Kết Hôn Lần Thứ Hai
-
Chương 56: Đại Kết Cục
Theo Tiếu Tử Hàm cùng Chung Soái khuyên, Chung gia cũng đồng ý phương án giải phẫu.
Tất cả mọi người nhất trí phản đối Tiếu Tử Hàm ưỡn bụng đi theo Chung Soái chạy lên chạy xuống, nhưng cô lại cố ý phải bồi anh đi tốt mỗi một bước. Thật may là, Chung bảo bảo tựa hồ cũng biết ba mẹ đang đánh một trận đánh ác liệt, cho nên đặc biệt nghe lời ở trong bụng mẹ, nghiêm khắc theo bảng giờ giấc sinh trưởng, không làm khó, không để mẹ gặp bất kỳ phản ứng thai nghén nào, ngay cả bác sĩ khoa phụ sản cũng khen ngợi,"Đứa nhỏ này thật đúng là rất ngoan."
Đêm hôm trước giải phẫu, Tiếu Tử Hàm kiên trì phải bồi Chung Soái vượt qua. Bởi vì sợ anh nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng đến ngày mai phẫu thuật, cô cố ý hỏi y tá nhờ đặt giường cho người thân bồi hộ, nhưng Chung Soái lại cố chấp hơn, nhất định phải ôm cô ngủ, giường đơn nho nhỏ chen lấn hai người, chỉ có thể dính sát mới có thể phòng ngừa té xuống. Bọn họ cứ như vậy, tựa sát lẫn nhau, gần đến nỗi có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của nhau.
Mang thai, Tiếu Tử Hàm đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, như uống rượu ngàn năm dễ say làm cho cô buồn ngủ, đang muốn đi gặp Chu công thì cô loáng thoáng nghe được anh nói, "Tiểu Hàm. . . . . . Nếu như. . . . . . Anh nói nếu như. . . . . ."
Liên tục hai chữ "Nếu như" làm cô tỉnh cả người. Tiếu Tử Hàm mở choàng mắt, cắt đứt lời của anh, "Không có nếu như, Chung Soái, em cho anh biết, cuộc đời này em chỉ biết em là vợ anh."
Chung Soái lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, trong mắt có vô hạn thâm tình. Anh ôm cô vào trong ngực, vuốt tóc đen trên trán cô, cười yếu ớt hỏi, "Em đã đến Sơn Thủy bao giờ chưa?"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, không hiểu anh tại sao đột nhiên hỏi cái này.
"Li Giang Sơn Thủy rất đẹp, Trương Nghệ Mưu ở Sơn Thủy làm một buổi biểu diễn khung cảnh Sơn Thủy, bên trong có một đoạn dân ca rất êm tai." Anh dịu dàng nói, "Anh đặc biệt thích lời ca kia."
"Ca thế nào? Anh hát cho em nghe đi!" Cô nổi lòng hiếu kỳ, ngón tay đâm đâm lồng ngực của anh, quấn đòi anh hát.
"Sẽ ầm ĩ đến những bệnh nhân khác đấy!" Anh từ chối nhã nhặn.
"Làm sao sẽ, chúng ta là phòng bệnh đơn." Cô nhất quyết không tha, "A, em biết rồi, anh chính là không muốn hát cho em nghe."
Nói xong, cô làm như thật vuốt bụng khẽ nhô ra, giả bộ tịch mịch nói, "A, bảo bảo, con cũng muốn nghe phải hay không? Nhưng ba keo kiệt, không chịu hát cho chúng ta nghe!"
Chung Soái giương nhẹ lông mày, khóe miệng tràn ra một nụ cười, đến đứa bé cũng ra mặt rồi..., anh không hát liền rất xin lỗi vợ con đi.
"Tốt lắm, anh hát!" Anh khẽ cắn ngón tay của cô, cười xin tha.
"Đến đây đi!" Bên cô, chống đầu, làm bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Chung Soái ngón tay cạo nhẹ cái mũi của cô, cưng chiều nói, "Hát không được khá nhưng không cho cười nhạo anh!"
Tiếu Tử Hàm dùng sức gật đầu một cái, nghiêm túc phủ phủ bụng, "Bảo bảo, không cho phép chê cười ba a!"
Chung Soái bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thanh xướng , "Trong núi chỉ thấy cây Đằng Triền, trên đời nào có cây dây dưa đằng, Thanh Đằng nếu là. . . . . ."
Một khúc dân ca đặc sắc, một hỏi một đáp, tiêu chuẩn sơn ca. Giọng anh đậm đà, cảm giác vui mừng lại thích, mặc dù không có phối nhạc, nhưng tiết tấu cùng chuẩn âm đều rất khá, cô nghe được rất là thích ý, cho đến khi anh hát ra một câu cuối cùng thì Tiếu Tử Hàm bỗng dưng hiểu hàm nghĩa anh chợt nhắc tới bài hát này ——"Hai ta kết giao đến trăm năm, khi 97 tuổi chết, trên cầu Nại Hà đợi ba năm."
Cô cắn môi cười đến bộ mặt đầy nước mắt, "Một lời đã định!"
"Đứa ngốc!" Bờ môi của anh hôn lên cái trán của cô, mắt, rồi in trên môi của cô, mặn mặn nước mắt xen lẫn tại trong miệng, nói với bọn họ cam kết chuyên chú, nhớ nhung cùng nắm tay nhau mà chết.
Trước khi vào phòng giải phẫu, Chung Soái nhìn cô, dùng khẩu hình nói cho cô biết, "Chờ anh!"
Tiếu Tử Hàm rưng rưng cười cười, học anh, bắt chước hắn dùng khẩu hình đáp trả, "Em chờ anh!"
Thật ra thì, cõi đời này lời tâm tình động lòng người tuyệt không chỉ là"Anh yêu em" , mà còn có, một đời một kiếp.
Chung Soái được đưa vào phòng giải phẫu thì Tiếu Tử Hàm lo lắng đến không thể thở, không ngừng van xin ông trời cùng thánh thần khắp nơi phù hộ anh bình an vô sự, trông thấy đèn đỏ phòng giải phẫu sáng lên thì trong lòng cô như treo tảng đá lớn.
Cô tìm ghế dựa ngồi xuống , vuốt bụng lẩm bẩm nói nhỏ: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau chờ ba ra ngoài."
Giải phẫu đã tiến hành hơn 8 tiếng đồng hồ, trong lúc đó không ngừng có bạn bè, người thân tiến đến, mỗi người đều đi tới an ủi cô đôi câu, "Yên tâm đi, không có chuyện gì." Cô chỉ mỉm cười, nhưng lòng không hề giảm bớt lo lắng.
Giương mắt nhìn thấy Vi Vi đến cô có chút giật mình, mặc dù mặc váy rộng thùng thình, nhưng vẫn là không giấu được bụng to tròn sau làn váy.
Tiếu Tử Hàm liếc mắt thấy Chu Duyên xa xa cùng đi phía sau, cười nhạo báng, "Cậu ấy đã dẫn được cậu tới Bắc Kinh à!"
Vi Vi kéo tay của cô, để ở trong lòng bàn tay, "Mình biết Chung Soái hôm nay giải phẫu, cố ý tới đây cùng cậu."
"Mình không sao!" Cô cười nhạt một tiếng.
Vi Vi thở phào một hơi, đưa tay kéo bả vai của cô qua, đem đầu của cô đặt tại đầu vai của mình, "Dựa vào một lát, cậu không mệt mỏi, nhưng đứa bé trong bụng cũng sẽ mệt mỏi."
Vai Vi Vi cũng không rộng, nhưng một khắc kia gối đầu lên, Tiếu Tử Hàm toàn thân căng thẳng bỗng dưng thanh tỉnh lại, cảm giác đó tựa như người đi đường mệt mỏi rã rời tìm được chỗ dừng chân.
"Vi Vi, cậu nói anh ấy không có việc gì, đúng không?" Cô nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói không hề khẳng định.
"Sẽ không, anh ấy biết cậu và bảo bảo đều ở bên ngoài chờ." Vi Vi nhỏ giọng nói, "Lại nói, nếu anh ấy dám có chuyện, xem mình như thế nào dọn dẹp anh ấy!"
Tiếu Tử Hàm khẽ mỉm cười, bĩu bĩu môi chỉ Chu Duyên dựa vào phía sau, "Mình xem cậu đem cậu ấy dọn dẹp rất phục tùng!"
Vi Vi liếc mắt, tức giận nói, "Được, anh không làm mình tức, mình đã cầu trời lạy phật rồi!"
"Hai ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vi Vi vỗ vỗ tay của cô, than thở, "Nói rất dài dòng, về sau sẽ nói cho cậu biết, mình thấy cậu thật mệt mỏi, ngủ một lát đi!"
Tiếu Tử Hàm gật đầu một cái, nghe mùi dầu gội thơm ngát của cô, chậm rãi nhắm mắt lại. Tựa hồ là tâm ý tương thông, khi đèn phẩu thuật vừa tắt, Tiếu Tử Hàm bỗng dưng mở mắt.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mổ chính lấy khẩu trang xuống đi tới, "Giải phẫu vô cùng thành công!"
Đơn giản sáu chữ khiến tất cả mọi người ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm!
Chung Soái được trực tiếp đẩy vào ICU, Tiếu Tử Hàm kéo Tôn Y Sinh lại, khổ khổ cầu khẩn, "Chú Tôn, con muốn đi vào cùng anh ấy."
Bác sĩ Tôn có chút khó xử, cuối cùng vẫn là Trần Viện Trưởng cho lệnh đặc xá, chấp thuận cô sau phẫu thuật 6 giờ có thể tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tiếu Tử Hàm ngồi ở trước giường bệnh, ngưng mắt nhìn Chung Soái còn đang ngủ mê man, an tĩnh trong phòng bệnh chỉ có máy theo dõi phát ra tiếng tí tách, ngoài cửa sổ màu da cam ánh đèn xuyên thấu qua thủy tinh rải vào phòng bệnh, cô cúi đầu xuống, đến gần bên cạnh anh, nín thở trầm ngâm, nghe anh hô hấp thật chậm.
Giải phẫu đi qua, sắc mặt của anh vẫn còn rất yếu ớt, lông mi nồng đậm thon dài an tĩnh rủ, đôi môi bởi vì thời gian dài thiếu nước đã có chút khô nứt. Cô đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi của anh, còn có mặt mày tuấn lãng cùng sóng mũi cao. . . . . . nghiêm túc, thận trọng, giống như chỉ có cảm xúc chân thật mới có thể xác nhận anh bình yên vô sự, xác nhận anh không có bỏ rơi cô.
"Cảm tạ trời xanh!" Cô chắp tay trước ngực, nói nhỏ.
Nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc xông lên hốc mắt, cô hít hít lỗ mũi, đưa ra tay nhỏ bé, nắm chặt bàn tay to của anh, sau đó tựa vào bên lỗ tai anh, dùng thanh âm nhỏ nhất nói, "Chờ anh khỏe lại, em muốn anh ôm em về nhà."
"Còn phải làm trị liệu khôi phục. . . . . ." Bên tai truyền đến giọng nam hơi yếu.
Tiếu Tử Hàm hưng phấn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tròng mắt đen tràn đầy tình yêu, khóe miệng nâng lên nụ cười kiên định mà hạnh phúc, "Không vội, chúng ta còn có một đời!"
End
Tất cả mọi người nhất trí phản đối Tiếu Tử Hàm ưỡn bụng đi theo Chung Soái chạy lên chạy xuống, nhưng cô lại cố ý phải bồi anh đi tốt mỗi một bước. Thật may là, Chung bảo bảo tựa hồ cũng biết ba mẹ đang đánh một trận đánh ác liệt, cho nên đặc biệt nghe lời ở trong bụng mẹ, nghiêm khắc theo bảng giờ giấc sinh trưởng, không làm khó, không để mẹ gặp bất kỳ phản ứng thai nghén nào, ngay cả bác sĩ khoa phụ sản cũng khen ngợi,"Đứa nhỏ này thật đúng là rất ngoan."
Đêm hôm trước giải phẫu, Tiếu Tử Hàm kiên trì phải bồi Chung Soái vượt qua. Bởi vì sợ anh nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng đến ngày mai phẫu thuật, cô cố ý hỏi y tá nhờ đặt giường cho người thân bồi hộ, nhưng Chung Soái lại cố chấp hơn, nhất định phải ôm cô ngủ, giường đơn nho nhỏ chen lấn hai người, chỉ có thể dính sát mới có thể phòng ngừa té xuống. Bọn họ cứ như vậy, tựa sát lẫn nhau, gần đến nỗi có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của nhau.
Mang thai, Tiếu Tử Hàm đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, như uống rượu ngàn năm dễ say làm cho cô buồn ngủ, đang muốn đi gặp Chu công thì cô loáng thoáng nghe được anh nói, "Tiểu Hàm. . . . . . Nếu như. . . . . . Anh nói nếu như. . . . . ."
Liên tục hai chữ "Nếu như" làm cô tỉnh cả người. Tiếu Tử Hàm mở choàng mắt, cắt đứt lời của anh, "Không có nếu như, Chung Soái, em cho anh biết, cuộc đời này em chỉ biết em là vợ anh."
Chung Soái lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, trong mắt có vô hạn thâm tình. Anh ôm cô vào trong ngực, vuốt tóc đen trên trán cô, cười yếu ớt hỏi, "Em đã đến Sơn Thủy bao giờ chưa?"
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, không hiểu anh tại sao đột nhiên hỏi cái này.
"Li Giang Sơn Thủy rất đẹp, Trương Nghệ Mưu ở Sơn Thủy làm một buổi biểu diễn khung cảnh Sơn Thủy, bên trong có một đoạn dân ca rất êm tai." Anh dịu dàng nói, "Anh đặc biệt thích lời ca kia."
"Ca thế nào? Anh hát cho em nghe đi!" Cô nổi lòng hiếu kỳ, ngón tay đâm đâm lồng ngực của anh, quấn đòi anh hát.
"Sẽ ầm ĩ đến những bệnh nhân khác đấy!" Anh từ chối nhã nhặn.
"Làm sao sẽ, chúng ta là phòng bệnh đơn." Cô nhất quyết không tha, "A, em biết rồi, anh chính là không muốn hát cho em nghe."
Nói xong, cô làm như thật vuốt bụng khẽ nhô ra, giả bộ tịch mịch nói, "A, bảo bảo, con cũng muốn nghe phải hay không? Nhưng ba keo kiệt, không chịu hát cho chúng ta nghe!"
Chung Soái giương nhẹ lông mày, khóe miệng tràn ra một nụ cười, đến đứa bé cũng ra mặt rồi..., anh không hát liền rất xin lỗi vợ con đi.
"Tốt lắm, anh hát!" Anh khẽ cắn ngón tay của cô, cười xin tha.
"Đến đây đi!" Bên cô, chống đầu, làm bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Chung Soái ngón tay cạo nhẹ cái mũi của cô, cưng chiều nói, "Hát không được khá nhưng không cho cười nhạo anh!"
Tiếu Tử Hàm dùng sức gật đầu một cái, nghiêm túc phủ phủ bụng, "Bảo bảo, không cho phép chê cười ba a!"
Chung Soái bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thanh xướng , "Trong núi chỉ thấy cây Đằng Triền, trên đời nào có cây dây dưa đằng, Thanh Đằng nếu là. . . . . ."
Một khúc dân ca đặc sắc, một hỏi một đáp, tiêu chuẩn sơn ca. Giọng anh đậm đà, cảm giác vui mừng lại thích, mặc dù không có phối nhạc, nhưng tiết tấu cùng chuẩn âm đều rất khá, cô nghe được rất là thích ý, cho đến khi anh hát ra một câu cuối cùng thì Tiếu Tử Hàm bỗng dưng hiểu hàm nghĩa anh chợt nhắc tới bài hát này ——"Hai ta kết giao đến trăm năm, khi 97 tuổi chết, trên cầu Nại Hà đợi ba năm."
Cô cắn môi cười đến bộ mặt đầy nước mắt, "Một lời đã định!"
"Đứa ngốc!" Bờ môi của anh hôn lên cái trán của cô, mắt, rồi in trên môi của cô, mặn mặn nước mắt xen lẫn tại trong miệng, nói với bọn họ cam kết chuyên chú, nhớ nhung cùng nắm tay nhau mà chết.
Trước khi vào phòng giải phẫu, Chung Soái nhìn cô, dùng khẩu hình nói cho cô biết, "Chờ anh!"
Tiếu Tử Hàm rưng rưng cười cười, học anh, bắt chước hắn dùng khẩu hình đáp trả, "Em chờ anh!"
Thật ra thì, cõi đời này lời tâm tình động lòng người tuyệt không chỉ là"Anh yêu em" , mà còn có, một đời một kiếp.
Chung Soái được đưa vào phòng giải phẫu thì Tiếu Tử Hàm lo lắng đến không thể thở, không ngừng van xin ông trời cùng thánh thần khắp nơi phù hộ anh bình an vô sự, trông thấy đèn đỏ phòng giải phẫu sáng lên thì trong lòng cô như treo tảng đá lớn.
Cô tìm ghế dựa ngồi xuống , vuốt bụng lẩm bẩm nói nhỏ: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau chờ ba ra ngoài."
Giải phẫu đã tiến hành hơn 8 tiếng đồng hồ, trong lúc đó không ngừng có bạn bè, người thân tiến đến, mỗi người đều đi tới an ủi cô đôi câu, "Yên tâm đi, không có chuyện gì." Cô chỉ mỉm cười, nhưng lòng không hề giảm bớt lo lắng.
Giương mắt nhìn thấy Vi Vi đến cô có chút giật mình, mặc dù mặc váy rộng thùng thình, nhưng vẫn là không giấu được bụng to tròn sau làn váy.
Tiếu Tử Hàm liếc mắt thấy Chu Duyên xa xa cùng đi phía sau, cười nhạo báng, "Cậu ấy đã dẫn được cậu tới Bắc Kinh à!"
Vi Vi kéo tay của cô, để ở trong lòng bàn tay, "Mình biết Chung Soái hôm nay giải phẫu, cố ý tới đây cùng cậu."
"Mình không sao!" Cô cười nhạt một tiếng.
Vi Vi thở phào một hơi, đưa tay kéo bả vai của cô qua, đem đầu của cô đặt tại đầu vai của mình, "Dựa vào một lát, cậu không mệt mỏi, nhưng đứa bé trong bụng cũng sẽ mệt mỏi."
Vai Vi Vi cũng không rộng, nhưng một khắc kia gối đầu lên, Tiếu Tử Hàm toàn thân căng thẳng bỗng dưng thanh tỉnh lại, cảm giác đó tựa như người đi đường mệt mỏi rã rời tìm được chỗ dừng chân.
"Vi Vi, cậu nói anh ấy không có việc gì, đúng không?" Cô nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói không hề khẳng định.
"Sẽ không, anh ấy biết cậu và bảo bảo đều ở bên ngoài chờ." Vi Vi nhỏ giọng nói, "Lại nói, nếu anh ấy dám có chuyện, xem mình như thế nào dọn dẹp anh ấy!"
Tiếu Tử Hàm khẽ mỉm cười, bĩu bĩu môi chỉ Chu Duyên dựa vào phía sau, "Mình xem cậu đem cậu ấy dọn dẹp rất phục tùng!"
Vi Vi liếc mắt, tức giận nói, "Được, anh không làm mình tức, mình đã cầu trời lạy phật rồi!"
"Hai ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vi Vi vỗ vỗ tay của cô, than thở, "Nói rất dài dòng, về sau sẽ nói cho cậu biết, mình thấy cậu thật mệt mỏi, ngủ một lát đi!"
Tiếu Tử Hàm gật đầu một cái, nghe mùi dầu gội thơm ngát của cô, chậm rãi nhắm mắt lại. Tựa hồ là tâm ý tương thông, khi đèn phẩu thuật vừa tắt, Tiếu Tử Hàm bỗng dưng mở mắt.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mổ chính lấy khẩu trang xuống đi tới, "Giải phẫu vô cùng thành công!"
Đơn giản sáu chữ khiến tất cả mọi người ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm!
Chung Soái được trực tiếp đẩy vào ICU, Tiếu Tử Hàm kéo Tôn Y Sinh lại, khổ khổ cầu khẩn, "Chú Tôn, con muốn đi vào cùng anh ấy."
Bác sĩ Tôn có chút khó xử, cuối cùng vẫn là Trần Viện Trưởng cho lệnh đặc xá, chấp thuận cô sau phẫu thuật 6 giờ có thể tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tiếu Tử Hàm ngồi ở trước giường bệnh, ngưng mắt nhìn Chung Soái còn đang ngủ mê man, an tĩnh trong phòng bệnh chỉ có máy theo dõi phát ra tiếng tí tách, ngoài cửa sổ màu da cam ánh đèn xuyên thấu qua thủy tinh rải vào phòng bệnh, cô cúi đầu xuống, đến gần bên cạnh anh, nín thở trầm ngâm, nghe anh hô hấp thật chậm.
Giải phẫu đi qua, sắc mặt của anh vẫn còn rất yếu ớt, lông mi nồng đậm thon dài an tĩnh rủ, đôi môi bởi vì thời gian dài thiếu nước đã có chút khô nứt. Cô đau lòng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi của anh, còn có mặt mày tuấn lãng cùng sóng mũi cao. . . . . . nghiêm túc, thận trọng, giống như chỉ có cảm xúc chân thật mới có thể xác nhận anh bình yên vô sự, xác nhận anh không có bỏ rơi cô.
"Cảm tạ trời xanh!" Cô chắp tay trước ngực, nói nhỏ.
Nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc xông lên hốc mắt, cô hít hít lỗ mũi, đưa ra tay nhỏ bé, nắm chặt bàn tay to của anh, sau đó tựa vào bên lỗ tai anh, dùng thanh âm nhỏ nhất nói, "Chờ anh khỏe lại, em muốn anh ôm em về nhà."
"Còn phải làm trị liệu khôi phục. . . . . ." Bên tai truyền đến giọng nam hơi yếu.
Tiếu Tử Hàm hưng phấn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tròng mắt đen tràn đầy tình yêu, khóe miệng nâng lên nụ cười kiên định mà hạnh phúc, "Không vội, chúng ta còn có một đời!"
End
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook