“Em…… Em nào có trốn tránh anh".

Coi còn liều mạng muốn Cố Tĩnh Trạch ra.

Tay Cố Tĩnh Trạch lại chặt thêm vài phần: "Còn không trốn tránh? Vậy sao em không dám nhìn anh, còn luôn đuổi anh đi ra ngoài".

Lâm Triệt vội quay đầu tới: "Mới không có đâu, là ảo giác của anh".

Cố Tĩnh Trạch lôi kéo Lâm Triệt, ngón tay dài khỏi tay áo nhéo gương mặt cô, bức bách cô nhìn chính mình.

“Vậy em nhìn vào mắt anh, nói em không có trốn tránh anh".

Lâm Triệt ngẩng đầu, nhìn đôi mắt u ám gần như thâm nhập cốt tủy của anh, miệng giật giật, nói không ra lời.

Cô thật ra đang trốn tránh anh, bởi vì chỉ cảm thấy nhìn anh, thân thể cô liền nóng lên.

Cô nhanh nói: "Em thật sự không trốn tránh anh, anh buông em ra".


Cô dùng sức mở tay anh ra.

Cố Tĩnh Trạch lập tức bực bội, nhìn Lâm Triệt xoay người, đến gần vài bước, theo sau hỏi: "Em rốt cuộc làm sao vậy, Lâm Triệt".

“Cái gì làm sao vậy, em không có chuyện gì cả, chỉ là gần đây bận quá".

“Vậy vì sao em muốn đuổi anh ra ngoài?” Cố Tĩnh Trạch đương nhiên sẽ không tin tưởng lời cô nói.

“Bởi vì em…… Em ngủ cùng phòng với anh rất không thoải mái, hơn nữa chúng ta là giả kết hôn, lúc trong nhà truy cứu, thì nói hiện tại tình yêu cuồng nhiệt cũng đã qua, tất cả mọi người đều rất bận, cho nên ngẫu nhiên tách ra ngủ, không sao".

“Lâm Triệt……” Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt: "Em trốn tránh anh như vậy, chẳng lẽ em thích người đàn ông khác?”
Bằng không, Cố Tĩnh Trạch không nghĩ ra vì sao.

Lâm Triệt sửng sốt.

Cô không nghĩ tới phương diện này.


Nhưng mà nếu anh hỏi như vậy, Lâm Triệt dứt khoát nói: "Cũng không phải thích người đàn ông khác, nhưng mà, sớm muộn gì em sẽ có bạn trai, bằng không tuổi của em đã bắt đầu cấm dục, em cảm thấy thanh xuân rất tốt chẳng phải sẽ lãng phí sao".

Cô nghĩ, có lẽ cô cần một người bạn trai, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Tần Khanh, cô không thích bất luận một người đàn ông nào, cũng không tới gần bất luận một người đàn ông nào.

Cho nên hiện tại thế nhưng nhìn Cố Tĩnh Trạch, đều sẽ cảm thấy hấp tấp bộp chộp.

Nàng nhất định là hormone chồng chất làm cho thể xác và tinh thần không phối hợp, cho nên mới nhớ đàn ông như vậy.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày thật sâu, trong mắt làm như có u quang hiện lên, nhìn Lâm Triệt nhếch môi, anh bỗng nhiên cảm thấy một trận xúc động.

Híp mắt, anh bước lên một bước.

Một tay đè lại bả vai cô, một tay chế trụ cái gáy cô, trực tiếp hôn lên môi đỏ của cô, cắn xuống.

Đầu lưỡi đảo qua cánh môi, gần như là theo bản năng, anh liền chui vào trong miệng cô.

Lâm Triệt kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy đầu lưỡi trơn trượt, mang theo cảm giác hơi lạnh, xâm lược vào trong miệng mình, nhất thời cả người đều cương cứng.

Cố Tĩnh Trạch gần như là muốn hút đi linh hồn của cô, mút lấy đầu lưỡi thật chặt, đẩy cô vào trong miệng anh, mật không kẽ hở dán vào nhau.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương