Khai Quốc Công Tặc
-
Quyển 4 - Chương 112: Thăng trầm (6)
Càng bàn luận, bọn họ càng kích động. Hận không thể đảo ngược thời gian, để bọn họ được lựa chọn lại lần nữa. Lúc đó liều mạng cá chết lưới rách, còn hơn hiện giờ suốt ngày nghi thần nghi quỷ.
- Có điều cũng khó cho Đậu vương gia! Dù sao chúng ta cũng đâu phải là quân chính quy của ông ta. Đổi lại là người khác, e rằng cũng sẽ có chút đề phòng!
Vương Nhị Mao vừa mới trở về nghe cả bọn càng nói càng kích động, cười ha hả bước ra hoà giải.
Y không nói còn đỡ, vừa mở miệng lập tức trở thành mục tiêu công kích. Bọn họ không đời nào làm khó Trình Danh Chấn trước mặt mọi người, song Vương Nhị Mao y chức vụ tuy cao, nhưng lại không nằm ngoài phạm vi công kích của cả bọn.
- Còn chưa trách ngươi, lúc đầu không chịu khuyên Giáo đầu suy xét cẩn thận! Lọt vào bẫy họ Đậu dễ như trở bàn tay!
Đoàn Thanh chất vấn đầu tiên, chỉ trích Vương Nhị Mao chưa làm tròn trách nhiệm bằng hữu.
- Bọn ta không khuyên nổi Giáo đầu, ngươi cũng không khuyên nổi sao? Ngươi là người huynh đệ Giáo đầu đích thân dẫn dắt kia mà!
- Ta?
Vương Nhị Mao xoè tay bất lực nhìn về phía bọn họ.
- Lúc đó chúng ta còn có sự lựa chọn nào khác sao? Đừng nói lúc đó, cho dù là hiện giờ, chúng ta còn có thể lựa chọn khác sao?
Hai câu này vô cùng sắc bén, lập tức khiến dáng vẻ kiêu ngạo của bọn họ khựng lại. Trải qua nhiều năm kinh nghiệm, có thể nói, tầm nhìn của các tướng sĩ Minh Châu quân hiện giờ đã hơn xa đám vua cỏ ở Đầm Cự Lộc trước kia. Ngước mắt nhìn nhau, họ không thể không thừa nhận, Vương Nhị Mao nói đúng. Với thực lực của Minh Châu quân lúc đó và bây giờ, chỉ có dựa vào thế lực mạnh mới có thể sinh tồn. Còn Đậu gia quân mau chóng nổi lên, bất luận là bàn về huyết thống hay địa bàn, đều gần gũi với Minh Châu quân nhất. Đổi lại là Lý Uyên phía Tây hay chú cháu Lí Trọng Kiên phía Bắc, không dám chắc người ta liệu có thành tâm đối đãi hay không, dù gì thì một bên từng là quan quân, bên kia lại từng có quan hệ với giới lục lâm, khiến hai bên như nước với lửa khó lòng dung hoà.
Nghe tiếng bàn luận của bọn họ dần lắng xuống, Vương Nhị Mao cười cười, tiếp tục bào chữa thay Đậu Kiến Đức:
- Chúng ta không thể chỉ nhìn vào mặt xấu. Đậu vương gia vẫn chưa bổ nhiệm quan viên bờ Tây sông Chương Thuỷ, cũng không có ý đồ phân tán cả bọn đi khắp nơi, đây đều là sự thực đúng không? Nếu hắn làm vậy, về tình về lý, chúng ta cũng chẳng thể nói gì?
- Việc này...
Bọn họ không trả lời. Hiện thực là hiện thực, nhưng trong lòng họ vẫn vô cùng bức bối khó chịu. Đậu Kiến Đức cố tình chiếm đoạt công lao xây dựng đồn điền. Đậu Kiến Đức hoài nghi Minh Châu quân vẫn còn chừa lại đường lui ở Đầm Cự Lộc. Đậu Kiến Đức cố ý khiến Giáo đầu phải làm chuyện có lỗi với thất đương gia. Trong ba điều này, bất luận kể ra điều nào, đều đủ để xoá bỏ hoàn toàn ích lợi của hắn đối với Minh Châu quân.
Cáu kỉnh trầm mặc trong chốc lát, Vương Phi lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Vương Nhị Mao hỏi:
- Thế ngươi nói xem, Giáo đầu nên làm thế nào? Đậu Kiến Đức thật sự muốn gả muội muội qua đây sao? Tính khí thất đương gia của chúng ta, ngươi đâu phải là không biết!
Đúng thế! Mọi người lập tức tìm ra nguyên do khiến cả bọn không ưa nổi Đậu Kiến Đức. Đậu Hồng Tuyến muốn gả cho Trình Danh Chấn, tuy chuyện này tạm thời chưa thành sự thực, nhưng ai biết Đậu Kiến Đức có ý đồ gì? Việc này không có lửa làm sao có khói, theo tiết lộ của các huynh đệ đương trực ngày hôm đó, Đậu Kiến Đức và muội muội ồn ào cãi vả, người đứng cách xa nửa dặm mà còn nghe thấy.
Câu này rốt cuộc cũng làm khó được Vương Nhị Mao. Y lúc đó ở cách xa ngàn dặm, hoàn toàn không rõ căn nguyên cụ thể của những lời đồn đãi này. Mà chỉ với một chút ít tin tức vụn vặt trong đầu, hoàn toàn không đủ để hắn đưa ra kết luận thỏa đáng. Đơn thuần về lý mà suy xét, cuộc hôn nhân chính trị này đối với bản thân Trình Danh Chấn và các huynh đệ Minh Châu quân đều có lợi chứ không có hại. Nhưng tiền thân của Minh Châu quân là Cẩm Tự doanh của thất đương gia, các huynh đệ nòng cốt đều coi Đỗ Quyên như tỷ tỷ hoặc muội muội ruột thịt. Giựt dây tỉ phu hoặc muội phu của mình đi nạp thiếp, về tình về lý mà nói đều có vẻ không ổn.
Suy xét cẩn thận một hồi, trước mắt y đột nhiên loé lên, cười nói:
- Ta nói, các ngươi chẳng phải lo vớ vẩn rồi sao? Chắc chẳng có chính sự gì để làm! Nạp thiếp hay không nạp thiếp, nạp ai hay không nạp ai, đó là chuyện nhà của Giáo đầu và thất đương gia! Phu thê người ta còn chưa sốt ruột, các ngươi càn rỡ tham dự vào làm gì?
Đúng thế! Mọi người trong chớp mắt chợt tỉnh ra. Bọn họ quá quan tâm đến Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên, nên đã vượt quá giới hạn. Nếu Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên có thể giải quyết ổn thoả, Đậu Hồng Tuyến gả tới cũng được, không gả tới cũng xong, đều là một chuyện tồi tệ chưa chắc xảy ra.
Tuy là nói vậy, nhưng gã Vương Nhị Mao này vẫn khiến bọn họ cảm thấy bực bội.
- Ngươi có chính sự! Thế thì ngươi mong mỏi mau chóng quay về làm gì?
Vương Phi tiến lên mấy bước, cười ha hả chất vấn.
- Ngươi không phải nhìn rất rõ sao? Sao vừa nghe thấy tin tức liền vội vã chạy về!
- Sơn Nhân trở về chuyến này, đương nhiên không phải vì một chút việc cỏn con đó!
Vương Nhị Mao cười cười, tỏ vẻ bí hiểm.
- Sơn Nhân sở dĩ quay về, là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Giáo đầu!
- Được rồi, là ngươi!
Mọi người cùng cười ồ lên. Vương Nhị Mao hiện giờ ngày càng thích tỏ ra thần thần bí bí, ngay cả hắn cũng không tự ý thức được, luôn tỏ vẻ biết trăm năm trước, thấu ngàn năm sau, thiếu điều bị người ta đập cho một trận.
- Có chuyện gì thì mau nói đi, đừng giấu diếm nữa!
Ngũ Thiên Tích hiểu rõ bản tính của Vương Nhị Mao nhất, tiến lên bắt lấy cổ tay hắn. Vương Nhị Mao không mạnh bằng hắn, bị bóp đau đến mức nhe răng ra cười, chỉ đành liên tục xin tha lỗi:
- Bỏ ra, bỏ ra, nếu ngươi không bỏ ra, lần này nhất định sẽ không có chuyện của ngươi!
Lúc đánh trận thì mong mỏi cuộc sống an ổn, nhưng mấy tháng liên tục sống trong an ổn, Ngũ Thiên Tích lại thật sự nhàn rỗi đến mức toàn thân bức bối khó chịu. Vừa bị Vương Nhị Mao hăm doạ, liên vội vã buông tay, cười hì hì nhận lỗi.
- Vương đô uý, Vương huyện thái gia, Vương công, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, nể tình huynh đệ chúng ta, có thể chỉ điểm một ít không?
- Mặc kệ hắn, người càng để ý đến hắn, hắn càng phấn khởi!
Bọn người Vương Phi, Đoàn Thanh mồm miệng giảo hoạt tiếp sức giúp Ngũ Thiên Tích, bản thân mình lại cầm lòng không đậu tiến về phía trước.
Trêu chọc bọn họ đủ rồi, Vương Nhị Mao cuối cùng cùng hài lòng thoả mãn, nhướng đầu nhìn ra bên ngoài, đè thấp giọng nói:
- Đậu vương gia không phải muốn giao thương buôn bán với Từ Mậu Công sao? Vệc đó ta đã giúp hắn thu xếp xong rồi. Nhưng trước mắt có người ở Bác Vọng sơn, Từ Mậu Công nói, chúng ta muốn tiếp tục buôn bán lâu dài, nhất định phải nghĩ cách trừ khử người đó!
- Ai?
Cả bọn nổi lòng hiếu kì, mở to mắt truy hỏi. Nhưng chợt nghĩ, hiện nay Minh Châu quân đã mất đi tư cách đơn độc chiến đấu, lại cúi gằm đầu xuống, ủ rũ lẩm bẩm:
- Thế thì sao? Phái ai thì cũng chẳng phái đến chúng ta!
- Ha ha, các ngươi không hiểu rồi!
Vương Nhị Mao nhếch mép, dương dương tự đắc.
- Giết người này, nếu phải xuất binh thì sao tỏ rõ bản lĩnh? Sơn Nhân đây có kế này, bảo đảm có thể chặt đứt đường sống của hắn!
- Có điều cũng khó cho Đậu vương gia! Dù sao chúng ta cũng đâu phải là quân chính quy của ông ta. Đổi lại là người khác, e rằng cũng sẽ có chút đề phòng!
Vương Nhị Mao vừa mới trở về nghe cả bọn càng nói càng kích động, cười ha hả bước ra hoà giải.
Y không nói còn đỡ, vừa mở miệng lập tức trở thành mục tiêu công kích. Bọn họ không đời nào làm khó Trình Danh Chấn trước mặt mọi người, song Vương Nhị Mao y chức vụ tuy cao, nhưng lại không nằm ngoài phạm vi công kích của cả bọn.
- Còn chưa trách ngươi, lúc đầu không chịu khuyên Giáo đầu suy xét cẩn thận! Lọt vào bẫy họ Đậu dễ như trở bàn tay!
Đoàn Thanh chất vấn đầu tiên, chỉ trích Vương Nhị Mao chưa làm tròn trách nhiệm bằng hữu.
- Bọn ta không khuyên nổi Giáo đầu, ngươi cũng không khuyên nổi sao? Ngươi là người huynh đệ Giáo đầu đích thân dẫn dắt kia mà!
- Ta?
Vương Nhị Mao xoè tay bất lực nhìn về phía bọn họ.
- Lúc đó chúng ta còn có sự lựa chọn nào khác sao? Đừng nói lúc đó, cho dù là hiện giờ, chúng ta còn có thể lựa chọn khác sao?
Hai câu này vô cùng sắc bén, lập tức khiến dáng vẻ kiêu ngạo của bọn họ khựng lại. Trải qua nhiều năm kinh nghiệm, có thể nói, tầm nhìn của các tướng sĩ Minh Châu quân hiện giờ đã hơn xa đám vua cỏ ở Đầm Cự Lộc trước kia. Ngước mắt nhìn nhau, họ không thể không thừa nhận, Vương Nhị Mao nói đúng. Với thực lực của Minh Châu quân lúc đó và bây giờ, chỉ có dựa vào thế lực mạnh mới có thể sinh tồn. Còn Đậu gia quân mau chóng nổi lên, bất luận là bàn về huyết thống hay địa bàn, đều gần gũi với Minh Châu quân nhất. Đổi lại là Lý Uyên phía Tây hay chú cháu Lí Trọng Kiên phía Bắc, không dám chắc người ta liệu có thành tâm đối đãi hay không, dù gì thì một bên từng là quan quân, bên kia lại từng có quan hệ với giới lục lâm, khiến hai bên như nước với lửa khó lòng dung hoà.
Nghe tiếng bàn luận của bọn họ dần lắng xuống, Vương Nhị Mao cười cười, tiếp tục bào chữa thay Đậu Kiến Đức:
- Chúng ta không thể chỉ nhìn vào mặt xấu. Đậu vương gia vẫn chưa bổ nhiệm quan viên bờ Tây sông Chương Thuỷ, cũng không có ý đồ phân tán cả bọn đi khắp nơi, đây đều là sự thực đúng không? Nếu hắn làm vậy, về tình về lý, chúng ta cũng chẳng thể nói gì?
- Việc này...
Bọn họ không trả lời. Hiện thực là hiện thực, nhưng trong lòng họ vẫn vô cùng bức bối khó chịu. Đậu Kiến Đức cố tình chiếm đoạt công lao xây dựng đồn điền. Đậu Kiến Đức hoài nghi Minh Châu quân vẫn còn chừa lại đường lui ở Đầm Cự Lộc. Đậu Kiến Đức cố ý khiến Giáo đầu phải làm chuyện có lỗi với thất đương gia. Trong ba điều này, bất luận kể ra điều nào, đều đủ để xoá bỏ hoàn toàn ích lợi của hắn đối với Minh Châu quân.
Cáu kỉnh trầm mặc trong chốc lát, Vương Phi lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Vương Nhị Mao hỏi:
- Thế ngươi nói xem, Giáo đầu nên làm thế nào? Đậu Kiến Đức thật sự muốn gả muội muội qua đây sao? Tính khí thất đương gia của chúng ta, ngươi đâu phải là không biết!
Đúng thế! Mọi người lập tức tìm ra nguyên do khiến cả bọn không ưa nổi Đậu Kiến Đức. Đậu Hồng Tuyến muốn gả cho Trình Danh Chấn, tuy chuyện này tạm thời chưa thành sự thực, nhưng ai biết Đậu Kiến Đức có ý đồ gì? Việc này không có lửa làm sao có khói, theo tiết lộ của các huynh đệ đương trực ngày hôm đó, Đậu Kiến Đức và muội muội ồn ào cãi vả, người đứng cách xa nửa dặm mà còn nghe thấy.
Câu này rốt cuộc cũng làm khó được Vương Nhị Mao. Y lúc đó ở cách xa ngàn dặm, hoàn toàn không rõ căn nguyên cụ thể của những lời đồn đãi này. Mà chỉ với một chút ít tin tức vụn vặt trong đầu, hoàn toàn không đủ để hắn đưa ra kết luận thỏa đáng. Đơn thuần về lý mà suy xét, cuộc hôn nhân chính trị này đối với bản thân Trình Danh Chấn và các huynh đệ Minh Châu quân đều có lợi chứ không có hại. Nhưng tiền thân của Minh Châu quân là Cẩm Tự doanh của thất đương gia, các huynh đệ nòng cốt đều coi Đỗ Quyên như tỷ tỷ hoặc muội muội ruột thịt. Giựt dây tỉ phu hoặc muội phu của mình đi nạp thiếp, về tình về lý mà nói đều có vẻ không ổn.
Suy xét cẩn thận một hồi, trước mắt y đột nhiên loé lên, cười nói:
- Ta nói, các ngươi chẳng phải lo vớ vẩn rồi sao? Chắc chẳng có chính sự gì để làm! Nạp thiếp hay không nạp thiếp, nạp ai hay không nạp ai, đó là chuyện nhà của Giáo đầu và thất đương gia! Phu thê người ta còn chưa sốt ruột, các ngươi càn rỡ tham dự vào làm gì?
Đúng thế! Mọi người trong chớp mắt chợt tỉnh ra. Bọn họ quá quan tâm đến Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên, nên đã vượt quá giới hạn. Nếu Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên có thể giải quyết ổn thoả, Đậu Hồng Tuyến gả tới cũng được, không gả tới cũng xong, đều là một chuyện tồi tệ chưa chắc xảy ra.
Tuy là nói vậy, nhưng gã Vương Nhị Mao này vẫn khiến bọn họ cảm thấy bực bội.
- Ngươi có chính sự! Thế thì ngươi mong mỏi mau chóng quay về làm gì?
Vương Phi tiến lên mấy bước, cười ha hả chất vấn.
- Ngươi không phải nhìn rất rõ sao? Sao vừa nghe thấy tin tức liền vội vã chạy về!
- Sơn Nhân trở về chuyến này, đương nhiên không phải vì một chút việc cỏn con đó!
Vương Nhị Mao cười cười, tỏ vẻ bí hiểm.
- Sơn Nhân sở dĩ quay về, là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Giáo đầu!
- Được rồi, là ngươi!
Mọi người cùng cười ồ lên. Vương Nhị Mao hiện giờ ngày càng thích tỏ ra thần thần bí bí, ngay cả hắn cũng không tự ý thức được, luôn tỏ vẻ biết trăm năm trước, thấu ngàn năm sau, thiếu điều bị người ta đập cho một trận.
- Có chuyện gì thì mau nói đi, đừng giấu diếm nữa!
Ngũ Thiên Tích hiểu rõ bản tính của Vương Nhị Mao nhất, tiến lên bắt lấy cổ tay hắn. Vương Nhị Mao không mạnh bằng hắn, bị bóp đau đến mức nhe răng ra cười, chỉ đành liên tục xin tha lỗi:
- Bỏ ra, bỏ ra, nếu ngươi không bỏ ra, lần này nhất định sẽ không có chuyện của ngươi!
Lúc đánh trận thì mong mỏi cuộc sống an ổn, nhưng mấy tháng liên tục sống trong an ổn, Ngũ Thiên Tích lại thật sự nhàn rỗi đến mức toàn thân bức bối khó chịu. Vừa bị Vương Nhị Mao hăm doạ, liên vội vã buông tay, cười hì hì nhận lỗi.
- Vương đô uý, Vương huyện thái gia, Vương công, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, nể tình huynh đệ chúng ta, có thể chỉ điểm một ít không?
- Mặc kệ hắn, người càng để ý đến hắn, hắn càng phấn khởi!
Bọn người Vương Phi, Đoàn Thanh mồm miệng giảo hoạt tiếp sức giúp Ngũ Thiên Tích, bản thân mình lại cầm lòng không đậu tiến về phía trước.
Trêu chọc bọn họ đủ rồi, Vương Nhị Mao cuối cùng cùng hài lòng thoả mãn, nhướng đầu nhìn ra bên ngoài, đè thấp giọng nói:
- Đậu vương gia không phải muốn giao thương buôn bán với Từ Mậu Công sao? Vệc đó ta đã giúp hắn thu xếp xong rồi. Nhưng trước mắt có người ở Bác Vọng sơn, Từ Mậu Công nói, chúng ta muốn tiếp tục buôn bán lâu dài, nhất định phải nghĩ cách trừ khử người đó!
- Ai?
Cả bọn nổi lòng hiếu kì, mở to mắt truy hỏi. Nhưng chợt nghĩ, hiện nay Minh Châu quân đã mất đi tư cách đơn độc chiến đấu, lại cúi gằm đầu xuống, ủ rũ lẩm bẩm:
- Thế thì sao? Phái ai thì cũng chẳng phái đến chúng ta!
- Ha ha, các ngươi không hiểu rồi!
Vương Nhị Mao nhếch mép, dương dương tự đắc.
- Giết người này, nếu phải xuất binh thì sao tỏ rõ bản lĩnh? Sơn Nhân đây có kế này, bảo đảm có thể chặt đứt đường sống của hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook