Kẹo Ngọt Sâu Răng
-
Chương 1
Trì Mộc bước xuống sân bay, sau 5 năm xa cách dường như thành phố Bắc Kinh này vẫn chưa thay đổi. Vẫn khung cảnh như lúc anh đi, người người tấp nập qua lại nhưng vẫn vắng bóng dáng tròn tròn từng quấn quýt anh thưởu nào.
Trì Mộc thở dài, thật lòng anh cũng không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy mất mát nhiều đến thế.Read more…
Năm năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, kể cả con người. Trì Mộc năm năm trước dáng người thư sinh, hào hoa phong nhã được nhiều nữ sinh yêu mến. Thì Trì Mộc bây giờ, vóc dáng săn chắc nhờ những bài tập thể hình, thân hình cao lớn của một người đàn ông chững chạc.
Năm tháng cũng thay đổi luôn cả suy nghĩ con người. Cậu thiếu niên Trì Mộc năm ấy buông thả theo những mối tình bên các thiếu nữ. Giờ đây, một người đàn ông 27 tuổi lại muốn tìm một nơi ổn định được gọi là nhà. Nhưng chính bản thân anh cũng không hiểu nguyên nhân mình thay đổi. Chút mất mát nhỏ từ cô bé hàng xóm gây ra 5 năm khiến anh luôn tức giận. Cô ấy không tiễn anh đi, thậm chí khi biết anh về cũng chẳng buồn để ý.
Thứ tình cảm ấy Trì Mộc gọi là thói quen. Rất lâu, rất lâu về trước luôn có một cô gái nhỏ luôn bám theo bên cạnh anh nũng nịu “Mộc ca ca” rồi tự nhiên biến mất lạnh lùng. Anh mất mát, anh tức giận... một thứ gì đó không thể gọi tên... tất cả, anh đổ lỗi là do thói quen.
Nén khó chịu trong lòng xuống, nếu cô ấy không cần anh thì tại sao anh lại phải đi tìm cô làm gì?
Về đến ngôi nhà quen thuộc, anh không tự chủ mà nhìn sang ngôi nhà bên cạnh. Khác với những năm tháng cũ, ngôi nhà ấy tràn đầy tiếng cười nói, ấm áp.. giờ chỉ còn âm u im lặng.
Chỉ vài năm sao lại thay đổi khiến anh bàng hoàng, nhịp tim không tự chủ mà đập rộn lên. Mẹ Trì nhìn theo ánh mắt con trai không khỏi thở dài. Chuyện đời thật khó nói trước được điều gì.
“Con còn nhớ con bé Điền Hân chứ? Nhà họ Điền trong năm con đi xảy ra không ít chuyện. Ông Điền nghe đâu bị người ta tán gia bại sản, không những vậy còn bị kiện cáo. Ông ấy không chịu nổi nên tự tử sau ba tháng trong tù. Còn bà Điền không tin chồng làm việc phi pháp không ngừng tìm cách chứng minh. Rất tiếc là ông Điền đã tự tử bà ấy cũng suy sụp trở thành người điên điên khùng khùng. Tội nhất con bé Điền Hân, từ ngày gia đình chẳng còn gì họ hàng, bạn bè ba nó đều lảng tránh. Con bé cũng trở nên trầm lặng, bỏ học kiếm tiền nuôi mẹ. Mấy lần mẹ muốn giúp đỡ nó đều cười lảng tránh, từ chối mẹ. Còn nhỏ thế mà đã khổ”
Mắt mẹ Trì rơm rớm nhìn sang nhà hàng xóm, tất cả quá khứ vui vẻ năm nào hiện lên. Hai gia đình thân thiết qua lại, Diệp Ninh cô ấy còn Điền Hân qua nhà bà, con bé từ nhỏ tới lớn đều quấn quýt lấy Trì Mộc gọi nó là anh trai. Có khi bà còn trêu ghẹo Diệp Ninh khi Điền Hân lớn lên, bà sẽ bắt cóc về làm con dâu. Đời đâu ai ngờ trong vòng một năm ấy thiêu rụi tất cả, mỗi lần sang thăm Diệp Ninh ngẩn ngẩn ngơ ngơ bà đều khóc.
Ông Điền cũng bị oan ức mà kết thúc tất cả để lại vợ con khổ sở nhưng bà nào có dám trách ông ấy. Chỉ là vụ án năm ấy chồng bà có điều tra qua, nhưng liên hệ quá rộng. Họ chẳng làm gì được đối phương nên đành ngậm đắng.
Trì Mộc ngẩn người, hóa ra lúc anh không có ở đây đã có nhiều việc tang thương như vậy. Ý thức như có điều gì khúc mắc anh liền hỏi mẹ
“Vụ án năm ấy diễn ra khi nao vậy mẹ?”
“Ngay ngày con lên máy bay du học ấy. Khi đó ba mẹ cũng lo cho gia đình ông Điền nên không có thời gian gọi báo con. Sau này khi ông Điền mất, mẹ tính gọi điện cho con để con an ủi con bé Điền Hân nhưng nó lại cản mẹ lại. Con bé nói tấm lòng gia đình mình nó hiểu, không cần làm phiền để con chuyên tâm học.”
Mẹ Trì thở dài, trong lòng bà thừa hiểu con bé đang tự ti đau khổ không muốn con trai bà biết quãng thời gian tối tăm của nó nên mới xin bà đừng nói. Chỉ là bà rất đau lòng, một đứa trẻ sống trong nhung ấm, gia đình hạnh phúc bỗng nhiên tan nát mà vẫn tự mình vươn lên.
Ruốt cuộc con bé đã tự tạo cho mình bao nhiêu áp lực. Sau năm năm, con bé ngày càng ít cười, ngoài việc chăm sóc mẹ còn không ngừng làm việc cực khổ từ sáng tới đêm. Còn Diệp Ninh thì nó gửi ở nhà bà, nhưng khi nào không đi làm con bé đều chăm sóc mẹ.
Mẹ Trì nhìn Điền Hân cũng đau xót như xót con gái ruột thịt. Giờ con trai trở về, bà tin con trai bà đủ khả năng che chở cho Hân nhi đáng thương
Tay Trì Mộc vô thức nắm chặt, hóa ra ngần ấy năm anh đều trách lầm cô, hóa ra chính anh mới là kẻ ích kỉ, xấu xa. Chỉ vì một lần cô không tiễn anh đi, anh chẳng thèm quan tâm cô. Anh lại càng không biết chính ngày anh đi cô đã mất hết tất cả.
Vàng mắt anh đỏ lên, cố gắng nén nước mắt. Giọng Trì Mộc run run hỏi mẹ
“Mẹ, Vậy giờ cô ấy đâu rồi?”
“Khoảng một tuần trước con bé đã dọn đi. Nghe con bé nói nó tích góp được ít tiền, cũng tập chơi cổ phiếu nên lời chút, đủ mua một căn hộ mượn người chăm sóc cho Diệp Ninh. Nó còn nói đến khi thích hợp thì sẽ về thăm chúng ta”
“Vậy rút cuộc cô ấy có nói ở đâu không mẹ?” Trì Mộc vội vàng hỏi
“Nó nghe tin con sắp về nước nên mới trốn tránh không nói cho mẹ biết chỗ ở. Vậy với con, con bé là gì trong lòng con?” Mẹ Trì hỏi thẳng, nếu con trai bà không kiên định thì sao có thể chăm sóc cho Điền Hân được. Tấm lòng của con bé bao năm sao bà không biết. Nếu con trai bà không có ý gì với con bé thì bà không mong làm tổn thương con bé Điền Hân thêm lần nào.
“Con không biết” Trì Mộc trả lời mẹ, nhưng nội tâm anh dậy sóng. Được lắm, cô cái gì cũng giấu không cho anh biết. Còn trốn tránh anh nữa. Đề anh gặp lại thì thử xem anh trừng phạt cô như thế nào.
Trì Mộc thở dài, thật lòng anh cũng không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy mất mát nhiều đến thế.Read more…
Năm năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, kể cả con người. Trì Mộc năm năm trước dáng người thư sinh, hào hoa phong nhã được nhiều nữ sinh yêu mến. Thì Trì Mộc bây giờ, vóc dáng săn chắc nhờ những bài tập thể hình, thân hình cao lớn của một người đàn ông chững chạc.
Năm tháng cũng thay đổi luôn cả suy nghĩ con người. Cậu thiếu niên Trì Mộc năm ấy buông thả theo những mối tình bên các thiếu nữ. Giờ đây, một người đàn ông 27 tuổi lại muốn tìm một nơi ổn định được gọi là nhà. Nhưng chính bản thân anh cũng không hiểu nguyên nhân mình thay đổi. Chút mất mát nhỏ từ cô bé hàng xóm gây ra 5 năm khiến anh luôn tức giận. Cô ấy không tiễn anh đi, thậm chí khi biết anh về cũng chẳng buồn để ý.
Thứ tình cảm ấy Trì Mộc gọi là thói quen. Rất lâu, rất lâu về trước luôn có một cô gái nhỏ luôn bám theo bên cạnh anh nũng nịu “Mộc ca ca” rồi tự nhiên biến mất lạnh lùng. Anh mất mát, anh tức giận... một thứ gì đó không thể gọi tên... tất cả, anh đổ lỗi là do thói quen.
Nén khó chịu trong lòng xuống, nếu cô ấy không cần anh thì tại sao anh lại phải đi tìm cô làm gì?
Về đến ngôi nhà quen thuộc, anh không tự chủ mà nhìn sang ngôi nhà bên cạnh. Khác với những năm tháng cũ, ngôi nhà ấy tràn đầy tiếng cười nói, ấm áp.. giờ chỉ còn âm u im lặng.
Chỉ vài năm sao lại thay đổi khiến anh bàng hoàng, nhịp tim không tự chủ mà đập rộn lên. Mẹ Trì nhìn theo ánh mắt con trai không khỏi thở dài. Chuyện đời thật khó nói trước được điều gì.
“Con còn nhớ con bé Điền Hân chứ? Nhà họ Điền trong năm con đi xảy ra không ít chuyện. Ông Điền nghe đâu bị người ta tán gia bại sản, không những vậy còn bị kiện cáo. Ông ấy không chịu nổi nên tự tử sau ba tháng trong tù. Còn bà Điền không tin chồng làm việc phi pháp không ngừng tìm cách chứng minh. Rất tiếc là ông Điền đã tự tử bà ấy cũng suy sụp trở thành người điên điên khùng khùng. Tội nhất con bé Điền Hân, từ ngày gia đình chẳng còn gì họ hàng, bạn bè ba nó đều lảng tránh. Con bé cũng trở nên trầm lặng, bỏ học kiếm tiền nuôi mẹ. Mấy lần mẹ muốn giúp đỡ nó đều cười lảng tránh, từ chối mẹ. Còn nhỏ thế mà đã khổ”
Mắt mẹ Trì rơm rớm nhìn sang nhà hàng xóm, tất cả quá khứ vui vẻ năm nào hiện lên. Hai gia đình thân thiết qua lại, Diệp Ninh cô ấy còn Điền Hân qua nhà bà, con bé từ nhỏ tới lớn đều quấn quýt lấy Trì Mộc gọi nó là anh trai. Có khi bà còn trêu ghẹo Diệp Ninh khi Điền Hân lớn lên, bà sẽ bắt cóc về làm con dâu. Đời đâu ai ngờ trong vòng một năm ấy thiêu rụi tất cả, mỗi lần sang thăm Diệp Ninh ngẩn ngẩn ngơ ngơ bà đều khóc.
Ông Điền cũng bị oan ức mà kết thúc tất cả để lại vợ con khổ sở nhưng bà nào có dám trách ông ấy. Chỉ là vụ án năm ấy chồng bà có điều tra qua, nhưng liên hệ quá rộng. Họ chẳng làm gì được đối phương nên đành ngậm đắng.
Trì Mộc ngẩn người, hóa ra lúc anh không có ở đây đã có nhiều việc tang thương như vậy. Ý thức như có điều gì khúc mắc anh liền hỏi mẹ
“Vụ án năm ấy diễn ra khi nao vậy mẹ?”
“Ngay ngày con lên máy bay du học ấy. Khi đó ba mẹ cũng lo cho gia đình ông Điền nên không có thời gian gọi báo con. Sau này khi ông Điền mất, mẹ tính gọi điện cho con để con an ủi con bé Điền Hân nhưng nó lại cản mẹ lại. Con bé nói tấm lòng gia đình mình nó hiểu, không cần làm phiền để con chuyên tâm học.”
Mẹ Trì thở dài, trong lòng bà thừa hiểu con bé đang tự ti đau khổ không muốn con trai bà biết quãng thời gian tối tăm của nó nên mới xin bà đừng nói. Chỉ là bà rất đau lòng, một đứa trẻ sống trong nhung ấm, gia đình hạnh phúc bỗng nhiên tan nát mà vẫn tự mình vươn lên.
Ruốt cuộc con bé đã tự tạo cho mình bao nhiêu áp lực. Sau năm năm, con bé ngày càng ít cười, ngoài việc chăm sóc mẹ còn không ngừng làm việc cực khổ từ sáng tới đêm. Còn Diệp Ninh thì nó gửi ở nhà bà, nhưng khi nào không đi làm con bé đều chăm sóc mẹ.
Mẹ Trì nhìn Điền Hân cũng đau xót như xót con gái ruột thịt. Giờ con trai trở về, bà tin con trai bà đủ khả năng che chở cho Hân nhi đáng thương
Tay Trì Mộc vô thức nắm chặt, hóa ra ngần ấy năm anh đều trách lầm cô, hóa ra chính anh mới là kẻ ích kỉ, xấu xa. Chỉ vì một lần cô không tiễn anh đi, anh chẳng thèm quan tâm cô. Anh lại càng không biết chính ngày anh đi cô đã mất hết tất cả.
Vàng mắt anh đỏ lên, cố gắng nén nước mắt. Giọng Trì Mộc run run hỏi mẹ
“Mẹ, Vậy giờ cô ấy đâu rồi?”
“Khoảng một tuần trước con bé đã dọn đi. Nghe con bé nói nó tích góp được ít tiền, cũng tập chơi cổ phiếu nên lời chút, đủ mua một căn hộ mượn người chăm sóc cho Diệp Ninh. Nó còn nói đến khi thích hợp thì sẽ về thăm chúng ta”
“Vậy rút cuộc cô ấy có nói ở đâu không mẹ?” Trì Mộc vội vàng hỏi
“Nó nghe tin con sắp về nước nên mới trốn tránh không nói cho mẹ biết chỗ ở. Vậy với con, con bé là gì trong lòng con?” Mẹ Trì hỏi thẳng, nếu con trai bà không kiên định thì sao có thể chăm sóc cho Điền Hân được. Tấm lòng của con bé bao năm sao bà không biết. Nếu con trai bà không có ý gì với con bé thì bà không mong làm tổn thương con bé Điền Hân thêm lần nào.
“Con không biết” Trì Mộc trả lời mẹ, nhưng nội tâm anh dậy sóng. Được lắm, cô cái gì cũng giấu không cho anh biết. Còn trốn tránh anh nữa. Đề anh gặp lại thì thử xem anh trừng phạt cô như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook