Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)
-
Chương 26
“Nếu là tổng bộ Huyết Vân lâu đứng phía gây khó dễ với hoàng triều Đại Viêm thì phải làm sao?”
“Lúc này bệ hạ ngự giá thân chinh, hoàng triều Đại Viêm không ngăn cản được sự trả thù của tổng bộ Huyết Vân lâu.”
“Mà tình huống tồi tệ nhất, vị vua sát thủ vực Nam Hoang kia, tự mình ra tay đi chiến trường Bắc Cương thêm phiền phức....”
Đang nói, Lưu Diễm phát hiện thiếu tướng quân trước mặt, vậy mà đang cười?
Với hiểu biết của nàng, Chung Linh nên vô cùng lo lắng, hận không thể sớm đi Bắc Cương tìm đại tướng quân Chung Lệ Song báo báo tình huống, thương thảo đối sách.
Hiện tại, nàng đang cười?
“Thiếu tướng quân, ngươi đang cười cái gì?” Lưu Diễm không hiểu, không nhịn được hỏi ra tiếng, giọng điệu thậm chí có chút thất vọng.
Thời điểm hoàng triều Đại Viêm sống còn, sao Chung Linh có thể cười được?
Chẳng lẽ Chung Linh đã đắm chìm trong nam sắc của Tiêu Thiên, sớm sa đọa rồi?
“A?” Lúc này Chung Linh mới phản ứng lại, nhìn thấy vẻ mặt Lưu Diễm, lại nhìn thấy ánh mắt cổ quái Phó thống lĩnh của bên cạnh và hai nữ cấm vệ giữ cửa, mới như tỉnh lại từ trong mơ.
Nàng biết tổng bộ Huyết Vân lâu đã bị diệt, vua sát thủ trốn dưới gầm giường cũng bị Tiêu Thiên bắt ra giết chết.
Nhưng những người khác không biết!
“Thật ra, Huyết....” Chung Linh vừa mới mở miệng, sắc mặt Tiêu Thiên đã thay đổi, đã nhảy ra từ bên cạnh.
Giơ tay tát một cái chào hỏi đầu của Chung Linh.
Bốp!
Một cái tát này vang dội.
Đánh đến đám người Lưu Diễm đều ngơ rồi.
Chung Linh lại hậu tri hậu giác, ngơ ngác nhìn Tiêu Thiên, đợi cho lúc đau nhức đánh úp lại, mới hai tay ôm cái ót, cực kỳ tủi thân khóe mắt phiếm lệ quang.
“Ta ở bên cạnh đều nghe được rất rõ ràng, quốc nạn vào đầu, ngươi còn cợt nhả, còn ra thể thống gì.” Tiêu Thiên nói lời nghĩa chính, chỉ vào Chung Linh răn dạy: “Phạm sai, bị đánh thì phải đứng thẳng, còn có mặt mũi khóc.”
“Nhịn lại!”
Chung Linh bị dáng vẻ hung dữ này của Tiêu Thiên, dọa tới mức giật mình một cái, mũi nhỏ trong suốt hít một cái, vậy mà thật sự nuốt nước mắt trở vào.
Lúc này nàng mới ý thức được, vừa rồi thiếu chút nữa bản thân nói lỡ miệng.
“Lưu thống lĩnh, trẻ con không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng chấp nhặt với nàng, bản tính nàng không xấu.” Lúc này Tiêu Thiên mới xoay người, mở miệng xin lỗi với Lưu Diễm gần như hóa đá.
“Ta.... cái này....” Đầu óc Lưu Diễm trống rỗng, nói không nên lời.
“Lưu thống lĩnh, hoàng triều Đại Viêm vận mệnh quốc gia hưng thịnh, mặc kệ có khó khăn gì, khẳng định sẽ chuyển nguy thành an, ngươi cũng đừng quá lo lắng.” Tiêu Thiên lại tiếp lời nói, trấn an đối phương.
“Thân Vương đại nhân, chỉ là....” Lưu Diễm nhìn Chung Linh, còn chuẩn bị nói cái gì, đã bị Tiêu Thiên cắt ngang lần nữa.
Vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm túc, cam đoan với Lưu Diễm: “Lưu thống lĩnh, đứa nhỏ Chung Linh này, lát nữa ta sẽ giáo dục nàng đàng hoàng, ngươi còn có việc có thể đi trước, không sao.”
Nói xong, sau khi Tiêu Thiên gật đầu thăm hỏi Lưu Diễm, tức giận quát Chung Linh: “Đi theo!”
“Hức....” Chung Linh ôm đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau mông Tiêu Thiên, dọc theo bờ hồ ngắm cảnh của Ngự Hoa viên, đi tới bên kia.
Thẳng đến khi hai người đi xa, Lưu Diễm cũng chưa khôi phục tinh thần lại.
“Thống lĩnh, nếu thuộc hạ nhớ không sai, ngài là nhìn thiếu tướng quân lớn lên nhỉ?” Phó thống lĩnh ở bên cạnh, sắc mặt cũng cổ quái, chậm rãi mở miệng.
Lưu Diễm hoảng hốt gật đầu: “Ta là nhìn thiếu tướng quân lớn lên....”
“Vừa rồi sao giống như Thân Vương là cha của thiếu tướng quân, chúng ta thành người ngoài?” Giọng điệu Phó thống lĩnh cổ quái, cảm giác chỗ nào cũng không thích hợp: “Thiếu tướng quân quen Thân Vương, cũng mới không đến hai ngày mà.”
Nữ cấm vệ bên cạnh cũng kinh ngạc mở miệng: “Hơn nữa, thiếu tướng quân ở trước mặt Thân Vương, quá nghe lời rồi đó?”
Trong lúc nhất thời, các nàng đồng loạt nhìn về phía trước.
Xa xa, mơ hồ có thể thấy được Tiêu Thiên và Chung Linh đứng mặt đối mặt.
Thân Vương Tiêu Thiên, hình như đang răn dạy cái gì.
Mà Chung Linh giống như đứa trẻ ngoan, cúi đầu yên lặng chịu đựng.
“Vấn đề.... nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của ta.” Giọng điệu của Lưu Diễm cực kỳ khủng hoảng, nói với Phó thống lĩnh bên cạnh: “Ngươi nhanh chóng viết thư cho đại tướng quân, thuận tiện nói cho Chung thượng thư biết.”
“.... Hiểu rồi.”
“Ngươi là đồ ngốc hả, vừa rồi ngươi nói ra ba chữ Huyết Vân lâu, phía sau giải thích như thế nào?”
“Xin ngươi đó, ta chỉ muốn thoải mái thảnh thơi, hưởng thụ một chút cuộc sống về hưu, đừng đụng đến ta được không?”
“Động cái não, quản cái miệng, đừng nói hưu nói vượn.”
Tiêu Thiên nhìn Chung Linh trước mặt, tức lại không có chỗ xả.
Chung Linh biết bản thân thiếu chút nữa gây họa, cũng thành thật nghe mắng, không chút khó chịu.
Dù sao nàng đã bị Tiêu Thiên hoàn toàn thuyết phục.
Thực lực của đối phương lớn mạnh đến nghịch thiên, cùng với bóng dáng tung hoành Huyết Vân lâu đã khắc sâu trong đầu của nàng, không xua đi được.
Từ trên người Tiêu Thiên, lần đầu tiên nàng cảm nhận được giải quyết không được vấn đề thì giải quyết bản thân vấn đề, cảm giác này vui sướng cỡ nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook