Khải Băng. Tôi Mới Là Chồng Em
-
Chương 8: Điều gì của quá khứ khiến cô ấy như vậy? tôi nhất định sẽ tìm ra nó!!
Ra về.....
Nó nhanh chóng cất tập sách vào cặp rồi nhìn sang cái tên bên cạnh.
- Ko phải chứ giờ này còn nằm ra đấy. - nó lắc đầu rồi giúp hắn thu dọn đồ đạc, nhìn xem nguyên cái bàn này thì đồ của anh đã chiếm gần hết mặc dù nó ứ liên quan đến việc học gì cả ( -_-).
Chợt nó thấy gì đấy, là một sợi dây chuyền có hình mặt trăng, phải nói là rất đẹp với lại rất sáng hình như là vàng thật. Mà hình như có cái dòng chữ gì đấy thì phải...
- Khải Băng
Hình như ai đó đang hét tên cô lên, là cậu chứ ai. Giọng hét đó làm nó giật mình xíu nữa là đã lm rơi cái sợi dây này nhưng may mà chụp lại kịp.
- Trả lại cho mình và từ bây giờ tôi cấm cậu đụng vào nó. Nghe rõ ko hả?- đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận, hai bàn tay nắm lại tạo thành một cú đấm, anh định đánh nó sao?
- Mình xin lỗi, ko đụng vào nữa- nó vội vàng đưa cho cậu, nó thực sự rất sợ khi một ai đó giận lên. Một lần là quá đủ.....
anh giật lại sợi dây rồi bỏ vào trong cặp cho thật cẩn thận. Sau đó vác ba lô lên và đi ra ngoài, nó cũng âm thầm đi theo, nó biết là nó nó có lỗi nên ko dám bắt chuyện với anh, lặng lẽ đi theo.....
Ra tới cổng trường thì anh rẽ hướng đường về nhà. Thấy vậy nó liền hỏi...
- Đường đó sao?
- Sao?- anh ko quan tâm
- Nghĩa trang. Cậu hứa rồi mà - nó đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía cậu
- À , ko thích nữa. Đi một mình đi - anh phẩy phẩy tay
- Ko bk đường- nó xụ mặt xuống
- Cái miệng sinh ra để trưng à?- anh quát lớn lên
- Xin lỗi vì làm phiền- nó quay sang hướng khác, nó ko dễ ăn hiếp đâu. Tự tìm thì tự tìm, nó đây đếch cần......
Nó và cậu bắt đầu bước đi nhưng là 2 hướng khác nhau. Cậu đi về còn nó đi chơi.....
- Chị ơi, chị cho em hỏi nghĩa trang STM giờ đi đường nào vậy ạ? - nó cực kì lễ phép
- Xin lỗi, chị ko biết- cô gái đó ra vẻ tiếc nuối
- Vâng e cảm ơn- nó gật đầu rồi bước đi.....
- Làm sao đây, haizz- nó thở dài, bước đi chẳng mấy chốc đã ra tới một con đường lạ hoắc.
- Bác ơi cho cháu hỏi, bác biết đường tới nghĩa trang STM ko ạ? Bác có thể chỉ cho cháu đc không?- nó lại tiếp tục hỏi
- À, bây giờ cháu đi khoảng 3 cây nữa sẽ có một ngã tư, sau đó rẽ vào bên trái rồi đi thẳn. Sau đó cháu cứ hỏi tiếp- ông cụ tl thành thật
- Cảm ơn ạ. - nó mừng ríu rít
Nó đi theo lời hướng dẫn. Sau khi nó đi được 5 phút thì
- Sao ông lại ra đây vậy. Ông đã bị mất trí rồi sao còn ra đây đứng thế? - một cậu bé nói với ng ông mình nhưng ng ông đó lại chính là người mà chỉ đường đi cho nó.
Vậy là ông ta chỉ sai rồi nhưng nó ko biết nó vẫn cứ đi.
Quay lại với Hoàng Khang......
Sau khi nó đi thì anh cũng đi nhưng đi rất chậm. Sỡ dĩ anh nói vậy vì giận nó thôi, anh chỉ là đang làm màu thôi. Đi được vài bước, anh quay lại đằng sau mình thì anh phát hiện nó không còn ở đó nữa. Anh bắt đầu lo lắng và đi tìm nó ( đuổi cho đã giờ đi tìm )
- Đâu mất rồi? - anh lầm bầm
- Chị cho hỏi có thấy một cô gái mặc đồng phục xanh dương đi qua đây không? - anh hỏi một cô gái đang đứng đó
- À không- thực sự đây là người mà nó hỏi đường đầu tiên nhưng mà chị ta đang say mê sắc đẹp của anh nên tl là ko ( đẹp trai chi cho khổ)
Anh quay đi, lấy tay móc điện thoại ra và gọi:
- Alo- Hoàng Kha tl
- Lạc rồi- H Khang ns vs hắn
- Ax, đc rồi. - hắn tl
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì hắn gọi đt cho đàn em của mình.
- Thưa cậu chủ tôi nghe- một tên tl
- Đi tìm tiếp đi - hắn tl cộc lốc
- Cô chủ đúng ko cậu? Tôi tìm ngay đây.
Hắn cũng bắt đầu đi ra xe vào lao đi tìm nó....
Hoàng Khang cũng thế, lao đi tìm nó ko bk sao nó đi nhanh thế.....
3 con người mỗi người đi một hướng khác nhau nhưng liệu họ có gặp nhau không? Nó thực sự làm 2 anh em nhà này điên lên đấy, bảo đảm nếu như tìm được thì nó sẽ bị mắng.... Nhưng họ có thể tìm được nó không và có thể gặp lại được nó không. Câu tl có thể dựa vào sự may mắn và thời gian thôi vì bây giờ nó đang gặp nguy......
Nó đang bị bao vây bởi 3 thằng du côn. 3 tên này nhìn rất hung tợn đã vậy nhuộm đầu tóc vàng khè khiến nó cảm thấy sợ.....
- Này cô em, đi đâu vậy. Sao có một mình thế này, thế thì chán lắm ấy nha đi cùng bọn anh cho vui. - một tên tới trước nó nói vs cái giọng đểu cực
- Tránh ra đi mà- nó cố dẩy 3 tên đó ra
- Em còn đi học à, Khải Băng . Tên đẹp đấy chứ với lại người còn đẹp hơn nữa. - tên khác xấn tới
- Bỏ ra - nó phủi tay một tên đang chạm vào làn da nó
- Tụi bây làm gì thế, công chúa của t đang sợ đó- một gã khác lại chen vào , tay gã đấy đang vuốt ve khuôn mặt của nó
Nó đẩy tên đó ra rồi sau đó tặng cho tên đó một cái tát thật đau. khuôn mặt ấy đã được xăm thêm hình, một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp.
- Mày dám tát t hả? Được rồi t ko muốn làm m đau nên mới nhẹ nhàng nhưng h thì khỏi nhé- sau tiếng nói ấy là một cú xô nó vào tường
Tên kia áp sát người hắn vào nó, miệng hắn toàn mùi thuốc lá. Nó muốn ọe ra, tên đó bắt đầu hôn lên trán nó, nó cố đẩy nhưng bất lực đành phó mặc cho số phận.
Chợt tên kia ngã quỵ xuống, đầu hắn bê bết máu. Phải Hoàng Kha đã cứu nó, hắn đã tới. Kéo cô về phía mình, anh bắt đầu thủ thế. Sau đó là một cuộc chiến xảy ra, Hoàng Kha đã hạ gục được 2 tên nhưng ko thể nói là cậu ko bị gì cả. cậu bị chảy máu ở miệng và mũi.
- Ko sao chứ? - hắn quay sang hỏi nó
- Anh.... máu kìa- nó vừa ns xong là lúc nó ngất đi. Nó thật sự rất hoảng khi thấy máu.......
- Này... này. Ax em thật là......
Sau đó hắn đưa nó lên xe và đi về nhà.....
- Đợi e tỉnh lại thì e sẽ biết tay tôi - hắn ns vs nó khi đặt nó lên xe
- Tụi bây xử mấy tên đó đi. - hắn ns với mấy tên đàn em
HẮn và nó cùng về nhà và ko quên nhắn với H Khang rằng đã tìm đc nó.
Sau 10 phút thì cũng tới nhà.... Hắn bế cô vào trong nhà......
Đặt cô lên giường rồi kêu bác sĩ vào........
SAu khoảng 30 phút thì bác sĩ bước ra cũng là lúc H Khang về nhà.....
- Cô ấy ko sao hết? - bác sĩ nói với hắn và cậu
- Uh
- Nhưng 2 người có biết cô ấy đã trải qua cú sốc gì ko? - bác sĩ chợt quay lại
- Có chuyện gì sao?- h khang hỏi
- Cô ấy bị một vấn đề về tâm lý, tình trạng của cô ấy có vẻ hơi nghiêm trọng. Cô ấy có thể vừa tự kỉ vừa trầm cảm nhưng điều nguy hiểm ở đây là nó ko thể hiện ra ngoài mà nó ẩn sâu bên trong cơ thể cô ấy. Nếu 2 người chịu khó quan sát thì sẽ thấy rất rõ đấy. Mà đừng bao giờ làm cô ấy thấy máu và nhớ về cú sốc đó. Theo tôi thấy cô ta đã bị dằn vặt rất nhiều. Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi, nhưng theo tôi nghĩ cô ấy còn nhiều bệnh lắm đấy . - sau đó ông bác sĩ quay đi và đi ra cổng. -
- Anh nghe gì không? - khang quay sang nhìn hắn
- Rất rõ- Kha tl lại
- Thực sự cú sốc ấy là gì đây? - Khang nhìn vào căn phòng nơi nó đang nằm
- Một ám ảnh của quá khứ
- Tôi nhất định sẽ tìm ra nó!!!- cả Hoàng Khang và Hoàng Kha đồng thanh..........
****** Quá khứ ấy....... nếu như được tìm ra..... thì liệu ai có thể làm cho nó quên đi ám ảnh ấy......... và chắc chắn rằng quá khư ấy rất khó để tìm ra vì chỉ có nó biết và 2 con người nữa nhưng một người đã ko còn. Vậy con người kia, ng đó sẽ nói ra không? Và câu tl là Không vì ng này chính là người gây ra cú sốc ấy..................*******
Nó nhanh chóng cất tập sách vào cặp rồi nhìn sang cái tên bên cạnh.
- Ko phải chứ giờ này còn nằm ra đấy. - nó lắc đầu rồi giúp hắn thu dọn đồ đạc, nhìn xem nguyên cái bàn này thì đồ của anh đã chiếm gần hết mặc dù nó ứ liên quan đến việc học gì cả ( -_-).
Chợt nó thấy gì đấy, là một sợi dây chuyền có hình mặt trăng, phải nói là rất đẹp với lại rất sáng hình như là vàng thật. Mà hình như có cái dòng chữ gì đấy thì phải...
- Khải Băng
Hình như ai đó đang hét tên cô lên, là cậu chứ ai. Giọng hét đó làm nó giật mình xíu nữa là đã lm rơi cái sợi dây này nhưng may mà chụp lại kịp.
- Trả lại cho mình và từ bây giờ tôi cấm cậu đụng vào nó. Nghe rõ ko hả?- đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận, hai bàn tay nắm lại tạo thành một cú đấm, anh định đánh nó sao?
- Mình xin lỗi, ko đụng vào nữa- nó vội vàng đưa cho cậu, nó thực sự rất sợ khi một ai đó giận lên. Một lần là quá đủ.....
anh giật lại sợi dây rồi bỏ vào trong cặp cho thật cẩn thận. Sau đó vác ba lô lên và đi ra ngoài, nó cũng âm thầm đi theo, nó biết là nó nó có lỗi nên ko dám bắt chuyện với anh, lặng lẽ đi theo.....
Ra tới cổng trường thì anh rẽ hướng đường về nhà. Thấy vậy nó liền hỏi...
- Đường đó sao?
- Sao?- anh ko quan tâm
- Nghĩa trang. Cậu hứa rồi mà - nó đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía cậu
- À , ko thích nữa. Đi một mình đi - anh phẩy phẩy tay
- Ko bk đường- nó xụ mặt xuống
- Cái miệng sinh ra để trưng à?- anh quát lớn lên
- Xin lỗi vì làm phiền- nó quay sang hướng khác, nó ko dễ ăn hiếp đâu. Tự tìm thì tự tìm, nó đây đếch cần......
Nó và cậu bắt đầu bước đi nhưng là 2 hướng khác nhau. Cậu đi về còn nó đi chơi.....
- Chị ơi, chị cho em hỏi nghĩa trang STM giờ đi đường nào vậy ạ? - nó cực kì lễ phép
- Xin lỗi, chị ko biết- cô gái đó ra vẻ tiếc nuối
- Vâng e cảm ơn- nó gật đầu rồi bước đi.....
- Làm sao đây, haizz- nó thở dài, bước đi chẳng mấy chốc đã ra tới một con đường lạ hoắc.
- Bác ơi cho cháu hỏi, bác biết đường tới nghĩa trang STM ko ạ? Bác có thể chỉ cho cháu đc không?- nó lại tiếp tục hỏi
- À, bây giờ cháu đi khoảng 3 cây nữa sẽ có một ngã tư, sau đó rẽ vào bên trái rồi đi thẳn. Sau đó cháu cứ hỏi tiếp- ông cụ tl thành thật
- Cảm ơn ạ. - nó mừng ríu rít
Nó đi theo lời hướng dẫn. Sau khi nó đi được 5 phút thì
- Sao ông lại ra đây vậy. Ông đã bị mất trí rồi sao còn ra đây đứng thế? - một cậu bé nói với ng ông mình nhưng ng ông đó lại chính là người mà chỉ đường đi cho nó.
Vậy là ông ta chỉ sai rồi nhưng nó ko biết nó vẫn cứ đi.
Quay lại với Hoàng Khang......
Sau khi nó đi thì anh cũng đi nhưng đi rất chậm. Sỡ dĩ anh nói vậy vì giận nó thôi, anh chỉ là đang làm màu thôi. Đi được vài bước, anh quay lại đằng sau mình thì anh phát hiện nó không còn ở đó nữa. Anh bắt đầu lo lắng và đi tìm nó ( đuổi cho đã giờ đi tìm )
- Đâu mất rồi? - anh lầm bầm
- Chị cho hỏi có thấy một cô gái mặc đồng phục xanh dương đi qua đây không? - anh hỏi một cô gái đang đứng đó
- À không- thực sự đây là người mà nó hỏi đường đầu tiên nhưng mà chị ta đang say mê sắc đẹp của anh nên tl là ko ( đẹp trai chi cho khổ)
Anh quay đi, lấy tay móc điện thoại ra và gọi:
- Alo- Hoàng Kha tl
- Lạc rồi- H Khang ns vs hắn
- Ax, đc rồi. - hắn tl
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì hắn gọi đt cho đàn em của mình.
- Thưa cậu chủ tôi nghe- một tên tl
- Đi tìm tiếp đi - hắn tl cộc lốc
- Cô chủ đúng ko cậu? Tôi tìm ngay đây.
Hắn cũng bắt đầu đi ra xe vào lao đi tìm nó....
Hoàng Khang cũng thế, lao đi tìm nó ko bk sao nó đi nhanh thế.....
3 con người mỗi người đi một hướng khác nhau nhưng liệu họ có gặp nhau không? Nó thực sự làm 2 anh em nhà này điên lên đấy, bảo đảm nếu như tìm được thì nó sẽ bị mắng.... Nhưng họ có thể tìm được nó không và có thể gặp lại được nó không. Câu tl có thể dựa vào sự may mắn và thời gian thôi vì bây giờ nó đang gặp nguy......
Nó đang bị bao vây bởi 3 thằng du côn. 3 tên này nhìn rất hung tợn đã vậy nhuộm đầu tóc vàng khè khiến nó cảm thấy sợ.....
- Này cô em, đi đâu vậy. Sao có một mình thế này, thế thì chán lắm ấy nha đi cùng bọn anh cho vui. - một tên tới trước nó nói vs cái giọng đểu cực
- Tránh ra đi mà- nó cố dẩy 3 tên đó ra
- Em còn đi học à, Khải Băng . Tên đẹp đấy chứ với lại người còn đẹp hơn nữa. - tên khác xấn tới
- Bỏ ra - nó phủi tay một tên đang chạm vào làn da nó
- Tụi bây làm gì thế, công chúa của t đang sợ đó- một gã khác lại chen vào , tay gã đấy đang vuốt ve khuôn mặt của nó
Nó đẩy tên đó ra rồi sau đó tặng cho tên đó một cái tát thật đau. khuôn mặt ấy đã được xăm thêm hình, một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp.
- Mày dám tát t hả? Được rồi t ko muốn làm m đau nên mới nhẹ nhàng nhưng h thì khỏi nhé- sau tiếng nói ấy là một cú xô nó vào tường
Tên kia áp sát người hắn vào nó, miệng hắn toàn mùi thuốc lá. Nó muốn ọe ra, tên đó bắt đầu hôn lên trán nó, nó cố đẩy nhưng bất lực đành phó mặc cho số phận.
Chợt tên kia ngã quỵ xuống, đầu hắn bê bết máu. Phải Hoàng Kha đã cứu nó, hắn đã tới. Kéo cô về phía mình, anh bắt đầu thủ thế. Sau đó là một cuộc chiến xảy ra, Hoàng Kha đã hạ gục được 2 tên nhưng ko thể nói là cậu ko bị gì cả. cậu bị chảy máu ở miệng và mũi.
- Ko sao chứ? - hắn quay sang hỏi nó
- Anh.... máu kìa- nó vừa ns xong là lúc nó ngất đi. Nó thật sự rất hoảng khi thấy máu.......
- Này... này. Ax em thật là......
Sau đó hắn đưa nó lên xe và đi về nhà.....
- Đợi e tỉnh lại thì e sẽ biết tay tôi - hắn ns vs nó khi đặt nó lên xe
- Tụi bây xử mấy tên đó đi. - hắn ns với mấy tên đàn em
HẮn và nó cùng về nhà và ko quên nhắn với H Khang rằng đã tìm đc nó.
Sau 10 phút thì cũng tới nhà.... Hắn bế cô vào trong nhà......
Đặt cô lên giường rồi kêu bác sĩ vào........
SAu khoảng 30 phút thì bác sĩ bước ra cũng là lúc H Khang về nhà.....
- Cô ấy ko sao hết? - bác sĩ nói với hắn và cậu
- Uh
- Nhưng 2 người có biết cô ấy đã trải qua cú sốc gì ko? - bác sĩ chợt quay lại
- Có chuyện gì sao?- h khang hỏi
- Cô ấy bị một vấn đề về tâm lý, tình trạng của cô ấy có vẻ hơi nghiêm trọng. Cô ấy có thể vừa tự kỉ vừa trầm cảm nhưng điều nguy hiểm ở đây là nó ko thể hiện ra ngoài mà nó ẩn sâu bên trong cơ thể cô ấy. Nếu 2 người chịu khó quan sát thì sẽ thấy rất rõ đấy. Mà đừng bao giờ làm cô ấy thấy máu và nhớ về cú sốc đó. Theo tôi thấy cô ta đã bị dằn vặt rất nhiều. Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi, nhưng theo tôi nghĩ cô ấy còn nhiều bệnh lắm đấy . - sau đó ông bác sĩ quay đi và đi ra cổng. -
- Anh nghe gì không? - khang quay sang nhìn hắn
- Rất rõ- Kha tl lại
- Thực sự cú sốc ấy là gì đây? - Khang nhìn vào căn phòng nơi nó đang nằm
- Một ám ảnh của quá khứ
- Tôi nhất định sẽ tìm ra nó!!!- cả Hoàng Khang và Hoàng Kha đồng thanh..........
****** Quá khứ ấy....... nếu như được tìm ra..... thì liệu ai có thể làm cho nó quên đi ám ảnh ấy......... và chắc chắn rằng quá khư ấy rất khó để tìm ra vì chỉ có nó biết và 2 con người nữa nhưng một người đã ko còn. Vậy con người kia, ng đó sẽ nói ra không? Và câu tl là Không vì ng này chính là người gây ra cú sốc ấy..................*******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook