Kết Hôn Nhanh Chóng
-
Chương 826
Dáng dấp đẹp trai, lại là người có năng lực, lúc nào cũng làm cho người ta phải kính nể.
Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nay tôi mời mọi người tới đây, trừ chuyện sinh nhật ra, còn có một chuyện khác, hy vọng mọi người có thể làm chứng."
"Chuyện gì vậy?" Có vài người hỏi.
Hoa Ngọc Thành cười nói: " Tôi yêu một người phụ nữ, yêu cô ấy đã rất lâu rồi, bởi vì bản thân tôi không đủ tốt, cho nên làm cho cô ấy chịu rất nhiều chỉ trích, chịu rất nhiều ủy khuất..."
Nghe đến đó, người phía dưới đều bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Cao Thanh Thu đánh Vũ Minh Hân.
Trời ạ!
Đây không phải muốn cho Vũ Minh Hân danh phận đấy chứ?
Thì ra Hoa Ngọc Thành yêu Vũ Minh Hân thật!
Khó trách vừa rồi Cao Thanh Thu kích động như vậy, lại dám động thủ trước mặt mọi người.
Hoa Ngọc Thành đứng ở trên đó, vị trí của anh không thấy được Cao Thanh Thu, chỉ có thể nhìn cả đám người phía dưới.
Nhưng anh biết, cô vẫn đang nghe anh nói.
Anh ôn nhu nói tiếp: "Lúc trước tôi không tin có tình yêu, cảm thấy hôn nhân chỉ hình thức, tin tưởng có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. Công việc bận rộn, ai có thời gian nói chuyện yêu đương đúng không? Đến một tuổi nào đó thì tùy tiện tìm một người để chung sống qua ngày, cho nên tôi cũng từng có vị hôn thê, mọi người cũng đều biết tên của người đó, chính là Dương Nhạc Linh."
Nghe thấy cái tên này, mọi người xôn xao, người nào mà không biết chứ!
Hai vợ chồng nhà họ Tô đứng chung một chỗ, nghe thấy Hoa Ngọc Thành nhắc tới tên con gái mình, cảm giác rất là xấu hổ.
Hoa Ngọc Thành nói: "Tôi đã từng cho là, mình và Dương Nhạc Linh sẽ sống hết đời, nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, nếu như không phải tôi bị thương, thì cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không biết, vị hôn thê này, trong lúc cuộc sống của tôi gian nan nhất đã bỏ tôi mà đi. Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, lý do cô ta đưa ra. Chẳng qua là... Người nhà của tôi vì chuyện này mà chịu tổn thương sâu đậm. Thậm chí ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình."
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến Hoa Ngọc Thành nói nói nhiều như vậy, từ trước đến giờ anh luôn kiệm lời, nhưng hôm nay lại nói rất dài, làm cho người ta phải xúc động.
Nhớ tới Dương Nhạc Linh, càng cảm thấy người phụ nữ kia đáng hận tới cực điểm, hận không thể phỉ nhổ cho cô ta chết chìm trong nước bọt.
Hoa Ngọc Thành lại nói tiếp: "Có một thời gian tôi cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có một màu xám xịt, tôi biết có rất nhiều người đang đứng ở đây, khi biết tôi là kẻ tàn phế đã từng xem thường và giễu cợt tôi. Con Người luôn là như vậy, thích xem bất hạnh rơi vào người khác..."
Nghe Hoa Ngọc Thành, một bộ phận người nào đó phải xấu hổ cúi đầu.
Quả thực, Hoa Ngọc Thành vẫn luôn là Nhà họ Hoa kiêu ngạo, kể từ khi biết anh xảy ra chuyện, mọi người đều có một loại tâm tính chế giễu.
Liền ban đầu ở trong hôn lễ, cũng không ít người chê cười anh.
Hoa Ngọc Thành cười nói: "Nhưng chính trong lúc cuộc sống của tôi tuyệt vọng nhất, tôi đã gặp được người con gái tôi yêu nhất cuộc đời này, hẳn mọi người cũng từng nghe qua tên của cô ấy, người phụ nữ mà tôi yêu - Cao Thanh Thu."
Cao Thanh Thu đứng ở trong đám người, nhìn Hoa Ngọc Thành, dừng một chút, không nghĩ tới tự nhiên anh lại nhắc đến tên cô, trong nháy mắt có một loại cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Lúc Nhắc tới cô, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành, xưa nay chưa từng ôn nhu đến vậy.
Anh nói: " Cô ấy là ánh sao duy nhất chiếu sáng cho cuộc đời u ám của tôi khi nó đang dưới đáy vực tuyệt vọng. Ban đầu kết hôn với cô ấy tôi còn ngồi trên xe lăn, vì thế, tôi đã làm cho cô ấy phái chịu không ít chỉ trích. Có người nói cô ấy là vì tiền mới lấy một người tàn phế như tôi. Cũng có người nói, cô ấy chẳng qua chỉ là thế thân của Dương Nhạc Linh. Sau khi tôi đứng dậy được, mọi người còn nói tồi tệ hơn, nói cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, không xứng với tôi, nói một ngày nào đó tôi sẽ vứt bỏ cô ấy..."
Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nay tôi mời mọi người tới đây, trừ chuyện sinh nhật ra, còn có một chuyện khác, hy vọng mọi người có thể làm chứng."
"Chuyện gì vậy?" Có vài người hỏi.
Hoa Ngọc Thành cười nói: " Tôi yêu một người phụ nữ, yêu cô ấy đã rất lâu rồi, bởi vì bản thân tôi không đủ tốt, cho nên làm cho cô ấy chịu rất nhiều chỉ trích, chịu rất nhiều ủy khuất..."
Nghe đến đó, người phía dưới đều bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Cao Thanh Thu đánh Vũ Minh Hân.
Trời ạ!
Đây không phải muốn cho Vũ Minh Hân danh phận đấy chứ?
Thì ra Hoa Ngọc Thành yêu Vũ Minh Hân thật!
Khó trách vừa rồi Cao Thanh Thu kích động như vậy, lại dám động thủ trước mặt mọi người.
Hoa Ngọc Thành đứng ở trên đó, vị trí của anh không thấy được Cao Thanh Thu, chỉ có thể nhìn cả đám người phía dưới.
Nhưng anh biết, cô vẫn đang nghe anh nói.
Anh ôn nhu nói tiếp: "Lúc trước tôi không tin có tình yêu, cảm thấy hôn nhân chỉ hình thức, tin tưởng có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. Công việc bận rộn, ai có thời gian nói chuyện yêu đương đúng không? Đến một tuổi nào đó thì tùy tiện tìm một người để chung sống qua ngày, cho nên tôi cũng từng có vị hôn thê, mọi người cũng đều biết tên của người đó, chính là Dương Nhạc Linh."
Nghe thấy cái tên này, mọi người xôn xao, người nào mà không biết chứ!
Hai vợ chồng nhà họ Tô đứng chung một chỗ, nghe thấy Hoa Ngọc Thành nhắc tới tên con gái mình, cảm giác rất là xấu hổ.
Hoa Ngọc Thành nói: "Tôi đã từng cho là, mình và Dương Nhạc Linh sẽ sống hết đời, nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, nếu như không phải tôi bị thương, thì cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không biết, vị hôn thê này, trong lúc cuộc sống của tôi gian nan nhất đã bỏ tôi mà đi. Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, lý do cô ta đưa ra. Chẳng qua là... Người nhà của tôi vì chuyện này mà chịu tổn thương sâu đậm. Thậm chí ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình."
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến Hoa Ngọc Thành nói nói nhiều như vậy, từ trước đến giờ anh luôn kiệm lời, nhưng hôm nay lại nói rất dài, làm cho người ta phải xúc động.
Nhớ tới Dương Nhạc Linh, càng cảm thấy người phụ nữ kia đáng hận tới cực điểm, hận không thể phỉ nhổ cho cô ta chết chìm trong nước bọt.
Hoa Ngọc Thành lại nói tiếp: "Có một thời gian tôi cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có một màu xám xịt, tôi biết có rất nhiều người đang đứng ở đây, khi biết tôi là kẻ tàn phế đã từng xem thường và giễu cợt tôi. Con Người luôn là như vậy, thích xem bất hạnh rơi vào người khác..."
Nghe Hoa Ngọc Thành, một bộ phận người nào đó phải xấu hổ cúi đầu.
Quả thực, Hoa Ngọc Thành vẫn luôn là Nhà họ Hoa kiêu ngạo, kể từ khi biết anh xảy ra chuyện, mọi người đều có một loại tâm tính chế giễu.
Liền ban đầu ở trong hôn lễ, cũng không ít người chê cười anh.
Hoa Ngọc Thành cười nói: "Nhưng chính trong lúc cuộc sống của tôi tuyệt vọng nhất, tôi đã gặp được người con gái tôi yêu nhất cuộc đời này, hẳn mọi người cũng từng nghe qua tên của cô ấy, người phụ nữ mà tôi yêu - Cao Thanh Thu."
Cao Thanh Thu đứng ở trong đám người, nhìn Hoa Ngọc Thành, dừng một chút, không nghĩ tới tự nhiên anh lại nhắc đến tên cô, trong nháy mắt có một loại cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Lúc Nhắc tới cô, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành, xưa nay chưa từng ôn nhu đến vậy.
Anh nói: " Cô ấy là ánh sao duy nhất chiếu sáng cho cuộc đời u ám của tôi khi nó đang dưới đáy vực tuyệt vọng. Ban đầu kết hôn với cô ấy tôi còn ngồi trên xe lăn, vì thế, tôi đã làm cho cô ấy phái chịu không ít chỉ trích. Có người nói cô ấy là vì tiền mới lấy một người tàn phế như tôi. Cũng có người nói, cô ấy chẳng qua chỉ là thế thân của Dương Nhạc Linh. Sau khi tôi đứng dậy được, mọi người còn nói tồi tệ hơn, nói cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, không xứng với tôi, nói một ngày nào đó tôi sẽ vứt bỏ cô ấy..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook