Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)
-
Chương 6
Hai gã hắc y nhân cạnh đó cũng trưng ra vẻ mặt quái dị.
Đã bị bắt cóc còn bình tĩnh ăn uống, không phải khờ thì là gì?
Bốn người nhìn Tiêu Thiên, lắc đầu cảm thán, sau đó nhàn rỗi tám chuyện.
Ngoài sơn cốc, trong bóng râm của bụi cây, Chung Linh đang ngồi xổm cũng giật giật miệng.
Chung Linh nhìn Tiêu Thiên còn đang gặm thịt, trong lòng cảm khái: "Quả nhiên là vô tư, rốt cuộc bệ hạ nhìn trúng hắn cái gì?"
"Chẳng qua…"
Nhìn bốn người đằng trước, vẻ mặt Chung Linh ngưng trọng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc đuổi theo, nàng ta đã phát hiện không đúng. Giờ nhìn kỹ lại.
Quả nhiên!
E rằng bốn người này đều là sát thủ của Huyết Vân lâu.
Huyết Vân lâu, tổ chức sát thủ đứng đầu Nam Hoang vực, mối làm ăn trải rộng toàn bộ vực, đám người nà đại khái là người của Huyết Vân lâu khu vực Đại Viêm hoàng triều.
"Sợ là chuyện này không đơn giản!" Đáy lòng Chung Linh áp lực rất lớn.
Đến bệ hạ còn không tìm được tổng bộ phân lâu Huyết Vân lâu ở Đại Viêm hoàng triều, xương cứng khó gặm.
Sát thủ của Huyết Vân lâu bỗng nhiên bắt Tiêu Thiên là có ý định gì?
Nhìn tình hình này, vẫn nên mau chóng dẫn Tiêu Thiên đi thì hơn, đừng giao chiến với bốn người họ.
Chung Linh quyết định xong, lại quan sát tỉ mỉ, tìm đúng lúc bốn người đang trò chuyện thả lỏng cảnh giác thì bất ngờ gây rối loạn.
Cặp đùi tròn trịa gồng lên, sau đó bộc phát lực lượng đáng sợ, Chung Linh nháy mắt lao ra khỏi nơi ẩn thân nhanh như liệp báo.
"Đi!" Chung Linh khẽ quát một tiếng, vươn tay chộp thẳng về phía Tiêu Thiên.
Tuy không biết bọn họ mưu tính cái gì, nhưng chỉ cần cứu được Tiêu Thiên, ra khỏi Thanh Viêm sơn, trở lại Hoàng thành.
Đến lúc đó sát thủ Huyết Vân lâu cũng không dám lỗ mãng.
Vù!
Chung Linh vừa tới gần Tiêu Thiên đã nghe tiếng rung động, sóng linh khí trào ra.
"Không tốt, trúng kế rồi." Chung Linh hoảng loạn muốn lui lại phía sau, lại đã không kịp rồi.
Linh khí từ mặt đất lao ra theo đường hoa văn hóa thành dây xích, kết thành lồng, nhốt Chung Linh lại.
"Linh Liên Lung trận?" Chung Linh nhìn linh khí xiềng xích chậm rãi lưu động xung quanh, mặt trầm như nước: "Trận pháp vây nhốt lục giai! Các ngươi coi trọng ta thật."
"Ha ha ha, thiên chi kiêu nữ mới mười sáu tuổi đã bước vào Phá Không Cảnh ngũ giai, đương nhiên phải tôn trọng đầy đủ." Sát thủ Huyết Vân lâu cầm đầu xoay người nhìn Chung Linh bị vây khốn, ngoác miệng cười.
Tiêu Thiên ngồi dưới đất, yên lặng gặm đùi lợn nướng xem trò vui thầm hỏi: "Vượng Tài, Phá Không Cảnh gì gì đó là cái gì? Giải thích nghe xem nào."
[Thế giới chủ nhân trước từng tồn tại chia làm mười giai tu hành.]
[Nhất giai Luyện Thể Cảnh, nhị giai Tụ Khí Cảnh, tam giai Ngưng Đan cảnh, tứ giai Niết Bàn Cảnh, ngũ giai Phá Không Cảnh, lục giai Sinh Tử Cảnh, thất giai Giác Tỉnh Cảnh, bát giai Siêu Thoát Cảnh, cửu giai Nhập Thánh Cảnh, thập giai Thánh Cảnh.]
[Mỗi giai chia làm cửu trọng.]
Tiêu Thiên hứng thú, vừa ăn thịt vừa hỏi: "Vậy hiện tại ta có cảnh giới gì?"
[Chủ nhân không có cảnh giới, là người thường.]
"..."
Cùng lúc đó.
Chung Linh trong trận pháp không làm động tác dư thừa, trận pháp phong tỏa lục giai rất khó phá vỡ.
Điều nàng ta lo không phải chuyện mình bị nhốt, mà là rốt cuộc đối phương đang mưu đồ trứ cái gì?
Bốn sát thủ trước mắt rõ ràng biết nàng ta âm thầm bảo vệ Tiêu Thiên, còn bố trí trận pháp từ trước, ám toán mình.
Bọn họ nói chuyện, cố ý thả lỏng cảnh giác cũng là vì để mình cắn câu.
Nhưng Chung Linh không từ bỏ, nhẹ tay chạm lên chuôi đao bên hông, nhìn thoáng qua một vòng trận pháp phong tỏa.
"Khỏi phí công, trận pháp này là đặc chế, chuyên khắc Phá Ngự trảm của ngươi."
Sát thủ cầm đầu đối diện chợt nói, Chung Linh cứng người tại trận.
"Ngươi là ai?" Chung Linh nắm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm đối phương: "Sao ngươi biết?"
Phá Ngự trảm là con bài chưa lật của nàng ta, sao sát thủ Huyết Vân lâu này lại biết được.
"Sao ta biết à?" Sát thủ cầm đầu tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt dữ tợn bị vết sẹo cắt ngang: "Ngươi nói xem làm sao ta biết?"
Chung Linh kinh hãi: "Lương Thú, ngươi là Lương Thú của Yên Lang trại. Ngươi chưa chết!"
Yên Lang trại làm hại một vùng, năm ngoái Chung Linh đích thân dẫn đội tiêu diệt, tróc nã trùm thổ phỉ Lương Thú quy án, chém đầu răn chúng.
Vì sao…
Lương Thú nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chung Linh, bật cười: "Nhóc ranh."
Sau đó, hắn ta phát hiện Tiêu Thiên gặm đùi lợn nướng xong rồi thì khóe miệng giật tăng tăng.
Người này… vô tư quá đáng quá thể.
"Nên làm chính sự rồi, tiểu bạch kiểm của Nữ Đế." Lương Thú vươn tay, nắm cổ áo Tiêu Thiên nhấc hắn từ dưới đất lên.
Tiêu Thiên mặc đối phương lôi, dáng vẻ biếng nhác.
Thấy Tiêu Thiên không sợ hãi, Lương Thú cười rộ lên: "Dù gì cũng là phu quân của nữ nhân kia, có vài phần can đảm đấy."
Nói xong, Lương Thú vừa ý bảo Tiêu Thiên đứng ngay ngắn, vừa vỗ nhẹ bả vai hắn: "Muốn sống không?"
Tiêu Thiên ngoan ngoãn thành thật: "Muốn!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook