Khanh Khanh Của Tôi
-
Chương 77
Vợ chồng thâm tình bác bỏ tin đồn tại lễ trao giải, khiến cho cộng đồng mạng xôn xao, hừng hực khí thế hợp sức quật ngã mấy cụm từ “thế thân”. Các phóng viên thân kinh bách chiến thì run cả tay, chen chúc muốn chụp được ảnh tại hiện trường, nhanh chóng gửi tư liệu trực tiếp, chiếm trước tiên cơ.
Ngắn ngủn vài phút, Weibo tê liệt.
Có quá nhiều tin tức nhảy ra, bản thảo ùn ùn không dứt, nhưng trước khi giao diện bị sập, một tấm ảnh xuất hiện với tần suất lớn khiến người người thốt lên sợ hãi.
Màu sắc được điều chỉnh rất dụng tâm.
Trên thảm đỏ dưới màn đêm, một vòng máy quay vây lấy, các phóng viên nhiệt tình tha thiết, vệ sĩ hai bên nghiêm trang mở đường, đều được chỉnh thành hai màu đen trắng.
Chỉ có hai bóng hình thân mật giữa đám đông, là được giữ màu sắc tươi sáng đầy sức sống.
Hoắc Vân Thâm dùng tây trang bọc Ngôn Khanh ôm vào trong lòng, làn váy thướt tha phất phơ quấn quýt ống quần tây, người đàn ông rũ mắt xuống, chuyên chú ngóng nhìn Ngôn Khanh, dường như cả thế giới không liên quan gì đến anh.
Anh vẫn lạnh lùng quyết tuyệt như thế, chỉ là tất cả sự dịu dàng và tình yêu anh đều dành cho một người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Căn bản không có thế thân gì, Hoắc Vân Thâm sẽ không để bất cứ kẻ nào thay thế Vân Khanh, người anh yêu chiều dỗ dành, vẫn luôn là chính cô.
Sự nghi ngờ và chế riễu Ngôn Khanh đều được rửa sạch, cô trở thành nữ minh tinh trên đỉnh cao mà không phải ai cũng có thể với tới.
Là ca sĩ, cô có giọng hát thiên bẩm mà người khác cầu còn không được, toàn bộ album đều tự sáng tác, thành tích thu hoạch được cũng đạt kết quả tuyệt vời, ngay cả nhóm thần tượng nữ nửa đường bị nghi ngờ cũng đi được đến cuối cùng, cách mấy tháng đứng trên sân khấu, cô vẫn là S của Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, không ai có thể sánh bằng.
Là Hoắc phu nhân, lại là mối tình đầu Hoắc tổng đau khổ tìm kiếm, toàn bộ Hoắc thị đều mặc cho cô giương oai. Sự lưu luyến si mê của người đàn ông sắp tràn ra màn hình, trong khoảng thời gian này ai cũng được tận mắt nhìn thấy, trước kia còn có thể bĩu môi nói là Ngôn Khanh tu hú chiếm tổ, nhưng hiện tại thì hay rồi, tất cả đều là vật sở hữu trong lòng bàn tay người ta.
Mấy đại ngôn xa xỉ có tính là gì, hiện giờ xem ra, chỉ cần Ngôn Khanh nguyện ý, cô có thể đi ngang cả giới giải trí.
“Má nó! Sao không nói sớm đi, lăn lộn lâu như thế, hoá ra là siêu cấp ăn vạ[1]!”
[1] Gốc “bính từ” (碰瓷 – 碰 bính: đụng, va phải; 瓷 từ: sứ), nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.
Nhóm anti-fan hành quân lặng lẽ, internet sau một hồi tẩy sạch cũng ngủ yên, dù chính chủ là ai, họ nằm mơ cũng không thể so được với phu nhân Hoắc thị nhà người ta.
Còn có một số người kịp dừng đúng lúc, bí mật thay đổi tài khoản, không biết xấu hổ mà hò hét dưới Weibo Ngôn Khanh: “Khanh Bảo thật ra em là fan CP của chị và Hoắc tổng!”
Cả mạng xã hội ầm ĩ đến đỉnh điểm, vậy mà cuối cùng fan CP vợ chồng thâm tình lại thành người chiến thắng lớn nhất.
“Không phải bảo vợ chồng ngược luyến sao? Còn nói thế thân cơ mà, nói ‘trong đường có thuỷ tinh’ cơ mà! Thấy ngọt là thế nào chưa!”
“Mỗi ngày lo lắng đề phòng chờ ly hôn, kết quả chờ tới bách niên hảo hợp???”
“Nhặt được bảo bối! Mẹ nó từ nay về sau mị không chỉ là fan nữ minh tinh gây ra bao náo động, mà còn cả CP bật tung trần nhà!”
“Cho nên mới nói… Ngôn Khanh đỉnh thế này có gì không xứng để mà không làm fan? Fan các thần tượng khác thì lo lắng năng lực chuyên môn, scandal không được lên sân khấu, không tài nguyên, không địa vị, chịu xa lánh, nếu là fan Ngôn Khanh, tương đương với việc chiến thắng trên vạch xuất phát!”
Số người theo dõi Ngôn Khanh tăng vọt sau một đêm, dưới một số bài đăng Weibo đều là tiếng thét chói tai.
“Mẹ nó quen theo đuổi mấy tiểu hồ già tiểu tác tinh[2] rồi, để cho tôi tới cảm nhận khoái cảm đứng ở đỉnh núi nhìn xuống đám cặn bã cái!”
[2] Tiểu hồ già, tiểu tác tinh (小糊咖, 小作精): Nhân vật trẻ tuổi trong giới giải trí, có tên tuổi siêu tệ, bị nhiều người ghét.
“Cầu phu nhân kinh doanh! Cầu ca hát! Cầu khoe ân ái! Cầu vợ chồng thâm tình hợp thể!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên ngoài địa điểm tổ chức lễ trao giải, xe đã được chuẩn bị sẵn ở cách đó không xa, cửa xe cung kính mở ra.
Sau khi rời khỏi vòng vây của phóng viên, Ngôn Khanh thay đôi giày gót nhọn thành đôi giày nhỏ đế mềm, lễ phục cũng cởi bỏ, mặc chiếc quần ống rộng mềm mại. Trong gió đêm cô vừa đi vừa đá chân lẹp xẹp, giơ di động cho Hoắc Vân Thâm đọc: “Cầu vợ chồng thâm tình hợp thể —”
“Hợp thể?” Đuôi mày Hoắc Vân Thâm khẽ nhếch, thấp giọng nói, “Anh cũng cầu.”
Ngôn Khanh ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, mới phản ứng lại những lời này còn có nghĩa khác.
Hoắc Vân Thâm ý vị thâm trường hỏi: “Thời gian dài như vậy không rảnh lo cho anh, ai đã đồng ý sẽ bồi thường gấp bội?”
Ngôn Khanh mím môi cười.
Cô bận rộn bấy lâu, chính là vì anh mà chuẩn bị buổi biểu diễn và cầm cúp làm sáng tỏ, đưa thì đưa rồi, nhưng trái tim bé bỏng chịu vắng vẻ của chồng cũng rất cần được an ủi.
Vốn… cô cũng chuẩn bị món quà đặc biệt.
Mắt hạnh của Ngôn Khanh lấp lánh ánh nước, liếc anh: “Anh đáp ứng em một chuyện, em liền bồi thường cho anh.”
“Điều kiện nào cũng đáp ứng.”
Cô nắm lấy tay anh: “Thâm Thâm, hôm nay chúng ta về nhà cũ ngủ đi.”
Đó là căn phòng đi thuê ở Giang Bắc, cô với Hoắc Vân Thâm sống trong đó gần một năm kể từ lúc cô đậu đại học. Hạnh phúc và thống khổ của anh đều ở đó, sau khi khôi phục ký ức, cô chưa từng trở về.
Đèn ngoài hiên từ tầng một đến tầng ba vẫn sáng, mọi nơi đều được quét dọn sạch sẽ. Cái cầu thang Ngôn Khanh đã đi qua vô số lần, nhưng bước lên với hồi ức hoàn chỉnh, trái tim lại nhức nhối phát đau.
Ngôn Khanh chậm rãi đi lên trên, sống lưng và đầu gối bỗng bị Hoắc Vân Thâm ôm lấy, sau đó nhấc bổng lên.
“Chân anh vừa mới tốt, đừng mang nặng!”
“Vợ không nặng,” Anh cúi đầu hôn mi mắt cô, giọng nói sàn sạt, “để anh ôm em đi lên, ba năm qua, anh đã nghĩ quá nhiều lần.”
Hốc mắt Ngôn Khanh nóng rực, không giãy giụa, ngoan ngoãn ôm cổ anh, chăm chú lắng nghe nhịp tim anh đập thình thịch theo từng bước chân.
Lên tầng chỉ cần một phút, mười mấy giây mở cửa, sau khi ván cửa đóng lại, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập dây dưa lẫn nhau.
Chìa khóa rơi trên mặt đất, túi xách trong tay Ngôn Khanh cũng nghiêng sang một bên, cô bị đặt lên tủ thấp ngoài huyền quan, lưng dựa vào tường. Hai tay người đàn ông chống hai bên sườn cô, vây cô vào trong góc, hung hăng hôn tới.
Ngôn Khanh không kịp phát ra âm thanh, ý thức đã bị đoạt lấy, đôi môi ướt mềm bị anh ép mở, đầu lưỡi nóng bỏng không biết đủ mà xâm lược tiến vào, vừa tàn nhẫn vừa yêu thương, vạn phần dịu dàng cắn xé cô.
Cô ôm lấy anh đáp lại, liếm nhẹ anh một chút, đổi lại sự run rẩy của anh.
Trái tim Ngôn Khanh vừa sưng vừa chát, cô vuốt ve gáy anh, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn, hàm hồ lẩm bẩm: “Em ở đây, đừng sợ, em thật sự đã trở lại.”
Hoắc Vân Thâm mút môi cô hơi sưng môi, rầu rĩ đáp lời.
Ngôn Khanh kéo túi xách cô ôm một đường, lấy từ bên trong ra một cái hộp hình vuông, đặt trong tay Hoắc Vân Thâm: “Thâm Thâm, anh nhìn xem.”
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm có chút hồng, mở nắp hộp lên, ngón tay căng thẳng.
Hộp lót bông, bên trên bông, là một quả cầu pha lê long lanh hoàn mỹ.
Anh từng có một cái. Vào ngày sinh nhật, Khanh Khanh cười tủm tỉm tặng anh, nói muốn cho anh cả đời viên mãn. Sau đó ngay tại phòng ngủ trong căn nhà này, bị đích thân cô ném vỡ, anh dùng keo thế nào cũng không thể gắn nó đứng thẳng được.
Cái trước mắt, giống hệt như cái trước kia.
Đồ vật nhiều năm trước, muốn tìm thứ giống hệt như vậy rất khó, Khanh Khanh không biết đã tốn bao nhiêu thời gian.
Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, không khỏi muốn khóc, nâng mặt anh lên mổ xuống hai cái, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, đây là quà cho anh, em sẽ khiến anh cả đời viên mãn.”
Giọng anh phát run: “Lần này, giữ lời không?”
“Chắc chắn.” Ngôn Khanh nắm năm ngón tay anh, “Mặc kệ đi đâu, em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh một mình nữa.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng thật mạnh, lập tức nâng cô lên muốn vào phòng. Ngôn Khanh còn có việc lớn phải làm, sợ một khi mở cửa liền không cơ hội tránh anh đi làm, vội vàng đẩy bả vai anh, nhăn chóp mũi tìm lý do: “Em đói bụng, muốn ăn bánh sữa tươi chiên chồng làm.”
Tay anh còn bóp ở trên eo cô, vạt áo vén lên một nửa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Khanh chịu đựng suy nghĩ muốn treo trên người anh không buông, rũ mắt làm nũng: “Muốn — ăn —”
Hoắc Vân Thâm có thể làm gì với vợ mình, còn không phải muốn gì cứ lấy hay sao. Anh đặt cô lên giường, tự tay giúp cô thay quần áo ở nhà thoải mái hơn, cuối cùng sờ thấy mu bàn chân cô hơi lạnh, lại tìm vớ nhung tròng vào cho cô. Sau khi mặc xong hết, còn hôn lên mũi chân mềm mại của cô.
“Ngoan ngoãn chờ,” Ánh mắt anh u ám, “không được nhảy cửa sổ chạy trốn nữa.”
Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại còn mang thù, Ngôn Khanh bật cười niết mặt anh: “Anh đuổi em em cũng không nhảy —”
Cô ngắm chồng vào phòng bếp, rồi nhanh chóng hành động giữa tiếng ồn ào của máy hút mùi. Cô dùng sức kéo mạnh tấm nệm lên, sâu trong cái rương đựng đồ phía dưới, có một hộp nhỏ được giấu ở đó.
Quả nhiên còn, chưa từng bị anh phát hiện.
Ngôn Khanh móc ra, khôi phục giường về nguyên dạng, lặng lẽ lấy cuốn sổ tay từ trong hộp, lật vài trang, mặt trên đều là chữ cái non nớt mượt mà, đây là cuốn nhật ký cô gái nhỏ viết từng nét bút.
Khi đó thể loại viết tay thế này còn chưa phổ biến, cô chỉ biết rằng mình muốn ghi nhớ, nên chọn cuốn sổ đẹp nhất, có cả chữ lẫn ảnh, còn vụng về phác thảo mỗi một lần cô… đến nhà họ Hoắc nhìn thấy Vân Thâm ca ca.
Không sai…
Thời thiếu nữ của cô, tóc thắt bím, tung tăng nhảy nhót đi theo sau anh, trong miệng không e lệ hô to gọi nhỏ, chính là Vân Thâm ca ca.
Toàn bộ quyển sổ, từ năm tuổi mới quen, đến lúc anh bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, lại đến anh cứu cô ngoài trường học, cô đuổi theo anh bám riết không tha, khóc khóc cười cười đều ghi dấu ở bên trong.
Ngôn Khanh lật đến mặt sau, còn dán vài tấm ảnh chụp lén.
Thiếu niên Hoắc Vân Thâm khó thuần, mặt mày lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng ngay tại thời khắc cô chụp lại, anh nhếch khóe miệng, đưa đồ chơi nhỏ cho cô yên lặng cười ngây ngô.
Những thứ anh quên, đều ghi tạc trong cuốn sổ này.
Trước kia cô không đề cập đến, là vì không muốn người yêu biết bản thân từng mất trí nhớ, cảm thấy thua thiệt cô, nhưng hiện tại, cô muốn cho anh biết, là muốn nói với anh, từ trước đến nay anh đều là độc nhất vô nhị của cô, không cần khủng hoảng hay hèn mọn.
Nhưng không thể lập tức cho được…
Cô muốn chọn một nơi chứa đựng nhiều ký ức, làm chuyện lớn.
Ngôn Khanh giấu sổ trong ngắn kéo bàn đầu giường, như không có việc gì chạy ra ngoài xem chồng nấu ăn. Sữa tươi chiên vừa vặn ra khỏi nồi. Hoắc Vân Thâm nhấc Ngôn Khanh đặt lên đùi mình, kiên nhẫn thổi đưa đến miệng cô.
Miếng sữa hơi dài, Ngôn Khanh một ngụm không nuốt hết, cố ý để lại bên ngoài một đoạn, cười sờ soạng môi anh.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm thâm trầm, cắn, chậm rãi hướng về phía trước, cho đến khi dán sát môi cô.
Ngôn Khanh đỏ bừng tai nuốt xuống, nụ hôn cuồng nhiệt của anh bị đè nén: “Khanh Khanh, anh cũng đói.”
Không phải cùng loại đói với cô.
“Đi… tắm rửa…”
Hoắc Vân Thâm dứt khoát bế cô lên, quần áo nhẹ nhàng rơi rớt cả một đường. Lúc bước vào phòng tắm, cô không cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi ngực anh.
Anh một phen vớt lên, vuốt ve đôi chân thon thả đang vòng quanh eo mình.
Đối diện chính là gương phòng tắm, trong mặt kính lớn, thân thể trắng như tuyết của cô gái nhỏ dán lên ngực anh, đôi chân run rẩy quấn quanh eo anh, mềm cứng áp vào nhau thật chặt.
Gân tay Hoắc Vân Thâm kéo căng, khàn giọng dụ dỗ: “Anh thích tư thế này.”
Ngôn Khanh muốn nổ tung, nói năng lộn xộn: “Muốn, muốn đổi một cái khác không —”
Bàn tay nóng bỏng ấn chặt cô, giọng nói từ tính trêu chọc màng tai cô.
“Bảo bối ngoan, thỏa mãn anh.”
Ngắn ngủn vài phút, Weibo tê liệt.
Có quá nhiều tin tức nhảy ra, bản thảo ùn ùn không dứt, nhưng trước khi giao diện bị sập, một tấm ảnh xuất hiện với tần suất lớn khiến người người thốt lên sợ hãi.
Màu sắc được điều chỉnh rất dụng tâm.
Trên thảm đỏ dưới màn đêm, một vòng máy quay vây lấy, các phóng viên nhiệt tình tha thiết, vệ sĩ hai bên nghiêm trang mở đường, đều được chỉnh thành hai màu đen trắng.
Chỉ có hai bóng hình thân mật giữa đám đông, là được giữ màu sắc tươi sáng đầy sức sống.
Hoắc Vân Thâm dùng tây trang bọc Ngôn Khanh ôm vào trong lòng, làn váy thướt tha phất phơ quấn quýt ống quần tây, người đàn ông rũ mắt xuống, chuyên chú ngóng nhìn Ngôn Khanh, dường như cả thế giới không liên quan gì đến anh.
Anh vẫn lạnh lùng quyết tuyệt như thế, chỉ là tất cả sự dịu dàng và tình yêu anh đều dành cho một người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Căn bản không có thế thân gì, Hoắc Vân Thâm sẽ không để bất cứ kẻ nào thay thế Vân Khanh, người anh yêu chiều dỗ dành, vẫn luôn là chính cô.
Sự nghi ngờ và chế riễu Ngôn Khanh đều được rửa sạch, cô trở thành nữ minh tinh trên đỉnh cao mà không phải ai cũng có thể với tới.
Là ca sĩ, cô có giọng hát thiên bẩm mà người khác cầu còn không được, toàn bộ album đều tự sáng tác, thành tích thu hoạch được cũng đạt kết quả tuyệt vời, ngay cả nhóm thần tượng nữ nửa đường bị nghi ngờ cũng đi được đến cuối cùng, cách mấy tháng đứng trên sân khấu, cô vẫn là S của Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ, không ai có thể sánh bằng.
Là Hoắc phu nhân, lại là mối tình đầu Hoắc tổng đau khổ tìm kiếm, toàn bộ Hoắc thị đều mặc cho cô giương oai. Sự lưu luyến si mê của người đàn ông sắp tràn ra màn hình, trong khoảng thời gian này ai cũng được tận mắt nhìn thấy, trước kia còn có thể bĩu môi nói là Ngôn Khanh tu hú chiếm tổ, nhưng hiện tại thì hay rồi, tất cả đều là vật sở hữu trong lòng bàn tay người ta.
Mấy đại ngôn xa xỉ có tính là gì, hiện giờ xem ra, chỉ cần Ngôn Khanh nguyện ý, cô có thể đi ngang cả giới giải trí.
“Má nó! Sao không nói sớm đi, lăn lộn lâu như thế, hoá ra là siêu cấp ăn vạ[1]!”
[1] Gốc “bính từ” (碰瓷 – 碰 bính: đụng, va phải; 瓷 từ: sứ), nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.
Nhóm anti-fan hành quân lặng lẽ, internet sau một hồi tẩy sạch cũng ngủ yên, dù chính chủ là ai, họ nằm mơ cũng không thể so được với phu nhân Hoắc thị nhà người ta.
Còn có một số người kịp dừng đúng lúc, bí mật thay đổi tài khoản, không biết xấu hổ mà hò hét dưới Weibo Ngôn Khanh: “Khanh Bảo thật ra em là fan CP của chị và Hoắc tổng!”
Cả mạng xã hội ầm ĩ đến đỉnh điểm, vậy mà cuối cùng fan CP vợ chồng thâm tình lại thành người chiến thắng lớn nhất.
“Không phải bảo vợ chồng ngược luyến sao? Còn nói thế thân cơ mà, nói ‘trong đường có thuỷ tinh’ cơ mà! Thấy ngọt là thế nào chưa!”
“Mỗi ngày lo lắng đề phòng chờ ly hôn, kết quả chờ tới bách niên hảo hợp???”
“Nhặt được bảo bối! Mẹ nó từ nay về sau mị không chỉ là fan nữ minh tinh gây ra bao náo động, mà còn cả CP bật tung trần nhà!”
“Cho nên mới nói… Ngôn Khanh đỉnh thế này có gì không xứng để mà không làm fan? Fan các thần tượng khác thì lo lắng năng lực chuyên môn, scandal không được lên sân khấu, không tài nguyên, không địa vị, chịu xa lánh, nếu là fan Ngôn Khanh, tương đương với việc chiến thắng trên vạch xuất phát!”
Số người theo dõi Ngôn Khanh tăng vọt sau một đêm, dưới một số bài đăng Weibo đều là tiếng thét chói tai.
“Mẹ nó quen theo đuổi mấy tiểu hồ già tiểu tác tinh[2] rồi, để cho tôi tới cảm nhận khoái cảm đứng ở đỉnh núi nhìn xuống đám cặn bã cái!”
[2] Tiểu hồ già, tiểu tác tinh (小糊咖, 小作精): Nhân vật trẻ tuổi trong giới giải trí, có tên tuổi siêu tệ, bị nhiều người ghét.
“Cầu phu nhân kinh doanh! Cầu ca hát! Cầu khoe ân ái! Cầu vợ chồng thâm tình hợp thể!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên ngoài địa điểm tổ chức lễ trao giải, xe đã được chuẩn bị sẵn ở cách đó không xa, cửa xe cung kính mở ra.
Sau khi rời khỏi vòng vây của phóng viên, Ngôn Khanh thay đôi giày gót nhọn thành đôi giày nhỏ đế mềm, lễ phục cũng cởi bỏ, mặc chiếc quần ống rộng mềm mại. Trong gió đêm cô vừa đi vừa đá chân lẹp xẹp, giơ di động cho Hoắc Vân Thâm đọc: “Cầu vợ chồng thâm tình hợp thể —”
“Hợp thể?” Đuôi mày Hoắc Vân Thâm khẽ nhếch, thấp giọng nói, “Anh cũng cầu.”
Ngôn Khanh ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, mới phản ứng lại những lời này còn có nghĩa khác.
Hoắc Vân Thâm ý vị thâm trường hỏi: “Thời gian dài như vậy không rảnh lo cho anh, ai đã đồng ý sẽ bồi thường gấp bội?”
Ngôn Khanh mím môi cười.
Cô bận rộn bấy lâu, chính là vì anh mà chuẩn bị buổi biểu diễn và cầm cúp làm sáng tỏ, đưa thì đưa rồi, nhưng trái tim bé bỏng chịu vắng vẻ của chồng cũng rất cần được an ủi.
Vốn… cô cũng chuẩn bị món quà đặc biệt.
Mắt hạnh của Ngôn Khanh lấp lánh ánh nước, liếc anh: “Anh đáp ứng em một chuyện, em liền bồi thường cho anh.”
“Điều kiện nào cũng đáp ứng.”
Cô nắm lấy tay anh: “Thâm Thâm, hôm nay chúng ta về nhà cũ ngủ đi.”
Đó là căn phòng đi thuê ở Giang Bắc, cô với Hoắc Vân Thâm sống trong đó gần một năm kể từ lúc cô đậu đại học. Hạnh phúc và thống khổ của anh đều ở đó, sau khi khôi phục ký ức, cô chưa từng trở về.
Đèn ngoài hiên từ tầng một đến tầng ba vẫn sáng, mọi nơi đều được quét dọn sạch sẽ. Cái cầu thang Ngôn Khanh đã đi qua vô số lần, nhưng bước lên với hồi ức hoàn chỉnh, trái tim lại nhức nhối phát đau.
Ngôn Khanh chậm rãi đi lên trên, sống lưng và đầu gối bỗng bị Hoắc Vân Thâm ôm lấy, sau đó nhấc bổng lên.
“Chân anh vừa mới tốt, đừng mang nặng!”
“Vợ không nặng,” Anh cúi đầu hôn mi mắt cô, giọng nói sàn sạt, “để anh ôm em đi lên, ba năm qua, anh đã nghĩ quá nhiều lần.”
Hốc mắt Ngôn Khanh nóng rực, không giãy giụa, ngoan ngoãn ôm cổ anh, chăm chú lắng nghe nhịp tim anh đập thình thịch theo từng bước chân.
Lên tầng chỉ cần một phút, mười mấy giây mở cửa, sau khi ván cửa đóng lại, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập dây dưa lẫn nhau.
Chìa khóa rơi trên mặt đất, túi xách trong tay Ngôn Khanh cũng nghiêng sang một bên, cô bị đặt lên tủ thấp ngoài huyền quan, lưng dựa vào tường. Hai tay người đàn ông chống hai bên sườn cô, vây cô vào trong góc, hung hăng hôn tới.
Ngôn Khanh không kịp phát ra âm thanh, ý thức đã bị đoạt lấy, đôi môi ướt mềm bị anh ép mở, đầu lưỡi nóng bỏng không biết đủ mà xâm lược tiến vào, vừa tàn nhẫn vừa yêu thương, vạn phần dịu dàng cắn xé cô.
Cô ôm lấy anh đáp lại, liếm nhẹ anh một chút, đổi lại sự run rẩy của anh.
Trái tim Ngôn Khanh vừa sưng vừa chát, cô vuốt ve gáy anh, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn, hàm hồ lẩm bẩm: “Em ở đây, đừng sợ, em thật sự đã trở lại.”
Hoắc Vân Thâm mút môi cô hơi sưng môi, rầu rĩ đáp lời.
Ngôn Khanh kéo túi xách cô ôm một đường, lấy từ bên trong ra một cái hộp hình vuông, đặt trong tay Hoắc Vân Thâm: “Thâm Thâm, anh nhìn xem.”
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm có chút hồng, mở nắp hộp lên, ngón tay căng thẳng.
Hộp lót bông, bên trên bông, là một quả cầu pha lê long lanh hoàn mỹ.
Anh từng có một cái. Vào ngày sinh nhật, Khanh Khanh cười tủm tỉm tặng anh, nói muốn cho anh cả đời viên mãn. Sau đó ngay tại phòng ngủ trong căn nhà này, bị đích thân cô ném vỡ, anh dùng keo thế nào cũng không thể gắn nó đứng thẳng được.
Cái trước mắt, giống hệt như cái trước kia.
Đồ vật nhiều năm trước, muốn tìm thứ giống hệt như vậy rất khó, Khanh Khanh không biết đã tốn bao nhiêu thời gian.
Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, không khỏi muốn khóc, nâng mặt anh lên mổ xuống hai cái, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, đây là quà cho anh, em sẽ khiến anh cả đời viên mãn.”
Giọng anh phát run: “Lần này, giữ lời không?”
“Chắc chắn.” Ngôn Khanh nắm năm ngón tay anh, “Mặc kệ đi đâu, em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh một mình nữa.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng thật mạnh, lập tức nâng cô lên muốn vào phòng. Ngôn Khanh còn có việc lớn phải làm, sợ một khi mở cửa liền không cơ hội tránh anh đi làm, vội vàng đẩy bả vai anh, nhăn chóp mũi tìm lý do: “Em đói bụng, muốn ăn bánh sữa tươi chiên chồng làm.”
Tay anh còn bóp ở trên eo cô, vạt áo vén lên một nửa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngôn Khanh chịu đựng suy nghĩ muốn treo trên người anh không buông, rũ mắt làm nũng: “Muốn — ăn —”
Hoắc Vân Thâm có thể làm gì với vợ mình, còn không phải muốn gì cứ lấy hay sao. Anh đặt cô lên giường, tự tay giúp cô thay quần áo ở nhà thoải mái hơn, cuối cùng sờ thấy mu bàn chân cô hơi lạnh, lại tìm vớ nhung tròng vào cho cô. Sau khi mặc xong hết, còn hôn lên mũi chân mềm mại của cô.
“Ngoan ngoãn chờ,” Ánh mắt anh u ám, “không được nhảy cửa sổ chạy trốn nữa.”
Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại còn mang thù, Ngôn Khanh bật cười niết mặt anh: “Anh đuổi em em cũng không nhảy —”
Cô ngắm chồng vào phòng bếp, rồi nhanh chóng hành động giữa tiếng ồn ào của máy hút mùi. Cô dùng sức kéo mạnh tấm nệm lên, sâu trong cái rương đựng đồ phía dưới, có một hộp nhỏ được giấu ở đó.
Quả nhiên còn, chưa từng bị anh phát hiện.
Ngôn Khanh móc ra, khôi phục giường về nguyên dạng, lặng lẽ lấy cuốn sổ tay từ trong hộp, lật vài trang, mặt trên đều là chữ cái non nớt mượt mà, đây là cuốn nhật ký cô gái nhỏ viết từng nét bút.
Khi đó thể loại viết tay thế này còn chưa phổ biến, cô chỉ biết rằng mình muốn ghi nhớ, nên chọn cuốn sổ đẹp nhất, có cả chữ lẫn ảnh, còn vụng về phác thảo mỗi một lần cô… đến nhà họ Hoắc nhìn thấy Vân Thâm ca ca.
Không sai…
Thời thiếu nữ của cô, tóc thắt bím, tung tăng nhảy nhót đi theo sau anh, trong miệng không e lệ hô to gọi nhỏ, chính là Vân Thâm ca ca.
Toàn bộ quyển sổ, từ năm tuổi mới quen, đến lúc anh bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc, lại đến anh cứu cô ngoài trường học, cô đuổi theo anh bám riết không tha, khóc khóc cười cười đều ghi dấu ở bên trong.
Ngôn Khanh lật đến mặt sau, còn dán vài tấm ảnh chụp lén.
Thiếu niên Hoắc Vân Thâm khó thuần, mặt mày lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng ngay tại thời khắc cô chụp lại, anh nhếch khóe miệng, đưa đồ chơi nhỏ cho cô yên lặng cười ngây ngô.
Những thứ anh quên, đều ghi tạc trong cuốn sổ này.
Trước kia cô không đề cập đến, là vì không muốn người yêu biết bản thân từng mất trí nhớ, cảm thấy thua thiệt cô, nhưng hiện tại, cô muốn cho anh biết, là muốn nói với anh, từ trước đến nay anh đều là độc nhất vô nhị của cô, không cần khủng hoảng hay hèn mọn.
Nhưng không thể lập tức cho được…
Cô muốn chọn một nơi chứa đựng nhiều ký ức, làm chuyện lớn.
Ngôn Khanh giấu sổ trong ngắn kéo bàn đầu giường, như không có việc gì chạy ra ngoài xem chồng nấu ăn. Sữa tươi chiên vừa vặn ra khỏi nồi. Hoắc Vân Thâm nhấc Ngôn Khanh đặt lên đùi mình, kiên nhẫn thổi đưa đến miệng cô.
Miếng sữa hơi dài, Ngôn Khanh một ngụm không nuốt hết, cố ý để lại bên ngoài một đoạn, cười sờ soạng môi anh.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm thâm trầm, cắn, chậm rãi hướng về phía trước, cho đến khi dán sát môi cô.
Ngôn Khanh đỏ bừng tai nuốt xuống, nụ hôn cuồng nhiệt của anh bị đè nén: “Khanh Khanh, anh cũng đói.”
Không phải cùng loại đói với cô.
“Đi… tắm rửa…”
Hoắc Vân Thâm dứt khoát bế cô lên, quần áo nhẹ nhàng rơi rớt cả một đường. Lúc bước vào phòng tắm, cô không cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi ngực anh.
Anh một phen vớt lên, vuốt ve đôi chân thon thả đang vòng quanh eo mình.
Đối diện chính là gương phòng tắm, trong mặt kính lớn, thân thể trắng như tuyết của cô gái nhỏ dán lên ngực anh, đôi chân run rẩy quấn quanh eo anh, mềm cứng áp vào nhau thật chặt.
Gân tay Hoắc Vân Thâm kéo căng, khàn giọng dụ dỗ: “Anh thích tư thế này.”
Ngôn Khanh muốn nổ tung, nói năng lộn xộn: “Muốn, muốn đổi một cái khác không —”
Bàn tay nóng bỏng ấn chặt cô, giọng nói từ tính trêu chọc màng tai cô.
“Bảo bối ngoan, thỏa mãn anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook