Kem Vani Vị Socola
-
20: Những Câu Chuyện Nhỏ Vào Mùng 1
Chương này chủ yếu kể về phi vụ mần ăn vào mùng 1 tết của các bạn nhỏ và một số chi tiết cho mọi người biết thêm về gia đình của các bạn.
- --
Mùng 1 của cô bé vô tri:
Tôi về đến nhà sau một trận chen chúc ở phố đi bộ, lúc này đã gần 1 giờ sáng.
Tôi ngủ liền một mạch đến 6h thì dậy để bắt đầu "kiếm ăn".
Mùng 1 tết nên mình phải mặc đồ đỏ thiệt đỏ cho may mắn chứ! Thế là tôi quất ngay một cái váy nhung cổ vuông màu đỏ, tay áo màu kem, có đính thêm cái nơ ở eo.
Quá xịn đẹp! Bản thiết kế vĩ đại, tinh hoa hội tụ, tôi rất yêu!
Sau một loạt hành động chúc tết mẹ, cậu mợ và ông bà, nhận lì xì và lì xì lại.
Ba mẹ con tôi và gia đình cậu mợ lại đèo nhau sang nhà họ hàng tiếp tục "mần ăn".
- --
Mùng 1 của thằng simp lỏ:
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Nguyệt Ánh, tôi nằm trằn trọc trên giường.
Mọe cái thằng chó xin thông tin liên lạc với vợ bố! Tao trù cho mày bị nhỏ nào trap cho tởn.
Chửi một hồi, hai mắt tôi cũng díp lại.
Đến tận 7h sáng hôm sau nhỏ em gái vào lôi tôi dậy tôi mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Hôm nay dù gì cũng là mùng 1 tết, nên tôi mặc chiếc áo thun màu đỏ, quần màu đen, sửa sang lại kiểu tóc vừa mới cắt để ăn tết.
Xong xuôi mọi chuyện tôi mới dám ló đầu ra ngoài.
Nhà tôi ngày mùng 1 đông một cách kì diệu.
Gia đình tôi, gia đình chú út và lát nữa gia đình cô ba cũng qua nữa.
Thấy hơi mệt mệt.
Tôi, thằng Dương và nhỏ em gái Minh Châu (cả con Đại ca nữa) ngồi chơi trên sofa chờ gia đình cô ba qua.
Gia đình cô ba qua bằng có thêm hai đứa con nít nữa, vui vẻ vui vẻ.
Lúc gia đình cô ba qua đã gần 10 giờ, đã đủ các thành viên trong gia đình, bọn con nít (tôi vẫn còn là em bé đấy nhé!) bắt đầu các nghi thức chúc tết mừng tuổi và nhận tiền lì xì của người thân.
Haizz nhà giàu nên tiền lì xì cũng dày nhiều tí.
Xong ở nhà nội, tôi cùng ba mẹ sang nhà ngoại cách đó 8km.
Nhà ngoại có bác hai và mẹ tôi, một gia đình theo nghề nhà giáo.
Ông ngoại tôi trước đây là giáo viên dạy học trò trong thời chiến, bác hai tôi là hiệu trưởng của trường THPT B (chương 8 có nhắc đến), mẹ tôi là giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Hết cứu.
Vậy là một ngày tết đầy "thần tài đến, thần tài đến" của tôi kết thúc.
- --
Mùng 1 của Kingkong Đà Lạt:
Tôi đón giao thừa ở homestay của dì út, sau đó là nghỉ làm luôn.
Tôi chính thức bị thất nghiệp ngay mùng 1 tết! Giỡn vậy thôi chứ mùng 1 tôi bận lao đầu vào casino rồi.
Ba tôi là võ sư Taekwondo, mẹ tôi là chủ cửa hàng quần áo và mỹ phẩm, tôi lại là con một.
Thành ra tôi chính là đứa con gái duy nhất văn võ song toàn của ba mẹ.
Muhahahaha.
Đứa nào vào sòng rồi mà thử ăn hiếp chị xem chị có bụp vào mặt cưng không.
Chị đây chính là một con kingkong màu hồng đấy:))
- --
Mùng 1 của cặp sinh đôi:
Chao xìn, tụi tôi là Hoài An và Hoài Phương đây.
Hiện tại tụi tôi đang bay bổng ở quê ngoại ở Hà Nội.
Từ miền Nam ra đây cảm giác mình như người rớt từ trên trời xuống luôn ấy.
Đại gia đình của tụi tôi rất là đông, đông, đông! Thành ra lì xì cũng nhiều, nhiều, nhiều.
Và lì xì lại cũng bào, bào, bào.
- --
Mùng 1 của một thằng có bạn thân là một thằng simp:
Mẹ nó, 1 giờ sáng đang ngủ thì con chó Minh Hoàng gọi điện thoại cho tôi.
"Alo, mày ơi! Đón giao thừa với crush xong không ngủ được thì phải làm gì nhỉ? À quên, mày có crush đâu mà biết trả lời."
Tôi cúp máy cái rụp, đm thằng điên.
Ngủ cũng đ** xong với mày.
6 giờ sáng hôm sau, mẹ xách đầu tôi dậy với bài ca "mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng..."
"Trên bước đường đi đến thành công không có sự lười biếng ngủ đến 6 giờ."
"..." Nói tới mức đó mà tôi không dậy chắc bị đá ra sổ hộ khẩu liền quá.
"Khải à, này là cây gì?"
Lại là bài kiểm tra hằng ngày của tôi.
"Dạ là hạ thủ ô đỏ."
"Ừm, tốt." Ông tôi vuốt chùm râu bạc, miệng cười khà khà.
Ông tôi là bác sĩ đông y đã về hưu, mà khoan đã, nhà tôi ai chẳng là bác sĩ.
Ba tôi là bác sĩ y khoa, mẹ tôi là nha sĩ, cô tôi là giảng viên y dược, anh họ tôi là sinh viên của UMP, mấy đời nhà theo y, đến đời tôi là đời thứ 3 rồi.
Nghe kiểu tiếp nối truyền thống của gia đình nghe cũng vui phết, dù nó cực vl.
Suốt ngày ông cứ hỏi một loại dược liệu, nhà không ai là không đeo kính trừ tôi nhưng chắc cũng phải đeo sớm thôi.
Thôi thì vậy đó, tôi đi nhận lì xì đây, bái bai.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tui bận vô trường làm này làm kia nên hong có rảnh để viết nên thành ra chỉ có chương ngắn khoảng 950 từ này thôi.
P/s: Chương sau sẽ dài hơn để bù nhé ^^.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook