Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 4 - Chương 116: Thăng trầm (10)
Ba người lại thương lượng chi tiết một hồi cụ thể xuất hành và phòng thủ, ngay sau đó, Trình Danh Chấn tự tay viết cho Đậu Kiến Đức một bức thư, báo với lão mình phải tới Bác Vọng sơn bái kiến Vương Đức Nhân, giúp Đậu Gia Quân khơi thông thủy đạo vận chuyển lương thực từ Lê Dương tới Võ Dương, Thanh Hà và các nơi khác, sau đó cũng không đợi Đậu Kiến Đức trả lời, trực tiếp mang theo Vương Nhị Mao, Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích phi về hướng Cấp Quận.
Bọn Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải toàn được cái tính lo sợ thiên hạ không loạn, mấy tháng gần đây đều nín nhịn đến mức trên đầu mọc sừng, lần này cuối cùng cũng có được cơ hội ra ngoài, đâu thèm quan tâm con đường phía trước có nguy hiểm hay không. Suốt dọc đường kêu la hò hét, khoa chân múa tay vui sướng. Náo nhiệt đi hết cả đoạn đường mấy trăm dặm, tiến thẳng tới chân núi Bác Vọng, mới tạm thời yên tĩnh.
Cả đoàn người nghênh ngang như thế, sớm đã bị mật thám nhìn thấy, báo lên trên núi. Đại đương gia Bác Vọng sơn Vương Đức Nhân vừa nghe thấy Trình Danh Chấn đã đến cửa nhà mình, cho rằng đối phương đến là để kiếm mối thù năm đó, căng thẳng vươn người đứng dậy, tóm cổ tên mật thám chuẩn bị nổi trống tập hợp tướng. Đợi tên mật thám cho biết tình hình chi tiết, đếm đi đếm lại đối phương chỉ hai trăm tên, vẻ kiêu ngạo bỗng chốc lại hạ xuống. chau mày, hạ giọng lầm bầm:
- Chỉ đem hơn hai trăm người? Hắn ta đến làm cái gì? Chẳng nhẽ ai ai cũng là La Hán đầu đồng chắc?
- Mặc xác nó, giết xuống núi, tóm gọn một mẻ cho xong!
Thấy Vương Đức NhânVương Đức Nhân bị dọa cho chân tay luống cuống, Phòng Ngạn Tảo trong lòng rất khinh miệt, liếc đối phương một cái, trầm giọng đề nghị.
- Không thể nào!
Vương Đức Nhân nhất thời căng thẳng, quay đầu nhìn nhìn Phòng Ngạn Tảo và mấy tên thuộc hạ đang nóng lòng muốn thử, lớn tiếng ngăn cản họ:
- Tên họ Trình đó há phải là kẻ ưu mạo hiểm? Nếu hắn dám chỉ dẫn theo có hơn hai trăm tên hộ vệ lên núi, chắc là có chỗ dựa. Cứ thả cho hắn đi! Thả cho hắn đi! Hắn ta không gây sự với chúng ta, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện!
Phòng Ngạn Tảo nghe vậy, trong lòng rất không vui. Khóe miệng khẽ nhếch, cuối cùng cũng nhịn không nói. Là kẻ ngoài tới, y quá hiểu cái đạo lí rồng mạnh không đè nổi địa đầu xà này. Hơn nữa trước khi đi Lý Mật đã dặn đi dặn lại, Vương Đức Nhân là râu ria của quân Ngõa Cương vươn ra hướng Hà Bắc, y thà để mình chịu chút thiệt thòi, cũng không chịu để mất cái chốt này đâu.
Đám lâu la thấy Phòng đại nhân không ngăn cản, đáp một tiếng rồi chuẩn bị lui xuống truyền lệnh. Ai ngờ, chân còn chưa ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh, đám lâu la gác núi đã hoảng hốt chạy lại,:
- Báo, báo, Đại đương gia. Trình, Trình Danh Chấn, Trình Danh Chấn gửi thiệp bái sơn!
- Bái sơn!
Vương Đức Nhân nhảy lên trên chỗ ngồi, tốc độ quá mau, không khỏi có chút hoa mắt chóng mặt. Loại không sợ chết y đã từng gặp qua, nhưng chưa thấy loại không biết sợ chết như thế này. Biết rõ mình đối với hắn bụng dạ khó lường, không ngờ còn dám chủ động tự kề dao vào cổ.
Vừa định nói chữ mời, để đối thủ lên núi xem rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì? Trong lòng lại đột nhiên ớn lạnh, âm thầm cân nhắc:
- Tên này xưa nay quỉ kế đa đoan. Ngẫm năm đó Lư Phương Nguyên cũng chỉ vì một chút sơ ý, bị hắn hại hài cốt không còn. Nếu ta dễ dàng đề hắn đến
Lại nghĩ lại, người ta đã đem gửi cả thiệp tới rồi, mình lại không dám tiếp đón. Lan truyền ra thì, sau này sẽ không bao giờ còn chỗ đứng trong Lục Lâm. Đành cắn chặt răng, cố nói:
- Cho mời. Mở sơn môn, xếp hàng nghênh đón. Bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn ăn, đừng để mất mặt Bác Vọng sơn chúng ta!
- Bác Vọng sơn của ngươi thì có mặt mũi gì chứ?
Phòng Ngạn Tảo nghe thấy thế bĩu môi, nét mặt vẫn mang một nét cười hiền hòa như cũ, chặn đường Vương Đức Nhân lại, thấp giọng kiến nghị:
- Đại đương gia có phải thận trọng chút không, dù sao Ngõa Cương chúng ta bây giờ cũng không có bang giao gì với Đậu Gia quân. ngộ nhỡ có ai cố tình truyền tin này ra ngoài thì.
- Hắn đến tận cửa nhà ta rồi, ta còn có thể tống cổ đi được sao? Về chuyện bang giao, bây giờ không có, sau này còn lo không có sao? Ngươi thay ta viết một bức thư gửi cho Mật công, nói rõ chuyện hôm nay. Ta nghĩ chắc sau khi Mật công biết chuyện, cũng sẽ không cho phép sâu bọ làm càn đâu!
Liên tiếp hai lần kiến nghị bị bác bỏ, Phòng Ngạn Tảo thật không còn mặt mũi nào. Lùi lại nửa bước, tiếp tục kiến nghị:
- Không cần Đại đương gia giao phó, bức thư này, Phòng mỗ tự sẽ viết. nhưng Đại đương gia có phải đã cho một đám đao phủ mai phục bên ngoài Tụ Nghĩa sảnh. Ngộ nhỡ tên họ Trình đó không biết điều, cũng có thể tóm gọn hắn!
- Mấy người đọc sách các ngươi ấy à, đúng là lòng dạ đen tối!
Vương Đức Nhân bĩu bĩu môi, tặng cho ptn rõ một cái lườn sắc lạnh:
- Ngầm dấu đao phủ, quăng chén làm hiệu, đúng không? Ngươi nghĩ chỗ ta bày Hồng Môn Yến à? Đến lúc đó chẳng may truyền ra ngoài, người biết chuyện sẽ nói lão Vương đây đang cơ lập đoạn, giết sứ giả của Đậu Kiến Đức để tỏ rõ ý chí. Người không biết thì, còn cho rằng lão vương đây lòng dạ hẹp hòi, đến bữa cơm cũng không mời nổi! tiên sinh cứ lui ra đi, chuyện giữa những người giang hồ, chúng ta vẫn phải làm theo quy tắc giang hồ!
Nói xong, cũng không thèm để ý Phòng Ngạn Tảo mặt đỏ tía tai thế nào, sải bước ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh. Vừa đi vừa chửi thầm trong lòng:
- Bà ngoại nhà nó chứ, coi Lão vương ta là thằng ngu chắc? Giết người trong tiệc rượu, nói nghe dễ thật. Giết xong cái tên họ Trình đó, để tên họ Phòng nhà ngươi lại phủi đít về Ngõa Cương luận công lĩnh thưởng hả. Đậu Kiến Đức còn đang lo không tìm thấy cơ hội, ngộ nhỡ lão ta dẫn binh đánh tới, còn không phải lão Vương ta ở đây chịu trận sao. Từ Mậu Công ước gì ta chết sớm! Không thay Đậu Kiến Đức phất cờ kêu hò là coi là trượng nghĩa. Cắt Lê Dương, đợi viện binh của Lý Mật tới rồi, lão vương ta đã bị người ta băm thành thịt vụn từ lâu rồi! Đến lúc đấy Ngõa Cương quân, Đậu Gia quân các người coi như không đánh không xong, lão vương ta thì sao, vẫn chỉ là miếng thịt nhồi trong cái bánh bao mỏng!
Nghĩ tới đây, y lại cảm thấy bị đè nén, bước đi cũng ngày càng to. Từ xa trông thấy Trình Danh Chấn đem theo bốn tên thiết giáp thị vệ, còn có mười mấy tên tiểu lâu la mang theo hòm, chầm chậm lên núi, lập tức ngoác miệng cười lớn tiến ra nghênh đón:
- Trình huynh đệ, hôm nay không biết gió gì thổi, sao lại thổi ngươi tới đây vậy!
- Gió đông nam tây bắc, ha ha, Vương đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi già nhưng ngày càng phúc hậu!
Trình Danh Chấn cười lớn, cất bước đón chào. Hai người ôm nhau như huynh đệ lâu ngày không gặp. Vỗ vỗ lưng nhau, sau đó buông ra, hành lễ với nhau:
- Vương gia ca ca, (Trình gia huynh đệ)! Tiểu đệ(ca ca) đa lễ rồi!
Phòng Ngạn Tảo trông mà tức khí, đứng bên cạnh nhìn lạnh lùng. Trình Danh Chấn ngẩng đầu lên, lần thứ là nhận ra y, thế là lại cười cúi người,:
- Đây không phải là Phòng tiên sinh của Ngõa Cương trại sao? Sao cũng ở Bác Vọng sơn vậy? Hiếm khi gặp được tiên sinh, đúng là cái phúc của vãn bối!
Bọn Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải toàn được cái tính lo sợ thiên hạ không loạn, mấy tháng gần đây đều nín nhịn đến mức trên đầu mọc sừng, lần này cuối cùng cũng có được cơ hội ra ngoài, đâu thèm quan tâm con đường phía trước có nguy hiểm hay không. Suốt dọc đường kêu la hò hét, khoa chân múa tay vui sướng. Náo nhiệt đi hết cả đoạn đường mấy trăm dặm, tiến thẳng tới chân núi Bác Vọng, mới tạm thời yên tĩnh.
Cả đoàn người nghênh ngang như thế, sớm đã bị mật thám nhìn thấy, báo lên trên núi. Đại đương gia Bác Vọng sơn Vương Đức Nhân vừa nghe thấy Trình Danh Chấn đã đến cửa nhà mình, cho rằng đối phương đến là để kiếm mối thù năm đó, căng thẳng vươn người đứng dậy, tóm cổ tên mật thám chuẩn bị nổi trống tập hợp tướng. Đợi tên mật thám cho biết tình hình chi tiết, đếm đi đếm lại đối phương chỉ hai trăm tên, vẻ kiêu ngạo bỗng chốc lại hạ xuống. chau mày, hạ giọng lầm bầm:
- Chỉ đem hơn hai trăm người? Hắn ta đến làm cái gì? Chẳng nhẽ ai ai cũng là La Hán đầu đồng chắc?
- Mặc xác nó, giết xuống núi, tóm gọn một mẻ cho xong!
Thấy Vương Đức NhânVương Đức Nhân bị dọa cho chân tay luống cuống, Phòng Ngạn Tảo trong lòng rất khinh miệt, liếc đối phương một cái, trầm giọng đề nghị.
- Không thể nào!
Vương Đức Nhân nhất thời căng thẳng, quay đầu nhìn nhìn Phòng Ngạn Tảo và mấy tên thuộc hạ đang nóng lòng muốn thử, lớn tiếng ngăn cản họ:
- Tên họ Trình đó há phải là kẻ ưu mạo hiểm? Nếu hắn dám chỉ dẫn theo có hơn hai trăm tên hộ vệ lên núi, chắc là có chỗ dựa. Cứ thả cho hắn đi! Thả cho hắn đi! Hắn ta không gây sự với chúng ta, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện!
Phòng Ngạn Tảo nghe vậy, trong lòng rất không vui. Khóe miệng khẽ nhếch, cuối cùng cũng nhịn không nói. Là kẻ ngoài tới, y quá hiểu cái đạo lí rồng mạnh không đè nổi địa đầu xà này. Hơn nữa trước khi đi Lý Mật đã dặn đi dặn lại, Vương Đức Nhân là râu ria của quân Ngõa Cương vươn ra hướng Hà Bắc, y thà để mình chịu chút thiệt thòi, cũng không chịu để mất cái chốt này đâu.
Đám lâu la thấy Phòng đại nhân không ngăn cản, đáp một tiếng rồi chuẩn bị lui xuống truyền lệnh. Ai ngờ, chân còn chưa ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh, đám lâu la gác núi đã hoảng hốt chạy lại,:
- Báo, báo, Đại đương gia. Trình, Trình Danh Chấn, Trình Danh Chấn gửi thiệp bái sơn!
- Bái sơn!
Vương Đức Nhân nhảy lên trên chỗ ngồi, tốc độ quá mau, không khỏi có chút hoa mắt chóng mặt. Loại không sợ chết y đã từng gặp qua, nhưng chưa thấy loại không biết sợ chết như thế này. Biết rõ mình đối với hắn bụng dạ khó lường, không ngờ còn dám chủ động tự kề dao vào cổ.
Vừa định nói chữ mời, để đối thủ lên núi xem rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì? Trong lòng lại đột nhiên ớn lạnh, âm thầm cân nhắc:
- Tên này xưa nay quỉ kế đa đoan. Ngẫm năm đó Lư Phương Nguyên cũng chỉ vì một chút sơ ý, bị hắn hại hài cốt không còn. Nếu ta dễ dàng đề hắn đến
Lại nghĩ lại, người ta đã đem gửi cả thiệp tới rồi, mình lại không dám tiếp đón. Lan truyền ra thì, sau này sẽ không bao giờ còn chỗ đứng trong Lục Lâm. Đành cắn chặt răng, cố nói:
- Cho mời. Mở sơn môn, xếp hàng nghênh đón. Bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn ăn, đừng để mất mặt Bác Vọng sơn chúng ta!
- Bác Vọng sơn của ngươi thì có mặt mũi gì chứ?
Phòng Ngạn Tảo nghe thấy thế bĩu môi, nét mặt vẫn mang một nét cười hiền hòa như cũ, chặn đường Vương Đức Nhân lại, thấp giọng kiến nghị:
- Đại đương gia có phải thận trọng chút không, dù sao Ngõa Cương chúng ta bây giờ cũng không có bang giao gì với Đậu Gia quân. ngộ nhỡ có ai cố tình truyền tin này ra ngoài thì.
- Hắn đến tận cửa nhà ta rồi, ta còn có thể tống cổ đi được sao? Về chuyện bang giao, bây giờ không có, sau này còn lo không có sao? Ngươi thay ta viết một bức thư gửi cho Mật công, nói rõ chuyện hôm nay. Ta nghĩ chắc sau khi Mật công biết chuyện, cũng sẽ không cho phép sâu bọ làm càn đâu!
Liên tiếp hai lần kiến nghị bị bác bỏ, Phòng Ngạn Tảo thật không còn mặt mũi nào. Lùi lại nửa bước, tiếp tục kiến nghị:
- Không cần Đại đương gia giao phó, bức thư này, Phòng mỗ tự sẽ viết. nhưng Đại đương gia có phải đã cho một đám đao phủ mai phục bên ngoài Tụ Nghĩa sảnh. Ngộ nhỡ tên họ Trình đó không biết điều, cũng có thể tóm gọn hắn!
- Mấy người đọc sách các ngươi ấy à, đúng là lòng dạ đen tối!
Vương Đức Nhân bĩu bĩu môi, tặng cho ptn rõ một cái lườn sắc lạnh:
- Ngầm dấu đao phủ, quăng chén làm hiệu, đúng không? Ngươi nghĩ chỗ ta bày Hồng Môn Yến à? Đến lúc đó chẳng may truyền ra ngoài, người biết chuyện sẽ nói lão Vương đây đang cơ lập đoạn, giết sứ giả của Đậu Kiến Đức để tỏ rõ ý chí. Người không biết thì, còn cho rằng lão vương đây lòng dạ hẹp hòi, đến bữa cơm cũng không mời nổi! tiên sinh cứ lui ra đi, chuyện giữa những người giang hồ, chúng ta vẫn phải làm theo quy tắc giang hồ!
Nói xong, cũng không thèm để ý Phòng Ngạn Tảo mặt đỏ tía tai thế nào, sải bước ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh. Vừa đi vừa chửi thầm trong lòng:
- Bà ngoại nhà nó chứ, coi Lão vương ta là thằng ngu chắc? Giết người trong tiệc rượu, nói nghe dễ thật. Giết xong cái tên họ Trình đó, để tên họ Phòng nhà ngươi lại phủi đít về Ngõa Cương luận công lĩnh thưởng hả. Đậu Kiến Đức còn đang lo không tìm thấy cơ hội, ngộ nhỡ lão ta dẫn binh đánh tới, còn không phải lão Vương ta ở đây chịu trận sao. Từ Mậu Công ước gì ta chết sớm! Không thay Đậu Kiến Đức phất cờ kêu hò là coi là trượng nghĩa. Cắt Lê Dương, đợi viện binh của Lý Mật tới rồi, lão vương ta đã bị người ta băm thành thịt vụn từ lâu rồi! Đến lúc đấy Ngõa Cương quân, Đậu Gia quân các người coi như không đánh không xong, lão vương ta thì sao, vẫn chỉ là miếng thịt nhồi trong cái bánh bao mỏng!
Nghĩ tới đây, y lại cảm thấy bị đè nén, bước đi cũng ngày càng to. Từ xa trông thấy Trình Danh Chấn đem theo bốn tên thiết giáp thị vệ, còn có mười mấy tên tiểu lâu la mang theo hòm, chầm chậm lên núi, lập tức ngoác miệng cười lớn tiến ra nghênh đón:
- Trình huynh đệ, hôm nay không biết gió gì thổi, sao lại thổi ngươi tới đây vậy!
- Gió đông nam tây bắc, ha ha, Vương đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi già nhưng ngày càng phúc hậu!
Trình Danh Chấn cười lớn, cất bước đón chào. Hai người ôm nhau như huynh đệ lâu ngày không gặp. Vỗ vỗ lưng nhau, sau đó buông ra, hành lễ với nhau:
- Vương gia ca ca, (Trình gia huynh đệ)! Tiểu đệ(ca ca) đa lễ rồi!
Phòng Ngạn Tảo trông mà tức khí, đứng bên cạnh nhìn lạnh lùng. Trình Danh Chấn ngẩng đầu lên, lần thứ là nhận ra y, thế là lại cười cúi người,:
- Đây không phải là Phòng tiên sinh của Ngõa Cương trại sao? Sao cũng ở Bác Vọng sơn vậy? Hiếm khi gặp được tiên sinh, đúng là cái phúc của vãn bối!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook