Chung Dương Minh thừa nhận quả thật Tiêu Thiên tài trí bất phàm, nhưng từ lúc nào, khuê nữ nhà mình, thậm chí ngay cả Lưu Diễm, đều trở thành người nhìn mặt chứ?

"Lưu Diễm, ngươi... sao ngươi..." Chung Dương Minh nhìn Lưu Diễm, nửa ngày đều không nói nên lời.

"Xin Chung thượng thư đừng hiểu lầm, chỉ là ta cảm thấy, chỉ dựa vào biểu hiện để kết luận Thân Vương như thế nào thì không công bằng với hắn." Lưu Diễm biết Chung Dương Minh hiểu lầm, nên chỉ lắc đầu giải thích.

Nàng đã đồng ý với Tiêu Thiên, sẽ không để lộ bí mật của hắn.

Nhưng nàng cũng không muốn khiến Chung Dương Minh tùy ý chỉ trích Tiêu Thiên như vậy.

Nhìn biểu cảm rất nghiêm túc của Lưu Diễm, Chung Dương Minh không lên tiếng, ông cũng xem là hiểu tính cách của đối phương.

Ông biết dáng vẻ này của đối phương là thật sự tức giận.

"Hừ, cha không nói đạo lý quá rồi." Chung Linh hừ lạnh, bất bình thay cho Tiêu Thiên.

Chung Dương Minh trừng mắt, nhìn Chung Linh tức giận nhìn chằm chằm mình thì hơi bối rối, vội vàng xua tay: "Linh Nhi, cha không có..."

Chung Linh tức giận tiếp tục mở miệng: "Thiệt thòi cho Thân Vương đại nhân còn khuyên con nên dùng bữa ở trong nhà, nói chuyện với cha nhiều hơn."

"Cha thì hay rồi, vừa đến chưa làm rõ nguyên nhân sự việc, đã tùy ý chỉ trích Thân Vương đại nhân."

"Bữa cơm tối này, cha tự ăn đi."

Nói xong, Chung Linh lập tức kéo cánh tay của Lưu Diễm: "Lưu tỷ, chúng ta vào cung đi."

"Chung thượng thư yên tâm, lát nữa ta sẽ đích thân đưa thiếu tướng quân trở về." Lưu Diễm nhìn Chung Dương Minh, rồi dẫn Chung Linh đi về phía hoàng cung.

Chung Dương Minh khóc không ra nước mắt, nhìn bóng lưng con gái rời đi, ông run rẩy đưa tay ra chỉ Tiêu Thiên: "Thân Vương, ngươi... ngươi..."

"Ngươi đừng đổ thừa ta, rõ ràng là bản thân ngươi tìm chết, liên quan gì đến ta chứ." Vẻ mặt Tiêu Thiên mơ màng mở hai tay ra: "Ta đã khuyên đứa nhỏ đó về nhà dùng bữa với ngươi, bản thân ngươi không quý trọng cơ hội, thì trách ai chứ."

Sau khi nói xong, Tiêu Thiên nhún vai, lại để cho Chung Dương Minh một bóng lưng.

Đồng thời, lời nói của hắn cũng bay đến bên tai của Chung Dương Minh.

"Nghiệp chướng!"

Chung Dương Minh ngồi liệt trên bậc thang, hai mắt vô thần ngước lên nhìn bầu trời.

Ông trời ơi, thế đạo này bị sao vậy?

Gần đây bản thân ông đã đau đầu chuyện dân lưu lạc tràn vào phía nam.

Kết quả đứa con gái này còn không nghe lời, giờ phải làm sao đây.

Chung Dương Minh ngồi dưới đất ôm lấy đầu mình, liều mạng vò lấy, tóc mai trắng bệch càng bắt mắt.

"Hây..." Ông thở dài một tiếng, có tí thất hồn lạc phách, chống đầu gối muốn đứng dậy, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã ngây ra.

Không biết Tiêu Thiên đã quay trở lại trước mặt ông từ lúc nào.

Không chỉ có Tiêu Thiên, mà cô con gái Chung Linh và thống lĩnh Lưu Diễm cũng đi theo bên cạnh hắn.

"Nghe nói tay nghề của Chung thượng thư không tồi?" Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh: "Không biết có vinh hạnh có thể nếm thử đôi chút hay không?"

Nhìn thấy con gái đang hung hăng trừng mình ở phía sau Tiêu Thiên, Chung Dương Minh chỉ có thể miễn cưỡng vui cười, cắn răng nói: "Mời vào trong!"

...

Bóng đêm dần nặng, trong mái đình của đình viện Chung phủ.

Tiêu Thiên và Chung Linh đã nhập tọa.

Mà Lưu Diễm vừa trở về chỗ ở của mình, thay một bộ y bào sạch sẽ rồi qua đây.

Chung Dương Minh thay bộ đồ thường mặc ở nhà, đích thân bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, đi đến bên trong mái đình.

Thức ăn có sắc màu rực rỡ.

Hương thơm khiếp người khiến Tiêu Thiên không khỏi nuốt nước bọt.

"Thân Vương đại nhân, chính là món này, trước đây cha là thư sinh nghèo, chính là dựa vào tay nghề này, lừa gạt trái tim của mẹ ta." Chung Linh chỉ vào đĩa thức ăn cuối cùng, mở miệng nói.

Tiêu Thiên vô cùng cẩn thận gõ vào đầu của Chung Linh: "Không biết lớn không biết nhỏ, sao có thể nói cha của ngươi như vậy chứ?"

"Ôi..." Chung Linh ôm đầu.

Lúc này, Chung Dương Minh ngồi vào, biểu cảm cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ông có thể có được địa vị như hôm nay, cũng không phải là người vụng về gì cả.

Vừa nãy quan sát, Chung Dương Minh phát hiện con gái vốn không có quá nhiều tình cảm mến mộ, trái lại là một loại sùng bái, thậm chí còn mang theo chút... sợ sệt?

Điểm cuối cùng khiến Chung Dương Minh không hiểu là khuê nữ nhà mình có thể sợ Thân Vương này cái gì chứ?

Chung Dương Minh rất có lòng tin về phương diện tu hành thiên phú, thực lực của khuê nữ nhà mình.

Theo như ông thấy, đánh cho Tiêu Thiên kêu cha gọi mẹ đều không thành vấn đề.

"Thân Vương, ly rượu này, ta mời ngươi." Sau khi ngồi xuống, Chung Dương Minh thở sâu, nâng ly về phía Tiêu Thiên nói: "Lúc trước sốt ruột vì ái nữ nên nói năng lỗ mãng với ngươi, xin lỗi ngươi."

Nói xong, Chung Dương Minh uống một hơi cạn sạch.

Mà sau đó Chung Dương Minh cũng lần nữa rót rượu, nâng ly lên nói: "Lưu Diễm nói không sai, ta không nên xét đoán lung tung khi chưa hiểu rõ ngươi."

Lần thứ hai uống một hơi cạn sạch.

Sau đó.

Chung Dương Minh lại rót rượu, lại nâng ly lên: "Linh Nhi ngang bướng, mấy ngày qua quấy rầy Thân Vương rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương