Khát Hạ
-
Chương 41: Ngoại truyện 1
Năm thứ hai đại học khai giảng, Giai Bảo như thể trên đỉnh đầu có một bóng đèn, đi đến đâu đều khiến dân tình vây xem, ngay cả dì ở trong căn tin cũng cho cô thêm thịt, nhân cơ hội hỏi chuyện. Bạn học xếp hàng không ai giục, mấy người gần nhất trực tiếp chiếm vị trí bên cạnh Giai Bảo, vểnh tai hai mắt tỏa ánh sáng.
Giai Bảo ở ngoài không giống Lâm đ*o Hành, không thể để cho người khác mất mặt, cô luôn mỉm cười, đối với ai cũng đều thân mật.
Câu hỏi của dì trong căn tin trả lời hay không đều khó xử, Giai Bảo cũng lanh lợi, dí sát vào trước cửa sổ, thần bí nói: "Cảnh sát nói vụ án còn đang điều tra và giải quyết, cái gì cũng không để cho cháu nói ra bên ngoài, một chữ cũng không cho phép nói."
Vẻ mặt thành thật, bà dì đã tin, nhỏ giọng sợ hãi than: "Ôi, nghiêm trọng như vậy sao."
Giai Bảo nghiêm túc gật đầu, đúng vậy, nghiêm trọng như vậy đấy.
Cuối cùng cũng lấy cơm xong, Giai Bảo bưng khay tìm được Thi Khai Khai. Thi Khai Khai lấy tay che trán, liếc trái quét phải, hạ giọng nói: "Biết ngồi với cậu cần bao nhiêu dũng khí không? Dũng khí sáu mươi năm tới tớ đều cống hiến cho cậu rồi!"
Giai Bảo gắp khoai tây bỏ vào miệng, lại ăn một miếng cơm, mồm miệng không rõ hỏi: "Vậy giảm giá cho cậu nhé?"
Thi Khai Khai nói: "Vậy cũng không cần, quan hệ chúng ta thế nào chứ, bàn tiền nong thật dung tục! Cậu báo mật mã taobao cho tớ là được."
Giai Bảo lấy điện thoại đặt lên bàn, phóng khoáng nói: "Mật mã gì chứ, điện thoại di động tớ cũng cho cậu!"
Thi Khai Khai vui vẻ, đang muốn tiếp tục nói, tầm nhìn thoáng nhìn, cô ấy chào hỏi: "Hi!"
Giai Bảo quay đầu, thấy là Lý Nhạc Bân, cô ấy cầm đũa tay vẫy đối phương.
Lý Nhạc Bân và bạn cùng phòng bưng khay đến gần bên cạnh bàn hai người, hỏi: "Bên cạnh có ai không?"
Thi Khai Khai nói: "Không có ai, ngồi đi."
Lý Nhạc Bân ngồi ở bên cạnh Giai Bảo, cười với cô, quan sát vẻ mặt cô nói: "Trên mạng nói cậu bị bệnh, xem ra chỉ là lời đồn."
Giai Bảo nói: "Đừng tin trên mạng."
"Tung tin đồn nhảm." Thi Khai Khai khẽ nói.
Lý Nhạc Bân thừa nhận, "Suýt chút nữa tớ cũng đi quần đảo Galápagos với các cậu rồi, cha mẹ tớ xem tin tức, thắp hương ba ngày, không ngừng niệm A di đà Phật."
Cậu ta cảm thấy vừa may mắn lại tiếc nuối, may mắn mình không gặp nạn, còn tiếc nuối... Cậu ta liếc Giai Bảo.
Giai Bảo và Thi Khai Khai liếc nhau, không nói cho Lý Nhạc Bân, Ân Hồng đã sắp xếp không cho cậu ta đi được chuyến này.
"Bà nội tớ cũng thắp hương bái Phật." Thi Khai Khai nói, "Cảm giác hai tháng này ôn lại một lần nhân sinh, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này."
Bạn cùng phòng Lý Nhạc Bân khoa trương nói: "Trời ạ, chị gái thật lạc quan!"
Mấy người bị người bạn cùng phòng chọc cười.
"Được rồi, " Lý Nhạc Bân ăn vài miếng cơm, hỏi hai người Giai Bảo, "Hai ngày nữa câu lạc bộ tuyển thành viên mới, hai cậu có đi không?"
"Nhanh như vậy sao?" Thời gian trôi qua thật nhanh, Giai Bảo chọc đũa cảm thán.
"Đúng vậy, cảm giác ngủ lần nữa là sẽ tốt nghiệp." Lý Nhạc Bân trêu ghẹo.
Giai Bảo hé miệng cười, hỏi Lý Nhạc Bân: "Cậu đi à?"
"Ừ, tớ đi."
"Còn cậu?" Giai Bảo hỏi Thi Khai Khai.
Thi Khai Khai muốn đi giúp vui, hỏi lại Giai Bảo: "Cậu có đi không?"
Giai Bảo nói: "Tớ thì không đi được." Cô sợ bị vây quanh.
Lý Nhạc Bân nghe vậy, chần chờ nói: "Ý của Chủ tịch câu lạc bộ là mong cậu có thể đi."
"Hả?" Giai Bảo nhìn về phía Lý Nhạc Bân.
Lý Nhạc Bân mỉm cười: "Là thế này, có một thủ đoạn, Chủ tịch muốn ra sức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bảo tớ tới làm thuyết khách. Thanh minh trước nhé, cậu đi hay không đều tùy cậu, không cần để ý anh ta, tớ chỉ là người qua đường thôi."
Giai Bảo cuối cùng vẫn quyết định không đi, Chủ tịch câu lạc bộ gãi đầu, cuối cùng nghĩ ra một cách, hỏi Giai Bảo: "Có thể dùng hình ảnh em làm thành tấm thẻ nhỏ không, coi như là người đại diện câu lạc bộ?"
Chuyện náo động như thế Giai Bảo đương nhiên không làm, Chủ tịch câu lạc bộ chỉ thiếu nước quỳ xuống: "Không chỉ một mình em, tất cả thành viên nòng cốt của chúng ta đều làm thành thẻ nhỏ, anh van em, đây là một cách tuyên truyền đấy!"
Giai Bảo cuối cùng thỏa hiệp, trong quá trình thiết kế thẻ cô cũng đưa ra ý tưởng.
Một tuần này Lâm đ*o Hành và Lão Hàn chạy một chuyến ở bên ngoài, ngày hôm nay mới quay về, anh tiện đường mua bánh ga-tô lái xe tới trường Giai Bảo.
Xe dừng ở cửa đại học truyền thông, Lâm đ*o Hành liếc mắt nhìn thời gian, cũng sắp tan học, anh nhắn tin cho Giai Bảo, nói ở cửa trường học chờ cô.
Mười phút trôi qua, nhận được tin trả lời, Lâm đ*o Hành gõ tay lái, mở cửa xe đi xuống.
Chín năm rời xa trường, vừa vào, bước chân anh chậm chạp, nhìn từng gương mặt thanh xuân dào dạt, quan sát kiến trúc bốn phía.
Trường học cũ của anh không phải ở đây, thế nhưng chuyên ngành liên quan, anh đối với nơi này không xa lạ gì, anh cũng từng tới vài lần, cũng quen mấy thầy cô ở đây.
Đi một lúc, anh đứng dưới tàng cây, nhắn tin cho Giai Bảo, suy nghĩ một chút, anh ấn gọi Giai Bảo, ngón tay vừa định chạm vào phím, bỗng nhiên tiếng oang oang phát ra.
"Đệch, cậu kéo cái gì mà kéo!" Cách đó không xa một nam sinh áo đen ôm chồng đồ nói.
Nam sinh mắt kính đối diện nói: "Ôi trời ạ, tớ sai rồi tớ sai rồi, mau nhặt thôi! Đừng để bị gió thổi xa!"
Lại oán giận, "Nếu không vì cho cậu xem, tớ sẽ lấy ra sao?"
Nam sinh áo đen nói: "Nhìn cái gì vậy, đừng để bay vào trong hồ!" Lấy được mấy tấm trở về, cậu ta oán giận, "Thật mẹ nó muốn đánh cậu!"
"Đánh đi!" Nam sinh mắt kính vẩy mấy tấm thẻ nhỏ, tranh công nói, "Cậu còn muốn giấu trộm, coi tớ mù à? Sao —— "
Cậu ta lại bỏ tấm thẻ vào, "Ít một tấm cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện, tấm này của cậu, xem cậu gấp chưa kìa."
Tấm thẻ nhỏ bị gió thổi bay, rơi vào bên chân Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành không có ý định nhặt, anh chợt liếc qua, nhíu mi.
"Ôi cơn gió yêu ma!" Nam sinh mắt kính ồn ào.
"Cậu đúng là tay thối!" Nam sinh áo đen mắng, đuổi theo tấm thẻ, đã thấy người đàn ông cao lớn dưới tàng cây khom lưng nhặt lên.
"Đây là của tôi, cảm ơn!" Nam sinh áo đen chạy vội tới trước mặt Lâm đ*o Hành.
Trên tấm thẻ nhỏ là một ảnh hoạt hình thiếu nữ, thiết kế rất thật, thiếu nữ tóc dài thanh thuần đáng yêu, còn viết ba chữ "Phùng Giai Bảo".
Nam sinh kính mắt nhặt xong thẻ, quát nam sinh áo đen: "Lý Nhạc Bân?"
Lâm đ*o Hành cầm tấm thẻ nhỏ, nhẹ nhàng phẩy vài cái, ánh mắt nhìn nam sinh áo đen Lý Nhạc Bân, thản nhiên hỏi: "Của cậu?"
Giai Bảo ở ngoài không giống Lâm đ*o Hành, không thể để cho người khác mất mặt, cô luôn mỉm cười, đối với ai cũng đều thân mật.
Câu hỏi của dì trong căn tin trả lời hay không đều khó xử, Giai Bảo cũng lanh lợi, dí sát vào trước cửa sổ, thần bí nói: "Cảnh sát nói vụ án còn đang điều tra và giải quyết, cái gì cũng không để cho cháu nói ra bên ngoài, một chữ cũng không cho phép nói."
Vẻ mặt thành thật, bà dì đã tin, nhỏ giọng sợ hãi than: "Ôi, nghiêm trọng như vậy sao."
Giai Bảo nghiêm túc gật đầu, đúng vậy, nghiêm trọng như vậy đấy.
Cuối cùng cũng lấy cơm xong, Giai Bảo bưng khay tìm được Thi Khai Khai. Thi Khai Khai lấy tay che trán, liếc trái quét phải, hạ giọng nói: "Biết ngồi với cậu cần bao nhiêu dũng khí không? Dũng khí sáu mươi năm tới tớ đều cống hiến cho cậu rồi!"
Giai Bảo gắp khoai tây bỏ vào miệng, lại ăn một miếng cơm, mồm miệng không rõ hỏi: "Vậy giảm giá cho cậu nhé?"
Thi Khai Khai nói: "Vậy cũng không cần, quan hệ chúng ta thế nào chứ, bàn tiền nong thật dung tục! Cậu báo mật mã taobao cho tớ là được."
Giai Bảo lấy điện thoại đặt lên bàn, phóng khoáng nói: "Mật mã gì chứ, điện thoại di động tớ cũng cho cậu!"
Thi Khai Khai vui vẻ, đang muốn tiếp tục nói, tầm nhìn thoáng nhìn, cô ấy chào hỏi: "Hi!"
Giai Bảo quay đầu, thấy là Lý Nhạc Bân, cô ấy cầm đũa tay vẫy đối phương.
Lý Nhạc Bân và bạn cùng phòng bưng khay đến gần bên cạnh bàn hai người, hỏi: "Bên cạnh có ai không?"
Thi Khai Khai nói: "Không có ai, ngồi đi."
Lý Nhạc Bân ngồi ở bên cạnh Giai Bảo, cười với cô, quan sát vẻ mặt cô nói: "Trên mạng nói cậu bị bệnh, xem ra chỉ là lời đồn."
Giai Bảo nói: "Đừng tin trên mạng."
"Tung tin đồn nhảm." Thi Khai Khai khẽ nói.
Lý Nhạc Bân thừa nhận, "Suýt chút nữa tớ cũng đi quần đảo Galápagos với các cậu rồi, cha mẹ tớ xem tin tức, thắp hương ba ngày, không ngừng niệm A di đà Phật."
Cậu ta cảm thấy vừa may mắn lại tiếc nuối, may mắn mình không gặp nạn, còn tiếc nuối... Cậu ta liếc Giai Bảo.
Giai Bảo và Thi Khai Khai liếc nhau, không nói cho Lý Nhạc Bân, Ân Hồng đã sắp xếp không cho cậu ta đi được chuyến này.
"Bà nội tớ cũng thắp hương bái Phật." Thi Khai Khai nói, "Cảm giác hai tháng này ôn lại một lần nhân sinh, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này."
Bạn cùng phòng Lý Nhạc Bân khoa trương nói: "Trời ạ, chị gái thật lạc quan!"
Mấy người bị người bạn cùng phòng chọc cười.
"Được rồi, " Lý Nhạc Bân ăn vài miếng cơm, hỏi hai người Giai Bảo, "Hai ngày nữa câu lạc bộ tuyển thành viên mới, hai cậu có đi không?"
"Nhanh như vậy sao?" Thời gian trôi qua thật nhanh, Giai Bảo chọc đũa cảm thán.
"Đúng vậy, cảm giác ngủ lần nữa là sẽ tốt nghiệp." Lý Nhạc Bân trêu ghẹo.
Giai Bảo hé miệng cười, hỏi Lý Nhạc Bân: "Cậu đi à?"
"Ừ, tớ đi."
"Còn cậu?" Giai Bảo hỏi Thi Khai Khai.
Thi Khai Khai muốn đi giúp vui, hỏi lại Giai Bảo: "Cậu có đi không?"
Giai Bảo nói: "Tớ thì không đi được." Cô sợ bị vây quanh.
Lý Nhạc Bân nghe vậy, chần chờ nói: "Ý của Chủ tịch câu lạc bộ là mong cậu có thể đi."
"Hả?" Giai Bảo nhìn về phía Lý Nhạc Bân.
Lý Nhạc Bân mỉm cười: "Là thế này, có một thủ đoạn, Chủ tịch muốn ra sức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bảo tớ tới làm thuyết khách. Thanh minh trước nhé, cậu đi hay không đều tùy cậu, không cần để ý anh ta, tớ chỉ là người qua đường thôi."
Giai Bảo cuối cùng vẫn quyết định không đi, Chủ tịch câu lạc bộ gãi đầu, cuối cùng nghĩ ra một cách, hỏi Giai Bảo: "Có thể dùng hình ảnh em làm thành tấm thẻ nhỏ không, coi như là người đại diện câu lạc bộ?"
Chuyện náo động như thế Giai Bảo đương nhiên không làm, Chủ tịch câu lạc bộ chỉ thiếu nước quỳ xuống: "Không chỉ một mình em, tất cả thành viên nòng cốt của chúng ta đều làm thành thẻ nhỏ, anh van em, đây là một cách tuyên truyền đấy!"
Giai Bảo cuối cùng thỏa hiệp, trong quá trình thiết kế thẻ cô cũng đưa ra ý tưởng.
Một tuần này Lâm đ*o Hành và Lão Hàn chạy một chuyến ở bên ngoài, ngày hôm nay mới quay về, anh tiện đường mua bánh ga-tô lái xe tới trường Giai Bảo.
Xe dừng ở cửa đại học truyền thông, Lâm đ*o Hành liếc mắt nhìn thời gian, cũng sắp tan học, anh nhắn tin cho Giai Bảo, nói ở cửa trường học chờ cô.
Mười phút trôi qua, nhận được tin trả lời, Lâm đ*o Hành gõ tay lái, mở cửa xe đi xuống.
Chín năm rời xa trường, vừa vào, bước chân anh chậm chạp, nhìn từng gương mặt thanh xuân dào dạt, quan sát kiến trúc bốn phía.
Trường học cũ của anh không phải ở đây, thế nhưng chuyên ngành liên quan, anh đối với nơi này không xa lạ gì, anh cũng từng tới vài lần, cũng quen mấy thầy cô ở đây.
Đi một lúc, anh đứng dưới tàng cây, nhắn tin cho Giai Bảo, suy nghĩ một chút, anh ấn gọi Giai Bảo, ngón tay vừa định chạm vào phím, bỗng nhiên tiếng oang oang phát ra.
"Đệch, cậu kéo cái gì mà kéo!" Cách đó không xa một nam sinh áo đen ôm chồng đồ nói.
Nam sinh mắt kính đối diện nói: "Ôi trời ạ, tớ sai rồi tớ sai rồi, mau nhặt thôi! Đừng để bị gió thổi xa!"
Lại oán giận, "Nếu không vì cho cậu xem, tớ sẽ lấy ra sao?"
Nam sinh áo đen nói: "Nhìn cái gì vậy, đừng để bay vào trong hồ!" Lấy được mấy tấm trở về, cậu ta oán giận, "Thật mẹ nó muốn đánh cậu!"
"Đánh đi!" Nam sinh mắt kính vẩy mấy tấm thẻ nhỏ, tranh công nói, "Cậu còn muốn giấu trộm, coi tớ mù à? Sao —— "
Cậu ta lại bỏ tấm thẻ vào, "Ít một tấm cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện, tấm này của cậu, xem cậu gấp chưa kìa."
Tấm thẻ nhỏ bị gió thổi bay, rơi vào bên chân Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành không có ý định nhặt, anh chợt liếc qua, nhíu mi.
"Ôi cơn gió yêu ma!" Nam sinh mắt kính ồn ào.
"Cậu đúng là tay thối!" Nam sinh áo đen mắng, đuổi theo tấm thẻ, đã thấy người đàn ông cao lớn dưới tàng cây khom lưng nhặt lên.
"Đây là của tôi, cảm ơn!" Nam sinh áo đen chạy vội tới trước mặt Lâm đ*o Hành.
Trên tấm thẻ nhỏ là một ảnh hoạt hình thiếu nữ, thiết kế rất thật, thiếu nữ tóc dài thanh thuần đáng yêu, còn viết ba chữ "Phùng Giai Bảo".
Nam sinh kính mắt nhặt xong thẻ, quát nam sinh áo đen: "Lý Nhạc Bân?"
Lâm đ*o Hành cầm tấm thẻ nhỏ, nhẹ nhàng phẩy vài cái, ánh mắt nhìn nam sinh áo đen Lý Nhạc Bân, thản nhiên hỏi: "Của cậu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook