Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong
-
Chương 8: Chữa Bệnh (1)
Nước giếng tuy dễ kiếm nhưng chứa nhiều tạp chất, dễ bị côn trùng bay vào. Nếu dùng nước giếng cũng có thể rửa sạch mắt nhưng cũng dễ gây ra các bệnh lây truyền khác, tốt nhất là nên phòng tránh.
Rửa xong thì dễ chịu hơn nhiều, chỉ hơi sưng và đau thôi.
Mã Băng phủi tay nói: “ Ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần trả hai lượng bạc là được.”
Tất cả mọi người: “………….”
Không phải thường nói lương y như từ mẫu sao?
Không phải là do họ thiếu tiền, chỉ là cái này hơi khác so với miêu tả của quản gia mà thôi.
Tạ Ngọc xuất thân phú quý, đối tiền bạc không có khái niệm, cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng Nguyên Bồi lại cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nhìn nữ tử xinh xinh đẹp đẹp trắng nõn sạch sẽ, sao lại chặt chém như vậy?
Hắn là xuất thân từ tầng chót của xã hội, biết rõ hết thảy giá trên thị trường,chỉ là liếc mắt một cái, thuốc cũng không thèm kê, thế nhưng liền phải trả hai lượng bạc?
Từng này tiền đủ cho gia đình bình thường tiêu mấy tháng.
Từ Mậu Tài vốn đang nghĩ ngợi nên làm như nào đền bù nghe vậy vội đưa mắt ra hiệu với quản gia, người này lập tức hiểu ý, trực tiếp túm lấy túi tiền bên dưới hông dâng lên, “Xin hãy tận lực trị liệu cho ngài ấy”
Nếu Tạ Ngọc thực sự có chuyện gì, bọn họ cả nhà trên dưới đều chờ đợi đoàn viên ở thế giới bên kia đi!
Mã Băng cũng không chối từ, kế đó lấy đi, đó là ngân phiếu nha~
Tâm tình của cô lập tức chuyển biến tốt, chủ động kê hai phương thuốc.
“Tuy không quá đáng ngại, nhưng kế tiếp mấy ngày khó tránh khỏi sưng đỏ phát ngứa, dùng phương thuốc này thoa ngoài da. Chậm thì năm ngày, nhanh thì ba ngày sẽ khỏi”
Kỳ thật không cần dùng thuốc cũng khỏi, nhưng sẽ chậm hơn.
Nếu không đưa tiền, ngươi liền mặc kệ đại nhân đúng không?
Tạ Ngọc thiếu chút nữa bị tức đến phì cười, vừa nhấc cằm, người đàn ông cao lớn lucs nãy liền tiến lên đỡ Tạ Ngọc dậy, nhanh như chớp liền đi ra khỏi cửa.
Đại Lộc triều vào đêm đóng cửa thành nhưng lại không cấm đi lại vào ban đêm, trong thành rất nhiều cửa hàng mở đèn đuốc sáng trưng để kinh doanh cả đêm, vừa lúc đi ra ngoài bốc thuốc.
“Không biết Mã cô nương muốn đi nơi nào?” Tạ Ngọc đột nhiên nói.
Mã Băng đảo cũng giấu giếm nói, “ Thật hiếm khi mới được đi vào kinh thành và những vùng xung quanh đó, thật đáng tiếc khi không được nhìn thấy sự phát triển thịnh vượng, phồn hoa của thủ đô.
Rửa xong thì dễ chịu hơn nhiều, chỉ hơi sưng và đau thôi.
Mã Băng phủi tay nói: “ Ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần trả hai lượng bạc là được.”
Tất cả mọi người: “………….”
Không phải thường nói lương y như từ mẫu sao?
Không phải là do họ thiếu tiền, chỉ là cái này hơi khác so với miêu tả của quản gia mà thôi.
Tạ Ngọc xuất thân phú quý, đối tiền bạc không có khái niệm, cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng Nguyên Bồi lại cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nhìn nữ tử xinh xinh đẹp đẹp trắng nõn sạch sẽ, sao lại chặt chém như vậy?
Hắn là xuất thân từ tầng chót của xã hội, biết rõ hết thảy giá trên thị trường,chỉ là liếc mắt một cái, thuốc cũng không thèm kê, thế nhưng liền phải trả hai lượng bạc?
Từng này tiền đủ cho gia đình bình thường tiêu mấy tháng.
Từ Mậu Tài vốn đang nghĩ ngợi nên làm như nào đền bù nghe vậy vội đưa mắt ra hiệu với quản gia, người này lập tức hiểu ý, trực tiếp túm lấy túi tiền bên dưới hông dâng lên, “Xin hãy tận lực trị liệu cho ngài ấy”
Nếu Tạ Ngọc thực sự có chuyện gì, bọn họ cả nhà trên dưới đều chờ đợi đoàn viên ở thế giới bên kia đi!
Mã Băng cũng không chối từ, kế đó lấy đi, đó là ngân phiếu nha~
Tâm tình của cô lập tức chuyển biến tốt, chủ động kê hai phương thuốc.
“Tuy không quá đáng ngại, nhưng kế tiếp mấy ngày khó tránh khỏi sưng đỏ phát ngứa, dùng phương thuốc này thoa ngoài da. Chậm thì năm ngày, nhanh thì ba ngày sẽ khỏi”
Kỳ thật không cần dùng thuốc cũng khỏi, nhưng sẽ chậm hơn.
Nếu không đưa tiền, ngươi liền mặc kệ đại nhân đúng không?
Tạ Ngọc thiếu chút nữa bị tức đến phì cười, vừa nhấc cằm, người đàn ông cao lớn lucs nãy liền tiến lên đỡ Tạ Ngọc dậy, nhanh như chớp liền đi ra khỏi cửa.
Đại Lộc triều vào đêm đóng cửa thành nhưng lại không cấm đi lại vào ban đêm, trong thành rất nhiều cửa hàng mở đèn đuốc sáng trưng để kinh doanh cả đêm, vừa lúc đi ra ngoài bốc thuốc.
“Không biết Mã cô nương muốn đi nơi nào?” Tạ Ngọc đột nhiên nói.
Mã Băng đảo cũng giấu giếm nói, “ Thật hiếm khi mới được đi vào kinh thành và những vùng xung quanh đó, thật đáng tiếc khi không được nhìn thấy sự phát triển thịnh vượng, phồn hoa của thủ đô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook