Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
-
Quyển 1 - Chương 14: Phiền phức tới rồi
“Tránh ra! Ta có chuyện gấp tìm đại ca, nếu như ngươi làm chậm trễ chuyện của ta, các ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm hay không?”
Lúc Linh Cưu và Tống Tuyết Y đang dùng bữa sáng, âm thanh ồn ào mơ hồ truyền đến phá vỡ sự yên lặng hài hòa giữa hai người.
Đến rồi! Nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc của thiếu niên, suy nghĩ của Linh Cưu khẽ động, đáy mắt chợt lóe hào quang, linh động trong suốt hơn bình thường.
Vẻ mặt của Tống Tuyết Y bị che giấu đằng sau mặt nạ, không ai biết trong bụng hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn động tác không có dấu hiệu muốn ngừng lại của hắn liền biết, hắn không đem chuyện xảy ra ở bên ngoài để vào trong mắt.
Hà Nghiên tự mình đi ra bên ngoài, khoảng chừng ba ly trà nàng ta đã trở về, ánh mắt phức tạp liếc qua người Linh Cưu, đi tới bên cạnh Tống Tuyết Y nhỏ giọng: “Đại thiếu gia, chuyện này có liên quan tới Cưu chủ nhân.” Những lời này thành công khiến cho động tác ăn cháo của Tống Tuyết Y dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nghe Hà Nghiên nói: “Tam thiếu gia nói, Tử Hà ngọc bội của hắn bị Cưu chủ nhân trộm.”
“Lách cách.” Cái muỗng rơi vào bên trong bát, Linh Cưu làm ra bộ dạng phản ứng nên có của trẻ nhỏ, mở to mắt vô tội, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không có trộm đồ gì hết á.”
Tống Tuyết Y nhìn thấy cái muỗng của nàng chìm vào trong bát, rõ ràng là không thể dùng tiếp được, bèn dùng muỗng của mình múc cháo đút tới bên môi bé, cười nói: “Không. Đến! Ta cho Cưu Nhi.”
Linh Cưu không biết nói gì. Hà Nghiên thì cau mày: “Đại thiếu gia, chuyện này…”
“Cưu Nhi đã nói không có trộm.” Tống Tuyết Y chờ một hồi không thấy Linh Cưu há miệng ăn cháo, liền đem muỗng để vào trong bát, lại múc một muỗng cháo âm ấm khác đưa tới môi bé, thấy Hà Nghiên còn lần lựa không chịu đi: “Lời ta nói, ngươi không có nghe à?”
Giọng nói của thiếu niên vẫn trong sạch mượt mà như dòng suối chảy qua khe núi, chậm rãi trôi chảy không có một chút áp lực hay đe dọa nào. Thế mà Linh Cưu lại phát hiện mặt mũi của Hà Nghiên thay đổi, thấy bộ dạng của nàng ta giống như đứng không vững suýt chút nữa quỳ xuống, liền nói không dám, sau đó xoay người đi ra ngoài xử lí chuyện Tống Lưu Giác.
“Cưu Nhi, ghét bỏ ta sao?” Lần thứ hai, Tống Tuyết Y để muỗng lại trong bát, rồi lại múc cháo đưa tới bên môi Linh Cưu.
Động tác của hắn không có gượng ép và cố chấp, tự nhiên khiến người ta cảm thấy cho dù có cự tuyết hắn nhiều lần, hắn cũng sẽ không tức giận, lại càng không dễ dàng bỏ cuộc.
Bấy giờ, Linh Cưu mới chịu há mồm ăn, sau khi nuốt xong mới hỏi hắn: “Ta nói ta không có trộm, ngươi tin không?”
“Tin.” Tống Tuyết Y tự nhiên đáp, múc muỗng cháo khác cho nàng.
Linh Cưu ăn tiếp tục, ánh mắt long lanh, hai con ngươi cong cong cười đến hồn nhiên, để lộ hàm răng trắng tinh, đối với hắn nói: “Nếu như ta nói Tử Hà ngọc bội ở trên người ta thì thế nào?”
Tay Tống Tuyết Y lại múc cháo đút cho nàng, giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu ở trên người Linh Cưu thì không phải trộm, đó chính là lấy một cách quang minh chính đại.”
“Phốc.” Linh Cưu phun cháo ra. May là nàng có tự giác không có phun lên bàn ăn, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tống Tuyết Y: “Hiện tại ta phát hiện, ngươi không có đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta!”
Bề ngoài, Tống Tuyết không có bất kì biến đổi nào, trên thực tế nội tâm của hắn có chút phập phồng. Bản thân của hắn không có tốt đẹp, có phải hay không hắn làm cho Linh Cưu thất vọng, sau đó xa cách hắn?
"Nhưng mà. . . Ta thích." Lần nữa há miệng ăn cháo do Tống Tuyết Y đút tới, con ngươi nhấc lên không chút nào mất tự nhiên cười to: “Không phải trộm mà là lấy một cách quang minh chính đại, thật mệt ngươi còn nói ra được! Không bằng trực tiếp nói cướp đi, ha ha!”
Trong lòng Tống Tuyết Y có chút kinh ngạc, lần nào bé cũng khiến hắn kinh hỉ và cảm thấy bé không giống người thường, nhưng hắn không thể nói ra khác ở chỗ nào. Càng ở chung với bé, loại cảm giác này lại càng nồng đậm, đồng thời cũng rất phù hợp với khẩu vị của hắn, khiến hắn thích, giống như hiện tại
Nụ cười của bé không chút rụt rè và thu liễm, mặt mày hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, cơ thể còn nhấp nhô theo tiếng cười. Hành động như vậy nếu bị chúng nữ tử trong đại gia tộc nhìn thấy chắc chắn sẽ cho là bé không có lễ phép, huống hồ đang lúc ăn cơm còn bày ra dáng vẻ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Tuyết Y chưa bao giờ nhìn thấy cô bé như thế, hắn được giáo dục rằng những cố bé có hành vi như vậy là sai. Cố tình hắn chỉ kinh ngạc một chút, liền không nhịn được cười to. Cảm thấy bé con cười thật đáng yêu, thật xinh xắn, vẫn xán lạn như hoa xuân, lại tràn ngập sức sống bừng bừng, khiến cho tâm trạng của hắn cũng tung bay sống động theo, xuất hiện hứng thú không cách nào bỏ qua.
“Cưu Nhi vẫn nên cười như vậy, không chút nào kiêng kị tỏa ra ánh sáng chói lọi thuộc về ngươi.” Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tống Tuyết Y, đồng thời xuất hiện suy nghĩ phải cố gắng làm mọi chuyện để nụ cười của bé được duy trì mãi mãi.
Lúc Tống Lưu Giác xông vào, nhìn thấy bức họa trước mắt này, thiếu niên cao gầy mặc bạch y ngồi kề bên bé cưng mặc thanh y. Bé cưng mặc thanh y cười xán lạn như mùa xuân, thiếu niên mang mặt nạ nghiêng đầu nhìn bé, không thấy ánh mắt của hắn, từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp yên bình của hắn.
Hình ảnh ấm cúng này thật đẹp, khiến người ta không đành lòng phá hư.
Tống Lưu Giác sửng sốt, sau đó cau mày, không vui hừ một tiếng, hắn càng muốn phá vỡ hình ảnh hắn cảm thấy ngứa mắt này: “Đại đường ca, xem ra tam đệ quấy rầy ngươi ăn sáng rồi?”
Hôm qua thấy tiểu nha đầu này, tại sao nàng không cười rực rỡ như vậy với hắn? Còn cái con bệnh này nữa, cư nhiên lại để cho mộ nha đầu ngồi ngang với mình, lại còn đối xử dịu dàng với nàng, tại sao chưa bao giờ thấy y đối với chính mình như thế? Mỗi lần gặp nhau y đều bày ra bộ dạng lạnh nhạt, khiến cho hắn không dám lại gần. Chẳng lẽ chính hắn đường đường là Tam thiếu gia của Tống gia, em họ thân ái của y, kém hơn một con nha đầu sao?
Suy nghĩ trong đầu Tống Lưu Giác không ngừng nổi lên, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm hai người Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y thấy Linh Cưu không có ý định ăn nữa nên bỏ muỗng xuống, nghiêng đầu nhìn Tống Lưu Giác lạnh lạnh nói: “Không sao.”
Tống Lưu Giác dường như đoán chắc Tống Tuyết Y sẽ nói như vậy, cười cười vung tay lên đối với người ở phía sau nói: “Đem nha đầu kia bắt lại cho bản thiếu gia!”
Hai gã hộ vệ nghe lệnh chạy lên, nửa đường bị bọn người Hà Nghiên ngăn lại: “Tam thiếu gia, nơi này là Tuyết Viện.”
Lúc Linh Cưu và Tống Tuyết Y đang dùng bữa sáng, âm thanh ồn ào mơ hồ truyền đến phá vỡ sự yên lặng hài hòa giữa hai người.
Đến rồi! Nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc của thiếu niên, suy nghĩ của Linh Cưu khẽ động, đáy mắt chợt lóe hào quang, linh động trong suốt hơn bình thường.
Vẻ mặt của Tống Tuyết Y bị che giấu đằng sau mặt nạ, không ai biết trong bụng hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn động tác không có dấu hiệu muốn ngừng lại của hắn liền biết, hắn không đem chuyện xảy ra ở bên ngoài để vào trong mắt.
Hà Nghiên tự mình đi ra bên ngoài, khoảng chừng ba ly trà nàng ta đã trở về, ánh mắt phức tạp liếc qua người Linh Cưu, đi tới bên cạnh Tống Tuyết Y nhỏ giọng: “Đại thiếu gia, chuyện này có liên quan tới Cưu chủ nhân.” Những lời này thành công khiến cho động tác ăn cháo của Tống Tuyết Y dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nghe Hà Nghiên nói: “Tam thiếu gia nói, Tử Hà ngọc bội của hắn bị Cưu chủ nhân trộm.”
“Lách cách.” Cái muỗng rơi vào bên trong bát, Linh Cưu làm ra bộ dạng phản ứng nên có của trẻ nhỏ, mở to mắt vô tội, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không có trộm đồ gì hết á.”
Tống Tuyết Y nhìn thấy cái muỗng của nàng chìm vào trong bát, rõ ràng là không thể dùng tiếp được, bèn dùng muỗng của mình múc cháo đút tới bên môi bé, cười nói: “Không. Đến! Ta cho Cưu Nhi.”
Linh Cưu không biết nói gì. Hà Nghiên thì cau mày: “Đại thiếu gia, chuyện này…”
“Cưu Nhi đã nói không có trộm.” Tống Tuyết Y chờ một hồi không thấy Linh Cưu há miệng ăn cháo, liền đem muỗng để vào trong bát, lại múc một muỗng cháo âm ấm khác đưa tới môi bé, thấy Hà Nghiên còn lần lựa không chịu đi: “Lời ta nói, ngươi không có nghe à?”
Giọng nói của thiếu niên vẫn trong sạch mượt mà như dòng suối chảy qua khe núi, chậm rãi trôi chảy không có một chút áp lực hay đe dọa nào. Thế mà Linh Cưu lại phát hiện mặt mũi của Hà Nghiên thay đổi, thấy bộ dạng của nàng ta giống như đứng không vững suýt chút nữa quỳ xuống, liền nói không dám, sau đó xoay người đi ra ngoài xử lí chuyện Tống Lưu Giác.
“Cưu Nhi, ghét bỏ ta sao?” Lần thứ hai, Tống Tuyết Y để muỗng lại trong bát, rồi lại múc cháo đưa tới bên môi Linh Cưu.
Động tác của hắn không có gượng ép và cố chấp, tự nhiên khiến người ta cảm thấy cho dù có cự tuyết hắn nhiều lần, hắn cũng sẽ không tức giận, lại càng không dễ dàng bỏ cuộc.
Bấy giờ, Linh Cưu mới chịu há mồm ăn, sau khi nuốt xong mới hỏi hắn: “Ta nói ta không có trộm, ngươi tin không?”
“Tin.” Tống Tuyết Y tự nhiên đáp, múc muỗng cháo khác cho nàng.
Linh Cưu ăn tiếp tục, ánh mắt long lanh, hai con ngươi cong cong cười đến hồn nhiên, để lộ hàm răng trắng tinh, đối với hắn nói: “Nếu như ta nói Tử Hà ngọc bội ở trên người ta thì thế nào?”
Tay Tống Tuyết Y lại múc cháo đút cho nàng, giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu ở trên người Linh Cưu thì không phải trộm, đó chính là lấy một cách quang minh chính đại.”
“Phốc.” Linh Cưu phun cháo ra. May là nàng có tự giác không có phun lên bàn ăn, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tống Tuyết Y: “Hiện tại ta phát hiện, ngươi không có đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta!”
Bề ngoài, Tống Tuyết không có bất kì biến đổi nào, trên thực tế nội tâm của hắn có chút phập phồng. Bản thân của hắn không có tốt đẹp, có phải hay không hắn làm cho Linh Cưu thất vọng, sau đó xa cách hắn?
"Nhưng mà. . . Ta thích." Lần nữa há miệng ăn cháo do Tống Tuyết Y đút tới, con ngươi nhấc lên không chút nào mất tự nhiên cười to: “Không phải trộm mà là lấy một cách quang minh chính đại, thật mệt ngươi còn nói ra được! Không bằng trực tiếp nói cướp đi, ha ha!”
Trong lòng Tống Tuyết Y có chút kinh ngạc, lần nào bé cũng khiến hắn kinh hỉ và cảm thấy bé không giống người thường, nhưng hắn không thể nói ra khác ở chỗ nào. Càng ở chung với bé, loại cảm giác này lại càng nồng đậm, đồng thời cũng rất phù hợp với khẩu vị của hắn, khiến hắn thích, giống như hiện tại
Nụ cười của bé không chút rụt rè và thu liễm, mặt mày hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, cơ thể còn nhấp nhô theo tiếng cười. Hành động như vậy nếu bị chúng nữ tử trong đại gia tộc nhìn thấy chắc chắn sẽ cho là bé không có lễ phép, huống hồ đang lúc ăn cơm còn bày ra dáng vẻ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Tuyết Y chưa bao giờ nhìn thấy cô bé như thế, hắn được giáo dục rằng những cố bé có hành vi như vậy là sai. Cố tình hắn chỉ kinh ngạc một chút, liền không nhịn được cười to. Cảm thấy bé con cười thật đáng yêu, thật xinh xắn, vẫn xán lạn như hoa xuân, lại tràn ngập sức sống bừng bừng, khiến cho tâm trạng của hắn cũng tung bay sống động theo, xuất hiện hứng thú không cách nào bỏ qua.
“Cưu Nhi vẫn nên cười như vậy, không chút nào kiêng kị tỏa ra ánh sáng chói lọi thuộc về ngươi.” Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tống Tuyết Y, đồng thời xuất hiện suy nghĩ phải cố gắng làm mọi chuyện để nụ cười của bé được duy trì mãi mãi.
Lúc Tống Lưu Giác xông vào, nhìn thấy bức họa trước mắt này, thiếu niên cao gầy mặc bạch y ngồi kề bên bé cưng mặc thanh y. Bé cưng mặc thanh y cười xán lạn như mùa xuân, thiếu niên mang mặt nạ nghiêng đầu nhìn bé, không thấy ánh mắt của hắn, từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp yên bình của hắn.
Hình ảnh ấm cúng này thật đẹp, khiến người ta không đành lòng phá hư.
Tống Lưu Giác sửng sốt, sau đó cau mày, không vui hừ một tiếng, hắn càng muốn phá vỡ hình ảnh hắn cảm thấy ngứa mắt này: “Đại đường ca, xem ra tam đệ quấy rầy ngươi ăn sáng rồi?”
Hôm qua thấy tiểu nha đầu này, tại sao nàng không cười rực rỡ như vậy với hắn? Còn cái con bệnh này nữa, cư nhiên lại để cho mộ nha đầu ngồi ngang với mình, lại còn đối xử dịu dàng với nàng, tại sao chưa bao giờ thấy y đối với chính mình như thế? Mỗi lần gặp nhau y đều bày ra bộ dạng lạnh nhạt, khiến cho hắn không dám lại gần. Chẳng lẽ chính hắn đường đường là Tam thiếu gia của Tống gia, em họ thân ái của y, kém hơn một con nha đầu sao?
Suy nghĩ trong đầu Tống Lưu Giác không ngừng nổi lên, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm hai người Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y thấy Linh Cưu không có ý định ăn nữa nên bỏ muỗng xuống, nghiêng đầu nhìn Tống Lưu Giác lạnh lạnh nói: “Không sao.”
Tống Lưu Giác dường như đoán chắc Tống Tuyết Y sẽ nói như vậy, cười cười vung tay lên đối với người ở phía sau nói: “Đem nha đầu kia bắt lại cho bản thiếu gia!”
Hai gã hộ vệ nghe lệnh chạy lên, nửa đường bị bọn người Hà Nghiên ngăn lại: “Tam thiếu gia, nơi này là Tuyết Viện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook