Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 531: Phụ chương 42 – Quỷ vương Seol Jihu

Seol Jihu quan sát kỹ Sung Shihyun để xem hắn định làm gì. Với vẻ tự tin của Sung Shihyun, Seol Jihu đang rất muốn biết hắn ta sẽ làm gì với Patience bùng nổ.

Nhưng những gì Sung Shihyun làm đã khiến Seol Jihu bị sốc.

Hắn ta kìm nén năng lượng và che giấu sự hiện diện của mình. Sau đó, hắn đến gần Patience, và ngồi xổm xuống phía sau ả.

Hắn nắm lấy vạt váy của ả và….

“Xem đây!”

Và hắn hét lên.

“Đây chính là tuyệt chiêu Tốc váy !!”

Lật chiếc váy lên, nửa thân dưới của Patience lộ ra.

“Kyaaaak!”

Patience vội đưa tay che háng và ngồi xổm xuống. Ả không có thời gian để nói gì vì quá đột ngột.

Seol Jihu thẫn thờ. Trò đùa của Sung Shihyun không có gì đặc biệt. Nó rất đơn giản. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến lòng cậu xốn xang, và cậu không thể rời mắt khỏi Sung Shihyun.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu đã tìm ra lý do tại sao.

“Trò đùa đó …”

Đó là một trò đùa mà những thằng nhóc thường chơi khi còn nhỏ. Seol Jihu cũng vậy. Cậu ấy đã làm điều tương tự với Yoo Seonhwa và khiến cô ấy khóc nhiều lần. Tất nhiên, Yoo Seonhwa đã ràng buộc cậu ta bằng lời tuyên án, “Anh đã nhìn thấy mọi thứ, nên anh phải chịu trách nhiệm.”

“Đúng… Trước đây mình cũng như vậy….”

Có lẽ, thỉnh thoảng quay lại những trò cơ bản cũng không tệ.

Seol Jihu mỉm cười. Trở về với sự hồn nhiên thuở bé, cậu chạy ra chơi với Sung Shihyun. Tất nhiên, Patience Bùng nổ không biết chuyện gì đang xảy ra. Ả chỉ có thể run rẩy như một cái cây gặp bão.

“Ei, chán quá.”

Một bóng đen xuất hiện trước mặt Patience đang run rẩy.

“Nghe này.”

Patience ngẩng đầu với vẻ mặt bàng hoàng.

“Ta chưa bao giờ thích ngươi. Ngươi luôn nói về con người thấp kém thế này, hèn hạ thế kia. Ngươi định chửi chó mắng mèo, chỉ trích Tư lệnh số 4 để xỏ xiên ta chứ gì??”

Sung Shihyun vừa nói vừa nhìn xuống với ánh mắt kiêu ngạo. Patience chết lặng đến mức không nói nên lời.

“Nghĩ lại thì, thật hài hước. Ngươi gọi con người là những sinh vật thấp hèn, nhưng ngươi lại xuất hiện với ngoại hình như một con người!”

“Nhưng… Nhưng đó là !?”

“Hmm, định lẻo mép hả?”

Sung Shihyun cười toe toét. Nhìn thấy điều này, Patience cảm thấy kinh hoàng.

“Vậy thì tốt.”

Với một nụ cười ranh mãnh, Sung Shihyun chỉ vào chiếc váy. Lúc này, cơn ác mộng của Patience đã trở thành hiện thực.

Ký sinh trùng không sản xuất được quần áo, nên chúng lấy quần áo từ con người, như một dạng chiến lợi phẩm. Đồ lót của ả lấy từ hành trang của một cô gái người Trái đất nào đó, và đen đủi làm sao, hôm nay ả mặc đúng chiếc quần lót đó!

“Vậy ngươi giải thích thế nào về những chiếc quần lót ếch đó?”

“!?”

“Ta đã nhìn thấy nó. Một con ếch xanh đang vui vẻ nhảy trên một tấm vải trắng ~ ”

Má của Patience đỏ bừng lên, gần như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Thật nực cười. Luôn luôn mỉa mai con người, nhưng ngươi lại xuất hiện với hình dáng của một con người, mặc quần áo do con người tạo ra, và thậm chí còn mặc một chiếc quần lót rất dễ thương ~ ”

Sung Shihyun cười khẩy và đưa tay ra như thể đưa micro.

“Ông nghĩ gì về vấn đề này, Tư lệnh Temperance?”

“Tôi nghĩ điều đó thật đáng hổ thẹn.”

“Thật vậy, thật đáng hổ thẹn.”

Sung Shihyun gật đầu. Sau đó, hắn ta nói.

“Cô ấy là một con ếch đáng hổ thẹn.”

Lửa bùng lên từ đôi mắt của Patience. Thông thường, sau sự sỉ nhục sẽ là cơn thịnh nộ khôn lường. Tuy nhiên…

“Ồ, cô em muốn làm gì??”

Ả chỉ có thể kìm nén cơn thịnh nộ của mình. Sung Shihyun là một Tư lệnh đã hoàn toàn hấp thụ được thần tính của Diligence. Seol Jihu cũng đã hấp thụ hoàn toàn thần tính của Temperence. Ả không thể đánh bại một, chứ đừng nói đến hai.

Trong khi đó, cả không ngừng trêu đùa ả.

“Có chú là chú ếch con~”

“Có hai là hai mắt tròn ~”

Họ vừa chọc tức ả vừa cười toe toét.

“Từ nay chúng ta gọi cô ấy là Patience Ếch Ộp nhé!”

“Hoàn hảo. Và khi chúng ta nói chuyện với cô ấy, chúng ta nên nói ‘ộp ộp’ ở cuối câu, để cô ấy dễ hiểu!”

“Nghe có lý lắm, ộp ộp!”

Sung Shihyun và Seol Jihu bật cười. Patience đã hoàn toàn tuyệt vọng. Chưa bao giờ ả cảm thấy nhục nhã và cay đắng như bây giờ. Cơ thể ả rung lên dữ dội như một ai đó đang khỏa thân đứng ngoài trời giữa mùa đông.

Chẳng mấy chốc, nước mắt bắt đầu trào ra trên đôi mắt run rẩy của ả. Trong khi đó, hai kẻ chơi khăm đang vò đầu Patience và cười toe toét.

“Tóc cô ấy trông giống như sợi mì. Anh có đũa không? Tôi đóiiii.”

“À, này, đừng làm thế, hãy bện tóc giống một con ếch”.

“Huh, mà cái quần đó in hình con ếch thật à??”

“Vâng. Anh không thấy sao?”

“Không, cô ấy che đậy nhanh quá.”

“Ồ, để tôi, xem cho kỹ nhá.”

Sung Shihyun ngồi xổm xuống và nắm lấy vạt váy của Patience. Ngay khi hắn chuẩn bị nhấc nó lên với một nụ cười toe toét…

“Uwaaaaaang!”

Patience bùng nổ bật khóc.

“Hở? Cô ta khóc kia.” – Seol Jihu lắp bắp – “Này, cô đang khóc à? Thật luôn?”

“Uwaaaang! Uwaaaaaang!”

Khi Sung Shihyun nghiêng đầu và cố gắng nhìn vào mặt của Patience, ả ẩy hắn ra và khóc to hơn. Sung Shihyun lùi lại vài bước với một nụ cười ngượng nghịu. Sau đó, hắn quay sang Seol Jihu.

“Cô bé ếch ~”

“… Bambabam!” – Seol Jihu ngay lập tức vỗ tay theo nhịp.

“Cô bé ếch ~”

“Bambabam!”

“Khi bé khóc ~ trời mưa ~ trong ao cầu vồng ~”

Hai kẻ chơi khăm đã nắm tay nhau và hát.

“Đừng khóc và hãy đứng lên ~ Bambabam!”

“Hãy thổi sáo ~ Bambabam!”

“Ộp ộp, Ộp ộp ~”

“ Nụ cười nở ~ trong ao cầu vồng ~ ”

Cả hai vừa hát vừa nhảy vòng tròn xung quanh Patience. Không biết phải làm sao, Patience càng khóc to hơn.

Đó là một cảnh tượng kỳ quái.

Chính lúc đó.

“Này, lũ khốn kiếp!”

Một giọng nói lớn vang lên từ xa. Sau đó, Chastity Thô thục từ trên trời lao xuống.

“Thằng chó đẻ, lần này mày đã làm gì?? Huh? Tại sao anh lại ở đây?”

Chastity Thô thục gầm gừ với Sung Shihyun.

“Hả? Tôi chỉ đang đi về phòng của mình nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó khóc”.

Sung Shihyun đưa hai tay ra sau đầu và nhìn ra chỗ khác. Seol Jihu chết lặng trước thái độ trơ trẽn của hắn. Nhưng Chastity Thô thục đã quay sang cậu.

“Ngươi điên à? Đồ khốn, tại sao ngươi thích quấy rối người khác vậy?”.

Ả nói nhanh như súng liên thanh.

“Ngươi không phải là Tư lệnh sao? Vậy tại sao ngươi lại làm thế? RỐT cuộc ngươi muốn gì??”

“Không có, tôi …”

“Ngươi đã làm cho Kindness Tráo trở khóc, sau đó ngươi đến chỗ ta và giở trò đê tiện, và giờ ngươi lại bắt nạt Patience??”

“Nhưng… Tôi không làm chuyện này.”

“Gì? Vậy thì ai đã làm?”

“Anh ta…?”

Seol Jihu đang nói dở thì trợn mắt. Sung Shihyun không còn ở đó nữa. Hắn ta đã trốn thoát!

“Ồ, vậy là bây giờ ngươi lại nói dối?”

Chastity Thô thục ném đủ thứ lời nguyền vào Seol Jihu. Thái độ của ả căng thẳng đến mức Seol Jihu cũng xịu mặt ra.

“Lần này thực sự không phải là tôi….”

Cậu nhắm mắt và gục đầu xuống

“Thằng khốn, thái độ đó là gì! Ngươi oan lắm à!!”

Seol Jihu vẫn gục đầu.

[Tại sao lại ồn ào như vậy?]

Vào lúc đó, một giọng nói cao siêu vang lên.

“B-Bệ hạ.”

Chastity Thô thục sợ hãi nhảy dựng lên. Nữ hoàng Ký sinh trùng đã đích thân ra mặt.

Nữ hoàng ký sinh nhìn đi nhìn lại giữa Patience đang khóc và Seol Jihu đang gục đầu. Sau đó…

[Ngươi có nghĩ rằng mình đang quá lời không??]

“Bệ hạ! Không phải vậy!”

[Thằng bé đang cố gắng chơi với các ngươi để trở thành bạn bè, vậy làm sao ngươi nỡ chỉ trích nó bằng thái độ hằn học như vậy?]

“Nhưng hắn…!”

[Đủ rồi!]

Giọng của Trùng hậu vang lên.

[Chỉ là một đứa trẻ đang chơi đùa. Sao ngươi lại bắt nạt con của ta??]

Chastity Thô thục nghi ngờ đôi tai của mình.

[Được rồi, lại đây.]

“….”

[Không sao đâu. Ta đã mắng cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ cẩn thận hơn. Con có thể ngẩng đầu lên.]

“…Được rồi….”

Nữ hoàng Ký sinh trùng dịu dàng an ủi Seol Jihu.

“….”

Chastity Thô thục há hốc mồm đến nỗi không ngậm lại được. Thẳng thắn mà nó, ả cũng muốn òa khóc giống như Patience.

***

Ngày hôm đó, tất cả các Tư lênh, ngoại trừ Seol Jihu, đã tập hợp lại với nhau. Chastity tuyên bố rằng chúng phải hợp tác để tước bỏ vị trí Tư lệnh của cậu ta.

Tuy nhiên, phản ứng mà ả nhận được thật là bất ngờ.

“Tại sao? Hắn rất thú vị.”

Sung Shihyun chỉ cười khúc khích như một kẻ đang ăn bỏng ngô và hóng drama trên TV.

“Không thể nào! Tư lệnh số 4 là một kẻ rất mạnh!! Hơn nữa, anh ta thực sự căm thù nhân loại. Có vô số cách để tận dụng anh ta, vậy làm sao chúng ta có thể vứt bỏ một con át chủ bài quan trọng như vậy!?” – Charity Gớm Ghiếc đã nỗ lực bảo vệ Seol Jihu.

“Tôi đồng ý. Tư lệnh số 4 cũng giúp tôi cải tổ lực lượng, làm cho chúng hoạt động hiệu quả hơn. Nếu anh ta là kẻ thù của chúng ta, tại sao anh ta lại làm thế?” – Ngay cả Humility Khó coi cũng đứng về phía Seol Jihu.

Khi Chastity Thô thục quay sang nhìn Kindness để tìm kiếm đồng minh…

“Chết tiệt…. Sao có thể đánh bại chiến thuật đó nhỉ??”

Kindness Tráo trở không quan tâm đến cuộc họp và chỉ nhìn vào một tấm bảng với một loạt các dấu X và O.

Có vẻ như Ký sinh trùng đã gặp rắc rối nghiêm trọng.

***

Sau khi Seol Jihu đào tẩu sang phe Ký sinh trùng, một sự rạn nứt bắt đầu hình thành giữa các Chỉ huy quân đội. Tuy nhiên, Trùng hậu rất sắc sảo. Khi nhận thấy những dấu hiệu có thể xảy ra xung đột nội bộ, mụ quyết định hướng xung đột ra bên ngoài.

Đầu tiên, mụ thông báo về việc đào tẩu của Seol Jihu và sự ra đời của một Tư lệnh mới. Sau đó, ả tập hợp một đội quân Ký sinh trùng và hành quân về phía nhân loại.

Mọi thứ diễn ra y như Trùng hậu mong đợi. Tinh thần của nhân loại và Liêng bang đã sụp đổ.

“Không đời nào! Anh ấy thực sự làm thế ư…!”

“Jihu! Chúng tôi xin lỗi! Hãy quay lại đi!”

Tất cả những gì họ có thể làm là cầu xin Seol Jihu tha thứ cho.

[Ta xin lỗi, con của ta. Tất cả là lỗi của ta. Ta sẽ không làm điều đó nữa, vì vậy…]

Ngay cả Gula cũng tỏ ra hối hận.

“Im đi!”

Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn kiên quyết. Không, thái độ của cậu ấy rất dữ dội.

“Mọi chuyện kết thúc rồi! Tôi, tôi…!”

Rùng mình trong cơn thịnh nộ, cậu ta trừng mắt nhìn trời và hét lên.

“Tất cả là lỗi của bà!”

Cậu ta rú lên.

“Nếu không phải vì bà…!! Nếu bà không đặt ra cái tên đó…!”

“Hả? Tên chức nghiệp?”

Đôi mắt của Sung Shihyun lóe sáng.

“Tên chức nghiệp của ngươi là gì?”

Hắn gặng hỏi Seol Jihu như một con đỉa. Seol Jihu cắn môi quay đi. Rõ ràng là cậu không muốn nói về nó.

Tuy nhiên, Sung Shihyun là một kẻ ranh mãnh.

“Ê ~! Tên chức nghiệp của anh ta là gì??”

Sung Shihyun hướng về bức tường thành và hét lớn. Seol Jihu giật mình nhảy dựng lên, nhưng đã quá muộn. Ai đó đã trả lời:

“Đó là ‘Thương thủ của Ma năng, do Ma năng, vì Ma năng!”

“Ma năng…? Uhehehehehehe!”

Sung Shihyun cười lăn lộn ngay tại chỗ.

“Của Ma năng! Do Ma năng! Vì Ma năng! Ahahahaha! Hahahahaha!”

Hắn lăn lộn trên mặt đất, mừng rỡ nhận ra rằng chức nghiệp “Kiếm sĩ Ma năng Đỉnh cao” của mình nghe vẫn còn hay chán.

“Gula bị ám ảnh bởi ma năng rồi ~”

“Nhưng đúng là hắn có lượng mana đáng kinh ngạc. Cái tên đó thật hoàn hảo! Hohoho!”

Chastity Thô thục và Patience – những kẻ ôm hận với Seol Jihu, đã nhân cơ hội này để chế nhạo cậu ta.

Humility khó coi cũng nghiến răng cười, và Kindness nhếch mép cười khẩy.

Charity đang định cười theo, đột nhiên dừng lại.

“Chờ đã, nhớ lại thì…”

Hắn nhớ đến những gì Seol Jihu đã nói trong cuộc trò chuyện hôm trước.

[Nếu tôi nói cho anh biết lý do – anh có hứa là sẽ không cười tôi không?]

[Có thể anh sẽ nghĩ lý do đó là tầm thường, nhưng tôi thì không. Mỗi người đều có điều gì đó mà họ không thể chấp nhận được.]

[Chết tiệt! Tôi không đòi hỏi tiền bạc hay danh vọng! Tôi đã làm rất nhiều cho họ, nhưng họ đã không ban cho tôi thứ mà tôi muốn—]

[Điều tôi muốn là… nhân loại phải bị hủy diệt hoàn toàn. Người bản địa, người Trái Đất, Thất đại tội… Họ phải trả giá cho sự sỉ nhục và đau khổ mà tôi đã phải gánh chịu.]

Charity Gớm Ghiếc lập tức cảm thấy bất an. Hắn vội vàng quay lại và nhìn Seol Jihu.

[Tại sao tất cả các ngươi lại cười?]

Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong khu vực. Đó là giọng của Trùng hậu.

[Ta không thấy buồn cười chút nào. Chỉ là cái tên chức nghiệp thôi mà, có gì đặc biệt khiến các ngươi phải cười nhiều như vậy?]

Đôi mắt đờ đẫn của Seol Jihu đã lấy lại chút sức sống. Nữ hoàng Ký sinh trùng nở một nụ cười dịu dàng và nói

[Chúng ta không nên cười đứa trẻ này. Chúng ta nên nguyền rủa Gula vì đã đặt ra một cái tên khủng khiếp như vậy.]

Seol Jihu gật đầu lia lịa như thể cậu ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm này.

[Dù sao, cái tên này cũng thật vô lý. Thương thủ ma năng nghe đã vô lý, lại còn bởi Ma năng, do Ma năng và… Pfft.]

Tiếng cười khe khẽ bỗng thoát ra khỏi miệng Trùng hậu. Khuôn mặt Seol Jihu đanh lại.

Khu vực xung quanh đột nhiên trở nên im lặng chết chóc, và ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Nữ hoàng Ký sinh trùng

[Không! Cái tên đó không vui chút nào! Ta chỉ có thể bật cười vì nó quá vô lý!]

Nữ hoàng Ký sinh trùng cao giọng. Chính mụ cũng không biết tại sao mình lại cuống cuồng kiếm cớ như vậy.

[Con có đồng ý với ta không? Của, bởi, và…]

Nữ hoàng Ký sinh trùng cúi đầu khi đang nói dở. Lấy tay che miệng, mụ nhắm chặt mắt và lắc lư.

“Ơ kìa, sao không nói hết! Bệ hạ cũng thấy buồn cười mà, đúng không!”

Sung Shihyun vừa hét vừa khóc. Hắn cũng từng đau khổ vì bị Gula đặt tên, nên lúc này hắn vô cùng sung sướng vì có kẻ nhận được cái tên còn tệ hơn mình

[Vở vẩn!]

Nữ hoàng Ký sinh trùng kịch liệt phủ nhận. Mụ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và sau đó nói giọng trầm hơn.

[Dù sao thì…]

Vì lý do nào đó, mụ nghẹn ngào.

[Cái tên chức nghiệp, Thương thủ của Ma năng, do Ma năng, vì Ma… tehehehehehehe!]

Cuối cùng, mụ cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa.

“…Bệ hạ?”

Khuôn mặt Seol Jihu trở nên vô cảm.

[Không! Ta không cười vì nó buồn cười! Ta cười vì nó quá vô lý! Bahahaha!]

Nụ cười là thứ kỳ quái, càng cố nín thì càng bùng phát ra.. Điều này cũng không ngoại lệ đối với các vị thần.

[C-Chờ đã! Ta thật sự…!]

Nữ hoàng Ký sinh trùng đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Nhưng khi Sung Shihyun bước đến bên tai mụ và đọc lại tên chức nghiệp của Seol Jihu…

[Kyahahaahaha—! Bahahahahaha—!]

Mụ lại phá lên cười. Mặc dù mụ ấy tiếp tục phủ nhận, nhưng thành thật mà nói, mụ không thể nhịn được.

Tiếng cười là thứ dễ lây lan. Những kẻ khác cũng bắt đầu cười. Khi các Ký sinh trùng cười, con người và các chủng tộc ngoại lai cũng cười theo. Như thể cả trời đất cũng cười!

Cho đến khi tiếng cười cuối cùng lắng xuống…

“… Các người nghĩ rằng nó thật buồn cười?”

Khuôn mặt méo mó của Seol Jihu trông đáng sợ đến khó tả. Đôi mắt mở to trên khuôn mặt vô cảm, khiến cậu ta trông như một con quỷ độc ác.

[Không, con ơi, ta …!]

Trùng hậu đưa tay ra, nhưng Seol Jihu đã quay lại. Cậu ta chạy với tốc độ chóng mặt và biến mất trong tích tắc.

Cậu ấy chỉ để lại một câu.

“Hãy đợi đấy!”

“K-Không!”

Baek Haeju ngã ngửa ra.

“Phản ứng vừa rồi… Còn đáng sợ hơn cả sự hờn dỗi tột độ… !?”

***

Không lâu sau, dự đoán của Baek Haeju đã trở thành sự thật. Một ngày sau, Thiên đường phải đối mặt với một mối đe dọa chưa từng thấy.

Một chúa quỷ đã xuất hiện.

Đánh sập Nur chỉ trong một ngày, Seol Jihu tuyên chiến chống lại mọi thế lực ở Thiên đường.

“Ta sẽ trả lại nỗi nhục này!!”

Không hiểu bằng cách nào mà Seol Jihu thức tỉnh như một chúa quỷ. Với sức mạnh vượt trội của mình, cậu bắt đầu càn quét khắp các vùng của Thiên đường.

Mỗi khi gặp ai, cậu ta lại nói tên chức nghiệp của mình. Kẻ nào cười sẽ bị trừng phạt – bất kể là Liên bang, loài người, hay Ký sinh trùng.

Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, cả ba lực lượng đã chung tay chống lại chúa quỷ.

Tuy nhiên, họ đã không thể đánh bại Seol Jihu. Cuối cùng, cả Thiên đường rơi vào tay chúa quỷ. Không chỉ loài người mà tất cả các chủng tộc đều khóc lóc thảm thiết.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của họ, Seol Jihu không tàn sát Thiên đường.

“Ramen… Ngon quá… Ramen của Jihu là ngon nhất….”

“Hì… tôi không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa…”

Baek Haeju, Seo Yuhui và những người khác bị nhốt trong phòng giam dưới lòng đất, và Seol Jihu bắt họ ăn ramen của cậu ta mỗi ngày.

“Chúa quỷ, Ma năng. Làm ơn đi, Ma năng. Xin hãy tha thứ cho Gula-nim, Ma năng…”

“Cái gì vậy? Gula? Đó là ai?”

“À, tôi xin lỗi, Ma năng. Ý tôi là Glug Glug Glug Ma năng-nim, Ma năng…”

Hình phạt của Seol Jihu thật ghê rợn. Cậu đặt tên cho đế chế mới là Ma năng Empire, bắt mọi người đổi tên có từ ‘Ma năng’. Cậu ấy cũng bắt mọi người phải nói từ ‘Ma năng’ ở cuối mỗi câu.

Không lâu sau, Thiên đường đã bị đổi tên thành Ma năng giới.

“Ồ, xin chòa, Charity.”

Seol Jihu hoan nghênh Charity đến thă, Charity được Seol Jihu tôn trọng vì hắn là kẻ duy nhất không cười.

“Hôm nay tôi muốn biết rõ….”

Không hiểu sao hôm nay Charity lại tỏ ra kiên quyết.

“Anh … thực sự làm tất cả những điều này chỉ vì cái tên chức nghiệp của mình thôi sao?”

Seol Jihu im lặng.

“Đó là lý do tại sao anh phản bội nhân loại và liên bang?”

“Anh nghĩ tôi là ai? Tất nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.” – Seol Jihu xua tay.

‘Đúng vậy, chẳng ai lại nhỏ nhen như thế’ – Charity Gớm Ghiếc lẩm bẩm trong lòng và tiếp tục: “Vậy thì lý do là gì? Điều này không quá tàn nhẫn sao?”

“Chà, thật ra…”

Seol Jihu do dự. Charity Gớm Ghiếc vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi đã làm ramen sau khi nhận được tên chức nghiệp đó….” – Cuối cùng, Seol Jihu đã lên tiếng – “Mọi người đã chế giễu nó….”

“?”

Charity Gớm Ghiếc nghi ngờ tai mình.

“Họ hỏi tại sao ramen của tôi lại có vị lạ như vậy… Họ nói rằng nó cuốn hút như ma lực, có lẽ vì tôi đã đổ mana vào đó… nên….”

“…Vì lý do đó?”

Charity Gớm Ghiếc thẫn thờ.

“Thật hả?”

Seol Jihu chậm rãi gật đầu.

“Có thật không?”

Seol Jihu chắc hẳn còn chút xấu hổ khi cậu ấy bặm môi và lảng đi chỗ khác.

Charity đứng lặng một lúc lâu trong khi bàng hoàng nhìn chằm chằm…

“Đồ khùng!”

Charity Gớm Ghiếc thốt lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương