Khanh Vốn Giai Nhân
-
Chương 23
Kỷ gia quân và nhóm người của Ám Dạ cốc trải qua ba ngày bôn ba, đã thành công tới cửa chính của Hành Châu thành, lặng yên không một tiếng động.
Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này đã từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý. Hai năm trước, giặc Tây Lý đã từ nơi này công kích vào, đánh bại Kỷ Đông, chiếm lĩnh Hành Châu thành. Về sau nơi này đã thành hậu phương của Tây Lý.
Cách cửa chính mười dặm về phía Tây Nam là núi Tinh Nhai, dưới chân núi Tinh Nhai là nơi mà chín vạn đại quân Tây Lý đang đóng quân. Khi đám người Kỷ Nam tới đó thì trời mới chỉ tờ mờ sáng chứ chưa sáng hẳn, trong quân doanh Tây Lý vẫn im ắng, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn thấy binh lính đi tuần tra ban đêm cầm đuốc đi qua đi lại phía xa xa.
Tất cả binh lính của Kỷ gia quân mà Kỷ Nam mang theo, quanh năm đã được ba huynh đệ Kỷ Đông hoặc nàng huấn luyện, một vạn người mà ngay cả một tiếng ho khan cũng không có. Ngược lại đám người võ lâm cao thủ ở Ám Dạ cốc của Lý Hà Việt bên này, mặc dù người người đều có công phu rất cao cường , nhưng lại không có được sự kỷ luật trật tự như vậy, nên thường không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lý Hà Việt trừng mắt nhìn một môn đồ bên Huyền Vũ môn phái đang nhét mai rùa vào trong miệng, rồi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Nam, ghé vào tai nàng, hỏi nhỏ: "Ta đã chế đá lân thạch kia thành thuốc nổ rồi mang tới đây một rương, lát nữa khi công thành nếu bọn chúng chống cự, thì chúng ta cũng không cần phải công kích nữa, cứ dứt khoát làm nổ tung cửa thành kia đi!"
Kỷ Nam giật giật khóe miệng, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, "Thuốc nổ kia của huynh chưa được khống chế ổn định, ngộ nhỡ làm nổ sập cả tòa thành này, thì chúng ta cũng không cần vào trong nữa, mà ở đây đồng quy vu tận cùng chín vạn đại quân này luôn!"
"Sẽ không, sẽ không!" Lý Hà Việt ra vẻ mình vừa mới đóng góp được ý tưởng quý báu, "Ta đã nghiên cứu rất cẩn thận những bản vẽ mà ngươi từng để lại, sau đó lại thêm vào rất nhiều cải tiến tốt, hiện giờ đối với những lân thạch này, ta đã có thể khống chế thành thạo... Cuộc tỷ thí Phá Dạ của năm nay, ta dự định dùng cái này để khiêu chiến cốc chủ!"
Kỷ Nam nghe vậy, khóe miệng cũng không giật giật nữa, mà thay vào đó nàng trợn trừng hai mắt lên: Nếu dùng lân thạch mà có thể đánh bại được cốc chủ, thì hai năm trước nàng đã không kết bạn với Mộ Dung Nham rồi.
Lý Hà Việt lại vẫn hứng thú dạt dào, bắt đầu tính toán cẩn thận: "Hai môn phái 'Tất Phương' và 'Họa Đấu' đều nổi tiếng về dùng hỏa khí, ta đã hỏi thăm rồi, trước mắt hai tấm lệnh bài đều nằm trong tay cốc chủ, năm nay ta nhất định phải đoạt được một cái!" Nói tới đây, hắn lại sáp đến gần nàng thêm một chút, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc và chờ mong không sao hiểu được: "Tiểu Tứ, chờ ta cũng lấy được một tấm lệnh bài môn chủ, sẽ trở về Thượng Kinh... cùng ngươi đi đánh giặc."
Kỷ Nam đang chờ tín hiệu khai chiến của Ngô Kiền, nên hơi không để ý đến Lý Hà Việt bên cạnh, Lý Hà Việt thấy nàng không thèm nhìn, dùng sức kéo tay áo nàng, lặp lại một lần những lời vừa nói.
Hắn vừa lặp lại xong, Kỷ Nam còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc ấy Mộ Dung Nham đang ở đâu cũng bu tới, "Họa Đấu?" Vẻ mặt hắn hiền lành cùng tò mò, "Thần thú Họa Đấu hình chó thân người, nuốt phân phun lửa ấy hả? Thì ra trong cốc cũng có môn phái này?"
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa vặn để cho chúng đệ tử trong Ám Dạ cốc nghe được, những người này phần lớn đều tới từ những môn phái có tên tuổi lẫy lừng như "Bạch Hổ", "Thanh Long", "Chu Tước", lúc này nghe như vậy, ai ai cũng đều che miệng nhìn Lý Hà Việt cười.
Lý Hà Việt buồn bực đến nghiến răng, nếu đối phương không phải là Nhị hoàng tử Điện hạ, thì đã bị hắn túm lấy đấm cho một trận rồi.
Kỷ Nam thấy bọn họ đang ở trong cuộc chiến ác liệt mà vẫn hi hi ha ha, nên nàng không vui "Hừ" một tiếng, giơ bàn tay lên ý bảo đừng ai lên tiếng nữa.
***
Ở phương xa bình minh đã lên, nhưng ở trong Hành Châu thành vẫn là một màu đen như mực, bỗng nhiên, một tiếng rít rõ ràng, tiếp theo một đóa hoa lớn màu vàng bung ra giữa không trung, đó chính là tín hiệu tấn công của Ngô Kiền.
Kỷ Nam nằm phủ phục dưới cửa chính của Hành Châu thành đã lâu, chính là để đợi giờ khắc này.
Kỷ Nam bỗng đứng dậy, Phương Thiên kích vung lên thật cao, đằng sau lưng, mấy trăm binh lính cũng tiến lên, trong tay họ cầm nỏ tiễn bằng thép vô cùng tinh xảo được tính toán vô cùng chuẩn xác về cự ly và được chế tạo gấp gáp suốt đêm, liên tục bóp cò.
Nhất tức khắc, binh lính Tây Lý trên tường thành, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, đã bị bắn xuyên người, sau đó ngã quỵ xuống.
Trên tường thành chi chít những mũi tên, nhưng Kỷ gia quân lại có thể nhìn ra được điều bí ẩn trong đó: Phương Thiên kích đứng đầu kia từ từ giơ lên, linh hoạt vẽ một vòng tròn, đáp lại lệnh kia, mọi người chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, người phía sau mượn lực trên vai người phía trước, bay lên trời, khi đến giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, lại mượn lực của những mũi tên thép được khảm vào tường thành kia mà thuận lợi leo lên tường thành.
Kỷ Nam luôn luôn là người xông lên đầu tiên, nàng cầm trong tay Phương Thiên Kích - vật tượng trưng cho chủ soái tương lai của Kỷ gia quân, giống như giao long vượt xoáy nước, thế không thể cản.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy. Theo tiếng trống trận vang lên, hơn một nửa Kỷ gia quân đã leo lên tường thành xong, pháo bông tín hiệu màu vàng phía trên Hành Châu thành kia còn chưa tản hết, người Tây Lý trong thành đã bị tiền hậu giáp kích đến mức thê thảm, bắt đầu kêu khóc bỏ chạy.
Những mũi tên thép trên tường thành đặc biệt tạo ra một cự ly bắn chính xác, không dài không ngắn, chỉ cần hơn năm người giẫm đạp lên tường sẽ long ra, bắn xuống, không lưu lại hậu họa.
Sau khi những mũi tên rụng xuống, dưới tường thành, gần năm ngàn binh lính Kỷ gia quân và tử đệ Ám Dạ cốc còn lại, dựa theo kế hoạch, đợi thêm một lát sẽ có người đi xuống mở cửa thành cho bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nham hạ lệnh toàn bộ lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía Tây Nam núi Tinh Nhai!
"Ngươi điên rồi?!" Lý Hà Việt giữ hắn lại, "Nơi đó có chín vạn đại quân Tây Lý! Hiện giờ tám phần là bọn chúng đã biết được tin tức, đang chạy tới nơi này rồi! Ngươi lại còn muốn ra đó nghênh tiếp?!"
Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi cho là chỉ dựa vào tên vô dụng Ngô Kiền kia cùng với năm ngàn người của Kỷ Nam mà có thể đánh bại ba vạn quân Tây Lý bên trong Hành Châu thành trong vòng nửa khắc hay sao?" Hắn lạnh lùng cười rộ lên, "Đợi đến khi chín vạn đại quân dưới chân núi Tinh Nhai kia đuổi tới đây, thì bị tiền hậu giáp kích không phải là ba vạn quân Tây Lý kia, mà chính là Kỷ Nam cùng với năm ngàn Kỷ gia quân!"
Cho nên hắn đã sớm tính toán tốt số người ở lại để vào trong thành, nàng tới đây mang theo ân oán, đoạt lấy máu thịt của kẻ thù đã từng làm nhục huynh trưởng nàng, mà hắn đã dẫn tới đây không đến năm ngàn người, để trì hoãn chín vạn đại quân kia, tranh thủ thời gian quý báu cho nàng.
Lúc này, Lý Hà Việt mới hiểu được sự điên cuồng trong kế hoạch lần này của Nhị hoàng tử Điện hạ, điên cuồng nhất chính là, năm ngàn cùng với chín vạn là hai con số chênh lệch vô cùng, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Dung Nham vẫn thản nhiên như không, khiến cho hắn cứ đứng ngây ngốc tại chỗ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
***
Kỷ Nam đánh từ trên tường thành vào trong thành, dọc đường gặp phải lực cản không nhỏ.
Mặc dù giặc Tây Lý bị tập kích bất ngờ, sau đó lại tháo chạy, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, Ngô Kiền ở phía Đông lại cứ chậm chạp không chịu tiến vào, nếu chỉ dựa vào năm ngàn Kỷ gia quân thì khó khăn vô cùng.
Thật vất vả mới thừa dịp loạn lạc mà phá được vòng vây, từ phía Tây đến phía Đông ngang qua toàn bộ Hành Châu thành, Kỷ Nam bị hao tổn hơn một nửa binh lực, liều mình mở ra cửa Đông của Hành Châu thành.
Ngô Kiền quả nhiên giống như Mộ Dung Nham đã nói trước đó, không dám không để ý đến tính mạng của một vị hoàng tử, sau khi lãnh binh vào thành, câu nói đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Kỷ Nam là: "Nhị hoàng tử Điện hạ vẫn bình an chứ?"
Kỷ Nam lại không rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm, sau khi vượt qua hắn, nàng liền lê tấm thân đầy thương tích quay về hướng cửa chính.
Khi nàng quay về, người trông coi cửa thành đã đổi thành Kỷ gia quân, nhưng dưới thành lại không có một bóng người.
Nàng túm lấy một người gần nhất, rống lên: "Điện hạ đâu?"
Người nọ vốn chịu trách nhiệm mở cửa thành cho đám người Mộ Dung Nham đi vào, nhưng lại chỉ có thể đứng trên tường thành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Hắn ta chỉ vào hướng Tây Nam bên ngoài thành, báo cáo lại những gì đã trông thấy với Kỷ Nam: "Điện hạ và tiểu Lý tước gia, mang theo những huynh đệ khác đi về hướng kia!"
Hắn ta chỉ... chính là hướng đi về núi Tinh Nhai!
Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng, dường như ngay lập tức nàng đã hiểu được rằng Mộ Dung Nham vẫn chưa nói hết toàn bộ kế hoạch.
Làm sao có thể... Làm sao mà huynh có thể!
Nàng không cần suy nghĩ, lao xuống khỏi tường thành. Trên tường thành phía sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, nhưng tai nàng lại chỉ có thể nghe được trong lòng mình đang điên cuồng gào thét một cái tên - Mộ, Dung, Nham!
Đi về phía Tây Nam không lâu, nàng đã gặp được đám người Lý Hà Việt!
Kỷ Nam như người chết đuối vớ được bè gỗ, lập tức túm lấy Lý Hà Việt, hỏi: "Hắn đâu?!"
Lý Hà Việt bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải đều thấm ướt máu tươi, buông thõng xuống.
Hắn cắn răng lắc đầu, tránh né không trả lời, chỉ nói: "Mau trở về thôi! Đại quân Tây Lý sắp kéo tới đây rồi!"
"Mộ Dung Nham đâu?!" Kỷ Nam dường như không nghe thấy, chỉ điên cuồng gào lên hỏi hắn.
Trong mắt Lý Hà Việt có vẻ nặng nề và không đành lòng, hắn cầm lấy cánh tay Kỷ Nam nhưng không nói lời nào, không phân bua gì thêm mà kéo nàng quay về hướng Hành Châu thành.
Kỷ Nam cũng không hỏi lại, gạt mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nghiêm mặt hạ mệnh lệnh: "Huynh dẫn bọn họ trở về trước đi, d2ie»n。dٿa5n。l«e。q0u»y。d«o6n bảo với Ngô Kiền rằng hãy bảo vệ Hành Châu thành, nếu không ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn ta!"
"Kỷ Nam!"
"Đi mau!" Nàng trừng lớn hai mắt, mặc dù thân thể bị nhuốm chút máu, vóc người lại không cao lớn bằng Lý Hà Việt, nhưng khí thế lại hơn hắn đến ngàn vạn lần.
Lý Hà Việt chán nản lui về phía sau hai bước, biết nàng cũng giống y như người nọ, không thể khuyên bảo được. Hắn ảm đạm vung tay lên, mang theo một hơn ngàn người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chín vạn gót sắt kia, quay trở lại Hành Châu thành.
***
Đại quân Tây Lý kéo tới rất nhanh. Mộ Dung Nham và Lý Hà Việt sử dụng thủ đoạn phục kích vô cùng lợi hại, khiến chín vạn đại quân bị năm ngàn người này làm cho rối loạn trận tuyến, nhìn qua người người đều kinh hoảng không thôi.
Kỷ Nam đơn độc một mình, hành tẩu vô cùng thuận tiện, khi đại quân xuất hiện, nàng liền lập tức tránh đi, trốn ở ven đường rừng.
Mới vừa rồi khi ở trong thành, nàng tìm khắp nơi mà không thấy Lý Nha đại tướng quân, nhưng lúc này hắn ta lại bất ngờ dẫn đầu đại quân. Vẻ mặt hắn ta vừa âm trầm lại vừa lo lắng, không ngừng dùng tiếng Tây Lý mắng chửi đám thủ hạ. Bởi vì bị hắn quở trách nên đội ngũ tiến lên phía trước càng thêm nhanh.
Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, trên đường đã chỉ còn thưa thớt bộ binh. Kỷ Nam nhân cơ hội này lao ra ngoài túm lấy một tên, kéo vào trong rừng. Nàng sử dụng chút ít tiếng Tây Lý chưa thuần thục đã học được của Mộ Dung Nham trong khoảng thời gian này, ép hỏi tên lính. Nhưng hắn ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, sau khi nói xong, lại bị Kỷ Nam đánh ngất đi rồi ném lên cây. Trói chặt người nọ xong, Kỷ Nam cắn răng lao tới phía Đông núi Tinh Nhai.
Núi Tinh Nhai đã nhiều ngày nay phải hứng chịu những trận bão tuyết triền miên, đưa mắt nhìn, cả dãy núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Nàng đưa mắt nhìn, trời, đất, núi là một khoảng mênh mông bất tận, tầm mắt cũng đã sắp không tìm thấy tiêu điểm. Nàng phải đi đâu để tìm hắn đây?
"Đích tử" của Đệ nhất tướng quân Đại Dạ quốc, môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc, chủ soái của Kỷ gia quân... Kỷ Nam có nhiều thân phận hiển hách và lợi hại như vậy, nhưng lại không có cái nào có thể trợ giúp được nàng vào lúc này...
Là người bảo vệ một quốc gia, thế nhưng lại không bảo vệ được người mà nàng thầm yêu và vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng.
Kỷ Nam tìm đi tìm lại ở trên đỉnh núi và dưới chân núi vài lần, bất tri bất giác trên gương mặt nàng đã tràn đầy nước mắt.
Nước mắt trên mặt đọng lại, gặp gió lạnh thấu xương, nàng giơ tay gạt đi, dưới chân cũng không khỏi chậm lại một chút. d2∞d5∞l∞0q∞6đ Ngay tại khoảnh khắc chậm lại này, nàng đã nhạy bén nghe được vách đá phía bên trái truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
Kỷ Nam lập tức ngừng hô hấp, sau đó tóm lấy dây mây đang quấn cực kỳ chắc bên bờ vực thử thử rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Dưới vách đá chừng một trượng, có mở ra một cái động đá tự nhiên, vừa hẹp lại vừa sâu, đen như mực không nhìn rõ thứ gì. Đoạn dây mây dài nhất kéo đến tận nơi này. Vì thế nàng đành mạo hiểm, dùng chân cuốn lấy dây mây, lộn người xuống, nửa người hướng vào trong động đá: Ánh sáng mặc dù mỏng manh, nhưng vạt áo bào màu xanh nhạt kia nàng lại quá quen thuộc, không phải Mộ Dung Nham thì là ai?!
Kỷ Nam vươn tay bám lấy mỏm đá sắc bén, buông hai chân ra, lưu loát nhảy vào trong động.
Nàng lao tới kiểm tra hơi thở của hắn... Ấm áp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Nam cảm thấy biết ơn ông trời đến như vậy: Biết ơn... vì đã để cho hắn còn sống.
***
Trên người Mộ Dung Nham chỉ có một vết thương, nhưng so với tất cả những vết thương trên người Kỷ Nam cộng lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều: từ vai trái nghiêng đến eo phải của hắn bị trúng một đao thật dài. Bộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng của hắn đã bị rách hoàn toàn, da tróc thịt bong, chỗ sâu nhất của miệng vết thương còn lộ ra xương trắng trông đến là ghê người.
Vết đao này Kỷ Nam nhận ra, tháng trước nàng cũng từng bị đâm một nhát, thổ huyết ba ngày không ngừng, nội thương đến nay vẫn chưa lành. Vậy mà hắn lại trúng một đao như vậy ngay thân trước.
Kỷ Nam bị chấn động đến mức tim phổi đau đớn vô cùng.
Hắn nằm trong lòng nàng cực kỳ an tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng run run rẩy rẩy phủ lên miệng vết thương đã đông máu. Cặp mắt vốn xinh đẹp như sao trời kia lúc này đang nhắm thật chặt. Kỷ Nam có một ảo giác đáng sợ rằng chúng sẽ không còn mở ra được nữa.
"Điện hạ..." Nàng cúi đầu, hai gò má dán lên trán hắn, run rẩy gọi hắn: "Tỉnh lại đi...Nhị ca! Tỉnh lại đi!"
Kỷ Nam cởi khôi giáp trên người ra, dựng thẳng trước cửa động, để ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương trên núi, nàng chỉ để lại quần áo trong, còn dùng ngoại bào bao bọc lấy hắn thật chặt, sau đó ôm lấy thân thể hắn, hai tay cũng dùng sức vuốt ve.
Không lâu sau, Mộ dung Nham rốt cuộc từ từ tỉnh lại, rồi lại từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ yếu ớt: "Nước..."
Nước!
Kỷ Nam cuống quýt chạy đến cửa động, lấy một vốc tuyết mang về, nhưng đối mặt với người vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đất này, nàng không có biện pháp nào khác, đành phải ngậm tuyết vào trong miệng mình.
Nàng ôm hắn, để hắn dựa vào người mình, rồi lấy tay cạy miệng hắn, sau đó không chút do dự, dứt khoát nhắm mắt lại, tới gần khuôn mặt trắng xanh đang gần trong gang tấc của hắn, cúi đầu kề sát vào miệng hắn...
Đó là thứ mà nàng quá quen thuộc, hương vị của hắn.
Từ hơi lạnh trên môi hắn, từ hơi thở đang quẩn quanh ở chóp mũi của hắn và nàng, giống như nàng đang đút cho hắn nước tuyết ấm áp, còn hắn lại đút cho nàng hương vị kia. Hắn nhận được sự sống, còn nàng lại sa vào ngục tù của thứ mùi hương này.
Mộ Dung Nham được vị ngọt trước nay chưa từng có làm cho thức tỉnh, cảm quan tỉnh lại trước tri giác, môi lưỡi tràn ngập tư vị nào đó mà trước nay hắn chưa từng được hưởng qua, là ấm áp nhưng cũng là mát rượi thấm lòng người, là ngọt ngào nhưng cũng là đắng chát.
Hắn tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra rằng, ấm áp chính là cánh môi của nàng, vị mát lạnh chính là nước tuyết tinh khiết nhất của đất trời, vị ngọt ngào chính là từ lưỡi của nàng đang chặn lại môi dưới của hắn, dii2ễn~đa2àn~le0ê~qu,yý~đo1ôn còn vị đắng chát là từ những giọt nước mắt của nàng đang chảy dọc theo khuôn mặt đang kề sát nhau của hai người, vào trong miệng hắn.
Khóc cái gì chứ... Hắn mê man nghĩ, ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, khóc cái gì chứ? Tiểu Tứ ngốc của ta!
Ngay sau đó, hắn còn chưa mở mắt ra, đã vươn tay, chuẩn xác giữ chặt gáy của nàng, kéo nàng thấp xuống lại gần hắn hơn. Nàng có chút kinh hãi, đang định lui lại, đầu lưỡi liền bị hắn cuốn lấy, dịu dàng mút vào.
Kỷ Nam kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là muôn vàn đóa hoa đào đang nở rộ.
Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này đã từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý. Hai năm trước, giặc Tây Lý đã từ nơi này công kích vào, đánh bại Kỷ Đông, chiếm lĩnh Hành Châu thành. Về sau nơi này đã thành hậu phương của Tây Lý.
Cách cửa chính mười dặm về phía Tây Nam là núi Tinh Nhai, dưới chân núi Tinh Nhai là nơi mà chín vạn đại quân Tây Lý đang đóng quân. Khi đám người Kỷ Nam tới đó thì trời mới chỉ tờ mờ sáng chứ chưa sáng hẳn, trong quân doanh Tây Lý vẫn im ắng, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn thấy binh lính đi tuần tra ban đêm cầm đuốc đi qua đi lại phía xa xa.
Tất cả binh lính của Kỷ gia quân mà Kỷ Nam mang theo, quanh năm đã được ba huynh đệ Kỷ Đông hoặc nàng huấn luyện, một vạn người mà ngay cả một tiếng ho khan cũng không có. Ngược lại đám người võ lâm cao thủ ở Ám Dạ cốc của Lý Hà Việt bên này, mặc dù người người đều có công phu rất cao cường , nhưng lại không có được sự kỷ luật trật tự như vậy, nên thường không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lý Hà Việt trừng mắt nhìn một môn đồ bên Huyền Vũ môn phái đang nhét mai rùa vào trong miệng, rồi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Nam, ghé vào tai nàng, hỏi nhỏ: "Ta đã chế đá lân thạch kia thành thuốc nổ rồi mang tới đây một rương, lát nữa khi công thành nếu bọn chúng chống cự, thì chúng ta cũng không cần phải công kích nữa, cứ dứt khoát làm nổ tung cửa thành kia đi!"
Kỷ Nam giật giật khóe miệng, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, "Thuốc nổ kia của huynh chưa được khống chế ổn định, ngộ nhỡ làm nổ sập cả tòa thành này, thì chúng ta cũng không cần vào trong nữa, mà ở đây đồng quy vu tận cùng chín vạn đại quân này luôn!"
"Sẽ không, sẽ không!" Lý Hà Việt ra vẻ mình vừa mới đóng góp được ý tưởng quý báu, "Ta đã nghiên cứu rất cẩn thận những bản vẽ mà ngươi từng để lại, sau đó lại thêm vào rất nhiều cải tiến tốt, hiện giờ đối với những lân thạch này, ta đã có thể khống chế thành thạo... Cuộc tỷ thí Phá Dạ của năm nay, ta dự định dùng cái này để khiêu chiến cốc chủ!"
Kỷ Nam nghe vậy, khóe miệng cũng không giật giật nữa, mà thay vào đó nàng trợn trừng hai mắt lên: Nếu dùng lân thạch mà có thể đánh bại được cốc chủ, thì hai năm trước nàng đã không kết bạn với Mộ Dung Nham rồi.
Lý Hà Việt lại vẫn hứng thú dạt dào, bắt đầu tính toán cẩn thận: "Hai môn phái 'Tất Phương' và 'Họa Đấu' đều nổi tiếng về dùng hỏa khí, ta đã hỏi thăm rồi, trước mắt hai tấm lệnh bài đều nằm trong tay cốc chủ, năm nay ta nhất định phải đoạt được một cái!" Nói tới đây, hắn lại sáp đến gần nàng thêm một chút, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc và chờ mong không sao hiểu được: "Tiểu Tứ, chờ ta cũng lấy được một tấm lệnh bài môn chủ, sẽ trở về Thượng Kinh... cùng ngươi đi đánh giặc."
Kỷ Nam đang chờ tín hiệu khai chiến của Ngô Kiền, nên hơi không để ý đến Lý Hà Việt bên cạnh, Lý Hà Việt thấy nàng không thèm nhìn, dùng sức kéo tay áo nàng, lặp lại một lần những lời vừa nói.
Hắn vừa lặp lại xong, Kỷ Nam còn chưa kịp nói gì, thì đúng lúc ấy Mộ Dung Nham đang ở đâu cũng bu tới, "Họa Đấu?" Vẻ mặt hắn hiền lành cùng tò mò, "Thần thú Họa Đấu hình chó thân người, nuốt phân phun lửa ấy hả? Thì ra trong cốc cũng có môn phái này?"
Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa vặn để cho chúng đệ tử trong Ám Dạ cốc nghe được, những người này phần lớn đều tới từ những môn phái có tên tuổi lẫy lừng như "Bạch Hổ", "Thanh Long", "Chu Tước", lúc này nghe như vậy, ai ai cũng đều che miệng nhìn Lý Hà Việt cười.
Lý Hà Việt buồn bực đến nghiến răng, nếu đối phương không phải là Nhị hoàng tử Điện hạ, thì đã bị hắn túm lấy đấm cho một trận rồi.
Kỷ Nam thấy bọn họ đang ở trong cuộc chiến ác liệt mà vẫn hi hi ha ha, nên nàng không vui "Hừ" một tiếng, giơ bàn tay lên ý bảo đừng ai lên tiếng nữa.
***
Ở phương xa bình minh đã lên, nhưng ở trong Hành Châu thành vẫn là một màu đen như mực, bỗng nhiên, một tiếng rít rõ ràng, tiếp theo một đóa hoa lớn màu vàng bung ra giữa không trung, đó chính là tín hiệu tấn công của Ngô Kiền.
Kỷ Nam nằm phủ phục dưới cửa chính của Hành Châu thành đã lâu, chính là để đợi giờ khắc này.
Kỷ Nam bỗng đứng dậy, Phương Thiên kích vung lên thật cao, đằng sau lưng, mấy trăm binh lính cũng tiến lên, trong tay họ cầm nỏ tiễn bằng thép vô cùng tinh xảo được tính toán vô cùng chuẩn xác về cự ly và được chế tạo gấp gáp suốt đêm, liên tục bóp cò.
Nhất tức khắc, binh lính Tây Lý trên tường thành, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, đã bị bắn xuyên người, sau đó ngã quỵ xuống.
Trên tường thành chi chít những mũi tên, nhưng Kỷ gia quân lại có thể nhìn ra được điều bí ẩn trong đó: Phương Thiên kích đứng đầu kia từ từ giơ lên, linh hoạt vẽ một vòng tròn, đáp lại lệnh kia, mọi người chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, người phía sau mượn lực trên vai người phía trước, bay lên trời, khi đến giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, lại mượn lực của những mũi tên thép được khảm vào tường thành kia mà thuận lợi leo lên tường thành.
Kỷ Nam luôn luôn là người xông lên đầu tiên, nàng cầm trong tay Phương Thiên Kích - vật tượng trưng cho chủ soái tương lai của Kỷ gia quân, giống như giao long vượt xoáy nước, thế không thể cản.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy. Theo tiếng trống trận vang lên, hơn một nửa Kỷ gia quân đã leo lên tường thành xong, pháo bông tín hiệu màu vàng phía trên Hành Châu thành kia còn chưa tản hết, người Tây Lý trong thành đã bị tiền hậu giáp kích đến mức thê thảm, bắt đầu kêu khóc bỏ chạy.
Những mũi tên thép trên tường thành đặc biệt tạo ra một cự ly bắn chính xác, không dài không ngắn, chỉ cần hơn năm người giẫm đạp lên tường sẽ long ra, bắn xuống, không lưu lại hậu họa.
Sau khi những mũi tên rụng xuống, dưới tường thành, gần năm ngàn binh lính Kỷ gia quân và tử đệ Ám Dạ cốc còn lại, dựa theo kế hoạch, đợi thêm một lát sẽ có người đi xuống mở cửa thành cho bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nham hạ lệnh toàn bộ lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới phía Tây Nam núi Tinh Nhai!
"Ngươi điên rồi?!" Lý Hà Việt giữ hắn lại, "Nơi đó có chín vạn đại quân Tây Lý! Hiện giờ tám phần là bọn chúng đã biết được tin tức, đang chạy tới nơi này rồi! Ngươi lại còn muốn ra đó nghênh tiếp?!"
Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi cho là chỉ dựa vào tên vô dụng Ngô Kiền kia cùng với năm ngàn người của Kỷ Nam mà có thể đánh bại ba vạn quân Tây Lý bên trong Hành Châu thành trong vòng nửa khắc hay sao?" Hắn lạnh lùng cười rộ lên, "Đợi đến khi chín vạn đại quân dưới chân núi Tinh Nhai kia đuổi tới đây, thì bị tiền hậu giáp kích không phải là ba vạn quân Tây Lý kia, mà chính là Kỷ Nam cùng với năm ngàn Kỷ gia quân!"
Cho nên hắn đã sớm tính toán tốt số người ở lại để vào trong thành, nàng tới đây mang theo ân oán, đoạt lấy máu thịt của kẻ thù đã từng làm nhục huynh trưởng nàng, mà hắn đã dẫn tới đây không đến năm ngàn người, để trì hoãn chín vạn đại quân kia, tranh thủ thời gian quý báu cho nàng.
Lúc này, Lý Hà Việt mới hiểu được sự điên cuồng trong kế hoạch lần này của Nhị hoàng tử Điện hạ, điên cuồng nhất chính là, năm ngàn cùng với chín vạn là hai con số chênh lệch vô cùng, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Dung Nham vẫn thản nhiên như không, khiến cho hắn cứ đứng ngây ngốc tại chỗ mà nghẹn họng nhìn trân trối.
***
Kỷ Nam đánh từ trên tường thành vào trong thành, dọc đường gặp phải lực cản không nhỏ.
Mặc dù giặc Tây Lý bị tập kích bất ngờ, sau đó lại tháo chạy, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, Ngô Kiền ở phía Đông lại cứ chậm chạp không chịu tiến vào, nếu chỉ dựa vào năm ngàn Kỷ gia quân thì khó khăn vô cùng.
Thật vất vả mới thừa dịp loạn lạc mà phá được vòng vây, từ phía Tây đến phía Đông ngang qua toàn bộ Hành Châu thành, Kỷ Nam bị hao tổn hơn một nửa binh lực, liều mình mở ra cửa Đông của Hành Châu thành.
Ngô Kiền quả nhiên giống như Mộ Dung Nham đã nói trước đó, không dám không để ý đến tính mạng của một vị hoàng tử, sau khi lãnh binh vào thành, câu nói đầu tiên của hắn khi nhìn thấy Kỷ Nam là: "Nhị hoàng tử Điện hạ vẫn bình an chứ?"
Kỷ Nam lại không rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm, sau khi vượt qua hắn, nàng liền lê tấm thân đầy thương tích quay về hướng cửa chính.
Khi nàng quay về, người trông coi cửa thành đã đổi thành Kỷ gia quân, nhưng dưới thành lại không có một bóng người.
Nàng túm lấy một người gần nhất, rống lên: "Điện hạ đâu?"
Người nọ vốn chịu trách nhiệm mở cửa thành cho đám người Mộ Dung Nham đi vào, nhưng lại chỉ có thể đứng trên tường thành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Hắn ta chỉ vào hướng Tây Nam bên ngoài thành, báo cáo lại những gì đã trông thấy với Kỷ Nam: "Điện hạ và tiểu Lý tước gia, mang theo những huynh đệ khác đi về hướng kia!"
Hắn ta chỉ... chính là hướng đi về núi Tinh Nhai!
Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng, dường như ngay lập tức nàng đã hiểu được rằng Mộ Dung Nham vẫn chưa nói hết toàn bộ kế hoạch.
Làm sao có thể... Làm sao mà huynh có thể!
Nàng không cần suy nghĩ, lao xuống khỏi tường thành. Trên tường thành phía sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, nhưng tai nàng lại chỉ có thể nghe được trong lòng mình đang điên cuồng gào thét một cái tên - Mộ, Dung, Nham!
Đi về phía Tây Nam không lâu, nàng đã gặp được đám người Lý Hà Việt!
Kỷ Nam như người chết đuối vớ được bè gỗ, lập tức túm lấy Lý Hà Việt, hỏi: "Hắn đâu?!"
Lý Hà Việt bị thương không nhẹ, cả cánh tay phải đều thấm ướt máu tươi, buông thõng xuống.
Hắn cắn răng lắc đầu, tránh né không trả lời, chỉ nói: "Mau trở về thôi! Đại quân Tây Lý sắp kéo tới đây rồi!"
"Mộ Dung Nham đâu?!" Kỷ Nam dường như không nghe thấy, chỉ điên cuồng gào lên hỏi hắn.
Trong mắt Lý Hà Việt có vẻ nặng nề và không đành lòng, hắn cầm lấy cánh tay Kỷ Nam nhưng không nói lời nào, không phân bua gì thêm mà kéo nàng quay về hướng Hành Châu thành.
Kỷ Nam cũng không hỏi lại, gạt mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nghiêm mặt hạ mệnh lệnh: "Huynh dẫn bọn họ trở về trước đi, d2ie»n。dٿa5n。l«e。q0u»y。d«o6n bảo với Ngô Kiền rằng hãy bảo vệ Hành Châu thành, nếu không ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn ta!"
"Kỷ Nam!"
"Đi mau!" Nàng trừng lớn hai mắt, mặc dù thân thể bị nhuốm chút máu, vóc người lại không cao lớn bằng Lý Hà Việt, nhưng khí thế lại hơn hắn đến ngàn vạn lần.
Lý Hà Việt chán nản lui về phía sau hai bước, biết nàng cũng giống y như người nọ, không thể khuyên bảo được. Hắn ảm đạm vung tay lên, mang theo một hơn ngàn người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chín vạn gót sắt kia, quay trở lại Hành Châu thành.
***
Đại quân Tây Lý kéo tới rất nhanh. Mộ Dung Nham và Lý Hà Việt sử dụng thủ đoạn phục kích vô cùng lợi hại, khiến chín vạn đại quân bị năm ngàn người này làm cho rối loạn trận tuyến, nhìn qua người người đều kinh hoảng không thôi.
Kỷ Nam đơn độc một mình, hành tẩu vô cùng thuận tiện, khi đại quân xuất hiện, nàng liền lập tức tránh đi, trốn ở ven đường rừng.
Mới vừa rồi khi ở trong thành, nàng tìm khắp nơi mà không thấy Lý Nha đại tướng quân, nhưng lúc này hắn ta lại bất ngờ dẫn đầu đại quân. Vẻ mặt hắn ta vừa âm trầm lại vừa lo lắng, không ngừng dùng tiếng Tây Lý mắng chửi đám thủ hạ. Bởi vì bị hắn quở trách nên đội ngũ tiến lên phía trước càng thêm nhanh.
Chỉ trong thời gian một ly trà nhỏ, trên đường đã chỉ còn thưa thớt bộ binh. Kỷ Nam nhân cơ hội này lao ra ngoài túm lấy một tên, kéo vào trong rừng. Nàng sử dụng chút ít tiếng Tây Lý chưa thuần thục đã học được của Mộ Dung Nham trong khoảng thời gian này, ép hỏi tên lính. Nhưng hắn ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, sau khi nói xong, lại bị Kỷ Nam đánh ngất đi rồi ném lên cây. Trói chặt người nọ xong, Kỷ Nam cắn răng lao tới phía Đông núi Tinh Nhai.
Núi Tinh Nhai đã nhiều ngày nay phải hứng chịu những trận bão tuyết triền miên, đưa mắt nhìn, cả dãy núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Nàng đưa mắt nhìn, trời, đất, núi là một khoảng mênh mông bất tận, tầm mắt cũng đã sắp không tìm thấy tiêu điểm. Nàng phải đi đâu để tìm hắn đây?
"Đích tử" của Đệ nhất tướng quân Đại Dạ quốc, môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc, chủ soái của Kỷ gia quân... Kỷ Nam có nhiều thân phận hiển hách và lợi hại như vậy, nhưng lại không có cái nào có thể trợ giúp được nàng vào lúc này...
Là người bảo vệ một quốc gia, thế nhưng lại không bảo vệ được người mà nàng thầm yêu và vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng.
Kỷ Nam tìm đi tìm lại ở trên đỉnh núi và dưới chân núi vài lần, bất tri bất giác trên gương mặt nàng đã tràn đầy nước mắt.
Nước mắt trên mặt đọng lại, gặp gió lạnh thấu xương, nàng giơ tay gạt đi, dưới chân cũng không khỏi chậm lại một chút. d2∞d5∞l∞0q∞6đ Ngay tại khoảnh khắc chậm lại này, nàng đã nhạy bén nghe được vách đá phía bên trái truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
Kỷ Nam lập tức ngừng hô hấp, sau đó tóm lấy dây mây đang quấn cực kỳ chắc bên bờ vực thử thử rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Dưới vách đá chừng một trượng, có mở ra một cái động đá tự nhiên, vừa hẹp lại vừa sâu, đen như mực không nhìn rõ thứ gì. Đoạn dây mây dài nhất kéo đến tận nơi này. Vì thế nàng đành mạo hiểm, dùng chân cuốn lấy dây mây, lộn người xuống, nửa người hướng vào trong động đá: Ánh sáng mặc dù mỏng manh, nhưng vạt áo bào màu xanh nhạt kia nàng lại quá quen thuộc, không phải Mộ Dung Nham thì là ai?!
Kỷ Nam vươn tay bám lấy mỏm đá sắc bén, buông hai chân ra, lưu loát nhảy vào trong động.
Nàng lao tới kiểm tra hơi thở của hắn... Ấm áp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Nam cảm thấy biết ơn ông trời đến như vậy: Biết ơn... vì đã để cho hắn còn sống.
***
Trên người Mộ Dung Nham chỉ có một vết thương, nhưng so với tất cả những vết thương trên người Kỷ Nam cộng lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều: từ vai trái nghiêng đến eo phải của hắn bị trúng một đao thật dài. Bộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng của hắn đã bị rách hoàn toàn, da tróc thịt bong, chỗ sâu nhất của miệng vết thương còn lộ ra xương trắng trông đến là ghê người.
Vết đao này Kỷ Nam nhận ra, tháng trước nàng cũng từng bị đâm một nhát, thổ huyết ba ngày không ngừng, nội thương đến nay vẫn chưa lành. Vậy mà hắn lại trúng một đao như vậy ngay thân trước.
Kỷ Nam bị chấn động đến mức tim phổi đau đớn vô cùng.
Hắn nằm trong lòng nàng cực kỳ an tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng run run rẩy rẩy phủ lên miệng vết thương đã đông máu. Cặp mắt vốn xinh đẹp như sao trời kia lúc này đang nhắm thật chặt. Kỷ Nam có một ảo giác đáng sợ rằng chúng sẽ không còn mở ra được nữa.
"Điện hạ..." Nàng cúi đầu, hai gò má dán lên trán hắn, run rẩy gọi hắn: "Tỉnh lại đi...Nhị ca! Tỉnh lại đi!"
Kỷ Nam cởi khôi giáp trên người ra, dựng thẳng trước cửa động, để ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương trên núi, nàng chỉ để lại quần áo trong, còn dùng ngoại bào bao bọc lấy hắn thật chặt, sau đó ôm lấy thân thể hắn, hai tay cũng dùng sức vuốt ve.
Không lâu sau, Mộ dung Nham rốt cuộc từ từ tỉnh lại, rồi lại từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ yếu ớt: "Nước..."
Nước!
Kỷ Nam cuống quýt chạy đến cửa động, lấy một vốc tuyết mang về, nhưng đối mặt với người vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đất này, nàng không có biện pháp nào khác, đành phải ngậm tuyết vào trong miệng mình.
Nàng ôm hắn, để hắn dựa vào người mình, rồi lấy tay cạy miệng hắn, sau đó không chút do dự, dứt khoát nhắm mắt lại, tới gần khuôn mặt trắng xanh đang gần trong gang tấc của hắn, cúi đầu kề sát vào miệng hắn...
Đó là thứ mà nàng quá quen thuộc, hương vị của hắn.
Từ hơi lạnh trên môi hắn, từ hơi thở đang quẩn quanh ở chóp mũi của hắn và nàng, giống như nàng đang đút cho hắn nước tuyết ấm áp, còn hắn lại đút cho nàng hương vị kia. Hắn nhận được sự sống, còn nàng lại sa vào ngục tù của thứ mùi hương này.
Mộ Dung Nham được vị ngọt trước nay chưa từng có làm cho thức tỉnh, cảm quan tỉnh lại trước tri giác, môi lưỡi tràn ngập tư vị nào đó mà trước nay hắn chưa từng được hưởng qua, là ấm áp nhưng cũng là mát rượi thấm lòng người, là ngọt ngào nhưng cũng là đắng chát.
Hắn tỉnh táo hơn một chút mới nhận ra rằng, ấm áp chính là cánh môi của nàng, vị mát lạnh chính là nước tuyết tinh khiết nhất của đất trời, vị ngọt ngào chính là từ lưỡi của nàng đang chặn lại môi dưới của hắn, dii2ễn~đa2àn~le0ê~qu,yý~đo1ôn còn vị đắng chát là từ những giọt nước mắt của nàng đang chảy dọc theo khuôn mặt đang kề sát nhau của hai người, vào trong miệng hắn.
Khóc cái gì chứ... Hắn mê man nghĩ, ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, khóc cái gì chứ? Tiểu Tứ ngốc của ta!
Ngay sau đó, hắn còn chưa mở mắt ra, đã vươn tay, chuẩn xác giữ chặt gáy của nàng, kéo nàng thấp xuống lại gần hắn hơn. Nàng có chút kinh hãi, đang định lui lại, đầu lưỡi liền bị hắn cuốn lấy, dịu dàng mút vào.
Kỷ Nam kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là muôn vàn đóa hoa đào đang nở rộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook