Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 22: Một ngôi sao rực rỡ (2)
[Sống sót và đột phá vòng vây! (Số lần thử còn lại: 15/15)
Hãy sống sót qua khỏi sự bao vây của binh đoàn Khô lâu!
Độ khó: Khó
Phần thưởng: +1000 Điểm sinh tồn.
Hình phạt khi thất bại: Chết
*Có thể lập đội (tối đa là 6 người)
‘Vòng vây? Khô lâu?’
Cái nhiệm vụ này chỉ đọc qua thôi cũng thấy là quá nguy hiểm rồi. Nó còn cho phép sáu người cùng làm cơ mà, đủ để thấy mình cậu thì sẽ ra sao. Tệ hơn nữa là tờ giấy còn nhắc đến việc thoát khỏi bao vây nữa, nhỡ đâu mới xé tờ giấy thôi là cả lũ khô lâu đã đứng chờ cậu ngay cạnh thì sao.
Cơ mà nó chỉ toả ra có màu vàng trong mắt Seol. Rằng cậu chỉ cần chú ý một chút thôi, không hơn không kém. Kahng Seok cũng toả ra màu vàng đấy, và cậu xử lý gã ngon ơ đây. Nếu như cái nhiệm vụ này chỉ ngang hàng với gã ta, thì chắc cũng không quá khó…
‘Phải mạo hiểm một chút vậy.’
Nếu thành công, cậu sẽ đút túi 15,000 điểm một cách ngon lành. Cái nhiệm vụ này đọc qua thôi là đã thấy nguy hiểm rồi, nên chắc chắn sẽ chẳng có ai dại gì mà bắt chước cậu như sáng nay nữa. Thế này là quá ổn rồi còn gì?
‘Lần đầu thì nên cẩn thận chút.’
Seol bỏ hết tất cả pháp cầu trong túi ra.
‘Loại nào chống lại được khô lâu nhỉ?’
Đắn đo một hồi lâu, cậu quyết định sẽ dùng thứ mà mình quen thuộc nhất. Nhớ lại lúc giết con Gaeg-gwi, Sương độc sẽ toả ra một luồng khí dễ bắt lửa, nếu cậu dùng thêm cả Thiêu đốt nữa thì sẽ tạo ra một vụ nổ chấn động cho xem.
‘Vậy là hai thứ này có thể kết hợp được với nhau này…’
Cậu cẩn thận xếp riêng Sương độc và Thiêu đốt ra, để gọn vào một góc của cái túi. Những quả cầu phép khác thì cậu gói gọn lại bỏ sang chỗ khác.
Seol hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn vào cái tờ giấy da trong tay. Thật sự là đến lúc này cậu vẫn thấy việc này quá nguy hiểm. Nhưng nếu không thử thì cậu sẽ chẳng thể nào kiếm đủ điểm mất, thế còn rắc rối hơn nhiều. Nghiến răng, Seol xé xoẹt tờ giấy ra làm đôi, rồi hai tay cầm chặt lấy thanh sắt.
Một cảm giác quen thuộc lan ra khắp người cậu, trong nháy mắt cảnh vật xung quanh Seol hoàn toàn thay đổi.
Địa điểm của nhiệm vụ này là trong một cái hang động dưới lòng đất.
“…………..”
Và, ngay trước mặt cậu…. là hàng tá những con khô lâu đang nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mới đột nhập kia.
‘Nhìn chúng con nào cũng thấy ghê…’
Nom bọn chúng còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần khi so với trong game.
Không chần chừ thêm nữa, Seol nhanh chóng lấy ra Sương độc và Thiêu đốt – một công thức đã thể hiện sự vô cùng hiệu quả của nó khi chống lại Gaeg-gwi. Tay chỉ mới kịp vung lên, Seol chợt nhận ra một điều.
“….Hử.”
Từ lúc bị chuyển đến đây, có thứ gì đó là lạ làm cậu bứt rứt không yên. Cậu quay đầu về đằng sau, cách chỗ cậu đang đứng vài bước chân là một bức tường kiên cố. Nơi này quá chật hẹp, và tệ hơn nữa là không có chỗ để cậu nấp.
Vậy mà cậu vẫn định dùng khói độc trong cái chỗ kín mít này ư? Xong còn định kích thêm một vụ nổ nữa?
Chỉ cần ném hai quả cầu này đi thôi là đời cậu cũng xác định bỏ lại đây luôn. Kế hoạch của cậu chợt đảo lộn hết lên.
Kwaaahhhaaa!!!
Phía đằng xa xa, đứng tận cùng phía sau bầy xác sống là một con Khô lâu đội một cái mũ chiến. Nó giương cái rìu trong tay chỉ về phía Seol và rống lên một tiếng. Những con khô lâu khác, hàm răng lạch cạch đồng thanh sau khi nghe thấy tiếng hét của con khô lâu kia, bắt đầu lao đến và vung vũ khí về phía Seol.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng nguy cấp, Seol vội vã ném một quả cầu phép Thiêu đốt ra. Nó bùng cháy, đánh gục hai con khô lâu đang chạy lại gần. Dùng Thiêu đốt riêng lẻ thế này quả thực quá là yếu, chẳng đủ để cản lại đoàn quân đang lao tới kia.
Cậu liền đổi kế hoạch, lấy ra hai quả cầu phép khác – Mạng nhện và Axit Clohidric.
Seol ném Mạng nhện về phía lũ khô lâu. Nó quay tròn giữa không trung, rồi từ trong nó bắn ra vô số những sợi tơ nhện màu bạc. Mười con khô lâu đang lao đến kia bị những sợi tơ bạc cản lại, quấn chặt chúng vào nhau. Lúc này Seol ném tiếp quả pháp cầu còn lại, Axit Clohydric. Dung dịch axit rơi ào ào lên những con khô lâu. Nào là xương sọ, sương sườn, xương chậu,… nhanh chóng bị nấu chảy dưới cơn mưa axit.
Dù rằng đã chặn được cuộc tấn công nhất thời của lũ khô lâu, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu cuộc chiến, khi mà vẫn còn đến hơn hai mươi con đang từ xa chạy đến chỗ cậu. Những tiếng xương va đập vào nhau cứ lạch cạch vang lên, chúng chẳng hề ngần ngại ngọn lửa hay vũng lầy của axit và xương nấu chảy kia chạy thẳng về phía trước.
Thấy chẳng có gì làm chúng sợ hãi mà dừng lại, Seol nhanh chóng lùi lại và ném ra quả pháp cầu thứ tư.
Một ánh sáng chói loá bộc phát, cùng với nó là những tiếng rẹt rẹt kêu vang khắp cái hang bé nhỏ.
Những tia lửa điện phóng vụt ra, nhanh chóng lan đi khắp nơi như nước lũ, làm sáng bừng cả hang động. Những con khô lâu, không thể nào tránh nổi những luồng điện kia, co giật liên hồi rồi đổ sụp xuống như con rối bị cắt mất dây.
Grào!
Con Khô lâu đội mũ chến kia, khi thấy đội quân của mình liên tiếp bị đẩy lùi, gầm lên đầy giận giữ.
Con này có vẻ được trang bị tốt hơn rất nhiều với những con khác. Nó khoác trên một cái áo giáp da mỏng, trong tay cầm chiếc rìu quá khổ. Con khô lâu chạy tới phía trước vài bước rồi bật nhảy lên không trung đầy dũng mãnh.
Nó đưa cái rìu lên trên đầu, rồi dùng hết sức mình bổ thẳng nó xuống như muốn xẻ đôi Seol ra làm hai.
Thật không thể ngờ là một con khô lâu lại có thể thực hiện một cuộc tấn công từ trên cao đầy chớp nhoáng như này. Seol đứng đờ ra vì ngạc nhiên, không biết nên phải làm gì lúc này. Tay cậu cuống cuồng bỏ ba quả pháp cầu đang cầm xuống, nắm chặt lấy thanh sắt định bụng đỡ lấy cú đánh này.
Chỉ cần đỡ được cú bổ này thôi, thì ngay sau đó cậu có thể nhồi thịt con khô lâu với đống pháp cầu mà mình có…
Choang!!
Chiếc rìu phi thẳng xuống, bị chặn lại bởi thanh sắt phát ra một tiếng chói tai. Không chịu nổi một bổ đầy uy lực đó, Seol hơi nghiêng người gạt chiếc rìu sang một bên. Dù cho cậu đã dùng hết sức bình sinh để đẩy nó đi, nhưng lực va chạm quá mạnh làm cậu bị đẩy lùi lại một bước. Cậu không ngờ được rằng con khô lâu này lại có thể tung ra một đòn mạnh đến thế.
Con khô lâu nào có để cho Seol yên, nó nhanh chóng vung ngược chiếc rìu lên, gạt phăng thanh sắt trong đôi tay đang ê ẩm của Seol đi. Khi thấy thanh sắt bị bắn sang một bên, nó không chần chừ mà bồi thêm một bổ nhắm vào người Seol.
Chiếc rìu lao tới Seol đầy dũng mãnh, vút đi như muốn xé toạc không trung.
Chẳng nhẽ thế này là hết à?
Chỉ như thế này? Thật sự là thế ư?
Nó chỉ là ‘cần phải cẩn thận’ thôi mà?
Mình còn nhiều pháp cầu lắm mà, đâu thể nào gặp bất lợi được chứ…!
Ý chí của cậu thì muốn phản công, nhưng cơ thể của cậu thì như đã buông bỏ. Giờ đã là quá muộn rồi, chỉ còn nước chạy đi ngay.
Bằng cách nào đó Seol ép được cơ thể mình xoay một vòng tránh chiếc rìu trong gang tấc. Do quá hấp tấp mà bị mất thăng bằng, cậu nhoài người ra, tay bám vào bức tường, lưng quay lại về phía con khô lâu.
Xoẹt!!
Chiếc rìu không cắt trúng lưng cậu, nó chỉ sượt qua xé toạc cái túi đằng sau lưng.
Từ trong cái túi, một thứ gì đó sáng bóng lộ ra, phản chiếu lại hình cái đầu lâu của bộ xương biết đi kia.
Ngay sau đó một luồng ánh sáng phát ra từ cái túi, chiếu thẳng vào hai hốc mắt sâu hoắm của nó.
*grào*
Seol giật thót mình khi nghe thấy tiếng hét ghê rợn đó. Chỉ vừa mới thoát chết trong gang tấc thôi, người cậu còn chưa cả đứng vững nổi mà giờ cái con khô lâu kia lại sắp sửa tấn công nữa ư. Cả người cậu co rúm lại, hai mắt liếc nhìn ra sau trong tuyệt vọng. Chỉ lúc này đây Seol mới nhận ra là con khô lâu đang ôm đầu trong đau đớn. Cái đầu lâu của nó đang bốc cháy phừng phừng.
‘C, cái gì đang xảy ra thế này?’
Ông trời đã rủ lòng thương vẫn chưa để cậu chết lúc này. Cho dù là chưa thực sự thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, nhưng chuyện vừa mới xảy ra với con thủ lĩnh kia chứng tỏ rằng sẽ có cách để cậu thoát khỏi đây. Cậu nhanh chóng bỏ cái túi ở sau lưng ra, xem thứ gì đã giết chết con khô lâu kia. Một luồng ánh sáng chiếu rọi ra từ vết rách của cái túi.
“….Ồ.”
Ánh sáng đó phát ra từ cái Kính thấu tâm. Món đồ Đặc biệt mà cậu có được khi quay cái máy xổ số. Nó có thể thiêu rụi những con xác sống đang chứa đựng một linh hồn ác độc.
Nhận ra điều đó, Seol vội vàng cầm cái gương ra và chiếu thẳng vào con khô lâu đang bốc cháy kia. Từng khúc xương trên người nó bỗng chốc đỏ rực lên và bụp một cái, con quái thú tan thành tro bụi.
Ngay cả những con đằng sau nó cũng tan thành tro bụi khi ánh sáng chiếu vào người.
Vậy là đúng nó rồi. Cái gương này sẽ là tấm vé để cậu thoát khỏi chỗ này. Seol nhanh chóng chiếu rọi ánh sáng đi khắp cái hang, biến tất cả khô lâu ở đây thành cát bụi.
Và khi đã diệt hết kẻ thù, mặt gương nứt vỡ như báo rằng nó đã hoàn thành sứ mệnh.
[Bạn đã thực hiện thành công một nhiệm vụ ở cấp độ ‘Khó’.]
[Bạn được thưởng 1000 Điểm sinh tồn.]
[Số điểm hiện tài: 28,100 SP]
*
Seol được chuyển về quảng trường. Bỗng chốc nơi này náo nhiệt hẳn lên khi thấy cậu quay trở lại.
Ngay sau khi ‘Kẻ sống sót bậc nhất’ biến mất khi đã chọn được nhiệm vụ, đám đông kia nhanh chóng chụm lại xem cậu ta đã chọn nhiệm vụ nào. Và khi nhận ra đó là một nhiệm vụ cấp độ khó, ai ai cũng không khỏi giật mình. Chưa một ai ở đây dám thử một nhiệm vụ cỡ trung, vậy mà gã kia đã liều mình thách thức nhiệm vụ cấp độ khó? Đã thế lại còn là một mình nữa?
Có vài người nói rằng cậu ấy đang quá tham lam, cố nuốt một miếng bánh quá to. Nhưng số còn lại thì bảo rằng cậu ta đã đủ khả năng để làm được điều đó, dù gì đó cũng là gã kiếm được 21,000 điểm trong kỳ Hướng dẫn mà. Cãi vã một lúc lâu, cuối cùng mọi người bảo nhau rằng cứ đợi một lúc nữa xem kết quả như thế nào. Và kìa, cuối cùng thì Seol cũng quay trở lại chỉ sau năm phút biến mất.
Cậu ấy vẫn còn sống, vậy tức là tự cậu ta đã thành công rồi kìa.
“Thật không thể tin nổi.’ (Hao Win)
Hao Win lầm rầm như không tin vào mắt mình.
Không phải là cậu không tin Seol có thể hoàn thành nhiệm vụ này, mà là cái sự thành công bất thường của nó. Cậu đã hoàn thành một vài nhiệm vụ, đánh giá tất cả những người sống sót và cuối cùng là đưa ra một kết luận trong công cuộc sinh tồn ở đây.
Hao Win cho rằng, hiện tại vẫn là quá sớm để thực hiện một nhiệm vụ nào trên mức ‘Trung bình’. Bây giờ mới chỉ là lúc khởi đầu, một người thông minh thì nên làm những nhiệm vụ có độ khó vừa phải, tích góp điểm và mua lấy vũ khí và vật dụng thích hợp với mình từ những cửa hàng ở đây. Và cũng trong thời điểm này cũng phải cố gắng lập ra một đội có kỹ năng tương xứng với mình. Chỉ có như thế thì cậu mới tính đến chuyện xử lý những nhiệm vụ có cấp độ cao hơn.
Đó là lý do mà mới nãy Odelette Delphine ngỏ ý muốn nói chuyện với cậu trai người Hàn kia, cùng nhau tạo thành một nhóm để thử thách những thứ khó nhằn hơn. Tất nhiên là cô ta đã bị từ chối ngay tắp lự lúc đó.
Vậy mà cậu ta, không hề mảy may một điều gì, dễ dàng hoàn thành một nhiệm vụ cấp độ ‘Khó’ ngay ngày đầu tiên mà không có ai giúp đỡ?
“Chẳng nhẽ cậu ta đã dùng được phép thuật rồi… Hử?’’ (Hao Win)
Seol vẫn đứng đó từ nãy giờ không nhúc nhích. Mặt cậu thất thần như vừa mới từ cõi chết quay trở về vậy. Nhìn kỹ hơn, Hao Win chợt nhận ra là cái túi của Seol, cái túi bằng vàng mà gã luôn thèm muốn đã bị xé toạc ra.
Phải mất một lúc lâu Seol mới bắt đầu cất bước đi trong im lặng.
Đám đông đằng xa kia chỉ biết đứng đó mà nhìn cái bóng của chàng trai dần biến mất lên trên tầng.
*
Seol chẳng thể nhớ nổi mình về phòng bằng cách nào. Đầu cậu đau như búa bổ, chếnh choáng như mới tỉnh dậy sau một cơn say. Toàn thân mình đang ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Lồng ngực cậu thì như muốn nổ tung ra, cổ họng thì khô khốc. Cậu lấy ra một chai nước từ trong túi rồi tu ừng ực.
Khi đã hết cơn khát, Seol gắng gượng điều khiển đôi chân đang run rẩy của mình tiến về chiếc giường. Cậu nằm sụp xuống, cơ thể rã rời chẳng cả muốn nhấc tay làm cái gì.
Thật sự mà nói, cậu chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này kể từ khi bắt đầu kỳ Hướng dẫn.
Cốc, cốc….
Có ai đó gõ cửa. Cậu ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Giờ đây cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai cả.
Người ngoài kia lại tiếp tục gõ cửa một lúc lâu. Cuối cùng do chẳng có ai đáp lại, nó dừng lại hẳn.
Seol nằm đó, nhìn lên trần nhà trong im lặng.
‘Chẳng lẽ mình đã tự tin thái quá rồi ư?’
Tờ giấy chỉ toả ra màu vàng thôi mà. Cậu cho rằng nếu chỉ cùng mức với Kahng Seok thì nhiệm vụ này mình cậu cũng có thể xử lý được.
‘Hay là mình đã quá bất cẩn?’
Không, đâu phải là cậu nghĩ chuyện này dễ như đi dạo đâu. Nó rất là nguy hiểm. Chính Seol cũng biết điều đó. Cậu đơn giản nghĩ rằng mình có thể dễ dàng vượt qua cái nguy hiểm đó.
‘Hay là mình đã quá chủ quan…?’
Nhưng chẳng phải là cậu đã chuẩn bị hết mức rồi đấy thôi? Cậu đã chuẩn bị sẵn tất cả cầu phép rồi còn sắp xếp mọi thứ mà mình có để có thể lấy ra được ngay lúc cần đây…
Nghĩ đến đó, chợt cậu nhận ra…
‘Chẳng nhẽ là mình đã quá vội vàng rồi…?’
…. Hai mắt cậu nhắm chặt lại.
Càng nghĩ bao nhiêu, cậu càng thấy bản thân mình thật ngu ngốc.
May mắn là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Cậu đã phạm phải vô số lỗi lầm, sống sót được đã là một phép màu rồi.
‘Cửu nhãn’ của cậu chẳng hề nói dối. Nhiệm vụ đó ở mức mà cậu có thể hoàn toàn dọn sạch nó nếu thật sự cẩn thận.
Nếu như cậu mang Kính thấu tâm ra ngay từ đầu thì sao? Chúng là Khô lâu, nên cũng là thuộc loại xác sống cơ mà. Điều này quá hiển nhiên còn gì nữa?
Hay giả như cậu tung ra những loại Pháp cầu khác thì sao?
Chỉ vì giết được con Gaeg-gwi mà cậu lại lấy Sương độc làm thứ đầu tiên sẽ dùng cơ chứ. Cậu nào có biết mình sẽ bị chuyển đến nơi nào đâu.
Lòng tham đã che mờ con mắt cậu đi. Lòng tham đã khiến cậu giả bộ rằng mình đã rất cẩn thận, rằng mình luôn luôn cảnh giác. Chỉ vì muốn có thêm vài điểm lẻ. Chỉ vì thế mà suýt chút nữa cậu đã phải trả giá bằng mạng sống của mình rồi.
Cậu đâu có tự mãn như thế này lúc còn trong kỳ Hướng dẫn chứ.
‘Không, không phải thế.’
Ngẫm lại, ngay cả lúc đấy có điều gì cậu đã làm bằng chính sức mình chưa.
Giờ đây cậu chợt nhận ra một sự thật phũ phàng.
Khi cậu doạ con Gaeg-gwi chạy mất ở hội trường, có thực nó sợ hãi chính cậu không? Hay ngay cả khi cậu vượt qua nhiệm vụ thứ hai, phá mọi bẫy rập một mình? Đó có thực là cậu làm?
Đó chẳng qua là do cái năng lực ‘Thấu thị tương lai’ mà thôi. Cậu đâu có biết cách dùng nó cơ chứ. Và mỗi khi vô thức dùng nó, cậu đâu còn là chính cậu nữa, mà là một người hoàn toàn khác đã chiếm lấy cơ thể cậu đó chứ.
Vậy còn khi cậu giết Gaeg-gwi?
Lúc đấy cậu đang ở trong vùng an toàn cơ mà. Đâu có thứ gì có thể làm hại cậu lúc đó đâu.
Vậy còn việc cậu nhận được số điểm cao nhất trong kỳ Hướng dẫn? Hoàn toàn là dựa vào Nhật ký của học sinh vô danh mà Kim Hahn-Nah đã gửi cho cậu.
Cậu đã trở nên quá tự phụ. Từ lúc đặt chân vào hội trường, mọi người đều phải nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ vì là người có Dấu ấn Vàng ròng. Ai cũng cố gắng để được theo sau cậu, có người còn muốn hợp tác với cậu nữa. Cậu chỉ thở thôi là mọi người đều chú ý rồi. Ai ai cũng nói rằng cậu là một người đặc biệt cả.
Có lẽ cậu đã quá đắm chìm vào trong cái cảm giác được chú ý đó, đắm chìm vào những tiếng tung hô của tất thảy mọi người mà cậu quên đi mất bản thân mình thực sự như thế nào…
[2. Nhân cách]
1.Tính cách:
– Ý chí không vững vàng. (Thường hay nhụt chí, không thể nào tự mình quyết định việc gì, rất dễ thay đổi ý định)
– Dễ nổi nóng.
2.Năng khiếu:
– Trung bình. (Không biểu hiện tài năng hay nổi trội ở bất kỳ ở lĩnh vực nào.)
[3.Trình độ thể chất]
Sức mạnh: Thấp – Thấp
Độ bền: Thấp – cực cao
Nhanh nhạy: Thấp – Trung bình
Sức chịu đựng: Thấp – Thấp
Phép thuật: Trung bình – Cao
May mắn: Trung bình – Thấp
Điểm năng lực chưa sử dụng: 0
Thực sự, cậu chỉ là một tên yếu đuối. Nếu bỏ đi những năng lực mà cậu được ông trời ban cho thì cậu chẳng là gì cả.
Cậu biết rõ mình bất tài cỡ nào… ấy vậy mà đến giờ mà cậu vẫn chẳng quan tâm đến nó ư?
“Mày là một thằng bất tài vô dụng Seol à…”
Lâm vào cảnh tượng này thật là nhục nhã. Seol đứng phắt dậy, lấy chai nước vừa uống dở kia, dội thẳng nó lên đầu. Dòng nước lạnh chảy ào xuống đầu cậu, làm ướt sũng cái áo ở dưới. Cậu thầm trách móc bản thân, rằng mày nghĩ mày đứng trên tất thảy mọi người, ai ai cũng phải ngước lên nhìn mày, vậy mà đó là tất cả những gì mày làm được đó à?
Seol đứng im, hai mắt nhắm nghiền lại một lúc lâu.
Bộp, bộp.
Những giọt nước cứ thế rơi xuống sàn, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Chỉ khi đó Seol mới mở mắt ra.
“Phù…..”
Cuối cùng cậu cũng cảm thấy mình đã trở lại bình thường, không còn bị lòng tham làm mờ mắt nữa.
‘Cứ thế này thì không ổn.’
Cậu nhớ lại từng chút một những điều mình đã làm. Không chỉ trong lúc làm nhiệm vụ, mà ngay từ khi đặt chân đến Vùng trung lập này.
‘Sao mình lại muốn có Thần thức đến thế cơ chứ?’
Cậu đã bị nó ám ảnh từ lúc Maria đưa cho cậu cuốn menu… Không, không đúng. Cậu đã biết đến cửa hàng VIP từ trước đó nữa cơ.
[Có lẽ cậu có thể mua một cái gì đó từ cửa hàng VIP…]
…Hướng dẫn viên, Han.
Nhắc đến Han, Seol chợt nhớ ra một chuyện mà cậu đã quên đi mất. Sao gã ta lại chọn lúc đó để nhắc tới cửa hàng VIP cơ chứ?
Seol nhanh chóng với lấy cái túi. Cậu mở phăng nó ra, úp ngược lại làm cho mọi thứ trong đó rơi hết ra ngoài. Và lọt vào trong mắt cậu là ba mảnh giấy được gấp lại cẩn thận.
Seol nhặt một cái lên, cẩn thận mở nó ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook