Kẻ Xấu Xa Văn Nhã
C43: Chương 43

Edit: Frenalis

Chu Mạn Mạn vẫn luôn nhìn Chu Lạc Sâm, cho nên ánh mắt cũng theo hướng nhìn của anh.

Cô ta tưởng rằng ở đó có ai, nhưng Chu Lạc Sâm ngăn trở tầm mắt cô ta: "Tôi cho người đưa cô đi ăn trưa."

Chu Mạn Mạn nhăn mày lại: "Anh không đi cùng em à?"

Chu Lạc Sâm nhìn nhìn, lộ vẻ khó xử: "Hôm nay tôi bận."

Chu Mạn Mạn mím môi, gật đầu: "Được rồi, vậy em đi một mình."

"Tôi cho người đưa cô đi." Anh nở nụ cười tươi vô cùng cuốn hút, nhìn về phía Giang Nhậm Hứa đang ngồi cách đó không xa: "Nhậm Hứa, đưa em gái tôi đi ăn trưa. Cô ấy đến gấp quá, cơm trưa vẫn chưa ăn."

Giang Nhậm Hứa ngây ngẩn cả người, thụ sủng nhược kinh đứng dậy: "Được thôi, Chu tiểu thư muốn ăn gì?"

Chu Mạn Mạn như suy tư điều gì đó, quan sát thái độ của Chu Lạc Sâm dành cho Giang Nhậm Hứa. Thấy giọng điệu ôn nhu, biểu cảm hòa ái của anh, sắc mặt cô ta trở nên u ám: "Trên đường nói sau." Cô ta xoay người bước nhanh ra ngoài, "Đi nhanh lên!" - giọng nói vang vọng từ xa thúc giục Giang Nhậm Hứa.

Giang Nhậm Hứa khoác áo, lấy túi xách, chào tạm biệt Chu Lạc Sâm rồi đi cùng Chu Mạn Mạn. Trước mặt các đồng nghiệp, cô ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang.

Chu Lạc Sâm nhìn hai người phụ nữ lớn nhỏ rời đi, vô tình đẩy ghế của Giang Nhậm Hứa về phía bàn, khóe miệng luôn nở nụ cười nhu hoà, như thể có chuyện gì đó khiến anh vui vẻ.

Chỉ là, con ngươi đen láy hun hút sau cặp kính đen dày cộm ấy, ánh mắt lại như khó đoán.

"Luật sư Chu."

Giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Tư vang lên từ phía sau. Chu Lạc Sâm quay lại nhìn, thấy vẻ mặt tiều tụy của cô ấy

"Luật sư Chu, tôi xin nghỉ, xin phép được ra về sớm." Cô ấy mím môi nói, "Nhà tôi có chút việc."

Chu Lạc Sâm suy tư một lát: "Được rồi, giao công việc cho..." Anh giơ tay về phía Phương Y: "Giao cho Phương Y. Luật sư Hình chưa về, cô ấy cũng không có việc gì làm. Còn Giang Nhậm Hứa, chiều nay không về được." Anh cong môi cười nhạt.

Lâm Tư không hiểu sao, lại cảm thấy câu nói "chiều nay không về được" của Chu Lạc Sâm nghe có vẻ không mấy thiện chí. Nhưng dù có thế nào đi nữa, cũng không liên quan gì đến cô ấy. Người thực sự liên quan là Phương Y, sẽ tiếp nhận công việc của cô ấy hôm nay.

"Vâng." Lâm Tư đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc, động tác vội vàng lúng túng, liên tục mắc sai lầm.

Chu Lạc Sâm nhìn một lúc rồi quay lại phòng làm việc. Chưa kịp đến cửa, văn phòng bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

"Thưa ông, xin hãy chờ một chút, tôi sẽ gọi thư ký Lâm ra cho ông... Xin chờ, thưa ông, đừng xông vào!" - Nhân viên lễ tân vội vã chạy vào văn phòng, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang lao vào, bất lực nhìn sang Lâm Tư: "Thư ký Lâm, người khách này đến tìm cô, không chịu chờ cứ thế xông vào. Cô mau ra đây."

Lâm Tư nhìn thấy người đàn ông đó, cả người cứng đờ. Theo bản năng cô ấy liếc nhìn Chu Lạc Sâm một cái. Chu Lạc Sâm biểu cảm lạnh nhạt đứng ở đó không có ý định quay trở lại phòng làm việc, bởi vì anh cảm nhận được người đàn ông này đến đây không có ý tốt, Lâm Tư là một cô gái, lại là cấp dưới của anh, là nhân viên của văn phòng, anh có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.

Người đàn ông đó thấy Lâm Tư, lập tức lao đến, vẻ mặt hung hăng: "Cô đã nộp đơn xin từ chức chưa?"

Lâm Tư tái nhợt mặt mày, nhìn hắn: "Anh ra ngoài ngay cho tôi!"

Người đàn ông đó cười lạnh: "Ra ngoài? Cô chắc chứ?"


Lâm Tư mím môi: "Anh đi trước, tôi sẽ xuống sau."

Nhạc Cường nhìn thấy Lâm Tư thực sự để ý đến người đàn ông đeo kính phía sau, sắc mặt càng thêm âm u. Hắn tiến về phía trước, giọng điệu đầy ẩn ý: "Anh chính là luật sư Chu Lạc Sâm à?"

Chu Lạc Sâm liếc nhìn nắm đấm của hắn, định lên tiếng, nhưng Lâm Tư đã nhanh chóng chắn trước mặt anh: "Nhạc Cường, anh đừng làm loạn! Xuống dưới chờ đi!"

Chu Lạc Sâm như không nhận ra tình hình nguy hiểm, bình thản hỏi Lâm Tư: "Sao cô không nói cho tôi biết cô muốn từ chức?"

Lâm Tư càng thêm tái nhợt, các nhân viên nam trong văn phòng đều tụ tập quanh Chu Lạc Sâm, dường như lo lắng Nhạc Cường sẽ gây bất lợi cho anh.

Chu Lạc Sâm đẩy một nhân viên nam ra, ý bảo đối phương không có việc gì, hành vi tự mãn của anh càng chọc giận Nhạc Cường, hắn vung nắm đấm về phía Chu Lạc Sâm.

Phương Y vẫn luôn ở trong góc vây xem, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng này tức khắc hoảng sợ lên. Cô lập tức gọi điện thoại cho bảo an, sau đó lao lên định hỗ trợ, nhưng vì quá lo lắng mà luống cuống tay chân. Nhạc Cường vung nắm đấm về phía Chu Lạc Sâm, nhưng Chu Lạc Sâm đã nhanh chóng chặn lại, nắm chặt nắm đấm của hắn trong tay.

Chu Lạc Sâm hơi xoay cổ tay liền đẩy Nhạc Cường té ngã trên đất, hai người thân hình cao không sai biệt lắm, nhưng Chu Lạc Sâm áo vest giày da nhìn mảnh khảnh một chút, Nhạc Cường cao lớn vạm vỡ còn hơi mập, tình huống như vậy làm người ta có chút giật mình.

Phương Y đi đến bên người Chu Lạc Sâm, Nhạc Cường đang bị té ngã trên đất, mũi chân cô không cẩn thận bị Nhạc Cường đụng trúng, kêu đau một tiếng rút chân về.

Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y, giơ tay đem cô kéo đến bên người che chở, cúi đầu hỏi cô: "Đụng đau không."

Phương Y lắc đầu: "Không có gì."

Chu Lạc Sâm ngồi xổm xuống nhìn chân cô, không chút nào e ngại các đồng nghiệp văn phòng đều có mặt tại đây. Nhưng thật ra thân hình của Nhạc Cường đã cản lại tầm nhìn của mọi người nhìn thấy động tác này của anh, hắn từ trên mặt đất bò dậy, lần nữa hướng tới Chu Lạc Sâm vung nắm đấm, lại bị Chu Lạc Sâm ngăn lại.

"Vị tiên sinh này, nếu anh còn kích động như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát." Chu Lạc Sâm nhìn chằm chằm Nhạc Cường nói.

Nhạc Cường hừ lạnh: "Ồ, luật sư thì vênh váo lắm à? Báo đi, báo cảnh sát ngay đi, xem cảnh sát đến có bắt chỉ mình tôi không, vết thương trên mặt này còn không biết là ai làm kìa!" Hắn chỉ vào vết thương trên mặt do bị Chu Lạc Sâm đánh ngã xuống đất.

Chu Lạc Sâm vừa cởi bỏ cúc áo khoác vừa bình tĩnh nói: "Nhạc tiên sinh hình như không biết luật pháp có quy định về phòng vệ chính đáng."

Nhạc Cường nghe xong càng tức giận hơn, định xông lên đánh người, thì đúng lúc bảo an ập đến, kéo hắn ra xa Chu Lạc Sâm.

"Rất xin lỗi luật sư Chu!" Đội trưởng đội bảo an nói, "Người này lên đây không phải giờ bất thường nên chúng tôi không để ý, không ngờ lại đến đây gây rối."

Chu Lạc Sâm lắc đầu ý bảo không sao, cầm tay Phương Y thấy cô có phần run rẩy, mắt lại nhìn về phía Lâm Tư. Lâm Tư đang khóc nức nở, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Chu Lạc Sâm suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Việc này do cô xử lý hay là văn phòng sẽ can thiệp?"

Lâm Tư hít một hơi thật sâu: "Luật sư Chu, xin lỗi đã gây rắc rối cho anh. Đây là bạn trai gia đình tìm cho tôi, tôi sắp kết hôn nên..." Cô ấy cúi xuống lấy ra một lá thư từ trong ngăn kéo, hai tay run rẩy đưa cho Chu Lạc Sâm, vành mắt ửng đỏ nói, "cho nên, tôi muốn từ chức."

Nhạc Cường thấy hành động của Lâm Tư, cơn giận cũng tan đi phần nào, hắn nói từ xa: "Làm sớm không phải tốt rồi sao, sau khi kết hôn cô chính là người của tôi, không cần phải nhớ nhung người đàn ông khác nữa."

Lâm Tư tràn đầy tức giận nhìn Nhạc Cường, quát lớn: "Anh câm miệng cho tôi! Còn không đủ mất mặt à! Tôi thích luật sư Chu, từ ngày đầu tiên đi làm đã thích anh ấy! Nhưng anh ấy chưa bao giờ thích tôi! Một phút một giây cũng không có! Anh có thể không cần náo loạn hay không!"

Nhạc Cường bị tiếng quát của cô làm cho choáng váng, nhất thời im lặng không nói gì, dường như không biết phải nói gì nữa.

Phương Y nhìn Lâm Tư lúc này, không biết vì sao lại cảm thấy tương lai mình sẽ giống như cô ấy.


Mặc dù hiện tại cô cùng Chu Lạc Sâm ở bên nhau, nhưng mối quan hệ của họ khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, tinh thần luôn luôn ở trạng thái "sẵn sàng bị bỏ rơi", quá mệt mỏi.

Các đồng nghiệp trong văn phòng đều sững sờ, mặc dù họ đã sớm nhận ra tình cảm của Lâm Tư, nhưng vẫn luôn giữ im lặng trong lòng, bởi vì luật sư Chu dường như không có ý định đó, cho dù có cũng sẽ không cho họ biết. Hiện tại nghe Lâm Tư trực tiếp nói ra, mọi người không biết có nên tránh đi hay không, để tránh cho sau này gặp mặt luật sư Chu không mất tự nhiên?

Chu Lạc Sâm vẫn bình tĩnh như mọi khi, đúng vậy, trên đời này rất ít chuyện có thể khiến anh mất bình tĩnh. Anh trầm mặc một hồi, trực tiếp lấy bút máy từ túi áo sơ mi ra, ký tên lên đơn từ chức của Lâm Tư.

Ký tên xong, Chu Lạc Sâm đưa lại đơn từ chức cho Lâm Tư, cô ấy ngơ ngác nhận lấy, nghe anh nói: "Ôn Na, làm thủ tục cho Lâm Tư đi." Nói xong, anh đi đến phòng làm việc của mình, mở cửa ra, quay lại nhìn mọi người đang vây xem: "Mọi người đi làm việc đi, cảm ơn đội trưởng Từ, thả Nhạc tiên sinh ra đi."

Đội trưởng đội bảo an nghe vậy liền thả Nhạc Cường ra. Nhạc Cường xoa xoa bả vai, khinh thường liếc nhìn Chu Lạc Sâm, đi đến bên Lâm Tư hỏi: "Có muốn tôi giúp cô lấy đồ không?"

Lâm Tư không nói gì, đứng ngây người nhìn Chu Lạc Sâm, ánh mắt tràn ngập lưu luyến. Chu Lạc Sâm trầm mặc một lát đứng từ xa nhìn về phía Lâm Tư: "Chúc cô hạnh phúc", chỉ câu nói này đã khiến nước mắt Lâm Tư tuôn rơi như suối.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y đứng giữa hai người họ cảm thấy rất khó chịu, cô định quay lại chỗ ngồi nhưng Chu Lạc Sâm lại lên tiếng.

"Phương Y, đến văn phòng tôi." Nói xong, anh bước vào trước, không quan tâm đến ánh mắt đầy lưu luyến của Lâm Tư.

Phương Y làm lơ mọi thứ và đi vào văn phòng Chu Lạc Sâm. Khi cô bước vào, Chu Lạc Sâm nới lỏng cà vạt nói: "Đóng cửa lại, đến bên anh."

Phương Y thuận theo đóng cửa lại, đi đến bên cạnh anh, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm lúc này bắt đầu trở nên lo lắng.

Chu Lạc Sâm nhìn thấy biến hoá của cô, lấy xì gà từ ngăn kéo bàn ra, kẹp giữa ngón tay nhưng không châm lửa.

"Là do ba anh kêu cô ta tới." Anh thản nhiên trần thuật mọi chuyện, "Nhà có chuyện, yêu cầu anh về nhà một chuyến, dạo này rất bận, không nghe điện thoại của ông ấy, nên ông ấy mới phái người đến đây."

Phương Y nhận ra anh đang giải thích với mình, nên nhẹ nhàng "À" một tiếng: "Anh không cần giải thích với em đâu, cô ấy là em gái của anh theo luật pháp, việc cô ấy đến tìm anh cũng là bình thường."

Chu Lạc Sâm hơi nheo mắt: "Biểu cảm của em không giống với lời nói của em." Anh thả xì gà vào hộp, đóng ngăn kéo lại, "Lúc ở thành phố Dĩnh, anh dự định ở lại với em, chuyện gặp cô ta có thể hoãn lại. Nhưng lúc đó em rất muốn đi công tác, nên anh cũng quay lại." Ngừng một lát, giọng anh trầm xuống: "Lý do anh không nói cho em biết đó là vì không cần thiết. Anh và cô ta mỗi năm cũng không gặp nhau được một lần, lần này cô ta nói có việc cần gặp nên anh trở về. Anh biết em không thích cô ta, mà em lại không ở đây, nên không cần thiết phải nói cho em biết anh muốn gặp ai, để em không phải khó chịu."

Phương Y thấy lời anh nói cũng có lý, nên gật đầu: "Anh nói đúng, anh sắp xếp rất tốt, chỉ là em không ngờ mình sẽ đột nhiên về."

Chu Lạc Sâm ôm lấy eo cô để cô ngồi lên đùi mình. Thấy cô không được tự nhiên mà giãy giụa, anh cũng không buông tay, ôn nhu hỏi: "Sao em đột nhiên về? Hình Tứ làm khó dễ em à?"

Phương Y mím môi: "Không có, chỉ là anh ấy nói không cần em nữa nên cho em về trước."

Chu Lạc Sâm trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Vụ án ở thành phố Dĩnh không đơn giản như vậy, Hình Tứ đến giữa tháng 12 mới có thể về. Khi cậu ta không ở đây, em sẽ phụ trách công việc của anh."

"Công việc của anh?" Phương Y lo lắng: "Anh có nhiều việc như vậy, em làm sao cho xuể..."

"Lâm Tư sẽ đến hỗ trợ, em học hỏi từ cô ấy."

"Nhưng còn Giang..."


"Chạng vạng Nghiêm Túc sẽ đến văn phòng, cậu ta sẽ đưa Giang Nhậm Hứa đi." Chu Lạc Sâm cắt ngang lời cô.

"Vậy là các cô ấy đều phải đi rồi?" Phương Y có chút thất thần.

Chu Lạc Sâm nhìn ra sự lo lắng của cô, anh thấy hơi buồn cười, cười khẽ một tiếng: "Em cảm thấy môi hở răng lạnh à? Sao phải so sánh bản thân mình với những người khác? Các người rõ ràng không giống nhau, em một hai cứ như vậy, là đang hoài nghi tình cảm của anh?"

Lời nghi ngờ của Chu Lạc Sâm khiến Phương Y hơi nhíu mày, cô khẽ nói: "Không có, chỉ là em hơi sợ."

Chu Lạc Sâm không tin lời cô, thẳng thắn nói: "Không cần phủ nhận, Lỗ Tấn từng nói, nghi ngờ không phải là khuyết điểm, khuyết điểm là luôn nghi ngờ mà không đi đến kết luận. Anh không ngại em nghi ngờ anh, phụ nữ luôn đa nghi. Chỉ cần em sớm có kết luận, xác định anh có phải là người như em nghĩ hay không là tốt rồi."

Phương Y ngoái đầu nhìn anh, nghiêng đầu có chút mê man, như đang cân nhắc xem anh nói có đúng hay không. Chu Lạc Sâm giơ tay nhéo mũi cô, nhẹ nhàng cười nói: "Khổ sở và rối rắm đều là do tự mình tạo ra, mọi chuyện rất đơn giản, phụ nữ luôn suy nghĩ phức tạp, không thấy mệt mỏi sao?"

Phương Y thẳng thắn nói: "Đúng là rất mệt..."

Chu Lạc Sâm giống như có hứng thú, cười như không cười hỏi cô: "Em nghi ngờ anh thế nào? Cảm thấy trong lòng anh có nhiều người, mà em ở trong lòng anh chỉ là một, nên cảm thấy bất công?"

Phương Y sững sờ, ngây ngốc nhìn anh không nói lời nào. Anh nhướng mày nói: "Bị anh nói trúng rồi?"

Phương Y đỏ mặt cúi đầu, phủ nhận: "Mới không có, anh suy nghĩ nhiều."

Chu Lạc Sâm đem bả vai cô ôm chặt vào lòng, cằm gác trên vai cô, cô ngồi trên đùi anh, thân mật khắng khít.

"Thực ra lời nói đó hẳn là ngược lại." Anh nói.

Phương Y nghi vấn: "Là gì vậy?"

"Trong lòng em có nhiều người, lòng anh chỉ có em, lúc này mới không công bằng." Giọng anh trầm thấp xa xăm.

Phương Y nắm lấy tay anh đặt trên hông mình: "Nói bậy."

Chu Lạc Sâm như cười khẽ, nói: "Không sao, không cần sợ, anh không ngại."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Không ngại? Trong lòng em có nhiều người anh không ngại?" Phương Y liếc mắt nhìn anh, cũng nở nụ cười, vì rõ ràng anh đang trêu chọc cô.

Chu Lạc Sâm "Ừm" một tiếng: "Nói ra chắc chắn là như vậy, ý nghĩ thực sự không thể nói."

Phương Y không khỏi hỏi: "Vì sao không thể nói?"

Chu Lạc Sâm buông cô ra, cô liền thuận thế đứng dậy, sửa sang lại quần áo.

Chu Lạc Sâm cũng cài cúc áo vest, bắt chéo hai chân dựa người vào lưng ghế: "Vì anh không muốn em cảm thấy, anh không xứng với em."

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Phương Y chớp chớp, trên mặt như đang suy tư điều gì. Chu Lạc Sâm bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Đi vào lâu như vậy, không sợ người ta nói xấu sao? Đi ra ngoài làm việc đi."

Phương Y suy nghĩ một chút, đi qua hôn lên trán anh, rồi mới rời khỏi văn phòng của anh.

Chu Lạc Sâm khẽ vuốt ve trán, thu hồi tay thì phát hiện lòng bàn tay có son môi màu đỏ. Anh giơ tay lên ngửi như nghe thấy hơi thở của cô quanh đây, sau đó uốn lượn ngón tay, vuốt ve một lát.

Giang Nhậm Hứa thực sự không có quay trở lại văn phòng, cô ta thu dọn đồ đạc vào ban đêm sau khi Nghiêm Túc đến. Hai người gặp mặt, cũng không nói thêm gì. Văn phòng có ba luật sư cao cấp, là người có thể quyết định họ có thể tiếp tục làm việc ở đây hay không, đối với người phụ nữ này, giải quyết bằng tiền là thỏa đáng nhất.

Giang Nhậm Hứa nhìn thẻ ngân hàng Nghiêm Túc đưa cho cô ta, dựa vào lưng ghế suy tư một hồi, rồi gọi điện thoại cho Chu Lạc Sâm.


Chu Lạc Sâm đoán được cô ta sẽ gọi điện, nhanh chóng bắt máy: "Mấy giờ bay?"

Giang Nhậm Hứa không hề ngạc nhiên khi anh biết chuyện, khi cô ta và Chu Mạn Mạn cùng ăn trưa, cảm nhận được sự chanh chua và ác độc tột cùng của cô gái đó, cô ta đã biết anh có ý gì.

'Hoạ Thuỷ Đông Dẫn', biến người vốn nên bị ghen tị và tổn thương là Phương Y thành cô ta, anh cũng thật dụng tâm lương khổ.

Giang Nhậm Hứa biết mình không thể lật bàn cờ, văn phòng cũng không thể quay lại được. Đến khoảnh khắc cuối cùng, cô ta cũng không giải thích với Chu Mạn Mạn về mối quan hệ của mình với Chu Lạc Sâm, bởi vì cô ta cảm thấy đó là sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô ta và anh, cô ta không giải thích, ít nhất trong mắt em gái anh, người ở bên cạnh anh là cô ta, chứ không phải Phương Y.

"Sáng ngày mai, về quê." Giang Nhậm Hứa thản nhiên nói: "Luật sư Chu, thực ra tôi đã đến tìm Phương Y."

Chu Lạc Sâm dừng viết, buông bút hỏi: "Cô nói gì với cô ấy?"

Giang Nhậm Hứa bật cười: "Luật sư Chu không cần khẩn trương như vậy, dù sao phụ nữ đối với anh mà nói, không phải đều như vậy sao?"

"À? Phụ nữ đối với tôi là chuyện như thế nào?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Giang Nhậm Hứa nói: "Phương Y đã nói với tôi, cô ấy nói cô ấy hiểu rõ, một người đàn ông như anh không thể chỉ thích một người phụ nữ, cô ấy không ngại, chỉ cần anh thích nhất là cô ấy, anh thật sự rất có biện pháp đối phó phụ nữ, cô ấy hào phóng như vậy, tôi thực sự rất bội phục." Trên thực tế, nếu anh chịu cho cô ta cơ hội, cô ta cũng sẽ.....vui.

Chu Lạc Sâm tưởng tượng ra biểu cảm của Phương Y khi nói những lời này với Giang Nhậm Hứa, thầm nghĩ, đây là do anh đã nói mọi chuyện với cô trước, nếu không, có lẽ cô sẽ khó chịu hơn nhiều, nào còn có loại bản lĩnh nói nhảm này?

Hơn nửa ngày không nhận được phản hồi từ Chu Lạc Sâm, Giang Nhậm Hứa do dự, tiếp tục nói: "Luật sư Chu, anh thực sự là một người đàn ông như vậy sao?"

Chăm sóc cô ta hai năm, tuy rất ít gặp mặt, nhưng mỗi tháng đều đúng hạn chuyển tiền, sắp xếp người giúp việc, sắp xếp cuộc sống của cô ta một cách gọn gàng ngăn nắp, một người đàn ông âm thầm lặng lẽ, tiến thối hợp lý như vậy, thực sự là người đàn ông chân trong chân ngoài, nay Tần mai Sở tra nam trong miệng Phương Y sao?

Đối với điều này, Chu Lạc Sâm cũng không giải thích, chỉ nói một cách bình thản: "Ừm, tôi là người như vậy." Nói xong, anh cúp điện thoại.

Giang Nhậm Hứa nhìn vào màn hình điện thoại đang tối, mở cửa sổ xe, ném đầu lọc thuốc lá đã hút xong ra ngoài, lái xe rời đi.

******

Lâm Tư đã nghỉ việc, công việc của cô ấy tạm thời được giao cho Phương Y. Phương Y tuy là thư ký của Hình Tứ, nhưng Hình Tứ đang đi công tác, Phương Y ở văn phòng cũng không có việc gì làm, việc giúp đỡ hai thư ký của Chu Lạc Sâm đã nghỉ việc cũng là điều hợp lý.

Tiếp xúc với công việc của Chu Lạc Sâm, Phương Y mới nhận ra sự khác biệt lớn giữa công việc của Chu Lạc Sâm và Hình Tứ. Cô bận tối mày tối mặt, nhiều thứ không rõ ràng, hỏi Lâm Tư lại cảm thấy không tiện vì hoàn cảnh ở nhà cô ấy, cho nên xuất phát từ tình cảm cùng là phụ nữ, cô liền thường xuyên hỏi Chu Lạc Sâm, dù sao hai người hiện tại là cấp trên cấp dưới trực tiếp, thường xuyên gặp mặt cũng không có gì không ổn.

Chu Lạc Sâm tuy rằng vui vẻ được dạy dỗ cô, tận hưởng niềm vui chia sẻ này, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thời gian.

Hôm nay Chu Lạc Sâm gọi điện thoại bảo Phương Y đặt cho anh hai vé máy bay đi thành phố Dĩnh, một vé cho anh, vé còn lại cho... cô?

Phương Y ngạc nhiên hỏi: "Tại sao em cũng phải đi?"

Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Anh về nhà giải quyết chuyện gia đình, nếu thuận tiện, anh sẽ đưa em về nhà thăm."

Tâm trạng Phương Y lập tức rối bời, vừa vui mừng vừa thấp thỏm, ấp a ấp úng một hồi lâu, vẫn không thể nói nên lời.

Chu Lạc Sâm kiên nhẫn lắng nghe, sau đó dứt khoát nói: "Trước tiên cứ hoàn thành công việc, tối nay chúng ta đi ăn tối rồi nói chuyện tiếp." Dứt lời, anh cúp điện thoại.

Phương Y buông điện thoại xuống, không còn tâm trạng làm việc. Cô suy nghĩ, hiện tại họ đã ở bên nhau, việc đưa cô đi gặp ba mẹ anh chứng tỏ anh là người có trách nhiệm, nhưng trực giác của phụ nữ khiến cô không thể nào quên được tin tức trên báo chí kia.

Chu Mạn Mạn đến gặp Chu Lạc Sâm một mình, liệu "việc gia đình" có liên quan gì đến sự kiện kia hay không? Vụ án của luật sư Hình có liên quan đến gia đình Chu Lạc Sâm hay không? Mong rằng chủ tịch Công Ty Năng Lượng Trí Hành và cha của Chu Lạc Sâm chỉ là cùng họ mà thôi.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương