Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 112: Cảm Giác Mông Lung

---•---
Cha mẹ của Tống Cẩm Thành đuổi tới Thiên Võ Môn, dưới sự thông cáo của Việt tiên sinh, bọn họ đã biết thân phận của Dược Vương tiên tôn, thấy Tống Thanh Thời thì lập tức hành đại lễ tam khấu lục bái, cảm tạ ân cứu mạng của tổ sư gia, sau đó cầm roi bắt đứa nhỏ muốn làm ầm ĩ này trở về.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng biết thân phận của Việt tiên sinh, có hơi ngây ngốc, nhưng y có thể làm gì Việt Vô Hoan đây? Đạo lữ nhà mình, học thần siêu cấp, cần phải đặt ở đầu quả tim mà cưng chiều, dù có làm gì cũng đều lựa chọn tha thứ cho hắn...
Phần lớn người bị thương của Thiên Võ Môn đã không có gì trở ngại, số ít người trọng thương đã được cha mẹ Tống Cẩm Thành mang về Dược Vương Cốc trị liệu, Vũ Văn Ngọc không yên lòng về bạn tốt, muốn đi theo, lại bị phụ thân tẩn cho một trận, đưa đi tu hành.
Tống Thanh Thời dặn dò Niên phu nhân tuyệt đối đừng quên đưa bài thi cho y, sau đó mang theo chiếc lồng đựng các bảo bối, cùng Việt Vô Hoan lên pháp thuyền trở về Bất Diệt Đỉnh.
Y vốn định đến vực sâu Vô Tận xem tình huống của An Long, nhưng mà, sau khi An Long điên cuồng thì toàn bộ tình cảm đối với y đều đã chuyển thành sát ý, không có lý trí, không thể nào bình tĩnh nói chuyện được, y xuất hiện rất có thể sẽ kích thích đến cảm xúc của An Long, đẩy mọi chuyện đến hướng càng tệ hơn.
May mà, Việt Vô Hoan đi theo y làm nghiên cứu y học nhiều năm, nuôi ra thói quen thí nghiệm, hắn đã dùng phù trận giữ hình ảnh và dùng văn tự để ghi chép lại quá trình An Long ma hóa, bảo tồn trong kho tài liệu ở Bất Diệt Đỉnh.
Tống Thanh Thời khen không dứt miệng về độ đáng tin cậy của hắn.
Vào ban đêm, pháp thuyền đã gần tới Bất Diệt Đỉnh. Dưới sự chỉ dẫn của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy trên vách núi có hàng vạn chiếc đèn đang sáng, nối liền thành một dãy cùng với biển sao trên bầu trời, chiếu sáng cung điện hoàng kim bạch ngọc và cây hoa được khảm bảo châu ngọc bích ở bên cạnh, tạo thành cảnh đẹp lộng lẫy, tựa như mộng cảnh kỳ ảo nhất.
Y vui vẻ tán thưởng một lúc lâu, cảm thấy sẽ không còn thiếu kinh phí nghiên cứu nữa, bỗng nhiên lại phát hiện những chiếc đèn xinh đẹp này không đúng lắm, nhìn kỹ lại, mỗi một chiếc đèn đều có một linh hồn thống khổ đang giãy giụa, tất cả đều là đèn hồn?
Tống Thanh Thời khiếp sợ hỏi: "Những linh hồn này là sao?"
"Đừng để ý, đều là bọn rác rưởi không thể tha tội, ta đặt bọn chúng ở nơi này để tra tấn, sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn đôi chút," Việt Vô Hoan ôm lấy y từ phía sau, cười hỏi, "Đèn hồn năm đó ngươi tặng, ta cũng đặt ở bên trong, đẹp không?"
Tống Thanh im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Ba ngàn năm, đèn hồn vẫn không tắt..."
Y từng tặng Việt Vô Hoan hai chiếc đèn hồn, dùng để phát tiết lửa giận trong lòng, cũng đã ước định, nếu Việt Vô Hoan có thể buông bỏ thống khổ của quá khứ, không còn tự mình dằn vặt, thì hãy tắt đèn hồn, hủy diệt hoàn toàn những linh hồn tội ác này, để mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa.
Mấy trăm ngàn chiếc đèn hồn, mỗi một chiếc đều đại biểu cho lòng oán hận, căm hận thế giới của Việt Vô Hoan.
Đèn hồn càng nhiều, oán hận càng nhiều, căm hận càng sâu.
Nhiều năm như vậy, một chiếc đèn hắn cũng không thả xuống...
"Chuyện này sao có thể quên?" Việt Vô Hoan ôn nhu cười nói, "Phàm là ta còn sống, đèn hồn bất diệt, hận vĩnh viễn không bao giờ tắt."
Tống Thanh Thời chần chờ hỏi: "Vĩnh viễn?"
Việt Vô Hoan khẳng định đáp: "Vĩnh viễn."
Tống Thanh Thời lại tiếp tục trầm mặc.
"Đừng lo lắng," Việt Vô Hoan thấy cảm xúc của y không tốt lắm, cúi đầu khẽ hôn môi y, an ủi nói, "Là thế giới này quá dơ bẩn, ngoại trừ ngươi thì không có thứ gì sạch sẽ nữa, không khí tràn ngập mùi tanh tưởi, khắp nơi đều là rác rưởi, không đáng để ta bắt đầu lại một lần nữa."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, ngoan ngoãn gật đầu.
...
Pháp thuyền ngừng lại, các tu sĩ Bất Diệt Đỉnh hay tin, mang theo lễ vật long trọng, muốn bái kiến đạo lữ của Thần Quân, chim Bỉ Dực còn ân cần kiến nghị, muốn cử hành nghi thức kết đạo lữ long trọng, chiêu cáo cho khắp thiên hạ biết rằng Thần Quân vô cùng sủng ái Thần Hậu.
Việt Vô Hoan biết Tống Thanh Thời sợ bị người lạ vây xem, không thích nghi thức, nên đã thay y nhận lấy lễ vật, bác bỏ tất cả kiến nghị, cũng nghiêm túc dặn dò: "Dược Vương tiên tôn là nam tử, tuyệt đối không thể gọi y là Thần Hậu."
Hắn tìm về ký ức kiếp trước trong pháp trận của Mặc Uyên, biết được Tống Thanh Thời đặc biệt để ý đến khí khái nam tử hán của mình, cảm thấy hai người là đạo lữ đồng tính, tư thế trên giường không có ý nghĩa tượng trưng gì cả.
Đã từng có một tên ngốc không hiểu chuyện gọi Tống Thanh Thời một tiếng tức phụ nhà kiếm tôn, y nói không được, ấm ức đến mức không ăn cơm suốt ba ngày, không ngừng suy nghĩ xem mình giống tức phụ ở chỗ nào?
Tóm lại, Thần Hậu, tức phụ, vợ đều là từ cấm.
Tuyệt đối không thể nhắc đến ở trước mặt Tống Thanh Thời.
Việt Vô Hoan cẩn thật liệt kê 56 lệnh cấm mới, phân phát cho các thuộc hạ ở Bất Diệt Đỉnh, bao gồm không cho quấy rầy Tống Thanh Thời nghiên cứu, không cho chạm vào thiết bị thí nghiệm, không cho vây xem Tống Thanh Thời, không cho tùy tiện nói chuyện với Tống Thanh Thời, không cho xưng hô lung tung vân vân...
Hạo Long không hiểu gì, ngốc nghếch ủng hộ: "Mẹ nói đúng!"
Mọi người đều ngây người...
Bất Diệt Đỉnh đã sớm chuẩn bị phòng thí nghiệm, Dược Vương Cốc cũng phái trợ thủ ưu tú tới, Tống Thanh Thời đã đâm đầu vào là sẽ không chịu đi ra.
Y dùng dụng cụ phân tích cấu tạo của Ô Uế Chi Ma, còn nghiên cứu các loại độc tố hữu dụng với Ô Uế Chi Ma, giải phẫu vài khối thi thể, cũng quan sát thi thể biến mất. Sau đó y nhờ Việt Vô Hoan và Thiên Công Các cùng thiết kế một không gian kín trong suốt, bỏ Ô Uế Chi Ma đã bị Huyết Vương Đằng trói chặt vào, truyền độc tố để giết chết, chờ sau khi ma vật chết đi, thì quan sát thi thể sẽ phân giải thành thứ gì, biến mất đi đâu...
Thời gian bình quân để thi thể ma vật biến mất là 12 canh giờ đến 24 canh giờ.
Trong không gian kín thì đến 72 canh giờ thi thể ma vật mới biến mất, rõ ràng tốc độ đã chậm lại.
Tống Thanh Thời cảm thấy cực kỳ thú vị, quyết định thiết trí không gian kín chu toàn hơn một chút, hơn nữa thêm vào trận pháp ngăn cách các nhân tố quấy nhiễu như hơi thở, linh lực, năng lượng, mùi vị, từ trường.
Dù là không gian kín hay pháp trận ngăn cách, đều thuộc về thiết kế của pháp khí cao giai, hai cái chồng lên làm thành một pháp khí trong suốt cỡ lớn, còn phải kiên cố để có thể phòng ngừa Ô Uế Chi Ma chạy trốn, độ khó tăng lên rất nhiều, mỗi ngày các chủ Thiên Công Các dẫn theo các đồ đệ, vắt hết óc, không ngừng thương thảo nghiên cứu, đệ trình phương án nhưng lại bị Thần Quân trả về rất nhiều lần, tóc cũng sầu đến nỗi bạc trắng.
Trong lúc Tống Thanh Thời chờ đợi pháp khí chế tác thành công, thì vùi đầu vào đống sách.
Y rời khỏi thế giới này ba ngàn năm, thế giới này đã xuất hiện rất nhiều thứ mới mẻ thú vị, y thuật cũng có bước phát triển, hầu hết những đề bài y đã từng không giải được, cũng xuất hiện rất nhiều dược liệu và phương án nghiên cứu mới. Y đọc sách đến nỗi mất ăn mất ngủ, trong đầu đều là học tập và nghiên cứu đề bài.
Tống Thanh Thời cảm thán: "Nếu công hiệu của Phúc Thọ Sa được phát hiện sớm một chút, chúng ta sẽ không cần phải vất vả đi tìm lão rùa vạn năm nữa."
Lúc Việt Vô Hoan giúp y tìm về ký ức đã từng nói, ba người từng tiến vào đáy sông Nguyệt Yến một lần nữa, rơi vào tập kích của thú Thủy Ma, kích phát Ác Mộng Phệ Tâm Trận, sau khi phá trận thì phát hiện dấu vết Mặc Uyên kiếm tôn để lại cùng với Phượng Hoàng Huyết.
Tống Thanh Thời nhớ tới việc này, cảm thấy không đúng, lúc Việt Vô Hoan và y đến sông Nguyệt Yến giết lão rùa, vẫn chưa có được viên Phượng Hoàng Huyết kia, hơn nữa kiếm pháp cũng không cao minh được như vậy...
Chẳng lẽ, sau khi y chết, Việt Vô Hoan lại đi vào Ác Mộng Phệ Tâm Trận?
Tống Thanh Thời đưa ra nghi vấn.
"Đúng vậy," Việt Vô Hoan cũng rất khó chịu đối với đoạn ký ức của kiếp trước, "Khi đó ta điên điên khùng khùng, làm việc không có lý trí. Sau khi ngươi đi, ta quá nhớ ngươi, nên mới trở về Ác Mộng Phệ Tâm Trận... Tuy rằng trận pháp sẽ nhiều lần khiến ta ôn lại giấc mộng mất ngươi, nhưng ít nhất ta có thể nhìn thấy ngươi ở trong mộng, hưởng thụ một đoạn thời gian hạnh phúc ngắn ngủi."
Tống Thanh Thời không biết nên nói gì cho phải, y nắm chặt lấy tay Việt Vô Hoan, tỏ vẻ mình vẫn còn sống.
"Chuyện này có hơi buồn cười," Việt Vô Hoan tự giễu nói, "Ta không ra khỏi Ác Mộng Phệ Tâm Trận, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, dần dần trở thành thói quen, sau khi trận pháp không dệt ra được ác mộng có thể tra tấn ta, thì trục xuất ta ra khỏi trận, cuối cùng không thể vào được nữa. Trong lúc lửa giận công tâm, ta đã chém mấy nhát kiếm ở trong trận, phát tiết hận ý, sau đó thất hồn lạc phách, không biết làm sao lại đánh mất Phượng Hoàng Huyết và tờ giấy mà ngươi viết."
Tống Thanh Thời nghi hoặc: "Tờ giấy?"
Việt Vô Hoan suy nghĩ: "Sau khi ngươi bị ma hóa, dường như nhận ra được vận mệnh của mình... Trên giấy viết không thể giải, vào thời khắc cuối cùng... Nhét tờ giấy kia vào tay ta, để ta nhận lấy nó. Ta không ngừng tìm kiếm đáp án, cuối cùng trước khi chết cũng thấy được thiên cơ, nên mới có không thể giải trên hổ căng."
Tống Thanh Thời cảm thấy ký ức chân thật của Mặc Uyên và những gì trải qua trong pháp trận có hơi khác biệt, y muốn biết sự khác biệt giữa hai bên.
"Sự kiện và diễn biến đều không khác mấy, chi tiết có hơi khác một chút đó là," Việt Vô Hoan cẩn thận suy nghĩ, "Khi ấy chẳng những ngươi không biết nói, mà làm việc còn có hơi ngốc, không được lanh lợi như hiện tại. Thời điểm chúng ta gặp nhau, ngươi đưa thuốc cho ta, ta dùng gậy đánh ngươi đến vỡ đầu chảy máu, ngươi vẫn đứng ngây ngốc ở đó, đau đến nỗi chảy nước mắt, nhưng lại không biết né tránh..."
Khi đó Tống Thanh Thời giống như một tảng đá, không biết bất cứ nhân tình lõi đời nào, không biết vui sướng đau buồn, cũng không biết mở miệng nói chuyện. Nhưng y rất cố chấp ở lại bên cạnh Vô Hoan, cố chấp dạy chữ, cố chấp chữa thương.
Việt Vô Hoan nói: "Trong chuyến hành trình, ta dạy ngươi rất nhiều cách để sinh hoạt chung với mọi người, ngươi học tập rất nghiêm túc, làm việc cũng linh hoạt hơn được đôi chút, tính cách cũng dần trở nên giống như hiện tại. Ta nhớ rõ khi đó ngay cả món ngon ngươi cũng chưa từng ăn, trông thật đáng thương, lần đầu tiên ta làm kem hộp cho ngươi, ngươi viết rất nhiều chữ trên lòng bàn tay ta, nói đây là món ngon nhất trên đời; mỗi lần ngươi nói chuyện với người bệnh, ta đều sửa lại cách dùng từ cho ngươi, sợ ngươi nói quá trắng ra, bị người nhà của họ đánh, nhưng ngươi lại không hiểu, cho rằng ta nói sai, nên liều mạng kéo góc áo của ta..."
Trong ký ức kiếp trước có hồi ức thống khổ, nhưng cũng có rất nhiều hồi ức thú vị và vui sướng, có nói thế nào cũng không nói hết.
Tống Thanh Thời dựa vào trên vai Việt Vô Hoan, nghe hơi nhập thần, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác mông lung.
"Vô Hoan..."
"Sao vậy?"
"Ta hoài nghi, là ngươi biến ta thành dáng vẻ như hiện tại."
"Đừng nói lời ngốc nghếch."
"Nói không chừng, là ta được sinh ra vì ngươi?"
"Vậy ta đây sẽ không khách khí."
"..."
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thời eo đau lưng nhức rời giường, đêm qua Việt Vô Hoan thật sự không khách khí, khắc dấu ấn tư nhân ở trên người y, kết quả lăn lộn suốt một đêm, hiện tại cả người y đều là vết tích, giọng nói cũng hơi khàn, y quyết tâm phải nỗ lực luyện thể, nếu không tháng ngày trong tương lai sẽ không quá tốt...
Việt Vô Hoan thần thanh khí sảng đi xử lý công vụ, để y nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tống Thanh Thời nằm nhoài trên giường đọc sách, không chịu ngồi yên, muốn đến phòng nghiên cứu dạo xem.
Lúc y đi ngang qua hoa viên, bỗng nhiên nghe thấy bên đầm nước truyền đến tiếng khóc nức nở...
Tống Thanh Thời đi qua nhìn thử, phát hiện là một nữ hài thật xinh đẹp, tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, giày vớ không mang, giống như là mới rời giường, trong tay cầm khăn thêu hoa, ngồi bên đầm nước, nhìn ảnh ngược của mình, đón gió rơi lệ, trông thấy mà thương.
Chỗ xương quai xanh hơi lộ ra của nàng có vết quào, trên cánh tay cũng có chút dấu vết xanh tím.
Trong đầu Tống Thanh Thời toàn là nghĩ đến bảo bối, không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đi lướt qua, đi được không xa, y cảm thấy không đúng, bèn lùi trở về, nghiêm túc nhìn vết thương trên cánh tay và trên người của nữ hài này, phát hiện đều là vết quào và vết ngắt véo do làm chuyện giường chiếu để lại, trên cổ cũng có dấu cắn rất sâu!
Hai đại nam nhân như y và Việt Vô Hoan, dù có chơi điên cuồng hơn, cũng sẽ không tạo ra loại vết thương như vậy.
Nữ hài này đã gặp phải chuyện bạo lực gì rồi sao? Ánh mắt nàng nhìn ảnh ngược trong nước chuyên chú như vậy, chẳng lẽ là muốn nhảy xuống tự sát?
Tống Thanh Thời có hơi hoảng, y chuẩn bị công tác cứu hộ, lén lút tới gần.
Nữ hài phát hiện ra y, quay đầu, đỏ mắt đánh giá một phen, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?!"
"Ta mới tới," Tống Thanh Thời cẩn thận hỏi, "Vì sao ngươi lại ngồi khóc ở đây?"
"Ta chọc Tử Hạo ca ca không vui," Nữ hài nghe thấy chuyện thương tâm, khóc càng đáng thương hơn, từ ngữ có hơi lộn xộn, "Đêm qua là sinh nhật của Tử Hạo ca ca, ta may một bộ quần áo mới tặng cho hắn, chuyện gì cũng đều nghe hắn, thuận theo ý của hắn, rốt cuộc hắn cũng chịu ngủ với ta... Sáng hôm nay, không biết vì sao hắn lại nổi giận, đuổi ta đi, nói là muốn chia tay."
Tống Thanh Thời cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, một nữ hài xinh đẹp hiền huệ như vậy, cư nhiên còn bị vứt bỏ?
Nữ hài khóc đến thở hổn hển: "Ta đã làm sai chuyện, Tử Hạo ca ca muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng ta không muốn chia tay..."
Tống Thanh Thời càng dại ra: "Hắn còn đánh ngươi?"
Nữ hài ấm ức gật đầu: "Ừm, bị đánh là do ta không tốt, Tử Hạo ca ca tức giận cũng là đúng..."
Tống Thanh Thời nổi giận, đây là điều khiển tình cảm điển hình sao?
Bất Diệt Đỉnh lại có nam nhân cặn bã bạo lực gia đình như vậy?!
Y muốn nhanh chóng nói cho Việt Vô Hoan, lập tức thanh lý môn hộ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương