Kỷ Nam đứng chết trân ở nơi đó một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, mãi sau nàng mới yên lặng cúi đầu: Bởi vì nàng cưỡi ngựa xuất cung nên mặc một bộ y phục cưỡi ngựa gọn nhẹ, lúc này dòng máu đỏ hồng đầu tiên của thiếu nữ dần dần chảy xuống từ giữa hai chân, thấm ướt chiếc quần bằng tơ lụa trắng mềm mại.

Đó là biểu thị cho việc lần đầu có kinh và bắt đầu trưởng thành, nhưng việc này lại khiến một nhà ba người Trấn Nam Vương lo lắng đến mức thở hổn hển. d,d/l'q;d.c-0=m

____________________

Đoan Mật Thái hậu và đương kim Thánh thượng là cùng tuổi, cũng là Hoàng hậu duy nhất của Tiên đế. Bà từng có một người con, đáng tiếc còn chưa tới mười tám tuổi đã không may bị chết non. Từ đó về sau, bà gởi gắm toàn bộ hy vọng vào cốt nhục của đứa cháu ngoại cùng tộc. Nhiều năm qua, Đại Hoàng tử có thể muốn làm gì thì làm tùy theo ý thích hoàn toàn có liên quan đến việc vị Thái hậu nương nương này luôn ở sau lưng thu thập cục diện rối rắm giùm hắn.

Trong truyền thuyết, Đoan Mật Thái hậu là hậu phi xinh đẹp nhất kể từ khi Đại Dạ khai quốc tới nay, cũng là vị Thái hậu trẻ tuổi nhất.

Cho tới bây giờ, khi đã đến tuổi gần đất xa trời, nhưng ngày nào bà cũng mỹ trang hoa phục như cũ, phong thái còn hơn phần lớn các phi tử trẻ tuổi trong hậu cung. Hai tỷ muội Diễm Dương và Kiêu Dương cũng được xem như là những nữ tử có dung mạo nổi bật nhất Thượng Kinh, nhưng đứng trước mặt Đoan Mật Thái hậu trên năm mươi tuổi, khó khăn lắm mới được coi như ngang hàng. leequuydonnl3 e q uu yd0o nlze.qu;ydo/nn

Bởi vì mấy hôm trước, Diễm Dương đại náo điện Bảo Hòa, nên hôm nay khí sắc vẫn còn uể oải, bà mặc một bộ đồ tang, làm tôn lên sắc mặt vàng như nến, khiến cho người ta liếc mắt một cái thôi trong lòng cũng cảm thấy trầm xuống.

Kiêu Dương thì khá hơn bà rất nhiều, mặc dù cũng mặc một bộ áo choàng đen, nhưng dáng vẻ của bà khá ổn, cả người lẫn tinh thần đều không tệ. Đoan Mật thái hậu ban thưởng trà, bà ta ung dung chậm rãi ngồi xuống, mặt không biến sắc cúi đầu thưởng trà.

"Hai vị công chúa bất hạnh đau thương mất đi ái tử, mong hai vị bảo trọng thân thể, chớ buồn khổ quá mức." Đoan Mật thái hậu lo lắng, thân thiết dặn dò. Diễm Dương vốn đang nghiêm mặt, vừa nghe thấy những lời này, lại như chạm phải nỗi thương tâm, bất giác rơi lệ.

Kiêu Dương lại mỉm cười, ngẩng đầu nói với Đoan Mật thái hậu: "Thái hậu nương nương bí mật tuyên Kiêu Dương và Hoàng tỷ tiến cung, chẳng lẽ chỉ là để biểu lộ bi thương thôi sao?"

Suýt chút nữa đã quên: Kiêu Dương tuy rằng không phải trưởng công chúa, nhưng là nữ nhi mà tiên đế vừa lòng nhất. Năm đó bà từng đơn thân độc mã thắng liên tiếp mười tám địch thủ trí dũng song toàn hiếm có trong lễ tế mùa xuân. Tiên đế còn từng tán dương bà trước mặt chúng đại thần, nói nếu như Kiêu Dương là nam nhi, ngôi vị Hoàng đế, trừ nàng ra thì không thể của ai khác.

Mặc dù không có ngôi vị Hoàng đế, nhưng phong thái của bà luôn khiến cho bất kể con cháu trong hoàng tộc đều phải kính nể. Bởi vậy, người dùng sắc đẹp và tâm kế để đoạt lấy ngôi vị Hoàng thái hậu như Đoan Mật, Kiêu Dương chưa bao giờ để vào mắt.

Đoan Mật thái hậu bị bà châm chọc thẳng mặt như vậy cũng không để ý chút nào, ngược lại còn cười cười thở dài, khen: "Kiêu Dương quả thật là người thẳng tính."

"Thái hậu quá khen rồi." Kiêu Dương buông tách trà, đã nói thẳng như vậy thì bà cũng dứt khoát đứng lên, càng thêm thẳng thắn: "Thái hậu nương nương, Kiêu Dương biết trong lòng ngài đang nghĩ cái gì,  những thủ đoạn mà ngày trước ngài dùng để đối phó với Kỷ gia, chỉ sợ rằng không có bao tác dụng với Kiêu Dương."

Đoan Mật cười rộ lên, lắc lắc đầu, "Nếu không phải nể mặt Diễm Dương, bản cung cũng sẽ không chỉ dùng mấy chiêu vặt vãnh như vậy."

Kiêu Dương cũng không phản bác, chỉ cười không nói.

"Diễm Dương, " Đoan Mật thái hậu dịu dàng cười, nói như thể đang tán gẫu chuyện nhà, "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao không nói chuyện?"

Diễm Dương công chúa ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, cười thê thảm: "Thái hậu nương nương, hiện giờ ta chỉ nghĩ đến con ta, nó đã chết. Ta muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về nó... Ta muốn lấy tước vị Trấn Nam Vương thế tử hạ táng cùng nó, cũng muốn Bạch Hổ chôn cùng nó!"

Vẻ mặt Đoan Mật thái hậu cực kỳ đồng tình, gật gật đầu với bà, nói: "Nhưng mà nếu chúng ta đối phó với Kỷ phủ, Kỷ Đình và hai đứa con trai của ngươi ắt phải chịu liên lụy, chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?"

"Ai cho ngươi đối phó với Kỷ phủ?!" Diễm Dương công chúa lập tức nhảy dựng lên, "Người mà ta muốn ngươi đối phó là Kỷ Nam!"

Đoan Mật thái hậu cười, cũng không cãi lại bà, mà hỏi Kiêu Dương công chúa: "Diễm Dương muốn tước vị Trấn Nam Vương thế tử và Bạch Hổ, còn Kiêu Dương thì sao? Ngươi muốn cái gì?"

Kiêu Dương bị chỉ điểm, lại cười đến vô cùng động lòng người.

Bà cười, miệng âm u đáp: "Ta và Hoàng tỷ giống nhau, muốn một thứ chôn cùng con ta..." Giọng nói của bà càng lúc càng nhẹ, êm ái đến đáng sợ, "... Kỷ Nam."

Trong điện Thiên Mật yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay... Đoan Mật Thái hậu cười xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Được, diệt trừ Kỷ Nam, theo yêu cầu của hai tỷ muội các người."

"Thái hậu nương nương, còn ngài thì sao?" Kiêu Dương mỉm cười hỏi.

Đoan Mật không trả lời, chỉ cười cười dùng khăn tay che gương mặt hồng hào và cánh môi ướt át, hai mắt trừng to đến đáng sợ.

***

Hoàng đế lo lắng cho thân thể Mộ Dung Nham, nhất định không cho hắn xuất cung. Mộ Dung Nham đành phải lưu lại trong điện Triêu Dương, rồi lệnh cho Diêu Viễn hàng ngày đến bắt mạch thay thuốc cho hắn. Hoàng đế cũng thường xuyên tự mình đến thăm. box Tiểu thuyết Edit + Sáng tácDie end daa nle e q u.u ydoo n

Hôm nay, Hoàng đế vừa mới rời khỏi, Mộ Dung Nham thu dọn bàn cờ thì thấy Kỷ Nam đi qua ngoài điện. Hắn quay đầu nhìn, nhẹ giọng gọi nàng lại: "Tiểu Tứ?"

Kỷ Nam thấy hắn ở đây, cười đi đến, "Sao điện hạ không đi nghỉ ngơi? Diêu thái y đã dặn tốt nhất ngài nên nằm tĩnh dưỡng trên giường."

Mộ Dung Nham vẫy nàng lại gần hơn chút, cười khẽ, nói: "Lúc không có người ngoài, nàng cứ gọi ta là Nhị ca đi. Mỗi lần nàng gọi ta như vậy, vết thương của ta sẽ nhanh lành hơn một chút."

Nghe vậy, Kỷ Nam nhịn không được nghịch ngợm nói: "Nếu hôm nay ta gọi huynh là 'Nhị ca' một trăm lần, mà ngày mai vết thương của huynh chưa khỏi hẳn, về sau ta sẽ không gọi huynh như vậy nữa."

Mộ Dung Nham cười, ôm ngực ho khù khụ. Sau khi đỡ ho, hắn nhìn nàng tươi cười, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Trong lòng đã dễ chịu hơn chút nào chưa?"

Từ khi biết được tin Kỷ Đông chết, nàng chưa từng nở nụ cười.

Kỷ Nam cười lắc đầu, "Khi đưa ra quyết định trên đỉnh núi Tinh Nhai, ta đã dự liệu được khi trở về mình sẽ phải đối mặt với cục diện như bây giờ rồi. Kỳ thực cũng không có gì quá khổ sở, ta không cảm thấy khó chịu, cũng không có lập trường để có thể cảm thấy khó chịu… Nào có ai trong ngoài đều có thanh danh tốt chứ? Nếu ta đã lựa chọn Đại Dạ, cũng sẽ không chờ đợi vào điều gì khác. Sau này, ta còn phải gánh vác phần trách nhiệm của Kỷ Đông nữa, " Nàng nhìn Mộ Dung Nham, nhẹ giọng nghiêm túc nói: "Nhị ca, đời này, ta... Ta chấp nhận."

Có lựa chọn thì phải có dứt bỏ. Nàng vì Đại Dạ mà vứt bỏ chính nàng.

Mộ Dung Nham hiểu ý của nàng, nhưng hiện giờ trong lòng hắn đang che giấu đại sự, không thể nhiều lời với nàng được, chỉ có thể cười dịu dàng, hỏi nàng: "Nàng đang muốn đi đâu vậy? Xuất cung sao?"

Kỷ Nam gật đầu, "Đã trở về hai ngày rồi, ta muốn về nhà thắp cho đại ca nén hương."

"Tiểu Tứ,... Hiện tại, thời cơ không thích hợp." Mộ Dung Nham nghe vậy nhíu mi, khéo léo khuyên nhủ.

Kỷ Nam lắc đầu, "Ta không sợ phải đối mặt với nhị nương, huynh yên tâm đi."

Nàng thẳng thắn vô tư không để ý đến chuyện sống chết, so với việc không cười không khóc trước đó càng làm cho Mộ Dung Nham cảm thấy lo lắng hơn, tận đến lúc Diêu Viễn tới mật đàm, hắn vẫn có vẻ nôn nóng.

Thấy hắn có vẻ hấp tấp thực hiện kế hoạch như vậy, Diêu Viễn tỏ ra vô cùng lo âu, "Điện hạ, " ông thu hồi bản vẽ tuyệt mật đánh dấu nơi đóng quân của quân đội Thượng Kinh, "Tạo ra động tĩnh lớn liên tiếp như vậy, có thể sẽ khiến cho Hoàng thượng hoặc là Đại hoàng tử cảnh giác, sẽ bất lợi đối với đại sự."

Trong mắt Mộ Dung Nham lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Nếu như bị phát hiện, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lập tức phát động toàn bộ những gì đã bố trí." Hắn lạnh lùng phất tay áo. "Ta đã đợi lâu lắm rồi, bây giờ không nhẫn nại nổi nữa."

"Bỗng nhiên nôn nóng như vậy, là vì Kỷ tiểu tướng quân sao?" Diêu Viễn hỏi một cách chắc chắn.

Mộ Dung Nham mím môi, im lặng không nói, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Cậu, ta muốn tự mình chứng minh với nàng: Trên đời này vẫn có cái gọi là vẹn cả đôi đường."

"Lời này của Điện hạ không đúng rồi." Diêu Viễn không đồng ý, "Điện hạ vẹn cả đôi đường có thể trở thành sự thật, nhưng cả đời này, Kỷ tiểu tướng quân muốn vẹn cả đôi đường là điều vô vọng."

Mộ Dung Nham nghe vậy nhíu mày, suy tư thật lâu sau, mới sâu kín nói: "Ta sẽ thống trị Đại Dạ trở nên phồn thịnh yên ổn dài lâu, không cần phải để cho một nữ tử như nàng lo lắng bảo vệ nữa. Đến lúc đó, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta, như vậy là vẹn cả đôi đường rồi."

Diêu Viễn đứng sau bóng lưng hắn, im lặng không nói, chỉ cười cười lắc đầu.

***

Diễm Dương và Kiêu Dương ra khỏi điện Thiên Mật, ngồi cùng một xe ngựa ra khỏi cung.

Diễm Dương dựa vào tấm đệm mềm trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Kiêu Dương ngồi đối diện, nhìn chằm chằm bà một lúc lâu, tự nhiên cất tiếng: "Hoàng tỷ, trong tay tỷ có một bí mật, có thể dồn Kỷ Nam vào chỗ chết, đúng hay không?"

Diễm Dương bỗng dưng mở mắt ra, trong nháy mắt đó nhìn bà, Kiêu Dương đắc ý nở nụ cười, "Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi?"

Diễm Dương nhìn bào muội, sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, vẫn là lạnh mặt xuống, "Kiêu Dương, " bà nhẹ giọng nói: "Kể cả khi ba đứa con trai của ta bị Kỷ Nam hại chết, ta cũng sẽ không cho phép các ngươi làm tổn thương đến Kỷ Đình nửa phần."

"Hoàng tỷ quả nhiên là tình thâm ý trọng với hắn, cho dù cả đời này nam nhân kia cũng không từng yêu ngươi." Giọng điệu của Kiêu Dương rõ ràng mang theo sự châm chọc.

Diễm Dương nhắm nghiền mắt, lạnh nhạt nói: "Tùy ngươi nói thế nào. Nhưng ta cảnh cáo trước: Nếu như Kỷ Đình và Kỷ phủ có một chút bất trắc, nhất định ta sẽ tính sổ lên đầu ngươi và Thái hậu Thiên Mật kia. Kiêu Dương, ngươi nên biết một điều, có thể ta không có thủ đoạn lung lạc một nam nhân không thương ta, nhưng ta tuyệt đối có thể hủy diệt những kẻ mà ta không cần. Công chúa cũng được, Thái hậu cũng tốt. Trên đời này, ngoại trừ hắn, không có kẻ nào có thể khiến cho ta sợ hết." l e q uu ydo n, dieendaanleequuydonn, die,n; da.n

"Hoàng tỷ không cần ra vẻ ta đây trước mặt ta! Từ nhỏ đến nay, ngươi có từng thấy ta có nửa phần kiêng kị đối với sự lợi hại của ngươi hay không? Nếu không phải nể tình Kỷ Đông và Hà Việt, ngươi nghĩ rằng ngươi đáng để ta liên thủ cùng hay sao?" Kiêu Dương lạnh lùng, "Kỷ Nam khác với những kẻ khác, 'hắn' là môn chủ Ám Dạ cốc. Trong triều, hai vị Hoàng tử được sủng ái nhất đều kết thành bằng hữu với hắn. Nếu ngươi muốn thì cứ tự mình đối phó với khúc xương cứng này đi! Dù sao thì ta cũng chỉ cần thi thể của 'hắn' mà thôi, cùng lắm thì làm liều thành ngọc tan đá nát! Hà Việt chết rồi, bây giờ ta cũng chẳng còn sợ cái gì nữa."

Kiêu Dương chính là một nữ nhân cực kỳ có sức cảm hóa, huống chi lúc này lại cùng Diễm Dương có niềm đau chung. Diễm Dương nghe lời bà nói, vẫn nằm trên đệm như cũ, nhưng mà chẳng biết từ lúc nào, giữa đôi mắt đẹp, đã xuất hiện vẻ do dự.

***

Kỷ Nam đi vào Kỷ phủ từ cửa chính, dọc đường gặp rất nhiều người. Nhóm cung nhân của Diễm Dương thấy nàng trợn mắt nhìn thì không nói đến, nhưng ngay cả bọn hạ nhân của Kỷ phủ, cũng bởi những lời đồn đại kỳ quái rằng Đại thiếu gia bị chết thảm, mà đối xử với Kỷ Nam cũng có chút không được như xưa.

Đi vào linh đường, liếc mắt nhìn thấy chung quanh toàn là màu trắng. Kỷ Bắc Kỷ Tây mỗi người một bên, quỳ nghiêm chỉnh ở đó hóa vàng, liếc mắt thấy có người tới dâng hương, phờ phạc ỉu xìu dập đầu đáp lễ. Đến khi ngẩng đầu, phát hiện ra người tới ra Kỷ Nam, vẻ mặt hai người lập tức vui vẻ, nhưng ngay sau đó, trong nháy mắt đã tối sầm xuống.

Huynh muội ba người cùng với Kỷ Đông đang nằm trong quan tài, yên lặng không nói gì. Sau một lúc lâu, Kỷ Tây thở dài: "Phụ thân và Đại nương đang ở hậu viện." Hắn nhẹ giọng nói.

Kỷ Nam miễn cưỡng cười với bọn họ, đứng dậy bước tới đó.

Tiểu Ly cũng đang ở đây, phu phụ Trấn Nam Vương đang nói chuyện gì đó với nàng, từ phía xa chỉ thấy nàng đang mím môi lắc đầu, nhìn thấy Kỷ Nam xuất hiện nàng mừng rỡ không thôi, chạy đến ôm eo Kỷ Nam, vui vẻ gọi: "Tiểu Tứ ca ca! Bọn họ nói huynh không dám về nhà, ta nói nhất định huynh sẽ trở lại gặp ta! Quả thực huynh đã về rồi!"

Kỷ Nam cười khổ, vuốt ve tóc nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Ly của chúng ta lại cao lên rồi."

Tiểu Ly gật đầu, đang định nói tiếp thì bị Kỷ Đình ngắt lời: "Tiểu Ly, đến thư phòng ngay, hôm qua còn chưa viết chữ xong. Nếu hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, con còn chưa viết xong, phạt con không được ăn kẹo!"

Hình phạt này thật là đáng sợ! Kỷ Tiểu Ly mặt trắng bệch, hoảng sợ không thôi, chạy đi nhanh như chớp.

Chỉ còn một nhà ba người, Kỷ Đình đỡ Vương phi đứng lên, đến trước mặt Kỷ Nam. Vương phi ôm chầm lấy nàng, thật lâu sau, trong cổ họng bà mới bật ra được một tiếng nghẹn ngào run rẩy: "Hài tử của ta..."

"Mẫu thân..." Kỷ Nam cười, vỗ lưng bà, "Con đã về rồi."

"Tiểu Tứ, con về là tốt rồi! Ta chỉ mong con vẫn ổn!" Tuy rằng Kỷ Đình còn ở bên, nhưng Vương phi đã không nhịn được mà hai mắt lệ nhòa, "Kỷ Nam, chỉ cần con còn sống tốt, cho dù con làm gì, ta vĩnh viễn tin tưởng con."

Kỷ Nam không biết làm sao, cười bất đắc dĩ, ôm mẫu thân gối lên bờ vai bà, ánh mắt nhìn phụ thân đang đứng sau, dịu dàng mà kiên định, "Cho dù làm gì, con cũng luôn nhớ con họ Kỷ, là hài tử của người và phụ thân."

Vương phi gật đầu liên tục, vẻ mặt Kỷ Đình vẫn như cũ, im lặng một lúc lâu, ông mới bình tĩnh mở miệng: "Con không sai, Kỷ Nam, con quả thật là hài tử của ta."

Kỷ Nam cười, vừa muốn nói gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến.... "Mẫu thân!" Sắc mặt nàng trắng bệch, kéo Vương phi qua một bên, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, chuyện này, khiến cho Trấn Nam Vương phi vốn dĩ yếu ớt bị dọa suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Tứ!" Kỷ Đình đỡ lấy thê tử, nghiêm nghị quát, "Chuyện gì vậy?!"

Kỷ Nam đứng chết trân ở nơi đó một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, chậm rãi cúi đầu: Bởi vì nàng cưỡi ngựa xuất cung nên mặc một bộ y phục cưỡi ngựa gọn nhẹ, lúc này dòng máu đỏ hồng đầu tiên của thiếu nữ dần dần chảy xuống từ giữa hai chân, thấm ướt chiếc quần bằng tơ lụa trắng mềm mại. leequuydonn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đó là biểu thị cho việc lần đầu có kinh và bắt đầu trưởng thành, vốn nên làm cho bậc làm cha mẹ cảm thấy vui mừng sâu sắc, nhưng việc này lại khiến một nhà ba người Trấn Nam Vương lo lắng đến mức thở hổn hển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương