Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 500: Phụ chương 11 – Thiên thần Seraph (Đang edit)

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

Bệnh viện Đa khoa SY. Tòa nhà trắng như tuyết đứng giữa trung tâm thành phố Seoul hôm nay căng thẳng lạ thường. Lý do là chuyến thăm bất ngờ và đột xuất từ ​​Giám đốc điều hành Tập đoàn SY.

Mặc dù Han Soyoung tiết lộ rằng cô ấy đến bệnh viện chơi cho vui, nhưng các nhân viên vẫn không thể yên tâm khi thấy vị sếp gọi một y tá vào trong phòng riêng.

Ai mà ngờ rằng, cô y tá đó quyền lực không thua gì vị Giám đốc Han Soyoung.

“Cậu ấy không tệ chút nào.” – Han Soyoung lên tiếng- “Ừm, tên của cậu ấy là gì vậy? Seol Jihu? Tôi nghe nói cậu ấy đến, vì vậy tôi đã đi xem thử…. Ngay cả Siêu Trực giác của tôi cũng không thể phát hiện ra bất cứ điều gì”.

“Tôi đã nói với chị rồi, cậu ấy không phải là người xấu mà.”

“Cô nói đúng. Cậu ấy không xấu. Ngoài ra… cô nhận diện đàn ông cũng giỏi đấy. Tôi phải công nhận chuyện đó”

“Thấy chưa? … Chờ đã, cái gì cơ?”

“Vấn đề là….” – Han Soyoung hắng giọng khi chuyển chủ đề – “Những người khác không hoàn toàn đồng ý với tôi.”

Cô đặt ly cà phê xuống bàn và tiếp tục.

“Cô Goh Yeonju đặc biệt cố chấp, và những người còn lại cũng hoài nghi không kém.”

“Nhưng không phải là tất cả mọi người đều nghĩ vậy.” – Người phụ nữ mặc đồ y tá khẽ nhận xét, trong khi nhấp một ngụm ca cao nóng.

“Im lặng có thể coi là một sự đồng ý.” – Han Soyoung khẽ thở dài – “Và tôi hiểu lý lẽ của họ. Thiên thần sa ngã … theo một nghĩa nào đó, những thiên thấy là lý do khiến “anh ấy” trở nên hắc ám. Chà, tôi không muốn anh ấy gặp lại những kẻ đó thêm một lần nữa.”

“Nhưng đó là ý kiến ​​của riêng chị, không phải của Oppa.”

“…Cô nói đúng.” – Han Soyoung thừa nhận

“Tôi biết chị đang nghĩ gì. Chị không muốn rắc rối và không muốn xới tung mọi thứ lên. Nhưng chị không thấy rằng mình đang trốn tránh vấn đề sao? ” – Cô y tá nói tiếp – “Tôi tin rằng đôi khi chúng ta cần phải đối mặt trực tiếp với các vấn đề. Bằng cách đó, mọi thứ có thể diễn ra theo chiều hướng tốt hơn”.

Với ánh mắt ngạc nhiên, Han Soyoung ngước nhìn thiên thần áo trắng đang ngồi đối diện với cô.

“… Ahn Sol.” – Giọng cô ấy có vẻ nhẹ nhàng hơn – “Những gì cô đang nói nghe có vẻ hay ho. Nhưng cô biết mà, cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra thuận lợi như vậy”.

“Ừm.” – Ahn Sol gật đầu đồng ý.

“Thấy chưa. Cô cũng đồng ý với tôi mà. Cô có dám chắc là việc này sẽ ổn không?”

“Mm…. Có lẽ?”

“Có lẽ thôi sao? Chưa đủ đâu. Cô có lý do gì thuyết phục hơn không??”

“À…Tôi có một giấc mơ.”

“Một giấc mơ?”

“Đúng. Một giấc mơ.” – Ahn Sol thì thầm nói trước khi nở một nụ cười.

Với cảm xúc lẫn lộn, Han Soyoung nhìn chằm chằm vào Ahn Sol đang vuốt ve chiếc cốc giấy của mình.

Nữ linh mục Sáng chói. Một cô gái mà sự tồn tại của bản thân cô ta đã là một điều kỳ diệu. Sự kỳ dị của cô vượt qua cả người đàn ông đó. Không phải là Han Soyoung không tin tưởng cô ấy. Cô gái trước mặt cô ấy phi thường và đã vượt qua tầm hiểu biết của nhân loại.

“Đó là loại giấc mơ nào?”

“Tôi đã nhìn thấy một con thỏ.” – Ahn Sol trả lời một cách đơn giản.

Han Soyoung cau mày.

“À, nhưng không chỉ là một con thỏ thông thường. Con thỏ này có bộ lông vàng…. Thậm chí có thể gọi nó là siêu thỏ!”

Ahn Sol tiếp tục với một nụ cười vui tươi.

“Và khoảnh khắc con thỏ vàng nhảy vào vùng Hỗn Mang….”

***

Cuối cùng Seol cũng đoàn tụ với Seo Yuhui, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra. Cậu ấy cũng không thể làm được gì cả. Cuối cùng, Seol Jihu không còn cách nào khác là phải rút lui. Cứ như vậy, chuyến thám hiểm đầu tiên của cậu đến khu chung cư SY đã kết thúc trong thất bại.

Thay vì trở lại Thiên đường ngay lập tức, Seol Jihu ở lại Trái đất thêm vài ngày. Trong thời gian này, cậu cố liên lạc với Kim Hanbyul và nhờ Kim Hannah tìm xem có căn hộ nào trong tòa nhà 101 được rao bán hay không.

Tất nhiên, ngay cả khi cậu ấy đã làm tất cả những điều này, cậu cũng chỉ đặt hy vọng mong manh.

Rồi một ngày, điều kỳ diệu đã xảy ra.

“!#!(#^(!&#!!”

“Hey hey… Bình tĩnh nào…. Chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Seol Jihu bối rối.

Giọng nói của Kim Hannah run lên qua điện thoại.

“Cậu đã làm cái quái gì vậy!?”

“Ý cô là gì? Tôi không hiểu??“

“Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ người môi giới…!”

Những gì Kim Hannah nói tiếp theo đủ khiến Seol Jihu há hốc mồm, và trong phút tiếp theo, cậu ấy đứng đơ ra và im lặng.

Theo Kim Hannah, Seol Jihu đã giành được một suất trong Căn hộ SY ở Tòa nhà 101, dãy số 5202. cậu ấy hiện là hàng xóm của Chiến Thần!

“Điều này thật vô lý!”

Kim Hannah gào lên.

“Nghiêm túc mà nói, chuyện này không hề bình thường chút nào! Quy trình đăng ký mua căn hộ ở SY thậm chí còn phức tạp hơn thẻ Platinum Mastercard! Tôi chưa bao giờ thấy họ phản hồi nhanh như thế này….”

Kim Hannah nhấn mạnh rằng đây phải là một kế hoạch nào đó.

Seol Jihu chìm vào suy nghĩ.

“Điều này tốtt hay xấu?”

“Xấu.” – Kim Hanah khẳng định – “Rõ ràng là họ đang cố gắng dụ cậu vào bẫy. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.”

“Nhưng tại sao họ phải làm thế? Với sức mạnh của họ, họ có thể xử lý tôi dễ dàng mà? Đương nhiên là tôi sẽ không dễ chịu thua, nhưng…”

Kim Hannah ngậm miệng lại. Cô đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của họ và biết rằng Seol Jihu đã nói đúng.

“Nhưng… chẳng có lý do gì để họ giúp cậu cả”

Cô ấy đã cương quyết phản đối.

“Không có gì gọi là thiện chí miễn phí. Nếu đây thực sự là một hành động thể hiện lòng hiếu khách, thì chắc chắn là họ có yêu cầu gì đó. Cậu không hiểu sao??”

Lần này, Seol Jihu im lặng. Cậu ấy không biết họ muốn gì ở mình. Rốt cuộc, đối phương là một nhóm gồm nhiều kẻ mạnh hơn cả Trùng hậu. Họ có thể cần gì ở một người như cậu ta?

“…Tôi không biết.”

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Seol Jihu đã đưa ra quyết định của mình.

“Nhưng chúng ta vẫn nên chấp nhận lời đề nghị của họ. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”.

“Cậu có chắc không? Ý tôi là, cậu có thực sự phải làm vậy không?” – Kim Hannah hỏi, giọng đầy lo lắng – “Hãy nghe tôi, Jihu. Hãy quay lại thôi, và— ”

“Tôi sẽ bỏ cuộc nếu mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Nhưng khi con đường mở ra, tôi không thể bỏ qua nó.”

“Cậu nên suy nghĩ lại. Chuyện này không đùa được đâu. Hãy nhớ rằng, cậu đang ở trên Trái đất chứ không phải ở Thiên đường.”

Kim Hannah đã cố gắng thuyết phục cậu ta nhưng vô ích. Seol Jihu không bao giờ thay đổi quyết định.

***

Cứ như vậy, Seol Jihu đã tìm được một ngôi nhà mới – mặc dù cậu vẫn giữ lại căn hộ cũ của mình để phòng khi có sự cố xảy ra.

Tiền không phải là một vấn đề. Căn hộ có giá khoảng 1 tỷ won, được cậu trả bằng 20 đồng vàng.

“Wow….”

Seol Jihu há hốc mồm kinh ngạc ngay khi cậu bước vào căn hộ mới của mình. Cậu nghe nói rằng căn hộ này rộng hơn 400 mét vuông, và nó thực sự rất rộng rãi. Rộng rãi đến mức nó thậm chí có thể được sử dụng như một sân bóng đá.

“Điều này thật tuyệt, nhưng….”

Sự phấn khích ban đầu của cậu ấy nhanh chóng phai nhạt khi Seol Jihu nhớ lại lý do mình muốn chuyển đến đây.

Người xưa bảo rằng, trâu chậm uống nước đục. Cậu cũng được nghe kể lại rằng, theo truyền thống, những người chuyển đến nhà mới phải phân phát bánh gạo cho hàng xóm của họ.

Và thế là Seol Jihu lên đường với một hộp bánh gạo được gói cẩn thận trên tay. Cậu đi dọc hành lang và đến cửa nhà hàng xóm. Hít một hơi thật sâu, cậu nhấn chuông cửa.

Năm giây sau….

Bíp bíp!

Cửa mở ra với một tiếng lách cách.

Seol Jihu mở to mắt.

Người trong nhà không hề hỏi xem ai vừa bấm chuông. Như thể họ đã chờ sẵn.

Trong khi cậu do dự, cánh cửa đột nhiên bật mở.

“Ah…. Xin chào! Tôi vừa chuyển đến…?”

Seol Jihu dừng lại giữa câu nói của mình.

Đó là chuyện đương nhiên.

Người phụ nữ đứng trước mặt cậu đẹp đến nghẹt thở.

Mái tóc bạch kim của cô ấy lấp lánh như Dải Ngân hà, và đôi mắt của cô ấy tỏa ra ánh sáng thần bí. Vẻ đẹp của cô khiến cậu liên tưởng đến một thiên thần trong thần thoại cổ đại.

“Chào mừng anh.”

Người đẹp tựa thiên thần chắp tay trước eo cười.

“Anh có muốn vào trong không?”

“Gì cơ? Ah…. Tôi có thể sao?”

“Tất nhiên. Mời vào. ”

Seol Jihu bước vào trong với vẻ mặt bàng hoàng. Seol vốn chỉ định hỏi xem có thể gặp được Chiến Thần hay không. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được mời vào trong nhà.

“Xin lỗi, cái này….”

“Cảm ơn anh.”

Cô gái xinh đẹp tóc trắng đón nhận hộp bánh gạo với một cử chỉ rất duyên dáng.

“Ngoài ra… tôi muốn cảm ơn anh đã ghé thăm. Thật vinh dự cho tôi.” – Cô lễ phép cúi đầu.

“Làm ơn, tôi….”

Seol Jihu cũng cúi đầu đáp lại.

Sau đó, đột nhiên, cậu bắt đầu chớp mắt.

Mắt cậu bắt gặp ánh mắt của một bé gái đang bám vào chân người phụ nữ. Gương mặt xinh xắn giống mẹ của cô bé. Cô bé cười ngượng ngùng trước khi nấp sau lưng mẹ.

Khi Seol Jihu ngẩng lưng lên, cậu đã được người phụ nữ chào đón bằng một nụ cười.

“Anh không cần phải khiêm tốn như vậy. Sự tồn tại của anh có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.”

Giọng nói ngọt ngào của cô ấy tiếp tục.

“Tôi ngưỡng mộ anh, vì anh đã chấp nhận một công việc không hề liên quan đến mình. Chỉ vì lòng chân than và sự tử tế.

Seol Jihu nao núng. Thông qua cách nói chuyện, có vẻ như người phụ nữ này nhận thức rõ tình hình của cậu.

“Tôi có thể….”

“… Tôi xin lỗi, nhưng bây giờ anh ấy không có ở đây.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Seol Jihu.

“Tôi có thể hỏi xem khi nào anh ấy quay về không??”

“Tôi không thể nói được.”

Seraph từ tốn lắc đầu.

“Anh ấy đã nhận được một cuộc gọi từ Nữ hoàng Bóng tối hai giờ trước… và họ sẽ đi du lịch.”

“Vậy… đột nhiên…?”

“Có lẽ cô ấy đã biết rằng anh sẽ đến vào hôm nay, và đã lên kế hoạch trước.”

Seraph nở một nụ cười cay đắng.

Sau một lúc im lặng, Seol Jihu lên tiếng.

“Xin thứ lỗi… Cô có liên quan gì với chuyện này không?”

“Tôi từng phục vụ Chúa tể Gabriel.”

Cuối cùng Seol Jihu đã nhận ra người phụ nữ này là ai. Cô ấy là Seraph — thiên thần đã hỗ trợ Chiến Thần, cũng là người đã cầu xin anh ấy ban cho các Thiên thần sa ngã một cơ hội khác.

“À, đi lối này, Sylraph. Người lớn cần nói chuyện, nên con về phòng đi nhé”.

“Vâng….”

Thiên thần nhỏ bé được gọi là Sylraph chạy vào phòng cô, nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

Seol Jihu theo Seraph vào sâu hơn trong nhà.

Phá vỡ sự im lặng, cậu hỏi.

“Chiến Thần có biết về tình hình của Thiên thần sa ngã không?”

“Tôi không chắc. Nhưng tôi đoán là anh ấy không quan tâm lắm.”

Seol Jihu sắp xếp suy nghĩ của mình và hỏi lại.

“Tôi tưởng là cô sẽ nói cho anh ấy biết về họ…”

“Không.”

Câu trả lời của cô ấy đã làm Seol Jihu ngạc nhiên.

“Sau nhiều lần cầu xin, cuối cùng Chiến Thần cũng đồng ý với những thỉnh cầu của tôi. Tuy nhiên… đó là tất cả những gì tôi được phép.”

Seraph tiếp tục.

“Tôi sẽ cho họ một cơ hội. Nhưng em sẽ không bao giờ được nói về những kẻ đó nữa. Anh ấy đã nói với tôi như vậy”.

Điều đó có nghĩa là Seraph không thể nhắc đến các Thiên thần sa ngã trước mặt Chiến Thần.

“Vì thế….” – Seol Jihu khẽ nói – “Cô cũng không thể sắp xếp một cuộc gặp mặt hoặc gửi thông điệp của tôi đến Chiến Thần. Phải không?”

“Thật không may, anh nói đúng. Chiến Thần rất hiếm khi thay đổi quyết định, và tôi không thể ép buộc anh ấy bất cứ điều gì….”

Không phải là cô ấy không muốn. Chỉ là cô ấy không thể.

Seraph cúi đầu. Cô cảm thấy tiếc rằng mình không thể làm bất cứ điều gì để hỗ trợ Seol Jihu.

“Vậy… không thể nhờ những người khác truyền lời tới Chiến Thần được sao?”

“Cũng có vài người… nhưng….” – Giọng Seraph nhỏ lại – “Hầu hết những người thân cận với Chiến Thần đều không ưa các Thiên thần sa ngã.”

“.…”

“Đa số cho rằng, họ nên giả vờ như thể điều này chưa từng xảy ra. Tôi rất tiếc phải thông báo với anh rằng họ đang làm mọi cách để ngăn anh gặp Chiến thần. Một vài ngày trước, bây giờ và thậm chí là trong tương lai.”

Seol Jihu nhớ lại bốn người phụ nữ mà cậu đã gặp vài ngày trước.

“Tất nhiên, không phải ai cũng quyết tâm như vậy….”

Seraph tiếp tục.

“Nhưng những người còn lại thì không quan tâm đến vấn đề này.”

“….”

“Đó chính là lý do tại sao tôi muốn nhờ đến sự trợ giúp của anh”.

Seraph hướng mắt về phía Seol Jihu.

“Tôi không thể làm điều đó một mình…. Tôi cần sự giúp đỡ, ngay cả khi nó đến từ người ngoài cuộc”.

Khoảnh khắc Seol Jihu nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi đó, cậu còn cảm thấy áp lực hơn trước.

“À… Nhưng tôi có thể làm được gì chứ?”

“…Sao cơ?”

Seraph hơi mở to mắt. Cô gần như nghi ngờ đôi tai của mình. Nhưng thay vì thể hiện sự ngạc nhiên, cô ấy lại mỉm cười.

“Chúa Tể Gabriel rất thông thái. Cô ấy có đôi mắt sáng suốt nhất ở Thiên Giới. Cô ấy sẽ không nhờ cậy lung tung đâu.”

Chính lúc đó.

Khi họ đi gần đến cuối hành lang, lỗ mũi của Seol Jihu bắt đầu phập phồng.

‘Mùi này….’

Cậu nhận ra ngay cái mùi quen thuộc. Đó là mùi mì đang được nấu.

Seol Jihu hít thở không khí thêm vài lần nữa trước khi tặc lưỡi.

“Người nấu mì này tệ quá. Những sợi mì đó sẽ bị nhão và sũng nước…. Họ đã nấu nó quá lâu.”

Khi Seol Jihu đang âm thầm thương tiếc món mì, một người nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Người này, một người phụ nữ với nét mặt điềm tĩnh, dường như đã dừng lại trên đường đến cửa trước.

“Ai đây…?”

“Anh ấy là khách của tôi.”

“Khách của cô ư, cô Seraph?”

“Đúng.”

Seraph gật đầu khi đi qua người phụ nữ.

Seol Jihu cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ đang nhìn mình và hơi cúi đầu. Khi làm vậy, mắt cậu lướt qua cái tên ‘Cha Sorim’ được thêu trên chiếc tạp dề.

‘Cô ấy là quản gia à?’

Nghe cũng có lý. Căn hộ này quá lớn, khó có thể chăm sóc một mình được.

“Chắc là vậy rồi.”

Dù cảm thấy thương cho những sợi mì, Seol Jihu cũng biết rằng mình phải tập trung vào vấn đề hiện tại.

“Vậy, tôi có thể giúp gì?”

“Linh mục Sáng Chói tin rằng khi hai người gặp nhau, mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng mà, Nữ hoàng Bóng tối đã quyết tâm ngăn cản cuộc gặp gỡ giữa anh và Chiến Thần. Vì thế….”

Seraph hắng giọng.

“Anh cần phải thuyết phục những có vị thế cao hơn Nữ hoàng bóng tối. Họ là những người còn thờ ơ với vấn đề này.”

Seraph dừng lại. Cô quay lại và đối mặt với hướng ngược lại. Seol Jihu cũng hướng ánh mắt về nơi cô đang nhìn.

Đôi mắt cậu ta ngay lập tức mở to vì ngạc nhiên.

[Note: Do bận rộn nên Ad Ngọc Linh chưa kịp edit kỹ. Mọi người đọc tạm cho đỡ sốt ruột nha]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương