Kẹo Kim Cương
Chương 39: Winston Blue - Không Phải Anh Thì Không Được

Đường Du cảm nhận rõ ràng bàn tay của người đàn ông sau lưng cô, truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.

Trong bóng tối tai cô nóng rực lên, ngượng ngùng tránh đi cánh tay anh, giọng nói cũng mang theo vài phần thẹn thùng:

“Chu Khâm Nghiêu, sao bây giờ anh lại trở nên như vậy…”

Đường Du cũng không biết phải nói như thế nào.

Luôn cảm thấy rằng kể từ khi gặp lại nhau, người đàn ông này đối với cô càng thêm xúc động dâng trào, khó mà ngăn cản.

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh không thể khống chế bản thân một chút sao?”

“Làm sao khống chế được?” Chu Khâm Nghiêu cười, “Anh là đàn ông, hơn nữa đã hơn một năm anh không gặp em rồi.”

Anh vừa nói, tay vừa chầm chậm lướt qua gò má cô, giọng nói mang theo sự mê hoặc:

“Em có biết, anh phải cố gắng kiềm chế lắm mới có thể bình tĩnh đứng ở đây không.”

Tim Đường Du đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, cũng không biết mình đang nói điều gì: “Không đứng chẳng lẽ lại nằm.”

Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, áp vào người cô, rồi cúi đầu ghé sát tai cô: “Em nói xem.”

Đường Du: “…”

Cảm nhận được có một nơi nào đó đang biến đổi, lưng cô run lên, sau đó mới muộn màng nhận ra ẩn ý của người đàn ông.

Bầu không khí xung quanh càng trở nên mập mờ, sức lực người đàn ông quá lớn, cô hoàn toàn bị bao vây trong hơi thở của anh. Đường Du không thể trốn thoát, sợ rằng sẽ càng thêm lún sâu, không còn cách nào khác đành nhẹ giọng cầu xin anh:

“Anh tránh ra đi, em muốn đi ra ngoài.”

“Vậy em có còn tức giận, còn trốn tránh anh nữa không?” Chu Khâm Nghiêu không buông tay.

Đường Du mấp máy môi, ghen tuông trong lòng vẫn chưa dứt, giận dữ buông một câu: “Không phải chuyện của anh.”

“…”

Chu Khâm Nghiêu vừa tức vừa buồn cười, nghiêm túc nâng khuôn mặt cô gái nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói nghiêm khắc thô bạo thường ngày cũng xen lẫn ý cười, trở nên mềm mại hơn:

“Được lắm được lắm.”

“Thứ nhất, cái cô Diệp Viện kia anh thật sự không biết. Anh tài trợ cho buổi biểu diễn hoàn toàn là vì muốn gặp em, muốn bày tỏ với em. Chu Ngạn đã gặp cô ta trong văn phòng của anh, có thể chuyện đó đã gây ra hiểu lầm, nhưng lúc anh ở dưới lầu đã nói rõ với cô ta rồi.”

“Nói rõ sao?” Đường Du nhớ đến vẻ mặt khó coi vừa rồi của Diệp Viện, không khỏi tò mò hỏi: “Anh đã nói gì vậy?”

Chu Khâm Nghiêu nghịch tóc cô, nhẹ giọng nhàn nhạt nói: “Anh nói phiền cô ta tránh xa anh ra một chút, xa chừng nào tốt chừng đó.”

“…”

Đường Du phì cười: “Sao anh một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc thế? Dù gì đó cũng là hoa khôi của khoa em mà.”

Chu Khâm Nghiêu lên tiếng phủ nhận, rồi thấp giọng nói: “Trong mắt anh chỉ có một đóa hoa duy nhất là em thôi.”

Giọng điệu âu yếm quen thuộc này, khiến cho Đường Du tìm lại được chút cảm giác thân thuộc lúc ở bên cạnh Chu Khâm Nghiêu.

Lòng cô có chút ngọt ngào, nhưng bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một cái tên.

Còn có một người, cô không thể giả vờ quên đi được.

Ngừng một chút, Đường Du vẫn không kìm lòng được hỏi anh: “Còn Hạ Tô Mộc thì sao?”

Chu Khâm Nghiêu khẽ thở dài:

“Hạ Tô Mộc và anh giống như em và Tưởng Định vậy, chỉ là cùng nhau lớn lên, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”

Trong bóng tối, Chu Khâm Nghiêu cầm lấy tay Đường Du, giữ chặt trong tay như sợ cô chạy mất, rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa lúc sau anh đến bệnh viện đã nói rõ ràng với cô ấy, là anh đã có bạn gái rồi.”

Hai chữ “bạn gái” làm cho mặt Đường Du đỏ lên, ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay anh, cũng nhân cơ hội đó kéo chốt cửa, nhanh chóng mở cửa rồi làm bộ trách mắng anh:

“Ai là bạn gái của anh chứ, thật không biết xấu hổ.”

Chu Khâm Nghiêu kéo tay cô: “Cô Đường, không phải là em sao?”

Đường Du mềm mại “hừ” một tiếng: “Em đã nói đồng ý với anh đâu?”

Chu Khâm Nghiêu: “…”

Hai người một trước một sau rời khỏi.

Dạ tiệc ở lầu một đã bắt đầu tổ chức bán đấu giá vật phẩm, Đường Du nhìn thấy có một chỗ trống gần chỗ Phương Lai, nên đi thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh bà.

Phương Lai là người cực kỳ sắc sảo nhạy bén, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu cũng từ trên lầu đi xuống không lâu sau đó, đã lập tức hiểu ra có chuyện gì, bà tiến lại gần con gái một cách đầy ẩn ý và nói:

“Con còn đang đi học, nhớ phải dùng biện pháp đầy đủ.”

“…” Đường Du lập tức đỏ mặt, hốt hoảng muốn che miệng mẹ lại: “Mẹ nói lung tung gì vậy?”

Phương Lai cong môi cười: “Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.”

Nhưng lại xoay người tiếp tục lẩm bẩm: “Dù sao nếu các con vô tình sinh cháu ngoại cho mẹ thì mẹ cũng nuôi nổi.”

Đường Du: “…”

Cô bất giác liếc nhìn Chu Khâm Nghiêu đang ngồi chéo ở phía đối diện, phát hiện ra rằng người đàn ông ấy cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt chạm vào nhau không sai không lệch, người đàn ông trong mắt đang cười mà lại như không cười, tự dưng cô gái nhỏ nhớ đến lời của Phương Lai, bên tai bỗng nóng lên, vội vàng tránh đi không dám nhìn anh thêm nữa.

Trên sân khấu lúc này đang đấu giá một bức tranh.

Đây là bức tranh sơn thủy của một giáo sư ngành Quốc học do khoa mỹ thuật trường Hải Nghệ đóng góp.

Vị giáo sư này đã rất lâu không “xuống núi”, vì vậy ngay khi bức tranh xuất hiện đã nhận được sự yêu thích của rất nhiều người ở đây, cuối cùng được bán ra với giá hai mươi vạn.

Ngay sau đó là một vật phẩm do những người bạn New Zealand mang đến.

MC giới thiệu rằng đây là cây đàn cello đã được cựu nghệ sĩ cello trưởng của Dàn nhạc giao hưởng Quốc gia New Zealand sử dụng. Đàn được chế tạo thủ công rất hoàn mỹ, đã từng đi lưu diễn khắp nơi trên thế giới, có giá trị kỷ niệm rất cao, dù được gìn giữ đến tận hôm nay nhưng âm thanh của nó vẫn vô cùng hoàn hảo, theo thời gian trôi qua lại càng thêm đậm đà sâu sắc, là một cây đàn cello có giá trị xứng đáng để sở hữu.

Để biểu đạt thành ý trong buổi giao lưu với nước ta lần này, họ đặc biệt quyên góp cây đàn này làm từ thiện, hy vọng người nào đó có duyên sẽ mang về, nâng niu gìn giữ nó.

Đàn cello khác với tranh, tranh có thể dùng để thưởng thức, nhưng đàn phải gặp được người biết chơi.

May mắn thay, đến đây tối nay đều là những người trong ngành giải trí, và vài người trong số đó biết chơi đàn cello.

Giá khởi điểm của cây đàn cello là mười vạn, lần lượt từng người giơ thẻ bài, giá đàn từ từ nâng lên đến bảy mươi vạn.

Phương Lai vô cùng ưng ý cây đàn cello này, nên nghiêng người hỏi con gái bên cạnh: “Hữu Hữu, con thích không? Mẹ đấu giá lấy nó cho con.”

Vừa nhìn qua đã biết đây chính là cây đàn cello kinh điển, nếu là người chơi đàn nhất định sẽ yêu thích nó.

Dĩ nhiên Đường Du cũng không ngoại lệ.

Cô gật đầu, không hề che giấu sự yêu thích của mình, nhưng vẫn nói với Phương Lai: “Nếu đắt quá thì không cần đâu mẹ.”

Món đồ con gái yêu thích, có đắt đi chăng nữa cũng sẽ đấu giá mua cho cô.

Phương Lai trao đổi cùng thư ký bên cạnh, đang chuẩn bị hô giá tám mươi vạn, thì có một giọng nói ở phía đối diện đã cất lên: “Một trăm vạn.”

Người khác đều chỉ tăng thêm năm vạn mười vạn, trợ lý của Chu Khâm Nghiêu lại trực tiếp tăng lên những ba mươi vạn.

Đường Du: “…”

Phương Lai “chậc” một tiếng, thư thái ngả lưng vào ghế dựa: “Suýt chút nữa mẹ quên mất, có con rể ở đây rồi, hôm nay không cần phải bỏ tiền túi ra.”

Sau một trăm vạn, vẫn có người tiếp tục hô giá một trăm mười vạn.

Chu Khâm Nghiêu cúi đầu nói gì đó với người trợ lý, trợ lý giơ thẻ: “Hai trăm vạn.”

Cả hiện trường chấn động xôn xao.

Dường như MC cũng bị sốc.

Mọi người đều biết Chu Thái tử chơi với đủ loại kim cương, không ngờ tối nay lại có hứng thú với mấy món đồ văn nghệ này.

Cách làm của anh đã tỏ rõ thái độ quyết tâm có được cây đàn cello, người khác nếu còn tranh giành chỉ có thể là không biết ý hoặc cố tình tranh đoạt.

Ba tiếng hai trăm vạn vang lên, cuối cùng cây đàn cello kinh điển đã rơi vào tay Chu Trạm – tổng giám đốc thương hiệu YOU.

Từ giá trị ban đầu của cây đàn cello này mà nói, xem ra nó được nâng lên với một mức giá siêu vượt bậc. Nhưng so với sự ra tay hào phóng của Chu Thái tử đêm nay, mọi người càng muốn biết mục đích cuối cùng mà anh nâng giá để có được cây đàn này.

Giới truyền thông vô cùng nhạy bén, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết vị Thái tử này nhất định là vì tình yêu.

-

Dạ tiệc kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

Đường Du đi theo sau Phương Lai, từ trong đám đông nghe được vài người bạn học đang âm thầm bàn tán:

“Chu Thái tử đấu giá cây đàn này tặng cho ai nhỉ?”

“Mình đoán là Viện Viện, phải không vậy?”

Có người dứt khoát trực tiếp hỏi Diệp Viện: “Viện Viện, nếu cậu đến với Chu Thái tử thì cũng đừng giấu giếm tụi mình.”

Đường Du nghe đến đây, tò mò quay đầu muốn xem Diệp Viện trả lời thế nào.

Người này vẫn giống như đêm hôm đó, lúc mọi người thảo luận về hoa hồng, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Vẻ mặt nhàn nhạt bình thản, để cho mọi người không thể nào đoán ra.

Đến mức vô cùng lạnh lùng cao quý.

Đường Du thu hồi ánh mắt, bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười.

Mới vừa rồi còn khó chịu khi xuất hiện lại bị Chu Khâm Nghiêu phũ phàng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cô ta bình tĩnh đón nhận sự hâm mộ của bạn học.

Năng lực tinh thần quả thật vô cùng mạnh mẽ.

Đường Du không phải là loại người thích phơi bày mọi chuyện ra để uốn nắn người khác, Diệp Viện thích khoe khoang như vậy, chắc chắn sẽ có lúc lộ ra sơ hở.

Bây giờ có bao nhiêu người hùa theo, tương lai cũng sẽ có bấy nhiêu người xa lánh.

Đường Du đã quen thói cư xử khiêm tốn, từ khi biết Chu Khâm Nghiêu không có quan hệ kia với cô ta, thì đã không còn để cô ta vào mắt nữa.

Lúc đến bãi đậu xe, Đường Du gọi cho Trình Huyền một cuộc điện thoại.

Tắt máy.

Gọi cho Tưởng Định, cũng lại là tắt máy.

Nghĩ đến lời giải thích của Chu Khâm Nghiêu về từ “bắt nạt”, bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ hai người này thật sự đang “bắt nạt” nhau.

Thở dài.

Vẫn nên mặc kệ bọn họ đi, yêu nhau lắm cắn nhau đau, dù sao cũng phải có một kết quả.

Đường Du không gọi nữa, mở cửa xe của Phương Lai rồi chuẩn bị lên xe.

Nhưng vào lúc này, tin nhắn Wechat trong tay vang lên.

[Đến đây.]

Mặt Đường Du bỗng nhiên nóng rực, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Quả nhiên xe của Chu Khâm Nghiêu đang đậu cách đó 5m, đôi mắt đen lạnh lùng xuyên qua kính cửa sổ nhìn thẳng vào cô.

Bàn tay đang nắm cửa xe nhà mình bỗng dừng lại, còn đang chần chừ chưa quyết định, thì một đôi tay chìa đến kéo tay cô ra.

Phương Lai: “Nghĩ gì vậy, sao còn chưa đi?”

Sau đó, cánh cửa xe bên trong bị đóng lại, Phương Lai nhấn ga cho xe chạy, ma sát một chút rồi rời khỏi bãi đậu xe.

“…”

Đường Du trở tay không kịp đã bị mẹ ruột bỏ rơi.

Cô chần chừ đứng yên tại chỗ, còn đang băn khoăn không biết có nên lên xe Chu Khâm Nghiêu hay không, thì chiếc Rolls-Royce đã lái tới đây.

Giống như một bóng ma màu đen âm trầm, từng bước từng bước một, không chấp nhận cự tuyệt mà xông thẳng vào thế giới của Đường Du.

Tim Đường Du đập mạnh, thật giống như quay trở lại năm đó, cô nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu cưỡi chiếc mô-tô đen đi về phía mình.

Anh dường như đã thay đổi, nhưng cảm xúc trong lòng cô vẫn chưa bao giờ đổi thay.

Xe chạy đến trước mặt cô, có trốn cũng không thoát.

Chu Khâm Nghiêu xuống xe, không nói một lời đã mở cửa ghế phụ, “Lên xe.”

Đường Du thành thật ngồi vào ghế.

Kể từ lúc lên xe, Chu Khâm Nghiêu nắm chặt lấy tay cô.

Dù cả hai không nói lời nào, nhưng đã đợi chờ giây phút này trong bao lâu, chỉ có họ mới biết.

Khi xe chạy tới đoạn đường đèn đuốc sáng ngời, Chu Khâm Nghiêu bỗng lên tiếng với vẻ tự nhiên:

“Anh đã bảo trợ lý mang cây đàn kia đến nhà em rồi.”

Đường Du cúi đầu, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh, trong lòng trào dâng một cảm xúc ngọt ngào, nhưng lại cố kìm nén không thể hiện ra mặt.

“Sao vậy, không thích à?” Chu Khâm Nghiêu thấy cô không nói lời nào, vội vàng quay người hỏi.

“Không phải vậy.”

Chẳng qua là Đường Du đang nghĩ đến một vấn đề.

Tối nay anh có thể không chớp mắt bỏ ra hai trăm vạn đấu giá cây đàn để dỗ cô vui vẻ. Nhưng lúc họ vừa quen biết nhau, anh vẫn còn rất nghèo, chỉ hút một bao thuốc lá mười tệ.

Khi đó cô chưa bao giờ hoài nghi về tình cảm giữa hai người.

Nhưng những thứ như tiền bạc, lúc không có nó thì có thể chứng kiến được tình cảm chân thành, nhưng nếu có, lại dễ dàng tạo ra vô số khoảng cách.

Đặc biệt là đàn ông.

Thương hiệu YOU của Chu Khâm Nghiêu khí thế mạnh mẽ, anh không chỉ cứu lấy gốc rễ của nhà họ Chu, mà còn đang từng bước thành lập nên vương quốc của riêng mình, những thành quả hiện tại chẳng qua chỉ vừa mới lộ ra đường kiếm mà thôi.

Đường Du vẫn luôn biết rằng người đàn ông này cực kỳ có năng lực, tương lai vô cùng rộng mở.

Cô suy nghĩ đến thất thần, rồi quay đầu lại hỏi anh: “Em hỏi anh một vấn đề.”

“Ừ.”

“Nếu Chu thị và em chỉ được chọn một, anh sẽ chọn như thế nào?”

Câu hỏi này giống như “nếu mẹ và em cùng ngã xuống sông, anh sẽ cứu ai trước” vậy, thật khó để trả lời.

Nhưng bây giờ Đường Du lại muốn hỏi.

Chu Khâm Nghiêu nhanh chóng quay tay lái, dừng xe ở bên đường, rồi nghiêng người sang nhìn cô.

“Em đang nghĩ lung tung gì thế?”

Đường Du: “…”

Câu hỏi này quả thật hơi có ý cố tình gây sự, Đường Du biết có lẽ mình đang làm khó người khác, vô cớ dựng chuyện. Cô xoay người, im lặng, cúi đầu không lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông tiến lại gần, nắm lấy đôi tay cô, vuốt v3 nó trong lòng bàn tay một lúc.

“Ngoan.”

Đường Du hơi giật mình, ngẩng đầu, lập tức bắt gặp ánh mắt của anh.

“Hơn một năm qua anh đã cố gắng làm mọi thứ, không phải vì để chứng minh bản thân, mà hy vọng rằng trong tương lai anh có thể cho em nhiều hơn, dành cho em những gì tốt đẹp nhất trên thế giới.”

“Câu hỏi kia của em, vốn dĩ anh không cần chọn.”

Người đàn ông bình thản nói: “Vì trong lòng anh, không có bất kỳ ai hay điều gì quan trọng hơn em.”

Đường Du: “…”

Lời nói chân thành của anh đã khẳng định rằng, đây chính là tình cảm xuất phát từ trái tim.

Đường Du có thể cảm nhận được.

Tất cả những khúc mắc sau cuộc hội ngộ lúc này đã hoàn toàn được mở ra, đáy mắt cô có chút chua xót, dường như có thứ gì đó muốn tràn ra ngoài.

Cô xoay người, quay mặt đi, cố gắng kìm nén lại.

Chu Khâm Nghiêu vô cùng lúng túng trước phản ứng của cô, cũng không biết mình đã nói sai điều gì.

“Em làm sao vậy?”

Đường Du lắc đầu, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa xe: “Anh biết không, vài ngày trước Hạ Tô Mộc đã đến tìm em đấy.”

Chu Khâm Nghiêu trong lòng căng thẳng, cho rằng Đường Du đã rơi vào bẫy ly gián, lập tức lên tiếng:

“Cô ấy nói gì em cũng đừng tin.”

“Cô ấy không nói gì cả, chỉ hỏi em…”

Đường Du quay lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Không phải anh thì không được hay sao?”

Chu Khâm Nghiêu: “Vậy em…”

“Lúc đó em đã nói với cô ấy.”

Đường Du đang nói bỗng nhiên bật cười, như thể mọi cố gắng của cô đều không hề uổng phí, kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng nũng nịu vùi đầu vào lồng ngực của người đàn ông.

“Vâng, không phải anh thì không được.”



Đường Du chính là có ma lực như vậy, tình cảm của cô kín đáo nhưng cũng đủ vững chắc, lại có khả năng bộc lộ mạnh mẽ, như bây giờ vậy, chỉ bằng một câu nói đơn giản.

Đã làm trái tim Chu Khâm Nghiêu bùng cháy ngay lập tức.

Sau hơn một năm đợi chờ cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, muôn vàn cảm xúc trào dâng, khiến cho anh chỉ biết ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.

Cảm nhận sâu sắc rằng anh đã thật sự có được cô.

Dù đã từng có rất nhiều khó khăn, cuối cùng anh cũng đợi được ngày này.

“Chỉ có điều, anh bây giờ luôn mặc Âu phục, thắt cà vạt, là Thái tử Chu Trạm của nhà họ Chu. Nhưng anh có thể thỉnh thoảng lại làm Chu Khâm Nghiêu của em không?”

Ở vị trí nào phải mưu tính việc ở vị trí đó, nếu ngồi vào cái ghế này, đương nhiên mọi thứ cũng sẽ khác xưa.

Chu Khâm Nghiêu không có cách nào từ chối yêu cầu của Đường Du, anh âu yếm hỏi cô: “Vậy em muốn anh làm gì?”

Đường Du thầm mím môi, bật người dậy, ghé vào tai anh nói một câu.

Chu Khâm Nghiêu: “…”

Ngập ngừng một lúc, người đàn ông bất đắc dĩ mỉm cười: “Được.”

Anh cầm lấy di động bên người, lập tức gọi điện cho trợ lý.

Sau khi bên kia bắt máy, người đàn ông nói:

“Giúp tôi đặt trước một khu vui chơi thiếu nhi có tính bảo mật cao một chút, nơi mà có cả nhà bóng, còn nữa, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe gắn máy dành cho hai người.”

Cúp điện thoại xong, Chu Khâm Nghiêu giơ di động lên:

“Mai là chủ nhật, anh Nghiêu chở em đi hẹn hò nhé.”

“Hì hì, vâng ạ.”

“Nhưng mà…”

Chu Khâm Nghiêu bỗng nhiên tiến lại gần đầy ẩn ý, thích thú véo hai bên má Đường Du: “Xe của anh Nghiêu chỉ cho bạn gái ngồi thôi, làm sao bây giờ.”

Đường Du bị véo đến bĩu cả môi, cô trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt, mơ hồ không rõ ràng nói:

“… Em cũng chỉ ngồi xe của bạn trai em thôi.”

- ----

◆ Winston Blue là chiếc nhẫn kim cương màu xanh da trời tươi đẹp hoàn mỹ không tỳ vết, cực kỳ hiếm có trên đời, được Christie"s bán đấu giá vào tháng 5 năm 2014.

Viên kim cương 13.22 carats tuyệt đẹp này được CEO của Harry Winston Inc. là Nara Hayek mua lại và đặt theo tên người sáng lập huyền thoại của thương hiệu. Giá của giao dịch này cao tới 23.8 triệu đô la Mỹ, vượt xa mong đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương