Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 532: Phụ chương 43 – Người anh hùng ra đi

Con người là những sinh vật hay quên. Ở thế giới nào cũng vậy.

Thực ra, nếu một người có thể nhớ lại rõ ràng mọi thứ họ đã thấy hoặc đã trải qua thì đó lại là một bi kịch. Trong những trường hợp như vậy, người đó chắc chắn sẽ chết chìm trong quá khứ của họ.

Đôi khi, người ta phải quên đi để tiến về phía trước.

Vì vậy, quên lãng là một điều may mắn, và nó cũng rất cần thiết đối với con người.

Thiên đường cũng không ngoại lệ.

Nhiều năm trôi qua kể từ khi chiến tranh kết thúc, và mọi người đang sống hòa thuận, tuân thủ các quy tắc được đặt ra trong Hiệp ước Nửa thế kỷ.

Dấu ấn của chiến tranh vẫn còn hằn sâu. Trừ những người sinh ra sau chiến tranh, còn lại những người đã trải qua sự tàn khốc của cuộc chiến đều phải hứng chịu tổn thương.

Tuy nhiên, cuộc sống đang trở nên tốt hơn.

Thời gian trôi qua, khuôn mặt của những trên Thiên đường dần dần giãn ra và tươi tắn hơn.

Trên phố, những cặp vợ chồng, những đôi tình nhân nắm tay nhau rảo bước trong niềm hạnh phúc.

Gương mặt họ tràn đầy hy vọng về tương lai.

Rõ ràng, cơn ác mộng về các Ký sinh trùng đã mờ dần trong trí nhớ của họ.

Nhưng mà, cùng với cơn ác mộng về Ký sinh trùng, thì bản hùng ca về chiến binh đã cữu Thiên đường cũng dần phai nhạt khỏi trí nhớ của mọi người.

Tên của anh ấy sẽ mãi mãi được ghi vào lịch sử, và chỉ có thế mà thôi.

Đó là số phận của tất cả các anh hùng chiến trận.

Họ sinh ra trong thời kỳ máu lửa, và họ biến mất khi hòa bình trở lại.

Seol Jihu không phàn nàn gì về chuyện bị lãng quên.

Trên thực tế, cậu hoàn toàn bằng lòng với hiện tượng này. Việc mọi người quên cậu, có nghĩa là Thiên đường đã yên bình.

Và đó cũng là lúc Seol Jihu đưa ra quyết định.

Cậu từ chức Chủ hội của Valhalla, mở nhà hàng trong mơ và sống bên một cô bạn gái – hay đúng hơn là những cô bạn gái – những người muốn ở bên cậu mãi mãi.

Đã đến lúc Seol Jihu phải chuẩn bị cho một tương lai mới.

Nhưng trước đó, cậu còn một việc nữa phải làm.

Nhưng mà cậu vẫn do dự.

“Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp…. Mình có nhất thiết phải nói với họ không, hay là cứ để nguyên?? ”

Seol Jihu đã cân nhắc trong nhiều ngày. Cậu đã tìm đến Seo Yuhui để xin lời khuyên và cũng hỏi ý kiến ​​của Phi Sora.

Cuối cùng, cậu quyết định rằng mình nên nói với ít nhất một người.

May mắn thay, cơ hội đến sớm hơn cậu ta mong đợi.

Vài ngày sau là sinh nhật ân nhân của cậu.

“Chúc mừng sinh nhật cô Flone!”

“Chúc sinh nhật vui vẻ ~ ”

Dưới bầu trời đêm, những lời chúc vang lên rộn ràng trong khu vườn đầy nến.

“Chúc mừng sinh nhật, Flone thân mến ~ Chúc mừng sinh nhật ~”

Phù!

Flone hít vào và thở ra một hơi thật lớn.

Tất cả các ngọn nến đều tắt phụt.

Những tiếng pháo, tiếng teo hò và tiếng vỗ tay tràn ngập khu vườn.

“Phù. Chưa bao giờ tôi hồi hộp với chuyện thổi nến như vậy. Tại sao lại có nhiều nến thế?”

Flone thở phào nhẹ nhõm và tặc lưỡi.

Có hơn 500 ngọn nến trên chiếc bánh khổng lồ.

“Là thế này” – Yui, em gái của Kazuki, mỉm cười và lên tiếng – “Trong thế giới của chúng tôi, số lượng nến tương đương với tuổi của người được chúc mừng. Flone, cô đã hơn 500 tuổi, vì vậy— ”

“Kyaaaa!”

Flone dùng tay bịt miệng Yui.

Đương nhiên, vì Flone quá mạnh nên cô ấy lỡ tay đẩy Yui bay qua không trung và bắn ra khỏi khu vườn.

“Thật thô lỗ! Đừng có nói về tuổi của một phụ nữ như vậy chứ! Làm ơn nói theo cách nào đó lịch sự hơn, được không?”

Flone khẽ càu nhàu và xoa tay như thể đang phủi bụi.

Chính lúc đó.

“Có sơ hở!”

Hoshino Urara, người đã kiên nhẫn chờ cơ hội ra đòn, bất ngờ nắm lấy một miếng bánh và lao về phía Flone.

“Hrm?”

“Đỡ này! Bánh kem tấn công!!”

Tuy nhiên, Flone nhanh chóng mở miệng ra.

Cái miệng cô kéo dài và rộng gấp đôi kích thước của miếng bánh.

“Ueh!?”

Hoshino Urara hét lên trước cảnh tượng kỳ lạ. Miếng bánh mà cô ném vào miệng Flone bay qua không trung rơi xuống đất.

Điều đáng ngạc nhiên là ngay khi chạm vào đất, nó đã biến thành tro.

“Mm! Ngon quá! Bánh của Trái đất ngọt và mềm hơn bánh của Thiên đường. Cho tôi xin miếng nữa nào!”

Flone quay lại, nhai nhồm nhoàm trong miệng.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Xin đừng ăn tôi!”

Khi nhìn thấy Hoshino Urara nằm sõng soài trên mặt đất và cầu xin tha mạng, Flone tròn mắt.

“Huh? Chuyện gì vậy?”

Những tiếng cười khúc khích vang lên.

Họ biết cô ấy là một hồn ma tốt, nhưng đôi khi cô ấy vẫn khá đáng sợ.

“Thôi nào, đủ rồi. Chúng ta bắt đầu tặng quà thôi.”

Đôi mắt của Flone lấp lánh đầy thích thú khi nghe thấy từ “quà”.

Những người tham dự bữa tiệc lần lượt trao quà cho Flone.

Đầu tiên là Kim Hannah.

“Chúc mừng sinh nhật, Flone. Tôi đang băn khoăn không biết mình nên tặng gì cho cô. Thế rồi tôi nghĩ, tại sao không tặng thứ gì đó để kỷ niệm ngày chúng ta cùng nhau bung lụa?”

[Oh! Một giấy chứng nhận quyền sử dụng đất!! Tôi có thể chuyển lăng mộ của mình đến đây không?]

Tiếp theo là Seo Yuhui.

“Chúc mừng sinh nhật. Quà của tôi cũng bình thường thôi….”

[Chà! Một chú thỏ nhồi bông khổng lồ, màu trắng, trông giống như Seol Jihu! Cảm ơn! Tối nay tôi sẽ ngủ với nó!]

… Tiếp theo là Mari…

“Cô Flone. Chúc mừng sinh nhật. Cô có muốn đào Bitcoin với tôi không?”

[Mm? Đây là gì? Một linh kiện máy tính cũ? Ở Thiên đường đâu có điện…]

Hugo tặng một bộ đồ lót cho Flone…

“Yo! Đây là của tôi! ”

“Chết đi”.

À, thực ra thì cô ấy đánh vừa đủ để Hugo không chết.

“Này, đừng phân biệt đối xử vậy chứ! Lúc Seol tặng đồ lót, cô rất vui mà!” – Hugo tuyệt vọng hét lên, nhưng không ai nghe.

Sau khi mọi người tặng hết, cuối cùng, đến lượt Seol Jihu.

“Flone, chúc mừng sinh nhật.”

Seol Jihu đưa cho cô món quà của mình với một nụ cười ngượng ngùng.

“Nếu không có cô, tôi không thể được như ngày hôm nay. Tôi sẽ luôn biết ơn cô.”

“Hehe, em cũng muốn nói vậy với anh đó. Dù sao đi nữa… đây là gì?”

Flone nhìn Seol Jihu với ánh mắt bối rối. Nếu cô ấy không nhầm đó là thứ trông giống như một miếng thịt hoặc xúc tu.

“Đó là một mảnh thần tính.”

“..?”

“Một khách hàng không có tiền và dùng thứ đó để mua mì. Tôi đã hỏi Gula-nim, và cô ấy nói rằng đó là một phần cơ thể của vị thần cấp Bát Thiên, vì vậy nó chứa đựng thần tính”.

“Chà! Thật vậy sao?”

“Đúng. Và cô có thể dùng nó tùy ý. Nếu cô mang đến đền thờ, cô có thể đổi lấy một số điểm cống hiến khổng lồ.”

Điều này có nghĩa là cô ấy có thể nhận một Điều ước thiêng liêng để trở thành người, hoặc trở thành một vị thần cấp thấp.

Khuôn mặt Flone lập tức rạng rỡ.
Đó là món quà tuyệt vời nhất mà cô có thể nhận được.

“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều!”

Flone hạnh phúc hôn lên má Seol Jihu.

Với một nụ cười ngượng nghịu, Seol Jihu từ từ rụt đầu lại vì nhận thấy Seo Yuhui và Phi Sora đang nhíu mày.

Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.

Đồ ăn ngon và rượu thơm đã được đặt trên bàn. Mọi người đều ăn, uống và trò chuyện hết mình.

Một lúc sau, Kim Hannah bước ra ngoài để thoát khỏi cuộc nhậu điên cuồng.

Cô đi dạo quanh khu vườn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly trên tay.

“… Hm?”

Đột nhiên, cô cảm thấy có một ánh mắt hướng về phía mình.

Khi cô quay lại, cô thấy Seol Jihu đang lúng túng đứng gần đó.

“Sao thế? Cậu có cần gì không? Lại gặp rắc rối à?” – Kim Hannah hỏi.

Seol Jihu cười khổ.

Cậu ấy chưa nói gì, nhưng dường như Kim Hannah đã biết cậu ấy đang nghĩ gì.

“Thực ra thì…Tôi không gặp rắc rối nào cả.”

Seol Jihu nhận lấy chiếc ly từ tay Kim Hannah và rót thêm rượu.

“Mọi thứ tốt chứ?”

“Huh? Ý cậu là gì?”

“Ý tôi là Valhalla.”

“… Chuyện gì vậy? Thật hiếm khi cậu hỏi han về bang hội.” – Kim Hannah mở to mắt.

Cô hỏi lại với giọng hơi trầm: “Vậy… Cậu đang nghĩ đến việc trở lại à?”

“Không. Thực ra là hoàn toàn ngược lại.”

Kim Hannah vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Cô tự hỏi liệu cô có nghe nhầm không.

“Ồ, tôi sẽ không nghỉ hưu.” – Seol Jihu vội xua tay – “Chỉ là… Tôi nghĩ mình sẽ ở lại Trái đất một thời gian.”

“Tại sao?”

“Mm… tôi nên giải thích thế nào đây? Cô hiểu tình trạng hiện tại của tôi, phải không?”

Kim Hannah liếc sang một bên.

Cô ấy cười khúc khích khi nhận ra Seo Yuhui và Phi Sora đang nhìn cô ấy với ánh mắt đề phòng.

“Còn thiếu một người, phải không?” – Kim Hannah gật đầu và mỉm cười – “Giờ cậu đã là một ông chủ gia đình. À không, ba gia đình mới đúng nhỉ?”

“Đừng trêu chọc tôi.”

“Xin lỗi xin lỗi. Vậy là, cậu quyết định tập trung dành thời gian cho gia đình? Đó là lý do tại sao cậu quay trở lại Trái đất?”

“Chà, không hẳn….” – Seol Jihu nghĩ một lát rồi nói tiếp – “Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nói với họ.”

Mặt Kim Hannah tối sầm lại.

Sau một lúc im lặng, cô ấy mở to mắt và há hốc mồm.

“Chờ đã, đừng nói là cậu định…”

“Không, cô đoán đúng rồi đấy”.

“Từ từ đã. Tôi tưởng không còn Khu Trung lập nữa?”

“Tôi đã hỏi rồi. Các vị thần sẵn sàng mở lại Khu Trung lập. Nhưng tất nhiên, tôi sẽ phải trả một số điểm cống hiến cần thiết.”

“Thế ư?” – Kim Hannah nghiêng đầu, nghịch cái ly trong tay – “Bên cạnh đó… Tôi không chắc liệu đó có phải là ý tưởng tốt hay không.”

“…”

“Sự lựa chọn là của cậu. Nhưng…. Hoàn cảnh của cậu hơi đặc biệt, cậu biết mà.”

“Đúng.” – Seol Jihu khịt mũi.

“Trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ nghĩ rằng cậu lại phản bội họ”.

“Khoan đã” – Giọng Seol Jihu đanh lại – “Tôi đâu có làm sai bất cứ điều gì.”

“Đúng.”

“Tôi không đánh bạc hay chơi ma túy. Tôi nghĩ rằng mình đã nỗ lực hoàn thành công việc của mình. Kết quả cũng không tệ.”

“…”

“Tôi… mệt mỏi khi phải nói dối và che giấu. Tôi muốn trung thực với gia đình mình”.

Kim Hannah im lặng nhìn Seol Jihu.

“Cậu đã nghĩ về điều này từ bao giờ?”

“Kể từ sau vụ việc với Jinhee.”

“À há. Cô bé đó rất giỏi. Tốt, đưa cô ấy đến đây. Nhanh lên!”

“Này…”

“Tôi chỉ đùa thôi.”

Kim Hannah vừa cười vừa xoay chiếc ly bằng ngón tay.

“Được rồi. Cậu đã quyết định thì cứ làm thôi. Nhưng chuyện này không dễ đâu. Cậu sẽ phải cực kỳ cẩn thận. ”

“Tôi biết.” – Seol Jihu gật đầu – “Thành thật mà nói, hôm trước… suýt nữa thì tôi đã đến gặp họ và nói cho họ biết sự thật.”

Kim Hannah giật mình và suýt nữa đã ném cái ly vào cậu….

“Nhưng Yuhui đã ngăn tôi lại. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Đúng là không nên vội vàng.”

Câu nói của cậu đã giúp cô bình tĩnh lại.

“Hmmm. Vậy cậu định tiếp tục ra sao? Nói tôi nghe thử xem nào.”

“Tôi sẽ giới thiệu Yuhui với gia đình tôi. Đó sẽ là bước đầu tiên.”

“Tốt đấy. Và sau đó?”

“Sau đó, tôi sẽ cho họ một thời gian… hẹn ngày tổ chức đám cưới, và sau đó…. Tôi sẽ nói chuyện với anh trai tôi.”

“Anh của cậu?”

“Ừ. Anh ấy là người dễ chấp nhận những sự thay đổi”.

Kim Hannah kinh ngạc thốt lên một tiếng.

“Ồ. Cậu định nói chuyện với từng người một để giảm thiểu cú sốc của họ”.

“Đúng. Và, nếu mọi thứ suôn sẻ, anh ấy cũng có thể giúp tôi nói chuyện với những người còn lại trong gia đình”.

“Không tệ. Và cuối cùng, cậu mới nói với cha mẹ cậu??”

“Có lẽ. Tôi vẫn đang suy nghĩ xem nên nói với những ai. Có thể, Jinhee sẽ là người cuối cùng.”

“Ừ, hãy dành thời gian suy nghĩ về thứ tự thích hợp. Tuy nhiên tôi đồng ý rằng cậu nên nói với anh trai của mình trước tiên.”

“Thế ư?”

“Đúng vậy. Và… tôi nhắc lại nhé, đừng vội vàng. Chuyện này đòi hỏi sự kiên nhẫn và bền bỉ…. Tất nhiên sẽ mất thời gian.”

Kim Hannah cuối cùng cũng nhận ra điều gì đang làm Seol Jihu băn khoăn.

Cho đến nay, Seol Jihu đã dành phần lớn thời gian ở Thiên đường. Cậu chỉ về đến thăm Trái đất một lần đến hai lần một tháng.

Nhưng từ nay, mọi thứ sẽ khác. Cậu ấy sẽ dành nhiều thời gian hơn trên Trái đất để sắp xếp mọi thứ với gia đình và chuẩn bị cho đám cưới của mình.

Sau khi suy nghĩ xong, Kim Hannah đột nhiên chế giễu.

“Vì thế nên cậu hỏi tôi câu ban nãy hả??”

“Hmm?”

“Cậu hỏi tôi rằng Valhalla có ổn không. Cậu sợ tôi làm Valhalla tụt hậu trong lúc cậu đi vắng?”

“À thì….” – Seol Jihu đưa mắt đi chỗ khác.

Kim Hannah hất hàm

“Này. Cậu có biết rằng gần đây chúng tôi rất nổi tiếng không?”

“Huh?”

“Tất nhiên không bằng nhà hàng của cậu, nhưng chúng tôi vẫn là tổ chức số một của Thiên đường”.

Kể từ khi Kim Hannah trở thành Chủ hội, Valhalla đã phát triển mạnh mẽ ở cả Thiên đường và Trái đất, thậm chí còn hơn cả ngày xưa.

Tất nhiên, nếu xét đến sự khác biệt về hoàn cảnh và hoàn cảnh, kỹ năng quản lý của Kim Hannah không hẳn vượt trội hơn so với Seol Jihu. Tuy nhiên, tình hình đúng là tốt hơn.

“Tiện thể, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật: Thiên đường sắp rung chuyển vì một phát hiện to lớn!.”

“Phát hiện to lớn?”

“Thực tế, còn rất nhiều tàn tích ở các vùng đất chưa có người sinh sống” – Kim Hannah thì thào tiếp tục – “Và, chúng tôi đã tìm thấy nó cách đây không lâu.”

“Thấy cái gì?”

“Tàn tích cuối cùng của Đế chế.”

“Đế chế? Tàn tích cuối cùng?”

“Đúng vậy. Cậu biết đấy, các chủng tộc ở Thiên đường đã bắt đầu quá trình thanh lọc lãnh thổ Đế chế. Trong lúc đó, một công nhân đã phát hiện ra tàn tích bên trong cung điện cũ.”

Kim Hannah bắt đầu nói nhanh hơn, và Seol Jihu nghiêng đầu lắng nghe.

“Có thật không? Tại sao mãi đến giờ họ mới tìm thấy nó?”

“Dễ hiểu thôi, nó nằm rất sâu dưới lòng đất. Nó giống như một hang ngầm, và đường xuống cũng vô cùng phức tạp. Người công nhân đó đã cố gắng thử mò xuống hang nhưng không thể, vì vậy anh ta đã bỏ cuộc và quay trở lại mặt đất để bán thông tin cho chúng tôi”

“Và?”

“Tôi cử ngay Đội 1 xuống hiện trường để kiểm tra. Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ, nhưng….”

“Thông tin là thật?”

“Còn hơn thế nữa.” – Môi của Kim Hannah cong lên thành một nụ cười – “Theo Marcel Ghionea… họ đã phát hiện ra một số dấu tích tại địa điểm này.”

“Dấu tích?”

“Chuẩn bị sốc đi. Chúng là dấu tích do Trùng hậu để lại”.

Mắt Seol Jihu nheo lại. Đột nhiên, cậu có một linh cảm xấu về điều này.

“Đừng hiểu lầm tôi. Tôi không nói rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng còn sống.”

“Sau đó thì sao?”

“Chà, có vẻ như Nữ hoàng Ký sinh trùng đã tự mình đến nơi này.”

Một tàn tích do chính Trùng hậu canh giữ.

Seol Jihu cắn môi.

“Thực tế là Đội 1 đã ở đây…. Điều đó có nghĩa là việc tìm kiếm đã hoàn tất?”

“Chưa, chưa. Cậu viết đấy, Marcel là một tay bắn tỉa xuất sắc, nhưng dò đường không phải là sở trường của anh ấy. Anh ấy quyết định rút lui vì có quá nhiều yếu tố bất trắc. Tất nhiên, tôi đã mua thông tin và chúng tôi đang có kế hoạch quay lại nơi đó với lực lượng hùng hậu hơn”.

“Tốt lắm.”

“Đừng coi thường chúng tôi. Họ có thể không mạnh bằng cậu, nhưng họ vẫn mạnh mẽ.” – Kim Hannah nhấp một ngụm rượu -“Điều tôi muốn nói là — đừng lo lắng. Chúng tôi vẫn ổn khi không có cậu, vì vậy cậu cứ yên tâm chăm lo cho cuộc sống của mình”.

Cô ấy nói đúng. Một tổ chức được tạo thành từ nhiều người; sự vắng mặt của một người sẽ không làm tổ chức sụp đổ. Đó cũng là điều cậu mong đợi.

Tuy nhiên….

Seol Jihu nhìn Kim Hannah và do dự một lúc khá lâu.

Cậu nên nói với cô ấy, hay nên im lặng?

Sau nhiều cân nhắc, cậu đã quyết định im lặng.

Cậu ấy đã từ chức từ lâu và liên tục từ chối yêu cầu quay lại với Valhalla. Cậu thực sự không có lý do gì để can thiệp vào công việc của họ vào thời điểm này.

Hơn nữa, cậu ấy cũng hiểu được tấm lòng của Kim Hannah dành cho mình.

“…Tuyệt lắm.”

Cuối cùng, Seol Jihu đã mỉm cười.

“Tôi đang muốn đưa ra vài lời khuyên, nhưng chắc là không cần. Cô và mọi người đang làm rất tốt. ”

“Lời khuyên cho tôi? Chà, ghê nhỉ. Vẫn còn quá sớm. Chờ 100 năm nữa!” – Kim Hannah chọc ghẹo Seol Jihu và cười khúc khích – “Nào, hãy nâng ly chúc mừng. Cho tương lai của chúng ta.”

Seol Jihu nhún vai và nâng ly lên không trung.

Họ cụng ly, rồi cùng uống với nhau.

“Hehe. Lâu lắm rồi chúng ta mới có thể nói chuyện như thế này.” – Kim Hannah vẫy chai rượu trên tay với nụ cười rạng rỡ – “Xuống văn phòng của tôi và uống thêm nhé.”

“Không.” – Seo Yuhui đột nhiên xen vào – “Jihu không nên uống quá nhiều. Phải không?”

“A, dạ vâng.”

Seo Yuhui túm lấy tay Seol Jihu, và cậu nhanh chóng gật đầu.

“Ôi trời, nhìn hai người đang yêu kìa. Nhưng để lúc khác được không? Các vị đang khiến tôi ghen tị đấy.”

Kim Hannah nháy mắt cười.

Nhưng khi quay đi, mặt cô ấy lập tức đanh lại. Cô bặm môi bực tức, hiếm khi có một cơ hội như thế này mà lại bị Seo Yuhui phá đám.

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người nằm dài trên mặt đất say sưa, và Flone đã ngủ gật ôm quà với nụ cười hạnh phúc nhất thế giới.

Phi Sora nói với Seol Jihu rằng cô ấy muốn ngủ trong tòa nhà Valhalla, vì vậy cậu ấy đã đi đến ngôi đền cùng với Seo Yuhui.

Suốt dọc đường, Seol Jihu im lặng trầm tư.Như thể cậu đang chìm trong suy nghĩ.

“Jihu.” – Seo Yuhui, người đã lặng lẽ quan sát cậu, cuối cùng cũng lên tiếng – “Anh giận em vì đã ngăn cản anh sao??”

“Hmm? Ồ không.” – Seol Jihu lắc đầu.

Cậu ấy đang nghĩ về cuộc trò chuyện với Kim Hannah.

‘Tàn tích cuối cùng của Đế chế…. Một nơi do Trùng hậu trực tiếp kiểm tra và canh giữ….’

Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy bất an.

Tàn tích nghe có vẻ quá nguy hiểm, nhưng sớm muộn cũng sẽ có người khám phá nó. Kim Hannah nói rằng cô ấy đang tiến hành một cách thận trọng, cậu có thể nói gì nữa?

‘Hay là mình sử dụng Điều ước thiêng liêng, và….’

Nhưng Seol Jihu nhanh chóng rũ bỏ ý nghĩ đó.

Vì cậu biết, làm thế sẽ tổn thương niềm tự hào của các thành viên trong đội thám hiểm và cả Kim Hannah.

“Chà…. Mình có nên nói với cô ấy không?”

Có một điều mà cậu vẫn muốn nói với Kim Hannah.

Một số thứ không thể nhìn thấy từ phía sau bàn làm việc. Đôi khi, Chủ Hội phải tự đến nơi để xem xét và đánh giá vấn đề.

Nhưng cuối cùng cậu ấy không thể nói điều đó. Kim Hannah khác cậu. Cô ấy giỏi ăn nói và quản lý hơn là thực chiến.

Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, họ đã đến cánh cổng.

Seol Jihu thở dài.

“… Họ sẽ ổn chứ…?”

Đó là lúc Seo Yuhui nhận ra điều mà Seol Jihu đang lo lắng.

Cô hiểu tại sao Seol Jihu do dự khi rời đi.

Cậu đã dành rất nhiều thời gian của mình để cứu Thiên đường. Nơi này là thành quả xương máu của cậu, cậu không dễ dàng rời bỏ.

“Sẽ ổn thôi.” – Seo Yuhui thì thào bằng một giọng nhẹ nhàng – “Cơn ác mộng đã kết thúc và Paradise bây giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“…”

“Và chúng ta cũng không đi mãi mãi. Một khi mọi thứ ổn thỏa, chúng ta sẽ…. ”

“…Phải.”

Seol Jihu cố gắng gật đầu.

Lý do khiến cậu ấy do dự là vì cậu lo lắng, hay đơn giản là vì anh ấy không muốn rời xa bạn bè?

Seol không biết câu trả lời là gì. Cậu lặng lẽ quay lại.

Quang cảnh Thiên đường phản chiếu trong mắt cậu….

“…”

… Hôm nay trông tối và lạnh một cách đáng ngạc nhiên.

“…Đi nào.”

Seo Yuhui nắm lấy và kéo nhẹ cánh tay Seol Jihu.

Seol Jihu vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên đường cho đến khi cậu bước vào cánh cổng.

Ngay sau đó, cánh cổng nuốt chửng toàn bộ cơ thể họ, và cặp đôi biến mất hoàn toàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương