Kết Tóc
-
Chương 5: Nam nhân
Hắn giúp ta phủi đi mấy hạt cát bám trên tóc.
Khuôn mặt ấy ở rất gần ta, nhãn thần chuyên chú, động tác cũng rất cẩn thận tỉ mỉ. Mà người đã quen kỹ lưỡng như Diệc Đình, cũng khiến bộ dáng mình tiều tụy, tái nhợt, một thân phong trần.
Mấy ngày nay, biên cương rối loạn, cũng không có thời gian sửa dung nhan. Ta tận lực lộ ra nụ cười bình yên.
Dù đã gần đất xa trời, con người vẫn còn rất nhiều tạp niệm, có thể chú tâm đến rất nhiều chi tiết nhỏ bé không đáng kể trong quãng thời gian rất lâu trước đây. Tỉ như mấy cọng râu của hắn. Ta rất muốn giơ tay lên chạm vào chòm râu vừa nhú ra này, đáng tiếc ta không làm được, chỉ có thể ráng nhìn gương mặt hắn thêm vài lần nữa.
Hắn không trả lời ngay, mà cúi mặt xuống thấp một chút nữa. Ta có thể thấy đôi môi khô khốc của hắn bị sứt một chút, chảy máu.
Cuối cùng vẫn chưa kịp cạo râu cho ngươi. Diệc Đình nói.
Ngón tay hắn vuốt phần tóc mai của ta, xoa qua gương mặt, hơi dừng lại chút ở cằm, bụng ngón mang theo chút lực đạo chậm rãi vuốt. Ngón tay đã tạo thành chai có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp, khiến ta bỗng nhớ đến những ngày thỉnh thoảng nhàn hạ, chúng ta thường dùng một lưỡi dao nhỏ giúp nhau cạo râu.
Lần đầu tiên cạo râu cho ngươi là từ bao giờ nhỉ. Hắn thấp giọng hỏi ta.
Đã rất lâu rồi.
Khi ấy quân đội chúng ta còn chưa đến Thái Bắc. Biên cương không có loạn lạc gì lớn, chỉ thỉnh thoảng có vài tên giặc cỏ cướp đường linh tinh.
Nơi đóng quân ở một bên sông Hoàng Hà, ngay sát dòng nước, ngoại trừ thao luyện và săn bắn, đôi khi còn có thể có thời gian giúp dân chúng xung quanh làm một chiếc bè bằng da dê, đến tối còn có thể đốt lửa tụ tập cười nói một phen.
Đó là khoảng đầu xuân tháng ba, sơn dương vừa mới bắt đầu sinh sản, dân chúng có lòng xung quanh thỉnh thoảng cũng đưa đến vài món thịt tươi.
Ta để lại một ít cho Diệc Đình. Hắn nói hắn không quen vị sữa dê, năm lần bảy lượt từ chối. Ta liền cười hắn, nói một đại tiểu tử làm sao có thể vì đụng phải một mùi mà ngoan ngoãn rút lui. Người xunh quanh cũng ồn ào theo. Diệc Đình bất đắc dĩ, miễn cưỡng nuốt bát sữa ta đổ vào miệng hắn.
Diệc Đình, ngươi mọc râu rồi. Buông bát xuống, ta phát hiện ra sữa dê dính trên mặt, trên môi hắn, nối liền một mảnh trắng sữa.
Hắn có chút xấu hổ.
Lúc ngươi vừa theo ta, còn không nhìn ra một chút nào. Thời gian qua mau thật, chớp mắt đã thành một đại nam nhân rồi. Ta cười nói, nhớ ngày ấy lần đầu nhìn thấy Diệc Đình, hắn vẫn còn trẻ, ta cũng còn kinh cuồng. Hành quân chinh chiến, năm tháng như nước chảy, người đã không còn dáng dấp ngày ấy.
Nói kiểu đó, cứ như ngươi lớn hơn ta nhiều lắm vậy. Sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.
Ta đúng là lớn hơn ngươi mà. Ta mỉm cười, tung một chưởng vỗ vào vai hắn. Đủ để ngươi gọi ta một tiếng đại ca.
Diệc Đình buồn bực không nói.
Ngày trước, hắn thích gọi ta là Trác đại ca khi không có việc công, ta cũng không câu nệ xưng hô, ngược lại còn nghĩ như vậy khá thân cận. Nhưng dần dần, hắn cũng không còn lấy huynh đệ mà gọi nữa, chỉ gọi ta là tướng quân theo nếp như người khác. Nhắc đến chuyện này, cũng là vì ta vừa nhớ đến trong lòng liền cảm thấy tiếc nuối.
Ta hỏi Diệc Đình, hắn muốn giữ lại hay là cạo. Đại mạc là nơi quanh năm bão cát tứ ngược, nuôi râu là một chuyện có thể so với khổ sai. Gió hơi chút là nổi, liền khiến mặt mũi đầy đất cát, rất bẩn. Hắn chọn đương nhiên là phương án sau.
Đoản đao đem tới chỉ ngắn có nửa thước, lưỡi dao sắc bén, dùng nước rửa sạch sẽ trước.
Phương pháp cầm đao phải cẩn thận, bằng không rất dễ làm mặt bị thương, tay bên kia tận lực giữ yên mặt, hay nhất là khiến mặt hơi banh ra, mới dễ hạ đao. Ta vừa nói, vừa dùng vải bông dấp nước nóng bốn phía mặt hắn, để hắn ngẩng lên, dựa vào một tảng đá nhỏ, còn mình thì ngồi khóa trên người hắn, giữ chặt cằm hắn, chậm rãi cạo đi mấy sợi râu có vẻ ngây ngô ấy.
Hắn vẫn mở to mắt, thần sắc phức tạp nhìn ta chằm chằm. Dường như rất căng thẳng.
Sẽ không làm bị thương ngươi đâu, sau này quen rồi, sẽ ổn cả thôi. Ta chuyên tâm vào động tác trong tay, không để ý đến ánh mắt hắn. Nhắm mắt lại là được.
Diệc Đình chậm rãi nhắm mắt lại, mặc ta bài bố.
Khi ta hạ đao, bảo hắn đi rửa mặt, hắn đột nhiên kéo tay ta. Tướng quân, có thể để ta thử một lần được không.
Cũng được. Nam nhân vẫn phải biết chuyện này.
Dùng chính chuôi đao ấy, lau cũng là chậu nước ấy. Ta thay đổi vị trí với hắn, cũng tựa ở trên khối đá ấy, ngẩng đầu nghiêm mặt. Hắn quỳ xuống bên cạnh ta, chậm chạp không tiến đến. Thấy ta giục một tiếng, hắn lại cúi đầu, lại chậm rãi lau lại mặt đao đã không nhiễm một hạt bụi ấy lần nữa.
Ngươi trước tiên nhắm mắt lại đi. Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, ngươi nhìn ta, ta sẽ căng thẳng.
Ta nghe lời nhắm mắt. Chỉ chốc lát sau, thân thể hắn cũng chần chừ tiến lên, chỉnh lại mấy sợi tóc mai của ta, một ngón tay hữu lực nhẹ nhàng giữ chặt cằm ta, năm ngón khẽ nhếch lên, chọn một chỗ trống, dùng lưỡi dao cẩn thận quét qua.
Động tác của hắn rất chậm, lại thêm ánh dương ấm áp, mùi thơm ngát của cỏ xanh tháng ba khiến ta buồn ngủ. Lý do này rất đầy đủ, ta liền vui vẻ tiếp thu. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như hắn có gọi tên ta. Ta đại khái không trả lời hắn. Hắn lại hô thêm vài tiếng, liền không còn thanh âm nữa.
Có một cái gì đó, rất mềm, rất ấm nhẹ nhàng đụng vào môi ta. Rất nhanh rời ra.
Ta vô ý thức mở mắt ra. Diệc Đình đang lui ra khỏi người ta, quỳ ở một bên, lẳng lặng lau đi sợi râu trên đao, không có biểu tình gì đặc biệt.
Chắc là lúc hắn rút tay ra, ngón có vô ý chạm vào ta.
—- Không còn ý gì khác.
Ta đứng lên, thuận miệng nói giỡn với hắn một câu. Sau này giải ngũ về quê, tìm dịp thỉnh thoảng tụ tập các huynh đệ lại, cũng không còn cơ hội như vậy nữa rồi.
Sao lại không có. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt bình thản.
Ta không khỏi cười hắn hồ đồ. Ở quê không thể so với quân doanh, chuyện này người nhà nhìn không quen, nếu để cho người khác thấy, còn không cười ngươi sao?
Hắn vẫn cố chấp nhìn ta. Nếu ta hai tay tàn phế, ngươi cũng không chịu?
Ta giật mình.
Khi phục hồi tinh thần, đã thuận thế đánh cho hắn một quyền. Hắn chỉ hơi mất thăng bằng, cũng không sứt mẻ.
Câu đầu tiên nói ra rất nghiêm khắc. Không được nói linh tinh.
Câu thứ hai nói ra rất tự nhiên. Ngươi còn có thê tử kết tóc se tơ của ngươi.
Khuôn mặt ấy ở rất gần ta, nhãn thần chuyên chú, động tác cũng rất cẩn thận tỉ mỉ. Mà người đã quen kỹ lưỡng như Diệc Đình, cũng khiến bộ dáng mình tiều tụy, tái nhợt, một thân phong trần.
Mấy ngày nay, biên cương rối loạn, cũng không có thời gian sửa dung nhan. Ta tận lực lộ ra nụ cười bình yên.
Dù đã gần đất xa trời, con người vẫn còn rất nhiều tạp niệm, có thể chú tâm đến rất nhiều chi tiết nhỏ bé không đáng kể trong quãng thời gian rất lâu trước đây. Tỉ như mấy cọng râu của hắn. Ta rất muốn giơ tay lên chạm vào chòm râu vừa nhú ra này, đáng tiếc ta không làm được, chỉ có thể ráng nhìn gương mặt hắn thêm vài lần nữa.
Hắn không trả lời ngay, mà cúi mặt xuống thấp một chút nữa. Ta có thể thấy đôi môi khô khốc của hắn bị sứt một chút, chảy máu.
Cuối cùng vẫn chưa kịp cạo râu cho ngươi. Diệc Đình nói.
Ngón tay hắn vuốt phần tóc mai của ta, xoa qua gương mặt, hơi dừng lại chút ở cằm, bụng ngón mang theo chút lực đạo chậm rãi vuốt. Ngón tay đã tạo thành chai có chút thô ráp, nhưng rất ấm áp, khiến ta bỗng nhớ đến những ngày thỉnh thoảng nhàn hạ, chúng ta thường dùng một lưỡi dao nhỏ giúp nhau cạo râu.
Lần đầu tiên cạo râu cho ngươi là từ bao giờ nhỉ. Hắn thấp giọng hỏi ta.
Đã rất lâu rồi.
Khi ấy quân đội chúng ta còn chưa đến Thái Bắc. Biên cương không có loạn lạc gì lớn, chỉ thỉnh thoảng có vài tên giặc cỏ cướp đường linh tinh.
Nơi đóng quân ở một bên sông Hoàng Hà, ngay sát dòng nước, ngoại trừ thao luyện và săn bắn, đôi khi còn có thể có thời gian giúp dân chúng xung quanh làm một chiếc bè bằng da dê, đến tối còn có thể đốt lửa tụ tập cười nói một phen.
Đó là khoảng đầu xuân tháng ba, sơn dương vừa mới bắt đầu sinh sản, dân chúng có lòng xung quanh thỉnh thoảng cũng đưa đến vài món thịt tươi.
Ta để lại một ít cho Diệc Đình. Hắn nói hắn không quen vị sữa dê, năm lần bảy lượt từ chối. Ta liền cười hắn, nói một đại tiểu tử làm sao có thể vì đụng phải một mùi mà ngoan ngoãn rút lui. Người xunh quanh cũng ồn ào theo. Diệc Đình bất đắc dĩ, miễn cưỡng nuốt bát sữa ta đổ vào miệng hắn.
Diệc Đình, ngươi mọc râu rồi. Buông bát xuống, ta phát hiện ra sữa dê dính trên mặt, trên môi hắn, nối liền một mảnh trắng sữa.
Hắn có chút xấu hổ.
Lúc ngươi vừa theo ta, còn không nhìn ra một chút nào. Thời gian qua mau thật, chớp mắt đã thành một đại nam nhân rồi. Ta cười nói, nhớ ngày ấy lần đầu nhìn thấy Diệc Đình, hắn vẫn còn trẻ, ta cũng còn kinh cuồng. Hành quân chinh chiến, năm tháng như nước chảy, người đã không còn dáng dấp ngày ấy.
Nói kiểu đó, cứ như ngươi lớn hơn ta nhiều lắm vậy. Sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.
Ta đúng là lớn hơn ngươi mà. Ta mỉm cười, tung một chưởng vỗ vào vai hắn. Đủ để ngươi gọi ta một tiếng đại ca.
Diệc Đình buồn bực không nói.
Ngày trước, hắn thích gọi ta là Trác đại ca khi không có việc công, ta cũng không câu nệ xưng hô, ngược lại còn nghĩ như vậy khá thân cận. Nhưng dần dần, hắn cũng không còn lấy huynh đệ mà gọi nữa, chỉ gọi ta là tướng quân theo nếp như người khác. Nhắc đến chuyện này, cũng là vì ta vừa nhớ đến trong lòng liền cảm thấy tiếc nuối.
Ta hỏi Diệc Đình, hắn muốn giữ lại hay là cạo. Đại mạc là nơi quanh năm bão cát tứ ngược, nuôi râu là một chuyện có thể so với khổ sai. Gió hơi chút là nổi, liền khiến mặt mũi đầy đất cát, rất bẩn. Hắn chọn đương nhiên là phương án sau.
Đoản đao đem tới chỉ ngắn có nửa thước, lưỡi dao sắc bén, dùng nước rửa sạch sẽ trước.
Phương pháp cầm đao phải cẩn thận, bằng không rất dễ làm mặt bị thương, tay bên kia tận lực giữ yên mặt, hay nhất là khiến mặt hơi banh ra, mới dễ hạ đao. Ta vừa nói, vừa dùng vải bông dấp nước nóng bốn phía mặt hắn, để hắn ngẩng lên, dựa vào một tảng đá nhỏ, còn mình thì ngồi khóa trên người hắn, giữ chặt cằm hắn, chậm rãi cạo đi mấy sợi râu có vẻ ngây ngô ấy.
Hắn vẫn mở to mắt, thần sắc phức tạp nhìn ta chằm chằm. Dường như rất căng thẳng.
Sẽ không làm bị thương ngươi đâu, sau này quen rồi, sẽ ổn cả thôi. Ta chuyên tâm vào động tác trong tay, không để ý đến ánh mắt hắn. Nhắm mắt lại là được.
Diệc Đình chậm rãi nhắm mắt lại, mặc ta bài bố.
Khi ta hạ đao, bảo hắn đi rửa mặt, hắn đột nhiên kéo tay ta. Tướng quân, có thể để ta thử một lần được không.
Cũng được. Nam nhân vẫn phải biết chuyện này.
Dùng chính chuôi đao ấy, lau cũng là chậu nước ấy. Ta thay đổi vị trí với hắn, cũng tựa ở trên khối đá ấy, ngẩng đầu nghiêm mặt. Hắn quỳ xuống bên cạnh ta, chậm chạp không tiến đến. Thấy ta giục một tiếng, hắn lại cúi đầu, lại chậm rãi lau lại mặt đao đã không nhiễm một hạt bụi ấy lần nữa.
Ngươi trước tiên nhắm mắt lại đi. Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, ngươi nhìn ta, ta sẽ căng thẳng.
Ta nghe lời nhắm mắt. Chỉ chốc lát sau, thân thể hắn cũng chần chừ tiến lên, chỉnh lại mấy sợi tóc mai của ta, một ngón tay hữu lực nhẹ nhàng giữ chặt cằm ta, năm ngón khẽ nhếch lên, chọn một chỗ trống, dùng lưỡi dao cẩn thận quét qua.
Động tác của hắn rất chậm, lại thêm ánh dương ấm áp, mùi thơm ngát của cỏ xanh tháng ba khiến ta buồn ngủ. Lý do này rất đầy đủ, ta liền vui vẻ tiếp thu. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như hắn có gọi tên ta. Ta đại khái không trả lời hắn. Hắn lại hô thêm vài tiếng, liền không còn thanh âm nữa.
Có một cái gì đó, rất mềm, rất ấm nhẹ nhàng đụng vào môi ta. Rất nhanh rời ra.
Ta vô ý thức mở mắt ra. Diệc Đình đang lui ra khỏi người ta, quỳ ở một bên, lẳng lặng lau đi sợi râu trên đao, không có biểu tình gì đặc biệt.
Chắc là lúc hắn rút tay ra, ngón có vô ý chạm vào ta.
—- Không còn ý gì khác.
Ta đứng lên, thuận miệng nói giỡn với hắn một câu. Sau này giải ngũ về quê, tìm dịp thỉnh thoảng tụ tập các huynh đệ lại, cũng không còn cơ hội như vậy nữa rồi.
Sao lại không có. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt bình thản.
Ta không khỏi cười hắn hồ đồ. Ở quê không thể so với quân doanh, chuyện này người nhà nhìn không quen, nếu để cho người khác thấy, còn không cười ngươi sao?
Hắn vẫn cố chấp nhìn ta. Nếu ta hai tay tàn phế, ngươi cũng không chịu?
Ta giật mình.
Khi phục hồi tinh thần, đã thuận thế đánh cho hắn một quyền. Hắn chỉ hơi mất thăng bằng, cũng không sứt mẻ.
Câu đầu tiên nói ra rất nghiêm khắc. Không được nói linh tinh.
Câu thứ hai nói ra rất tự nhiên. Ngươi còn có thê tử kết tóc se tơ của ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook