Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
-
Quyển 2 - Chương 1-4: Đứa nhỏ siêu cấp đáng yêu (4)
Edit: Lưu Nguyệt
“ Này, chẳng phải chỉ nhổ vài cây cỏ ở tổ của mày thôi sao? Cũng không phải ăn con của ngươi, có cần đuổi theo tao không dứt thế không?”
Trong rừng rậm, một bóng hình nhỏ bé linh hoạt chạy nhảy trên các cành cây. Sau nàng là con chồn đen cao khoảng năm mét, tốc độ nhanh như tia chớp.
“Được rồi, được rồi.”
Linh Cưu bị đuổi chạy chối chết, tay ném một tấm kính tượng phù, miệng lầm bầm:
“Tao thừa nhận, tao còn cắn trộm một miếng linh châu của con mày.”
Một trận gió thổi sát qua người nàng, một thân cây rộng hai mét bị cưa đổ, vai nhỏ run lên.
“Đúng đúng đúng, không phải một miếng, là tao ăn hết, nhưng chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao? Tao còn chơi với đám con mày một lúc, khiến bọn chúng vui vẻ, một bữa cơm coi như thù lao không phải rất rẻ sao?”
“Gàoo!!!!!”
Chồn đen ở phía sao tức giận gầm gào.
Nó ra ngoài ba ngày mới trở về. Cỏ bên cạnh tổ bị nhổ hết còn không nói làm gì, thế nhưng con nó nằm ủ rũ, đói meo lại bị chà đạp không ra hình dạng.
Nó rõ ràng đã để lại một qủa linh châu đủ cho Tể Tể no bụng năm ngày, thế như trở về lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sao đó nó phát hiện kẻ nhổ trộm cỏ, một chút năng lượng cũng không có thế nhưng lại chạy nhanh vậy.
“ Mẹ nó, mày nghĩ tao không dám đánh mày phải không?”
Linh Cưu phát hiện tần suất nó đánh ra kiếm gió ngày càng cao, động tĩnh cũng càng ngày càng lớn, biết đâu lại dẫn đến loài càng khủng bố khác. Nàng đột ngột dừng lại, đem túi đồ đã to bằng một phần ba thân mình treo lên cây, quay đầu trừng mắt nhìn nhìn chồn đen.
Chồn đen khinh thường nhìn nàng giống như nhìn món điểm tâm tầm thường.
Nó bổ nhào đến nhưng Linh Cưu không chút sợ hãi hay lùi bước.
“Vừa đúng lúc có thể thử sức với tuyệt chiêu Binh Lâm rủa của Tụ Linh cảnh.”
Nếu Linh Cưu còn ở Sinh linh cảnh thì thủ đoạn công kích của nàng không đáng là bao nhưng đến Tụ Linh cảnh thì yếu điểm này sẽ dần dần được cải thiện, Binh Lâm rủa là một trong những chiêu lợi hại nhất.
Hai tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ, một chuỗi chú ngữ thành thực thể xuất hiện quấn quanh thân hình nho nhỏ.
“Binh Lâm! Phụ!”
Trong mắt Linh Cưu xuất hiện tia sáng màu vàng, nàng không chút do dự lao về phía chồn đen.
“Bùm!!!”
Nắm đấm nho nhỏ đánh vào cái chân to lớn của nó.
Ánh mắt chồn đen từ coi thường đến kinh ngạc rồi sợ hãi, thân mình khổng lồ bị đánh bay như một mũi tên.
“Ha ha ha…”
Bé gái cười lớn, quay người ôm lấy cái cây cao cả trăm mét bên cạnh dùng lực nhổ lên, cây đổ ấp xuống phía chồn đen chưa kịp đứng dậy.
Hai mắt chồn đen trừng to giống như nhìn thấy vật gì khủng bố vậy, sau đó cơ thể nó bị quật rồi!
“Rầm! rầm! rầm!!!”
Gốc cây bị Linh Cưu ôm lấy vừa trực tiếp vừa hung tàn đập xuống.
Ai biết được trong lòng Linh Cưu lúc này囧 cỡ nào。
Mẹ nó, Kiếm tiên đâu? Những gì ghi trong truyền thừa rõ ràng không phải là đai lực kim cương đúng không? Phải là kiếm tiên phiêu dật xuất trần đúng không?
Chớp mắt, trong đầu xuất hiện một đoạn giải thích – Binh Lâm rủa sử dụng thần khí ngay bên cạnh, tùy cơ ứng biến!
Đi chết đi! Tốt nhất đừng gọi là Thần côn công pháp, gọi là thần lừa công pháp đi! Ngay cả bản thân cũng bị lừa!
Cuối cùng gốc gây trăm mét cũng không chịu nổi nữa bị gãy nát, bóng đen lao vút về một bên.
“Ha ha ha ha, súc sinh chạy đi đâu!!!!!!!!!!”
Tiếng cười ngông cuồng không ngừng, lanh lảnh giống như tiếng rống của con thú nhỏ, dưới chân chợt lóe ánh sáng vàng, tay nhỏ nắm lấy đuôi thú. Nàng phát hiện một tay không nắm hết đuôi nó đành dùng cả hai tay ôm lấy.
“Ngao ô!!!!!!!!!!! “
Chồn đen quay đầu vừa sợ vừa tức nhìn Linh Cưu.
Nó cũng không biết tại sao, vừa mới còn hiền lành giống như con thỏ nhỏ chớp mắt sao lại trở nên khủng bố như vậy?
Chẳng lẽ kẻ này là con của khỉ đột ma vương sức mạnh phi thường? ( Nguyệt: Ặc đại khái là vậy đi, tên con thú này rất hoa lệ rất khó hiểu nên Nguyệt giản lược thành vậy x.x)
Nhưng nó chưa nghe ai nói con của khỉ đột ma vương lại giống nhân loại như vậy.
Trên người kẻ này cũng không hề có chút hơi thở của khỉ đột ma vương, tuy rằng hung hãn nhưng lại tràn ngập khí thế chính nghĩa.
“Hừ hừ hừ, ai bảo ngươi đuổi ta, xem ta đập bẹp ngươi!”
Hai mắt Linh Cưu cong cong, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu, trong mắt có ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện hệt như đứa nhỏ ham chơi.
Nhưng ai biết rằng đồ chơi của nàng là con chon đen to gấp nàng vài lần!
“Hu hu hu hu~”
Hai chân bé gái đạp đất, hai tay nắm chặt lấy đuôi thú, quay tròn tại chỗ. (Nguyệt: *bịt mắt khỗng nỡ nhìn*_sau đó *hai tay chống hông chỉ kẻ nào đó, quát*: Truyện này do ta dịch, chỉ đăng tại d.d.le.quy.don. kẻ nào đem đi chỗ khác không yên với ta, ta sẽ đình chỉ công tác, hừ hừ hừ…..)
“Ngao ô ô ô…….”
Chồn đen bị nhấc lên khỏi mặt đất, thê lương gào rú.
Quay được một lúc hai tay bé gái nắm lấy đuôi chồn đập xuống đất.
“Rầm!!!” Một hố lớn.
Sau đó lại đập.
“Rầm!!!” Lại một hố lớn.
Tiếp tục đập.
“Rầm! rầm! rầm!”
Trong góc rừng rậm này chỉ còn lại những tiếng đập hung tàn đứt quãng.
“Phù.”
Linh Cưu ném chiếc đuôi trong tay, ánh sáng màu vàng trong mắt đã biến mất hoàn toàn, nàng đặt mông ngồi trên đất, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
“Linh lực tầng tám nha… Binh Lâm rủa lợi hại nhưng tiêu hao cũng rất lớn.”
Nhưng sau khi nhìn chồn đen đầy máu me trên đất nàng lập tức mỉm cười.
“Hì hì , nhưng mà cũng chẳng lỗ vốn, thứ tốt trên người nó đủ bù lại rồi.”
Để tránh cho chồn đen chết lâu năng lượng tiêu tán, Linh Cưu lê thân xác mệt mỏi đến gầnđể tay lên trán nó, dần dần trong tay nàng xuất hiện viên ngọc màu xám xanh.
“Dù sao cũng là dã thú, năng lượng phải qua luyện chế mới hấp thu được.”
Linh Cưu lầm bầm một mình, rút dao lột da thú.
“Chồn lớn, có trách thì trách mi hẹp hòi, mọi người chung sống hòa bình không phải tốt sao?”
Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ thấy vô cùng kinh dị. Bé gái nho nhỏ tay cầm dao nhanh nhẹn lột da một con chồn cao đến năm mét, miệng lầm bầm giống như đọc kinh siêu độ cho nó. Nhưng nếu là siêu độ cho nó, sao còn lột da người ta?
“Chồn lớn, tục ngữ nói ân quả báo ứng, ta và mi coi như có duyên, ta lấy da mi làm tay nải vậy thì hỏa tang mi làm hồi báo vậy.”
Linh Cưu lột da xong xem xét thấy tuy hơi nặng nhưng rất bền. lớp lông đen óng mượt cũng rất đẹp, vừa có thể làm tay nải vừa có thể làm thảm để ngủ.
Ngay khi nàng cầm bùa hỏa định ném vào gấu đen thì chợt thấy gấu trúc đáng yêu đang nằm trên cây bên phải.
Hai chân sau của nó lơ lửng trong không khí, hai chân trước bò trên cành cây giống như muốn núp sau cành cây luôn. Cái đầu tròn tròn thò ra ngó nghiêng. Lúc này này nó đang trừng mắt nhìn Linh Cưu, cái miệng lúc bình thường chẳng thấy đang há ra, rõ ràng là bộ dạng há hốc miệng kinh ngạc.
“……”Linh Cưu.
Tên nhóc này nhìn trộm lâu chưa vậy? Nói cách khác bộ dạng đại lực kim cương囧 của nàng bị một cầm thú nhìn thấy hết rồi?
Rốt cuộc có cần giết thú diệt khẩu không? Cần không? Cần không?
Linh Cưu nghiêng đầu, nàng giống như nghe được âm thanh gì đó vội vàng ôm da chồn leo lên cái cây vừa rồi, túm lấy bao đồ vừa nãy trên trên đó nhanh chóng chạy đi.
Gấu mèo nghiêng đầu, cái miệng mở ra lại ngậm lại, hai chân trước gãi đầu:
“Y nha?”
Sau đó lại nhìn đống tro bên dưới đất, bốn chân duỗi ra lại bay theo bóng dáng Linh Cưu.
“ Này, chẳng phải chỉ nhổ vài cây cỏ ở tổ của mày thôi sao? Cũng không phải ăn con của ngươi, có cần đuổi theo tao không dứt thế không?”
Trong rừng rậm, một bóng hình nhỏ bé linh hoạt chạy nhảy trên các cành cây. Sau nàng là con chồn đen cao khoảng năm mét, tốc độ nhanh như tia chớp.
“Được rồi, được rồi.”
Linh Cưu bị đuổi chạy chối chết, tay ném một tấm kính tượng phù, miệng lầm bầm:
“Tao thừa nhận, tao còn cắn trộm một miếng linh châu của con mày.”
Một trận gió thổi sát qua người nàng, một thân cây rộng hai mét bị cưa đổ, vai nhỏ run lên.
“Đúng đúng đúng, không phải một miếng, là tao ăn hết, nhưng chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao? Tao còn chơi với đám con mày một lúc, khiến bọn chúng vui vẻ, một bữa cơm coi như thù lao không phải rất rẻ sao?”
“Gàoo!!!!!”
Chồn đen ở phía sao tức giận gầm gào.
Nó ra ngoài ba ngày mới trở về. Cỏ bên cạnh tổ bị nhổ hết còn không nói làm gì, thế nhưng con nó nằm ủ rũ, đói meo lại bị chà đạp không ra hình dạng.
Nó rõ ràng đã để lại một qủa linh châu đủ cho Tể Tể no bụng năm ngày, thế như trở về lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sao đó nó phát hiện kẻ nhổ trộm cỏ, một chút năng lượng cũng không có thế nhưng lại chạy nhanh vậy.
“ Mẹ nó, mày nghĩ tao không dám đánh mày phải không?”
Linh Cưu phát hiện tần suất nó đánh ra kiếm gió ngày càng cao, động tĩnh cũng càng ngày càng lớn, biết đâu lại dẫn đến loài càng khủng bố khác. Nàng đột ngột dừng lại, đem túi đồ đã to bằng một phần ba thân mình treo lên cây, quay đầu trừng mắt nhìn nhìn chồn đen.
Chồn đen khinh thường nhìn nàng giống như nhìn món điểm tâm tầm thường.
Nó bổ nhào đến nhưng Linh Cưu không chút sợ hãi hay lùi bước.
“Vừa đúng lúc có thể thử sức với tuyệt chiêu Binh Lâm rủa của Tụ Linh cảnh.”
Nếu Linh Cưu còn ở Sinh linh cảnh thì thủ đoạn công kích của nàng không đáng là bao nhưng đến Tụ Linh cảnh thì yếu điểm này sẽ dần dần được cải thiện, Binh Lâm rủa là một trong những chiêu lợi hại nhất.
Hai tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ, một chuỗi chú ngữ thành thực thể xuất hiện quấn quanh thân hình nho nhỏ.
“Binh Lâm! Phụ!”
Trong mắt Linh Cưu xuất hiện tia sáng màu vàng, nàng không chút do dự lao về phía chồn đen.
“Bùm!!!”
Nắm đấm nho nhỏ đánh vào cái chân to lớn của nó.
Ánh mắt chồn đen từ coi thường đến kinh ngạc rồi sợ hãi, thân mình khổng lồ bị đánh bay như một mũi tên.
“Ha ha ha…”
Bé gái cười lớn, quay người ôm lấy cái cây cao cả trăm mét bên cạnh dùng lực nhổ lên, cây đổ ấp xuống phía chồn đen chưa kịp đứng dậy.
Hai mắt chồn đen trừng to giống như nhìn thấy vật gì khủng bố vậy, sau đó cơ thể nó bị quật rồi!
“Rầm! rầm! rầm!!!”
Gốc cây bị Linh Cưu ôm lấy vừa trực tiếp vừa hung tàn đập xuống.
Ai biết được trong lòng Linh Cưu lúc này囧 cỡ nào。
Mẹ nó, Kiếm tiên đâu? Những gì ghi trong truyền thừa rõ ràng không phải là đai lực kim cương đúng không? Phải là kiếm tiên phiêu dật xuất trần đúng không?
Chớp mắt, trong đầu xuất hiện một đoạn giải thích – Binh Lâm rủa sử dụng thần khí ngay bên cạnh, tùy cơ ứng biến!
Đi chết đi! Tốt nhất đừng gọi là Thần côn công pháp, gọi là thần lừa công pháp đi! Ngay cả bản thân cũng bị lừa!
Cuối cùng gốc gây trăm mét cũng không chịu nổi nữa bị gãy nát, bóng đen lao vút về một bên.
“Ha ha ha ha, súc sinh chạy đi đâu!!!!!!!!!!”
Tiếng cười ngông cuồng không ngừng, lanh lảnh giống như tiếng rống của con thú nhỏ, dưới chân chợt lóe ánh sáng vàng, tay nhỏ nắm lấy đuôi thú. Nàng phát hiện một tay không nắm hết đuôi nó đành dùng cả hai tay ôm lấy.
“Ngao ô!!!!!!!!!!! “
Chồn đen quay đầu vừa sợ vừa tức nhìn Linh Cưu.
Nó cũng không biết tại sao, vừa mới còn hiền lành giống như con thỏ nhỏ chớp mắt sao lại trở nên khủng bố như vậy?
Chẳng lẽ kẻ này là con của khỉ đột ma vương sức mạnh phi thường? ( Nguyệt: Ặc đại khái là vậy đi, tên con thú này rất hoa lệ rất khó hiểu nên Nguyệt giản lược thành vậy x.x)
Nhưng nó chưa nghe ai nói con của khỉ đột ma vương lại giống nhân loại như vậy.
Trên người kẻ này cũng không hề có chút hơi thở của khỉ đột ma vương, tuy rằng hung hãn nhưng lại tràn ngập khí thế chính nghĩa.
“Hừ hừ hừ, ai bảo ngươi đuổi ta, xem ta đập bẹp ngươi!”
Hai mắt Linh Cưu cong cong, môi hồng răng trắng vô cùng đáng yêu, trong mắt có ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện hệt như đứa nhỏ ham chơi.
Nhưng ai biết rằng đồ chơi của nàng là con chon đen to gấp nàng vài lần!
“Hu hu hu hu~”
Hai chân bé gái đạp đất, hai tay nắm chặt lấy đuôi thú, quay tròn tại chỗ. (Nguyệt: *bịt mắt khỗng nỡ nhìn*_sau đó *hai tay chống hông chỉ kẻ nào đó, quát*: Truyện này do ta dịch, chỉ đăng tại d.d.le.quy.don. kẻ nào đem đi chỗ khác không yên với ta, ta sẽ đình chỉ công tác, hừ hừ hừ…..)
“Ngao ô ô ô…….”
Chồn đen bị nhấc lên khỏi mặt đất, thê lương gào rú.
Quay được một lúc hai tay bé gái nắm lấy đuôi chồn đập xuống đất.
“Rầm!!!” Một hố lớn.
Sau đó lại đập.
“Rầm!!!” Lại một hố lớn.
Tiếp tục đập.
“Rầm! rầm! rầm!”
Trong góc rừng rậm này chỉ còn lại những tiếng đập hung tàn đứt quãng.
“Phù.”
Linh Cưu ném chiếc đuôi trong tay, ánh sáng màu vàng trong mắt đã biến mất hoàn toàn, nàng đặt mông ngồi trên đất, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
“Linh lực tầng tám nha… Binh Lâm rủa lợi hại nhưng tiêu hao cũng rất lớn.”
Nhưng sau khi nhìn chồn đen đầy máu me trên đất nàng lập tức mỉm cười.
“Hì hì , nhưng mà cũng chẳng lỗ vốn, thứ tốt trên người nó đủ bù lại rồi.”
Để tránh cho chồn đen chết lâu năng lượng tiêu tán, Linh Cưu lê thân xác mệt mỏi đến gầnđể tay lên trán nó, dần dần trong tay nàng xuất hiện viên ngọc màu xám xanh.
“Dù sao cũng là dã thú, năng lượng phải qua luyện chế mới hấp thu được.”
Linh Cưu lầm bầm một mình, rút dao lột da thú.
“Chồn lớn, có trách thì trách mi hẹp hòi, mọi người chung sống hòa bình không phải tốt sao?”
Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ thấy vô cùng kinh dị. Bé gái nho nhỏ tay cầm dao nhanh nhẹn lột da một con chồn cao đến năm mét, miệng lầm bầm giống như đọc kinh siêu độ cho nó. Nhưng nếu là siêu độ cho nó, sao còn lột da người ta?
“Chồn lớn, tục ngữ nói ân quả báo ứng, ta và mi coi như có duyên, ta lấy da mi làm tay nải vậy thì hỏa tang mi làm hồi báo vậy.”
Linh Cưu lột da xong xem xét thấy tuy hơi nặng nhưng rất bền. lớp lông đen óng mượt cũng rất đẹp, vừa có thể làm tay nải vừa có thể làm thảm để ngủ.
Ngay khi nàng cầm bùa hỏa định ném vào gấu đen thì chợt thấy gấu trúc đáng yêu đang nằm trên cây bên phải.
Hai chân sau của nó lơ lửng trong không khí, hai chân trước bò trên cành cây giống như muốn núp sau cành cây luôn. Cái đầu tròn tròn thò ra ngó nghiêng. Lúc này này nó đang trừng mắt nhìn Linh Cưu, cái miệng lúc bình thường chẳng thấy đang há ra, rõ ràng là bộ dạng há hốc miệng kinh ngạc.
“……”Linh Cưu.
Tên nhóc này nhìn trộm lâu chưa vậy? Nói cách khác bộ dạng đại lực kim cương囧 của nàng bị một cầm thú nhìn thấy hết rồi?
Rốt cuộc có cần giết thú diệt khẩu không? Cần không? Cần không?
Linh Cưu nghiêng đầu, nàng giống như nghe được âm thanh gì đó vội vàng ôm da chồn leo lên cái cây vừa rồi, túm lấy bao đồ vừa nãy trên trên đó nhanh chóng chạy đi.
Gấu mèo nghiêng đầu, cái miệng mở ra lại ngậm lại, hai chân trước gãi đầu:
“Y nha?”
Sau đó lại nhìn đống tro bên dưới đất, bốn chân duỗi ra lại bay theo bóng dáng Linh Cưu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook