Edit: Huongbb

Quần áo mùa hè chỉ có vài lớp, đối với anh ta nào có vướng mắc gì? Lãnh Tĩnh vừa bị quăng lên giường, áo khoác trên người đã bị anh ta lột mất.

Tính tình của người đàn ông thối này giống hệt như bà dì cả của phụ nữ, cứ phát tác theo chu kỳ. Lãnh Tĩnh hốt hoảng đối phó, đáng tiếc cô chặn tay trái, anh ta dùng tay phải, cô đưa tay đỡ, anh ta nắm chặt hai cổ tay cô đặt trên đầu giường, dùng răng cắn áo lót phía trước ngực.

"Không được!"

"Với một người phụ nữ đang mang thai con anh yêu anh, vì sao anh không thể đụng chạm?"

"Anh và Hàn Thiên Thiên...."

"Quan hệ giữa anh và cô ta cho tới giờ không phải như em nghĩ. Con bé đó lúc nào cũng muốn anhh ngả bài với người lớn trong nhà trước, cô ta làm cái gì mà đính hôn giả, chính là muốn bẩn danh tiếng của anh, cô ta sở dĩ muốn biến em trở thành người bị hại, vì cô ta muốn em trở thành chị dâu của cô ta. Chỉ có chút thủ đoạn ấy có thể giấu được anh sao? Nếu không vì em lúc nào cũng giận dỗi, anh sẽ không bao giờ phối hợp với cô ta. Giờ thì tốt rồi, anh ngả bài, trong ngoài đều không được lòng người, Hàn Tự còn đánh anh........"

Nói đến chuyện này là đụng tới một bụng tức của anh, Lãnh Tĩnh rõ ràng cảm giác được anh ta dùng sức rất mạnh, cổ tay cô bị anh ta nắm bắt đầu tê rần.

Nếu anh còn tiếp tục nổi giận, cổ tay cô chắc chắn sẽ bị gãy mất, Lãnh Tĩnh thử làm anh phân tâm, "Đừng có nói như chính mình như bị oan ức như vậy, tôi còn không biết anh sao? Nếu không có lợi ích gì anh sẽ chịu phối hợp sao? Có quỷ mới tin........"

Lời này tuyệt đối đúng vào điểm mấu chốt, Lãnh Tĩnh nhìn thấy trong mắt anh ta che giấu sự đắc ý, quả nhiên, giọng của anh ta đã thay đổi tựa như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, "Nếu không phải Tiểu Thánh Nhân nhỏ bon chen, thì trước thời gian gặt hái, không chừng tới bây giờ anh đã bị sứt đầu mẻ trán".

Địch Mặc vươn bàn tay nhẹ nhàng chỉ lên bụng cô. Lãnh Tĩnh có tật giật mình không tự chủ run lên, sau khi phản ứng lại mới khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh ta. Chẳng lẽ là ảo giác của cô? Vậy mà cô nhìn thấy sự thăm dò trong mắt anh ta.

Lãnh Tĩnh cố gắng nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra, còn chưa kịp quan sát kỹ anh ta, anh ta đột nhiên cởi dây nịch quần đùi của cô.

Chết tiệt! Tại sao lại đè hai gối của cô? Nếu được hành động tự do, cô nhất định sẽ đá một cái cho anh ta mất giồng mất giống, Lãnh Tĩnh yên lặng cắn răng, thu hồi sự giãy giụa trên mặt, làm ra bộ dạng đáng yêu, "Bác sĩ nói trong ba tháng đầu không thể hoạt động kịch liệt........."

Tay đang nắm thắt lưng cô cứng lại, lại nhìn cô với ánh mắt dò xét thích thú, "Em đến gặp bác sĩ? Khám thai?"

"À....... Đúng vậy!"

Địch Mặc buông lỏng tay, Lãnh Tĩnh nhanh chóng chuồn tới đầu giường bên kia, sau đó thở ra một hơi.

Anh ta ngồi ở mép giường, đột nhiên trầm mặt, bộ dáng kia giống như đang nghĩ ra một âm mưu nào đó, Lãnh Tĩnh thấy tim đập liên hồi, không dám ở lại lâu, yên lặng không dám gây ra tiếng động nào lần mò qua đầu giường bên kia, rón ra rón rén xuống giường chuẩn bị ra ban công rồi thẳng tới cầu thang xoắn chạy mất dấu----

"Chúng ta kết hôn đi"

Lãnh Tĩnh bị năm chữ nhẹ nhàng mềm mại này đóng đinh tại chỗ.

"Thôi đi, anh căn bản là không hiểu tôi. Tôi với anh.... Nhiều lắm cũng chỉ được xem là một nửa người xa lạ".

"Người xa lạ? Người xa lạ nào biết trên ngực em có một nốt ruồi sao?"

Lãnh Tĩnh xấu hổ, "Tôi không phải nói là hiểu biết trên cơ thể. Đối nhân xử thế phải nói đến tấm lòng, không phải nông cạn như thế, anh có biết trong lòng tôi đang nghĩ gì sao?" Anh có biết tôi đã từng nghĩ sẽ đùa giỡn anh đã đời rồi sau đó phất tay bái bai không? Lãnh Tĩnh trong lòng yên lặng bổ sung.

"Đều đã có Tiểu Thánh Nhân nhỏ rồi, em định làm thế nào?"

Chỉ vì một cái phôi thai --- Không---- phải nói là một cái phôi thai căn bản không tồn tại, mẹ kế ra tay, Địch Mặc cũng hành động, Lãnh Tĩnh cảm thấy bản thân nhất thời có một cảm giác mệt mỏi buộc phải lên núi Thượng Lương. Cô lắc đầu, đem cái linh cảm hỏng bét đó quẳng ra sau đầu, càng nghĩ càng lo lắng không biết phải làm sao, "Anh phải chịu khảo sát một thời gian".

Địch Mặc cân nhắc, "Nói rõ hơn".

Nói rõ? "Tôi cần một người nhẫn nhục chịu khó, tôn trọng lẫn nhau, có chí tiến thủ, tình cảm chân thành, một người chồng son sắc thủy chung".

"Chỉ những điều này?"

"Tạm thời tôi chỉ nghĩ tới bấy nhiêu thôi, sau này từ từ bổ sung".

Địch Mặc đứng dậy đi về phía cô, hai cánh ta tự nhiên đặt trên vai cô, "Thành giao".

"Haiz....." - Lãnh Tĩnh đem cái móng vuốt đang nắm vai mình ra, nhắc lại một lần nữa, "TÔN TRỌNG ĐỐI PHƯƠNG!"

Địch Mặc không dám đụng tới cô, giơ hai tay lên đầu hàng, "OK OK!"

Lãnh Tĩnh đối với biểu hiện này hơi có chút thỏa mãn, ánh mắt đảo qua cửa phòng, "Anh tạm thời ra ngoài trước, bây giờ tôi có việc phải làm".

Anh ta thật sự ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lãnh Tĩnh nghe tiếng cửa phòng đóng lại, trong lòng cảm nhận hai chữ: Quá đã!

**

Cả đời Lãnh Tĩnh chưa từng trãi qua cuộc sống thích thú như vậy, đi làm thì có người đưa, áo tới duỗi tay - cơm tới há mồm, Lục Chinh tới chỗ cô chơi, cô chỉ nói một câu, "Tôi phải đi làm, anh là ông chủ, anh có vẻ rãnh rổi, ra sân bay đón người giúp tôi" Địch Mặc liền mang một Lục Chinh an toàn toàn vẹn tới nhà cô.

Người nhìn quen cảnh kinh khủng như Lục Chinh cũng bị sợ tới mức trừng to mắt, "Tớ không nhìn lầm chứ? Anh ta là người lần trước đánh tớ đó sao?"

Dạy bảo phải có phương pháp - Lãnh Tĩnh kiêu ngạo ưỡn ngực, nghía người nào đó trong phòng bếp một cái, "Đúng vậy, chính là anh ta".

Lục trưng dụng phải mất một khoản thời gian dài mới tiêu hóa được sự thật này, "Rõ ràng là quá.... kinh hãi. Anh ta chắc không bỏ độc trong thức ăn chứ?"

Lãnh Tĩnh nhìn Lục Chinh đang run sợ nói, "Chỉ có bao nhiêu đó tiền đồ.... Haiz! Dù sao có bỏ độc cũng không độc được tớ, buổi tối tớ ra ngoài ăn".

Nói xong còn nhìn đồng hồ, bổ sung, "Tớ còn có thể ngồi với cậu được 10 phút nữa".

Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền tới một giọng nói đầy ai oán, "Buổi tối ra ngoài? Ăn cơm với ai?"

Lãnh Tĩnh không chút suy nghĩ trả lời ngay, "Hàn Tự".

"Cốp!" một tiếng, là tiếng chén dĩa bị Địch Mặc hung hăng đặt mạnh xuống bàn. Lãnh Tĩnh nhìn cũng không nhìn anh ta, "Không tôn trọng không gian cá nhân lẫn nhau, thế nào? Anh quên?"

"............"

"............"

Địch Mặc từ trong kẽ răng ném ra bốn chữ, "ĐI SỚM VỀ SỚM"

Lãnh Tĩnh treo nụ cười thắng lợi trên môi, Lục Chinh bị ánh mắt bốc hỏa của người đàn ông nào đó làm hoảng sợ, lập tức đứng lên theo cô, "Tớ cũng đi".

**

Thật ra, người Lãnh Tĩnh đi gặp là Hàn Thiên Thiên.

Ở nhà hàng đợi hơn nửa tiếng, Lục Chinh lo lắng, "Người đó tới cùng thì khi nào mới tới?"

"Chắc là bị kẹt xe" - Lãnh Tĩnh cũng có hơi nóng nảy, cứ dán mắt vào đồng hồ.

Điện thoại Lục Chinh vang lên, mới nói không tới hai câu đã tắt máy, "Tạm thời thông báo có việc, chắc không cùng đợi với cậu được, phải đi trước".

Điện thoại thông báo có vẻ khẩn cấp, Lục Chinh đi vào thang máy xuống mấy tầng lầu mới nhớ bỏ quên áo khoác, đành phải đợi thang máy chuyến khác trở lên. Thang máy đi lên chen chúc bận rộn, Lục Chinh nhìn chằm chằm màn hình điện tử phía trên, chưa từng nghĩ gì----

Người phụ nữ phía trước đột nhiên hung tợn quay đầu, vung tay lên, "Bốp----!"

"Biến thái!" - Sau khi đánh anh một cái mới nói.

"............"

Hàn Thiên Thiên lại hung tợn quay người nhìn người đàn ông lịch sự phía sau, kéo gấu váy bị quấy rối điều chỉnh ngay ngắn, nhìn cũng không thèm nhìn ra khỏi thang máy.

Để lại một Lục Chinh ù ù cạc cạc đứng ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ quái lạ biến mất trong tầm mắt.

Hết Chương 39.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương