việc làm, nên cô ấy đã dành cả ngày để đọc. Cô ấy bảo rằng cô không thể đọc hết cuốn sách.

“Sách gì quái gở thế! Em tưởng anh sẽ giới thiệu cho em một cuốn sách hay chứ?!!”

“….”

“Ví dụ như ở đây. Tại sao lại có những kẻ muốn buôn người ghê tởm đến vậy? Em tức giận đến nỗi suýt ném cuốn sách đi!”

“…”

“Và nhân vật chính bị sao vậy? Tại sao tác giả lại chọn một kẻ điên khùng biến thái như thế làm nhân vật chính? Chúa ơi, thể loại nhân vật chính gì mà dê cụ vậy?? Đúng là một tên biến thái! Kinh tởm!”

“…”

“Tên của kẻ đó nữa, Seol? Tại sao lại là Seol? Đó có phải là lý do tại sao nhân vật chính… Ôi trời, không thể đỡ được!” – Seol Jinhee đập bàn và cười lăn lộn.

Seo Yuhui liếc nhìn Seol Jihu không biết phải làm sao.

Trong khi đó, “nhân vật chính biến thái” chỉ biết ngồi gãi đầu và cười cay đắng.

Cảm nhận được không khí trở nên trầm lắng, Seol Jinhee khịt mũi: “Uh, dù sao đi nữa, công ty anh định làm gì với cuốn sách này?”

“…Một cách trung thực thì…” – Seol Jihu thở gấp gáp – “Anh đã làm chuyện này vài lần… Nhưng anh vẫn hồi hộp”

Cậu cắn môi, loay hoa cầm tách trà và nói: “Có thể em sẽ cảm thấy khó tin vì những chuyện anh sắp nói… Có thể em sẽ cảm thấy mình bị lừa dối…”

“…Ang?” – Seol Jinhee mở to mắt – “Ah, chết tiệt, đừng nói với em là… Anh lại đánh bạc à!?”

Cô ấy bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình và sẵn sàng lao vào cậu.

“Không, hoàn toàn không.”

“Jinhee, em có thể bình tĩnh và nghe anh ấy nói không?” – Seo Yuhui, với cái bụng bầu khệ nệ, cố gắng đứng dậy và ngăn cô ấy lại.

“U-Unni, chị cứ ngồi yên đi.” – Seol Jinhee bối rối và vội vàng ngồi xuống – “Chà. Được rồi, nếu đó không phải là cờ bạc, thì đó là gì? ”

“Đó là cách khiến anh bỏ cờ bạc.”

“… Ồ, hấp dẫn nha!?” – Vẻ mặt của Seol Jinhee dịu lại. Thành thật mà nói, Seol Jinhee cũng rất tò mò. Nghiện cờ bạc là một trong những chứng nghiện ám ảnh nhất. Thứ gì đã khiến Seol Jihu có thể thay đổi.

“Anh đang nghĩ xem nên giải thích cho em kiểu gì…” – Seol Jihu ngập ngừng.

“Agh, anh cứ nói đi xem nào!” – Seol Jinhee hét lên. Thấy vậy, Seol Jihu cười nhạt.

Seol Jinhee thực sự khác với anh trai của họ.

Seol Wooseok cũng sửng sốt, nhưng từ đầu đến cuối đều nghiêm túc nghe cậu nói.

Có vẻ như Seol Jinhee là một người quá thiên về cảm tính. Seol Jihu hiểu rằng không thể dùng logic để giải thích cho cô bé. Vì vậy, thay vì đi theo phương pháp cũ, Seol Jihu quyết định đổi kế hoạch.

“Người ta vẫn nói là trăm nghe không bằng một thấy. Để anh cho em xem”.

“Cho em xem cái gì?”

“Em sẽ sớm hiểu thôi ra.”

Seol Jihu kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình và sau đó duỗi lưng ra.

“Nếu em tin anh, Jinhee …” – Cậu ấy nhìn thẳng vào Seol Jinhee và nói – “Em có thể đưa tay cho anh không?”

“Tay em?”

“Phải.”

“… Đáng ngờ… thật đáng ngờ….”

Seol Jinhee có vẻ do dự. Trực giác thiên bẩm của cô đang báo động.

“Anh chỉ muốn hỏi ý kiến ​​của em về cuốn sách này thôi mà. Tại sao câu chuyện lại đổi sang chủ đề này??”

Tuy nhiên, cô ấy cũng từ từ đưa tay ra.

“…Ah.”

Sau đó, cô ấy đột nhiên rụt tay lại.

“Sao thế, Jinhee?” – Seol Jihu ngạc nhiên.

“Oppa.” – Lông mày của Seol Jinhee nhíu lại – “Anh đừng quên, em là em gái của anh.”

“?”

“Đừng quên điều đó. Chúng ta là một gia đình. Là anh em cùng huyết thống. Luật pháp không cho phép chúng ta…”

“….”

Seol cảm thấy cạn lời. Có vẻ như cô ấy đã đọc nhiều thứ chết tiệt trên mạng. Cảm thấy đau đầu, Seol Jihu nhắm mắt lại. Dù có rất nhiều điều để nói, nhưng cậu đã cố kiềm chế bản thân.

“Oh? Thái độ đó là sao?”

“Hãy nghĩ xem. Tại sao anh lại làm gì em trước mặt Yuhui? Hơn nữa, em nghĩ anh là một con thú ư?”

“Thú? À đúng, có một con thỏ đang tỏa ra mùi hương quyến rũ đây.”

Là trực giác của Seol Jinhee mách bảo hay cô ấy chỉ đang trêu đùa Seol Jihu?.

“Jinhee, tại sao em lại…” – Seo Yuhhui lo lắng kêu lên.

“Ồ, em tinh anh ấy mà. Nếu anh đâm sau lưng em một lần nữa, em không bao giờ tha thứ cho anh. Hiểu chưa?”

Seol Jinhee càu nhàu và miễn cưỡng đưa tay ra.

“Được rồi, tay đây. Tiếp theo là gì?”

Thay vì trả lời, Seol Jihu lấy trong túi ra một con dấu. Đó là một con dấu xinh xắn được làm bằng kim cương, và chuôi của nó là một viên đá quý màu xanh lá cây rực rỡ.

“Đó là cái gì?”

“Con dấu Tối thượng.”

Seol Jihu trả lời. Cậu nhanh chóng dập nó lên tay em gái mình, trước khi đánh mất cơ hội.

“A, tại sao anh lại…?”

“Em có nhớ đến những con dấu trong sách không??” – Seol Jihu vừa nói vừa nhìn Seol Jinhee.

“Con dấu…? Uh… ” – Seol Jinhee mở to mắt như thể cô ấy vừa nhớ ra.

“Cái này hay hơn nhiều so với cái xuất hiện trong truyện.” – Seol Jihu nháy mắt. Sau đó cậu ta cất con tem đi và lấy ra một lá thư mời. Cậu kiểm tra điện thoại của mình một lần nữa.

Đã đến lúc rồi.

“Oppa, Oppa! Chờ đã! Có phải đây là…?”

“Đừng lo lắng. Đây không phải là một trò đùa đâu” – Seol Jihu ngắt lời cô ấy – “Em sẽ sớm hiểu thôi.”

Cậu nghiêng đầu nhìn lên.

Seol Jinhee, người cầm thư mời, cũng nghiêng đầu.

Ở đó, có một luồng ánh đang lóe lên trên đầu Seol Jinhee.

“Anh đang mời em đến thế giới đó.”

Sau câu nói đó, quầng sáng bùng nổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương