Trên chiến trường ngoài Hành Châu thành đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Hai bên mỗi mười vạn đại quân, nhưng lại không phát ra một tiếng động nào, giặc Tây Lý đang từng bước tới gần. Binh lính Dạ quốc đã lùi về đến cửa thành, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, hận không thể uống máu ăn thịt quân địch, nhưng lại ngại bộ ngân giáp treo trên cao kia, nên không ai dám lập tức nhào tới.

Ở phía sau cùng của đội ngũ có hai tên binh sĩ, gót chân vừa mới chạm vào cánh cửa thành bằng sắt lạnh lẽo thì ngay lập tức, cửa thành bị mở ra. Mộ con ngựa trắng đang lao nhanh tới, đảo mắt một cái đã đến trước mặt. Dọc đường đi, người nọ quất roi ngựa không ngừng, quân đội Dạ quốc trước mặt giống như cơn sóng thủy triều dạt sang hai bên, sau khi nàng đi qua lại nhanh chóng hợp lại.

Kỷ Nam vọt lên phía trước, trong cơn mưa tên chi chít bay tới, nàng ghìm cương ngựa lại. Ngân giáp của đại ca đang được treo trên cao, nàng bất giác nắm chặt bàn tay lại, con ngựa bị nàng dùng lực nên đứng thẳng lên, , hí vang không ngừng. Tiếng hí này bỗng chốc trở thành âm thanh duy nhất trên chiến trường. Tất cả mọi người đều nghe theo tiếng hí của con ngựa kia mà nhìn về phía "thiếu niên" đang mặc ngân giáp.

Bộ ngân giáp mà Kỷ Nam mặc trên người giống hệt với bộ giáp mà giặc Tây Lý đang treo trên kia, mỗi vảy giáp nhìn như lộn xộn nhưng kỳ thực mỗi chiếc vảy đều do hai mảnh ghép lại, tạo nên một hình tam giác chắc chắn, vô số hình tam giác chắc chắn ghép lại chặt chẽ, khiến cho bộ khôi giáp đao thương bất nhập lại vô cùng gọn nhẹ.

Một tấm nhuyễn giáp bằng tơ vàng được may bên trong bộ giáp, bên phải vạt áo của nhuyễn giáp, có thêu một chữ "Kỷ" uốn lượn bằng tơ màu đen.

Bộ khôi giáp này, chỉ có môn phái "Nam Điệp" của Ám Dạ cốc mới có thể may được, mỗi một bộ cần thợ thủ công có ít nhất mười năm kinh nghiệm.

Dạ quốc có một nơi tên gọi là "Thánh Giáp đường", bên trong chứa hơn ba mươi bộ khôi giáp như thế, mỗi một bộ đại diện cho những chiến công hiển hách mà chủ nhân của nó đã lập nên khi còn sống, mà trong đó, có hơn một nửa số bộ khôi giáp thuộc về người họ Kỷ.

Cho nên, làm sao Kỷ Nam có thể cho phép bộ khôi giáp của Kỷ Đông bị đối xử như thế kia?!

"Lý Nha!" Nàng gần như thét lên: "Là nam nhân, thì bước ra cùng ta quyết đấu!"

Những lời này là do trước kia nàng học được từ Mộ Dung Nham, từng chữ từng chữ được nàng dùng hết sức gào lên, nên toàn bộ quân lính Tây Lý đều nghe thấy rõ ràng, nhao nhao bàn luận không ngừng.

Đệ nhất mãnh tướng Tây Lý, rốt cuộc cũng giục ngựa ra ngoài.

Tuổi của Lý Nha xấp xỉ Kỷ Đình, tóc tai râu ria xồm xoàm, nhìn xa như đầu một con sư tử hung dữ. Hắn ta mang diện mạo điển hình của người Tây Lý, mắt rậm mày to, sống mũi cao, ria mép rậm, vừa nhìn đã biết hắn ta là một võ tướng tính khí nóng nảy.

Kỷ Nam múa Phương Thiên kích trong tay, mũi kích chỉ vào Lý Nha, nàng không sợ hãi chút nào mà còn lạnh lùng nhìn hắn: "Nghe nói người Tây Lý các ngươi luôn tự xưng là hùng sư trên thảo nguyên, vậy mà lại đi làm chuyện đê tiện bỉ ổi này!"

Lý Nha cười ha ha, giọng nói sang sảng: "Sư tử ăn sống con mồi! Ăn như thế nào, ngươi quản được ta chắc!"

Quân lính Tây Lý bên dưới phụ họa tướng quân của bọn chúng, cười ầm lên.

Khóe mắt của Kỷ Nam như muốn nứt ra, nàng cố gắng nén xuống ngụm máu đang trào lên cổ họng, hét to một tiếng rồi vung Phương Thiên kích lên đánh về phía Lý Nha.

Võ công của Lý Nha cao hơn nàng rất nhiều, cho nên hắn ta không thèm để nàng vào mắt. Ai ngờ, chiêu nào của Kỷ Nam cũng đều là những chiêu liều chết, hoàn toàn không định cho chính mình đường lui. Trong lúc nhất thời, Lý Nha chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Hai quân bên dưới nhìn chủ soái của mình đang chiến đấu, bởi vì hai người thân thủ quá nhanh, nên hai bên đều không dám bắn tên. Mà lúc này, trên tường thành phía xa xa của Hành Châu thành, Mộ Dung Nham đang khoác một chiếc áo lông cáo thật dày, đứng trên vị trí cao nhất, vẻ mặt âm trầm nhìn một màn này. Mộ Dung Tống và Thủy Khấu Khấu một phải một trái kèm hắn, bị sát khí hung ác của hắn bức bách, hai người cảm thấy hít thở có phần khó khăn, nên đứng yên không nói lời nào.

***

Trên người Kỷ Nam có thương tích, nên nàng dần dần bị kiệt sức. Lý Nha nhận ra điểm này, đã nhanh chóng tránh thoát rồi giơ cao đại đao của mình lên.

Hắn ta cao hơn Kỷ Nam một nửa cái đầu, một đao này lấy khí thế như sét đánh bổ thẳng vào đỉnh đầu Kỷ Nam. . Kỷ Nam giơ Phương Thiên kích lên đỡ lấy đại đao, thân mình chấn động uể oải, trong miệng lại thổ huyết không ngừng, mà vừa mới đảo mắt một cái, nhát đao thứ hai đã lại nặng nề giáng xuống.

Trái tim của mọi người như bị treo lên, trơ mắt nhìn thanh đao kia bổ về phía Kỷ Nam.

Trên tường thành, Mộ Dung Nham nắm tay đặt lên môi, ho khan liên tục. Sau khi buông tay ra, khóe miệng lưu lại một vết máu trông thật đáng sợ. Hắn cắn môi, cẩn thận lau đi.

Trên chiến trường, Kỷ Nam liều mạng đến mức tim phổi đau nhức như muốn vỡ ra, gắng sức gào lên một tiếng. Phương Thiên kích cắm mạnh vào dưới lòng đất, nàng dứt khoát hạ thấp người kề sát đất, một tay nắm Phương Thiên kích, lấy kích làm trung tâm, đi quanh nó một vòng tròn, rồi chuyển tới trước ngực Lý Nha.

Hai mắt Lý Nha lóe sáng, hắn ta chỉ cần dùng một đao là có thể chém tên tiểu tử mặt trắng này thành hai nửa, đến lúc đó máu đỏ mà óc người vàng vàng trắng trắng phun ra, hắn ta sẽ cảm thấy hưng phấn biết bao!

Đáng tiếc, đao của hắn ta còn chưa tới gần Kỷ Nam, Kỷ Nam đã không thấy tăm hơi. Một giây sau, nàng lại xuất hiện gần sát trước mặt hắn ta, chui vào giữa hai cánh tay đang cầm đao của hắn ta, dùng đầu húc mạnh vào cằm và hầu kết của hắn ta!

Lý Nha chinh chiến đã mấy chục năm, tham gia vô số trận chiến, chịu vô số thương tích, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị tập kích bất ngờ và cổ quái như thế này.

Đúng lúc đó hắn đang há mồm hô to thì hàm dưới bị húc thật mạnh, răng nanh trên dưới suýt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, trong phút chốc máu tươi tuôn ra đầm đìa, dáng vẻ còn thê thảm hơn cả Kỷ Nam.

" ..." Lý Nha bị đau đến nỗi hai mắt trở nên mơ hồ, oa oa kêu rống như quỷ.

Người Tây Lý đều nghe không hiểu hắn ta đang kêu gào cái gì, nhưng trong lòng Kỷ Nam lại hiểu rõ - "Ngươi không sợ ta giết Kỷ Đông sao?"

Nàng liều mạng ngăn lại nhát đao đã có chút yếu thế kia, ép Lý Nha phải từng bước lui về phía sau. Nàng lại thừa cơ kề sát vào sống đao, nghiêng người nhảy ra ngoài.

"Sợ chết thì đã không mang họ Kỷ!"

Thiếu nữ nhỏ nhắn mặc bộ ngân giáp đã nhuốm máu, mượn lực Phương Thiên kích, cong người như vầng trăng bạc bay lên giữa không trung. Giọng nói của nàng trong trẻo, làm cho đám nam nhi Đại Dạ nghe xong trong lòng đều cảm thấy nóng lên. Ngay khi nàng đoạt lại được khôi giáp của Kỷ Đông, đại quân Đại Dạ đã đồng loạt xông lên, cùng nàng truy kích giặc Tây Lý.

Trên tường thành, Mộ Dung Nham nhẹ nhàng gạt tay Mộ Dung Tống ra, nóng lòng không kịp đợi, tựa như chim ưng bay từ trên xuống, lao tới đỡ lấy Kỷ Nam, người đang vác bộ ngân giáp kia.

Sau khi Kỷ Nam được đỡ lấy, nhìn hắn một cái, cảm thấy buông lỏng, sau đó phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất đi.

***

Khi Kỷ Nam tỉnh lại, bên tai mơ hồ nghe thấy Diêu Viễn đang khuyên Mộ Dung Nham: "... Điện hạ, hãy đi nghỉ một lát đi... Thương thế của người cũng không nhẹ hơn nàng đâu."

"Lui ra." Mộ Dung Nham rất hiếm khi dùng khẩu khí lạnh như băng như vậy để ra lệnh.

Không biết Diêu Viễn còn nói thêm gì nữa, bởi vì thanh âm quá nhỏ nên Kỷ Nam không nghe được, chỉ nghe thấy Mộ Dung Nham cười lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, cháu phải ở lại đây, rồi tự mình ra trận, tự tay giết chết Lý Nha!"

Kỷ Nam nghe vậy lập tức tỉnh táo hoàn toàn, nhưng vẫn từ từ khép hai mắt lại, không nhúc nhích tập trung lắng nghe.

"Nếu như Lý Nha chết, vương tử sẽ chiếm thế thượng phong, nội chiến Tây Lý sẽ chấm dứt, trên dưới đồng lòng, sợ rằng tương lai sẽ khó đối phó. Trước mắt tình hình ở Thượng Kinh có chút phức tạp, Điện hạ không nên động thủ xử lý chuyện Tây Lý trước."

Một hồi yên tĩnh...

Rồi sau đó, Kỷ Nam nghe thấy rõ ràng, đó là giọng nói chậm rãi nhưng ngập tràn sát khí của Mộ Dung Nham vang lên bốn phía: "Cháu không quan tâm được nhiều chuyện như vậy. Trước mắt, kẻ nào làm nàng bị thương, cháu sẽ lấy mạng kẻ đó!"

Dường như Diêu Viễn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng đã lập tức dừng lại, sau đó, trên trán Kỷ Nam có một bàn tay ấm áp phủ lên, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng ấm ấp của Mộ Dung Nham: "Tiểu Tứ?"

Kỷ Nam bất động, Mộ Dung Nham nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó, Kỷ Nam làm bộ như từ từ tỉnh lại, mở mắt ra.

Mộ Dung Nham thấy nàng tỉnh, liền đưa tới một ánh mắt cho Diêu Viễn, Diêu Viễn hiểu ý, bèn ra ngoài bưng thuốc tới. . Kỷ Nam vươn tay kéo ống tay áo của Mộ Dung Nham, hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi?"

Mộ Dung Nham xoa nhẹ hai má nàng, "Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Kỷ Nam nhíu mày lắc đầu, "Bọn chúng có đưa tới tin tức mới nào không? Về đại ca của ta?"

Mộ Dung Nham cười an ủi nàng, "Nàng cứ dưỡng thương đi, mọi chuyện đã có ta."

"Không!" Kỷ Nam cự tuyệt thẳng thừng, "Bảo vệ Hành Châu thành và cứu Kỷ Đông, là một ván cờ khó khăn, nếu có người phải đối mặt với nó, thì người đó nên là ta."

Nàng dũng cảm thực khiến cho người ta cảm thấy tan nát cõi lòng.

Mộ Dung Nham im lặng rất lâu, mãi cho tới khi thuốc được bưng vào, hắn mới đón lấy, thổi nguội rồi đưa cho nàng, dịu dàng khuyên nhủ: "Uống thuốc đã rồi nói sau."

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương