Edit: Flanty
Ngôn Khanh liếc nhìn di dộng của Hoắc tổng, đầu tiên là khiếp sợ với tài khoản chuyên theo đuổi ngôi sao của anh, sau khi thấy rõ nội dung thì nghẹn cười đến thiếu cả oxy.

Mới bài Weibo đầu tiên đã có giọng điệu khiêu khích như vậy, xứng đáng bị cả tập thể dỗi.

Cô lén nhìn sắc mặt Hoắc Vân Thâm, thấy môi anh kéo căng, gân xanh trên trán nổi lên, thật sự là tức quá rồi, lại cảm thấy anh đáng thương vô cùng.

… Không có ý gì, chỉ là cô không muốn anh khó chịu.

Ngôn Khanh nâng lên tay, sờ đầu anh: “Thâm Thâm, đừng so đo, những người khác đều gọi bậy thôi, chỉ có anh gọi là thật.”

Hoắc Vân Thâm nghiêng nhìn cô, hỏi: “Em đang dỗ anh à?”

Đôi mắt Ngôn Khanh sáng trong: “Đúng vậy, cho nên đừng không vui.”

Lông mày nhíu chặt của Hoắc Vân Thâm giãn ra một chút, nhìn cô, thấp giọng nói: “Em gọi lại anh một tiếng chồng, thế mới chứng minh được anh gọi là thật.”

Mặt Ngôn Khanh đỏ ửng, một lần nữa cảm khái cô thật sự không đấu được Hoắc tổng.

Chỉ cần dăm ba câu là anh đã khiến cô cho ra càng nhiều.

“Không gọi,” Cô phản nghịch, nhắm mắt giả chết khi máy bay cất cánh, “em muốn ngủ.”

Đợi một hồi cũng không nghe thấy Hoắc tổng phản ứng lại, Ngôn Khanh không khỏi bồn chồn, lại không nhịn được mà hé mắt liếc trộm, kết quả nhìn thấy người đàn ông hơi cúi đầu, lông mi đen nhánh rũ xuống rất thấp, môi mím thành một đường thẳng, tủi thân mà không dám để lộ ra ngoài, hết sức chọc tâm.

Ngôn Khanh yên lặng thở dài, cô lại thua rồi.

Đối với anh… cô gần như đã mất đi sức chống cự lúc ban đầu.

Khi nhìn thấy anh ở sân bay, là ngạc nhiên vui mừng, bị thay đổi vé máy bay rồi đồng hành cùng anh, cũng là sung sướng nhiều hơn, thấy anh hơi hụt hẫng một chút là sẽ muốn an ủi.

Sự kháng cự đang không ngừng bị bào mòn, và được thay thế bằng thứ cô không dám đối mặt.

Ngôn Khanh kiềm chế suy nghĩ, cưỡng ép bản thân không nghĩ nữa, theo bản năng, cô ôm lấy khuỷu tay anh, nghiêng người đặt đầu lên vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Chồng, hành trình hơn ba giờ đó, anh cũng ngủ đi.”

Tim cô đập nhanh hơn, không có can đảm nhìn biểu cảm của anh, cảm giác nhiệt độ của anh tới gần, có một tấm chăn đắp lên người cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Khanh Bảo thật ngoan.”

...

Ngôn Khanh quả thực rất ngoan, dựa vào Hoắc Vân Thâm ngủ một lèo cho đến khi máy bay hạ cánh. Lúc ngẩng đầu cổ như muốn đứt lìa, cô cẩn thận phát hiện, Hoắc tổng dường như không hề nhúc nhích, vẫn luôn duy trì tư thế đó, không muốn cô bị đánh thức.

Dẫn tới những lời vốn dĩ muốn khuyên anh, cũng nuốt hết trở lại.

“Trong sự kiện này chắc chắn em rất bận, xung quanh lại nhiều người, rất khó gặp được anh.” Ngôn Khanh hy vọng anh chủ động thay đổi suy nghĩ của mình, “Anh ở đây với em, kỳ thật cũng không có ý nghĩa.”

Hoắc Vân Thâm không mắc câu: “Ngày mai mới là Giáng Sinh, nếu em đuổi anh về, là muốn anh ở nhà phòng không gối chiếc, hay là tăng ca suốt đêm trong văn phòng?”

Anh cố chấp: “Thở cùng một bầu không khí với em, với anh mà nói cũng có ý nghĩa.”

Ngôn Khanh hết cách với anh, dặn dò anh phải cẩn thận đừng để lộ, rồi sau đó xoay người bước xuống máy bay trước. Thời gian hạ cánh của cả đội gần sát với cô, họ hội hợp với nhau ở hành lang rồi cùng ra khỏi sân bay. Người bên ngoài không ai biết bí mật trên đường đi của cô.

Các cô gái đang bàn tán về phần trình diễn tối nay, chỉ có Tô Lê như có như không dò xét Ngôn Khanh, làm cả người cô không được tự nhiên.

Ở cửa ra sân bay vẫn có một lượng lớn người hâm mộ, Tô Lê đã sớm hình thành thói quen, mặt vô cảm mở đường đi về phía trước. Đến đoạn hỗn loạn nhất, trước mắt là biển người đông nghìn nghịt, vô số máy quay, anh ta đột nhiên giảm tốc độ, quay đầu lại vẫy tay: “Tới đây.”

Giọng anh ta dễ nghe, qua lớp khẩu trang lại càng thêm từ tính, khiến các cô gái theo đuổi thần tượng điên cuồng thét chói tai.

Mà hướng anh ta vẫy tay, là nhóm thí sinh do Ngôn Khanh đứng đầu.

Ngôn Khanh sửng sốt, không biết nên đi qua đó hay không.

Tô Lê kiên trì, nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó dời tầm mắt, nhàn nhạt nói với mọi người ở bốn phía: “Cẩn thận, đừng để bị thương, cũng đừng làm tổn thương đến các thí sinh của tôi.”

Bốn chữ “thí sinh của tôi” vừa phát ra, đổi lấy sự sôi trào.

Mọi người đều tròn mắt nhìn, Ngôn Khanh là một trong các thí sinh, nếu cố tình không đi qua đó thì không ổn. Cô dẫn cả đội đến gần, Tô Lê giơ tay lên đặt hờ sau lưng cô, căn bản không tiếp xúc.

Ngôn Khanh nhức đầu.

Tô Lê hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức chịu đựng của fans, tìm chết à. Cho dù anh ta muốn tìm chết, cô thì không.

Thậm chí Ngôn Khanh có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén nào đó từ đằng xa đuổi theo sau lưng, như ngọn lửa thiêu đốt lưng cô.

Xong… chồng hũ giấm lại login.

Hẳn là cô nên tìm một cơ hội nói chuyện với Tô Lê, làm rõ xem rốt cuộc anh ta có ý gì.

Rời khỏi sân bay, ven đường có ba chiếc xe đang chờ, một mình Tô Lê một chiếc. Trước khi lên xe, tầm mắt anh ta lướt qua Ngôn Khanh, Ngôn Khanh sợ tới mức lập tức túm chặt lấy Âu Dương, sợ anh ta lại nói ra cái gì không giống với tính cách vốn có.

Trên xe, Âu Dương che miệng nói nhỏ vào tai cô: “Khanh Bảo, cậu biết không, CP của cậu với thầy Tô tên là Lịch Thanh[1], chỉ có duy nhất cái tên này, là đen xưng[2].”

[1] Lịch Thanh (沥青): nhựa đường, hắc ín

[2] Đen xưng (黑称): chỉ cách xưng hô ác ý của anti-fan đối với minh tinh, thuộc loại chửi bới vô ý thức.

Ngôn Khanh dựng ngón cái: “Cái tên này quá chuẩn xác, quả nhiên là hôi thối.”

Giọng nói vừa phát ra, di động cô rung lên chấn động, là một cuộc gọi từ số lạ.

Ngôn Khanh thuận tay ấn nhận, bên tai truyền đến giọng nam xa lạ, cười ha ha, thở phì phò: “Khanh Bảo, nhìn thấy em ở sân bay, anh còn sờ soạng đuôi tóc của em, em cảm giác được không?”

Ngôn Khanh bị dọa nhảy dựng, nhíu mày hỏi: “Anh là ai, sao biết số điện thoại của tôi.”

“Là fan của em, số điện thoại có thể mua, anh tốn không ít tiền đâu.” Giọng anh ta trơn tuột, “Không có ảnh em, mỗi tối anh đều không ngủ được, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy người thật, dáng dấp thật đẹp.”

Ngôn Khanh vội vàng cúp máy.

Bên kia tiếp tục gọi lại, cô dứt khoát từ chối, đang lúc định tắt nguồn thì một tin nhắn xuất hiện: “Khanh Bảo, sao em không nhận, vừa mới nổi tiếng đã không quý trọng fan hả? Anh thích em vậy mà.”

Âu Dương nhìn thấy, sắc mặt khẽ biến: “Tình huống này là sao, fan cuồng? Tắt nhanh đi, có việc thì dùng của tớ trước, rồi báo một tiếng cho chị An Lan, loại người này không thể nói đạo lý được! Trước kia có một tiền bối trong công ty tớ bị một fan cuồng để mắt tới, còn lẻn vào nhà cơ, siêu dọa người. Nghe nói fan cuồng rất thích tìm những người vừa mới nổi tiếng, bởi vì ít chướng ngại, dễ tiếp xúc gần.”

Ngôn Khanh sởn tóc gáy, vừa xuống xe đã đi tìm An Lan nói chuyện, An Lan an ủi cô: “Loại chuyện này thường có trong giới, không thể loại bỏ được, chị sẽ đổi số điện thoại cho em, đừng quá lo lắng, yên tâm chuẩn bị biểu diễn.”

Quy mô lễ trao giải rất lớn, hậu trường hỗn loạn nhiều người, mà số phòng đơn để hóa trang lại có hạn. Tô Lê được người trong ban tổ chức ra đón, dẫn anh ta vào một phòng riêng. Nhưng khi đến lượt 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, ban tổ chức lại khó xử giải thích: “Thật có lỗi, tạm thời xảy ra chuyện, vốn dĩ đã hứa sẽ phân cho các bạn một phòng đơn và chuyên viên trang điểm riêng nhưng không đủ, chỉ có thể mời các bạn đến khu công cộng.”

Khu công cộng là đại sảnh, trước mắt đã có rất nhiều minh tinh nhỏ và võng hồng[3], thỉnh thoảng lại có ánh mắt hoặc soi mói hoặc thù địch rơi xuống người các cô, có người còn ngồi đó châm chọc: “Hình như rất nổi tiếng, còn không phải cũng chỉ được đãi ngộ như người khác thôi sao.”

[3] Võng hồng (网红): người nổi tiếng trên internet.

An Lan gấp đến độ giậm chân, họ cho rằng bên này ổn thỏa nên chỉ đưa một chuyên gia trang điểm tới, phải chịu trách nhiệm chín người, mà buổi diễn tập sắp bắt đầu, sợ là không kịp.

Trợ lý của Tô Lê vừa vặn chạy ra, “Tô ca nói để các bạn thay phiên nhau vào phòng hóa trang của anh ấy, có thể dùng nhà tạo hình của bọn tôi. Cái đó,” Anh ta gãi đầu, “Ngôn Khanh đi trước, Tô ca nói vị trí C phải chuẩn bị xong sớm một chút.”

Sự dò xét của mọi người xung quanh như có như không dừng trên người Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh khó xử nắm chặt tay, không đi thì chậm trễ cả đội, mà đi thì lại có tin đồn nhảm nhí. Trong lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, một đoàn người hùng hổ tiến vào từ bên ngoài, hấp dẫn sự chú ý của cả sảnh đường. Người phụ nữ giỏi giang dẫn đầu bước đến bắt tay với An Lan: “Xin chào, chúng tôi do Hoắc thị sắp xếp đến đây, phụ trách tạo hình cho các thí sinh đêm nay.”

Giọng cô ấy không thấp, cắn chữ “Hoắc thị” rất rõ ràng.

Ngón tay Ngôn Khanh siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Người này chính là nhà tạo hình vừa mới trang điểm cho cô vào buổi sáng…

Hai chữ “Hoắc thị” vừa phát ra, không gian rộng lớn lâm vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi, mọi người đều nhớ lại trước tên 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》còn có danh xưng Hoắc thị. Ban tổ chức trước đó còn qua loa cho xong, sau khi nhận được thông báo khẩn cấp từ phía trên, đầu đầy mồ hôi chạy tới, bắt tay với An Lan, liên tục nói xin lỗi: “Ngại quá ngại quá, vừa rồi là sơ suất trong công việc, hiện tại có phòng đơn đang trống, tôi lập tức đưa mọi người qua đó.”

Nhà tạo hình đến gần Ngôn Khanh, đưa cho cô một tấm thiếp nhỏ được gấp đôi.

Ngôn Khanh nhẹ nhàng mở ra, mặt trên là nét chữ hào sảng của người đàn ông: “Vợ, đừng quên, anh đã gắn tên lên em, em là cô gái nhà họ Hoắc.”

Buổi biểu diễn tối nay là lần đầu tiên Ngôn Khanh bước lên sân khấu lớn, cô mặc một chiếc váy tua rua màu bạc đứng giữa đội hình. Biểu diễn vũ đạo vốn là khuyết điểm của cô.

Theo dòng ánh sáng, cô không khỏi nhìn về phía khán phòng tối om.

Bởi vì ghế khách quý ở xa, khán phòng cũng cách thật xa, ánh đèn và tiếng hoan hô của người hâm mộ hoà vào nhau, không phân biệt được ai với ai. Nhưng đối diện với cô, ở lan can tầng hai có treo một tấm bảng đèn nháy màu hồng phấn cực kỳ dễ thấy, thắp sáng câu nói khiến cô yên tâm nhất: “Khanh Bảo, anh ở đây.”

Ngôn Khanh cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Fan siêu cấp lớn của cô, chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng có thể khiến cả khán phòng sợ hãi im lặng.

Kết quả là anh cả ngày ăn giấm, nhưng vẫn không quên che chở cho cô, chen chúc trong đám đông mà thắp đèn vì cô.

Cô sẽ không làm anh mất mặt.

Buổi biểu diễn tiến hành vô cùng thuận lợi. Ngôn Khanh trở lại hậu trường, rất muốn tìm một nơi không có ai rồi gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, xong mới chợt nhớ ra di động cô hãy còn tắt, An Lan thì vẫn luôn bận rộn, cũng không rảnh chuẩn bị di động mới cho cô.

Dùng của người khác, cô lại sợ có tai hoạ ngầm, không khỏi hối hận vì đã không mang theo hai cái di động.

Chỉ có thể chờ về đến khách sạn rồi nghĩ cách.

Khách sạn được ban tổ chức lễ trao giải bố trí thống nhất, ngoại trừ yêu cầu đặc biệt, phần lớn khách quý đều ở cùng một nơi. Phòng của Ngôn Khanh ở tầng 16. Sau khi vào cửa, cô thử khởi động lại máy, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nối đuôi nhau mà đến.

Cô vội vàng nhìn một lần, có Hoắc Vân Thâm, nhưng càng nhiều hơn là dãy số xa lạ, số lượng tăng lên như điên, nội dung tin nhắn cũng càng ngày càng quá khích.

Đang nhìn thì có cuộc gọi đến, vẫn là dãy số lạ ấy, Ngôn Khanh không thể làm gì khác, vội ấn tắt máy, vừa vặn nhận được một tin nhắn WeChat hiển thị trên thanh thông báo.

Tô Lê: “Đến cầu thang tầng mười sáu một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Ngôn Khanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen một lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Thật đáng sợ, người nào không biết, quả thực là tinh thần không bình thường.

Cô dẹp đầu óc sang một bên, quyết định đến cuộc hẹn với Tô Lê trước, vừa vặn cô muốn tìm anh ta nói chuyện. Hơn 10 giờ còn có liên hoan của cả đội, sau khi nói chuyện với Tô Lê xong cô sẽ trực tiếp đi tìm An Lan lấy sim điện thoại khác.

Ngôn Khanh thay quần áo che đi các đặc điểm dễ nhận ra, cẩn thận xác định ngoài hành lang không có ai, rồi mới bước vào không gian cầu thang.

Tô Lê đang dựa vào tường hút thuốc, ánh lửa đỏ hơi loé lên. Nghe thấy âm thanh, anh ta ngẩng đầu nhìn Ngôn Khanh chằm chằm, trong mắt có cảm xúc mà cô không hiểu.

Ngôn Khanh vẫn duy trì khoảng cách với anh ta, nhìn vào góc khuất của nóc nhà.

Tô Lê dập điếu thuốc, hơi khàn nói: “Yên tâm, camera tầng này hỏng rồi, sẽ không bị phát hiện.”

Ngôn Khanh mở miệng: “Thầy Tô, có chuyện gì nói thẳng đi, tôi rất cảm ơn anh đã quan tâm tôi, nhưng đừng làm chuyện dễ bị người ta truyền tin đồn thất thiệt.”

Cặp mắt đào hoa tinh xảo của Tô Lê, bình thường lãnh đạm như băng, giờ phút này lại lộ ra một chút đỏ ửng.

Anh ta thấp giọng gọi: “… Vân Khanh.”

Ngôn Khanh ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại, giữa hai đầu lông mày nhíu chặt: “Hoá ra anh vẫn luôn cho rằng tôi là Vân Khanh?”

Tô Lê cười cười, ánh mắt khóa chặt cô: “Tôi không tin trên thế giới lại có hai người giống nhau đến vậy, ngay cả Vân Lăng họ Vân cũng chỉ có ba phần tương tự mà thôi. Cho dù em và Vân Khanh có giọng nói và tính cách khác nhau, tôi cũng nhận định em chính là cô ấy.”

“Nếu không,” Anh ta thả chậm tốc độ, “sao Hoắc Vân Thâm cũng quấn lấy em, sự điên cuồng giống trước kia y như đúc.”

Ánh mắt Ngôn Khanh chuyển lạnh: “Tôi không phải Vân Khanh, nếu anh muốn nói điều này, tôi không còn lời nào để nói với anh.”

Nói xong cô đẩy cửa muốn đi ra ngoài, Tô Lê nặng giọng: “Vân Khanh, anh mặc kệ em mất trí nhớ hay cái gì cũng được, có thể đừng phạm sai lầm hai lần như vậy được không? Hoắc Vân Thâm là một kẻ điên, anh tin là trước kia em bị anh ta cưỡng ép, không có cách nào nên mới ở cùng anh ta, nhưng em quay lại sau ba năm biến mất, vì sao còn ở cùng một chỗ với anh ta!”

Ngôn Khanh tức giận, ngoái đầu lại trừng anh ta: “Ngại quá, tôi thấy anh mới giống kẻ điên.”

Tô Lê bước lên trước, nắm lấy bả vai cô: “Nếu em không nhớ rõ, anh liền nói cho em, Hoắc Vân Thâm đã liên hôn từ bé với em, biết vì sao lại đổi thành anh trai anh ta không? Bởi vì anh ta có bệnh, khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, tâm tư ngoan độc, dòng máu trong thân thể là kẻ điên!”

“Năm tuổi anh ta đã đả thương bảo mẫu, tám tuổi khiến ông nội anh ta, tức gia chủ nhà họ Hoắc lúc ấy phải vào ICU, hoàn toàn không biết hối cải, sau khi bị nhà họ Hoắc trục xuất, người không ra người quỷ ra không quỷ, thấy máu làm niềm vui, trên tay không biết treo mấy mạng người.”

“Về sau anh ta để mắt tới em, từ sớm đến tối đi theo em, ai nói chuyện với em đều bị anh ta trả thù, anh trai anh ta Hoắc Lâm Xuyên, đối tượng liên hôn về sau của em, cũng bởi vì đến trường học nhìn em, em biết hậu quả là gì không?”

Thần kinh Ngôn Khanh nhói lên, cắn răng.

Tô Lê hơi thở gấp: “Người thừa kế danh chính ngôn thuận của Hoắc thị, bị anh ta đánh cho tàn phế nửa người dưới!”

Cổ tay Ngôn Khanh run run.

Tô Lê thấy cô bị tác động, trầm giọng nói: “Còn rất rất nhiều, chuyện của anh ta, ở trong cái vòng tròn nhỏ Hải Thành đều có nghe thấy. Trước kia nhà anh với nhà họ Vân có giao tình, nên biết nhiều hơn một chút.”

“Vân Khanh, anh ta là người như vậy, sao có thể đối xử tối với một người, nhiều nhất chỉ dục vọng khống chế mà thôi! Em bị ép buộc đúng không? Có phải em miễn cưỡng đi theo anh ta không? Nếu em sợ anh ta, anh có thể giúp em!” Tô Lê kích động, “Anh không ngại thái độ của fans và truyền thông, cũng hy vọng em hiểu, cái gì anh cũng nguyện ý làm vì em —”

Trên cầu thang yên tĩnh, trong giây lát có tiếng bước chân vang lên.

Một bậc một bậc, từ trên tầng bước xuống.

Tô Lê cả kinh.

Khách sạn này tầng lầu cao, nhiều thang máy vận hành, sẽ không xuất hiện tình trạng không đủ dùng, huống chi lại là ban đêm, người đi thang bộ đã ít càng thêm ít, nên anh ta mới lựa chọn nơi này.

Ngôn Khanh bình tĩnh nhìn chỗ rẽ của cầu thang tầng 17.

… Là anh.

Anh nghe thấy hết.

Tô Lê vô thức chắn trước mặt Ngôn Khanh, muốn đẩy cô ra ngoài cửa nhưng đã không còn kịp rồi. Người đàn ông với đôi chân thon dài thẳng tắp được bao vây trong chiếc quần tây đen, đang bước xuống từng bậc, tiến vào tầm nhìn của anh ta.

Da đầu Tô Lê không khỏi tê dại, tận mắt nhìn thấy người đàn ông bại lộ dưới ánh đèn, mắt mày đen nhánh âm trầm như chứa đựng tử khí, có thể để anh ta đầu một nơi thân một nẻo.

… Hoắc Vân Thâm.

Giống như anh ta đã tận mắt chứng kiến mấy năm trước, lúc cấp ba, lúc đại học, vây lấy Vân Khanh thật chặt ở bên người, cuồng nhiệt chấp nhất đối với cô, loại điên cuồng không cho phép bất cứ kẻ nào chú ý cô nhiều thêm một chút.

Tuyệt đối không phải là dáng vẻ của một người có tâm lý đủ đầy.

Hoàn toàn phù hợp với lời đồn đãi miêu tả đôi tay vấy máu.

Giọng Tô Lê khô khốc: “Vân Khanh, em đi trước đi.”

“Hoắc tiên sinh,” Cơ bắp anh ta căng cứng, “là tôi gọi Vân Khanh tới, không liên quan đến cô ấy, anh đừng phát hoả với cô ấy.”

Chân Ngôn Khanh có chút không linh hoạt, cô nhìn lướt qua vai Tô Lê, đụng phải đôi mắt u ám của Hoắc Vân Thâm.

Ôi, kỳ thật cũng không thể trách Tô Lê, trạng thái này của anh thật sự quá dọa người.

Đúng như cô dự đoán, cho dù cô không liên hệ được với anh, anh cũng sẽ nghĩ được cách xuất hiện bên cạnh cô. Không phải chạy tới cùng một khách sạn đây sao? Còn chuẩn xác bắt được cô ở cầu thang.

Nếu theo như cách nói của Tô Lê, đó chính là nhìn chằm chằm, theo đuôi, khống chế, biến thái.

Hoắc Vân Thâm bước từng bước đến gần, ngũ quan chìm trong bóng tối, cả người bọc trong hơi thở u ám, làm người khác nhìn thôi đã thấy sợ.

Anh khàn giọng mở miệng: “Lăn ra ngoài.”

Tô Lê chịu đựng kinh sợ, đẩy Ngôn Khanh đi: “Sao em còn không đi! Anh ứng phó với anh ta!”

Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm mỗi một biểu cảm của Ngôn Khanh.

Rốt cuộc Ngôn Khanh cũng có thể cử động được chân, cô quyết đoán đi ra từ phía sau Tô Lê.

Đón nhận ánh mắt không thể tin nổi của Tô Lê, cô một lòng một dạ chạy chậm về phía Hoắc Vân Thâm, đứng trước mặt anh, chủ động giang hai cánh tay, mềm nhũn ôm lấy vòng eo cứng như thép của anh, giọng nói ngọt ngào: “Thâm Thâm, vừa rồi chân em tê rần, không đi được, không phải sợ hãi trốn anh.”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm rung động.

Ngón tay lạnh lẽo cứng rắn kéo cô vào lòng.

Ngôn Khanh cong mắt nhìn anh, trấn an sờ lưng anh, tiện đà quay đầu lại, thân mật dán mặt lên trước ngực Hoắc Vân Thâm, nhìn Tô Lê.

Cô cười tủm tỉm, ánh mắt lại lạnh lùng, nói năng có khí phách: “Thầy Tô, anh lầm rồi, người khác sợ anh ấy, nhưng tôi không sợ. Dù Hoắc Vân Thâm bị các người hình dung khủng bố đến đâu, anh ấy cũng là người đàn ông của tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương