Khách Trọ, Đừng Như Vậy
-
Chương 26
Edit: Huongbb
Trong giới thời thượng hiên nay có câu: Thời trang dễ dàng thay đổi nhưng phong cách thì sống mãi.
Giống như Chanel tao nhã, Armani đơn giản, Gucci tán tỉnh, LV kinh điển, Hermes xa hoa. Với những xa xỉ phẩm này từ Hồ Nhất Hạ có thể giúp cô suy đoán những nguyên tố lưu hành theo quý tiếp theo, mà Lãnh Tĩnh cần làm một bài tập nữa, đó là nghiên cứu về phong cách thiết kế đặc trưng của trưởng đại diện mới nhận chức, Nhà thiết kế Will. Chen.
Cho nên buổi tối chủ nhật trước khi đi làm, Lãnh Tĩnh vẫn còn lang thang trên mạng, sưu tập tất cả các tác phẩm của Will. Chen mấy năm qua.
Vội vàng tới hơn nửa đêm, không tránh được có chút tình nghi gặp chuyện muốn ôm chân phật, Lãnh Tĩnh một bên vội vàng đem bản vẽ trên máy tính vẽ ra, một bên thì tức giận trong người: tất cả đều tại người nào đó, hại cô gần đây không chuyên tâm vào công việc.
May mắn là cô cùng với Will. Chen cũng coi như có một nửa là bạn học, cô có một bạn học cũ cũng từng là giảng viên, lúc này bên Newyork hẳn vẫn là ban ngày. Lãnh Tĩnh nhanh chóng nhận được fax từ người bạn học đó về các tác phẩm thiết kế khi đó của Will Chen.
Thông thường những thiết kế đầu tay ít nhất có thể phản ánh phong cách thiết kế của người đó, Lãnh Tĩnh cẩn thận nghiên cứu những hình ảnh được gửi tới, rốt cuộc cũng tìm được một chút manh mối --- ngày mai có thể yên tâm đi làm!
Lãnh Tĩnh tắt máy tính, vặn eo ngoẹo cổ đi tới giường, đi tới nửa đường, tâm trạng tốt biến mất hoàn toàn. Nghĩ đến việc ngày mai đem 'Tiểu Bạch Kiểm' tới công ty, đầu cô lập tức muốn nổ tung.
Nhanh chóng lắc đầu, an ủi chính mình: Chẳng lẽ anh ta ngu ngốc giả bệnh tránh được một lần? Cô gần đây ngủ ít, da dạo này không được tốt mỗi khi trang điểm đều không ăn phấn, hít sâu, vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, nằm gục xuống giường bắt buộc chính mình: ngủ! ngủ thôi!
Cái gì gọi là sự liệu như thần?
Chính là ngày hôm sau, sau khi rửa mặt, thay đổi trang phục sẵn sàng đi xem người nào đó, đến gần cửa phòng của anh ta, thật là bày ra khuôn mặt trắng bệch như người bị bệnh.
"Đừng có nói với tôi là anh bị bệnh rồi nha..." - Lãnh Tĩnh nheo mắt nghi ngờ hỏi.
Địch Mặc nhíu mắt tỏ ra 'cô biết rõ mà còn hỏi' ai oán nói, "Còn không phải tại cô? Cả đêm qua đi đâu không có tin tức, tôi đứng trước cửa chờ cả đêm, có thể không bị cảm sao?"
Cái cớ này cộng với sắc mặt trắng bệch quả thật là rất hợp lý, Lãnh Tĩnh thổn thức trong lòng không thôi, nếu cô không sớm đề phòng thì không chừng bị anh ta lừa rồi cũng nên.
"Ngày hôm qua, ban ngày còn kiêu ngạo hung hăng ép tôi lên giường mà, tại sao bây giờ lại có bộ dáng nửa sống nửa chết thế này? Tôi thật phục anh quá" - Cô một bên vừa thăm dò vừa nói, đổi lại chỉ là tiếng ho khan của anh ta.
"Được rồi, nếu anh bị bệnh thì.... " - Lãnh Tĩnh nói chuyện cố ý ngừng lại một chút, "Trước hết đi với tôi tới công ty báo cáo một tiếng, chờ khi nào anh hết bệnh rồi chính thức đi làm".
Địch Mặc đoán là hai lổ tai mình đang dựng đứng cả lên, cố gắng tập trung mong chờ lại nghe tới một yêu cầu không hợp tình hợp lý như thế, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong mắt cậu lập tức có trách cứ, càng có chút tủi thân, "Sao cô có thể để người bệnh chạy ra trời nắng gió như thế?"
Lãnh Tĩnh trực tiếp đẩy anh ta vào phòng, kéo tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo ném trên giường nói, "Sắp trễ giờ rồi, anh thay đồ nhanh. Hơn nữa, tôi cũng không bắt anh chạy dưới trời nắng nóng, tôi tự mình láy xe đưa anh tới công ty, anh còn bất mãn gì nữa không?"
Địch Mặc bị chặn nghẹn họng, không còn gì để nói.
Cứ nghĩ rằng người phụ nữ này miệng cứng lòng mềm, không dự đoán được từ khi cô đi chung với thằng nhóc Hàn Tự lâu ngày, lòng cũng thay đổi rồi.
Tối hôm qua, anh đặt máy mạnh thổi vù vù, tắm nước lạnh điên cuồng, còn có nước đá... Với ý định muốn bản thân có vẻ như bị bệnh nên cố gắng bằng mọi cách, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện người phụ nữ máu lạnh trước mặt, tất cả đều uổng phí, Địch Mặc muốn thở dài một hơi, "Vậy cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo".
"Không cần câu nệ gì với tôi, cũng không cần thẹn thùng, cứ trực tiếp thay đi" - Cô quả nhiên không để còn ngu ngơ để anh có cơ hội gọi điện thoại tới công ty báo trước ai đó để diễn kịch....
"Cô chắc chắn muốn nhìn tôi thay đồ?" - Địch Mặc giật mình, vẻ mặt cũng hoàn toàn như vậy.
"Cũng không phải chưa từng thấy qua, có gì mà ngại".
Cô dũng cảm giống như... nữ lưu manh, Địch Mặc hoàn toàn bị thương, không cam lòng trước mặt cô cởi áo thun.
Động tác mạnh hơn, **** tươi sống, Lãnh Tĩnh nhàn nhạt nhìn, ra vẻ không chút để ý. Nhưng bàn tay siết chặt quả đấm trong túi quần chứng tỏ chủ nhân chúng khẩn trương căng thẳng cỡ nào.
Tùy ý cởi chiếc áo thun lộ ra cánh tay trái, Địch Mặc tập trung nhìn cô vài giây giống như nghi ngờ lần này Lãnh Tĩnh sẽ phản ứng, sau đó mới từ từ đến gần.
Càng lúc càng gần, tim Lãnh Tĩnh đập càng lúc càng nhanh, nhịn lại liều mạng nhịn, nhịn đến khi anh ta đến trước mặt cô, hơi thở phủ lên người cô.
Chóp mũi cô gần như dán lên chóp mũi anh, Địch Mặc nở nụ cười. Anh đã cảm giác được người phụ nữ này cả người cứng ngắc, sự hờ hững lãnh đạm của cô từng chút từng chút bị tan chảy, thế này không phải rất thú vị sao? Địch Mặc cứ như vậy duy trì ý cười như có như không, ngón tay giống như vô ý lướt qua cánh tay cô, quấn đến sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm lấy bộ quần áo mà cô mới vừa ném lên giường.
Điều khiến Địch Mặc đáng tiếc là, người phụ nữ này vậy mà ngoại trừ cả người thoáng cái bị cứng đơ, sau đó lại không có bất kỳ biểu hiện xấu hổ hay thẹn thùng gì khác.
Đối với ánh mắt sáng như laze của cô, Địch Mặc khó tránh khỏi có phần bị đả kích, bắt đầu bỏ thêm quả cân nặng ký hơn --- thay xong áo, kế tiếp tất nhiên là thay quần con (hí hí)
Địch Mặc dù bận tay nhưng mắt vẫn nhìn cô đăm đăm, tay chầm chậm chuyển tới phần eo của chính mình.
Trong nháy mắt Lãnh Tĩnh có chút chờ mong.
Cô đại khái có thể lựa chọn nhìn về phía dưới của người này hoặc là trực tiếp không nhìn nữa, trên thực tế cô lại cúi đầu liếc mắt nhìn động tác của anh ta, cười lạnh nhìn anh ta nhíu mày.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Địch Mặc kéo nút buộc quần ngủ, từng chút một kéo ra, khi anh ta sắp đem nút kéo ra hết thì......
"Nếu không thì chúng ta không đi làm nữa? Tôi có thể cho cô xem hết một lần" - Anh ta đột nhiên dừng tay, sửa miệng nói.
Nụ cười khiêu khích âm hiểm đột nhiên trở nên nịnh nọt cười ha ha, cái tên này tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh thế này, cũng may Lãnh Tĩnh có chuẩn bị từ trước nếu không chút xíu nữa là chịu không nổi rồi.
Một khắc kia, tâm tư Lãnh Tĩnh mâu thuẩn đến chính bản thân cô cũng không muốn đối mặt. Lại muốn bóp chết anh ta đi, đồng thời, muốn tát anh ta một cái đem cái bộ dáng chân chó đáng đánh đòn quay lại trong bụng mẹ cho xong. Trì hoãn kéo dài, mới lấy lại vẻ lãnh đạm ban đầu, điều chỉnh vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn anh ta, gõ gõ lên cái đồng hồ trên cánh ta, không lên tiếng nhưng có ý bảo anh ta nhanh tay lên.
Anh ta ngừng tay một chút, cẩn thận nhìn cô, lại nhìn kỹ hơn, rốt cuộc hỏi, "Cô.... đúng là Lãnh Tĩnh sao?"
Anh ta nghĩ vớ vẫn lung tung tới chuyện này cũng nghĩ tới, Lãnh Tĩnh rốt cuộc cũng có cảm giác tự mãn tuyệt vời, đắc ý liếc mắt anh ta một cái. Đắc ý chưa được bao lâu, một cái móng vuốt đột nhiên 'bố' vỗ lên mặt cậu, không chút kiêng kỵ kéo mặt cô.
"Này này này anh làm gì vậy?"
Khoảnh khắc bình tĩnh của Lãnh Tĩnh rơi rớt đầy đất, cô nhanh chóng trốn ra xa, liều mạng đập mạnh lên móng vuốt đang cố vươn tới người cô, anh ta một bên giả vờ như muốn xé toang mặt nạ của cô, một bên ngang nhiên hỏi lại, "Cô không phải Lãnh Tĩnh phải không? Không phải đúng không?"
Nửa tiếng sau...
Một người phụ nữ với đầu tóc rối tung mở chiếc xe nhỏ màu vàng chạy như bão táp vào bãi xe, ngay sau đó đạp thắng đột ngột. Xe còn chưa dừng lại hẳn, cô lập tức chụp lấy chiếc gương điều chỉnh tóc mình, chỉnh rồi lại chỉnh nhưng vẫn không thể xếp lại mi giả như trước.
Chỗ ghế ngồi bên cạnh, người đàn ông rất phối hợp đưa lược tới, lại nhận được ánh mắt hung tợn của người phụ nữ, "Anh cố ý phải không! Biến tôi trở thành cái dạng này, anh làm thế này tôi biết sau này gặp người ta như thế nào?"
"Cô bây giờ..." - Địch Mặc rõ ràng là bộ dáng đang nín cười, điều chỉnh hô hấp mới tiếp tục, "... Cô bây giờ nhìn cũng rất được".
Kẻ lừa đảo!
Lãnh Tĩnh từ trong gương nhìn lại chính mình, chỉ có bốn chữ có thể hình dung: vô cùng thê thảm. Đáng tiếc cô đã không có thời gian để chỉnh sửa, cầm túi bước xuống, chạy đến thang máy gần đó, khóa xe từ chiếc chìa khóa điện tử.
Đương nhiên --- một tay kia cô vẫn nắm lấy tay Địch Mặc kéo đi.
Mang theo một trợ lý mới tới công ty, lại gặp phải trợ lý thiết kế Vivian.
Vivian thích đàn ông, nhất là đàn ông nhìn khá, điểm ấy mọi người ai cũng biết, Lãnh Tĩnh coi như không thấy gì. Địch Mặc thật ra không bình tĩnh được, nhất là khi cánh tay của anh ta tùy tiện nằm trước ngực của chính mình.
Không sai, các vị không nhìn lầm, quả thật là 'tay của anh ta' ----
Cái này chính là người có tên tiếng Anh dành cho nữ nhưng bản thân người đó là nam, Địch Mặc lui ra phía sau nửa bước né tránh tay anh ta, khoảng cách không xa không gần, tự thấy an toàn, lại nhìn thấy ánh mắt trắng trợn như muốn lột sạch quần áo của anh ta đùa giỡn mấy lần, nhất thời sởn cả gai óc.
Vivian thưởng thức đủ, lúc này mới chuyển hướng từ 'vật sở hữu nhỏ' của Lãnh Tĩnh sang chủ nhân của nó, "Người mẫu?"
"Trợ lý của tôi"
"A...A! Cay quá...!"
Trên mặt Lãnh Tĩnh mĩm cười, trong lòng cười lớn: Bị người trước mặt đùa giỡn là cảm giác như thế nào? Buồn bực cỡ nào? Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, không khỏi liếc xéo Địch Mặc một cái.
Vivian còn đang cảm thán tại chỗ, "Tôi thật thích nơi này. Nghe nói boss cũng là người mới tới, chuẩn bị đi pha cà phê đều có thể gặp mặt hàng cực phẩm như thế này" - Nói xong lại vẫn lấy một tấm danh thiếp từ bộ tây trang nhét vào trong tay Địch Mặc, "Em trai, lúc nào cũng có thể liên lạc!"
Còn nhìn Lãnh Tĩnh dặn dò, "A... đúng rồi, đừng quên đi theo Tổng thanh tra chào hỏi trước. Tôi đi pha cà phê, hẹn gặp lại" - Tuy là đang chào tạm biệt Lãnh Tĩnh nhưng Vivan nháy mắt với Địch Mặc.
Lãnh Tĩnh nén cười, giống như đồng tình, học theo ánh mắt Vivian, đánh giá anh ta mấy lần, "Anh ta cảm ứng với người có linh cảm đồng tính thôi. Anh thì... cô gắng hết sức coi như không thấy gì đi".
Nói xong lắc lắc eo nhỏ, vô cùng thích thú bỏ đi.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo, mặt Địch Mặc trầm xuống, quay đầu chuẩn bị chạy đi hướng khác, lòng bàn chân mới vừa bôi mỡ đã bị gọi lại, "Haiz! Anh đi đâu vậy?"
Đầu Địch Mặc đầy hắc tuyến dừng lại, nhưng cố chấp không chịu quay đầu, "Tôi đi tham quan môi trường làm việc".
"Vậy thì để tôi mang anh đi xeml bây giờ đi gặp Tổng thanh tra" - Lãnh Tĩnh thích nhìn thấy bộ dáng bị dồn tới đường cùng của anh ta.
Haiz, tôi làm sao có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy?
Hết Chương 26.
Trong giới thời thượng hiên nay có câu: Thời trang dễ dàng thay đổi nhưng phong cách thì sống mãi.
Giống như Chanel tao nhã, Armani đơn giản, Gucci tán tỉnh, LV kinh điển, Hermes xa hoa. Với những xa xỉ phẩm này từ Hồ Nhất Hạ có thể giúp cô suy đoán những nguyên tố lưu hành theo quý tiếp theo, mà Lãnh Tĩnh cần làm một bài tập nữa, đó là nghiên cứu về phong cách thiết kế đặc trưng của trưởng đại diện mới nhận chức, Nhà thiết kế Will. Chen.
Cho nên buổi tối chủ nhật trước khi đi làm, Lãnh Tĩnh vẫn còn lang thang trên mạng, sưu tập tất cả các tác phẩm của Will. Chen mấy năm qua.
Vội vàng tới hơn nửa đêm, không tránh được có chút tình nghi gặp chuyện muốn ôm chân phật, Lãnh Tĩnh một bên vội vàng đem bản vẽ trên máy tính vẽ ra, một bên thì tức giận trong người: tất cả đều tại người nào đó, hại cô gần đây không chuyên tâm vào công việc.
May mắn là cô cùng với Will. Chen cũng coi như có một nửa là bạn học, cô có một bạn học cũ cũng từng là giảng viên, lúc này bên Newyork hẳn vẫn là ban ngày. Lãnh Tĩnh nhanh chóng nhận được fax từ người bạn học đó về các tác phẩm thiết kế khi đó của Will Chen.
Thông thường những thiết kế đầu tay ít nhất có thể phản ánh phong cách thiết kế của người đó, Lãnh Tĩnh cẩn thận nghiên cứu những hình ảnh được gửi tới, rốt cuộc cũng tìm được một chút manh mối --- ngày mai có thể yên tâm đi làm!
Lãnh Tĩnh tắt máy tính, vặn eo ngoẹo cổ đi tới giường, đi tới nửa đường, tâm trạng tốt biến mất hoàn toàn. Nghĩ đến việc ngày mai đem 'Tiểu Bạch Kiểm' tới công ty, đầu cô lập tức muốn nổ tung.
Nhanh chóng lắc đầu, an ủi chính mình: Chẳng lẽ anh ta ngu ngốc giả bệnh tránh được một lần? Cô gần đây ngủ ít, da dạo này không được tốt mỗi khi trang điểm đều không ăn phấn, hít sâu, vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, nằm gục xuống giường bắt buộc chính mình: ngủ! ngủ thôi!
Cái gì gọi là sự liệu như thần?
Chính là ngày hôm sau, sau khi rửa mặt, thay đổi trang phục sẵn sàng đi xem người nào đó, đến gần cửa phòng của anh ta, thật là bày ra khuôn mặt trắng bệch như người bị bệnh.
"Đừng có nói với tôi là anh bị bệnh rồi nha..." - Lãnh Tĩnh nheo mắt nghi ngờ hỏi.
Địch Mặc nhíu mắt tỏ ra 'cô biết rõ mà còn hỏi' ai oán nói, "Còn không phải tại cô? Cả đêm qua đi đâu không có tin tức, tôi đứng trước cửa chờ cả đêm, có thể không bị cảm sao?"
Cái cớ này cộng với sắc mặt trắng bệch quả thật là rất hợp lý, Lãnh Tĩnh thổn thức trong lòng không thôi, nếu cô không sớm đề phòng thì không chừng bị anh ta lừa rồi cũng nên.
"Ngày hôm qua, ban ngày còn kiêu ngạo hung hăng ép tôi lên giường mà, tại sao bây giờ lại có bộ dáng nửa sống nửa chết thế này? Tôi thật phục anh quá" - Cô một bên vừa thăm dò vừa nói, đổi lại chỉ là tiếng ho khan của anh ta.
"Được rồi, nếu anh bị bệnh thì.... " - Lãnh Tĩnh nói chuyện cố ý ngừng lại một chút, "Trước hết đi với tôi tới công ty báo cáo một tiếng, chờ khi nào anh hết bệnh rồi chính thức đi làm".
Địch Mặc đoán là hai lổ tai mình đang dựng đứng cả lên, cố gắng tập trung mong chờ lại nghe tới một yêu cầu không hợp tình hợp lý như thế, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong mắt cậu lập tức có trách cứ, càng có chút tủi thân, "Sao cô có thể để người bệnh chạy ra trời nắng gió như thế?"
Lãnh Tĩnh trực tiếp đẩy anh ta vào phòng, kéo tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo ném trên giường nói, "Sắp trễ giờ rồi, anh thay đồ nhanh. Hơn nữa, tôi cũng không bắt anh chạy dưới trời nắng nóng, tôi tự mình láy xe đưa anh tới công ty, anh còn bất mãn gì nữa không?"
Địch Mặc bị chặn nghẹn họng, không còn gì để nói.
Cứ nghĩ rằng người phụ nữ này miệng cứng lòng mềm, không dự đoán được từ khi cô đi chung với thằng nhóc Hàn Tự lâu ngày, lòng cũng thay đổi rồi.
Tối hôm qua, anh đặt máy mạnh thổi vù vù, tắm nước lạnh điên cuồng, còn có nước đá... Với ý định muốn bản thân có vẻ như bị bệnh nên cố gắng bằng mọi cách, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện người phụ nữ máu lạnh trước mặt, tất cả đều uổng phí, Địch Mặc muốn thở dài một hơi, "Vậy cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo".
"Không cần câu nệ gì với tôi, cũng không cần thẹn thùng, cứ trực tiếp thay đi" - Cô quả nhiên không để còn ngu ngơ để anh có cơ hội gọi điện thoại tới công ty báo trước ai đó để diễn kịch....
"Cô chắc chắn muốn nhìn tôi thay đồ?" - Địch Mặc giật mình, vẻ mặt cũng hoàn toàn như vậy.
"Cũng không phải chưa từng thấy qua, có gì mà ngại".
Cô dũng cảm giống như... nữ lưu manh, Địch Mặc hoàn toàn bị thương, không cam lòng trước mặt cô cởi áo thun.
Động tác mạnh hơn, **** tươi sống, Lãnh Tĩnh nhàn nhạt nhìn, ra vẻ không chút để ý. Nhưng bàn tay siết chặt quả đấm trong túi quần chứng tỏ chủ nhân chúng khẩn trương căng thẳng cỡ nào.
Tùy ý cởi chiếc áo thun lộ ra cánh tay trái, Địch Mặc tập trung nhìn cô vài giây giống như nghi ngờ lần này Lãnh Tĩnh sẽ phản ứng, sau đó mới từ từ đến gần.
Càng lúc càng gần, tim Lãnh Tĩnh đập càng lúc càng nhanh, nhịn lại liều mạng nhịn, nhịn đến khi anh ta đến trước mặt cô, hơi thở phủ lên người cô.
Chóp mũi cô gần như dán lên chóp mũi anh, Địch Mặc nở nụ cười. Anh đã cảm giác được người phụ nữ này cả người cứng ngắc, sự hờ hững lãnh đạm của cô từng chút từng chút bị tan chảy, thế này không phải rất thú vị sao? Địch Mặc cứ như vậy duy trì ý cười như có như không, ngón tay giống như vô ý lướt qua cánh tay cô, quấn đến sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm lấy bộ quần áo mà cô mới vừa ném lên giường.
Điều khiến Địch Mặc đáng tiếc là, người phụ nữ này vậy mà ngoại trừ cả người thoáng cái bị cứng đơ, sau đó lại không có bất kỳ biểu hiện xấu hổ hay thẹn thùng gì khác.
Đối với ánh mắt sáng như laze của cô, Địch Mặc khó tránh khỏi có phần bị đả kích, bắt đầu bỏ thêm quả cân nặng ký hơn --- thay xong áo, kế tiếp tất nhiên là thay quần con (hí hí)
Địch Mặc dù bận tay nhưng mắt vẫn nhìn cô đăm đăm, tay chầm chậm chuyển tới phần eo của chính mình.
Trong nháy mắt Lãnh Tĩnh có chút chờ mong.
Cô đại khái có thể lựa chọn nhìn về phía dưới của người này hoặc là trực tiếp không nhìn nữa, trên thực tế cô lại cúi đầu liếc mắt nhìn động tác của anh ta, cười lạnh nhìn anh ta nhíu mày.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Địch Mặc kéo nút buộc quần ngủ, từng chút một kéo ra, khi anh ta sắp đem nút kéo ra hết thì......
"Nếu không thì chúng ta không đi làm nữa? Tôi có thể cho cô xem hết một lần" - Anh ta đột nhiên dừng tay, sửa miệng nói.
Nụ cười khiêu khích âm hiểm đột nhiên trở nên nịnh nọt cười ha ha, cái tên này tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh thế này, cũng may Lãnh Tĩnh có chuẩn bị từ trước nếu không chút xíu nữa là chịu không nổi rồi.
Một khắc kia, tâm tư Lãnh Tĩnh mâu thuẩn đến chính bản thân cô cũng không muốn đối mặt. Lại muốn bóp chết anh ta đi, đồng thời, muốn tát anh ta một cái đem cái bộ dáng chân chó đáng đánh đòn quay lại trong bụng mẹ cho xong. Trì hoãn kéo dài, mới lấy lại vẻ lãnh đạm ban đầu, điều chỉnh vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn anh ta, gõ gõ lên cái đồng hồ trên cánh ta, không lên tiếng nhưng có ý bảo anh ta nhanh tay lên.
Anh ta ngừng tay một chút, cẩn thận nhìn cô, lại nhìn kỹ hơn, rốt cuộc hỏi, "Cô.... đúng là Lãnh Tĩnh sao?"
Anh ta nghĩ vớ vẫn lung tung tới chuyện này cũng nghĩ tới, Lãnh Tĩnh rốt cuộc cũng có cảm giác tự mãn tuyệt vời, đắc ý liếc mắt anh ta một cái. Đắc ý chưa được bao lâu, một cái móng vuốt đột nhiên 'bố' vỗ lên mặt cậu, không chút kiêng kỵ kéo mặt cô.
"Này này này anh làm gì vậy?"
Khoảnh khắc bình tĩnh của Lãnh Tĩnh rơi rớt đầy đất, cô nhanh chóng trốn ra xa, liều mạng đập mạnh lên móng vuốt đang cố vươn tới người cô, anh ta một bên giả vờ như muốn xé toang mặt nạ của cô, một bên ngang nhiên hỏi lại, "Cô không phải Lãnh Tĩnh phải không? Không phải đúng không?"
Nửa tiếng sau...
Một người phụ nữ với đầu tóc rối tung mở chiếc xe nhỏ màu vàng chạy như bão táp vào bãi xe, ngay sau đó đạp thắng đột ngột. Xe còn chưa dừng lại hẳn, cô lập tức chụp lấy chiếc gương điều chỉnh tóc mình, chỉnh rồi lại chỉnh nhưng vẫn không thể xếp lại mi giả như trước.
Chỗ ghế ngồi bên cạnh, người đàn ông rất phối hợp đưa lược tới, lại nhận được ánh mắt hung tợn của người phụ nữ, "Anh cố ý phải không! Biến tôi trở thành cái dạng này, anh làm thế này tôi biết sau này gặp người ta như thế nào?"
"Cô bây giờ..." - Địch Mặc rõ ràng là bộ dáng đang nín cười, điều chỉnh hô hấp mới tiếp tục, "... Cô bây giờ nhìn cũng rất được".
Kẻ lừa đảo!
Lãnh Tĩnh từ trong gương nhìn lại chính mình, chỉ có bốn chữ có thể hình dung: vô cùng thê thảm. Đáng tiếc cô đã không có thời gian để chỉnh sửa, cầm túi bước xuống, chạy đến thang máy gần đó, khóa xe từ chiếc chìa khóa điện tử.
Đương nhiên --- một tay kia cô vẫn nắm lấy tay Địch Mặc kéo đi.
Mang theo một trợ lý mới tới công ty, lại gặp phải trợ lý thiết kế Vivian.
Vivian thích đàn ông, nhất là đàn ông nhìn khá, điểm ấy mọi người ai cũng biết, Lãnh Tĩnh coi như không thấy gì. Địch Mặc thật ra không bình tĩnh được, nhất là khi cánh tay của anh ta tùy tiện nằm trước ngực của chính mình.
Không sai, các vị không nhìn lầm, quả thật là 'tay của anh ta' ----
Cái này chính là người có tên tiếng Anh dành cho nữ nhưng bản thân người đó là nam, Địch Mặc lui ra phía sau nửa bước né tránh tay anh ta, khoảng cách không xa không gần, tự thấy an toàn, lại nhìn thấy ánh mắt trắng trợn như muốn lột sạch quần áo của anh ta đùa giỡn mấy lần, nhất thời sởn cả gai óc.
Vivian thưởng thức đủ, lúc này mới chuyển hướng từ 'vật sở hữu nhỏ' của Lãnh Tĩnh sang chủ nhân của nó, "Người mẫu?"
"Trợ lý của tôi"
"A...A! Cay quá...!"
Trên mặt Lãnh Tĩnh mĩm cười, trong lòng cười lớn: Bị người trước mặt đùa giỡn là cảm giác như thế nào? Buồn bực cỡ nào? Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, không khỏi liếc xéo Địch Mặc một cái.
Vivian còn đang cảm thán tại chỗ, "Tôi thật thích nơi này. Nghe nói boss cũng là người mới tới, chuẩn bị đi pha cà phê đều có thể gặp mặt hàng cực phẩm như thế này" - Nói xong lại vẫn lấy một tấm danh thiếp từ bộ tây trang nhét vào trong tay Địch Mặc, "Em trai, lúc nào cũng có thể liên lạc!"
Còn nhìn Lãnh Tĩnh dặn dò, "A... đúng rồi, đừng quên đi theo Tổng thanh tra chào hỏi trước. Tôi đi pha cà phê, hẹn gặp lại" - Tuy là đang chào tạm biệt Lãnh Tĩnh nhưng Vivan nháy mắt với Địch Mặc.
Lãnh Tĩnh nén cười, giống như đồng tình, học theo ánh mắt Vivian, đánh giá anh ta mấy lần, "Anh ta cảm ứng với người có linh cảm đồng tính thôi. Anh thì... cô gắng hết sức coi như không thấy gì đi".
Nói xong lắc lắc eo nhỏ, vô cùng thích thú bỏ đi.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo, mặt Địch Mặc trầm xuống, quay đầu chuẩn bị chạy đi hướng khác, lòng bàn chân mới vừa bôi mỡ đã bị gọi lại, "Haiz! Anh đi đâu vậy?"
Đầu Địch Mặc đầy hắc tuyến dừng lại, nhưng cố chấp không chịu quay đầu, "Tôi đi tham quan môi trường làm việc".
"Vậy thì để tôi mang anh đi xeml bây giờ đi gặp Tổng thanh tra" - Lãnh Tĩnh thích nhìn thấy bộ dáng bị dồn tới đường cùng của anh ta.
Haiz, tôi làm sao có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy?
Hết Chương 26.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook