Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 507: Phụ chương 18 – Hậu quả khi đùa với lửa (Đang Edit)

Phi Sora vừa trải qua một giấc mơ.

Đó là một giấc mơ tồi tệ.

Nguyên nhân là do Seol Jihu đã xuất hiện trong đó.

Trong mơ, Phi Sora đang chỉ vào Seol Jihu và hét lên rằng cô không có kế hoạch kết hôn với người đàn ông đó, và hỏi tại sao lại phải kết hôn với cậu ta.

Ding Dong.

Sau đó, Phi Sora tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông cửa. Cô hơi nhíu mày khi ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt mình.

“Euuu….”

Mở mắt ra, khuôn mặt Phi Sora dần dần biến dạng. Cô ấy đã ở trong tình trạng khủng khiếp.

Đầu tiên là cơn say. Có lẽ vì cô ấy đã uống tới sáu lượt vào tối hôm qua, não của cô ấy vẫn còn rung chuyển.

Bỏ qua say rượu sang một bên, cô ấy đau khắp người như thể bị đánh đập vào nửa đêm. Phần bụng dưới của cô đặc biệt đau đớn, như thể có hàng trăm mũi kim đang đâm vào cô.

Và, một cảm giác chắc chắn và ấm áp đang nâng đỡ lưng cô, mang lại cho cô một cảm giác an toàn không rõ….

“?”

Phi Sora mở to mắt. Trái tim cô như rớt xuống. Cô vô tình cúi đầu xuống rồi vội vàng quay lại nhìn.

Không sai, cô đã thấy Seol Jihu đang ngủ trên giường của mình. Cô dang dựa lưng vào cậu. Điều quan trọng là cậu ấy khỏa thân.

Phi Sora vén chăn lên để kiểm tra và ngay lập tức cắn chặt môi dưới. Cô ấy khỏa thân, giống như cậu ấy. Cô thậm chí còn không mặc nội y, để lộ cơ thể trần.

Sau khi ngây người nhìn xuống cơ thể cô ấy một lúc…

“A, chết tiệt …!”

Nhận ra điều gì đã xảy ra, Phi Sora nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Tại sao mình lại …!”

Tự dưng cô thấy giận bản thân mình.

“Ah, chết tiệt… argh…”

Cau mày nặng nề, Phi Sora liên tục thở dài và nhấm nháp đôi môi tội nghiệp.

Ding Dong.

Tiếng chuông lại vang lên.

“Grrr… Ai mà đến sớm thế…

Phi Sora khó khăn đứng lên.

“Ách….”

Cô cau mày vì cơn đau chạy dọc phần bụng dưới…

“….”

Cô đột nhiên tỏ ra chán nản sau khi nhìn vào chiếc giường.

Những sợi lông vẫn còn trên đũng quần của cô ấy, cùng với những vết khô trên khăn trải giường. Mọi thứ cô thấy xung quanh đều cho cô biết những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước.

… Không, sự thật, cô đã biết ngay từ khi mở mắt. Không phải là cô đã mất trí nhớ. Cô vẫn có những ký ức mờ nhạt về những gì đã xảy ra trong đêm. Mặc dù nó không hoàn chỉnh, nhưng cảm giác khi làm điều đó với Seol Jihu rất sống động.

Gọi tên Seol Jihu Oppa, cởi quần áo xuống như bị mê hoặc, ôm lấy Seol Jihu đang vồ vập như một con thú hoang, rồi hét lên và thở hổn hển….

Phi Sora nhìn những vết xước trên lưng Seol Jihu với ánh mắt đăm chiêu.

Ding Dong! Ding Dong! Ding Dong!

“Được rồi, được rồi! Tôi đang đến đây!”

Nghe thấy tiếng chuông liên tục vang lên, cô tức giận hét lên và bước ra cửa.

“Mẹ kiếp…. Thật là điên rồ…. Làm sao tôi có thể…. Arrrrgh…!”

Phi Sora tự trách mình trong khi mặc lại quần áo.

Tất nhiên, Seol Jihu cũng sắp phát điên. Cậu tỉnh dậy khi nghe những tiếng động mà Phi Sora tạo ra, và lập tức hiểu rõ sự tình.

Seol Jihu cũng nhớ những gì đã xảy ra đêm qua. Cậu thèm muốn mọi ngóc ngách trên cơ thể ấm áp và quấn quýt lấy làn da của cô. Mặc dù cậu ấy thở hổn hển vì sung sướng trong khi hành động, nhưng bây giờ cậu ấy đã tỉnh lại….

“Không, không, không đời nào. Chắc mình đang mơ thôi.”

Đầu tiên, cậu ấy phủ nhận thực tế hiện tại.

Tuy nhiên…

“Ai đấy?”

“Xin lỗi nhá!”

Khi Phi Sora mở cửa, một giọng nói giận dữ không kém Phi Sora cất lên. Chủ nhân của giọng nói đang hậm hực và phùng má trợn mắt, rõ ràng là đang có ý định đánh nhau.

“Tôi là hàng xóm của cô. Sao cô có thể vô duyên như vậy?”

Phi Sora cau mày khi người phụ nữ bắt đầu hét lên tức giận.

“Chị đang nói về cái gì vậy?”

“Còn hỏi nữa hả ? Đừng giả vờ như cô không biết. Cho tôi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Gì?”

“Tôi đã nói, hãy cho tôi nghỉ ngơi! Cô có biết cô đã ồn ào như thế nào không? Làm cách nào để bù đắp cho việc tôi không ngủ được !?”

“Huh? Không có, tôi -”

“Không? Xin lỗi, nhưng cô có biết tiếng rên rỉ của mình lớn đến mức nào không? Suýt nữa thì tôi đã gọi cảnh sát vì tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng hú vào giữa đêm!”

“Tiếng hú?”

“Nhưng sau khi lắng nghe một lúc, tôi đã chết lặng. Làm thế nào mà cô lại trở nên kỳ quặc và biến thái đến mức như vậy?”

“Gì? Kỳ quặc? Biến thái?”

“Còn gì nữa? Jihu Oppa? Có phải người đó, Jihu Oppa, ở đằng kia không?”

Phi Sora giật mình.

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi đã nghe tất cả mọi thứ!”

Người phụ nữ hét lớn. Cô ấy hét to đến mức hành lang chung cư rung lên.

“Cô nghĩ chuyện này đơn giản hả?”

Cô hàng xóm lấy điện thoại ra với vẻ quyết đoán. Sau khi nhấn vào màn hình một vài lần, một bản ghi âm bắt đầu phát.

—Hừ…! Hự hự…!

—Aaaaah…! Nữa đi anh…! Ư…! Phê quá…!

Âm thanh hơi không rõ ràng, có lẽ là do bức tường ngăn cách giữa hai phòng, nhưng rõ ràng giọng nói đó là của Phi Sora và Seol Jihu.

Phi Sora không nói nên lời. Seol Jihu cũng nao núng.

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục, phát những dòng như ‘Aang!’, ‘Hnnnng!’ Và ‘Ah, mẹ kiếp, ah! Tôi thích quá! Tôi phê quá cưng ơi!’

“C-Cô đang làm cái quái gì vậy? Cô bị điên à?”

Phi Sora bối rối đưa tay về phía điện thoại, nhưng người phụ nữ lùi lại và tránh cô ta.

—Euk! Auuek! Eeeihoooo!

Phi Sora nghi ngờ tai mình. Đó chắc chắn là giọng của cô ấy, nhưng cô ấy thực sự đã nói tất cả những điều đó?

“Cái quái gì thế này? Cô đã cưỡi lên anh ta à??”

Người phụ nữ khịt mũi.

Mặt Phi Sora đỏ bừng. Suy nghĩ đăm chiêu, cô nhớ lại mình đã leo lên đầu Seol Jihu và lắc hông một cách thích thú.

“…Cút ra.”

Cuối cùng, Phi Sora chán nản nói với người phụ nữ.

“Gì cơ? Đó là tất cả những gì cô định nói với tôi?”

“Tôi hiểu rồi, vì vậy mời chị ra ngoài!”

Phi Sora đẩy người phụ nữ ra.

“Cô không phải là người duy nhất sống trong tòa nhà này. Hãy quan tâm đến người khác! Nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Người phụ nữ hét lên ngay cả khi cô ấy đang bị đẩy ra.

Kwang!

Cửa trước đóng sầm lại.

“Chết tiệt, người phụ nữ đó…. Mình thực sự cần phải di chuyển nhà hoặc làm một cái gì đó….”

Phi Sora càu nhàu và nhíu mày khi thấy quần áo nằm ngổn ngang trên sàn. Cô trút bỏ bộ quần áo đang mặc và lê bước vào phòng tắm.

Chwaaaaa!

Khi tiếng vòi hoa sen vang lên, Seol Jihu lấy tay ôm đầu.

‘Yuhui….’

Đầu tiên cậu cảm thấy tội lỗi. Cậu ấy cũng thấy có lỗi với Phi Sora, và cậu ấy muộn màng nhớ lại những lời của mẹ mình.

“Đáng lẽ mình nên nghe lời mẹ….”

Bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.

Trong khi Seol Jihu đang quằn quại vì hối hận thì Phi Sora đã tắm xong và bước ra. Sau khi gấp gọn gàng quần áo nằm la liệt dưới sàn, cô vào bếp, bật bếp.

Đang vo gạo, chuẩn bị nấu cơm… Trong không khí im lặng khó xử, mùi canh hầm thoang thoảng bay ra.

Ngay sau đó, một chiếc bát nhỏ được đặt lên bàn.

“Ê.”

Seol Jihu, người đang giả vờ ngủ, giật mình.

“Thức dậy.”

Seol Jihu từ từ nhổm dậy.

“Ồ!”

Cùng lúc đó, một thứ gì đó bay vào người cậu và che đi khuôn mặt cậu.

Đó là đồ lót của cậu ấy.

Khi kéo nó xuống, cậu thấy Phi Sora mặc áo phông và quần đùi.

“Mặc quần áo vào và ăn.”

Phi Sora đang nhìn cậu với tay trái chống hông và tay phải duỗi thẳng trong tư thế ném. Cô ấy trông hoàn toàn vô cảm.

Seol Jihu ngạc nhiên, lặng lẽ mặc quần áo vào rồi ngồi xuống trước bàn đặt cơm trắng và súp khô.

Cậu cầm thìa lên nhưng không có cảm giác thèm ăn.

“Đừng ôm đầu nữa, ăn đi! Tôi còn đang phát điên lên đây!!”

Chỉ khi Phi Sora hét lên, cậu ta mới húp vài thìa súp. Nó thơm và ngon đến không ngờ.

‘Xì xụp. Hiuuu…. Mình cảm thấy khá hơn nhiều rồi’

Sau khi Phi Sora ăn xong súp, cô ấy liếc nhìn Seol Jihu từ phía đối diện. Cậu ta vẫn hầu như không ăn, dường như đang bị sốc nặng.

“… Nói cho anh biết.”

Sau khi cân nhắc xem nên nói gì, Phi Sora cuối cùng cũng lên tiếng.

Seol Jihu cũng dừng lại và cẩn thận lắng nghe.

“Tôi không thể chịu trách nhiệm.”

Seol Jihu mở to mắt trước tuyên bố của Phi Sora.

“Tôi sẽ lo việc riêng của mình, vì vậy anh tự lo cho bản thân đi.”

“….”

“Ý tôi là, cả hai hãy giả vờ như điều đó không xảy ra.”

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Phi Sora, giống như cô ấy đang hơi gay gắt.

“Tôi không nói rằng tôi không có lỗi, nhưng anh cũng nên cẩn thận hơn.”

Phi Sora đặt thìa xuống.

“Dù sao thì, tôi không biết phải làm gì, vì vậy anh hãy tự xử lý những vấn đề của bản thân.”

Cô đứng dậy và nằm dài trên giường. Seol Jihu nhìn Phi Sora bối rối không biết phải làm sao.

“Cô Phi Sora.”

“Nếu anh ăn xong, hãy đi đi. Tôi sẽ dọn dẹp sau”.

Phi Sora nói với một giọng nhu mì. Cô ấy quay lại, nói rằng mình đau đầu và đau bụng.

Seol Jihu cố gắng nói chuyện với cô ấy thêm vài lần nữa, nhưng Phi Sora không trả lời.

***

Sau khi rời khỏi căn hộ của Phi Sora, Seol Jihu lê bước trên các con phố. Đầu óc cậu rối bời và cậu không biết phải làm gì.

Phi Sora có thể giữ im lặng, nhưng Seol Jihu thì không. Seo Yuhui sẽ buồn như thế nào nếu cô ấy biết chuyện? Và cô ấy sẽ thất vọng như thế nào?

‘Mình cần giúp đỡ… hoặc ít nhất là ai đó cho mình một lời khuyên….’

Seol Jihu bắt đầu lướt qua những người khác nhau trong tâm trí mình.

Gia đình của cậu ấy…? Không. Họ có lẽ sẽ gọi cậu ta là tên khốn bậc nhất thiên hạ.

“Kim Hannah?”

Không, cô ấy cũng không phù hợp. Cô ấy chắc chắn sẽ chỉ cằn nhằn cậu ấy và sau đó bảo cậu ấy tự tìm hiểu.

“Lão sư Jang?”

Thay vào đó, có lẽ ông sẽ dùng gậy đánh cậu ta.

‘Ngài Ian… có lẽ cũng không giúp được gì. Arrrrrgh.’

Seol Jihu hét lên trong nội tâm. cậu muốn chui vào một cái lỗ.

Không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi nữa, Seol Jihu bước vào một con hẻm vắng vẻ và xé tờ giấy đến Thiên đường.

***

“Tôi không biết. Tôi không hiểu tại sao tôi lại làm vậy! Tôi nên cẩn thận hơn…. Tất cả là do thứ rượu chết tiệt đó…!”

“….”

“Tôi nên làm gì? Tôi phải làm gì bây giờ?”

Seol Jihu nói đi nói lại trong khi đi đi lại lại. Bên cạnh cậu ta là một thanh niên mặc áo giáp đen, trông giống hệt cậu ta. Hút một điếu thuốc, anh ta lắng nghe câu chuyện của Seol Jihu với một khuôn mặt thờ ơ.

Đúng vậy, người mà Seol Jihu đến giúp là Seol Jihu Giáp đen. Sau khi suy nghĩ về việc phải làm, cậu đã yêu cầu Gula mở Con đường của Linh hồn.

“Hữu ~”

Seol Jihu Giáp đen thở ra một làn khói trắng và nói. Seol Jihu có nhìn nhầm không ? Anh ta trông còn tiều tụy hơn lần trước..

“Chú em….”

Seol Jihu Giáp đen gọi Seol Jihu trong khi châm thuốc.

“Cứ nghỉ ngơi đi….”

Seol Jihu mở to mắt. Với tính cách của Seol Jihu Giáp đen, Seol Jihuđoán rằng mình sẽ nhận được những lời mắng mỏ, nhưng giọng nói của anh ấy nhẹ nhàng đến bất ngờ. Anh ta cũng có vẻ như đã bỏ cuộc.

“Chú không thể làm gì được đâu…. Anh đã nói với chú rồi…. Chấp nhận đi….”

Seol Jihu Giáp đen đột nhiên trở nên ủ rũ. Seol Jihu làm theo với vẻ mặt u ám.

“Nhưng… khi tôi nghĩ về Yuhui….”

“Cô ấy có lẽ đã biết.”

“Huh?”

“Chà, anh nên nói rằng, cô ấy biết điều này sẽ xảy ra.” – Seol Jihu Giáp đen bình tĩnh nói.

“Làm sao có thể?”

“Chú có nhớ lời tiên đoán của Luxuria trong lễ hội không?”

“Ừ….”

“Yuhui dường như đã ở lại một chút sau đó. Lúc đó chắc hẳn Luxuria đã nói điều gì đó”.

Seol Jihu Giáp đen thở dài.

“Và… nó sẽ không phải là vấn đề lớn như chú nghĩ. Tất nhiên, cô ấy sẽ thỉnh thoảng cằn nhằn về chuyện này trong vài thập kỷ tới, nhưng chú có thể chịu được những lời đó”.

“… Chuyện gì xảy ra sau đó?”

Seol Jihu tò mò hỏi. Tất nhiên, cậu ấy không mong đợi một câu trả lời rõ ràng vì những hạn chế mà Seol Jihu Giáp đen đang phải chịu, nhưng ít nhất cậu ấy cũng muốn có một gợi ý.

“Để xem, anh đã làm gì nhỉ…? Ồ đúng rồi, đầu tiên anh đã chia tay với Yuhui.”

“Huh? Chờ đã, anh đã nói rằng đó không phải là vấn đề lớn mà!”

“Yuhui không phải là người đã chia tay anh. Là anh đơn phương chia tay với cô ấy”.

Seol Jihu Giáp đen vừa nói vừa xỉa răng.

“Anh không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi. Nhưng chú biết đấy, thời gian sẽ giải quyết mọi thứ. Chú thực sự cần phải đối xử tốt với Yuhui. Ôi, Charlotte Aria và Chohong nữa. Argh, khốn nạn thật.”

Seol Jihu định hỏi xem anh ấy có ý gì nhưng thay vào đó lại nhíu mày. cậu nhớ cách Seol Jihu Giáp đen gọi họ là Hughug và Honghong.

“Chuyện gì vậy? Tôi nghĩ rằng anh không thể tiết lộ chi tiết.”

“Ô, cái này?”

Anh ta Seol Jihu ghé vào lỗ tai cậu, giọng nói có chút chán nản.

“Giờ thì không quan trọng nữa. Chú có nhớ Suna-nim đã đến nhà hàng một mình vài ngày trước không?”

“Đúng.”

“Cô ấy đã đưa cho Gula thứ gì đó để thay cho điểm đóng góp, nhớ không?”

“Ồ, quả cầu rực lửa đó?”

“Đúng vậy. Rõ ràng, điều đó thật khó tin ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.

“Là sao vậy?”

“Quả cầu đó mang lại sức mạnh thần thánh đủ để tái sinh Chủ thần và tất cả Thất đại đức, mà sẽ không gây ra một vấn đề nào.”

Seol Jihu Giáp đen tiếp tục nói.

“Nhờ đó chú có số điểm đóng góp gần như vô hạn, và Gula nói rằng bà ấy không thể can thiệp và công việc cá nhân của chúng ta. Anh không chắc lắm, nhưng rõ ràng, đó là vì đó là sức mạnh của một vị thần cấp Thập Thiên.”

Seol Jihu, người đang lắng nghe cẩn thận, đột nhiên nhảy dựng lên.

“Chờ đã, sao chúng ta không…!”

“Không được.”

Tuy nhiên, Seol Jihu Giáp đen đã cắt lời cậu ta ngay lập tức.

“Bỏ ý tưởng đó đi. Chỉ lãng phí số điểm đóng góp mà thôi.”

“… Anh nghĩ tôi đang cố gắng nói điều gì?”

“Chú định quay ngược thời gian một ngày và làm cho chuyện này không bao giờ xảy ra. Đúng không?”

Seol Jihu trông rất sốc. cậu ta nhìn Seol Jihu Giáp đen đầy hoài nghi.

“Chú em, anh là chú. Anh đã thử mọi thứ. Chú nghĩ điều đầu tiên anh làm khi quay ngược thời gian là gì?”

“Gì?”

“Dùng một điều ước thiêng liêng. Anh đã cầu nguyện để mình không bao giờ làm điều đó với Phi Sora. Nó dường như hiệu quả khi ở Thiên đường.”

Seol Jihu Giáp đen tiếp tục.

“Vấn đề là ở Trái đất. Anh đã sống yên lặng ở Thiên đường trong khoảng một tháng, và sau đó khi trở lại Trái đất, anh ngay lập tức gọi điện cho Wooseok để xin thêm loại thuốc đó.”

“Và?”

“Anh ấy nói không còn nữa. Vì vậy, anh đã đi đến mọi hiệu thuốc xịn nhất, mua tất cả các loại thuốc được cho là có tác dụng và giữ chúng bên mình mọi lúc.”

“Sau đó….”

“Nhưng nó không có ích gì.”

Seol Jihu Giáp đen khịt mũi.

“Anh thậm chí còn không gặp cô ấy. Anh cũng không uống rượu. Nhưng khi anh thức dậy vào buổi sáng, cô ấy đã nằm bên cạnh anh”.

“….”

“Cả hai tình cờ gặp nhau trên phố, gặp nhau trong một bữa nhậu với bạn bè và cả những bữa tiệc tân gia…. Anh thậm chí đã ném mọi thứ sang một bên và rời khỏi đất nước, nhưng cô ấy đã đi nghỉ đúng ở nơi anh trốn. Chú có biết anh đã quay ngược thời gian bao nhiêu lần trong một ngày không?”

“….”

“Đó là lúc anh nhận ra. A, bẻ gãy số phận khó thế này đây. Chúng ta không thể thay đổi một tương lai được xác định trước….”

Seol Jihu Giáp đen lại thở dài.

“Ngay khi anh chuẩn bị bỏ cuộc trong tuyệt vọng,anh nhận được một gợi ý từ Luxuria. Để thay đổi số phận này, đòi hỏi quy luật của vũ trụ phải xoay vần, tức là cần phải nhờ đến sức mạnh của một vị thần Cửu Thiên.”

“À, trong trường hợp đó….”

“Đúng vậy, vì vậy anh đến nhờ hàng xóm của chúng ta như một phương sách cuối cùng. Chú nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra?”

Seol Jihu Giáp đen hỏi. Có vẻ như anh ta đã không nhân được câu trả lời như ý muốn.

“Họ kiên quyết từ chối.”

“Tại sao không sử dụng ramen của chúng ta để…!”

“Đó chính là vì ramen đấy.” – Seol Jihu Giáp đen chán nản nói – “Anh không chắc vì anh chưa trải nghiệm chuyện đó, nhưng rõ ràng, một trong những đứa con của chúng ta Phi Sora sẽ kế thừa hoàn toàn kỹ năng nấu ramen của chúng ta.”

“….”

“Chú từng nghe nói, hổ phụ sinh hổ tử đúng không ? Đứa trẻ đó dường như còn vượt xa chúng ta trong tương lai. Điều đó có nghĩa là món ramen ngon hơn nữa sẽ được tạo ra trong tương lai, vì vậy các vị thần đã từ chối vì giúp chúng ta… Vì nếu làm thế, họ sẽ không thể nếm thử món ramen này.”

“….”

“Thế đấy. Đừng lãng phí thời gian và bỏ cuộc đi…. ”

Seol Jihu không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Seol Jihu Giáp đen hoàn toàn tuyệt vọng. Có vẻ như anh ấy đã cố gắng rất nhiều để thay đổi số phận nhưng vẫn vô ích.

“…Không.”

Seol Jihu nắm chặt tay.

“Tôi có thể khác. Không, tôi sẽ khác”.

Seol Jihu Giáp đen khịt mũi.

“Lần trước chú cũng nói thế mà??”

Seol Jihu giật mình.

[Chú đi với ai đó mà không biết mình đang bị rình mò bạn, và sau đó chú sụp hố. Chú say xỉn và mắc sai lầm, chú bị tâm trạng cuốn đi, và thế là….]

[Đó là anh, không phải tôi.]

[Đừng lố bịch. Anh là chú, là chú đấy!!”

[Đừng lo lắng, tôi cũng sẽ thay đổi tương lai đó cho anh.]

[Haha! NGầu chưa kìa !!]

Seol Jihu nhớ lại cuộc nói chuyện của cậu với Seol Jihu Giáp đen trước trận chiến cuối cùng.

“Vậy thì sao… anh muốn tôi ngồi yên và không làm gì cả?”

“Hừm….”

Seol Jihu Giáp đen lấy ra một điếu thuốc mới và cắn nó. Sau khi sắp xếp các suy nghĩ của mình, anh ấy nói.

“Chà, không phải là anh không thể cho chú một lời khuyên…. Sau tất cả, tương lai của chú chính là anh”

Tzzt. Anh châm thuốc và nói.

“Nhưng… trăm nghe không bằng một thấy”.

Nói xong, anh ta liếc nhìn Seol Jihu.

“Nghe này.”

Anh ta phả ra một làn khói.

“Tại sao chú không đi xem tương lai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương