Khang Kiều
-
Chương 88: Năm 2004 - 2005 (16)
Bên ngoài căn phòng nhỏ liên tục vang lên những âm thanh khiến Khang Kiều phải đứng dậy. Sau khi đứng dậy, chưa kịp suy nghĩ gì cô đã mở cửa ra.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Liên Ngao. Cô liếc anh thật nhanh rồi cúi đầu nói: “Ngày mai em lại tới đón Tiểu Phàn”.
Nói xong, Khang Kiều vội vàng đi ra cửa. Sau lưng lại vang lên tiếng vật nặng rơi xuống sàn nhà. Một lần, hai lần.
Cứ thế, cô đi chậm lại.
Đến lần thứ ba, Khang Kiều quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Liên Ngao.
Đôi mắt anh đong đầy khiêu khích, đặt tay lên chiếc máy bên cạnh mình. Nó chắc chắn không nhẹ hơn 20 cân.
“Đừng…” Giọng nói run run bật ra, cùng với nó, cơ thể cô đã chạy tới bên anh không theo kiểm soát. Phản ứng của cô cực nhanh, Khang Kiều chưa bao giờ nghĩ thì ra mình lại phản ứng nhanh đến thế.
Cô ép anh bỏ tay khỏi chiếc máy khiến cô tim đập chân run, rồi đứng đó, đầy phẫn nộ, hét lên: “Anh điên rồi hả!”.
Anh lẳng lặng nhìn cô, như đang rất hưởng thụ dáng vẻ thô lỗ bạo lực của cô.
Khang Kiều giậm chân. Cô phải dọn dẹp cái đống lộn xộn Hoắc Liên Ngao vừa đập xuống đất. Cô tìm túi rác. Trong lúc ấy, Hoắc Liên Ngao nằm im.
Khang Kiều chưa đặt xong túi rác đã nghe thấy tiếng ly cốc rơi xuống đất. Cô tức mình, quay lại trước mặt anh, một lần nữa gào to: “Hoắc Liên Ngao, rốt cuộc anh muốn gì?”.
Anh vẫn bình thản nhìn cô như trước. Đủ các loại máy trong phòng bệnh đều hiện lên dòng chữ xanh lam hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Những ánh sáng ấy rơi vào đáy mắt Hoắc Liên Ngao, khi phản chiếu ra luôn khiến một nơi nào đó trong trái tim cô rạo rực.
Vẫn như năm đó, trong góc giá sách chưa đầy mười phân, cậu bé nhìn cô mang một đôi mắt trong sáng như đá mắt mèo.
Trái tim, cứ thế tuyên bố thất bại.
Cô nhìn anh trân trân, nói một câu cuối cùng: “Hoắc Liên Ngao, thả cho em được không? Cầu xin anh đấy, thả cho em đi mà? Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”.
Tay anh lại đặt lên cái máy.
Cô cất giọng muốn có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu khó xử cũng có: “Hoắc Liên Ngao, rốt cuộc anh muốn em phải thế nào?”.
“Qua đây.”
Khang Kiều đứng im, cô rất ghét giọng nói đó, nó giống như lời trù úm từ tận rừng sâu vậy.
Anh gọi cô lần nữa: “Đầu gỗ, qua đây”.
Thế là cô cất bước, tiến về phía trước.
Khi tay anh chạm vào mặt cô, cô né tránh. Sau tiếng “Hm?” của anh, cô lại ngoan ngoãn chọn cách quay lại, áp mặt vào lòng bàn tay anh.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, rồi lại dựa đầu vào vai anh.
Giữa quầng sáng xanh mờ ảo, giọng anh như thực như mơ.
“Em hỏi anh rốt cuộc muốn gì, thật ra anh cũng không biết bản thân muốn gì, rồi rốt cuộc vì điều gì anh cũng không hiểu.”
“Anh chỉ biết người khiến anh nằm ở đây chính là em. Hình ảnh em và hắn đạp xe đạp trông cực ngốc. Anh chả hiểu đạp xe đạp có cái gì mà khiến em vui như vậy. Khi trở về, anh nhìn đám cá đó cảm thấy rất ngứa mắt, vì màu của một trong số chúng giống y như màu áo của em và hắn khi đạp xe.”
“Thế là anh dùng gậy bóng chày đập vỡ bể cá, rồi anh vào viện. Anh cứ nghĩ em sẽ đến thăm anh, anh đã chuẩn bị cả đống câu khiêu khích em rồi đấy. Nhưn em lại khiến anh hoàn toàn không dùng được câu nào. Anh rất tức giận, tức giận khiến anh phải dùng một số biện pháp để xả giận mà bơi là cách tốt nhất.”
“Thế nên, người khiến anh nằm liệt ở đây chính là em đấy.”
Chìm đắm dường như chỉ là chuyện xảy ra trong một khoảng khắc, ánh mắt đó thật đẹp, giọng nói đó còn đẹp hơn.
Anh đặt tay lên tóc cô: “Đầu gỗ”.
“Ừm.”
Rồi dịu dàng vuốt ve.
“Anh còn phát hiện ra một chuyện, anh cực kỳ không thích nghe em nói mấy lời như kiểu mối quan hệ giữa chúng ta kết thúc. Anh không hiểu tâm trạng nào có nghĩa là gì. Anh chỉ biết trước mắt anh không có ý định kết thúc gì hết.”
“Suy nghĩ này của anh rất ích kỷ phải không?”
Đúng là rất ích kỷ. Cô áp mặt lên tim anh, khóe môi hơi rướn lên. Khang Kiều nghĩ nếu lúc này có ai nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng cô thì họ sẽ dễ dàng nhận ra nó chứa cả nỗi chua xót nhạt nhòa.
“Ích kỷ không?”
“Ừm, ích kỷ.”
“Nhưng dù ích kỷ bao nhiêu, em cũng phải ở lại bên cạnh anh. Em cũng biết đấy, chỉ cần anh muốn, anh có thể dùng đủ mọi cách để giữ em ở lại bên anh.”
Càng ích kỷ hơn.
“Nhưng anh không muốn làm vậy, vì anh biết như thế có lẽ sẽ khiến em không vui.”
Ừm, như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
“Sau này, anh sẽ né tránh làm một số chuyện em không thích.” Ngừng một lát, Hoắc Liên Ngao nói khẽ: “Trong số đó bao gồm cả Văn Tú Thanh, giống như em nói, anh sẽ dùng một cách thức khác để giúp cô ấy. Anh sẽ không đi gặp mặt cô ấy nữa. Cho dù không cẩn thận gặp hải cũng sẽ tránh mặt”.
Nghe có vẻ như chiêu của cô đã có kết quả rồi. Nhưng anh có biết không, lần này không phải cô đang hờn dỗi, giây phút đó cô thật sự muốn rời xa anh rồi.
Nói thật lòng, cảm giác đau thấu tâm can thật sự rất khó chịu: Thời gian mau qua nhanh chút đi, nhanh một chút, có lẽ giây tiếp theo sẽ không còn đau như thế nữa. Thế mà sau rất nhiều giây trôi qua, cô vẫn đau như giây đầu tiên.
“Sao không nói gì? Không vui hả?” Ngữ khí của cậu chủ Liên Ngao có chút sốt ruột: Anh đã như vậy rồi, em không vui là không nể mặt anh.
“Vui.” Cô lên tiếng, giọng uể oải: “Nhưng cũng không vui”.
Lồng ngực áp bên tai nhộn nhạo hơn lúc trước một chút. Rõ ràng cậu chủ Liên Ngao đang kiềm chế cảm xúc, muốn thể hiện sự khoan dung của mình: Không sao, em có thể biểu đạt ý kiến của mình.
“Em rút lại những lời lúc trước, chuyện của Văn Tú Thanh anh không cần thay đổi gì hết, cũng không cần tránh mặt cô ta. Hai người trước kia thế nào sau này cứ như thế đi.”
Giới tự nhiên có logic của riêng mình, gió, mưa, tuyết đều có mang theo định nghĩa của riêng chúng. Nó cũng giống như duyên phận giữa con người với con người, là của bạn cuối cùng sẽ vẫn là của bạn, nhưng không phải của bạn thì có chết đi cũng không thuộc về bạn.
Có điều, lúc này Hoắc Liên Ngao dường như hơi ngốc. Anh sốt ruột đẩy cô ra, giọng giận dữ: “Thế nên, ý của em là em vẫn sẽ mặc kimono và nói những lời quái quỷ như chúng ta cần phải kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta, Khang Kiều…”.
“Suỵt!” Cô đặt ngón trỏ lên môi anh, tỏ ý bảo anh im lặng.
Giọng Hoắc Liên Ngao quá to, Hoắc Tiểu Phàn còn đang ngủ kìa.
Khang Kiều liếc nhìn tấm chắn, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em nghe anh”.
“Gì cơ?” Giọng anh không vui lắm.
“Không kết thúc quan hệ giữa chúng ta.”
Nụ cười khẽ phả hơi thở lên mặt cô: “Đầu gỗ, chúng ta làm hòa rồi phải không?”.
Mí mắt cô run lên, khi cái bóng đó trùm lên mặt cô, mí mắt cô lại run lên lần nữa. Ngón tay anh đặt lên tóc mai cô, rồi dịch xuống nâng cằm cô lên, điều chỉnh khuôn mặt cô tạo góc độ đẹp nhất để hôn rồi in dấu môi mình lên môi cô. Cô nhắm mắt lại.
Hai ngày Hoắc Liên Ngao ở trong bệnh viện, tối nào Khang Kiều cũng lén chuồn tới đây. Do vết thương trên vai anh nên họ chỉ dừng lại ở nụ hôn bình thường. Có vài chuyện có lần một sẽ có lần hai, giống như lúc này họ đang trốn trong phòng tắm, cô đang giúp anh. Giống như những lần trước, anh lại không kiểm soát được mình. Giây phút đó dù hai khuôn mặt vẫn đỏ bừng nhưng đã không còn bối rối như lần đầu tiên. Cô đứng rửa tay dưới vòi nước, anh tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, để mặc cho dòng nước chạy qua tay anh rơi xuống tay cô. Anh cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay cho cô.
Khoảnh khắc ấy quá đủ rồi. Khang Kiều nghĩ dù năm mươi năm sau cô đã quên rất nhiều người, rất nhiều chuyện thì sẽ mãi mãi nhớ giây phút này, con người này, đêm nay.
Ngày thứ ba, Hoắc Liên Ngao làm thủ tục xuất viện.
Tối nay họ lén chuồn ra khỏi nhà, tới rạp chiếu phim dưới lòng đất trong thành phố. Mỗi một thành phố có một nơi như vậy. Người của xã hội thượng lưu nghe tới thì ngơ ngác: Tôi chưa từng nghe nói tới nơi ấy. Còn những người dân bình thường khi nhắc tới thì rất hưng phấn, say mê kể. Nhưng thực tế thì sao, thực tế là cứ tới tối, nơi đây người giàu hay người nghèo đều có đủ, không ai quen biết ai nhưng chỉ vài phút sau là có thể thân tới mức bá vai bá cổ.
Bây giờ Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đang ở một nơi như thế. Nơi nổi tiếng nhất ở đây là rạp chiếu phim dưới lòng đất, thường chỉ chiếu những phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Khi mua vé, cậu chủ Liên Ngao đã bị bại lộ. Tất cả đều phải xuất trình chứng minh thư nhân dân, phàm là dưới 18 tuổi đều không được ngoại lệ.
Khi đó Khang Kiều đứng bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Cô mải ngắm nhìn những thứ mới mẻ mà không để ý tới tình huống này. Nhân viên bán vé là một người Malaisia, thường mắt rất lồi, mắt càng to trông càng dữ. Bị người đó trừng mắt, Khang Kiều lập tức rút chứng minh thư ra, nói: “Cháu hai mươi tuổi”.
Cô vừa dứt lời thì chàng trai trẻ xếp sau lưng Khang Kiều đã cười xấu xa. Vị đó vừa cười vừa nói với Khang Kiều: “Ban nãy cô vào tôi đã chú ý tới cô rồi. Cô tên là gì? Có thể cho tôi số điện thoại không? Chí ít thì với độ tuổi của mình, tôi có thể mua được vé cho cô xem bộ phim cô thích, tôi…”.
Cậu ta chưa nói xong, Hoắc Liên Ngao đã tung một cú đá. Sau đó anh kéo tay cô rời khỏi khu vực đó. Họ chạy men theo bãi đỗ xe, sau đó tới một siêu thị đêm bán đồ cao cấp. Cô đeo chiếc vòng tay anh mua mà nghe nói là vòng tay của phụ nữ thời La Mã cổ, ngồi trên chiếc ghế đẩu của vị họa sỹ vẽ tranh chân dung. Theo yêu cầu, hai mái đầu dựa sát vào nhau.
Họa sỹ là một người đàn ông cắt tóc ngắn vừa, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt châu Á, rất dẻo miệng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, họa sỹ hỏi tuổi của họ. Khang Kiều cảm nhận được rõ ràng cơ thể căng thẳng của Hoắc Liên Ngao.
Sau đó anh thể hiện ngay vẻ ngang ngược, phẫn nộ của cậu chủ Liên Ngao: “Anh hỏi cái này làm gì? Anh cũng chú ý tới cô ấy khi cô ấy vừa xuất hiện phỉa không? Anh cũng muốn biết tên với số điện thoại của cô ấy chứ gì?”.
Ơ…
Họa sỹ ngơ ngác trước một loạt câu hỏi bắn pằng pằng của Hoắc Liên Ngao. Anh ta nhìn Khang Kiều, Khang Kiều cũng âm thầm lấy đầu gối huých Hoắc Liên Ngao. Cô ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: “Tôi hai mươi, anh ấy…”.
Hoắc Liên Ngao khẩn trương cướp lời: “Tôi cũng hai mươi, chúng tôi vừa xem xong một bộ phim người lớn”.
Sau khi thản nhiên trả lời người họa sỹ, anh cầm một tập tranh lên, ngắn giữa Khang Kiều và người họa sỹ, lạnh giọng: “Hỏi han tới đây chấm dứt, đừng có huyên thuyên nữa, vẽ thì vẽ đi”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều từ lúc ra khỏi cửa hàng tranh là bắt đầu cười rũ, cô cứ thế cười tới tận bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe rồi cô vẫn cười. Ngược lại hoàn toàn với cô là Hoắc Liên Ngao. Từ lúc ở đó ra, mặt anh cứ lầm lì. Khang Kiều càng cười, mặt anh càng căng ra.
Cuối cùng, không chịu được nữa, Hoắc Liên Ngao cầm một cuốn tạp chí đập lên đầu cô: “Có gì mà cười chứ?”.
Khang Kiều ngừng lại, bịt miệng, dùng tay che đi khóe miệng vẫn đang rướn lên.
“Không được cười nữa!” Hoắc Liên Ngao giận điên: “Khang Kiều, em cười lên trông như cô thôn nữ ngốc nghếch ấy”.
Ồ! Cô buông tay, mím môi.
Khoảng một phút sau.
“Giận à?” Hoắc Liên Ngao dán sát mặt vào Khang Kiều.
Khang Kiều ngồi im.
Nhìn xung quanh với vẻ không tự nhiên, Hoắc Liên Ngao bấy giờ mới nói bằng ngữ khí miễn cưỡng: “Anh thu lại câu nói vừa rồi”.
Khang Kiều trừng mắt.
“Lại, lại dùng cái đôi mắt…” Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao dừng lại, lát sau: “Thôi được rồi, anh sửa lại. Khang Kiều cười lên không giống thôn nữ ngốc nghếch mà giống thôn nữ đáng yêu”.
Khuôn mặt căng chặt dãn ra, đầu mày hơi nhíu lại cũng dãn ra, nhưng đôi môi thì vẫn mím lại.
Đến lượt anh nhíu mày.
Anh giơ tay sửa lại mặt cô, nhìn kỹ. Cô trừng mắt: Khốn kiếp, anh muốn làm gì!
Anh tiếp tục nhìn cô, nhìn mãi, nhìn mãi, dần dần trên mặt hiện lên vẻ không vui. Anh lên tiếng: “Nói thật, nghe được mấy câu như thế ở rạp chiếu phim, anh cảm thấy hơi vớ vẩn. Mấy lời đó chỉ nhắm vào những cô gái xinh đẹp thôi, cơ mà…”.
“Anh vừa phát hiện ra người ta nói cũng có lý đấy, hơn nữa…” Cậu chủ Liên Ngao cất giọng bực bội: “Hơn nữa càng lúc càng có lý hơn”.
Cũng tức là cậu chủ Liên Ngao đã thừa nhận cô là cô gái xinh đẹp rồi.
Trong lòng vui như hoa nở, nhưng cô vẫn tham lam, muốn nghe anh nói ra những lời khen ngợi giống như lúc này. Thế là cô lại tiếp tục mím môi.
Nếu một giây trước Khang Kiều còn tưởng những lời vừa rồi của Hoắc Liên Ngao là muốn dỗ cô vui thì một giây sau cô liền hiểu những lời đó chẳng có chút thành ý nào.
Anh thật sự bực bội vì cô có thể đang sát lại gần danh hiệu gái đẹp. Như vậy càng tốt, thật đấy, bản thân cô thích như vậy hơn.
Nghe anh nói gì xem. Anh nói: “Đầu gỗ, em đừng quá đắc ý, mấy người đó vừa nhìn là thấy giống người thô lỗ và đơn giản”.
Cậu chủ Liên Ngao có thù ắt báo vì chuyện trong rạp chiếu phim đã liên tưởng tới lần đầu đánh nhau thảm bại của mình. Anh nói: “Đầu gỗ, anh phải nghĩ cách phá cái rạp chiếu phim đó”.
Không không, cô không muốn anh dính vào những rắc rối không cần thiết, nơi đó rất hỗn tạp.
“Không được!” Cô cao giọng.
“Sao?” Giọng Hoắc Liên Ngao còn cao hơn: “Không nỡ phá bỏ nơi thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của em?”.
Shit!
“Em muốn năm sau anh đi cùng em, năm sau là anh mang chứng minh thư ra mua được vé rồi.” Khang Kiều nói nghiêm túc.
Anh nhìn cô: “Em rất muốn xem loại phim đó hả?”.
Cô gật đầu.
“Vậy đợi năm sau xem xong phim sẽ nghĩ cách.”
Khang Kiều nhe răng cười, năm sau họ vẫn còn ở bên nhau.
Anh vỗ đầu cô, cười đáp lại.
Họ nhìn thấy nụ cười của mình trong mắt nhau, ngây ngô, khờ dại, có vẻ như hiểu biết rất nhiều nhưng thực tế là chẳng hiểu chuyện gì cả.
Tựa hồ, cô vẫn là cô gái lần đầu lén trộm giày cao gót của mẹ tham gia tiệc tùng, còn anh vẫn là chàng trai một ngày nào đó rút được thuốc lá từ trong áo vest của bố ra, lén hút trộm điếu thuốc đầu tiên…
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Liên Ngao. Cô liếc anh thật nhanh rồi cúi đầu nói: “Ngày mai em lại tới đón Tiểu Phàn”.
Nói xong, Khang Kiều vội vàng đi ra cửa. Sau lưng lại vang lên tiếng vật nặng rơi xuống sàn nhà. Một lần, hai lần.
Cứ thế, cô đi chậm lại.
Đến lần thứ ba, Khang Kiều quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Liên Ngao.
Đôi mắt anh đong đầy khiêu khích, đặt tay lên chiếc máy bên cạnh mình. Nó chắc chắn không nhẹ hơn 20 cân.
“Đừng…” Giọng nói run run bật ra, cùng với nó, cơ thể cô đã chạy tới bên anh không theo kiểm soát. Phản ứng của cô cực nhanh, Khang Kiều chưa bao giờ nghĩ thì ra mình lại phản ứng nhanh đến thế.
Cô ép anh bỏ tay khỏi chiếc máy khiến cô tim đập chân run, rồi đứng đó, đầy phẫn nộ, hét lên: “Anh điên rồi hả!”.
Anh lẳng lặng nhìn cô, như đang rất hưởng thụ dáng vẻ thô lỗ bạo lực của cô.
Khang Kiều giậm chân. Cô phải dọn dẹp cái đống lộn xộn Hoắc Liên Ngao vừa đập xuống đất. Cô tìm túi rác. Trong lúc ấy, Hoắc Liên Ngao nằm im.
Khang Kiều chưa đặt xong túi rác đã nghe thấy tiếng ly cốc rơi xuống đất. Cô tức mình, quay lại trước mặt anh, một lần nữa gào to: “Hoắc Liên Ngao, rốt cuộc anh muốn gì?”.
Anh vẫn bình thản nhìn cô như trước. Đủ các loại máy trong phòng bệnh đều hiện lên dòng chữ xanh lam hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Những ánh sáng ấy rơi vào đáy mắt Hoắc Liên Ngao, khi phản chiếu ra luôn khiến một nơi nào đó trong trái tim cô rạo rực.
Vẫn như năm đó, trong góc giá sách chưa đầy mười phân, cậu bé nhìn cô mang một đôi mắt trong sáng như đá mắt mèo.
Trái tim, cứ thế tuyên bố thất bại.
Cô nhìn anh trân trân, nói một câu cuối cùng: “Hoắc Liên Ngao, thả cho em được không? Cầu xin anh đấy, thả cho em đi mà? Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”.
Tay anh lại đặt lên cái máy.
Cô cất giọng muốn có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu khó xử cũng có: “Hoắc Liên Ngao, rốt cuộc anh muốn em phải thế nào?”.
“Qua đây.”
Khang Kiều đứng im, cô rất ghét giọng nói đó, nó giống như lời trù úm từ tận rừng sâu vậy.
Anh gọi cô lần nữa: “Đầu gỗ, qua đây”.
Thế là cô cất bước, tiến về phía trước.
Khi tay anh chạm vào mặt cô, cô né tránh. Sau tiếng “Hm?” của anh, cô lại ngoan ngoãn chọn cách quay lại, áp mặt vào lòng bàn tay anh.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, rồi lại dựa đầu vào vai anh.
Giữa quầng sáng xanh mờ ảo, giọng anh như thực như mơ.
“Em hỏi anh rốt cuộc muốn gì, thật ra anh cũng không biết bản thân muốn gì, rồi rốt cuộc vì điều gì anh cũng không hiểu.”
“Anh chỉ biết người khiến anh nằm ở đây chính là em. Hình ảnh em và hắn đạp xe đạp trông cực ngốc. Anh chả hiểu đạp xe đạp có cái gì mà khiến em vui như vậy. Khi trở về, anh nhìn đám cá đó cảm thấy rất ngứa mắt, vì màu của một trong số chúng giống y như màu áo của em và hắn khi đạp xe.”
“Thế là anh dùng gậy bóng chày đập vỡ bể cá, rồi anh vào viện. Anh cứ nghĩ em sẽ đến thăm anh, anh đã chuẩn bị cả đống câu khiêu khích em rồi đấy. Nhưn em lại khiến anh hoàn toàn không dùng được câu nào. Anh rất tức giận, tức giận khiến anh phải dùng một số biện pháp để xả giận mà bơi là cách tốt nhất.”
“Thế nên, người khiến anh nằm liệt ở đây chính là em đấy.”
Chìm đắm dường như chỉ là chuyện xảy ra trong một khoảng khắc, ánh mắt đó thật đẹp, giọng nói đó còn đẹp hơn.
Anh đặt tay lên tóc cô: “Đầu gỗ”.
“Ừm.”
Rồi dịu dàng vuốt ve.
“Anh còn phát hiện ra một chuyện, anh cực kỳ không thích nghe em nói mấy lời như kiểu mối quan hệ giữa chúng ta kết thúc. Anh không hiểu tâm trạng nào có nghĩa là gì. Anh chỉ biết trước mắt anh không có ý định kết thúc gì hết.”
“Suy nghĩ này của anh rất ích kỷ phải không?”
Đúng là rất ích kỷ. Cô áp mặt lên tim anh, khóe môi hơi rướn lên. Khang Kiều nghĩ nếu lúc này có ai nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng cô thì họ sẽ dễ dàng nhận ra nó chứa cả nỗi chua xót nhạt nhòa.
“Ích kỷ không?”
“Ừm, ích kỷ.”
“Nhưng dù ích kỷ bao nhiêu, em cũng phải ở lại bên cạnh anh. Em cũng biết đấy, chỉ cần anh muốn, anh có thể dùng đủ mọi cách để giữ em ở lại bên anh.”
Càng ích kỷ hơn.
“Nhưng anh không muốn làm vậy, vì anh biết như thế có lẽ sẽ khiến em không vui.”
Ừm, như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
“Sau này, anh sẽ né tránh làm một số chuyện em không thích.” Ngừng một lát, Hoắc Liên Ngao nói khẽ: “Trong số đó bao gồm cả Văn Tú Thanh, giống như em nói, anh sẽ dùng một cách thức khác để giúp cô ấy. Anh sẽ không đi gặp mặt cô ấy nữa. Cho dù không cẩn thận gặp hải cũng sẽ tránh mặt”.
Nghe có vẻ như chiêu của cô đã có kết quả rồi. Nhưng anh có biết không, lần này không phải cô đang hờn dỗi, giây phút đó cô thật sự muốn rời xa anh rồi.
Nói thật lòng, cảm giác đau thấu tâm can thật sự rất khó chịu: Thời gian mau qua nhanh chút đi, nhanh một chút, có lẽ giây tiếp theo sẽ không còn đau như thế nữa. Thế mà sau rất nhiều giây trôi qua, cô vẫn đau như giây đầu tiên.
“Sao không nói gì? Không vui hả?” Ngữ khí của cậu chủ Liên Ngao có chút sốt ruột: Anh đã như vậy rồi, em không vui là không nể mặt anh.
“Vui.” Cô lên tiếng, giọng uể oải: “Nhưng cũng không vui”.
Lồng ngực áp bên tai nhộn nhạo hơn lúc trước một chút. Rõ ràng cậu chủ Liên Ngao đang kiềm chế cảm xúc, muốn thể hiện sự khoan dung của mình: Không sao, em có thể biểu đạt ý kiến của mình.
“Em rút lại những lời lúc trước, chuyện của Văn Tú Thanh anh không cần thay đổi gì hết, cũng không cần tránh mặt cô ta. Hai người trước kia thế nào sau này cứ như thế đi.”
Giới tự nhiên có logic của riêng mình, gió, mưa, tuyết đều có mang theo định nghĩa của riêng chúng. Nó cũng giống như duyên phận giữa con người với con người, là của bạn cuối cùng sẽ vẫn là của bạn, nhưng không phải của bạn thì có chết đi cũng không thuộc về bạn.
Có điều, lúc này Hoắc Liên Ngao dường như hơi ngốc. Anh sốt ruột đẩy cô ra, giọng giận dữ: “Thế nên, ý của em là em vẫn sẽ mặc kimono và nói những lời quái quỷ như chúng ta cần phải kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta, Khang Kiều…”.
“Suỵt!” Cô đặt ngón trỏ lên môi anh, tỏ ý bảo anh im lặng.
Giọng Hoắc Liên Ngao quá to, Hoắc Tiểu Phàn còn đang ngủ kìa.
Khang Kiều liếc nhìn tấm chắn, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em nghe anh”.
“Gì cơ?” Giọng anh không vui lắm.
“Không kết thúc quan hệ giữa chúng ta.”
Nụ cười khẽ phả hơi thở lên mặt cô: “Đầu gỗ, chúng ta làm hòa rồi phải không?”.
Mí mắt cô run lên, khi cái bóng đó trùm lên mặt cô, mí mắt cô lại run lên lần nữa. Ngón tay anh đặt lên tóc mai cô, rồi dịch xuống nâng cằm cô lên, điều chỉnh khuôn mặt cô tạo góc độ đẹp nhất để hôn rồi in dấu môi mình lên môi cô. Cô nhắm mắt lại.
Hai ngày Hoắc Liên Ngao ở trong bệnh viện, tối nào Khang Kiều cũng lén chuồn tới đây. Do vết thương trên vai anh nên họ chỉ dừng lại ở nụ hôn bình thường. Có vài chuyện có lần một sẽ có lần hai, giống như lúc này họ đang trốn trong phòng tắm, cô đang giúp anh. Giống như những lần trước, anh lại không kiểm soát được mình. Giây phút đó dù hai khuôn mặt vẫn đỏ bừng nhưng đã không còn bối rối như lần đầu tiên. Cô đứng rửa tay dưới vòi nước, anh tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, để mặc cho dòng nước chạy qua tay anh rơi xuống tay cô. Anh cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay cho cô.
Khoảnh khắc ấy quá đủ rồi. Khang Kiều nghĩ dù năm mươi năm sau cô đã quên rất nhiều người, rất nhiều chuyện thì sẽ mãi mãi nhớ giây phút này, con người này, đêm nay.
Ngày thứ ba, Hoắc Liên Ngao làm thủ tục xuất viện.
Tối nay họ lén chuồn ra khỏi nhà, tới rạp chiếu phim dưới lòng đất trong thành phố. Mỗi một thành phố có một nơi như vậy. Người của xã hội thượng lưu nghe tới thì ngơ ngác: Tôi chưa từng nghe nói tới nơi ấy. Còn những người dân bình thường khi nhắc tới thì rất hưng phấn, say mê kể. Nhưng thực tế thì sao, thực tế là cứ tới tối, nơi đây người giàu hay người nghèo đều có đủ, không ai quen biết ai nhưng chỉ vài phút sau là có thể thân tới mức bá vai bá cổ.
Bây giờ Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đang ở một nơi như thế. Nơi nổi tiếng nhất ở đây là rạp chiếu phim dưới lòng đất, thường chỉ chiếu những phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Khi mua vé, cậu chủ Liên Ngao đã bị bại lộ. Tất cả đều phải xuất trình chứng minh thư nhân dân, phàm là dưới 18 tuổi đều không được ngoại lệ.
Khi đó Khang Kiều đứng bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Cô mải ngắm nhìn những thứ mới mẻ mà không để ý tới tình huống này. Nhân viên bán vé là một người Malaisia, thường mắt rất lồi, mắt càng to trông càng dữ. Bị người đó trừng mắt, Khang Kiều lập tức rút chứng minh thư ra, nói: “Cháu hai mươi tuổi”.
Cô vừa dứt lời thì chàng trai trẻ xếp sau lưng Khang Kiều đã cười xấu xa. Vị đó vừa cười vừa nói với Khang Kiều: “Ban nãy cô vào tôi đã chú ý tới cô rồi. Cô tên là gì? Có thể cho tôi số điện thoại không? Chí ít thì với độ tuổi của mình, tôi có thể mua được vé cho cô xem bộ phim cô thích, tôi…”.
Cậu ta chưa nói xong, Hoắc Liên Ngao đã tung một cú đá. Sau đó anh kéo tay cô rời khỏi khu vực đó. Họ chạy men theo bãi đỗ xe, sau đó tới một siêu thị đêm bán đồ cao cấp. Cô đeo chiếc vòng tay anh mua mà nghe nói là vòng tay của phụ nữ thời La Mã cổ, ngồi trên chiếc ghế đẩu của vị họa sỹ vẽ tranh chân dung. Theo yêu cầu, hai mái đầu dựa sát vào nhau.
Họa sỹ là một người đàn ông cắt tóc ngắn vừa, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt châu Á, rất dẻo miệng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, họa sỹ hỏi tuổi của họ. Khang Kiều cảm nhận được rõ ràng cơ thể căng thẳng của Hoắc Liên Ngao.
Sau đó anh thể hiện ngay vẻ ngang ngược, phẫn nộ của cậu chủ Liên Ngao: “Anh hỏi cái này làm gì? Anh cũng chú ý tới cô ấy khi cô ấy vừa xuất hiện phỉa không? Anh cũng muốn biết tên với số điện thoại của cô ấy chứ gì?”.
Ơ…
Họa sỹ ngơ ngác trước một loạt câu hỏi bắn pằng pằng của Hoắc Liên Ngao. Anh ta nhìn Khang Kiều, Khang Kiều cũng âm thầm lấy đầu gối huých Hoắc Liên Ngao. Cô ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: “Tôi hai mươi, anh ấy…”.
Hoắc Liên Ngao khẩn trương cướp lời: “Tôi cũng hai mươi, chúng tôi vừa xem xong một bộ phim người lớn”.
Sau khi thản nhiên trả lời người họa sỹ, anh cầm một tập tranh lên, ngắn giữa Khang Kiều và người họa sỹ, lạnh giọng: “Hỏi han tới đây chấm dứt, đừng có huyên thuyên nữa, vẽ thì vẽ đi”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều từ lúc ra khỏi cửa hàng tranh là bắt đầu cười rũ, cô cứ thế cười tới tận bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe rồi cô vẫn cười. Ngược lại hoàn toàn với cô là Hoắc Liên Ngao. Từ lúc ở đó ra, mặt anh cứ lầm lì. Khang Kiều càng cười, mặt anh càng căng ra.
Cuối cùng, không chịu được nữa, Hoắc Liên Ngao cầm một cuốn tạp chí đập lên đầu cô: “Có gì mà cười chứ?”.
Khang Kiều ngừng lại, bịt miệng, dùng tay che đi khóe miệng vẫn đang rướn lên.
“Không được cười nữa!” Hoắc Liên Ngao giận điên: “Khang Kiều, em cười lên trông như cô thôn nữ ngốc nghếch ấy”.
Ồ! Cô buông tay, mím môi.
Khoảng một phút sau.
“Giận à?” Hoắc Liên Ngao dán sát mặt vào Khang Kiều.
Khang Kiều ngồi im.
Nhìn xung quanh với vẻ không tự nhiên, Hoắc Liên Ngao bấy giờ mới nói bằng ngữ khí miễn cưỡng: “Anh thu lại câu nói vừa rồi”.
Khang Kiều trừng mắt.
“Lại, lại dùng cái đôi mắt…” Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao dừng lại, lát sau: “Thôi được rồi, anh sửa lại. Khang Kiều cười lên không giống thôn nữ ngốc nghếch mà giống thôn nữ đáng yêu”.
Khuôn mặt căng chặt dãn ra, đầu mày hơi nhíu lại cũng dãn ra, nhưng đôi môi thì vẫn mím lại.
Đến lượt anh nhíu mày.
Anh giơ tay sửa lại mặt cô, nhìn kỹ. Cô trừng mắt: Khốn kiếp, anh muốn làm gì!
Anh tiếp tục nhìn cô, nhìn mãi, nhìn mãi, dần dần trên mặt hiện lên vẻ không vui. Anh lên tiếng: “Nói thật, nghe được mấy câu như thế ở rạp chiếu phim, anh cảm thấy hơi vớ vẩn. Mấy lời đó chỉ nhắm vào những cô gái xinh đẹp thôi, cơ mà…”.
“Anh vừa phát hiện ra người ta nói cũng có lý đấy, hơn nữa…” Cậu chủ Liên Ngao cất giọng bực bội: “Hơn nữa càng lúc càng có lý hơn”.
Cũng tức là cậu chủ Liên Ngao đã thừa nhận cô là cô gái xinh đẹp rồi.
Trong lòng vui như hoa nở, nhưng cô vẫn tham lam, muốn nghe anh nói ra những lời khen ngợi giống như lúc này. Thế là cô lại tiếp tục mím môi.
Nếu một giây trước Khang Kiều còn tưởng những lời vừa rồi của Hoắc Liên Ngao là muốn dỗ cô vui thì một giây sau cô liền hiểu những lời đó chẳng có chút thành ý nào.
Anh thật sự bực bội vì cô có thể đang sát lại gần danh hiệu gái đẹp. Như vậy càng tốt, thật đấy, bản thân cô thích như vậy hơn.
Nghe anh nói gì xem. Anh nói: “Đầu gỗ, em đừng quá đắc ý, mấy người đó vừa nhìn là thấy giống người thô lỗ và đơn giản”.
Cậu chủ Liên Ngao có thù ắt báo vì chuyện trong rạp chiếu phim đã liên tưởng tới lần đầu đánh nhau thảm bại của mình. Anh nói: “Đầu gỗ, anh phải nghĩ cách phá cái rạp chiếu phim đó”.
Không không, cô không muốn anh dính vào những rắc rối không cần thiết, nơi đó rất hỗn tạp.
“Không được!” Cô cao giọng.
“Sao?” Giọng Hoắc Liên Ngao còn cao hơn: “Không nỡ phá bỏ nơi thỏa mãn lòng chuộng hư vinh của em?”.
Shit!
“Em muốn năm sau anh đi cùng em, năm sau là anh mang chứng minh thư ra mua được vé rồi.” Khang Kiều nói nghiêm túc.
Anh nhìn cô: “Em rất muốn xem loại phim đó hả?”.
Cô gật đầu.
“Vậy đợi năm sau xem xong phim sẽ nghĩ cách.”
Khang Kiều nhe răng cười, năm sau họ vẫn còn ở bên nhau.
Anh vỗ đầu cô, cười đáp lại.
Họ nhìn thấy nụ cười của mình trong mắt nhau, ngây ngô, khờ dại, có vẻ như hiểu biết rất nhiều nhưng thực tế là chẳng hiểu chuyện gì cả.
Tựa hồ, cô vẫn là cô gái lần đầu lén trộm giày cao gót của mẹ tham gia tiệc tùng, còn anh vẫn là chàng trai một ngày nào đó rút được thuốc lá từ trong áo vest của bố ra, lén hút trộm điếu thuốc đầu tiên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook