Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 491: Phụ chương 2 – Kẻ bị lãng quên

Ngày hôm đó bắt đầu như bao ngày khác. Seol thức dậy vào buổi sáng, mở nhà hàng, bán ramen với Baek Haeju và Seo Yuhui, và chuẩn bị đóng cửa khi mặt trời lặn.

Nhưng rồi thói quen của cậu ấy đã bị thay đổi vì một khách hàng.

Chiều hôm đó, chiếc chuông nhỏ gắn trên cửa kêu vang.

“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đóng cửa—”

Seol Jihu đang nói thì khựng lại khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa.

Người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm, bình thản đóng cửa lại và bước vào nhà hàng. Khuôn mặt của Seol Jihu rạng rỡ vì ngạc nhiên khi đối diện với vị khách bất ngờ.

“Anh Hao Win…!”

“Cậu có thể mở cửa thêm một hoặc hai giờ nữa không?”

Hao Win kéo kính râm xuống vừa đủ để lộ ra đôi mắt và nâng chiếc túi trên tay lên.

“Tôi sẽ còn vui hơn nữa nếu cậu sẵn lòng cung cấp dịch vụ thêm đồ trả phí”.

“Huh?”

“Nghĩa là, nhà hàng sẽ tính phí khi phục vụ bằng rượu mà khách mang đến nhà hàng.” – Baek Haeju giải thích.

Seol Jihu bật cười. Cậu đã nhận ra thứ bên trong chiếc túi mua kia.

“Tất nhiên là được. Mời vào.”

“Phewww. Tôi không thể tin rằng mình lại mất nhiều thời gian như vậy.”

Hao Win ngồi xuống bàn, khịt mũi.

“Tôi định ghé qua từ sớm, nhưng mọi người xếp hàng dài quá. À, tối nay không cần người tiếp rượu đâu”.

Anh vừa nói, vừa nhìn Baek Haeju và Seo Yuhui. Hai người nhanh chóng hiểu ý định của Hao Win và mỉm cười rồi rời đi.

“Để tôi lấy cho anh ít đồ ăn nhẹ. Anh muốn gì nào?”

“Không sao đâu. Tất cả những gì tôi cần là quế, muối và đường. Và một lát chanh hoặc cam mỏng, nếu có.”

“Quế, muối và đường…?”

Với một nụ cười hào sảng, Hao Win rút ra một cái chai ra. Chất lỏng trong suốt khẽ lắc lư trong chai.

“Đây là rượu tequila.”

“… Nghe có vẻ mạnh đấy.”

“Sự thật là tôi không thực sự thích uống rượu.” – Hao Win nhếch mép – “Đôi khi, công việc đòi hỏi tôi phải uống rượu, nhưng tôi luôn uống một cách chừng mực, không để mình bị say. Nhưng….”

Đột nhiên, giọng anh nhỏ dần. Rồi anh liếm môi.

“Gần đây, tôi bắt đầu nhận ra lý do tại sao một số người lại rất muốn say.”

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Hao Win một lúc trước khi cậu quay lại để lấy những gia vị mà anh ta cần. Sau đó cậu đến bàn và ngồi đối diện với Hao Win.

Đầu tiên, họ cạn ly và bắt đầu nói về những vấn đề tầm thường và ngẫu nhiên, về quá khứ và hiện tại. Thế rồi…

“À đúng rồi.” – Hao Win vỗ đùi.

Chủ đề chuyển sang các sự kiện gần đây.

“Một lễ hội đã được tổ chức ở đây gần đây, phải không?”

Lúc đó, chai rượu đã cạn khoảng một nửa.

“Đúng vậy.” – Seol Jihu trả lời, rắc muối lên một lát cam mỏng – “Lễ hội rất vui.”

“…”

“Không phải Nur cũng tổ chức một lễ hội tương tự sao?”

“…Đúng.”

“Như thế nào? Nur là một thành phố cảng, vì vậy tôi đoán là— ”

“Chán lắm.”

Câu trả lời đã đến ngay lập tức. Seol Jihu ngước mắt lên và thấy Hao Win dốc một ly rượu tequila xuống cổ họng mình.

Cạch!

Hao Win đặt cái ly xuống bàn, cầm lát cam mà Seol Jihu vừa rắc muối lên, rồi bỏ vào miệng.

Mặt anh cau lại.

“Chán lắm luôn.”

Anh ấy lặp lại một lần nữa. Seol Jihu nghiêng đầu.

“Anh không thích lễ hội à?”

“Tôi thích chứ. Rất thích. Nhưng….”

Hao Win mở miệng, sau đó khép lại với vẻ do dự. Cuối cùng, anh thở dài thườn thượt.

“Tôi không biết phải giải thích điều này ra sao.”

“Có vấn đề gì ở Nur không?”

“Mọi thứ đều ổn, ít nhất là ở bên ngoài.”

Hao Win lặng lẽ tiếp tục.

“Seol, tôi biết cậu đã giúp Hội Tam Hoàng trở thành tổ chức đại diện của Nur, để đem lại lợi ích cho chúng tôi. Cậu cũng hỗ trợ Nur rất nhiều, và nhờ sự giúp đỡ của cậu, hầu hết thành phố đã được khôi phục lại tình trạng trước chiến tranh…. Phải, thành phố đã được khôi phục.”

Anh nhấn mạnh từ thành phố.

Nur là thành phố bị tàn phá nặng nề nhất trong chiến tranh. Tất cả cư dân của thành phố đều bị giết bất kể nguồn gốc, và hoàng gia cũng không ngoại lệ. Dân số hiện tại của Nur bao gồm những người Paradis đã di cư từ các thành phố khác đến. Ngai vàng của thành phố đã bị bỏ trống một thời gian dài, cho đến khi Seol Jihu đưa Hao Win về làm người lãnh đạo mới của Nur.

“Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng mình sẽ trị vì xuất sắc như một đấng minh quân.”

“…”

“Chính xác mà nói, tôi nghĩ người dân thế giới này sẽ chán ngấy với sự kém cỏi của các gia đình hoàng gia”.

“Anh Hao Win, lỗi là do—”

“Tôi biết, tôi nhớ những gì cậu đã nói với tôi. Chính Chủ Thần đã mắc một sai lầm lớn và đó là lý do tại sao mọi thứ trở nên tồi tệ.”

“…Đúng rồi.”

“Nhưng công chúng không biết điều đó.”

Hao Win tháo kính râm xuống. Gương mặt anh tái nhợt dưới ánh đèn mờ ảo. Chỉ có đôi mắt anh đang bùng cháy. Có lẽ rượu đã thiêu đốt ánh mắt anh. Thay vì nói, Seol Jihu quyết định lắng nghe. Những lời nói của Hao Win thô mộc và chứa đầy cảm xúc. Nhờ đó, Seol Jihu đã có cơ hội để hiểu rõ những khó khăn mà anh ta đang gặp phải.

“Tôi… tôi thích Haramark.”

Hao Win nói sau một lúc im lặng.

“Vì hoàng gia của Haramark thực sự quan tâm đến người dân của họ và cố gắng bảo vệ họ trước kẻ thù.”

“Anh nói đúng.”

“Eva thậm chí còn tốt hơn. Chắc chắn, ban đầu nơi đây là một mở rác rưởi, nhưng giờ thì đó chính là thủ phủ của nhân loại. Tôi nói đúng chứ?”

“Đúng.”

“Vấn đề là-” – Hao Win hơi cao giọng – “Ở Nur không có loại sinh khí đó. Mặc dù các Ký sinh trùng đã biến mất…. ” – Hao Win thở dài – “Vậy chính xác thì vấn đề của Nur là gì? Tôi đã suy nghĩ rất lâu… và kết luận rằng Nur thiếu hai thứ so với các thành phố khác.”

Hao Win cởi cà vạt, tháo bỏ chiếc cúc áo sơ mi và thở ra một hơi dài.

“Đầu tiên, Nur không còn hoàng gia.”

“Chà, chuyện đó…”

“Thứ hai, nó cũng không có anh hùng nào để bù đắp cho sự vắng mặt của gia đình hoàng gia.”

“Chiến tranh mới kết thúc có một năm thôi.” – Seol Jihu bắt đầu nói – “Một năm. Và cuộc chiến kéo dài hơn hai thập kỷ”.

“Lúc đầu, tôi nghĩ mọi thứ sẽ tốt dần lên.” – Hao Win cười khổ – “Chắc là thế, nhỉ??”

“Anh Hao Win….”

“Tôi không nói về vết thương chiến tranh hay bất cứ điều gì tương tự.”

Giọng của Hao Win đột nhiên trầm xuống.

“Thế giới này về cơ bản khác với chúng ta. Người Thiên đường rất trân trọng hoàng gia của họ, không giống như cách chúng ta nhìn Tổng thống hay Thủ tướng của mình.”

Có vẻ như, dù các hoàng gia kém cỏi nhưng người dân vẫn cần họ. Hao Win khẳng định như vậy.

“Còn nữa.”

Anh ấy tiếp tục nói thêm.

“Trong thế giới này, chúng ta là những người xa lạ.”

“…”

“Chúng ta có thể đóng gói hành lý và rời đi bất cứ khi nào chúng ta muốn, và người dân biết điều đó.”

Seol Jihu ngậm miệng lại. Cuối cùng cậu cũng nhận ra Hao Win đang muốn nói gì và tại sao anh lại lo lắng như vậy.

“Nếu Ký sinh trùng còn ở đây, họ sẽ cần chúng ta.”

Nhưng các Ký sinh trùng đã biến mất mãi mãi.

“Tôi chỉ tiếc rằng tôi đã không thể trở thành một anh hùng mà mọi người có thể tin tưởng”.

Hao Win nắm lấy cái chai và lắc nó. Bây giờ nó đã trống rỗng.

“Tôi vẫn không chắc chắn 100% về điều này. Tôi đang do dự ngay cả bây giờ. Nhưng….”

CHÁT

Hao Win đặt chai rượu xuống bàn.

“Kể từ sau lễ hội, suy nghĩ của tôi đã trở nên rõ ràng”.

Hao Win nói tiếp.

“Một người Trái đất như tôi, chỉ có thể làm Chủ Hội của một một tổ chức đại diện thành phố. Và tôi phải hợp tác với một gia đình hoàng gia truyền thống.”

Seol Jihu im lặng nhìn xuống bàn. Cậu ấy không biết phải nói gì.

“Tôi không thể ép Nur đi theo thể chế nghị viện hiện đại, cậu biết đấy.”

Hao Win phá lên cười bất lực. Seol Jihu cũng nở một nụ cười nhăn nhó.

“Tôi xin lỗi. Tôi biết điều này rất đột ngột đối với cậu. Chỉ là gần đây tôi gặp rất nhiều căng thẳng. Có lẽ tôi đã hiểu tại sao cậu lại từ chức khỏi Valhalla.”

Hao Win lắc đầu.

“Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết lý do tại sao tôi đến tận nơi đây để gặp cậu.”

Sau khi tiếng cười lắng xuống, Hao Win bắt đầu nói với vẻ thoải mái. Gương mặt anh vẫn lộ rõ ​​vẻ do dự, nhưng trông anh đã thoải mái hơn trước rất nhiều.

“Tôi muốn cầu xin cậu một chuyện.”

“Tôi sẽ làm.” – Seol Jihu trả lời ngay – “Làm sao tôi có thể từ chối? Anh đã giúp gia đình tôi và cả tôi nữa.”

Một nụ cười nhẹ nở trên môi Hao Win.

“Thật sao?”

“Tất nhiên.” – Seol Jihu nháy mắt – “Miễn là yêu cầu đó có thể thực hiện bằng Điều Ước Thiêng Liêng.”

***

Một ngày sau chuyến thăm của Hao Win, Seol Jihu rời Eva để đến Scheherazade. Cuộc trò chuyện của cậu với Hao Win khiến cậu nhớ đến một người nào đó và cậu đã đến thăm cô. Nhưng cuối cùng khi đến Sinyoung, cậu ấy đã có chút lo lắng. Liệu cậu có thể gặp cô không? Rời khỏi Valhalla, Seol Jihu giờ chẳng có danh tước hay chức vị gì cả.

May mắn thay, cậu đã lo lắng quá đà.. Khi nghe tin Seol Jihu đến, cô gái ấy đã vội vã chạy ra đón cậu ở cửa. Cô gái này là Yun Seora, giám đốc điều hành của Sinyoung.

“Anh làm em ngạc nhiên quá! Tại sao anh không báo trước một câu??”

“Tôi nghĩ rằng tôi đã mang theo tinh thể liên lạc của mình, nhưng hóa ra tôi lại quên mất.” – Seol Jihu ngượng nghịu cười – “Mãi đến đây tôi mới nhận ra….”

Nhưng nụ cười của cậu ấy nhanh chóng vụt tắt khi cậu ấy nhận ra Yun Seora trông mệt mỏi như thế nào. Không có gì ngạc nhiên. Cô ấy chắc hẳn đang cố gắng sửa chữa mọi thứ đã xảy ra với Sinyoung và Scheherazade.

“Mọi thứ ổn chứ?”

“Tàm tạm‘’ – Yun Seora nở một nụ cười yếu ớt.

“Không thể khác được. Rốt cuộc thì một năm ở Thiên đường chỉ bằng bốn tháng trên Trái đất.”

“Không, thực ra thì Trái đất vẫn ổn.” – Yun Seora lắc đầu. – “Chúng tôi đã lên phương án xử lý các vấn đề ngay từ sớm và công chúng nhanh chóng quên đi”.

Seol Jihu gật đầu. Gần đây, cậu không thấy Sinyoung trên TV thường xuyên như trước nữa. Báo chí cũng đã chuyển sang các vấn đề khác.

“Vấn đề là ở Thiên đường cơ.” – Yun Seora thở dài – “Nhiều thứ đã thay đổi… nhưng một số thứ không thay đổi”.

Cô ấy nhận xét đầy ẩn ý.

“Và nó không chỉ giới hạn ở Scheherazade đâu. Nhưng biết làm sao được. Sau tất cả những gì đã xảy ra, đương nhiên một số người vẫn không thích Sinyoung.”

Yun Seora nở một nụ cười cay đắng trước khi chuyển ánh nhìn sang Seol Jihu.

“Vì vậy, xin vui lòng, giúp em.”

Seol Jihu định hỏi nhưng lại thôi.

“Không phải anh đến đây vì chuyện này sao??”

Đôi mắt cậu mở to.

“Thực ra thì… Từ nay em quyết định sẽ trung thực hơn”.

Đôi má Yun Seora ửng hồng và cô ấy cụp mắt xuống vì ngượng ngùng. Seol Jihu khẽ bật cười.

“Thực ra thì, vào hôm trước….”

Cuối cùng, Seol Jihu quyết định nói với cô ấy lý do khiến cậu có mặt ở đây.

Yun Seora kiên nhẫn lắng nghe.

“Em hiểu rồi. Đại diện của Hội Tam Hoàng….” – Cô thì thầm.

“Tôi đã từng đối mặt với tình huống khó xử tương tự trong quá khứ. Nhưng tôi có nên làm theo phương án đó không? Nơi này không phải là Eva”.

Seol Jihu nhìn xuống Yun Seora, trong khi cô nhìn chằm chằm xuống sàn.

“Tôi không ép cô đâu. Tôi chỉ hỏi ý kiến ​​của cô thôi.”

“Sự thật là….” – Yun Seora ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô ấy không có dấu hiệu ngạc nhiên chút nào – “Em cũng đang có những suy nghĩ tương tự.”

Cô ấy tiếp tục với vẻ do dự: “Nhưng, liệu anh….”

“Không cần phải lo lắng cho tôi.”

Seol Jihu xua tay lo lắng của cô.

“Tôi còn rất nhiều Điều Ước Thiêng Liêng.”

“Nhưng…”

“Quan trọng hơn.” – Seol Jihu dừng lại. cậu ấy nhìn sâu vào mắt Yun Seora và nói với giọng chân thành – “Chỉ cần cô hài lòng, tôi sẽ làm mọi thứ. Vậy đấy.”

Yun Seora mở to mắt. Cô thở gấp gáp, và một tiếng rên rỉ kỳ lạ thoát ra từ môi cô.

***

Khi người phụ nữ mở mắt ra, một khung cảnh quen thuộc hiện ra.

‘Nơi này là….’

Cô biết cô đã từng ở đây.

“Cô tỉnh rồi hả.”

Nhưng trước khi tinh thần cô tỉnh táo trở lại, một giọng nói vui vẻ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Mái tóc vàng của người phụ nữ nhẹ bay trong không khí, khi cô ấy nhanh chóng quay lại theo hướng phát ra giọng nói.

Đôi mắt cô ấy mở to ngay lập tức.

“Anh…!”

“Chào mừng trở lại Thiên đường, Roe Scheherazade.” – Seol Jihu cười rạng rỡ.

Roe Scheherazade nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc trước khi chuyển ánh mắt sang bước tượng của Gula. Cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.

“Anh … đã hồi sinh tôi?”

“Đúng đó. Là tôi đây.”

“Tại sao?” – Roe Scheherazade gay gắt hỏi, giọng cô ấy lộ rõ ​​vẻ tức giận – “Anh làm thế vì mục đích gì?”

“À thì….”

Seol Jihu nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó, cậu ta quay lại nhìn Roe Scheherazade trước khi đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh.

“Vì cưng quá xinh đẹp?”

“?”

“Vì vẻ đẹp của cưng phù hợp với sở thích của ta. Cưng à, ta yêu em mất rồi!”

Roe Scheherazade nhíu mày.

“Đó là lý do khiến anh bắt tôi sống lại?”

“Đây có thể không phải là một vấn đề lớn đối với cưng, nhưng ta thì quan tâm lắm đó…”

Seol Jihu nhún vai, và Roe Scheherazade thở dài.

Theo lời người đàn ông này, cậu ta hồi sinh cô để có thể chiếm lấy cô. Một nụ cười cay đắng thoát ra khỏi môi cô.

“Cuối cùng thì… anh cũng không khác gì những tên cặn bã.”

“À thì, người ta vẫn nói là đàn ông thường giống nhau mà. Nhất là khi có quyền lực. Puhahahaha!!!”

Seol Jihu trả lời một cách trắng trợn. Roe Scheherazade nhắm mắt lại, vì cô cảm thấy không còn gì để nói nữa.

“Vậy thì, chúng ta sẽ đi chứ?”

Seol Jihu nắm lấy cánh tay của Roe Scheherazade. Cô cố gắng rút tay ra nhưng vô ích.

“Đừng lãng phí năng lượng nữa. Tiết kiệm sức đi. Lát nữa em cần phải la và khóc hơi nhiều đấy.”

Seol Jihu kéo tay cô một cách mạnh mẽ.

“Nói cho em biết, em đã chết hơn một năm rồi…”

Seol Jihu giải thích khi họ đi xuống cầu thang.

“Lũ Ký sinh trùng đã biến mất khỏi Thiên đường. Mọi người hiện đang sống hòa thuận và hạnh phúc. Hãy nhìn qua đó mà xem.”

Seol Jihu chỉ tay vào các con phố của Scheherazade, nhưng không có câu trả lời nào từ Roe Scheherazade. Cậu cảm thấy như thể mình đang kéo một con búp bê bị hỏng.

“Ta có một câu hỏi.” – Seol Jihu hơi quay đầu lại – “Tại sao em lại cứu ta??”

“Tôi chưa bao giờ cứu anh.” – Roe Scheherazade lạnh lùng đáp – “Chắc hẳn ai đó đã tìm thấy chiếc vòng cổ của tôi, và—”

“Chiếc vòng chứa Lời thề Hoang gia và cần em chuyển giao quyền sở hữu.”

Roe Scheherazade ngậm miệng lại.

“Ta cũng đã đọc di chúc của em rồi.”

“…Làm ơn giết tôi đi. – Cô lầm bầm với một tiếng thở dài nặng nề – “Tại sao anh lại…. Tại sao….”

“Không.”

Seol Jihu từ chối mà không do dự. Roe Scheherazade nheo mắt lại – “Thật là ngây thơ! Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chiều theo ý anh sao??”

“Em thích thì cứ việc chống cự. Ta chỉ cần hồi sinh em thêm một lần nữa.” – Seol Jihu cười khúc khích – “Ta chính là anh hung đã giết Nữ hoàng Ký sinh trùng. Thế nên ta đang sở hữu hàng trăm Điều ước thiêng liêng. Em muốn chết một trăm lần cũng được, không thoát đâu”

Roe Scheherazade lộ rõ ​​vẻ kinh tởm.

Ngay sau đó, hai người đến cung điện.

Seol Jihu đi dọc hành lang và dừng lại trước phòng của Roe Scheherazade.

“Đi tiếp đi. Mặc quần áo và đến chỗ ngai vàng. Nhớ là phải mặc thật đẹp vào nhé.”

Seol đẩy Roe Scheherazade về phía cửa, nhưng cô vẫn đứng yên.

“Thà anh hồi sinh tôi để trả thù, tôi sẽ bớt ghê tởm anh hơn.” – Ánh mắt của cô ấy xuyên thẳng vào Seol Jihu – “Rồi anh sẽ phải hối hận vì điều này.”

Đôi mắt cô lóe lên sự căm hờn và quyết tâm báo thù.

“Vậy em định làm gì nào??” – Seol Jihu hỏi với giọng hơi giễu cợt, đặt cây thương Tinh Khiết lên vai – “Ngay cả Nữ hoàng Ký sinh trùng hùng mạnh cũng phải ngã gục dưới tay ta.”

Cậu tiếp tục nở một nụ cười nhếch mép.

“Ta hy vọng em sẽ trả thù được. Nhưng từ giờ đến lúc đó, ta sẽ chờ đợi để vui vẻ cùng em.”

Seol Jihu mở cửa và đẩy Roe Scheherazade vào trong.

“À, nhân tiện.”

Cậu ta hỏi ngay trước khi đóng cửa.

“Em cảm thấy thế nào trên đường đến đây?”

“…”

“Em có thấy buồn không? Thất vọng không?”

“Anh….” – Đôi mắt Roe Scheherazade run lên – “… Anh thực sự là gã đàn ông đáng kinh tởm nhất mà tôi từng thấy.”

“Ây dà, nặng lời quá.” – Seol Jihu mỉm cười trước khi bất ngờ chắp tay trước mặt và cúi đầu – “Hồi đó tôi cũng cảm thấy y như cô vậy. Thôi xin lỗi, chúng ta hòa nhé.”

“Gì cơ….”

Cánh cửa đóng sầm vào, và Roe Scheherazade chớp mắt bối rối.

Một vài người hầu đã đợi cô trong phòng. Họ đưa cô vào bồn tắm, gội đầu, chải đầu và thoa phấn cho cô. Sau đó, họ mặc cho cô ấy lễ phục, khiến cô trở nên xinh đẹp và quý phái đúng như phẩm hạnh của một nữ hoàng.

Roe Scheherazade không hề kháng cự gì cả. Cô đã mất hết hy vọng rồi.

Chẳng bao lâu, cô thấy mình được dẫn đi dọc hành lang để đến phòng ngai vàng. Đột nhiên, không một lời báo trước, nước mắt cô chảy dài trên mặt. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc và thảm hại. Cô ấy tưởng rằng mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng không.

Bây giờ, ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát cho cô được nữa. Thay vào đó, cô buộc phải lặp lại những ngày đó — những ngày đau đớn và tủi nhục tàn khốc — lần này có thể là vĩnh viễn.

‘Có lẽ đây cũng là nghiệp chướng của mình.’

Không mất nhiều thời gian, cô đã được đưa đến đại điện, nơi đặt ngai vàng. Không chút do dự, Roe Scheherazade tiến vào phòng nhưng đột ngột dừng lại.

“Tóm lại… hoàng gia phải giải quyết vấn đề này….”

Cô nghe thấy giọng nói từ bên trong phòng.

“Giọng nói này…?”

Qua khe cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Yun Seora đang ngồi trên ghế, mỉm cười và nói chuyện với ai đó. Ánh mắt họ chạm nhau thoáng qua. Yun Seora gật đầu với Roe Scheherazade trước khi đứng dậy khỏi ghế. Sau đó cô cúi đầu lịch sự chào người kia và bước ra khỏi phòng.

“Đi tiếp đi.”

Yun Seora lướt qua cô ấy. Cánh cửa phòng ngai vàng bật mở. Roe Scheherazade vô thức bước vào bên trong….

“……”

… Và cô ấy vấp ngã trước khi kịp đi thêm một bước nữa. Bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô không phải là Seol Jihu.

Ánh mắt cô chạm đến mái tóc vàng rực phản chiếu ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rồi lướt qua vầng trán rộng và đôi mắt nhân hậu bên dưới. Một người đàn ông trung niên đẹp trai với bộ râu thanh lịch và đội vương miện trên đầu, đang đứng chờ cô nói.

“Ga, Ga….”

Người đàn ông này là Gairos Scheherazade, Vua của Scheherazade.

“Gai….”

Roe Scheherazade đứng đơ ra trong một lúc lâu. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, và cô không thể biết đây có phải là một giấc mơ hay không. Do làn nước mắt, tầm nhìn của cô cứ mờ đi.

Gairos kiên nhẫn chờ đợi. Anh ta mở miệng như muốn nói nhưng ngay sau đó đã vung tay lên và nhún vai. Rồi anh ấy dang rộng hai tay với nụ cười rạng rỡ.

“Ta nhớ nàng quá.”

Roe Scheherazade không thể đợi lâu hơn nữa.

“Ah….”

Cô vẫn không chắc mình có đang mơ hay không. Nhưng cảm xúc đang sôi trào trong tim đã lan ra khắp cơ thể và thúc giục cô.

“Ah….”

Roe Scheherazade vội vã chạy về phía Gairos Scheherazade.

“Ahhhhhhhh!”

Khóc và la hét như một đứa trẻ, cô nhảy vào vòng tay anh. Và sau đó….

“…”

Seol Jihu, người đã nhìn họ từ xa, nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu lặng lẽ quay người rời khỏi cung điện.

***

Vài ngày trôi qua.

Sự hồi sinh của hoàng gia Nur và Scheherazade đã trở thành chủ đề bàn tán của Thiên đường. Báo chí đưa tin rằng Hội Tam Hoàng và Sinyoung sẽ hợp tác với các hoàng gia tương ứng của họ, để cùng nhau xây dựng thành phố.

“Hóa ra đây là lý do tại sao anh lại đóng cửa nhà hàng trong vài ngày.”

Seo Yuhui lẩm bẩm khi lướt qua tờ báo. Seol Jihu, người đang ngồi cùng bàn, ho nhẹ vì xấu hổ.

“Điều gì làm cho anh đổi ý vậy? Em tưởng rằng anh không muốn can thiệp vào công việc của người khác nữa?”

“Hmmm… Tôi đâu có can thiệp.” – Seol Jihu lắc đầu – “Anh chỉ báo đáp cho hai người là đồng đội, bạn bè và ân nhân của tôi.”

“Thế cơ à?”

Seo Yuhui đứng dậy, cười khúc khích. Cô ấy vòng tay qua cổ Seol Jihu từ phía sau và hỏi.

“…Anh sẽ ổn chứ?”

“Ý em là gì?”

Seol Jihu dụi đầu vào Seo Yuhui khi cậu nghiêng đầu ra sau.

“Roe Scheherazade…. Cô ấy là một người đáng sợ. Em lo là…”

“Hừ. Tôi nghĩ không sao đâu.”

Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi miệng Seol Jihu, rồi cậu quay lại việc mài dũa cây thương của mình.

“Chỉ là tôi hơi tò mò.”

“Về cái gì?”

“Về những gì có thể có… không, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chủ động liên hệ với họ.”

‘Nếu tôi chủ động nói với Yun Seora và Hao Win, sẽ không mất nhiều thời gian thế này. Có lẽ họ hơi chậm hiểu’ – Seol Jihu lẩm bẩm khi dùng ngón tay ấn vào lưỡi thương.

“Nhưng tôi hiểu tại sao em lại lo lắng. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì…. ”

Seol tiếp tục, kiểm tra ngọn thương của mình từ nhiều góc độ khác nhau.

“Lúc đó tôi sẽ thực sự can thiệp.”

Seo Yuhui mỉm cười trước nhận xét đó.

“Được rồi, cứ coi như vậy đi. Nhưng em có một câu hỏi nữa dành cho anh.”

“?”

“Thế theo anh, tại sao‘ đồng chí, bạn bè và ân nhân ’của anh, lại gọi em ra để chất vấn?”

“Huh? Ai cơ?”

“Cô Yun Seora.”

Seol Jihu mở to mắt. Cậu lắc đầu như thể để chỉ ra rằng cậu không biết cô ấy đang nói về cái gì.

“Hừm” – Seo Yuhui khịt mũi – “Anh chả hiểu gì cả”.

Cô véo má Seol Jihu và đảo mắt vài giây, trước khi quay lại và đi về phía nhà bếp.

“Nhưng lần này mình có làm gì sai đâu?! ”

Seol Jihu nghiêng đầu và nâng Thần thương Tinh khiết lên trên đầu.

“Ngươi cũng đồng ý với ta chứ??”

Woong.

Sau đó, Thần thương Tinh khiết tuột khỏi tay cậu, và trục của nó đập vào đầu Seol Jihu. Seol Jihu bối rối hỏi.

“…Ý ngươi là sao??”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương