Mãi tới rạng sáng ngày hôm sau Thần Vũ mới trở về nhà họ Kỉ, trong phòng chỉ còn chiếc đèn tường hắt ra chút ánh sáng mờ nhạt, song bên trong vườn vẫn còn để lại một vài ngọn đèn phòng hờ chuyện ai đó về muộn. Cô hơi say. Daniel là người ủy thác, cậu ấy muốn cô cùng đi tới đám cưới của người bạn gái cũ cho nên mới yêu cầu cô ăn mặc thật rực rỡ và dễ gây chú ý.

Ở trong tiệc cưới cô có uống vài ly rượu vang vì nghĩ tới biểu hiện của Kỉ Hằng Hi trước khi cô bước ra khỏi cửa khiến tâm trạng cô rất vui vẻơn nữa loại rượu vang hôm nay rất dễ uống cho nên cô mới uống tới say thế này.

Không biết Kỉ Hằng Hi đang làm gì nhỉ? Cô rất muốn biết nha.

Trước khi đi cô có nhìn anh một lần nữa, biểu hiện của anh lúc đó rất kỳ quái, vẻ mặt thâm ảo khó lường. Anh có thực sự hiểu vì sao anh lại hôn cô không?

Trời ơi, anh né tránh cô lâu như vậy thì tại sao lại đột ngột có hành động quá khích kia? Vì không thích cô mặc quần áo đẹp đi với người đàn ông khác ư? Anh làm nhiễu loạn lòng cô, hại cô đêm nay uống nhiều rượu như vậy, hơi lâng lâng như chưa có say nha.

- Kỉ Hằng Hi hả Kỉ Hằng Hi, thực ra anh là một người đàn ông như thế nào vậy hả? Vì sao tôi lại yêu thương anh chứ? Tôi không hiểu chính mình và càng không hiểu nổi anh nữa...

Cô cầm chiếc túi kết bằng ngọc trai loạng choạng đi lên lầu, vô thức tự hỏi chính mình.

Nụ hôn của anh vẫn còn đọng lại trong lòng cô, thấm vào từng mạch máu; cả đêm qua cô đã suy nghĩ về nó rất nhiều, càng nghĩ càng sống động, càng mặt đỏ tim đập nhanh hơn. Nhưng cô không muốn làm thế thân cho người khác, chuyện đó rất buồn tủi và tàn nhẫn.

Cô không thể thay đổi được khuôn mặt của mình, chỉ có thể trách ông trời nỡ trêu cợt cô. Vì sao lại muốn cô yêu thương một người đàn ông đã có người khác trong lòng chứ?

Khi đi qua phòng của Kỉ Hằng Hi, cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng một hồi lâu.

Phía khe cửa không lọt ra tý ánh sáng nào, điều này chứng tỏ anh đã đi ngủ rồi.

Có khi nào là đang nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ vì sao lại hôn cô? Nếu anh thật sự có tình cảm với cô thì hẳn là nên đứng ngồi không yên ở vườn hoa chờ cô về mới đúng chứ sao lại nằm trong phòng ngủ khì khì.

May mắn là cô không bị mù quáng chỉ vì một nụ hôn của anh, không chút lưu quyến... Cô đúng là thông minh, người ngu ngốc chính là anh, là Kỉ Hằng Hi. Vì một người phụ nữ gian dối mà giam cầm trái tim của mình...

- Kỉ Hằng Hi ngu ngốc! – cô vung chân đá cánh cửa một phát. Sợ anh nghe động chạy ra nhìn thấy nên cô dùng tốc độ nhanh nhất, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình.

- Kỉ Hằng Hi, không cần đau lòng vì cái cửa phòng của anh đâu. Ai bảo anh làm tôi khổ sở như vậy chứ... – cô tựa lưng vào cánh cửa, cả người chìm vào bóng tối, lẩm bẩm.

- Vì sao anh lại phải đau lòng vì cánh cửa chứ? align="justify">Trong bóng tối, có người xuất hiện ôm cô vào lòng thật chuẩn xác. Bầu không khí bí ẩn này khiến cho tim cô đập thình thịch mãnh liệt, gần như là muốn chui tọt ra khỏi lồng ngực cô.

- Anh làm gì ở trong này? Đây là phòng tôi mà. – cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cái ôm của anh ngập tràn hương vị đàn ông, đây chính là người đàn ông trong lòng cô, khiến cô lạc lối.

- Tôi đã đợi em nguyên một đêm rồi đó, em không thể nói câu gì dễ nghe hơn sao? – anh càng ôm chặt cô vào lòng, đôi môi nóng cháy lập tức ngăn chặn đôi môi mềm mại của cô.

Đúng là bóng tối làm cho tâm con người ta trở nên trong suốt, nhạy cảm. Anh không cần phải tiếp tục che dấu cảm xúc và tình cảm đang dần dần lan rộng trong tim đối với cô.

Yêu thương cô, yêu một người con gái giống Lạc Thụ Tâm, với anh mà nói thì đó là một chuyện đầy tội lỗi nhưng bây giờ anh đã lỡ dấn bước vào, không thể nào quay đầu được nữa. Anh mê đắm hôn cô, phản ứng si dại của cô khiến anh có thể cảm nhận được toàn bộ trái tim của cô đang đặt trên người mình.

Một lúc sau anh mới chịu buông môi cô ra, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên thì phát hiện đôi mắt của cô đã ực nước. Là sự thay đổi thường xuyên đầy khiêu khích của anh đã khiến cho cô phải khóc, tất cả là lỗi của anh.

- Nếu anh còn vô duyên vô cớ hôn tôi nữa thì cẩn thận tôi đá anh một cú đó. – Thần Vũ hít hít mũi, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào anh. – Anh đi về phòng đi, đừng bao giờ... làm những chuyện khiến tôi hiểu lầm, đừng làm tôi nghĩ rằng anh yêu tôi, nếu không...

Cô đang muốn nói cái gì vậy? Cô không thể nói anh phải chịu trách nhiệm được.

Cô đã chờ giây phút này rất lâu rồi, cô chỉ muốn được đắm mình trong cái ôm ấm áp của anh nhưng anh không yêu cô đâu. Cô phải ghi nhớ rõ chuyện này!

- Nếu không thì sao? – anh nhìn sâu vào đôi mắt mê dại của cô ép hỏi; ánh nhìn như đang vuốt ve, âu yếm từng tấc da tấc thịt cô.

- Tôi sẽ rất thê thảm. – cô si ngốc nhìn anh, lầm bầm.

Vừa nói cô vừa bước tới gần anh, vụng về học cách hôn của anh; thừa dịp còn chuếch choáng men say cô muốn ép anh phải bộc lộ ra sự chân thành của mình. Cô hôn anh thật sâu, trong màn đêm hai người ngã phịch xuống giường, chẳng ai nói thêm một lời. Dường như men rượu đem lại cho cô thật nhiều can đảm. Kỉ Hằng Hi cũng không có đẩy cô ra, hơi thở của anh rất nặng nề, cô có thể ngheiếng tim anh đập thình thịch liên hồi.

Trong phòng vẫn một mảnh tối đen nhưng cô vẫn nhìn thấy anh.

Cô nhìn anh, cánh môi không ngừng áp mạnh xuống; thân thể to lớn màu rám nắng của anh đè lên, đôi cánh tay mạnh mẽ quấn chặt lấy cô như lo sợ cô sẽ trốn mất.

Hô hấp của Thần Vũ ngưng trệ một giây. Cô sẽ không đi đâu cả, chỉ cần anh không hối hận là được rồi...

Cử chỉ của anh rất thong thả, thuần thục, đầu tiên là tăng sức nóng bằng những nụ hôn khát cháy, sau đó nâng hông cô lên giúp cô cảm nhận cơ thể mình. Anh cần nhiều hơn nữa.. Tiếp đó anh ôm cô chặt hơn cứ như muốn đập vụn cô ra vậy.

Theo bản năng Thần Vũ phối hợp với anh, tùy ý để anh ôm cô tới giường trong, tùy ý để anh trút bỏ quần áo trên người, tùy ý để đôi môi của anh chiếm lĩnh cơ thể, tùy ý để anh một lần nữa âu yếm da thịt mình. Cô quấn chặt lấy anh, đem toàn bộ cơ thể và trái tim dâng hiến hết cho anh mà không giữ lại chút nào.

- Có đau không? – nhìn vẻ mặt nhịn đau đỏ ửng của cô khiến anh đau lòng, bất giác anh muốn rút lui.

-... Em không sao. – cô ôm chặt anh cứ như sợ anh đi mất. Đêm nay cô không thể không có anh, cho dù chỉ một đêm cũng không sao cả.

- Em thật khờ! – anh dịu dàng, yêu thương hôn môi cô, nụ hơn lướt qua bờ vai cô, trượt theo từng đường cong xuống bầu ngực mềm mại; anh đê mê thưởng thức hương vị tuyệt vời của cô, cùng cô đi tới chốn thiên đường.

Lúc này Thần Vũ như trôi nổi, du mộng. Cơ thể, mắt, gương mặt, hàng mi, thậm chí cả quần áo, giầy dép, một một cử chỉ đều chứa đựng vị ngọt ngào.

Cô vốn là một người thích cười và bây giờ lại càng cười nhiều hơn.

Vui sướng, hạnh phúc, thỏa mãn, khóe mắt cô kiềm chế không nổi cay xè, ướt át; bên môi cong cong nụ cười vui vẻ, tỏa nắng.. tất cả những sản phẩm của tình yêu đều thể hiện trên người cô. Cô có thể cảm nhận cả cơ thể mình đang ngập tràn hạnh phúc.

Kỉ Hằng Hi cũng không kém, thậm chí sự thay đổi của anh còn nhiệt tình, mãnh liệt hơn Thần Vũ.

Khao khát sinh lý và cảm xúc đam mê giam cầm trong bốn năm trời đến lúc bộc phá thật kinh người. Anh thường vô thức tìm kiếm hình ảnh của Thần Vũ, để ý từng hành động, cử chỉ của cô và mỗi ngày đều trở về nhà dùng cơm tối. Kỉ lão phu nhân nhìn thấy sự thay đổi này và cực kỳ hài lòng. Bà đã xác định Thần Vũ là cháu dâu của mình nhưng bà cố ý chiếm toàn bộ thời gian của goại trừ lúc ngủ, điều này khiến cho đứa cháu trai quý báu của bà hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh không dám than thở gì về bà, ai bảo anh không mau mau thừa nhận hai người đang yêu nhau chứ?!

Bởi thế, Thần Vũ đành phải bí mật vào phòng anh mỗi khi trời đã tối rồi rón ra rón rén trở về phòng mình khi bình minh lên. Cô sợ nếu về muộn chút là đụng mặt dì Thẩm.

Mỗi một đêm triền miên đều rất ngọt ngào, mỗi một đêm đều mệt mỏi rã rời nhưng miễn anh ở lại trên giường để cô được nằm trong vòng tay anh thì cô đã cảm thấy hài lòng rồi. Cô chỉ có một hy vọng duy nhất là bình minh đừng tới nữa.

- Có muốn anh mua một chiếc nhẫn tặng em không? Mười ngón tay của em chẳng đeo thứ gì cả. – sau cơn đê mê, anh nằm phủ lên người cô; phải một hồi lâu sau hai người mới bình ổn được hô hấp của mình. Anh tham lam mơn trớn đôi môi cô và dịu dàng hỏi.

- Vâng! – Thần Vũ cười rồi kéo cánh tay anh qua xoa xoa. – Em thấy anh rất giàu có nha, vậy thì mua cho em một chiếc nhẫn kim cương đi. Phải mua loại lớn nhất đó, loại mà bán đi có thể mua một khu nhà cao cấp ấy.

- Em không sợ ngón tay của minh bị gãy hả? – một tay anh nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rối trước trán cô, một tay quấn quanh eo cô.

Gương mặt của một thiên sứ, cơ thể của một yêu ma, cô chính là mơ ước của bọn đàn ông còn anh thì không cần tốn nhiều sức mà có được. Anh nên làm gì cho cô đây? Cô không hề yêu cầu, đòi hỏi gì với anh, điều này càng khiến cho anh lo lắng một ngày nào đó sẽ mất đi cô nhưng anh đã dành lời hứa kết hôn cho người con gái khác, sao có thể làm cho cô nữa?

- Là nhẫn kim cương thì dù có gãy xương cũng cam tâm. – cô dùng cái giọng phóng đại làm như mình là người hám tiền bạc, hư vinh không bằng.

Trên giường, anh nói với cô thật nhiều lời yêu thương, ngọt ngào, điều đó khiến cho cô xấu hổ vô cùng nhưng chỉ duy nhất một thứ anh chưa từng nói qua.. Một lời hứa, lời hứa về một đám cưới.

Anh chưa từng nhắc tới chuyện này với cô, cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện kết hôn. Ngoại trừ việc đó ra thì bất cứ cái gì anh cũng tặng cô được, chỉ cần cô tình nguyện chấp nhận tình trạng như hiện tại thì mối quan hệ của hai người có thể là mãi mãi.

- Nếu em không sợ gãy xương thì dĩ nhiên là anh sẽ mau tặng em. – anh hôn nhẹ lên môi cô. – Ngay mai anh sẽ đi mau, anh sẽ nói tài xế tới đón em, mua xong chúng ta sẽ đi ăn tối.

Nghe anh nói vậy cô chỉ

- Bà nội đi cùng nhé!

Anh lập tức nhướng mày lên:

- Nếu bà nội thấy em đeo nhẫn thì nhất định là làm loạn lên cho xem.

Cô nghiêng người nằm đè lên người anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đều:

- Yên tâm – Chủ tịch Kỉ, em sẽ nói với bà là bọn mình không có ý định kết hôn, em không có chút hứng thú nào với chuyện kết hôn hết.

Anh nhắm chặt mắt lại, trong lòng áy náy vô cùng:

- Anh xin lỗi... Thần Vũ, anh xin lỗi em!

- Giờ là thời đại nào mà anh còn nói xin lỗi em chứ? – cô cố ý trừng to mắt nhìn anh. – Hàng đêm em đều được hưởng thụ sự phục vụ từ cơ thể đàn ông lực lưỡng của anh, nói đúng ra em mới là người phải cảm ơn anh ấy chứ, phải không?

Câu nói nghịch ngợm của cô phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người. Đây chính là những gì mà anh cần.

Anh kéo tay cô áp lên môi mình, thì thầm đầy chân thành:

- Cám ơn em, Thần Vũ, cảm ơn vì em đã thông cảm, thật sự cảm ơn em...

Cả người cô dựa vào người anh, vươn hai bàn tay xoa loạn vồng ngực to lớn kia:

- Em cũng cảm ơn anh, cảm ơn sự cống hiến của anh, cảm ơn sự dũng mãnh của anh khiến cho em mỗi đêm đều... hi hi... đều là mùa xuân.. ha ha...

Đêm nay cô phải áp dụng thế chủ động mới được, cô rất muốn học cách hôn của anh, hôn tới mức cả người anh đều in dấu nụ hôn của mình.

- Em đúng là một cô phù thủy nhỏ dễ thương, một ma nữ tốt bụng, anh nên làm gì cho em mới tốt đây? – anh vỗ về chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, ánh mắt dịu dàng như nước. – Anh chưa từng nghĩ mình lại có thể yêu thương một người con gái...

- Em không muốn gì cả. – cô mỉm cười nói với anh. Cô không muốn làm anh khó xử, cô hiểu được sự đau khổ và mâu thuẫn trong lòng anh. – Nghe này, Kỉ tiên sinh, anh chỉ cần chân thành yêu thương em là được, không cần suy nghĩ nhiều. Ai mà biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Dù là một cơn bão ập tới thì chúng ta cũng đang nằm trong một căn nhà kiên cố mà, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích và không có ý nghĩa gì cả. align="justify">Anh nhìn anh thật lâu, muốn nói gì đó nhưng lại do dự rồi thôi.

Vì không muốn để anh có thời gian suy nghĩ vớ vẩn, cô bắt đầu tiến hành thế chủ động tấn công. Đầu lưỡi cô mãi miết lướt trên người anh, vụng về, khiêu khích.

- Thần Vũ... – anh cảm nhận được chiếc lưỡi nóng ướt của cô đang chuyển động trước ngực mình.

Anh để mặc cô, tận hưởng lạc thú trước mắt. Lúc này này anh chỉ muốn dùng mọi nỗ lực để yêu cô, trân trọng cô; chỉ có vậy thì hai người sẽ không cảm thấy tiếc nuối...

...

Kỉ Hằng Hi đi Mỹ công tác.

Ngày đầu tiên, Thần Vũ hối hận vì mình không nghe lời đề nghị đi cùng của anh vì mới có một ngày thôi mà cô đã nhớ anh lay lắt. Ngày hôm sau, vì không muốn nhớ tới anh, vì không muốn anh trở nên quá quan trọng trong mình, cô cố ý đi tìm việc gì đó để làm; cũng nhân dịp ông chủ Kỉ Hằng Hi nghiêm khắc thích giáo huấn kia không có ở Đài Loan cô sẽ đưa bà nội đi chơi ở một khách sạn suối nước nóng trên núi. Nhưng ai dè bà nội bị cảm, uống thuốc rồi mà bà vẫn cứ mê man không thể nào ra khỏi cửa được. Cuối cùng thì cô cũng đành gạt bỏ cái ý định kia trong đầu.

Cô gọi điện cho A Chung, hy vọng cậu có thể đi uống cà phê với cô nhưng hình như gần đây cậu bận rộn viết báo cáo luận văn nên không có tiếp điện thoại.

Cô cố gắng nhớ lại khoảng thời gian của mình trước khi Kỉ Hằng Hi xuất hiện, sao cô lại thay đổi tới mức này nhỉ?

Kỳ lạ, khi ấy cô chưa từng cảm thấy buồn chán, mỗi ngày đều bận rộn, chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi thì cô sẽ ngồi thiết kế mấy món đồ dùng nho nhỏ hoặc vận dụng tài may vá của mình chế ra mấy bộ quần áo làm đạo cụ. Nếu không thì cô sẽ đi dạo phố, xem có gì đẹp để cải biến chúng thành những món quà tặng bất ngờ, lạ mắt.

Đúng rồi! Sao không đi mua sắm nhỉ?!

Ghé thăm một con phố, ít nhất thời gian không cấp bách lắm, sáu ngày nữa anh mới về thì lúc đó cô có thể hoàn thành một vài thứ cho anh xem.

Ý tưởng này làm cô không còn cảm thấy thời gian trôi rất chậm nữa, cô vốn định nói cho dì Thẩm một tiếng nhưng khi tìm thấy thì dì đang ngồi ngủ gật bên bà nội nên thôi. Dù sao thì cô cũng định đi một lát rồi về ngay, biết đâu lúc cô về thì bà và dì Thẩm còn chưa tỉnh ngủ ấy chứ. Cô cũng có thể mua một vài món hải sản, nhất định là bà nội sẽ thích ăn lắm.

Vì vậy cô đi ra ngoài, lúc trở về thì trên tay nào bịch to bịch nhỏ. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, vì cô muốn mu cho anh một món quà gì đó nên thời gian tốn nhiều hơn dự tính. Dù gì thì hôm nay đối với cô đúng là rất thú vị.

Vừa vào tới cửa, cô liền thấy dì Thẩm nhảy dựng lên từ ghế sô pha.

- Trời ơi! Lục tiểu thư! Cuối cùng thì cô cũng về, rốt cuộc cô đã đi đâu vậy? Cậu chủ đã gọi ít nhất là một trăm cú điện thoại về nhà tìm cô đó. Tôi thật sự sợ cậu ấy sẽ nổi giận.

- Anh ấy tìm cháu sao? – Thần Vũ cảm thấy rất vui, một bên vội vàng tìm bao đựng điện thoại. – Sao anh ấy không gọi vào di động cho cháu nhỉ? Cháu chờ điện thoại của anh ấy miết.

Trước khi đi anh có dặn dò cô, một phần vì sai múi giờ, một phần vì anh thường bận họp, phải gặp nhiều khách hàng quan trọng nên tốt nhất cô không cần gọi cho anh, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp gọi về cho cô.

Thế nên anh vừa mới đi thì cô kè kè điện thoại bên mình suốt 24/24 giờ, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điện thoại của anh.

- Đừng tìm nữa, dĩ nhiên là cậu ấy có gọi vào di động cho cô nhưng cô lại để điện thoại ở trên ghế sô pha trong phòng khách, không có mang theo. – dì Thẩm yếu giọng nói. Bà bị cậu chủ oanh tạc điện thoại tới phát mệt, cứ cách 10 phút cậu ấy lại gọi về một lần hại bà ngay cả đi toilet cũng không dám đi. Hai người trẻ tuổi yêu đương này sao cứ thích lôi kéo làm mệt một người như bà nhỉ?

- Chết... Cháu lú lẫn quá! – Thần Vũ gõ gõ đầu mình, mỉm cười nói.

- Cô còn cười được? – dì Thẩm cau mày nhìn cô. – Tốt nhất cô nên gọi điện cho cậu chủ ngay đi, cậu ấy nói nếu cô trở về thì lập tức gọi lại cho cậu ấy.

- Dạ, dì Thẩm, ngủ ngon! – Thần Vũ nhanh chóng chạy lên lầu, ném những thứ mua được sang một bên rồi lấy điện thoại gọi cho Kỉ Hằng Hi.

Ngay tức khắc anh nhận điện.

Vì hành động này của anh mà cô phì cười. Anh đã chờ bao lâu mà vội vàng, sốt sắng như vậy?

“Em đã đi đâu? Đã về nhà chưa? Có biết giờ đã muộn lắm rồi không?” - Giọng điệu của anh không tốt chút nào, những câu hỏi liên tiếp đặt ra, chứng tỏ anh rất quan tâm, lo lắng cho cô.

“Anh đang giận hả?” - Thần Vũ cười ngọt ngào - “Em đi ra ngoài mua sắm.”

Anh rầu rĩ hỏi:

“Sao lâu như vậy?” - Cô có biết anh gọi bao nhiêu cuộc về nhà tìm cô không? Huống hồ lúc này ở Đài Loan đã hơn 12 giờ đêm, cô đi đâu dạo phố, mua sắm chứ?

“Trên đường em tình cờ gặp lại cô bạn gái hồi học đại học và chồng của cô ấy. Bọn em cùng nhau đi ăn tối sau đó cô ấy rủ em đi quán bar họp mặt bạn cũ. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, bọn em còn lên núi ngắm cảnh đêm nữa. Đó là những nơi mà thời còn đi học tụi sinh viên bọn em thường lui tới, tụ họp...”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc.

Một hồi sau, cái giọng buồn thiu của anh vang lên:

“Xem ra anh hiểu quá ít về em rồi, anh không biết bạn bè của em, như hôm nay... em đi ra ngoài không mang theo điện thoại mà anh không biết phải làm sao để tìm được em và cũng hoàn toàn không biết em có thể đi những nơi nào.”

“Em cũng có biết người bạn nào của anh đâu, à, ngoại trừ cái tên Hách Liên Kỳ kia.” - Thần Vũ hạ giọng thấp, thực sự là có chút thiệt thòi.

Làm sao cô lại không muốn quen biết với bạn của anh, làm sao cô lại không muốn cùng anh đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè nhưng vì anh không muốn công khai mối quan hệ giữa hai người. Vị hôn thê đích thực của anh còn đang nằm trên giường bệnh, nếu anh tìm tới người mới thì người ngoài sẽ nói anh như thế nào đây? Một kẻ bạc tình?

“Có lẽ chúng ta không nên có bắt đầu!” - Giọng anh buồn bã.

Thần Vũ nhắm chặt mắt lại, cảm nhận trái tim co rút từng cơn đau đớn.

Người đàn ông này thường xuyên tự mâu thuẫn, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi vì thứ tình cảm mới với cô rồi lại áy náy với cô người yêu cũ là Lạc Thụ Tâm kia. Anh hoàn toàn không biết Lạc Thụ Tâm đã lừa dối tình yêu của mình như thế nào, vẫn luôn sống trong cảm giác tội lỗi. Ngu ngốc, đúng là một người đàn ông ngu ngốc.

Nhưng cô lại yêu người đàn ông lạnh lùng mà ngốc nghếch này!

“Ý của anh là muốn chúng ta chia tay? Cho dù em chưa bao giờ yêu cầu anh một thứ danh phận, cho dù em không bắt anh phải yêu em hơn yêu Lạc Thu Tâm thì anh vẫn muốn chia tay với em?”

Hỏi xong một mạch, cô khó khăn hít hít mũi rồi dứt khoát nói:

“Được, chúng ta chia tay! Nếu chia tay có thể khiến a bình tĩnh, yên ổn thì em sẽ rời khỏi nhà anh, tới một nơi thật xa. Đợi tới khi anh đi Mỹ về thì sẽ không còn phải nhìn thấy em nữa đâu...”

“Không được đi!” - Kỉ Hằng Hi lo lắng - “Trong bất cứ trường hợp nào em cũng không được đi. Em phải ở nhà đợi anh về, em không biết anh đã nhớ em như thế nào, vĩnh viễn em sẽ không biết... Anh nói những lời nói đó là vì anh cảm thấy có lỗi với em, anh không thể cho em một lời hứa hẹn mà vẫn muốn em ở bên cạnh. Anh lo sợ em sẽ cảm thấy mệt mỏi, lo sợ em sẽ rời khỏi anh mà đi tìm một người đàn ông khác có thể cho em lời hứa về một đám cưới. Có người phụ nữ nào lại chịu đựng được chuyện người đàn ông mình yêu thương chăm sóc một người phụ nữ khác cả đời chứ?”

“Anh không tin chuyện em không muốn kết hôn?” - Cô không muốn anh lại bị lún vào hố bùn lầy tự trách nên cố tình dùng giọng điệu thoải mái để hoà tan thứ không khí cứng ngắc giữa hai người.

“Anh không phải em.” - Anh thở dài - “Mỗi người phụ nữ đều có một mong muốn là được mặc váy cưới cùng người đàn ông mình yêu bước vào giáo đường.”

“Không nói chuyện này nữa, em chỉ cần anh đồng ý với em một chuyện thôi.” - Giọng nói của cô thật truyền cảm.

Dường như ngực anh đang căng thẳng, phập phồng lên:

“Em nói đi, cái gì anh cũng đồng ý!”

Cô bật cười:

“Chính là... anh nhất định phải mua quà cho em nha! Em muốn nước hoa! Loại nước hoa đắt tiền và có thương hiệu hẳn hoi đó!”

Anh cũng cười theo nhưng trong tiếng cười có cả nỗi đau:

“Anh sẽ không quên đâu.”

Anh biết cô không bao giờ dùng nước hoa, vì muốn anh cười nên cô mới đặt ra yêu cầu này.

Cô càng bình thản thì anh càng áy náy, nhưng anh có thể thề, tuyệt đối không có chuyện anh yêu cô vì cô giống Lạc Thụ Tâm. Cô là cô, là duy nhất mình cô, một Lục Thần Vũ độc nhất vô nhị. Anh bị người con gái tên là Lục Thần Vũ hấp dẫn và người anh yêu chính là Lục Thần Vũ.

Anh hy vọng cô cũng hiểu được điều này, hiểu được tấm lòng của anh. Anh yêu cô tự đáy lòng!

Sáng nay, Thần Vũ kinh ngạc nhìn bên ngoài của sổ một mảnh sân rũ đầy lá cây phong.

Hửm?! Thu đến từ khi nào nhỉ? Sao cô không cảm nhận được chút nào? Cả ngày, lúc nào cũng mặc áo thun ngắn tay và quần lửng.

Nói vậy cô nên trở về phòng trọ lấy quần áo mùa thu rồi? Nói vậy cô đã ở nhà họ Kỉ hơn ba tháng?

Không thể nào! Thời gian sao trôi nhanh như vậy, bản thân cô không có cảm giác gì hết. Hơn nữa, đã lâu rồi cô chưa về nhà thăm ông bà và ba mẹ, chắc mọi người nhớ cô lắm...

“Nhìn cái gì vậy?” - Phía sau vang lên tiếng của Kỉ Hằng Hi. Thần Vũ quay đầu lại thấy anh mặc một bộ đồ tây thắt ca-ra-vat trông rất phù hợp với hình ảnh một người lãnh đạo trẻ tuổi ưu tú. Nhưng ai mà biế cũng chính người đàn ông này cả đêm qua cắn khắp người cô, còn nói là dùng dấu răng để đánh dấu cô, để cô không được quên anh. Đúng là thật ngây thơ!

“Hì..!” - Hình ảnh đêm xuân say đắm tối qua cứ nhảy nhót trước mắt khiến cô không nhịn được, bật cười.

“Em cười cái gì vậy?” - Kỉ Hằng Hi nghiêm nghị nhìn cô.

Thần Vũ chớp chớp mắt, nói lấp la lấp lửng:

“Đêm qua... anh...”

“Đêm qua nó làm sao?” - Kỉ lão phu nhân đi tới, vẻ mặt tò mò rất muốn nghe.

“Không được nói! Im ngay cho anh!” - Gương mặt tuấn tú của Kỉ Hằng Hi lập tức đỏ lựng, căng trướng lên; anh vươn tay bịt miệng Thần Vũ lại vì sợ cô không quản được cái miệng sẽ nói chuyện chăn gối của hai người ra mất.

Kỉ lão phu nhân nhíu chặt đôi lông mày màu xám:

“Nha đầu, nó không cho cháu nói với ta thì đợi lát nữa nó đi làm rồi cháy nói cho ta biết cũng được”

“Dạ, bà nội!” - Thần Vũ nghe lời cực kỳ. Càng nhìn ánh mắt uy hiếp của ai kia càng khiến cho cô vui vẻ và hạnh phúc hơn.

Xem ra chủ tịch Kỉ cũng rất sợ bộc lộ một bột mặt “dễ thương” cho người khác nhìn thấy!

“Hai đứa còn đang làm cái gì thế? Còn không mau lại đây ăn sáng, bà già như ta sắp chết đói rồi này!” - Kỉ lão phu nhân quát lên.

“Dạ, tới ngay đây, bà nội!” - Thần Vũ nhanh như chớp thoát khỏi cái người đang nén giận kia, chạy thẳng vào phòng ăn. bên bà nội vẫn là an toàn nhất, hì hì.

Bà nội chăm sóc và bảo vệ cô rất chu đáo, căn bản không xem cô là người chăm sóc mà thể hiện rõ ràng như cô là cháu dâu của bà. Bởi vậy cô càng ngày càng giống một bà chủ của nhà họ Kỉ, ngay cả dì Thẩm khi muốn làm gì đó cần được ý kiến thì đều hỏi qua cô rồi mới làm.

“Rốt cuộc thì hai đứa định khi nào mới kết hôn?” - Trên chiếc bàn ăn màu xanh là mấy món ăn sáng đơn giản, còn có ly cà phê đen của Kỉ Hằng Hi. Kỉ lão phu nhân lần lượt nhìn hai người họ, hỏi vấn đề kia lần thứ 1001. - “Chẳng lẽ chờ tới khi ta chết thì mới kết hôn sao?”

Cái câu xúi quẩy đầy uy hiếp này đã trở thành kinh điển.

“Bà nội, món dưa chua này ngon lắm, bà ăn nhiều một chút” - Thần Vũ vội vàng gắp cho bà một đũa rau với hy vọng sẽ làm bà phân tâm.

Chuyện này cô đã nói riêng với bà nội, cô mong bà nội hãy cho Kỉ Hằng Hi một chút thời gian nữa. Lúc đó bà nội cũng đã đồng ý rồi, sao giờ lại lôi nó ra giảng nữa trời?!

Cô rất sợ Kỉ Hằng Hi bị ép nói với cô cái câu “Chúng ta chia tay đi!” Chuyện đó không phải không có khả năng, anh còn nặng tình nặng nghĩa với Lạc Thụ Tâm, trách nhiệm của một vị hôn phu luôn đè nặng trên vai anh. Không có chuyện anh sẽ vì cô mà thay đổi.

“Ta nói đó, mỗi tối cháu cứ phải qua phòng nó ngủ rồi sáng sớm lại phải quay về phòng giả vờ ngủ, không thấy phiền sao?” - Bà nội liếc mắt nhìn sang hai người - “Chẳng phải ở chung một phòng sẽ tiện hơn à? Ta và dì Thẩm sẽ mở một mắt nhắm một mắt, hai đứa cứ việc phóng 120 phần trăm tình yêu đi!”

“Bà nội!” - Thần Vũ vội nháy mắt ra hiệu với bà.

Nói đúng ra thì không phải là cô không muốn ở trong phòng Kỉ Hằng Hi nhưng ở đó toàn tranh ảnh chụp chung anh và Lạc Thụ Tâm hoặc là ảnh của mình cô ấy xinh đẹp chết người... mà cô thì không thể nói anh tháo chúng xuống được.

Nói tới chụp ảnh, anh và Lạc Thụ Tâm chụp nhiều như vậy nhưng lại không có lấy một cái nào chụp chung với cô. Có lẽ cô nên tìm một cơ hội nào đó rủ anh đi chụp ảnh mới được.

“Trời chuyển lạnh rồi, ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài, tới phía Bắc xem cây phong nhé!” - Đặt ly cà phê đen xuống một bên, Kỉ Hằng Hi chợt đề nghị.

“Hay quá!” - Cô lập tức giơ hai chân hai tay lên tán thành. Cái này s với việc bị bà nội bức hôn còn tốt hơn nhiều.

Bà Kỉ nhìn hai người, buông bát đũa xuống, hơi hơi nâng cằm lên:

“Nghe ta nói đây, rốt cuộc hai đứa định khi nào thì kết hôn? Chẳng lẽ chờ tới khi ta chết hả?” - Thần Vũ dở khóc dở cười nhìn bà. Đúng là thua bà mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương