Khanh Mỵ Thiên Hạ
-
Chương 4: Hương mai đầy tay áo
Thành đô Bắc Thương Quốc vô cùng đặc
trưng, đó là một thành thị vô cùng phồn hoa, kiến trúc là sự hòa huyện
giữa cái phong tình của phương Bắc cùng cái hùng vĩ của núi non.
Tuyết ở đây cũng rất đặc trưng, một
thế giới trắng xóa như hòn ngọc lưu ly. Trên đường rất ít người qua lại, là một mảnh yên tĩnh, va vào mặt là những cơn gió, mang theo hơi lạnh
thấu xương, còn có mùi thịt dê nướng thoang thoảng, làm cho người ta cảm giác đây là một chốn đô thành bình yên, hiền lành, và vô cùng ấm áp.
Băng qua vài con đường lớn, xe ngựa
dừng lại trước cửa lớn vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong, đó là một tòa phủ đệ vô cùng khí thế.
Vân Hề Hề vốn tưởng rằng người thảo
nguyên sẽ rất hiếu khách, người dân ở đây sẽ vừa múa vừa hát hoan nghênh Thái Dung công chúa từ xa đến, nhưng lại không có bất cứ thứ gì cả. Nam Triều hòa thân công chúa cứ như vậy im ắng tiến vào vương phủ.
Vân Hề Hề bị tùy tùng của Hoàn Nhan Liệt Phong đưa đi đến một nơi gọi là Lãnh Vận Viện.
Tiến vào sân, từng trận gió mang theo mùi hương không ngừng thâm nhập vào đầu mũi, nguyên nhân trong biệt
viện trồng rất nhiều hàn mai, những đài hoa màu xanh vô cùng quý báu.
Hoa khai vô cùng rực rỡ, trong nền tuyết trắng màu xanh của đài hoa nồng đậm càng trở nên thanh liệt kiêu xa.
Hương thơm ngào ngạt, cành cây vắt ngang, nghiêng nghiêng trông như một bức tranh, hoa mai lửng lơ ở không trung.
Dưới tán cấy, một vài cung nữ áo quần rực rỡ đang quét dọn tuyết, nhìn thấy thị vệ áp giải Vân Hề Hề tiến
vào, các nàng có chút tò mò nhìn Vân Hề Hề.
Biệt viện phòng ốc kiến trúc cũng vô
cùng khí phách, Lãnh Vận Viện này nhìn qua không giống như giam giữ tội
phạm mà vốn là một chỗ ở.
Vân Hề Hề có chút nghi hoặc nhìn lại
phía sau tùy tùng đang áp giải nàng, nhưng bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, tựa
hồ chỉ khi đứng trước chủ nhân, mới có biểu cảm bình thường.
Trong phòng đơn giản rộng rãi, bố trí vô cùng trang nhã sang trọng.
Trên sàn đặt một tấm thảm dày, ở giữa phòng có bày biện một ghế to bên trên phủ da hổ, một chiếc bàn bằng gỗ
đàn cùng một vài án thư, có một giá sách áp tường, trất đầy sách.
Vân Hề Hề có chút kinh ngạc, nơi nhìn qua chắc chắn là có người đang ở, Hoàn Nhan Liệt Phong vì sao đem mình đến đây.
Vân Hề Hề cởi chiếc mũ tránh tuyết trên đầu xuống, vỗ vỗ cho tuyết rơi xuống, lại chà chà đôi đôi ủng dưới chân.
Phía kia là bốn tùy tùng đã áp giải
nàng đến căn phòng này, sau đó xếp hàng đứng ở cửa, tất cả đều là những
kẻ kiêu ngạo, cao ngất, không hổ là hán tử của phương Bắc. Bọn họ trên
vai là cung tiễn, thắt lưng khóa loan đao, nhìn thế trận kia có lẽ chỉ
cần Vân Hề Hề hướng ra ngoài vài bước, bọn họ nhất định sẽ ra tay không
lưu tình.
Vân Hề Hề lạnh lùng cười, nếu là nàng thật sự muốn chạy, chỉ sợ bọn họ cũng không ngăn được nàng.
Trên tường, một phen hấp dẫn Vân Hề Hề chính là một cung bạc thật lớn.
Nàng không khỏi thật cẩn thận cầm xuống, tinh tế xem xét.
Đây thật sự là cung làm bằng bạc, trên mặt cung có khắc hình phi ứng, lại có khắc hai chữ, Liệt Phong.
Hoàn Nhan Liệt Phong, Vân Hề Hề nhớ kĩ cái tên này.
Đối với cái tên này, nàng không hề xa lạ.
Chỉ cần là người ở thảo nguyên, ngốc
nghếch lắm cũng chỉ cần một ngày, liền quen thuộc với cái tên này, bởi
vì muốn biết là điều không quá khó khăn, vô luận đi đâu, đều có thể nghe những mục dân khen ngơi người này.
Hắn là đại hoàng tử của Bắc Thương Quốc.
Hắn được Khả Hãn ngự phong Tả Hiền Vương.
Hắn là thảo nguyên phi ứng được nhân dân kính ngưỡng.
Hắn nắm trong tay trọng binh của cả Bắc Thương Quốc, thống trị hoàng thành cấm vệ quân cùng bộ tộc quân của các bộ lạc.
Nghe nói, hắn khi mới sáu tuổi liền có thể thể sử dụng cung tiễn, hạ rơi hùng ưng trên bầu trời.
Tám tuổi, bằng đôi tay không, bắt được sói tuyết trên thảo nguyên.
Mười bốn tuổi, liền đi theo Thiền Vu, chính chiến khắp nơi trên thảo nguyên, thu phục cả mười sáu bộ tộc khác nhau trên thảo nguyên, thống nhất Bắc Thương Quốc.
Hiện giờ Bắc Thương quốc đã lập quốc được sáu năm, mà hắn cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Nghe nói hắn còn tài cao học rộng, thông hiểu Hán ngữ, tôn trọng văn hóa của người Hán.
Cách đây vài năm, Nam Triều thừa dịp
Bắc Thương Quốc mới lập quốc, đất nước còn hoang sơ, thực lực chưa ổn
định, liền đem binh đến thu phục, kết quả là đại bại dưới tay thuộc hạ
của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn thực sự là một vị anh hùng của thảo nguyên.
Nhưng, anh hùng thì sao? Còn không phải là một kẻ bá đạo, ngoan cố, háo sắc nam tử đó sao.
Về Hề Hề thu lại tầm mắt, vuốt ve phi ưng ngân thương.
Nơi này, chẳng lẽ là phòng của hắn?
Cung tiễn bạc này có khắc tên của
hắn, nó lại đặt ở nơi này, nơi này không thể nghi ngờ chính là phòng của hắn, nhưng là, vì sao hắn lại đem nàng đến phòng của hắn?
Phương Bắc vào đông, thời gian cũng
trở nên ngắn ngủi hơn, bất tri bất giác, phía Tây đã lan tỏa ánh nắng,
xuyên qua cửa sổ chiếu gọi vào trong phòng.
Sau giờ ngọ nhưng vẫn không thấy người nào đến, trừ bốn kẻ đứng như trời trồng ngoài cửa.
Hoàn Nhan Liệt Phong sợ là đang ở cùng Diệp Từ Dung.
Trong bụng có chút đói khát, Vân Hề Hề lúc này mới kinh ngạc phát hiện đã qua một ngày, lại không có bữa cơm nào.
Hoàn Nhan Liệt Phong không phải định cho nàng đói chết đấy chứ?
Vân Hề Hề chậm rãi đi ra cửa, xốc lên tấm rèm thật dày làm bằng lông dê, hướng về thị vệ ở cửa nói: “Không
biết vương gia của các ngươi có phân phó khi nào cho ta dùng cơm không?”
Vân hề Hề dùng tiếng Hán để nói, dù
học nhiều loại ngôn ngữ, nhưng không biết vì sao, Vân Hề Hề vẫn cảm thấy tiếng Hán xong dễ nghe, lại rất tiện.
Thị vệ sửng sốt một chút, liếc nhìn dung nhan của Vân Hề Hề, không khỏi có chút giật mình.
Không đội mũ che khuất gương mặt, Vân Hề Hề phong thái tuyệt luận, mặt ngọc không sót chút gì hiện ra ở trước mặt bọn thị vệ, tuy rằng gương mặt của nàng có dùng nước thuốc, làm cho màu da đen đi, nhưng vẫn là giấu không được dung nhan quốc sắc thiên
hương. Trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đây là nam tử lúc nãy đã bị bọn họ bắt giữ ư? Xác thực là hắn rồi…. nhưng phải là hắn không?
Không thể nghi ngờ, hòa thân công
chúa Diệp Từ Dung là mỹ nhân, ngũ quan của nàng tinh xảo hoàn mỹ, cũng
bởi là vì rất hoàn mỹ, tạo cho người ta một cảm giác không thực.
Mà người trước mặt này, lại là một vẻ đẹp rất tự nhiên, một vẻ đẹp thoát tục xuất trần.
Một nam nữ nhưng lớn lên lại mỹ mạo
như thế, đôi mắt kinh hãi của bọn thị vệ nhanh chống thu lại, chuyển
nhanh thành trào phúng, binh sĩ thảo nguyên đều rất mạnh mẽ, cao to, có
chút xem thường sự nhỏ xinh tuấn mỹ của Vân Hề Hề.
Thật là chủ nào tớ đó.
Thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong cũng cao ngạo không khác gì chủ nhân của mình.
“Vương gia không phân phó, xin thứ cho chúng ta không dám làm bậy.” Nói xong lại lạnh như băng đứng ở đó.
Vân Hề Hề đại mi nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Ngựa của ta đâu? Các ngươi đem hành lý trên ngựa của ta lại đây.”
Vân hề Hề đi xa trong hành lý có lương khô phòng khi nàng đói.
“Việc này thứ cho chúng ta không thể làm chủ.”
Vân Hề Hề trong lòng ảo não, nàng tại sao phải chịu đối đãi như thế. Nếu là Hoàn Nhan Liệt Phong hôm nay
không trở lại, nàng chẳng là phải chịu đói cả đêm ư?
Hương thơm ngào ngạt của hàn mai theo gió đưa tới, Vân Hề Hề trong lòng vui vẻ, nhìn cây đầy hoa, lúm đồng
tiền trên mặt nàng nở rộ.
Vân Hề Hề mỉm cười nói: “Đã không thể no bụng, tại hạ đi dạo trong viện thưởng mai, đều nói ngắm cảnh trừ
cơm, tại hạ muốn thử xem lời kia có thật không.”
Mấy thị vệ nhìn nhau, rốt cục cùng Vân Hề Hề ra khỏi phòng.
Vân Hề Hề khoanh tay chậm rãi đi đến
cây hàn mai, đứng dưới tán hàn mai, nhẹ giọng nói: “Mai tốt, mai thật
tốt, không phải Vân Hề Hề ta tàn nhẫn, có trách thì trách chủ tử của các ngươi lòng dạ nhỏ nhen.”
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ lên thân cây,
hoa vì tác động của chưởng lực liền rơi xuống, hoa rơi đầy trời, bay
loạn trong không trung.
Vân Hề Hề bạch lăng trong tay áo tung ra, hoa rơi xuống bị bạch lăng cuốn lấy, toàn bộ ngưng tụ ở trên bạch
lăng, cứ vậy chảy dài trên bạch lăng màu xanh biếc đủ kiểu trông như một dải lụa màu.
Bạch lăng thu về, một tay áo đầy hoa, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Nhìn lại cây mai kia, một thân trụi lủi, rất thê thảm.
“Ngươi làm gì vậy? Cây kia là hàn mai mà chủ tử ta thích nhất, người đúng là tặc tử!” một thị vệ lạnh lùng
nói, nhưng nhìn đến bộ dạng cười yếu ớt của Vân Hề Hề, bỗng nhiên không
nổi giận được nữa, nàng khí chất thanh tao như hoa, làm gì giống kẻ cắp?
Vân Hề Hề từ trong tay áo lấy ra một
đóa hoa, đưa vào trong miệng, nói: “Đúng là hoa quý, ta còn chưa từng
nếm qua. Chi bằng nhắm nháp thử vị của nó.”
Mấy thị vệ vẻ mặt khổ sở, khẽ lắc
đầu, chỉ trách mình không ngắn hắn lại, hàn mai mà chủ tử yêu quí nhất
bị hủy hoại, là do bọn họ tách trách.
Vân Hề Hề trở lại trong phòng, ngồi ở phía cửa sổ, thưởng thức hàn mai cùng cảnh tuyết trắng rơi, chậm chạp
nếm thử hoa, hưởng thụ.
Hoa này vào miệng hương thơm lan tỏa, dư vị là một chút đắng, nhưng trong đắng có ngọt, tuy hương vị không
thật sự ngon, nhưng cuối cùng vân có thể no bụng.
trưng, đó là một thành thị vô cùng phồn hoa, kiến trúc là sự hòa huyện
giữa cái phong tình của phương Bắc cùng cái hùng vĩ của núi non.
Tuyết ở đây cũng rất đặc trưng, một
thế giới trắng xóa như hòn ngọc lưu ly. Trên đường rất ít người qua lại, là một mảnh yên tĩnh, va vào mặt là những cơn gió, mang theo hơi lạnh
thấu xương, còn có mùi thịt dê nướng thoang thoảng, làm cho người ta cảm giác đây là một chốn đô thành bình yên, hiền lành, và vô cùng ấm áp.
Băng qua vài con đường lớn, xe ngựa
dừng lại trước cửa lớn vương phủ của Hoàn Nhan Liệt Phong, đó là một tòa phủ đệ vô cùng khí thế.
Vân Hề Hề vốn tưởng rằng người thảo
nguyên sẽ rất hiếu khách, người dân ở đây sẽ vừa múa vừa hát hoan nghênh Thái Dung công chúa từ xa đến, nhưng lại không có bất cứ thứ gì cả. Nam Triều hòa thân công chúa cứ như vậy im ắng tiến vào vương phủ.
Vân Hề Hề bị tùy tùng của Hoàn Nhan Liệt Phong đưa đi đến một nơi gọi là Lãnh Vận Viện.
Tiến vào sân, từng trận gió mang theo mùi hương không ngừng thâm nhập vào đầu mũi, nguyên nhân trong biệt
viện trồng rất nhiều hàn mai, những đài hoa màu xanh vô cùng quý báu.
Hoa khai vô cùng rực rỡ, trong nền tuyết trắng màu xanh của đài hoa nồng đậm càng trở nên thanh liệt kiêu xa.
Hương thơm ngào ngạt, cành cây vắt ngang, nghiêng nghiêng trông như một bức tranh, hoa mai lửng lơ ở không trung.
Dưới tán cấy, một vài cung nữ áo quần rực rỡ đang quét dọn tuyết, nhìn thấy thị vệ áp giải Vân Hề Hề tiến
vào, các nàng có chút tò mò nhìn Vân Hề Hề.
Biệt viện phòng ốc kiến trúc cũng vô
cùng khí phách, Lãnh Vận Viện này nhìn qua không giống như giam giữ tội
phạm mà vốn là một chỗ ở.
Vân Hề Hề có chút nghi hoặc nhìn lại
phía sau tùy tùng đang áp giải nàng, nhưng bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, tựa
hồ chỉ khi đứng trước chủ nhân, mới có biểu cảm bình thường.
Trong phòng đơn giản rộng rãi, bố trí vô cùng trang nhã sang trọng.
Trên sàn đặt một tấm thảm dày, ở giữa phòng có bày biện một ghế to bên trên phủ da hổ, một chiếc bàn bằng gỗ
đàn cùng một vài án thư, có một giá sách áp tường, trất đầy sách.
Vân Hề Hề có chút kinh ngạc, nơi nhìn qua chắc chắn là có người đang ở, Hoàn Nhan Liệt Phong vì sao đem mình đến đây.
Vân Hề Hề cởi chiếc mũ tránh tuyết trên đầu xuống, vỗ vỗ cho tuyết rơi xuống, lại chà chà đôi đôi ủng dưới chân.
Phía kia là bốn tùy tùng đã áp giải
nàng đến căn phòng này, sau đó xếp hàng đứng ở cửa, tất cả đều là những
kẻ kiêu ngạo, cao ngất, không hổ là hán tử của phương Bắc. Bọn họ trên
vai là cung tiễn, thắt lưng khóa loan đao, nhìn thế trận kia có lẽ chỉ
cần Vân Hề Hề hướng ra ngoài vài bước, bọn họ nhất định sẽ ra tay không
lưu tình.
Vân Hề Hề lạnh lùng cười, nếu là nàng thật sự muốn chạy, chỉ sợ bọn họ cũng không ngăn được nàng.
Trên tường, một phen hấp dẫn Vân Hề Hề chính là một cung bạc thật lớn.
Nàng không khỏi thật cẩn thận cầm xuống, tinh tế xem xét.
Đây thật sự là cung làm bằng bạc, trên mặt cung có khắc hình phi ứng, lại có khắc hai chữ, Liệt Phong.
Hoàn Nhan Liệt Phong, Vân Hề Hề nhớ kĩ cái tên này.
Đối với cái tên này, nàng không hề xa lạ.
Chỉ cần là người ở thảo nguyên, ngốc
nghếch lắm cũng chỉ cần một ngày, liền quen thuộc với cái tên này, bởi
vì muốn biết là điều không quá khó khăn, vô luận đi đâu, đều có thể nghe những mục dân khen ngơi người này.
Hắn là đại hoàng tử của Bắc Thương Quốc.
Hắn được Khả Hãn ngự phong Tả Hiền Vương.
Hắn là thảo nguyên phi ứng được nhân dân kính ngưỡng.
Hắn nắm trong tay trọng binh của cả Bắc Thương Quốc, thống trị hoàng thành cấm vệ quân cùng bộ tộc quân của các bộ lạc.
Nghe nói, hắn khi mới sáu tuổi liền có thể thể sử dụng cung tiễn, hạ rơi hùng ưng trên bầu trời.
Tám tuổi, bằng đôi tay không, bắt được sói tuyết trên thảo nguyên.
Mười bốn tuổi, liền đi theo Thiền Vu, chính chiến khắp nơi trên thảo nguyên, thu phục cả mười sáu bộ tộc khác nhau trên thảo nguyên, thống nhất Bắc Thương Quốc.
Hiện giờ Bắc Thương quốc đã lập quốc được sáu năm, mà hắn cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Nghe nói hắn còn tài cao học rộng, thông hiểu Hán ngữ, tôn trọng văn hóa của người Hán.
Cách đây vài năm, Nam Triều thừa dịp
Bắc Thương Quốc mới lập quốc, đất nước còn hoang sơ, thực lực chưa ổn
định, liền đem binh đến thu phục, kết quả là đại bại dưới tay thuộc hạ
của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn thực sự là một vị anh hùng của thảo nguyên.
Nhưng, anh hùng thì sao? Còn không phải là một kẻ bá đạo, ngoan cố, háo sắc nam tử đó sao.
Về Hề Hề thu lại tầm mắt, vuốt ve phi ưng ngân thương.
Nơi này, chẳng lẽ là phòng của hắn?
Cung tiễn bạc này có khắc tên của
hắn, nó lại đặt ở nơi này, nơi này không thể nghi ngờ chính là phòng của hắn, nhưng là, vì sao hắn lại đem nàng đến phòng của hắn?
Phương Bắc vào đông, thời gian cũng
trở nên ngắn ngủi hơn, bất tri bất giác, phía Tây đã lan tỏa ánh nắng,
xuyên qua cửa sổ chiếu gọi vào trong phòng.
Sau giờ ngọ nhưng vẫn không thấy người nào đến, trừ bốn kẻ đứng như trời trồng ngoài cửa.
Hoàn Nhan Liệt Phong sợ là đang ở cùng Diệp Từ Dung.
Trong bụng có chút đói khát, Vân Hề Hề lúc này mới kinh ngạc phát hiện đã qua một ngày, lại không có bữa cơm nào.
Hoàn Nhan Liệt Phong không phải định cho nàng đói chết đấy chứ?
Vân Hề Hề chậm rãi đi ra cửa, xốc lên tấm rèm thật dày làm bằng lông dê, hướng về thị vệ ở cửa nói: “Không
biết vương gia của các ngươi có phân phó khi nào cho ta dùng cơm không?”
Vân hề Hề dùng tiếng Hán để nói, dù
học nhiều loại ngôn ngữ, nhưng không biết vì sao, Vân Hề Hề vẫn cảm thấy tiếng Hán xong dễ nghe, lại rất tiện.
Thị vệ sửng sốt một chút, liếc nhìn dung nhan của Vân Hề Hề, không khỏi có chút giật mình.
Không đội mũ che khuất gương mặt, Vân Hề Hề phong thái tuyệt luận, mặt ngọc không sót chút gì hiện ra ở trước mặt bọn thị vệ, tuy rằng gương mặt của nàng có dùng nước thuốc, làm cho màu da đen đi, nhưng vẫn là giấu không được dung nhan quốc sắc thiên
hương. Trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đây là nam tử lúc nãy đã bị bọn họ bắt giữ ư? Xác thực là hắn rồi…. nhưng phải là hắn không?
Không thể nghi ngờ, hòa thân công
chúa Diệp Từ Dung là mỹ nhân, ngũ quan của nàng tinh xảo hoàn mỹ, cũng
bởi là vì rất hoàn mỹ, tạo cho người ta một cảm giác không thực.
Mà người trước mặt này, lại là một vẻ đẹp rất tự nhiên, một vẻ đẹp thoát tục xuất trần.
Một nam nữ nhưng lớn lên lại mỹ mạo
như thế, đôi mắt kinh hãi của bọn thị vệ nhanh chống thu lại, chuyển
nhanh thành trào phúng, binh sĩ thảo nguyên đều rất mạnh mẽ, cao to, có
chút xem thường sự nhỏ xinh tuấn mỹ của Vân Hề Hề.
Thật là chủ nào tớ đó.
Thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong cũng cao ngạo không khác gì chủ nhân của mình.
“Vương gia không phân phó, xin thứ cho chúng ta không dám làm bậy.” Nói xong lại lạnh như băng đứng ở đó.
Vân Hề Hề đại mi nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Ngựa của ta đâu? Các ngươi đem hành lý trên ngựa của ta lại đây.”
Vân hề Hề đi xa trong hành lý có lương khô phòng khi nàng đói.
“Việc này thứ cho chúng ta không thể làm chủ.”
Vân Hề Hề trong lòng ảo não, nàng tại sao phải chịu đối đãi như thế. Nếu là Hoàn Nhan Liệt Phong hôm nay
không trở lại, nàng chẳng là phải chịu đói cả đêm ư?
Hương thơm ngào ngạt của hàn mai theo gió đưa tới, Vân Hề Hề trong lòng vui vẻ, nhìn cây đầy hoa, lúm đồng
tiền trên mặt nàng nở rộ.
Vân Hề Hề mỉm cười nói: “Đã không thể no bụng, tại hạ đi dạo trong viện thưởng mai, đều nói ngắm cảnh trừ
cơm, tại hạ muốn thử xem lời kia có thật không.”
Mấy thị vệ nhìn nhau, rốt cục cùng Vân Hề Hề ra khỏi phòng.
Vân Hề Hề khoanh tay chậm rãi đi đến
cây hàn mai, đứng dưới tán hàn mai, nhẹ giọng nói: “Mai tốt, mai thật
tốt, không phải Vân Hề Hề ta tàn nhẫn, có trách thì trách chủ tử của các ngươi lòng dạ nhỏ nhen.”
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ lên thân cây,
hoa vì tác động của chưởng lực liền rơi xuống, hoa rơi đầy trời, bay
loạn trong không trung.
Vân Hề Hề bạch lăng trong tay áo tung ra, hoa rơi xuống bị bạch lăng cuốn lấy, toàn bộ ngưng tụ ở trên bạch
lăng, cứ vậy chảy dài trên bạch lăng màu xanh biếc đủ kiểu trông như một dải lụa màu.
Bạch lăng thu về, một tay áo đầy hoa, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Nhìn lại cây mai kia, một thân trụi lủi, rất thê thảm.
“Ngươi làm gì vậy? Cây kia là hàn mai mà chủ tử ta thích nhất, người đúng là tặc tử!” một thị vệ lạnh lùng
nói, nhưng nhìn đến bộ dạng cười yếu ớt của Vân Hề Hề, bỗng nhiên không
nổi giận được nữa, nàng khí chất thanh tao như hoa, làm gì giống kẻ cắp?
Vân Hề Hề từ trong tay áo lấy ra một
đóa hoa, đưa vào trong miệng, nói: “Đúng là hoa quý, ta còn chưa từng
nếm qua. Chi bằng nhắm nháp thử vị của nó.”
Mấy thị vệ vẻ mặt khổ sở, khẽ lắc
đầu, chỉ trách mình không ngắn hắn lại, hàn mai mà chủ tử yêu quí nhất
bị hủy hoại, là do bọn họ tách trách.
Vân Hề Hề trở lại trong phòng, ngồi ở phía cửa sổ, thưởng thức hàn mai cùng cảnh tuyết trắng rơi, chậm chạp
nếm thử hoa, hưởng thụ.
Hoa này vào miệng hương thơm lan tỏa, dư vị là một chút đắng, nhưng trong đắng có ngọt, tuy hương vị không
thật sự ngon, nhưng cuối cùng vân có thể no bụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook