Kết Hôn Bừa
-
Chương 15: C15: Hoa anh đào
*Hoa anh đào có nguồn gốc từ đất nước Nhật Bản, tượng trưng cho thời thanh xuân tuổi trẻ, không chỉ tượng trưng cho sức sống, vẻ đẹp mà loài hoa này còn là biểu tượng của tính khiêm nhường và nhẫn nhịn trong cuộc sống.
Phải mất đến hai mươi tám phút vòng đu quay mới quay hết một vòng hoàn chỉnh.
Lần cuối cùng Dư Đàn ngồi vòng đu quay là vào năm cô học cấp ba, lần đó để lại ấn tượng sâu sắc nhất vì cô phải xếp hàng suốt hai tiếng đồng hồ giữa thời tiết nóng nực, cảm giác lúc đó như sắp bị lột cả một lớp da vậy.
Nhưng vào giây phút này duy chỉ có hai vị khách trong khu vui chơi bao la rộng lớn, chắc chắn Dư Đàn là một khách hàng VVIP cao quý được ưu tiên sử dụng mọi dịch vụ, vậy mà cô vẫn cảm thấy còn đôi chút ngại ngùng khi đứng trước mặt nhân viên công tác.
Tất nhiên tất cả những thứ này đều là ảo thuật do người có năng lực như Tạ Chi Dục hô biến ra.
Trước khi đến đây Tạ Chi Dục đã đích thân gọi điện thoại cho người phụ trách khu vui chơi, anh chỉ nói mấy chữ đơn giản mà rõ ràng: "Dỗ bạn gái."
Đối phương nhanh chóng hiểu được, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng dễ nói.
Tất nhiên nếu đổi lại là một người bình thường thì dám chắc không dễ nói chuyện như vậy. Nhưng người này lại là Tạ Chi Dục, vì vậy tất cả quy tắc đều vô dụng trước mặt anh.
Còn Dư Đàn thì không hề hay biết những chuyện đã xảy ra ở đây.
Khi đi được nửa đường, Tạ Chi Dục dừng xe vào cửa hàng tiện lợi một chuyến, cuộc điện thoại đó được gọi trong cửa hàng tiện lợi.
Lúc trở lại xe, Tạ Chi Dục đưa cho Dư Đàn một phần bánh cá hầm, gà viên xiên sốt đường và sườn viên nướng.
Thật sự làm người ta ngạc nhiên mà.
Cả đêm qua Dư Đàn chỉ ăn một cái bánh lòng đỏ trứng, lúc ấy cô đói cồn cào nên dù đầu óc không được tỉnh táo cho lắm vẫn không quên sai Tạ Chi Dục đi mua bánh mì và kem cho mình. Cô nói dạo này cô đã nghĩ ra một cách ăn mới, phải kẹp kem vào trong bánh mì, sau đó chỉ cần cắn một miếng thôi là hai hương vị thơm ngon đó sẽ k1ch thích khoang miệng.
Tạ Chi Dục không nói thêm câu nào, lại đi vào cửa hàng tiện lợi một chuyến.
Vòng đu quay từ từ chuyển động, để bày tỏ lòng biết ơn của mình Dư Đàn quyết định kể cho Tạ Chi Dục nghe một bí mật.
Tạ Chi Dục khoanh tay ngồi đối diện Dư Đàn, vẻ mặt anh cứ như là đang muốn xem cô có thể nói ra dược bí mật gì.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã sớm không còn phẳng phiu như lúc đầu, những nếp nhăn đó như tăng thêm mấy phần ngang ngược, hoang dã trên người anh. Đã vậy anh còn nhìn người ta với cái điệu bộ cà lơ phất phơ, trong mắt thoáng hiện vẻ trêu tức.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh nên các giác quan như được phóng đại vô hạn, dường như khuôn mặt không chút tì vết của anh lại càng đẹp hơn.
Dư Đàn cười tươi như hoa nói: "Tạ Chi Dục, chờ đến khi chúng ta lên được vi trí cao nhất của vòng đu quay thì phải cầu nguyện ngay đó, thời gian này là thời gian cầu nguyện linh nghiệm nhất."
"Cậu lại đọc tiểu thuyết ngôn tình máu chó đấy à?"
Dư Đàn nhìn thấy vẻ mặt hết sức cạn lời của Tạ Chi Dục thì giải thích: "Lúc đó khoảng cách giữa chúng ta và ông trời sẽ được rút ngắn lại, ông trời sẽ nghe thấy nguyện vọng của cậu trước sau đó ước muốn của cậu sẽ sớm được thực hiện hơn."
Tạ Chi Dục cười giễu cợt: "Vậy nếu tớ ước nguyện trên máy bay sẽ linh nghiệm hơn đúng không? À, nếu ngồi tên lửa bay lên vũ trụ cũng không tệ đâu."
Dư Đàn bày tỏ bó tay: "Sao cậu có thể nhàm chán đến vậy cơ chứ! Ước nguyện là mơ ước đến những điều tốt đẹp nhất!"
Tạ Chi Dục nhàn nhạt trả lời: "Cậu muốn ước nguyện lại chẳng tìm đến tớ. Cậu cứ xem xem ông trời hay là tớ mới có thể thỏa mãn được nguyện vọng của cậu."
Thậm chí Dư Đàn còn không biết nên phản bác lại Tạ Chi Dục như thế nào.
Dù sao thì anh cũng có năng lực đó thật.
Năm lớp mười một, hôm đó tâm trạng Dư Đàn không tốt cho lắm nên muốn ra ngoài hít thở một hơi. Cô chỉ bảo với Tạ Chi Dục rằng bây giờ hoa anh đào Nhật Bản đang nở rộ, nghe nói nó đẹp khôn tả.
Tạ Chi Dục hỏi lại cô: "Cậu có muốn đi không?"
Dư Đàn da mặt dày đáp lại bằng giọng nửa đùa nửa thật: "Muốn chứ, sao lại không muốn, cậu định đưa tớ đi à? Thế thì bây giờ đi luôn đi!"
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tuy cô đã làm visa đến Nhật Bản từ lâu nhưng nhà bao việc, người này thì không thể phân thân, người kia lại không thể đi được. Hơn nữa còn phải xem xét xem giá vé máy bay có đắt đỏ hay không, giá phòng nghỉ cũng không rẻ chút nào.
Không ngờ Tạ Chi Dục có thể nói một cách nhẹ như bâng.
Hơn nữa anh còn nói được là làm được, hôm đó anh đưa ngay Dư Đàn đến Nhật Bản.
Hộ chiếu của anh là của khu hành chính đặc biệt Hongkong nên muốn đi đến Nhật Bản thì đi không cần làm visa.
Lần đó từ ăn, mặc, ở và đi lại Tạ Chi Dục bao hết, tất cả mọi thứ đều được dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.
Đã là tháng tư nhưng thời tiết ở Nhật Bản vẫn mang theo hơi lạnh, Tạ Chi Dục mặc một bộ áo chống gió màu đen kéo khóa cao lên đến tận cằm. Anh không nói câu nào mà đút hai tay vào túi quần và đứng im trong khung cảnh hoa anh đào bay đầy trời.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy người đàn ông này ngầu vô cùng.
Nhưng không hiểu sao khi Dư Đàn nhìn theo bóng lưng của Tạ Chi Dục lại cảm thấy anh đang không vui, cô hỏi một câu: "Tạ Chi Dục, cậu làm sao thế?"
Qua một lúc lâu Tạ Chi Dục mới mở miệng giãi bày: "Nguyên Nghi sắp kết hôn rồi, dường như bà ta chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của đứa con trai này."
Tiền tài có thể giải quyết chín mươi chín phần trăm sự phiền muộn trên thế giới này.
Có việc gì làm Tạ Chi Dục phải sầu não ư? Trong mắt Dư Đàn thì anh là người không phải lo lắng bất cứ thứ gì cả. Anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó, không giống như cô muốn mua thứ gì là phải năn nỉ ỉ ôi cầu xin cô Dương rủ lòng thương xót.
Nhưng năm lớp mười một ấy mẹ của Tạ Chi Dục là Nguyên Nghi lại kết hôn, cậu cả lại rầu rĩ không vui suốt một thời gian dài. Mấy ngày đến Nhật Bản, cả người Tạ Chi Dục như dán mấy chữ: Người sống chớ đến gần.
Đừng có dại mà đi trêu chọc anh, nếu bạn nói câu nào làm anh không vừa ý thì bạn không gánh chịu nổ hậu quả sau đó đâu.
Dư Đàn cũng không biết nên an ủi chuyện trời mưa bong bóng phập phồng mẹ đi lấy chồng này như thế nào. Cô chỉ có thể ngồi yên bên cạnh anh, nhìn anh chơi bóng một cách điên cuồng, biến bóng rổ thành công cụ để trút hết giận hờn.
Mấy ngày nay Tạ Chi Dục không lộ vẻ hòa nhã với bất cứ ai, anh chưa bao giờ phô trương thanh thế mình là học sinh ngoan nên nếu không nói được thì anh sẽ thẳng tay đấm cho đối phương một cái.
Anh đang hăng say chơi bóng rổ thì bỗng dưng lại dở chứng lao vào tẩn cho người ta một trận.
Cậu nhóc cao 1m85, khi cảm xúc dâng trào lên rồi thì nắm đấm không có mắt.
Dư Đàn nhanh chóng bỏ bài tập lại chạy đến ngăn cản, cô vừa cố gắng kéo tay Tạ Chi Dục vừa khuyên. Cô không khuyên nổi nên đành hy sinh bản thân xông đến chắn trước nắm đấm của Tạ Chi Dục nói bằng giọng điệu mềm mỏng: "Cậu muốn đánh thì đánh tớ đi, tớ không đi mách thầy cô để cậu bị phạt đâu. Nhưng mà cậu ra tay nhẹ một chút."
Tạ Chi Dục nghe thấy vậy thì dừng tay thật, anh nhìn Dư Đàn cười khẩy rồi nói bằng giọng điệu kiên quyết: "Về nhà."
Đi đến nửa đường, Dư Đàn hỏi Tạ Chi Dục: "Đang yên đang lành cậu đánh nhau với người ta làm gì?"
Tạ Chi Dục vẫn tỉnh bơ đáp: "Cậu ta nói tớ có mẹ sinh mà không được mẹ dạy."
Dư Đàn tức giận quay đầu lại ngay lập tức: "Quay lại! Tẩn cậu ta một trận nhừ tử! Chắc chắn tớ sẽ không ngăn cản cậu nữa đâu!"
Tạ Chi Dục cười khúc khích, trên người anh không còn chút khí thế hung ác nào nữa, một tay nắm lấy gáy Dư Đàn sau đó xách cô về nhà như xách một con chó con.
Những năm tháng đó Dư Đàn thấp hơn Tạ Chi Dục nửa cái đầu, bóng dáng hai người một cao một thấp đi dưới ánh đèn đường.
Không có ai muốn mẹ mình đi lập gia đình nhiều lần như vậy.
Người ta nói quá tam ba bận, nhưng hôm nay là lần kết hôn thứ tư của Nguyên Nghi rồi.
Dư Đàn bỗng nhận ra một việc: Có lẽ Tạ Chi Dục không vui.
Vòng đu quay chầm chậm lên cao.
Có thể cô vẫn được di truyền gen thích nói lý lẽ của cô Dương trong xương, qua vài giây Dư Đàn lại không kìm chế được mà nói với Tạ Chi Dục: "Cậu vẫn nên sửa đổi lại tính tình một chút đi, nếu cậu còn không hiểu những chuyện phong tình như vậy thì chắc chắn ai làm bạn gái anh cũng sẽ mệt chết cho xem."
Tất nhiên Tạ Chi Dục không thèm nghe cái lí lẽ đó của cô, anh chặn họng để Dư Đàn bớt dài dòng lại: "Nhìn bên ngoài kìa."
Khu vui chơi có diện tích ước tính khoảng sáu trăm nghìn mét vuông, trong đó là sự kết hợp của hàng trăm công trình phụ tạo thành như khu vui chơi chính, ca múa nghệ thuật và khu ăn uống.
Khi lên đến giữa không trung có thể thu toàn bộ cảnh vật trong khu vui chơi trong tầm mắt.
Xa xỉ biết bao nhưng lại chỉ có hai người khách là bọn họ.
Dư Đàn kinh ngạc hô lên một tiếng sau đó chống tay lên cửa kính nhìn ra ngoài.
Tiếp đó lại nghe thấy Tạ Chi Dục nói bằng giọng điệu bình thản: "Khỏi lo, tớ không có bạn gái."
Dư Đàn nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt của Tạ Chi Dục cách cô không quá xa. Anh cũng không nhìn cô mà nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ giống như đang nhìn lại những chỗ cô vừa nhìn lướt qua.
Cô đã quên bản thân nên phản bác lại gì mà cứ mải ngắm nhìn Tạ Chi Dục như thế.
Có người từng nói làn da của Tạ Chi Dục cực mịn màng, đúng không nhỉ?
Có lẽ trước đó cô từng nói như vậy.
Ở cái tuổi dậy thì rất nhiều người mọc mụn trên mặt bao gồm cả Dư Đàn, thế nhưng Tạ Chi Dục thì chưa bao giờ mọc một cái mụn nào.
Từ khoảng cách gần như vậy nhưng vẫn không thể nhìn thấy cả lỗ chân lông nhỏ xíu trên mặt anh, đường cong trên cằm rõ nét và lông tơ nhỏ làm cho người ta muốn x0a nắn.
Mình cũng to gan lớn mật thật đấy, vừa nãy còn có ý định đi sờ lông hổ cơ.
Tạ Chi Dục nghiêng đầu nhìn qua thì thấy dáng vẻ khác hẳn bình thường của Dư Đàn.
"Cậu nhìn cái gì?"
Dư Đàn chột dạ nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, nhìn đi xung quanh rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Từ lúc gặp mặt đến giờ bọn họ luôn bị quấy nhiễu bởi những chuyện linh tinh nên chưa từng ngồi lại nói chuyện tử tế với nhau, thật ra Dư Đàn muốn hỏi Tạ Chi Dục rất nhiều chuyện.
Mấy năm ở nước ngoài cậu có khỏe không?
Có phải cậu đã có bạn thân mới rồi không?
Lần này cậu về chỉ để tham gia hôn lễ của Nguyên Nghi à?
Ái chà, nghe nói cậu đã mở một công ty, công ty đó cụ thể làm về cái gì vậy?
...
Cuối cùng, Dư Đàn chỉ hỏi: "Tạ Chi Dục, lần này cậu về định ở lại bao lâu?"
Tạ Chi Dục nói tạm thời anh chưa có bất cứ một kế hoạch gì.
Lúc Dư Đàn đang muốn nói thêm thì Tạ Chi Dục lại cắt ngang lời cô, đồng thời bảo cô nhìn ra bên ngoài.
Dư Đàn vừa nghiêng đầu thì nghe thấy “bùm” một tiếng.
Bên dưới bắt đầu bắn pháo hoa.
Dư Đàn chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra cảm giác ngắm nhìn pháo hoa trên vòng đu quay là như thế này, khoảng cách này thật gần, nhìn từ trên xuống dưới giống như có một đóa hoa vàng rực rỡ ngay dưới chân mình.
Trước đó cô đã từng nhìn thấy pháo hoa nở rộ nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn khác biệt. Cô đang ở giữa không trung, thân thể lơ lửng và không cảm thấy chân thật giống như đang đi trên đám mây vậy.
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, Dư Đàn đã quên bản thân muốn ước nguyện điều gì từ lâu, say sưa ngắm nhìn pháo hoa bên dưới.
Thật ra còn một truyền thuyết về vòng đu quay.
Nghe nói hai người yêu nhau ngồi vòng đu quay sẽ lập tức chia tay, nhưng nếu họ trao nhau nụ hôn ở điểm cao nhất thì hai người có thể bên nhau mãi mãi.
"Cá nhỏ."
Dư Đàn nghe thấy Tạ Chi Dục gọi biệt danh của mình, tuy không biết anh muốn làm gì nhưng cô vẫn bất giác quay đầu lại.
Cô hoàn toàn không ngờ đến Tạ Chi Dục lại đến sát gần đến như vậy, trong giây phút quay đầu lại đôi môi của cô lướt qua má và chạm vào môi anh.
Sự việc diễn ra vô cùng chóng vánh, dường như một đoạn ký ức nhỏ nhoi thoáng hiện lên trong tâm trí của cô.
Khoảnh khắc đó Dư Đàn cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô giật mình vội vàng lùi lại.
Tạ Chi Dục chợt tới gần, anh bình tĩnh nhìn cô cười khẽ: "Lần thứ hai rồi."
Dư Đàn không hiểu vì sao cô cảm thấy mình giống như một con mồi đang bị săn đuổi, dường như hơi thở của anh vẫn còn vương lại trên môi cô, không thể lùi lại được nữa: "Cái gì?"
Một giây sau Tạ Chi Dục lùi lại lười biếng dang rộng hai chân ngồi xuống, giúp Dư Đàn ôn lại chuyện cũ: "Năm cấp ba cậu hôn trộm tớ trong nhà ma, cướp mất nụ hôn đầu của tớ. Bây giờ còn tiếp tục hôn tớ cơ à?"
Dư Đàn vội vàng bác bỏ: "Đã nói bao nhiêu lần rồi hả! Lần ở nhà ma đó tớ không hề hôn trộm cậu mà! Vì lúc đó quá tối nên tớ không nhìn thấy đường thôi!"
"Vậy lần này thì sao?"
Khuôn mặt Dư Đàn lập tức đỏ tưng bừng, cô giận dữ lao lên giơ tay bịt miệng Tạ Chi Dục lại: "Cậu còn nói lại lần nữa thì tớ sẽ bịt cho cậu ngạt thở chết luôn!"
Đã bao nhiêu năm rồi mà Tạ Chi Dục vẫn tính toán chi li chuyện đó chứ.
Dư Đàn thấy xấu hổ chết mất thôi.
Tạ Chi Dục mặc kệ cho Dư Đàn bịt miệng mình lại không phản kháng chút nào, đôi mắt hoa đào của anh nhìn cô với vẻ như cười như không, ánh mắt của anh như đang trêu đùa cô vậy.
Lòng bàn tay thơm mềm mang theo nhiệt độ nóng bỏng, ấy vậy mà khi chạm lên bờ môi anh lại cảm thấy mát rượi.
Dư Đàn vẫn rụt tay lại vì mình vẫn là người đuối lý hơn, tuy nhiên cô vẫn không quên cảnh cáo anh: "Đừng có nhắc lại chuyện đó nữa! Chỉ như thế chúng ta mới tiếp tục làm bạn với nhau được."
Nếu không ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa đâu!
Tạ Chi Dục nắm lấy cổ tay Dư Đàn, anh ngửa đầu nhìn cô: "Được thôi, cậu phải trả lại cho tớ cả nụ hôn đầu tiên và nụ hôn lần này nữa."
Anh không muốn dừng lại ở việc làm bạn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook