Khang Kiều
-
Chương 111: Phiên ngoại 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảnh khắc quái đản nhất cuộc đời Hoắc Liên Ngao là vào một buổi sáng nào đó.
Sáng hôm ấy, một tia sáng nào đó rơi vào mắt anh. Không thể tả rõ nó nhức mắt cỡ nào nhưng cảm giác rất kỳ lạ. Anh mở mắt ra. Đây là căn phòng anh chuyên dùng ở câu lạc bộ tại New York, nằm trên tầng 61.
Tối qua trước khi đi ngủ anh quên không kéo rèm. Lúc này, ánh sáng từ cửa ban công phía Đông trải dài vào phòng. Trong đó, thứ ánh sáng lọt vào mắt anh lại có sự khác biệt.
Anh hơi cựa quậy, ánh sáng ấy hắt lên sống mũi anh, đung đưa trước mắt anh.
Nguồn sáng đặc biệt tới từ ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà.
Ánh sáng trên ngọn đèn thủy tinh lại tới từ món đồ bằng vàng trên ngón tay anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ, ánh sáng trên ngọn đèn và ánh sáng từ món đồ bằng vàng trên ngón áp út của anh qua khúc xạ của không gian trở thành vài thứ hình thù.
Anh từ từ giơ tay, đưa ra trước mặt, rồi lại từ từ duỗi tay ra.
Món đồ vàng ấy người ta gọi nó là nhẫn cưới.
Chủ nhân của chiếc nhẫn cưới này tên là Hàn Tông, ở bên kia bờ đại dương còn có một người khác đeo một chiếc nữa cùng loại.
Nếu không vì chiếc nhẫn cưới này, Hoắc Liên Ngao nghĩ, anh đã sắp quên mất trên tinh cầu này vẫn còn một người nữa. Đã mấy năm trôi qua rồi.
Mấy năm nay, anh đã trải qua hàng loạt sự kiện như bỏ học, trở mặt với bố ruột, tự khởi nghiệp… Mấy năm nay anh quá bận rộn.
Hoắc Liên Ngao rất vui vì mấy năm nay anh luôn bận rộn, vì bận là có thể tảng lờ rất nhiều chuyện.
Sau đó, tối qua, ở New York, anh đã gặp một người.
Nếu theo tôn ti trật tự của người Trung Quốc, anh phải gọi người ấy là anh rể.
Anh rể? Danh xưng mới nực cười làm sao?
Nhưng tối qua cái danh xưng này bỗng nhiên lọt vào tai anh. Lúc đó đã khoảng mười một giờ. Giám đốc câu lạc bộ gọi điện vào di động cá nhân của anh.
Anh ta nói: “Có một người đàn ông tự xưng là anh rể của cậu Hoắc muốn nói chuyện với cậu”.
Anh rể? Xưng hô xa lạ này khiến xe của anh bỗng đâm sầm vào đuôi chiếc xe đằng trước. Cùng với thanh âm không mấy ôn hòa đó, Hoắc Liên Ngao nhớ ra có lẽ mình thật sự có một ông anh rể.
Anh vừa nghe điện thoại vừa kéo cửa kính xuống, đưa cho người đứng ngoài danh thiếp của mình, chủ xe đang tỏ ra phẫn nộ vì bị đâm.
Nhận danh thiếp rồi, người chủ xe đó vẫn còn huyên thuyên không ngừng. Vừa nhìn đã biết đó là loại tham tiền. Hoắc Liên Ngao nhớ trong xe mình cất một khẩu súng.
Anh tìm nó ra, hướng họng súng ra ngoài cửa xe.
Lúc đó, Hoắc Liên Ngao thật sự muốn nổ súng với người ở ngoài. Nếu anh còn nghe thấy một chữ nào nữa, anh sẽ thật sự bắn vào sọ anh ta.
Đáng tiếc là người đó vừa nhìn thấy họng súng đen ngòm đã sợ đến tè ra quần, thậm chí còn không đòi tiền bồi thường.
Ở đầu kia, quản lý hỏi anh mấy người đàn ông châu Á đó giờ giải quyết ra sao.
Khoảng nửa tiếng trước, vài người đàn ông châu Á tới phòng thương vụ của câu lạc bộ mặc kệ quy định tại đây, đã mời gọi gái tới. Đám gái gọi còn mang theo cả thuốc cấm.
Quản lý khuyên không được bèn chọn cách báo cảnh sát. Sau đó, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mấy người họ lúc bấy giờ mới cuống quýt cả lên.
Thế là có cuộc điện thoại này.
Hàn Tông là một trong số đó.
Phải giải quyết ra sao ư? Anh đặt súng về chỗ cũ, nói: “Anh gọi một cuộc cho cảnh sát, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, sau đó muốn làm gì họ thì làm”.
Ngắt điện thoại xong, Hoắc Liên Ngao quay đầu xe.
Hàn Tông? Gái gọi? Thuốc cấm?
Anh gõ ngón tay lên vô lăng: Chị gái của tôi ơi, ông anh rể của tôi đã giấu em làm những chuyện gì vậy? Tôi phải qua đó xem sao, xem ông anh rể ấy đã giấu em làm những trò gì!
Tuy vậy, sau khi tới nơi, Hoắc Liên Ngao lại không nhìn thấy gì. Chí ít thì mọi việc không phát triển như tưởng tượng của anh.
Đám gái gọi cao cấp ở trong phòng VIP chỉ như đồ trang trí bên cạnh Hàn Tông. Anh ta không chạm vào, chỉ đơn thuần giúp bạn bè rót rượu.
Hàn Tông ngồi đó giống như một tinh anh tham gia đại hội cổ đông, mặc chiếc áo sơ mi đã được vợ là thẳng thớm, biết thứ gì có thể chạm vào, thứ gì không.
Thật nhạt nhẽo, ông anh rể nghiêm túc của anh không để anh có cơ hội mách lẻo với chị mình.
Day day trán, Hoắc Liên Ngao nhìn rất lâu lên màn hình, đôi mắt cực kỳ mỏi mệt. Bên cạnh đặt hộp thuốc lá của đám bảo vệ. Anh rút ra một điếu, lát sau, khói thuốc đã lượn quanh phòng giám sát.
Trong làn khói vấn vít, Hoắc Liên Ngao một lần nữa nhìn thấy Hàn Tông rót rượu cho bạn. Vật thể màu vàng trên ngón áp út của anh ta khiến anh cảm thấy như có cốc Vodka lớn bị đổ vào bụng.
Anh nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, Hàn Tông đã không còn ở đó. Anh ta ở trong phòng hút thuốc. Qua CCTV, Hoắc Liên Ngao chỉ nhìn được bóng của Hàn Tông, không nhìn được biểu cảm hút thuốc.
Khoảng mười phút sau, Hàn Tông rời khỏi phòng hút thuốc, đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Liên Ngao cũng đi khỏi phòng giám sát.
Đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, Hoắc Liên Ngao cũng không rõ mình đứng đây rốt cuộc là vì điều gì?
Không, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. Từ nắm đấm cuộn chặt trên tay anh lúc này có thể đoán được tiếp theo anh muốn làm gì.
Khi Hàn Tông mở cửa ra, cú đấm đó sẽ vung vào mặt anh ta.
Hàn Tông, anh đã cưới cô ấy rồi, anh nên cảm kích vô ngần, nên biết ơn. Anh nên giữ liên lạc với cô ấy từng giây từng phút: Giờ anh đang ở đâu, giờ anh đang ở với ai, giờ anh và bạn đang nói đến chuyện gì. Cô gái ngồi bên cạnh anh đẹp hơn cả em nhưng anh chẳng buồn liếc, vì sức hấp dẫn của em trong mắt anh là không ai bằng.
Hàn Tông, gã khốn này, anh nên nói với cô ấy như thế, chứ không phải trốn trong phòng hút thuốc, dựa vào chất nicotin để xoa dịu nỗi nhớ bạn gái cũ.
Hàn Tông, anh không chạm vào cô gái ngồi bên không phải vì vợ anh mà vì cô bạn gái đã qua đời đó.
Nắm tay càng lúc càng cuộn chặt, Hoắc Liên Ngao nghĩ lát nữa cú đấm này nhất định sẽ khiến răng cửa của Hàn Tông rụng xuống. Nhất định thế!
Cuối cùng, cửa cũng mở. Hoắc Liên Ngao vung nắm đấm.
Tiếng “Khang Kiều” cùng với cánh cửa từ từ mở ra cứ thế đột ngột ập tới.
Cái tên ấy như một căn bệnh.
Anh cúi đầu.
Người nắm chặt tay đi vào, người cầm điện thoại đi ra.
Cùng với tiếng nước chảy ào ào, cú đấm bị vung thật mạnh lên gương. Chiếc gương đứt rời, tiếng dòng chất lỏng đỏ rực chảy theo vết nứt của chiếc gương tan tành.
Nỗi đau nơi bàn tay xua đi cái đau đầu mà Vodka mang lại. Anh đặt tay dưới vòi nước, mặc cho nước rửa trôi vết thương của mình.
Trái tim đã tê dại như kết từ xi măng cốt thép.
Ở một góc nào đó trong tim, anh lẩm bẩm:
“Đầu gỗ, bây giờ anh đang ở New Yorh, bây giờ anh chỉ có một mình thôi. Đầu gỗ, ban nãy anh bỗng nhiên tò mò, muốn thử xem tay mình cứng hơn hay thủy tinh cứng hơn. Kết quả chứng minh vẫn là thủy tinh cứng hơn một chút.”
“Đầu gỗ, bây giờ tay anh đang chảy máu, em có đau lòng không? Mau nói là có đi, đau lòng không chịu được, đau tới nỗi chỉ muốn bay ngay tới bên cạnh anh, không ngừng hôn lên mặt anh, mắng anh ngốc, mắng anh khờ, rồi đá cho anh một cái.”
“Thôi nhé, đầu gỗ, giờ anh không có thời gian để nói chuyện với em. Anh chỉ trốn tạm ra ngoài gọi điện cho em thôi. Trước mắt kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất. Khi nào anh kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, anh sẽ mua cho em cả Cung điện Buckingham, để em làm nữ hoàng trong đó.”
“Đầu gỗ, lần này, em cúp máy thật đây.”
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mở mắt ra, Hoắc Liên Ngao nhìn thấy ngay vật màu vàng nằm bên cạnh.
Hàn Tông, anh lại mắc thêm một tội. Anh dễ dàng để nhẫn cưới ở nơi công cộng thế này chính là tội ác tày trời.
Đầu gỗ, nếu là anh, anh nhất định sẽ không đánh mất đâu. Anh nhất định sẽ đeo trên tay từng giây, từng phút, rồi để nó theo anh xuống mồ.
Hàn Tông, anh là đồ ngốc.
Giơ tay ra, anh thả nó vào túi không chút do dự.
Ánh sáng trong phòng cùng với ánh mặt trời càng chói chang hơn. Hoắc Liên Ngao không hiểu lắm, sao thứ để trong túi giờ lại đeo vào tay?
Chắc là tối qua về uống một chút, sau đó anh hồ đồ đeo lên. Điều này có chút quái đản, chuyện quái đản hơn còn ở phía sau.
Sáng nay, Hoắc Liên Ngao gọi điện cho một người bạn. Anh nhớ có một lần bạn anh từng qua lại với một cô gái Hàn Quốc, khi đó anh cảm thấy cô gái ấy trông rât quen.
Sáng nay, tư duy của Hoắc Liên Ngao rất linh hoạt, lập tức nhớ ra cô ấy giống ai. Chính là cô bạn gái cũ của Hàn Tông.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, anh và cô gái ấy đã thương lượng thành công qua điện thoại.
Cô gái ấy tên là Se Young.
Anh mở cửa phòng vệ sinh, rút chiếc nhẫn trên ngón áp út ra.
Cùng tiếng nước chảy, chiếc nhẫn nahnh chóng tới nơi nó cần tới, chôn vùi dưới nước cống là quá thích hợp rồi.
Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của Hoắc Liên Ngao là vào một buổi sáng nọ.
Sáng hôm ấy, anh tốn rất nhiều sức mới nhìn rõ người nằm bên cạnh mình là Đường Vũ Huyên, chứ không phải một người khác.
Tiếp theo đó, Hoắc Liên Ngao liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, cốc nước tối qua anh uống có vấn đề.
Cô ta mở mắt ra, cười với anh, cười như một ngọn lửa. Nếu nhìn kỹ, có thể đọc được tâm trạng dương dương tự đắc trong nụ cười ấy.
Vừa cười cô ta vừa khoe với anh vòng một đáng kiêu hãnh của mình.
Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.
Nhưng chính người này lại khiến bình minh ấy của anh ngập tràn tuyệt vọng.
Vào những thời khắc cuối cùng khi anh và một người khác ở trên đảo Bali, anh và cô chơi trò kết hôn. Dưới ánh sao, cô nói với anh: “Hoắc Liên Ngao, cả đời này anh chỉ được nhìn một mình em, yêu một mình em, hôn một mình em, ngủ với một mình em”.
Anh đồng ý: “Hoắc Liên Ngao cả đời này chỉ được nhìn đầu gỗ, chỉ được yêu đầu gỗ, chỉ được hôn đầu gỗ, chỉ được ngủ với đầu gỗ”.
Nói xong, anh quay sang, nhưng lại nhìn thấy cô dựa đầu lên vai anh, dáng vẻ như sắp ngủ. “Đầu gỗ”, anh khẽ gọi.
Cô không trả lời.
Anh thì thầm: “Đầu gỗ, thế là không công bằng”.
Phải, không công bằng, chỉ có mình Hoắc Liên Ngao nói.
Còn Khang Kiều không nói.
Buổi sáng hôm ấy, giây phút ấy, lời thề dưới ánh sao thì ra đã khắc cốt trong lòng anh. Thế nên anh mới cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Anh cũng đã từng bướng bỉnh như một đứa trẻ: Đầu gỗ, chẳng phải em nói anh chỉ được nhìn em, chỉ được yêu em, chỉ được hôn em ư?
Em xem, anh đã nhìn rất nhiều cô gái, anh đã “yêu” rất nhiều cô gái, anh cũng hôn rất nhiều cô gái.
Mà tới cuối cùng, đứa trẻ nghịch ngợm không cẩn thận đã trúng cả hạng mục cuối cùng.
Anh dậy khỏi giường, mặc quần áo. Khi cơ thể đó dính vào anh, anh đẩy cô ta ra.
Đường Vũ Huyên ngã bệt xuống đất. Cô gái được quá nhiều đàn ông cưng chiều này ắt đã giật mình vì biểu cảm hiện tại của anh.
Sáng nay, Hoắc Liên Ngao bỗng muốn trải nghiệm cảm giác đánh một người đến chết.
5 cú đấm? 10 cú đấm? Hay 15 cú đấm? Liệu có hơn 25 cú không nhỉ?
Hoắc Liên Ngao không biết mình đã đấm Đường Vũ Huyên bao nhiêu cái. Mặt cô ta bê bết máu. Từ sợ hãi biến thành tê dại, và tới lúc này là càng thêm bướng bỉnh.
Máu trên mặt cô ta đã dính vào áo sơ mi của anh. Anh cởi ra, ném vào mặt cô ta.
Khóe môi bị rách mấp máy nói: “Anh hận em đi, hận còn hơn anh lúc nào cũng coi như em không tồn tại”.
Trên đảo Bali, nơi giếng trời vuông vức và thùng nước lớn, ánh trăng đung đưa trên mặt nước, cái ôm siết chặt, và hai linh hồn tuyệt vọng.
Một trong hai linh hồn đã nói: Yêu dài lâu hơn thù hận, khó tan biến hơn thù hận.
Anh từ từ thả lỏng bàn ta nắm chặt.
Thật ra Đường Vũ Huyên cũng ngốc như Hoắc Liên Ngao của một giai đoạn nào đó, dùng cách thức cực đoan để ảo vọng có được sự ghi nhớ của một con người.
Bàn tay anh run lên.
Sau đó, anh tìm được thuốc lá, châm lên từng điếu.
Khói thuốc, nicotin và thứ thuốc còn lại trong cơ thể từ tối hôm qua khiến cả không gian như trôi bồng bềnh. Cô gái bị anh đánh thành đầu heo từ từ tới bên cạnh anh. Anh cười với cô ta.
Anh giơ tay chạm lên mặt cô ta, nói: “Làm tốt lắm”.
Cô gái anh quen chưa tới hai tháng đã làm chuyện mà anh không dám làm rồi.
Em xem, anh đã nhìn rất nhiều cô gái, “yêu” rất nhiều cô gái, cũng hôn rất nhiều cô gái. Đầu gỗ, em xem, ngay cả một cô gái không phải em, anh cũng ngủ với cô ta rồi.
Thật ra, như vậy cũng tốt mà.
Trong trò chơi của chúng ta, chỉ có một mình anh hứa, quy tắc trò chơi cũng chỉ có mình anh tuân thủ.
Sáng hôm ấy, Hoắc Liên Ngao nói với Đường Vũ Huyên: “Cầm quần áo của cô và cút khỏi đây, sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Mùa đông ấy, New York ngập đầy tuyết trắng.
Mùa đông này, Hoắc Liên Ngao đa phần đều trốn trong nhà. Sự tuyệt vọng vào một buổi sáng nọ đã xuyên suốt cả một mùa đông.
Khi mùa xuân đến, Hoắc Liên Ngao nhận được điện thoại từ Washington. Sau khi tham dự xong tang lễ của ông ngoại, anh đứng dưới một gốc đào.
Đứng dưới gốc đào, anh nói với Đường Vũ Huyên đã theo anh tới tận Washington: “Có lẽ, chúng ta có thể ở bên nhau”.
Ông ngoại trước khi chết đã nắm tay anh và nói: “Liên Ngao, ngắm hết mùa anh đào ở Washington hãy về”.
Thế là, anh nghe lời ông ngoại, đứng dưới gốc đào. Năm nay, hoa đào rất rực rỡ.
Lời nói “ý tại ngôn ngoại” của ông ngoại Hoắc Liên Ngao hiểu. Chẳng qua ông muốn nói: “Liên Ngao, hãy trân trọng thời gian”, “Liên Ngao, phải nhìn về phía trước, giống như thời gian luôn chạy một hướng vậy”.
Đứng dưới gốc đào, Hoắc Liên Ngao nói với Đường Vũ Huyên: “Đường Vũ Huyên, chúng ta thử xem có thể ở bên nhau không”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao thừa nhận, một góc nào đó trong lòng anh có chút nhẹ nhõm, ít nhất anh có thể bỏ xuống tội danh: “Có ý đồ phá hoại hôn nhân của chị”.
Tất cả không phát triển như anh mong muốn. Cô gái đã hứa sẽ khiến Hàn Tông mắc câu trong vòng một tuần, nhiều nhất là một tháng gọi điện cho anh, ngữ khí càng lúc càng ủ dột.
Cô ta oán trách: Người đàn ông đó tảng lờ ngôn ngữ ám thị của cô ta, người đàn ông đó coi như không thấy sự trêu chọc của cô ta, người đàn ông đó còn gỗ đá và cố chấp hơn cả tưởng tượng.
Theo như cô gái Hàn Quốc đó nói, Hàn Tông có lẽ là một người chồng không tệ, tới mức anh bắt đầu có cảm giác tội lỗi.
Trở về New York, Hoắc Liên Ngao cho cô gái kia một khoản tiền, bảo cô ta sau này không được liên lạc với Hàn Tông nữa.
Giây phút đó, điều khiến Hoắc Liên Ngao không ngờ đến là chuyện này chưa kết thúc. Không lâu sau đó, Hàn Tông chủ động liên lạc với cô gái Hàn Quốc. Khi cô ta và Hàn Tông chia tay, cô ta lại kiếm được một khoản tiền.
Tối đó, bầu không khí rất tốt, tốt tới mức không làm tình xem ra hơi kỳ lạ. Đường Vũ Huyên trần truồng đứng trước mặt Hoắc Liên Ngao. Vóc dáng cô ta đúng như những người đàn ông khác nhận xét, là báu vật trời ban.
Đường Vũ Huyên dùng mọi kỹ thuật để từ từ tiến lại gần anh. Khi cô ta hôn lên mặt anh, anh nghĩ có lẽ nên đợi giây sau, giây này không có cảm giác không có nghĩa là giây sau không có cảm giác.
Khi cơ thể cô ta dính vào anh, anh đè nén cảm giác muốn đẩy tay cô ta ra. Khi tay cô ta chạm vào bụng anh, anh thả lòng tay mình.
Không có cảm giác chính là không có cảm giác.
Anh giơ tay đẩy cô ta.
Vì dùng khá nhiều sức nên cô ta ngã xuống đất, biểu cảm hoang mang. Hoắc Liên Ngao biết lúc này Đường Vũ Huyên đang nghĩ gì trong lòng.
Nhặt quần áo dưới đất lên, khoác lên người cô ta, anh nói: “Không cần nghi ngờ, giới tính của tôi hết sức bình thường. Một đêm bốn, năm lần không thành vấn đề. Nhưng, người đó sẽ không phải là cô, cô hiểu lời tôi nói không?”.
Đường Vũ Huyên không ngu. Anh tin là cô ta đã hiểu: Tôi cố gắng hết sức rồi, chúng ta chỉ có thể đi tới đây thôi.
Trên thế giới này, có một bộ phận mắc một chứng bệnh. Chứng bệnh này lâu dần ẩn nấp trong tâm lý của họ, chốc chốc lại quấy rầy họ.
Một ngày nào đó, khi bạn mừng thầm những tưởng mình đã hết bệnh thì lại xuất hiện để khiến bạn biết rằng: Đừng để ý, chúng tôi vẫn ở đây.
Căn bệnh này người ta gọi là bệnh cố chấp. Nó sẽ theo bạn cho tới khi bạn được hỏa thiêu, cuối cùng biến thành bột trắng.
Đối với Hoắc Liên Ngao mà nói chính là một căn bệnh như thế.
Cô gái xinh đẹp kiêu ngạo đó ôm quần áo rời khỏi nhà anh. Một tuần trôi qua, Đường Vũ Huyên vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt anh, liếc mắt đưa tình với anh trước mặt nhiều người mà không có lý do.
Khoảnh khắc Hoắc Liên Ngao cảm thấy tạ ơn nhất là một đêm khuya.
Đêm ấy, người cha đã lâu không gặp của anh mang tới một tin tức: Hàn Tông đã chết.
Hàn Tông đã chết?
Hoắc Liên Ngao nhớ khi nghe thấy tin này một chân anh còn đang ở trên không, còn người nói ở sau lưng anh.
Giây phút đó, Hoắc Liên Ngao rất sợ, sợ tất cả chỉ là mình nghe nhầm, dù sao thì anh cũng không ít lần trù ẻo Hàn Tông.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người vô tình chết. Những người chết vì chuyện ngoại ý muốn nhiều tới nỗi phải thống kê bằng giây.
Jack chết vì tai nạn giao thông, Mike chết vì ngộ độc thức ăn, Jenny rơi từ trên vách núi xuống, Jinny chết đuối, thậm chí có người đang ăn bánh còn mắc ở cổ mà chết, có người vì tò mò bình hoa to hay miệng mình to, cho đầu vào bình hoa ngạt thở mà chết.
Nhưng trong danh sách ấy không có một cái tên là Hàn Tông. Không, có lẽ có, nhưng đó không phải chồng của Khang Kiều.
Vì chuyện này, Hoắc Liên Ngao không ít lần cằn nhằn với Thượng đế.
Giờ nghĩ lại, những lời cằn nhằn đó giống trù ẻo hơn.
Anh giơ đôi chân đang khựng lại lên. Anh sợ, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ hụt vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều.
Anh dỏng tai nghe lại: “Liên Ngao, Hàn Tông chết rồi”.
Cuối cùng anh cũng dám đặt chân xuống đất, đứng đó.
Người sau lưng vòng ra trước mặt, nói tiếp: “Hàn Tông chết rồi, tai nạn ở Tokyo tối qua, hôm nay bệnh viện đã tuyên bố không cứu được nữa”.
Giây phút xác nhận thông tin, đầu óc Hoắc Liên Ngao trống rỗng. Liên tục có những từ liên quan tới cái chết lọt vào tai anh.
“Thi thể”, “tang lễ”.
Cùng với đó, thông tin ấy càng thêm được xác thực.
Hàn Tông chết rồi, Hàn Tông thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn và chết rồi!
Trong két của Hoắc Liên Ngao để một tập tài liệu. Đó là cảnh một người đàn ông lên giường với một phụ nữ. Nội dung tài liệu rất đầy đủ, từ hình ảnh tới âm thanh tới clip.
Người tạo ra là Hàn Tông và Se Young.
Cô gái Hàn Quốc tham lam sau khi kiếm được phí chia tay từ Hàn Tông đã mang tài liệu ghi lại cảnh thân mật của hai người họ tới trước mặt anh, định kiếm thêm một khoản nữa.
Khi đó, Hoắc Liên Ngao những tưởng mình sẽ vui vẻ cho cô ta một khoản tiền, dù sao đây cũng là điều anh hy vọng. Anh có thể cầm tiền, nhìn Khang Kiều bằng ánh mắt chế giễu.
Sự thật thì sao?
Sự thật là anh đã đấm cho cô ta một trận, sau đó lại chỉ muốn đấm tiếp Hàn Tông trận nữa.
Đầu gỗ có gì không tốt chứ?
Đầu gỗ quá tốt, đầu gỗ chỗ nào cũng tốt, đầu gỗ điểm gì cũng tốt.
Cô gái Hàn Quốc mang khuôn mặt sưng vù khập khiễng bỏ đi.
Sau khi cô ta đi, Hoắc Liên Ngao bỏ hết tài liệu vào két. Có một giây phút, anh rất muốn mang chúng tới cười Khang Kiều, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong chốc lát, nếu cô đau lòng thì phải làm sao?
Sau khi đêm thứ ba qua đi, mọi suy nghĩ thoáng qua lúc trước dưới sự ủng hộ của tài liệu trong két trở nên rõ ràng.
Anh có lẽ có thể bỏ ra một khoản tiền cho người chuyên nghiệp, tạo ra một cái chết bất ngờ đối với họ mà nói rất đơn giản.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể giấu cô cả đời, mấy câu “giấy không bọc được lửa” chỉ có tác dụng với những kẻ hèn nhát và không có năng lực mà thôi.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ trong tiềm thức. Một suy nghĩ mạnh mẽ dần theo thời gian, suy nghĩ này có lẽ vì anh nhớ cô, đã thúc giục anh nửa năm sau hoặc một năm sau sẽ gọi cho đám người ấy.
Gọi xong, anh sẽ thêm cho mình tội danh: “Sai người mưu sát anh rể”.
Bây giờ, thời điểm này, tin tức “Hàn Tông đã chết” khiến tội danh ấy không bao giờ thành lập được nữa.
Giây phút tạ ơn nhất của Hoắc Liên Ngao xảy ra vào một đêm khuya cuối tháng 3 năm 2014.
18 tuổi, anh trốn khỏi cô, từ Bali chạy về New York. Bây giờ, anh 26 tuổi. Qua tám năm, cuối cùng anh cũng tìm được con đường để trở về bên cạnh cô, từ New York về Singapore.
Men theo con đường đầy mùi cọ, dừng lại nơi có ánh nắng, từ xa anh đã nhìn thấy, lập tức tìm được cô giữa rất nhiều người.
Nhỏ bé, không có cảm giác tồn tại như lần đầu gặp gỡ.
Anh bước từng bước lên thềm, lướt qua từng bờ vai, cuối cùng, dừng lại trước mặt cô.
Chỉ nghe số lần tham gia tang lễ của cô gái trước mắt, bạn sẽ biết cô ấy là một kẻ xui xẻo. Năm 12 tuổi, cô ấy tham gia tang lễ của bà ngoại, năm 18 tuổi, tham gia tang lễ của mẹ.
Năm 21 tuổi, cô ấy tiễn biệt đứa em trai nhỏ hơn mình 11 tuổi.
Còn bây giờ, cô ấy đã 29 tuổi, lần này, cô ấy tiễn biệt chồng mình.
Bạn xem, vai cô ấy đã trịu nặng vì tang lễ rồi.
Bước lên nửa bước, anh giơ tay.
Để đầu cô dựa vào vai mình.
Đầu gỗ, có thấy dễ chịu hơn không?
Đầu gỗ, anh hứa với em, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…
Pre: “Anh có biết Hoắc Liên Ngao giờ ở đâu không? Có phải anh ấy đã gặp chuyện rồi không?”
Khoảnh khắc quái đản nhất cuộc đời Hoắc Liên Ngao là vào một buổi sáng nào đó.
Sáng hôm ấy, một tia sáng nào đó rơi vào mắt anh. Không thể tả rõ nó nhức mắt cỡ nào nhưng cảm giác rất kỳ lạ. Anh mở mắt ra. Đây là căn phòng anh chuyên dùng ở câu lạc bộ tại New York, nằm trên tầng 61.
Tối qua trước khi đi ngủ anh quên không kéo rèm. Lúc này, ánh sáng từ cửa ban công phía Đông trải dài vào phòng. Trong đó, thứ ánh sáng lọt vào mắt anh lại có sự khác biệt.
Anh hơi cựa quậy, ánh sáng ấy hắt lên sống mũi anh, đung đưa trước mắt anh.
Nguồn sáng đặc biệt tới từ ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà.
Ánh sáng trên ngọn đèn thủy tinh lại tới từ món đồ bằng vàng trên ngón tay anh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ, ánh sáng trên ngọn đèn và ánh sáng từ món đồ bằng vàng trên ngón áp út của anh qua khúc xạ của không gian trở thành vài thứ hình thù.
Anh từ từ giơ tay, đưa ra trước mặt, rồi lại từ từ duỗi tay ra.
Món đồ vàng ấy người ta gọi nó là nhẫn cưới.
Chủ nhân của chiếc nhẫn cưới này tên là Hàn Tông, ở bên kia bờ đại dương còn có một người khác đeo một chiếc nữa cùng loại.
Nếu không vì chiếc nhẫn cưới này, Hoắc Liên Ngao nghĩ, anh đã sắp quên mất trên tinh cầu này vẫn còn một người nữa. Đã mấy năm trôi qua rồi.
Mấy năm nay, anh đã trải qua hàng loạt sự kiện như bỏ học, trở mặt với bố ruột, tự khởi nghiệp… Mấy năm nay anh quá bận rộn.
Hoắc Liên Ngao rất vui vì mấy năm nay anh luôn bận rộn, vì bận là có thể tảng lờ rất nhiều chuyện.
Sau đó, tối qua, ở New York, anh đã gặp một người.
Nếu theo tôn ti trật tự của người Trung Quốc, anh phải gọi người ấy là anh rể.
Anh rể? Danh xưng mới nực cười làm sao?
Nhưng tối qua cái danh xưng này bỗng nhiên lọt vào tai anh. Lúc đó đã khoảng mười một giờ. Giám đốc câu lạc bộ gọi điện vào di động cá nhân của anh.
Anh ta nói: “Có một người đàn ông tự xưng là anh rể của cậu Hoắc muốn nói chuyện với cậu”.
Anh rể? Xưng hô xa lạ này khiến xe của anh bỗng đâm sầm vào đuôi chiếc xe đằng trước. Cùng với thanh âm không mấy ôn hòa đó, Hoắc Liên Ngao nhớ ra có lẽ mình thật sự có một ông anh rể.
Anh vừa nghe điện thoại vừa kéo cửa kính xuống, đưa cho người đứng ngoài danh thiếp của mình, chủ xe đang tỏ ra phẫn nộ vì bị đâm.
Nhận danh thiếp rồi, người chủ xe đó vẫn còn huyên thuyên không ngừng. Vừa nhìn đã biết đó là loại tham tiền. Hoắc Liên Ngao nhớ trong xe mình cất một khẩu súng.
Anh tìm nó ra, hướng họng súng ra ngoài cửa xe.
Lúc đó, Hoắc Liên Ngao thật sự muốn nổ súng với người ở ngoài. Nếu anh còn nghe thấy một chữ nào nữa, anh sẽ thật sự bắn vào sọ anh ta.
Đáng tiếc là người đó vừa nhìn thấy họng súng đen ngòm đã sợ đến tè ra quần, thậm chí còn không đòi tiền bồi thường.
Ở đầu kia, quản lý hỏi anh mấy người đàn ông châu Á đó giờ giải quyết ra sao.
Khoảng nửa tiếng trước, vài người đàn ông châu Á tới phòng thương vụ của câu lạc bộ mặc kệ quy định tại đây, đã mời gọi gái tới. Đám gái gọi còn mang theo cả thuốc cấm.
Quản lý khuyên không được bèn chọn cách báo cảnh sát. Sau đó, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mấy người họ lúc bấy giờ mới cuống quýt cả lên.
Thế là có cuộc điện thoại này.
Hàn Tông là một trong số đó.
Phải giải quyết ra sao ư? Anh đặt súng về chỗ cũ, nói: “Anh gọi một cuộc cho cảnh sát, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, sau đó muốn làm gì họ thì làm”.
Ngắt điện thoại xong, Hoắc Liên Ngao quay đầu xe.
Hàn Tông? Gái gọi? Thuốc cấm?
Anh gõ ngón tay lên vô lăng: Chị gái của tôi ơi, ông anh rể của tôi đã giấu em làm những chuyện gì vậy? Tôi phải qua đó xem sao, xem ông anh rể ấy đã giấu em làm những trò gì!
Tuy vậy, sau khi tới nơi, Hoắc Liên Ngao lại không nhìn thấy gì. Chí ít thì mọi việc không phát triển như tưởng tượng của anh.
Đám gái gọi cao cấp ở trong phòng VIP chỉ như đồ trang trí bên cạnh Hàn Tông. Anh ta không chạm vào, chỉ đơn thuần giúp bạn bè rót rượu.
Hàn Tông ngồi đó giống như một tinh anh tham gia đại hội cổ đông, mặc chiếc áo sơ mi đã được vợ là thẳng thớm, biết thứ gì có thể chạm vào, thứ gì không.
Thật nhạt nhẽo, ông anh rể nghiêm túc của anh không để anh có cơ hội mách lẻo với chị mình.
Day day trán, Hoắc Liên Ngao nhìn rất lâu lên màn hình, đôi mắt cực kỳ mỏi mệt. Bên cạnh đặt hộp thuốc lá của đám bảo vệ. Anh rút ra một điếu, lát sau, khói thuốc đã lượn quanh phòng giám sát.
Trong làn khói vấn vít, Hoắc Liên Ngao một lần nữa nhìn thấy Hàn Tông rót rượu cho bạn. Vật thể màu vàng trên ngón áp út của anh ta khiến anh cảm thấy như có cốc Vodka lớn bị đổ vào bụng.
Anh nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, Hàn Tông đã không còn ở đó. Anh ta ở trong phòng hút thuốc. Qua CCTV, Hoắc Liên Ngao chỉ nhìn được bóng của Hàn Tông, không nhìn được biểu cảm hút thuốc.
Khoảng mười phút sau, Hàn Tông rời khỏi phòng hút thuốc, đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Liên Ngao cũng đi khỏi phòng giám sát.
Đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, Hoắc Liên Ngao cũng không rõ mình đứng đây rốt cuộc là vì điều gì?
Không, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. Từ nắm đấm cuộn chặt trên tay anh lúc này có thể đoán được tiếp theo anh muốn làm gì.
Khi Hàn Tông mở cửa ra, cú đấm đó sẽ vung vào mặt anh ta.
Hàn Tông, anh đã cưới cô ấy rồi, anh nên cảm kích vô ngần, nên biết ơn. Anh nên giữ liên lạc với cô ấy từng giây từng phút: Giờ anh đang ở đâu, giờ anh đang ở với ai, giờ anh và bạn đang nói đến chuyện gì. Cô gái ngồi bên cạnh anh đẹp hơn cả em nhưng anh chẳng buồn liếc, vì sức hấp dẫn của em trong mắt anh là không ai bằng.
Hàn Tông, gã khốn này, anh nên nói với cô ấy như thế, chứ không phải trốn trong phòng hút thuốc, dựa vào chất nicotin để xoa dịu nỗi nhớ bạn gái cũ.
Hàn Tông, anh không chạm vào cô gái ngồi bên không phải vì vợ anh mà vì cô bạn gái đã qua đời đó.
Nắm tay càng lúc càng cuộn chặt, Hoắc Liên Ngao nghĩ lát nữa cú đấm này nhất định sẽ khiến răng cửa của Hàn Tông rụng xuống. Nhất định thế!
Cuối cùng, cửa cũng mở. Hoắc Liên Ngao vung nắm đấm.
Tiếng “Khang Kiều” cùng với cánh cửa từ từ mở ra cứ thế đột ngột ập tới.
Cái tên ấy như một căn bệnh.
Anh cúi đầu.
Người nắm chặt tay đi vào, người cầm điện thoại đi ra.
Cùng với tiếng nước chảy ào ào, cú đấm bị vung thật mạnh lên gương. Chiếc gương đứt rời, tiếng dòng chất lỏng đỏ rực chảy theo vết nứt của chiếc gương tan tành.
Nỗi đau nơi bàn tay xua đi cái đau đầu mà Vodka mang lại. Anh đặt tay dưới vòi nước, mặc cho nước rửa trôi vết thương của mình.
Trái tim đã tê dại như kết từ xi măng cốt thép.
Ở một góc nào đó trong tim, anh lẩm bẩm:
“Đầu gỗ, bây giờ anh đang ở New Yorh, bây giờ anh chỉ có một mình thôi. Đầu gỗ, ban nãy anh bỗng nhiên tò mò, muốn thử xem tay mình cứng hơn hay thủy tinh cứng hơn. Kết quả chứng minh vẫn là thủy tinh cứng hơn một chút.”
“Đầu gỗ, bây giờ tay anh đang chảy máu, em có đau lòng không? Mau nói là có đi, đau lòng không chịu được, đau tới nỗi chỉ muốn bay ngay tới bên cạnh anh, không ngừng hôn lên mặt anh, mắng anh ngốc, mắng anh khờ, rồi đá cho anh một cái.”
“Thôi nhé, đầu gỗ, giờ anh không có thời gian để nói chuyện với em. Anh chỉ trốn tạm ra ngoài gọi điện cho em thôi. Trước mắt kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất. Khi nào anh kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, anh sẽ mua cho em cả Cung điện Buckingham, để em làm nữ hoàng trong đó.”
“Đầu gỗ, lần này, em cúp máy thật đây.”
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mở mắt ra, Hoắc Liên Ngao nhìn thấy ngay vật màu vàng nằm bên cạnh.
Hàn Tông, anh lại mắc thêm một tội. Anh dễ dàng để nhẫn cưới ở nơi công cộng thế này chính là tội ác tày trời.
Đầu gỗ, nếu là anh, anh nhất định sẽ không đánh mất đâu. Anh nhất định sẽ đeo trên tay từng giây, từng phút, rồi để nó theo anh xuống mồ.
Hàn Tông, anh là đồ ngốc.
Giơ tay ra, anh thả nó vào túi không chút do dự.
Ánh sáng trong phòng cùng với ánh mặt trời càng chói chang hơn. Hoắc Liên Ngao không hiểu lắm, sao thứ để trong túi giờ lại đeo vào tay?
Chắc là tối qua về uống một chút, sau đó anh hồ đồ đeo lên. Điều này có chút quái đản, chuyện quái đản hơn còn ở phía sau.
Sáng nay, Hoắc Liên Ngao gọi điện cho một người bạn. Anh nhớ có một lần bạn anh từng qua lại với một cô gái Hàn Quốc, khi đó anh cảm thấy cô gái ấy trông rât quen.
Sáng nay, tư duy của Hoắc Liên Ngao rất linh hoạt, lập tức nhớ ra cô ấy giống ai. Chính là cô bạn gái cũ của Hàn Tông.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, anh và cô gái ấy đã thương lượng thành công qua điện thoại.
Cô gái ấy tên là Se Young.
Anh mở cửa phòng vệ sinh, rút chiếc nhẫn trên ngón áp út ra.
Cùng tiếng nước chảy, chiếc nhẫn nahnh chóng tới nơi nó cần tới, chôn vùi dưới nước cống là quá thích hợp rồi.
Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của Hoắc Liên Ngao là vào một buổi sáng nọ.
Sáng hôm ấy, anh tốn rất nhiều sức mới nhìn rõ người nằm bên cạnh mình là Đường Vũ Huyên, chứ không phải một người khác.
Tiếp theo đó, Hoắc Liên Ngao liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, cốc nước tối qua anh uống có vấn đề.
Cô ta mở mắt ra, cười với anh, cười như một ngọn lửa. Nếu nhìn kỹ, có thể đọc được tâm trạng dương dương tự đắc trong nụ cười ấy.
Vừa cười cô ta vừa khoe với anh vòng một đáng kiêu hãnh của mình.
Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.
Nhưng chính người này lại khiến bình minh ấy của anh ngập tràn tuyệt vọng.
Vào những thời khắc cuối cùng khi anh và một người khác ở trên đảo Bali, anh và cô chơi trò kết hôn. Dưới ánh sao, cô nói với anh: “Hoắc Liên Ngao, cả đời này anh chỉ được nhìn một mình em, yêu một mình em, hôn một mình em, ngủ với một mình em”.
Anh đồng ý: “Hoắc Liên Ngao cả đời này chỉ được nhìn đầu gỗ, chỉ được yêu đầu gỗ, chỉ được hôn đầu gỗ, chỉ được ngủ với đầu gỗ”.
Nói xong, anh quay sang, nhưng lại nhìn thấy cô dựa đầu lên vai anh, dáng vẻ như sắp ngủ. “Đầu gỗ”, anh khẽ gọi.
Cô không trả lời.
Anh thì thầm: “Đầu gỗ, thế là không công bằng”.
Phải, không công bằng, chỉ có mình Hoắc Liên Ngao nói.
Còn Khang Kiều không nói.
Buổi sáng hôm ấy, giây phút ấy, lời thề dưới ánh sao thì ra đã khắc cốt trong lòng anh. Thế nên anh mới cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Anh cũng đã từng bướng bỉnh như một đứa trẻ: Đầu gỗ, chẳng phải em nói anh chỉ được nhìn em, chỉ được yêu em, chỉ được hôn em ư?
Em xem, anh đã nhìn rất nhiều cô gái, anh đã “yêu” rất nhiều cô gái, anh cũng hôn rất nhiều cô gái.
Mà tới cuối cùng, đứa trẻ nghịch ngợm không cẩn thận đã trúng cả hạng mục cuối cùng.
Anh dậy khỏi giường, mặc quần áo. Khi cơ thể đó dính vào anh, anh đẩy cô ta ra.
Đường Vũ Huyên ngã bệt xuống đất. Cô gái được quá nhiều đàn ông cưng chiều này ắt đã giật mình vì biểu cảm hiện tại của anh.
Sáng nay, Hoắc Liên Ngao bỗng muốn trải nghiệm cảm giác đánh một người đến chết.
5 cú đấm? 10 cú đấm? Hay 15 cú đấm? Liệu có hơn 25 cú không nhỉ?
Hoắc Liên Ngao không biết mình đã đấm Đường Vũ Huyên bao nhiêu cái. Mặt cô ta bê bết máu. Từ sợ hãi biến thành tê dại, và tới lúc này là càng thêm bướng bỉnh.
Máu trên mặt cô ta đã dính vào áo sơ mi của anh. Anh cởi ra, ném vào mặt cô ta.
Khóe môi bị rách mấp máy nói: “Anh hận em đi, hận còn hơn anh lúc nào cũng coi như em không tồn tại”.
Trên đảo Bali, nơi giếng trời vuông vức và thùng nước lớn, ánh trăng đung đưa trên mặt nước, cái ôm siết chặt, và hai linh hồn tuyệt vọng.
Một trong hai linh hồn đã nói: Yêu dài lâu hơn thù hận, khó tan biến hơn thù hận.
Anh từ từ thả lỏng bàn ta nắm chặt.
Thật ra Đường Vũ Huyên cũng ngốc như Hoắc Liên Ngao của một giai đoạn nào đó, dùng cách thức cực đoan để ảo vọng có được sự ghi nhớ của một con người.
Bàn tay anh run lên.
Sau đó, anh tìm được thuốc lá, châm lên từng điếu.
Khói thuốc, nicotin và thứ thuốc còn lại trong cơ thể từ tối hôm qua khiến cả không gian như trôi bồng bềnh. Cô gái bị anh đánh thành đầu heo từ từ tới bên cạnh anh. Anh cười với cô ta.
Anh giơ tay chạm lên mặt cô ta, nói: “Làm tốt lắm”.
Cô gái anh quen chưa tới hai tháng đã làm chuyện mà anh không dám làm rồi.
Em xem, anh đã nhìn rất nhiều cô gái, “yêu” rất nhiều cô gái, cũng hôn rất nhiều cô gái. Đầu gỗ, em xem, ngay cả một cô gái không phải em, anh cũng ngủ với cô ta rồi.
Thật ra, như vậy cũng tốt mà.
Trong trò chơi của chúng ta, chỉ có một mình anh hứa, quy tắc trò chơi cũng chỉ có mình anh tuân thủ.
Sáng hôm ấy, Hoắc Liên Ngao nói với Đường Vũ Huyên: “Cầm quần áo của cô và cút khỏi đây, sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Mùa đông ấy, New York ngập đầy tuyết trắng.
Mùa đông này, Hoắc Liên Ngao đa phần đều trốn trong nhà. Sự tuyệt vọng vào một buổi sáng nọ đã xuyên suốt cả một mùa đông.
Khi mùa xuân đến, Hoắc Liên Ngao nhận được điện thoại từ Washington. Sau khi tham dự xong tang lễ của ông ngoại, anh đứng dưới một gốc đào.
Đứng dưới gốc đào, anh nói với Đường Vũ Huyên đã theo anh tới tận Washington: “Có lẽ, chúng ta có thể ở bên nhau”.
Ông ngoại trước khi chết đã nắm tay anh và nói: “Liên Ngao, ngắm hết mùa anh đào ở Washington hãy về”.
Thế là, anh nghe lời ông ngoại, đứng dưới gốc đào. Năm nay, hoa đào rất rực rỡ.
Lời nói “ý tại ngôn ngoại” của ông ngoại Hoắc Liên Ngao hiểu. Chẳng qua ông muốn nói: “Liên Ngao, hãy trân trọng thời gian”, “Liên Ngao, phải nhìn về phía trước, giống như thời gian luôn chạy một hướng vậy”.
Đứng dưới gốc đào, Hoắc Liên Ngao nói với Đường Vũ Huyên: “Đường Vũ Huyên, chúng ta thử xem có thể ở bên nhau không”.
Nói xong, Hoắc Liên Ngao thừa nhận, một góc nào đó trong lòng anh có chút nhẹ nhõm, ít nhất anh có thể bỏ xuống tội danh: “Có ý đồ phá hoại hôn nhân của chị”.
Tất cả không phát triển như anh mong muốn. Cô gái đã hứa sẽ khiến Hàn Tông mắc câu trong vòng một tuần, nhiều nhất là một tháng gọi điện cho anh, ngữ khí càng lúc càng ủ dột.
Cô ta oán trách: Người đàn ông đó tảng lờ ngôn ngữ ám thị của cô ta, người đàn ông đó coi như không thấy sự trêu chọc của cô ta, người đàn ông đó còn gỗ đá và cố chấp hơn cả tưởng tượng.
Theo như cô gái Hàn Quốc đó nói, Hàn Tông có lẽ là một người chồng không tệ, tới mức anh bắt đầu có cảm giác tội lỗi.
Trở về New York, Hoắc Liên Ngao cho cô gái kia một khoản tiền, bảo cô ta sau này không được liên lạc với Hàn Tông nữa.
Giây phút đó, điều khiến Hoắc Liên Ngao không ngờ đến là chuyện này chưa kết thúc. Không lâu sau đó, Hàn Tông chủ động liên lạc với cô gái Hàn Quốc. Khi cô ta và Hàn Tông chia tay, cô ta lại kiếm được một khoản tiền.
Tối đó, bầu không khí rất tốt, tốt tới mức không làm tình xem ra hơi kỳ lạ. Đường Vũ Huyên trần truồng đứng trước mặt Hoắc Liên Ngao. Vóc dáng cô ta đúng như những người đàn ông khác nhận xét, là báu vật trời ban.
Đường Vũ Huyên dùng mọi kỹ thuật để từ từ tiến lại gần anh. Khi cô ta hôn lên mặt anh, anh nghĩ có lẽ nên đợi giây sau, giây này không có cảm giác không có nghĩa là giây sau không có cảm giác.
Khi cơ thể cô ta dính vào anh, anh đè nén cảm giác muốn đẩy tay cô ta ra. Khi tay cô ta chạm vào bụng anh, anh thả lòng tay mình.
Không có cảm giác chính là không có cảm giác.
Anh giơ tay đẩy cô ta.
Vì dùng khá nhiều sức nên cô ta ngã xuống đất, biểu cảm hoang mang. Hoắc Liên Ngao biết lúc này Đường Vũ Huyên đang nghĩ gì trong lòng.
Nhặt quần áo dưới đất lên, khoác lên người cô ta, anh nói: “Không cần nghi ngờ, giới tính của tôi hết sức bình thường. Một đêm bốn, năm lần không thành vấn đề. Nhưng, người đó sẽ không phải là cô, cô hiểu lời tôi nói không?”.
Đường Vũ Huyên không ngu. Anh tin là cô ta đã hiểu: Tôi cố gắng hết sức rồi, chúng ta chỉ có thể đi tới đây thôi.
Trên thế giới này, có một bộ phận mắc một chứng bệnh. Chứng bệnh này lâu dần ẩn nấp trong tâm lý của họ, chốc chốc lại quấy rầy họ.
Một ngày nào đó, khi bạn mừng thầm những tưởng mình đã hết bệnh thì lại xuất hiện để khiến bạn biết rằng: Đừng để ý, chúng tôi vẫn ở đây.
Căn bệnh này người ta gọi là bệnh cố chấp. Nó sẽ theo bạn cho tới khi bạn được hỏa thiêu, cuối cùng biến thành bột trắng.
Đối với Hoắc Liên Ngao mà nói chính là một căn bệnh như thế.
Cô gái xinh đẹp kiêu ngạo đó ôm quần áo rời khỏi nhà anh. Một tuần trôi qua, Đường Vũ Huyên vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt anh, liếc mắt đưa tình với anh trước mặt nhiều người mà không có lý do.
Khoảnh khắc Hoắc Liên Ngao cảm thấy tạ ơn nhất là một đêm khuya.
Đêm ấy, người cha đã lâu không gặp của anh mang tới một tin tức: Hàn Tông đã chết.
Hàn Tông đã chết?
Hoắc Liên Ngao nhớ khi nghe thấy tin này một chân anh còn đang ở trên không, còn người nói ở sau lưng anh.
Giây phút đó, Hoắc Liên Ngao rất sợ, sợ tất cả chỉ là mình nghe nhầm, dù sao thì anh cũng không ít lần trù ẻo Hàn Tông.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người vô tình chết. Những người chết vì chuyện ngoại ý muốn nhiều tới nỗi phải thống kê bằng giây.
Jack chết vì tai nạn giao thông, Mike chết vì ngộ độc thức ăn, Jenny rơi từ trên vách núi xuống, Jinny chết đuối, thậm chí có người đang ăn bánh còn mắc ở cổ mà chết, có người vì tò mò bình hoa to hay miệng mình to, cho đầu vào bình hoa ngạt thở mà chết.
Nhưng trong danh sách ấy không có một cái tên là Hàn Tông. Không, có lẽ có, nhưng đó không phải chồng của Khang Kiều.
Vì chuyện này, Hoắc Liên Ngao không ít lần cằn nhằn với Thượng đế.
Giờ nghĩ lại, những lời cằn nhằn đó giống trù ẻo hơn.
Anh giơ đôi chân đang khựng lại lên. Anh sợ, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ hụt vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều.
Anh dỏng tai nghe lại: “Liên Ngao, Hàn Tông chết rồi”.
Cuối cùng anh cũng dám đặt chân xuống đất, đứng đó.
Người sau lưng vòng ra trước mặt, nói tiếp: “Hàn Tông chết rồi, tai nạn ở Tokyo tối qua, hôm nay bệnh viện đã tuyên bố không cứu được nữa”.
Giây phút xác nhận thông tin, đầu óc Hoắc Liên Ngao trống rỗng. Liên tục có những từ liên quan tới cái chết lọt vào tai anh.
“Thi thể”, “tang lễ”.
Cùng với đó, thông tin ấy càng thêm được xác thực.
Hàn Tông chết rồi, Hàn Tông thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn và chết rồi!
Trong két của Hoắc Liên Ngao để một tập tài liệu. Đó là cảnh một người đàn ông lên giường với một phụ nữ. Nội dung tài liệu rất đầy đủ, từ hình ảnh tới âm thanh tới clip.
Người tạo ra là Hàn Tông và Se Young.
Cô gái Hàn Quốc tham lam sau khi kiếm được phí chia tay từ Hàn Tông đã mang tài liệu ghi lại cảnh thân mật của hai người họ tới trước mặt anh, định kiếm thêm một khoản nữa.
Khi đó, Hoắc Liên Ngao những tưởng mình sẽ vui vẻ cho cô ta một khoản tiền, dù sao đây cũng là điều anh hy vọng. Anh có thể cầm tiền, nhìn Khang Kiều bằng ánh mắt chế giễu.
Sự thật thì sao?
Sự thật là anh đã đấm cho cô ta một trận, sau đó lại chỉ muốn đấm tiếp Hàn Tông trận nữa.
Đầu gỗ có gì không tốt chứ?
Đầu gỗ quá tốt, đầu gỗ chỗ nào cũng tốt, đầu gỗ điểm gì cũng tốt.
Cô gái Hàn Quốc mang khuôn mặt sưng vù khập khiễng bỏ đi.
Sau khi cô ta đi, Hoắc Liên Ngao bỏ hết tài liệu vào két. Có một giây phút, anh rất muốn mang chúng tới cười Khang Kiều, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong chốc lát, nếu cô đau lòng thì phải làm sao?
Sau khi đêm thứ ba qua đi, mọi suy nghĩ thoáng qua lúc trước dưới sự ủng hộ của tài liệu trong két trở nên rõ ràng.
Anh có lẽ có thể bỏ ra một khoản tiền cho người chuyên nghiệp, tạo ra một cái chết bất ngờ đối với họ mà nói rất đơn giản.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể giấu cô cả đời, mấy câu “giấy không bọc được lửa” chỉ có tác dụng với những kẻ hèn nhát và không có năng lực mà thôi.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ trong tiềm thức. Một suy nghĩ mạnh mẽ dần theo thời gian, suy nghĩ này có lẽ vì anh nhớ cô, đã thúc giục anh nửa năm sau hoặc một năm sau sẽ gọi cho đám người ấy.
Gọi xong, anh sẽ thêm cho mình tội danh: “Sai người mưu sát anh rể”.
Bây giờ, thời điểm này, tin tức “Hàn Tông đã chết” khiến tội danh ấy không bao giờ thành lập được nữa.
Giây phút tạ ơn nhất của Hoắc Liên Ngao xảy ra vào một đêm khuya cuối tháng 3 năm 2014.
18 tuổi, anh trốn khỏi cô, từ Bali chạy về New York. Bây giờ, anh 26 tuổi. Qua tám năm, cuối cùng anh cũng tìm được con đường để trở về bên cạnh cô, từ New York về Singapore.
Men theo con đường đầy mùi cọ, dừng lại nơi có ánh nắng, từ xa anh đã nhìn thấy, lập tức tìm được cô giữa rất nhiều người.
Nhỏ bé, không có cảm giác tồn tại như lần đầu gặp gỡ.
Anh bước từng bước lên thềm, lướt qua từng bờ vai, cuối cùng, dừng lại trước mặt cô.
Chỉ nghe số lần tham gia tang lễ của cô gái trước mắt, bạn sẽ biết cô ấy là một kẻ xui xẻo. Năm 12 tuổi, cô ấy tham gia tang lễ của bà ngoại, năm 18 tuổi, tham gia tang lễ của mẹ.
Năm 21 tuổi, cô ấy tiễn biệt đứa em trai nhỏ hơn mình 11 tuổi.
Còn bây giờ, cô ấy đã 29 tuổi, lần này, cô ấy tiễn biệt chồng mình.
Bạn xem, vai cô ấy đã trịu nặng vì tang lễ rồi.
Bước lên nửa bước, anh giơ tay.
Để đầu cô dựa vào vai mình.
Đầu gỗ, có thấy dễ chịu hơn không?
Đầu gỗ, anh hứa với em, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…
Pre: “Anh có biết Hoắc Liên Ngao giờ ở đâu không? Có phải anh ấy đã gặp chuyện rồi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook