Khách Mời
C15: Liên lụy

Thứ hai đại học năm đó, Giang Tẩm Nguyệt nhận được một món tiền thưởng, là ở trường học tham gia hoạt động nhận được, cô không nói cho mẹ cô biết, lén lút chuyển cho mẹ cô năm trăm, nói là phí nghỉ lễ, số tiền còn lại cô tích góp, đợi đến trước sau ngày tết, cô cùng mẹ cô nói muốn cùng bạn học đi trại đông, mẹ của cô cũng không quá rõ ràng, liền tùy ý để cô đi.

Cô không có đi trại đông, mà là đi tìm Lam Yến.

Nhân sinh không thục*(đất khách quê người), cô thậm chí chỉ là biết một cái đại khái trường học vị trí liền thẳng chạy tới, cho Lam Yến gọi điện thoại không ai nhận, cô liền chờ đợi Lam Yến phòng ở phụ cận.

Cô lúc đầu cùng Lam Yến có liên lạc, nói về những chuyện nhỏ nhặt gần đây, chỉ là sau lại điện thoại di động của cô bị mẹ tịch thu đi, nên cô đành phải thi thoảng mượn điện thoại bạn cùng lớp, sau đó bị mẹ của cô phát hiện, liên tiếp hai ba ngày không ăn không uống, buộc cô phải xin thề không liên lạc Lam Yến, cô đành thõa hiệp

Chỉ là thõa hiệp ngắn ngủi, cô nghĩ chỉ cần một thời gian, mẹ cô sẽ nghĩ thông suốt bỏ qua.

Cho nên trong đoạn thời gian đó, cô không có liên hệ qua Lam Yến.

Đương nhiên, Lam Yến cũng không liên lạc được với cô.

Cho nên đến cuối năm thứ hai đại học, cô dùng học bổng mua vé máy bay, một mình lên máy bay, phiêu dương vượt biển, đến tìm kiếm tình yêu của minhg, thế nhưng là Lam Yến không có ở đây.

Số điện thoại lúc đó gọi không ai bắt máy, cô chính là nóng nảy quanh quẩn ở cửa một lúc, nghe tới một người phụ nữ gọi cô: "Giang Tẩm Nguyệt?"

Thanh âm trầm thấp, thành thục, vững vàng, có chút cảm giác xa lạ, bà ấy quốc ngữ nói còn mang có một chút nước ngoài khẩu âm, không tính tiêu chuẩn, nhưng Giang Tẩm Nguyệt có thể nghe được.

Bà ấy là mẹ của Lam.

Mẹ của cô ấy cùng trong tưởng tượng lợi hại nữ cường nhân không quá giống nhau, khí thế vẫn là rất mạnh, nhưng cùng bà ở cùng một chỗ, ngược lại cũng sẽ không cảm thấy rất kiềm chế, mẹ của Lam Yến nói: "Lam Yến khoảng thời gian này đi nông thôn, nơi đó tín hiệu không tốt, thường xuyên liên lạc không được."

Bà vẫn là chu đáo giải thích.

Đồng thời nói: "Lam Yến lúc ở trong nước, nhờ có mẹ con cùng con hỗ trợ, đứa nhỏ này bướng bỉnh, a di cùng ba ba của con bé bình thường cũng tương đối bận rộn, cho nên có chút lơ là con bé, nghe Lam Yến nói ở chỗ của con sống rất vui vẻ, a di vẫn luôn nghĩ muốn cảm ơn mẹ con cùng con."

Cô nói: "Không cần a di, chúng tôi cũng không có giúp đỡ được gì."

"Hai người giúp con bé rất nhiều." Bà nói: "Chân của mẹ con, vẫn tốt chứ?"

Một câu đâm trúng tâm của cô.

Mẹ của cô vì Lam Yến làm bị thương chân, mỗi lần đổi mùa vô cùng đau đớn, cô đau lòng mẹ của mình, nhưng lại không bỏ được Lam Yến, giống như là một nữ nhi không hiếu thuận, ích kỷ, tham lam muốn có được toàn bộ.


Biết rõ mẹ của cô biết được tự mình tới tìm Lam Yến sẽ thống khổ hơn, cô cũng bất chấp không để ý.

Tại thời khắc này, cô giống như bị hung hăng một cái tát vào mặt, đau dữ dội.

Cuối cùng cô nói: "Hiện tại, vẫn tốt."

Mẹ Lam Yến nói: "A di nhận biết được một số bác sĩ giỏi trong nước, nếu như mẹ con cần, a di có thể giúp đỡ an bài."

Cô muốn cười, lại không cười nổi: "Cảm ơn a di, không cần đâu."

Chủ động khách sáo với người lạ, thực ra là cô.

Giang Tẩm Nguyệt rõ ràng nghĩ là cùng mẹ của Lam Yến tạo mối quan hệ, muốn có được một chút tin tức Lam Yến gần nhất, nhưng mẹ của cô ấy nói hai ba câu, sẽ để cho cô không kịp tránh xa.

Rời đi thời điểm, mẹ của Lam Yến nói: "Con có chỗ ở chưa? A di giúp con an bài khách sạn? Ở gần đây cũng không có khách sạn đầy đủ tiện nghi, giá của một đêm cũng không thấp, vẫn là để a di giúp con an bài?"

"Con có." Cô đột nhiên lòng hơi chua xót cùng khó chịu, nói: "Con có chỗ ở."

Mẹ của Lam Yến gật đầu: "Vậy thì tốt, có chuyện gì con điều có thể gọi cho a di."

Sau khi nói xong lại nói: "Học tập Lam Yến tương đối bận rộn, khả năng không có nhiều thời gian như vậy bên cạnh con, con có thể gọi điện thoại cho a."

Khác với sự cường liệt kích động phản đối của mẹ cô, mẹ Lam Yến dùng hai ba lời nói, đem sự thật bày ở trước mặt, trước khi đến, cô cho rằng cùng Lam Yến chỉ là lệch giờ khoảng cách, đến về sau cô mới rõ ràng hơn sự chênh lệch giữa hai người.

Cô mỉm cười: "Con biết rồi."

Mẹ của Lam Yến đứng dậy, sau đó từ trong túi cầm một tấm thẻ: "Nhân tiện, trong này có một ít tiền, xem như nhà chúng ta cảm tạ con cùng mẹ con đã chiếu cố Lam Yến, con đừng hiểu lầm, a di không có ý tứ gì khác..."

Không cần ý tứ gì khác.

Chỉ là tấm thẻ này.

Câu này cảm tạ con cùng mẹ con đã chiếu cố.


Đã đủ làm cho không người nào lực phản bác.

Phảng phất, cô cùng mẹ cô lúc trước chiếu cố Lam Yến, chỉ là ham muốn tiền tài của Lam Yến.

Giang Tẩm Nguyệt lần đầu cảm thấy cùng Lam Yến có khoảng cách rất xa, nhưng mặc kệ bao xa, cô đều sẽ đi đến bên cạnh Lam Yến, cô đem thẻ trả lại cho mẹ của Lam Yến, nói: "A di, con biết nói như vậy rất không biết lượng sức, nhưng con cùng mẹ con không cần những này, con cũng không biết a di là lý giải ra sao con cùng Lam Yến, nhưng con không lại bởi vì ngài những lời này liền lùi bước, a di nói Lam Yến tính tình bướng bỉnh, thật ra con cũng vậy, thậm chí con so với câu ấy còn bướng bỉnh hơn."

Cô nói xong liền nhìn xem mẹ của Lam Yến, một chút nóng giận hay bực bội của mẹ Lam Yến trong tưởng tượng đều không có.

Mẹ của Lam Yến cười một tiếng: "Khó trách Lam Yến thích con, a di cũng thật thích con, nhưng là, hai con thật không thích hợp."

Nói xong bà liền rời đi.

Cô ở lại một đêm, không đợi được Lam Yến, cũng trở về nước.

Có đôi khi cô nghĩ, có phải là thật hay không bị hai người lớn nói đúng, hai người không thích hợp, mẹ của cô, mẹ của Lam Yến, thậm chí, thân thể của cô.

Thứ tư đại học năm đó, cô nhận chức kiểm tra, mới phát hiện bản thân bị bệnh.

Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu nhìn xem chiếc nhẫn, đón ánh trăng, lóe xinh đẹp sáng bóng, nghĩ đến lúc chiều Lam Yến vừa vặn đeo nó trên ngón tay, thật rất thích hợp, cô khi đó suy nghĩ nhiều, giúp Lam Yến đeo lên.

Ánh đèn ở dưới tầng nhấp nháy, có một ngọn đèn đường dường như bị hư, cô chăm chú nhìn mấy giây, mới tiếp nhận được tin nhắn của Dư Hà.

【 Vừa mới tan làm nhìn thấy ngoài cửa của cô có một người. 】 Dư Hà lại phát: 【 Hai người có chuyện gì sao? 】

Cửa?

Lam Yến?

Giang Tẩm Nguyệt vô ý thức liền nghĩ đến cô ấy, lập tức đi tới cửa, không có nhìn qua mắt mèo, đây là tiểu khu cũ, hàng xóm đều là quen biết, thật gặp được chuyện hô một tiếng liền có thể ra, Dư Hà bởi vì công tác quan hệ, ở trên tầng của cô mua một căn, thỉnh thoảng sẽ qua bên này thuận tiện nhìn cô một cái.

Cô không nghĩ qua Lam Yến sẽ trở lại.

Cửa mở ra khe hở, Lam Yến ngồi xổm ở cửa nghe tiếng động liền ngẩng đầu, cùng vừa mở cửa Giang Tẩm Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.


Giang Tẩm Nguyệt nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, có chút nghẹn ngào, mấy giây mới hỏi: "Làm sao lại quay lại rồi?"

Ngửi kỹ, Lam Yến trên thân có mùi rượu, không nồng, rất nhạt.

Cô ấy uống rượu.

Lam Yến nói: "Có thể vào không?"

Ngữ khí cùng trước kia hơi có khác biệt, có chút lạnh nhạt, còn có rõ ràng không cao hứng, Giang Tẩm Nguyệt hơi khép lông mày, vẫn là tránh người sang một bên, để Lam Yến đi vào.

Phòng khách còn là vừa vặn cái dạng kia, cửa sổ mở ra, màn cửa bị gió thổi tung lên, Lam Yến sau khi đi vào ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt cho cô ấy lấy nước còn để trên bàn trà.

Thậm chí không có di chuyển.

Cô cúi đầu, bưng cái ly, hỏi Giang Tẩm Nguyệt: "Có thể uống sao?"

Ngữ khí trầm thấp.

Giang Tẩm Nguyệt nói: "Có thể."

Vừa mới dứt lời, Lam Yến nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho mẹ tôi, cậu gặp qua bà ấy."

Giang Tẩm Nguyệt nhìn về phía Lam Yến, mím môi.

Lam Yến giương mắt, nhìn xem cô: "Vì cái gì không nói cho tôi biết?"

Lam Yến nhíu mày lại, ngữ khí tràn đầy không vui: "Cậu là vì sao, cái gì cũng không nói cho tôi biết? Giang Tẩm Nguyệt, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Không biết cô nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: "Còn có cậu......"

Cuối cùng là không hỏi ra.

Giang Tẩm Nguyệt bổ sung: "Còn có cậu muốn hỏi, tôi có phải hay không là cầm tiền của mẹ cậu."

Lam Yến nhìn xem Giang Tẩm Nguyệt, giống như là nhìn một người xa lạ mà quen thuộc nhất, cô không thể tin được Giang Tẩm Nguyệt lại biểu tình thản nhiên như vậy, nhịn không được tức giận cười: "Cậu không phải nên, cho tôi một lời giải thích sao?"

"Cậu cần tiền, tôi có thể..."

Cô có thể cho đi, cô có thể cho đi tất cả.

Nhưng mẹ của cô thì không thể được.


Giang Tẩm Nguyệt có biết được hay không nếu nhận tiền của mẹ Lam Yến là có ý tứ gì? Thay mặt cô đồng ý lời mẹ cô nói.

Lam Yến biết hiện tại mình nên tỉnh táo lại, nhưng chuyện này vẫn khiến cô tức giận, nhìn Giang Tẩm Nguyệt hai mắt ngấn nước, đỏ bừng, cô hỏi Giang Tẩm Nguyệt: "Tại sao cậu lại không liên lạc với tôi?"

Giang Tảm Nguyệt nhịn không được phản bác: "Tại sao?"

"Tại sao tôi phải liên lạc với cậu?" Giang Tẩm Nguyệt nói, "Phải, là tôi nhận tiền mẹ của cậu, tôi còn mua căn nhà này, vậy thì sao? Lam Yến, cậu sông ở nhà tôi, ăn ở nhà tôi, dùng đồ của nhà tôi. Mẹ của tôi bởi vì muốn mua thuốc cho cậu mà bị thương, tôi dùng tiền của mẹ cậu thì làm sao?"

Lam Yến nghe xong liền lùi lại nửa bước, nhìn Giang Tẩm Nguyệt một lúc.

Giang Tẩm Nguyệt ánh mắt lạnh lùng quay đầu lại: "Làm sao? Tôi hiện tại đã vạch trần mộng tưởng đẹp đẽ của cậu rồi sao? Cảm thấy rằng tôi không phải là tiên nữ bất thực ngũ cốc của trước kia sao? Có phải hay không thất vọng rồi?"

Giọng Giang Tẩm Nguyệt vốn đã rõ ràng, dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra, còn lạnh lùng hơn cả một lời quở trách lớn tiếng.

Lam Yến nói: "Cậu rốt cuộc có ý tứ gì?"

"Lam Yến, cậu thực sự không hiểu, hay là đang giả vờ không hiểu?" Giang Tẩm Nguyệt mất kiên nhẫn, cao giọng: "Hãy thu lại những hồi ức tốt đẹp đó đi, cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích, không có ai mãi như thế mà không thay đổi, tôi muốn sống, tôi cùng cậu không giống nhau, cậu sinh ra đã ngậm chiếc thìa vàng trong miệng, tôi bất quá nơi đó san sẻ đi một phần, khó chấp nhận đến vậy sao? Hay là cậu hy vọng tôi chết đói, cũng không nên nhận lấy ý tốt của mẹ cậu?"

"Cậu có phải hay không đem tớ nghĩ quá vĩ đại? Cậu có thể hay không ngừng lúc nào cũng nghĩ những thứ tầm thường này?" Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu có phải hay không cảm động vì thứ hai đại học năm đó tôi đi tìm cậu?"

"Vậy thì cậu suy nghĩ nhiều rồi." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Tôi chỉ là muốn đi gặp cậu lấy tiền."

Cô nói một cách bình tĩnh, nhưng đầu Lam Yến bắt đầu đau, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, cô có chút buồn nôn, nghe xong những lời này bắt đầu buồn nôn, thảm hại không chịu nổi.

Giang Tẩm Nguyệt đứng ở trước mặt cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Lam Yến ngước mắt lên, trước mắt mơ hồ, cô lùi lại hai bước, tất cả những suy đoán của cô trước khi đến đều có đáp án, bị xem thường cũng được, đều là do cô tự chuốc lấy phiền nhiễu.

Rõ ràng Giang Tẩm Nguyệt đã cho cô rất nhiều cơ hội để nhìn rõ sự thật, nhưng cô lại quá mù quáng tin tưởng vào mối quan hệ trước đây của mình, Lam Yến nghiêm túc nhìn Giang Tẩm Nguyệt.

Lần đầu tiên nó rất mờ nhưng lại rất rõ ràng.

Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, lúc cô quay người rời đi, Giang Tẩm Nguyệt liền kêu lên: "Lam Yến."

Lam Yến đứng yên, Giang Tẩm Nguyệt bước tới từ bên cạnh cô, lấy chìa khóa bên cạnh đưa cho Lam Yến, Lam Yến quay lại nhìn, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chìa khoá của phòng mới, là dùng tiền của mẹ cậu mua, nếu như cậu muốn, cậu liền có thể lấy căn phòng đó lại."

Thanh âm: Đùng một cái!

Chiếc chìa khóa bị Lam Yến đánh văng ra, vẽ ra những vòng cung lạnh lẽo phản chiếu trong không khí, rơi xuống gạch phát ra âm thanh giòn tan, Lam Yến thẳng người, thấp giọng nói: "Không cần đâu, cứ xem như là món quà cưới dành tặng cho Giang tiểu thư." Cô nuốt khan, quai hàm căng cứng, gần như mất kiểm soát, cô nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Chúc Giang Tẩm Nguyệt tân hôn khoái lạc, sớm sinh quý tử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương