Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)
-
Chương 42
Nói xong, Tiêu Thiên cất bước chân vui sướng, khẽ hừ ca, chắp tay sau lưng ung dung đi ở phía trước.
Tản bộ trong núi rừng cũng là một loại phương thức hưởng thụ sinh hoạt.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Thiên, trong lòng Lưu Diễm cảm khái vô cùng.
Cuối cùng nàng cũng không thể là ngoại lệ, rõ ràng không đủ hiểu biết về Tiêu Thiên, chỉ biết tin tức rất chi là nông cạn.
Chỉ dựa vào một ít nhận biết nông cạn đối với Tiêu Thiên như vậy, bản thân mình đã tùy tiện kết luận đối phương là một nam nhân đẹp đẽ không học vấn không nghề nghiệp, mê hoặc bệ hạ và thiếu tướng quân.
Lưu Diễm khẽ thở ra một hơi, trách cứ bản thân nhìn Chung Linh: “Thiếu tướng quân, có thể nói rõ chi tiết quá trình các muội tiêu diệt Huyết Vân lâu trước đây cho ta được không?”
“Hửm?” Chung Linh nhìn Lưu Diễm với vẻ mặt kỳ quái.
Vẻ mặt Lưu Diễm nghiêm túc: “Ta muốn tìm hiểu thêm về Thân Vương đại nhân, tránh cho xảy ra sai lầm bị lá che mắt, lung tung kết luận người khác lần nữa.”
Lông mày Chung Linh run rẩy, nhìn Lưu Diễm: “Vậy tỷ phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, đừng để nó dọa cho giật mình.”
“Sẽ không đâu.” Lưu Diễm lắc đầu, nàng đều đã kiến thức khung cảnh Tiêu Thiên một quyền đấm sụp ba ngọn núi rồi, sao có thể bị giật mình được.
Chung Linh che miệng, hắng giọng nói: “Khụ khụ, tiền căn hậu quả bắt đầu nói từ việc Thân Vương đại nhân khiêng một ngọn núi, nhảy nhót vùi lấp cả một sơn cốc đi.”
Lưu Diễm: “???”
Ở giữa núi rừng, vẻ mặt Lưu Diễm đờ đẫn bước đi trên đường, nghe lời miêu tả của Chung Linh mà cảm giác thế giới quan của mình đang đổ nát.
Khi Chung Linh miêu tả cảnh mở màn nói Tiêu Thiên khiên một ngọn núi, nhảy nhót hủy thi diệt tích thì nàng cũng đã bị vây trong trạng thái gần như ngẩn ra.
Tiếp đó khi nàng nghe được tốc độ phi hành của Tiêu Thiên cuồng bạo đến mức Sơn Nhạc Trấn Thủ phù đều gánh không được thì lại càng đầu váng mắt hoa.
Nghe chi tiết vu tiêu diệt tổng bộ Huyết Vân lâu càng làm cho ánh mắt Lưu Diễm nhìn bóng lưng Tiêu Thiên giống như đang nhìn một con quái vật.
Nghe thấy tiếng máu chảy?
Thân Vương đại nhân không phải người đúng không?
Chờ đã!
Sắc mặt Lưu Diễm bỗng nhiên trở nên kinh khủng: “Lẽ nào... những lời nói sau lưng trước đây của chúng ta, Thân Vương đại nhân đều nghe được à?”
“Đương nhiên nghe được rồi.” Tiêu Thiên chắp tay sau lưng đi ở phía trước, nện bước mạnh mẽ cũng không quay đầu lại: “Không phải ngươi về nhà đã từng than thở rằng, ta là yêu nam hại nước hại dân, ỷ vào nam sắc mê hoặc bệ hạ à?”
“Ừm, ngươi còn nói ta ăn trong chén nhìn trong nồi, trêu chọc con nít ranh là Chung Linh nữa.”
Bước chân của Lưu Diễm lập tức dừng lại, cả người hầu như hóa đá.
Vẻ mặt Chung Linh cổ quái, quay đầu nhìn Lưu Diễm: “Lưu tỷ, ngươi... tỷ đang nghĩ bậy bạ gì thế?”
Hiện trường quê xệ cỡ lớn.
Bịch!
Hai đầu gối Lưu Diễm mềm nhũn quỳ trên đất, bụm mặt quỳ rạp la lớn.
“Xin lỗi, Thân Vương đại nhân, xin lỗi, thiếu tướng quân!”
“Thật sự là lúc đó không biết nội tình, ta... ta...”
Tiêu Thiên lơ đễnh: “Được rồi, một chút hiểu lầm mà thôi, ta còn không có nhỏ mọn như vậy, tranh thủ thời gian lên đường đi thôi.”
Lúc này Lưu Diễm mới đứng dậy đến, rõ ràng đều đã ba mươi tuổi rồi, hôm nay lại cảm thấy hết sức ngượng ngạp, đỏ bừng cả mặt, thành thành thật thật đi theo phía sau.
Chung Linh bên cạnh thì che miệng, len lén cười thầm.
Lưu Diễm là lão binh dưới trướng mẫu thân, thống lĩnh cấm vệ, bình thường rất chi là uy áp, dáng vẻ như kiểu đại tỷ đầu.
Bộ dạng như hôm nay đúng là hết sức hiếm thấy.
“Đúng rồi, Thân Vương đại nhân.” Lúc này, Chung Linh giống như nghĩ tới điều gì: “Ngươi ở trong hoàng cung mà còn có thể nghe được lời Lưu tỷ nói ở nhà mình à.”
“Ừ, nghe được.” Tiêu Thiên vừa lắc lư vừa gật đầu.
Chung Linh lại rất ngạc nhiên: “Vậy lời những người khác nói, Thân Vương đại nhân cũng nghe được hả, có khi nào sẽ ầm ĩ lắm không?”
“Lực khống chế, là một thứ rất quan trọng đối với chúng ta, trùng hợp là ta rất am hiểu ở phương diện này.” Tiêu Thiên thuận miệng giải thích, xem như là đang nói chuyện phiếm: “Ta khống chế bản thân, bỏ qua những yếu tố không cần thiết.”
“Thật sự là ngày đó Lưu thống lĩnh nhắc tới ta quá thường xuyên quá lâu, rước lấy sự chú ý của ta, cho nên ta mới cẩn thận nghe ngóng, biết nàng đang nói cái gì.” Đề cập đến vấn đề này, Tiêu Thiên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Chung Linh.
“Len lén nói cho ngươi biết, Lưu tỷ này của ngươi ở sau lưng thật ra là người lắm lời, cứ hay cằn nhằn không ngừng!”
Chung Linh lập tức che miệng, phồng má lên, hai mắt híp thành trăng non đều ứa ra nước mắt.
“Không phải đâu, Lưu tỷ, tỷ...” Chung Linh len lén nhìn Lưu Diễm.
Cả khuôn mặt của Lưu Diễm đã đỏ đến bốc khói giống như con tôm bộ chín tới.
Hiện trường quê xệ cỡ lớn, gấp bội siêu cấp!
Tiêu Thiên đi ở phía trước đưa lưng về phía hai người, vui trộm.
“Này thì càu nhàu ta này, làm ngươi xấu hổ chết, xấu hổ đến ngươi muốn moi chân mình luôn!”
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook