Edit: Huongbb

"Từ từ!" - Cô đột nhiên hét to.

Từ một người bình tĩnh có thể bị trêu chọc khiến cho người khác có khoái cảm thế nào? Đáp án của vấn đề này này đã được Địch Mặc càng phát huy thành công.

Làm gì cũng phải dừng lại trong giới hạn cho phép, bức người quá thì có thể khiến người ta trở mặt. Địch Mặc chính là một tay cao thủ nên tất nhiên anh cũng không ép buộc cô.

Anh buông lỏng hai tay cô, từ từ rút về. Giống như anh dự đoán, cô đột nhiên đá ghế đứng dậy.

Nhưng mà điều anh không đoán được là khi cô đá ghế đứng lên rồi nhưng không gạt tay hay tỏ ra cau có, càng không chạy đi, mà là ------

Để tay lên gáy và cổ anh.

"Anh muốn làm chứ gì?"

Dĩ nhiên anh cũng không nói lời gì vô nghĩa.

Hay tai cô từ vai anh trượt xuống, chậm rãi vẽ vòng nơi ngực, sau đó tự nhiên mà ôm lấy hông anh.

Bởi vì cô thấp hơn nên phải nhìn lên, cô nhìn thấy khóe mắt hơi cong của anh, trong mắt còn vẻ sùng bái lẫn say đắm. Lưng quần là tuyến phòng thủ tiếp theo phải ra tay, lại càng mang đến một cảnh tuyến mới, loại sùng báy ảo giác kia đối với cô đã vượt qua cảnh giới phòng thủ, mãnh liệt chiếm lấy thần trí của Địch Mặc.

Theo từng ngón tay cô mơn trớn trên da anh, chất liệu quần tây ma xát lên da thịt Địch Mặc, cảm giác hơi lạnh như tưới mát lên ngọn lửa đang cháy bập bùng trên người. Toàn bộ tâm tư Địch Mặc như kết nối với mỗi tế bào trên ngón tay cô, mỗi một cử động của nó đều ảnh hưởng đến thần kinh mẫn cảm của cậu --------

Ồ không, tay cô di chuyển sượt qua túi quần một chút, phát hiện điều này Địch Mặc từ trạng thái du lịch ngẩn ra.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt vẻ ý loạn tình mê đã phục hồi lại, Địch Mặc nhíu mày nhìn cô, nhìn chăm chú tới mức khiến Lãnh Tĩnh căng thẳng hơn. Thấy anh cúi đầu muốn nhìn xem trong tay cô, Lãnh Tĩnh hoảng hốt, không khỏi bày ra vẻ mặt muốn giải thích với anh, "Tiểu Thánh Nhân ......"

Lãnh Tĩnh dịu dàng gọi anh, một tay vỗ về kéo mặt anh lại, "Anh có biết không ......." - Thừa lúc anh đang hết sức chăm chú nghe lời cô nói, một tay kia lặng lẽ chìa ra tới túi quần của anh.

Tính cảnh giác của người đàn ông này thật là làm người khác ăn khổ nên Lãnh Tĩnh biết ra vẻ làm nũng không xương, anh dường như có cảm giác cô đang mang ý đồ xấu, trong lòng dâng lên chút nghi ngờ, thiếu chút nữa là cúi đầu ------

Sau một giây bối rối, bản thân như có phản xạ có điều kiện, Lãnh Tĩnh tiến tới hôn anh.

Lần này hoàn toàn khiến Địch Mặc không thể suy nghĩ được gì lại càng không thể nhúc nhích được.

Mà lúc này Lãnh Tĩnh đã thành công thò tay vào túi quần lấy được điện thoại đem dấu phía sau.

Nói là hôn nhưng thật ra môi cô chỉ đặt lên môi anh một chút, Lãnh Tĩnh cũng biết mình không muốn chịu thiệt, với lại điện thoại đã tới tay nên tốt nhất là nhanh chóng tìm cách chạy trốn là hơn. Lãnh Tĩnh lặng lẽ thụt lùi một bước, thừa dịp tinh thần anh không tập trung, cô quay đầu bước đi --------

Người nào đó bước chỉ trong khoảnh khắc cực ngắn đã cản đứng trước mặt cô, chặn đường đi.

Tất nhiên một người đàn ông sẽ không cho phép người phụ nữ ngọt ngào bỏ đi, đặc biệt là người đó đã gợi lên hứng thú của anh ta.

Anh tiến bao nhiêu bước, cô cũng lùi lại bấy nhiêu. Thẳng đến lúc đứng dựa vào cái kệ (rửa bát) bên cạnh mới không còn đường lui.

Toàn bộ tình thế bên trong giống như ba mặt của nhà giam, Lãnh Tĩnh dựa người lên kệ, phía trước là khuôn mặt anh, sau lưng tay đang giấu đồ, lúc này cô có cảm giác nguy cơ rình rập từ bốn phía.

Đáp lại người đẹp, Địch Mặc cúi đầu xuống hôn chụt lên môi cô, "Em còn chưa nói xong, 'Anh có biết hay không....' rồi sau đó?"

"Anh có biết không ....." - Mồ hôi ra như tắm, trái tim đập cuồng loạn, đầu óc xoay nhanh như chong chóng, giọng nói phát ra, "trên răng của anh dính đồ ăn....."

-_-|||

"Cơm nước xong nhanh chóng đi đánh răng đi người anh em, tôi không chơi tiếp đâu nhé".

Nói xong còn muốn chuồn đi.

Lại bị anh xách trở về.

Lòng bàn tay Lãnh Tĩnh bị rịn đầy mồ hôi, điện thoại vì quá khẩn trương mà không còn nắm chặt. Bây giờ lại bị anh bất ngờ lôi kéo, tay Lãnh Tĩnh run lên, điện thoại lập tức bị quăng tới bồn rửa chén.

Tiếng va chạm của điện thoại và thành inox của bồn phát ra một tiếng vang chói tai cực kỳ.

Người nhạy bén như anh ta dĩ nhiên cũng quay đầu lại nhìn.

Trong đầu Lãnh Tĩnh lúc này vang lên một bài hát bi thương buồn bã, âm thanh chầm chậm giống như được xướng lên ba chữ: Thôi tiêu rồi... (???)

Cái gì mới gọi là càng ngăn trở lại càng hăng hái? Lãnh Tĩnh hiện tại muốn khóc mà không ra nước mắt, không ngờ lại gặp trở ngại, muốn tìm một cái lỗ chui xuống để chôn đi cái tâm tình tuyệt vọng đi nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một tia dũng cảm lẻ loi. Cắn răng một cái, phải làm bất cứ giá nào thôi! Nâng mặt lên hôn mạnh lên môi anh.

Nụ hôn lần này tuy có chút ngắn ngủi như cũ, nhưng lại vô cùng đột ngột, tốc độ quá nhanh, răng môi hai người va chạm nhau tựa như có thể nghe được tiếng răng chạm mạnh vào nhau.

Bị ăn đau, Địch Mặc không khỏi nhíu mày, liếc thấy vẻ mặt hồng hồng bực tức của cô, đôi mày đẹp còn chưa kịp cau lại đã bật cười.

Anh nhìn cô, trong mắt giấu ba phần khó hiểu, bảy phần đùa cợt.

Bất quá quá nhanh, mọi biểu hiện trong mắt chỉ trong tích tắc đã không còn.

Biến mất cùng với nụ hôn quyến luyến trên môi.

Nụ hôn mãnh liệt khiến nhiệt độ cơ thể hai người nóng dần lên anh mới cam lòng mà nhắm mắt hưởng thụ, không nhìn chỗ khác?

Nụ hôn còn tiếp tục dây dưa triền miên lúc đó mới khiến sự tự chủ của cơ thể anh ta không làm chủ được, dường như muốn giữ chặt cả người cô lên kệ, càng làm cho cánh tay kia duổi thẳng mới lấy được điện thoại.

Điện thoại di động khó khăn mới lấy được, Lãnh Tĩnh không dám lơ là, cầm chặt nó, lúc này mới an tâm nghĩ cách để thoát khỏi tình cảnh trước mắt.

Đáng tiếc, sự việc do cô khơi màu nhưng không thể để cô kết thúc. Hôn rồi lại hôn, chiếc áo lót bị mở ra, dây lưng cũng bị cởi, chiếc quần lót cũng cởi nốt ....... cởi cởi tất cả đều bị cởi, khi nào tụi nó bị cởi ra hết rồi? Lãnh Tĩnh hoàn toàn không biết.

Hoảng sợ.

Cứ như vậy mỗi lớp quần áo cứ như giấy gói quà được mở ra từng cái một bởi vì đã đắc tội tên đầu sỏ nào đó, dễ dàng ôm cô đặt trên bện rửa chén, đứng giữa hai chân cô. Thưởng thức màn tước bỏ từng mảnh vải trên người cô lộ ra làn da trắng bóng.

Từ chiếc cằm mềm mại đến đầu vai mảnh khảnh, rồi lướt tới cánh tay mềm nhũng ---------

Địch Mặc lúc này mới phát hiện cánh tay của cô vẫn đang dấu ở phía sau.

Quyết tâm bắt cho bằng được cánh tay đang giấu phía sau của cô.

Lãnh Tĩnh cả kinh, thề sống chết không chịu, bất đắc dĩ không thể dùng nhiều sức để kéo tay cô, không còn cách nào khác để tay lên người cô dùng sức. Lần này sự tự vệ phản kháng của cô không chiếm được ưu thế, Lãnh Tĩnh tức giận nhịn không được giẫm lên chân anh --------

Anh né qua một bên, ngay lúc này Lãnh Tĩnh lập tức thừa cơ hội nhảy xuống bồn rửa chén, ngay khi xoay người cơ thể anh lập tức sáp lại gần.

Địch Mặc đưa một tay lên phía trước ôm chặt hông cô để cô không còn đường trốn, tay còn lại không ngừng cố gắng nắm lấy bàn tay đang giữ chặt phía sau của cô. Không khí xung quanh dường như chỉ còn hơi thở của anh giống như cứ để cô tùy ý làm loạn, lại không trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh, cảm giác này, Lãnh Tĩnh vô cùng bất mãn và phẫn nộ hết thảy hóa thành một cái khụy chỏ, thục mạnh lên bụng anh -------

Người phụ nữ này một khi nhẫn tâm thì không lưu tình chút nào, Địch Mặc mĩm cười cũng không ngại tiếp chiêu. Tuy anh thành công tránh được không bị thương chút nào nhưng đối với bí mật cô đang cố giấu trong tay càng thấy tò mò hơn.

Mà khi anh đang đỡ lấy công kích từ cùi chỏ cô, Lãnh Tĩnh kéo cửa tủ chén phía trên đầu, đem điện thoại bỏ vào trong đó.

Đáng tiếc tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi tủ, anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Anh đứng sát lưng cô, một tia thở nhẹ lên xuống trong lồng ngực truyền lên sống lưng cô.

"Nói đi, trong tay em đang dấu cái gì?" - Bờ môi anh kề sát lỗ tai cô, vừa nói vừa nắm lấy bàn tay từ tủ chén xuống.

Nhìn qua thấy rõ vật trong tay cô, Địch Mặc sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười, "Đây là?"

Bị ép mở bàn tay ra, lộ ra mấy bọc bao cao su, lại nhìn thấy vẻ bỡn cợt của anh, cái vẻ biết rồi mà còn bày đặt hỏi, nụ cười của cô so với bị tra tấn gấp ba lần trên cơ thể còn khó coi hơn, "Chuẩn bị nó vì anh".

...........

...........

Tủ bát tối om trên kia, chiếc điện thoại bị vứt bỏ đang đứng sừng sửng bên cạnh mấy hộp bao cao su, mà trên gói kia là hình ảnh mang kính vàng tươi thơm mát, đang tươi cười giả dối nhìn bọn họ.

...........

............

Phòng bếp, sạch sẽ như mới, mấy hoa hồng trắng nằm xen kẽ nhau trên nền gạch, một đôi dép nam và nữ nằm loạn xạ, còn có dây lưng cũng vứt tứ lung tung.

Cửa phòng mở nối với phòng ăn, một bàn ăn màu trắng theo kiểu cách cổ của Ý, họa tiết chạm trỗ tinh tế trên lưng ghế, mà lẳng lặng treo trên nó là chiếc áo lót len màu đen bị kéo hư một bên dây, cúp A.

Từ nhà ăn là hành lang dài cũng có một đống quần áo lộn xộn trên sàn, thì ra đó là chiếc quần bò nữ màu trắng, màu sắc nhìn qua giống như kiểu dáng xấu xí bị vẽ xấu lên, còn có dây nịt của nam.

Phòng khách, màu vàng tối của chiếc cúc áo rơi vãi trên lớp thảm lông mượt mà, bên cạnh còn có dép lê nữ, yên lặng nằm cạnh là hộp giấy màu bạc, mà sát đó còn có một chiếc quần tây được may tinh xảo.

Một chút trắng trên ghế sô pha, có một dấu lõm sâu do bị ép xuống mà thành còn chưa kịp trở lại nguyên trạng, mà một lõm sâu khác ở sát bên ngoài, thấp thoáng có thể thấy được một chất lỏng dính dính lưu lại trên đó. Mà trên chỗ dựa của ghế có mấy cái dấu, cực kỳ giống như vết cào từ móng tay của phụ nữ, nhìn qua có thể thấy được người đó bị đau đớn khó chịu cỡ nào.

Kiểu dáng lẫn màu sắc của sô pha và bàn trà tương tự nhau, nhưng vẫn thấy ở đó có một chiếc quần lót nam đang lặng lẽ nằm yên.

Từ tay vịn cầu thang lên lầu hai có một cái quần lót đen, chiếc quần bị ướt đẫm, từng giọt từng giọt chậm rãi nhỏ xuống đất, giống như chất lỏng dính trên sô pha như đúc.

Từ chỗ chất lỏng đó đi lên mấy bậc thang là một chiếc áo mỏng bị ướt.

Lên trên nữa, đến chỗ gấp khúc cầu thang lại thấy mấy gói giấy bạc bị xé ra.

Hành lang lầu hai cực kỳ yên tĩnh ----- nói đúng hơn thì, có hơi yên tĩnh hơn bình thường, có lúc lại nghe tiếng đứt quãng, rất nhỏ mà nhẹ nhàng vang lên, thậm chí lại có lúc giống như bị buộc đến cực hạn mà kêu rên.

Đầu nguồn của mọi âm thanh, ngay bên trong cánh cửa kia.

Xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn vào trong, màn cửa mở rộng, ánh sáng chiều tà chiếu lên bóng dáng thon dài và đôi chân trắng nhịn cân đối quấn ngang hông, cảnh tượng lần lượt thay đổi, bóng đen đó chiếu rõ trên mặt đất cũng luân phiên vận động theo khoái cảm lên xuống nhanh chậm.

Người phụ nữ đang quỳ sấp bên kia, mười ngón tay gồng mạnh nắm lấy thanh ngang đầu giường, nhìn qua cứ tưởng như nó lung lay sắp đổ, tiếng rên đứt quãng của cô tựa như đang phối hợp với sự vận động theo nhịp điệu của chiếc bóng đen kia, từng tiếng một, giống như đau đớn, giống như khát vọng lại giống như khước từ.

Tiếng thở dốc dồn dập của người đàn ông vang lên, lưng chuyển động lên xuống càng lúc càng nhanh, sau đó gục xuống mép giường, mệt mỏi vô cùng ----

Đột nhiên tất cả hoàn toàn không còn tiếng động.

Bởi vì không còn điểm tựa mà té ngã trên giường, cô bị kéo vào lòng người kia, nằm nghiêng người qua, hai chân nhẹ nhàng cong lên, khép lại, đầu gối bị quỳ nên nổi lên một mảng màu hồng nổi bậc lên cặp chân tròn trắng mịn.

Hai cơ thể dựa sát nằm cạnh nhau trong chốc lát, một người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng hở ngực xuống giường đứng dậy, cúi người ôm lấy người phụ nữ xụi lơ trên giường.

Đầu tóc cô rối tung, ánh mắt mơ màng, nhỏ giọng phản kháng, "Không được, không được em sắp chết rồi ........"

Người đàn ông cười ra tiếng, tuy cười nhưng không nói gì chỉ ôm lấy cô đi tới phòng mờ mờ bên cạnh. Người đàn ông có nói gì đó nhưng mà giọng nhỏ quá nên chỉ loáng thoáng nghe được một câu, "Em sẽ không chết, muốn chết thì cũng là 'chết trong bể dục' ..."

Tiếng nói của họ nhỏ dần nghe không rõ bên trong cánh cửa kính mờ ảo, chỉ để lại chiếc giường cực kỳ ngổn ngang, cùng một đống khăn giấy.

Ánh mắt của nhóm quần chúng xin mời theo bước bọn họ ------

Thì ra bên trong cánh cửa kính kia là một phòng tắm ẩm ướt tách biệt, chiếc áo sơ mi trắng giờ phút này đáng thương bị vứt bỏ trên bồn rửa tay, mà chủ nhân của nó đang từng bước vào bồn tắm lớn bên trong.

Nước ấm, bồn tắm mat-xa lớn, nước muối tinh tế, trước khi được đặt xuống Lãnh Tĩnh gần như đã ngủ.

Giống như một dòng nước ấm nhỏ, nhiệt độ hơi thấp một bàn tay phớt qua vai cô vén tóc mai bị thấm ướt mồ hôi ra sau tai. Bồn tắm cũng đủ lớn, hai tay Lãnh Tĩnh ôm lấy mình đi đến bên kia bờ của bồn tắm, trốn xa xa anh -----------

Rất nhanh sau đó Lãnh Tĩnh mới biết mình hoàn toàn sai lầm rồi, cô sao có thể thoát khỏi tay anh ta đây?

Cô dựa vào thành bồn bên cạnh, hai tay đặt bên ngoài bồn tắm lớn, lười cử động, người đàn ông sau lưng dễ dàng ôm eo cô từ phía sau.

Xoa xoa lưng, lại tiếp tục xoa lưng, dùng sức vừa phải, eo lưng mỏi gần như muốn gãy ra làm hai đang được chăm sóc cẩn thận, Lãnh Tĩnh trong nháy mắt còn cho rằng mình đang được hưởng thụ mat-xa trong thẩm mỹ viện.

Ảo tưởng của cô không lâu sau bị phá hư --------

Hai bàn tay kia, xoa xoa trước ngực cô, lại xoa bụng dưới.

Lãnh Tĩnh cuối cùng cũng vứt cái bàn tay đang quấy rối trên người mình đánh ra, anh một đường vuốt tới mông cô. Cô đem cái tay kéo mạnh ra sau mới chật vật trở người, đứng đối diện nhau, cô muốn đá cho anh ta một phát.

Chấn trái đá lên lại bị nắm lấy.

Chân phải đá cũng bị anh ta lấy đầu gối che.

Cố gắng dùng sức, hai chân của cô bị anh tách ra.

Môi Lãnh Tĩnh bị trắng không còn chút máu, "Ngày mai là thứ bảy, em có hẹn đi dạo phố với bạn, xin anh, anh ---- đừng làm em đi đường cũng không đi nổi".

Địch Mặc hơi cử động cánh tay, cái kiểu không sao không gấp gáp mà ép chặt, nhìn vào mắt cô, còn có cơ thể trong nước ------

Hơi di chuyển cơ thể một chút, cánh tai trái khẽ chống xuống, cứ như vậy Địch Mặc nằm nghiêng một nửa bên cạnh. Lãnh Tĩnh bị anh ôm lấy vai và sau lưng giúp cô trở mình trong nước nằm sắp lên người anh.

Cằm của cô đặt phía dưới xương quai xanh nhưng trên ngực anh, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt anh. Cô nhắm mắt không thèm nhìn tới, mới vừa di chuyển thì đã bị tay anh giữ lấy gáy cô kéo trở lại.

Nâng cằm cô lên, không nói gì chỉ hôn xuống.

Môi Lãnh Tĩnh bị anh nhấm nháp từng chút một, âm thanh bị đứt quãng của cô bị anh ngăn cản, "Em nói cho anh biết, tuyệt đối lần này là lần cuối cùng".

Anh cười không nói lời nào, khẽ mút đầu lưỡi cô, quyến luyến lẫn nhau, nhẹ nhàng mà chậm rãi, âm thanh ướt át ám muội.

Vì một số điện thoại mà bán mình không còn một mống, Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.

Cũng sẽ không bao giờ có thỏa hiệp xác thịt, Lãnh Tĩnh tự cảnh cáo chính mình.

..........

..........

Thật lâu về sau Lãnh Tĩnh mới biết được, một lần thỏa hiệp cùng với may mắn, sẽ mở ra một đường sống cho con người, đặc biệt phụ nữ khi còn sống sẽ còn mang tới biết sự thay đổi to lớn cỡ nào.

Càng lâu càng lâu về sau Lãnh Tĩnh mới biết được, bị trúng chiêu của quái nữ QQ, chính quái nữ QQ giấu hộp giả và kém chất lượng ....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương