khải Nguyên Bảo Bối Của Ông Trùm
-
C32: An gia
Vương Tuấn Khải sau khi bắn vào người Vương Nguyên cũng ôm cậu lên đi về phía nhà tắm. Vì vẫn chưa ra ngoài nên mỗi bước đi của anh cũng thúc sâu vào bên trong cậu. Dịch thể trắng đục kia cũng rỉ nước mà nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Ưm…Khải…em…mệt mệt.”
“Anh biết.”
Vương Tuấn Khải đưa người vào phòng tắm tẩy rửa, chỉ là không biết vì sao mà mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà vẫn chưa chịu ra ngoài.
4 giờ sáng, Vương Tuấn Khải ôm theo Vương Nguyên đã ngủ say bước ra khỏi phòng tắm. Anh đặt người lên giường rồi cũng nằm lên ôm cậu đi ngủ.
8 giờ sáng, Vương Tuấn Khải thức giấc, anh liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nhìn lại người đang nằm trong lòng ngực mình say giấc thì khẽ cười. Anh hôn lên trán cậu một cái rồi cũng rời giường.
Vương Tuấn Khải tự mình vệ sinh cá nhân xong thì ngồi lên xe lăn điều khiển đi xuống nhà. Bên dưới nhà, Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ đều đang ngồi ở sofa, Vũ Phong và Vong Phi cũng ở đó.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh điều khiển xe lăn đi đến chỗ bốn người kia lạnh nhạt hỏi.
“Mới sáng sớm tập trung ở đây làm gì? Là sợ Vương Gia không nghi ngờ anh nên chạy đến à?”
Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải, thấy trên cổ anh xuất hiện dấu hôn ngân xanh tím thì cũng dời mắt nghiêm túc nói.
“Hôm qua quán Bar KR bị người của An Gia cố ý đến đập phá, tổng thiệt hại gần 40 triệu. Chuyện này anh thấy nên xử lý thế nào?”
“An Gia?” Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi ngược.
Mã Gia Kỳ gật đầu.
“Phải, đã điều tra qua là người của An Gia.”
Vương Tuấn Khải cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó một lúc thì ngẫn lên, anh nhếch môi một cách quỷ dị nói.
“Tối nay tập hợp người của Hắc Bang, anh phải đến sòng bạc lớn nhất của An Gia.”
“Hả? Anh muốn làm gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ ngạc nhiên hỏi.
“Đến sòng bạc đương nhiên là để chơi mấy trò đỏ đen kia rồi. Lấy lại 40 triệu tiền tổn thất anh sẽ khiến cho sòng bạc đó của An Gia thành một đống đổ nát.” Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nói.
Lần trước là anh nhẹ tay chỉ phá hai sòng bạc mới xây dựng vậy mà đám người An Gia kia không chịu an phận. Xem ra là lâu rồi Hắc Bang chưa có động thái gì nên mới khiến các bang phái ngoài kia rụt rịt rồi. Thôi thì lần này là để răng đe bọn họ vậy, sẵn đó cũng cảnh cáo mấy thế lực khác đang có ý đồ.
“Được, vậy thì tối nay em sẽ đến đón anh.” Mã Gia Kỳ nhếch môi nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời, mà chỉ xoay người lại nhìn đồng hồ trên tường. Thấy đã hơn 8 giờ 30 phút thì hơi nhíu mày, hiện tại anh không biết là có nên gọi Vương Nguyên thức giấc để cậu dùng bữa sáng hay không nữa. Nghĩ lại đêm qua, anh và cậu quấn lấy nhau đến gần 4 giờ sáng mới dừng, bây giờ đánh thức cậu anh sợ cậu mệt.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải suy tư thì khẽ cười, người này từ khi công khai mối quan hệ với Vương Nguyên cho người trong Hắc Bang biết liền không ngại bày ra bộ dạng suy tư ngẫm nghĩ này cho mọi người xem. Nếu là lúc trước, muốn thấy bộ dạng này trên người anh quả thật chỉ có nằm mơ.
“Vừa mới từ trên phòng xuống đây một lúc lại nhung nhớ người ta à anh Tuấn Khải?” Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười hỏi.
“Không có, anh đang nghĩ là có nên đánh thức em ấy dậy để dùng bữa sáng hay không?” Vương Tuấn Khải giải thích.
Mấy người Mã Gia Kỳ nghe Vương Tuấn Khải nói thì cười thành tiếng. Vũ Phong vừa cười vừa nói.
“Thiếu Gia, ngài vẫn là nên gọi Cậu Chủ thức dậy dùng bữa đi. Sức khỏe Cậu Chủ không tốt ạ.”
Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ cũng không quản, nhưng nghĩ lại Vũ Phong nói cũng đúng đành dặn dò.
“Vũ Phong cậu nói dì Hạ dọn đồ ăn lên đi, tôi tự mình đi đánh thức em ấy.”
Vương Tuấn Khải nói xong liền điều khiển xe lăn về phía thang máy lên phòng đánh thức Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải vào trong phòng, anh đóng cửa lại rồi cũng đứng lên khỏi xe lăn đi đến giường đánh thức Vương Nguyên.
“Bảo bối nên thức dậy rồi, em phải dùng bữa sáng.”
Vương Nguyên đẩy đẩy tay đang sờ mặt mình của Vương Tuấn Khải ra, mơ màng nói.
“Em muốn ngủ…Khải đừng làm rộn.”
“Không được thật sự phải thức rồi, ngoan nào. Hay như thế này nhé, dùng bữa sáng uống thuốc xong lại tiếp tục ngủ nhé.” Vương Tuấn Khải vuốt vuốt mũi cậu nói.
Vương Nguyên bắt cánh tay đang làm loạn trên mặt mình của Vương Tuấn Khải lại, cậu lăn đến chỗ anh mắt nhắm mắt mở nói.
“Bế em.”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười, anh bế cậu lên đi về phía phòng tắm giúp cậu vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ thoải mái xong cũng bế cậu ra giường để cậu ngồi xuống. Vương Tuấn Khải xém chút nữa thì quên mất, anh không thể bế cậu xuống nhà được, mà cậu hiện giờ cũng không đi nỗi.
Vương Tuấn Khải lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Phong.
“Vũ Phong, cậu tắt hết camera ở trong biệt thư đi. Sau đó thì cậu nói dì Hạ ra ngoài mua đồ gì đó đi, cậu với Vong Phi cũng canh chừng trước cửa hậu viện đi đừng cho ai vào, khi nào nhận được tin nhắn của tôi thì mới được vào trong.”
[Vâng Thiếu Gia.]
Vương Tuấn Khải ngắt kết nối điện thoại, anh nhìn Vương Nguyên mệt mỏi tựa đầu trên vai mình thì cưng chiều xoa nhẹ lên.
“Mệt lắm sao?”
“Rất mệt…đều tại anh.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải cười, chuyện này do anh làm anh đương nhiên biết rồi.
“Ưm…Khải…em…mệt mệt.”
“Anh biết.”
Vương Tuấn Khải đưa người vào phòng tắm tẩy rửa, chỉ là không biết vì sao mà mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà vẫn chưa chịu ra ngoài.
4 giờ sáng, Vương Tuấn Khải ôm theo Vương Nguyên đã ngủ say bước ra khỏi phòng tắm. Anh đặt người lên giường rồi cũng nằm lên ôm cậu đi ngủ.
8 giờ sáng, Vương Tuấn Khải thức giấc, anh liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nhìn lại người đang nằm trong lòng ngực mình say giấc thì khẽ cười. Anh hôn lên trán cậu một cái rồi cũng rời giường.
Vương Tuấn Khải tự mình vệ sinh cá nhân xong thì ngồi lên xe lăn điều khiển đi xuống nhà. Bên dưới nhà, Mã Gia Kỳ và Dịch Dương Thiên Tỉ đều đang ngồi ở sofa, Vũ Phong và Vong Phi cũng ở đó.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh điều khiển xe lăn đi đến chỗ bốn người kia lạnh nhạt hỏi.
“Mới sáng sớm tập trung ở đây làm gì? Là sợ Vương Gia không nghi ngờ anh nên chạy đến à?”
Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải, thấy trên cổ anh xuất hiện dấu hôn ngân xanh tím thì cũng dời mắt nghiêm túc nói.
“Hôm qua quán Bar KR bị người của An Gia cố ý đến đập phá, tổng thiệt hại gần 40 triệu. Chuyện này anh thấy nên xử lý thế nào?”
“An Gia?” Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi ngược.
Mã Gia Kỳ gật đầu.
“Phải, đã điều tra qua là người của An Gia.”
Vương Tuấn Khải cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó một lúc thì ngẫn lên, anh nhếch môi một cách quỷ dị nói.
“Tối nay tập hợp người của Hắc Bang, anh phải đến sòng bạc lớn nhất của An Gia.”
“Hả? Anh muốn làm gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ ngạc nhiên hỏi.
“Đến sòng bạc đương nhiên là để chơi mấy trò đỏ đen kia rồi. Lấy lại 40 triệu tiền tổn thất anh sẽ khiến cho sòng bạc đó của An Gia thành một đống đổ nát.” Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nói.
Lần trước là anh nhẹ tay chỉ phá hai sòng bạc mới xây dựng vậy mà đám người An Gia kia không chịu an phận. Xem ra là lâu rồi Hắc Bang chưa có động thái gì nên mới khiến các bang phái ngoài kia rụt rịt rồi. Thôi thì lần này là để răng đe bọn họ vậy, sẵn đó cũng cảnh cáo mấy thế lực khác đang có ý đồ.
“Được, vậy thì tối nay em sẽ đến đón anh.” Mã Gia Kỳ nhếch môi nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời, mà chỉ xoay người lại nhìn đồng hồ trên tường. Thấy đã hơn 8 giờ 30 phút thì hơi nhíu mày, hiện tại anh không biết là có nên gọi Vương Nguyên thức giấc để cậu dùng bữa sáng hay không nữa. Nghĩ lại đêm qua, anh và cậu quấn lấy nhau đến gần 4 giờ sáng mới dừng, bây giờ đánh thức cậu anh sợ cậu mệt.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải suy tư thì khẽ cười, người này từ khi công khai mối quan hệ với Vương Nguyên cho người trong Hắc Bang biết liền không ngại bày ra bộ dạng suy tư ngẫm nghĩ này cho mọi người xem. Nếu là lúc trước, muốn thấy bộ dạng này trên người anh quả thật chỉ có nằm mơ.
“Vừa mới từ trên phòng xuống đây một lúc lại nhung nhớ người ta à anh Tuấn Khải?” Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười hỏi.
“Không có, anh đang nghĩ là có nên đánh thức em ấy dậy để dùng bữa sáng hay không?” Vương Tuấn Khải giải thích.
Mấy người Mã Gia Kỳ nghe Vương Tuấn Khải nói thì cười thành tiếng. Vũ Phong vừa cười vừa nói.
“Thiếu Gia, ngài vẫn là nên gọi Cậu Chủ thức dậy dùng bữa đi. Sức khỏe Cậu Chủ không tốt ạ.”
Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ cũng không quản, nhưng nghĩ lại Vũ Phong nói cũng đúng đành dặn dò.
“Vũ Phong cậu nói dì Hạ dọn đồ ăn lên đi, tôi tự mình đi đánh thức em ấy.”
Vương Tuấn Khải nói xong liền điều khiển xe lăn về phía thang máy lên phòng đánh thức Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải vào trong phòng, anh đóng cửa lại rồi cũng đứng lên khỏi xe lăn đi đến giường đánh thức Vương Nguyên.
“Bảo bối nên thức dậy rồi, em phải dùng bữa sáng.”
Vương Nguyên đẩy đẩy tay đang sờ mặt mình của Vương Tuấn Khải ra, mơ màng nói.
“Em muốn ngủ…Khải đừng làm rộn.”
“Không được thật sự phải thức rồi, ngoan nào. Hay như thế này nhé, dùng bữa sáng uống thuốc xong lại tiếp tục ngủ nhé.” Vương Tuấn Khải vuốt vuốt mũi cậu nói.
Vương Nguyên bắt cánh tay đang làm loạn trên mặt mình của Vương Tuấn Khải lại, cậu lăn đến chỗ anh mắt nhắm mắt mở nói.
“Bế em.”
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười, anh bế cậu lên đi về phía phòng tắm giúp cậu vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ thoải mái xong cũng bế cậu ra giường để cậu ngồi xuống. Vương Tuấn Khải xém chút nữa thì quên mất, anh không thể bế cậu xuống nhà được, mà cậu hiện giờ cũng không đi nỗi.
Vương Tuấn Khải lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Phong.
“Vũ Phong, cậu tắt hết camera ở trong biệt thư đi. Sau đó thì cậu nói dì Hạ ra ngoài mua đồ gì đó đi, cậu với Vong Phi cũng canh chừng trước cửa hậu viện đi đừng cho ai vào, khi nào nhận được tin nhắn của tôi thì mới được vào trong.”
[Vâng Thiếu Gia.]
Vương Tuấn Khải ngắt kết nối điện thoại, anh nhìn Vương Nguyên mệt mỏi tựa đầu trên vai mình thì cưng chiều xoa nhẹ lên.
“Mệt lắm sao?”
“Rất mệt…đều tại anh.” Vương Nguyên gật đầu nói.
Vương Tuấn Khải cười, chuyện này do anh làm anh đương nhiên biết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook