Kể Về Mỹ Nữ Vô Song
Chương 38: Hạnh phúc trong một gáo nước lạnh

Vào lúc chạng vạng La Phỉ thật happy mà đem đứa trẻ trả lại cho người nhà, lúc bước chân ra khỏi cửa cô còn thật cao hứng bởi tiếng cám ơn của người mẹ trẻ. Thanh niên Ôn đợi cô ở cửa. Họ đang định cùng nhau đi ăn bữa tiệc lớn. Đồng chí Giang Thập Nhất tan việc sẽ từ công ty đến thẳng chỗ hẹn, còn hai người bọn họ đi trước để còn giành chỗ! Ăn cái gì? Lẩu, đúng thế a, lẩu mới là quà tặng của thánh thần nha!

Dĩ nhiên là đồng chí Tiểu Phỉ Thúy là người mời khách. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vừa mới thắng tiền, tài đại khí thô, tỏ ra cực kỳ hào phóng: Thích ăn gì cứ thoải mái mà chọn! Thanh niên Ôn cùng đồng chí Giang Thập Nhất lập tức quyết định: ăn không hết thì gói về!

Mục tiêu của họ là quán lẩu. Hai người tìm vị trí, ngồi xuống, đốt miếng lửa dưới đáy nồi nước, gọi đồ ăn, uống trà hoa cúc, rồi bình tĩnh ngồi chờ đồ ăn cùng Giang Thập Nhất đến!

Đồng chí Ôn thong thả, khoan thai hút một hơi trà hoa cúc có pha thêm đường trắng, rồi chậm rãi để cái chén xuống: "Nghe nói, cô đem, lão bản đè ép?" Thanh âm của cậu trầm bổng, du dương, rất có tiêu chuẩn nam âm mang mùi vị CCAV. Mà thái độ, cũng thế, vừa căng thẳng vừa trầm ổn. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cũng thấp giọng: "Đè ở phương diện nào?" Áp lực sao? Đó là điều cần thiết a! Không phải amh cũng nghe nói mặt lão bản Cẩm đen kịt lại đó sao?

Đồng chí Ôn giơ hai tay làm đông tác một trêи một dưới, sau đó "bộp" một cái đè lên mặt bàn còn ánh mắt nhướng lên: knows?

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy gật đầu: "Đúng như vậy!" Trả lại thù, đó là việc cần làm!

Ôn Quả Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường vì cho rằng không thể tin được: "Làm sao có thể! Cho dù lão bản có uống rượu say đi nữa cũng không thể để cho cô đè được! Tôi cược mười quả dưa chuột!"

"Trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có dưa chuột!!!"

"!!!!" Ôn Quả Nhiên mất hết tinh thần, không đây là thói quen của cậu hay sao? Đừng nên cứ nghĩ đến phương diện kia nha! Cậu thật sự là không phải vậy! Mà, tuyệt đối, là cường công. Còn về dưa chuột, là đại diện cho ý thức của cậu! Ừm, những lời này sao có chút hèn hạ nhỉ? Thu hồi thật nhanh, kẻo sẽ không kiểm soát nổi!

"Tôi tuyệt đối 2% ngàn không tin cô - với bộ dạng vạn năm thụ mà lại có thể đem lão bản chúng ta đè ép! Lão bản chúng ta ấy mà, chỉ cần một bàn tay là đã có thể áp chết cô rồi!" Di, những lời thế này, sao nghe cũng lại hèn hạ chẳng kém? Chẳng lẽ mình gần đây lại còn hèn hạ hơn rồi? Không, không thể nào! Mình thế nhưng là người tao nhã, là đấng nam nhi chất lượng tốt! Đúng vậy, mình đâu có ý tứ gì khác? Nếu mà đồng chí Tiểu Phỉ Thúy có nghĩ như vậy thì tuyệt đối cũng chỉ là do cô ta hèn hạ thôi.

Nhưng đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vẫn là vô cùng thuần khiết, thâm trầm thở dài một hơi, làm cho tuổi trẻ Ôn phải cuống quýt. Cô tỉ mỉ phân tích con người lão bản Cẩm: "A Song nhìn thì như là công, nhưng nội tâm lại rất thụ, cứ nhìn chị ấy chăm sóc vườn hoa thì biết. Chị ấy cần có bên mình một người bên ngoài thoạt nhìn so với chị ấy có vẻ là thụ để duy trì mặt mũi, nhưng người này thực chất lại là một cường công. Người này phải đánh tan tuyến phòng thủ trong lòng chị ấy, đem chị ấy làm tù binh, làm cho chị ấy thuần phục. Ngay bây giờ, với nội tâm kiên cường này, tôi chính là lựa chọn hàng đầu!" Những lời này, sao nghe vào lại thấy có chút gì đó khá là ghê tởm? Tiểu Phỉ Thúy nói xong, cũng không khỏi sờ sờ trái tim, còn tuổi trẻ Ôn thì trực tiếp phun ra, ọe!

Ôn Quả Nhiên hăng hái uống ngay một chén trà để cho thuận khí xong rồi mới mắng Tiểu Phỉ Thúy: "Tâm địa cô thật là độc ác!"

Sắc mặt Tiểu Phỉ Thúy ửng đỏ như thừa nhận có như vậy một chút!

Sau đó nồi đun nước, đồ nấu lẩu được lục tục đưa tới, sau đó nữa. Giang Thập Nhất tới, cả đám vừa nói vừa cười mà vui vẻ ăn uống! Ăn uống no nê rồi, đương nhiên là, phải đi bộ chậm rãi cho dễ chịu, rồi đi ngâm chân matxa, sau đó đi hát Karaoke, hát xong đi ăn khuya, cuối cùng là về nhà. Ba người đi cùng đường nên gọi chung một chiếc xe để trở về. Ngườ gần nhất chính là Giang Thập Nhất, sau đó là Tiểu Phỉ Thúy, cuối cùng mới là nhà của đồng chí Ôn. Khi đồng chí Giang Thập Nhất vừa xuống khỏi xe, không hiểu sao đồng chí La Phỉ bỗng nhiên nổi cơn đau bụng. Cô kêu lên"ai ôi", đồng chí Ôn vội hỏi cô tại sao thì lại không thấy đau nữa, cho nên La Phỉ cũng không để ý mà trả lời: "Không có chuyện gì!" Sau khi đến sòng bạc La Phỉ xuống xe vẫy tay chào Ôn Quả Nhiên một cái rồi nghênh ngang trở về phòng nghỉ.

Lúc ở trong thang máy, La Phỉ không nhịn được ngứa tay định ấn lên lầu 7, nhưng rồi chợt nhớ ra, có lẽ Cẩm Vô Song đang nghiến răng nghiến lợi hận mình, cho nên vẫn là bỏ qua. Sau đó trở về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Cẩm Vô Song bị đánh thức vào lúc nửa đêm. Chuông cửa đô đô kêu lên không ngừng. Cẩm Vô Song tâm tình vốn là nóng nảy, bây giờ mặt lại càng thêm đen, cô nghe thấy La Phỉ gọi A Song A Song thì càng thêm bực mình, không đợi người nào đó ồn ào thêm, cô giật đứt điện thoại nội bộ rồi treo lên.

Đi ngủ tiếp!

Còn ầm ĩ nữa, ngày mai tôi đánh chết cô!

Gần tới sáng Cẩm Vô Song mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Ôn Quả Nhiên gọi điện thoại cho cô. Lúc này Ôn Quả Nhiên tức đến mức muốn hộc máu, vừa mở miệng đã mắng người: "Sao chị lại đối xử với cô ấy như vậy? Chị có biết là thiếu chút nữa thì đã hại chết cô ấy hay không?"

Cẩm Vô Song không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy mà vô cùng tức giận: "Ôn Quả Nhiên, mới sáng sớm cậu đã gọi điện thoại đánh thức tôi, cậu không thể cho tôi biết ngay là đã có chuyện gì được hay sao?"

"Tối hôm qua không phải là Tiểu Phỉ Thúy đã đi tìm chị sao?" Giọng nói của Ôn Quả Nhiên vô cùng nghiêm túc, Cẩm Vô Song thấy cậu như vậy thì sửng sốt một chút: "Đúng thế thì sao?"

Ôn Quả Nhiên hít sâu: "Tối hôm qua cô ấy vì đau bụng kinh mà đi tìm chị, nhưng chính chị lại không để ý tới cô ấy, cô ấy đành phải cầu cứu tới tôi. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đi gọi quản lý Chu Chính đi xem, lúc Chu Chính chạy tới thì cô ấy bị rong huyết mà sắp ngất. Chu Chính liền đưa cô ấy đi bệnh viện. Bây giờ người thì đã ở bệnh viện nhưng vô thân vô cố, miễn cưỡng thì cũng chỉ là chị và tôi? Sao chị lại có thể đối xử với cô ấy như vậy được?!" Ôn Quả Nhiên nói xong liền tức giận tắt điện thoại đi!

Bây giờ thì cứ việc áy náy đi! Cái đồ cặn bã công này!

Không phải!

Tiện thụ!

(* Chu Chính còn được thái y Ôn gọi là Thúy Hoa, edit cũng không hiểu tại làm sao, hì.)

Cẩm Vô Song sửng sốt mất một lúc lâu. Cô không ngờ là sẽ lại xảy ra chuyện như vậy. Lúc ấy cô đang hận La Phỉ đến nghiến răng nghiến lợi, đâu còn tâm tư mà đi hỏi cô ta rằng đang nửa đêm cô đến tìm tôi để gây sự hay có chuyện gì? Lúc đó cô chỉ cần thấy nghe thấy tiếng của người nào đó liền lập tức nổi giận, làm sao còn kiên nhẫn để nghe cô ta dong dài! Mặc dù cô thấy mình không có nghĩa vụ phải chăm sóc người nọ, nhưng rốt cuộc vẫn có chút băn khoăn. Cẩm Vô Song gọi điện thoại cho Ôn Quả Nhiên, nhưng bác sĩ Ôn vô cùng ngạo kiều mà cúp điện thoại. Trái tim của Cẩm Vô Song như chìm xuống. Cô gọi điện thoại cho quản lý phòng khách là Chu Chính hỏi: "La Phỉ đang ở bệnh viện nào?"

Chu Chính nói ra địa chỉ, Cẩm Vô Song nói với anh ta: "Biết rồi. Nhân tiện anh hãy nói với nói với Ôn Quả Nhiên là, tiền thuốc thang cùng tiền thưởng tháng này của cậu ấy bị cắt!"

Thái y Ôn lập tức khóc rống lên, nước mắt lã chã mà gọi điện thoại xin lỗi: "Lão bản, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sai quá rồi!" Hu hu!

Khi Cẩm Vô Song đi đến bệnh viện, cô thấy cái người đã từng cùng La Phỉ cùng đi sòng bạc đánh bạc cũng có mặt, hình như người này gọi là Thập Nhất? Cô bé đang cầm tay La Phỉ dạy dỗ như dạy dỗ một con cún...

"Bồ có còn là con gái hay không? Người khác đang còn có ý thức yêu bản thân! Máu quí chừng nào bồ có biết không? Bệnh viện bán bao nhiêu tiền một bịch máu bồ có biết không hả? Làm thân con gái, mỗi tháng chúng ta tổn thất thảm như vậy mà còn chưa biết hay sao? Vậy mà bồ còn để cho mình bị rong huyết, bồ cho rằng chết chưa đủ sớm hay sao! Bồ nhìn lại bản thân mình đi, một tháng đều có vài ngày như vậy, vậy mà nó đến lúc nào mà cũng không biết. Bồ có dám nói mình không phải là lười biếng hay vô sỉ hay không?"

La Phỉ ngẩn ra nhìn cô, miệng như muốn nói cái gì rồi lại một bộ khó mà mở lời, cuối cùng thở dài: "Thập Nhất, thật xin lỗi!"

"Bồ xin lỗi tui cái gì a? Cũng đâu phải tui mới là người thiếu chút nữa thì bị chết! Tui tức giận chẳng qua là vì, bồ không thèm đếm xỉa tới thân thể của mình, làm người như vậy sẽ bị chết đi vô cùng dễ dàng!"

"Tui biết rồi!" La Phỉ mềm nhũn thở dài một hơi mà khẽ giọng nói. Giang Thập Nhất kỳ quái: "Bồ thì biết cái gì?" Bồ biết tui giận vì bồ không yêu quý chính mình hay là biết con người ta vô cùng dễ dàng chết đi? "Bồ... bồ trước kia có từng bị như vậy hay không?" Giang Thập Nhất có chút do dự mà hỏi.

"Đã lâu rồi không bị như vậy." Ở nhà mỗi tháng đều có bác sĩ chuyên môn kiểm tra thân thể cho cô, tiên đoán thời gian hành kinh, cho thuốc phòng ngừa, cho nên, đã lâu không có bị như vậy nên cô vẫn nghĩ là sẽ không bị làm sao nữa!

"Tui thấy bồ vẫn là nên trở về thì hơn. Bồ ở bên ngoài một mình, trong nhà chắc là lo lắng lắm!"

La Phỉ nhẹ giọng cười một chút, lộ ra vẻ có chút bất cần: "Ai mà biết được! Để nói sau đi, dù sao đằng nào rồi cũng phải về thôi!"

"Được rồi, tui chẳng qua là cảm thấy bồ... Dù sao tự bồ lo liệu đi! Để tui đi lấy cơm trưa cho bồ. Bồ muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được!"

"Tui ghét nhất là cái câu này, người càng nói "gì cũng được" lại càng hay bắt bẻ! Tiết canh vịt nhé? Huyết bổ huyết."

"Được!"

"Tui đi liền đây. Bồ nghỉ ngơi cho thật tốt!"

"Ừ! Thập Nhất, cám ơn bồ!"

Thấy Tiểu Phỉ Thúy bỗng nhiên nghiêm trang nói cám ơn, Giang Thập Nhất chợt thấy xấu hổ: "Nói cái gì vậy hả? Tui đi đây!"

"Bởi vì chúng ta thật ra thì cũng chỉ là bất quá tình cờ gặp nhau mà thôi, nhưng bồ lại cứ vậy vì tui, thật cám ơn bồ!"

Giọng của La Phỉ nhẹ nhàng, ôn nhu nghe hết sức êm tai, hơn nữa ánh mắt nhu tình như nước, đặc biệt động lòng người, Giang Thập Nhất đỏ mặt lên, ra vẻ khinh thường hừ một cái: "Nói nhảm cái gì vậy? Không nghe thấy. Đi nha!"

Lúc cô quay người lại thì thấy Cẩm Vô Song đang đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ. Giang Thập Nhất bị giật mình đến mức định la lên thì cũng là lúc La Phỉ ngẩng đầu nhìn thấy Cẩm Vô Song, cô kêu một tiếng "A Song -- "

Giang Thập Nhất nhìn thấy đây là người mình mong nhớ ngày đêm lão bản Cẩm Vô Song, Cẩm mỹ nhân thì không đừng được mà mặt đỏ, tim đập liên hồi mà trồng cây hoa si. Cô tiến lên hai bước, vươn ra hai cái móng vuốt xinh đẹp: "Chào chị, em là bạn của Tiểu Phỉ Thúy, tên em là Giang Thập Nhất. Chị gọi em là Thập Nhất là được rồi!"

Cẩm Vô Song đành phải cùng bắt tay với cô: "Chào cô. Tôi là Cẩm Vô Song."

"Em biết, em biết!" Chị là thần tượng của em, làm sao em lại không biết? Sao hôm nay mình lại phải đi làm chứ? Thật bực mình! Giang Thập Nhất không muốn bước chân đi, cô ɭϊếʍ môi một cái rồi tìm chuyện để nói: "Chị cũng tới xem Tiểu Phỉ Thúy a?"

"À ờ!"

"Chị không cần phải lo lắng! Cô ấy không có chuyện gì rồi! Bác sĩ nói chỉ là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi một thời gian là tốt!"

"Phải không?"

"Đúng vậy a! Cô ấy thật hồ đồ, thời gian hành kinh của mình mà nhớ không rõ. Chị tới đây từ lúc nào vậy? Dùng Không gian mười tám độ quả nhiên rất tốt nha!" Lời này vừa ra khỏi miệng, Giang Thập Nhất hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi cho rồi, xức, nhanh mồm nhanh miệng quá!

Cẩm Vô Song: "!!!" Quả nhiên là vật họp theo loài là đây sao?

"Em... em đi làm đây. Hai người từ từ mà nói chuyện!" Giang Thập Nhất thiếu nước lệ bò trêи mặt mà cáo lui! Hu hu, hình tượng của tui! Tại sao tui lại có thể ở trước mặt thần tượng mà nói được hai câu như vậy chứ?

Để cho tui phải chết mới được hay sao! A a a a a!

Giang Thập Nhất đi rồi. Gian phòng còn dư lại hai người. La Phỉ nằm ở trêи giường, sắc mặt cùng ga trải giường chẳng khác nhau là bao. Cô khẽ mỉm cười, giọng có chút yếu ớt: "A Song... Chị ngồi đi! Chị tới để thăm em sao? Cám ơn!"

Cẩm Vô Song bỗng có cảm giác khả năng nói năng của mình bỗng biến đi đâu mất. Cô trầm mặc một hồi lâu rồi mới mở miệng: "Thật xin lỗi! Tôi không biết đêm qua cô tìm tôi là vì có chuyện!"

La Phỉ cười một chút, đầu hơi chuyển, giọng nói có chút không được tự nhiên: "Không sao, chị cùng em vốn không quen biết, chị cũng không có trách nhiệm phải chăm sóc em! Em còn muốn nói với chị lời xin lỗi cơ đấy, em đã làm dơ giường của các chị rồi! Thật xin lỗi!"

Trầm mặc.

Quá trầm mặc khiến cho La Phỉ không được tự nhiên, cô cười hi ha: "Hai ngày nữa là em được xuất viện, đến lúc đó chị có thể giúp em trả tiền hóa đơn được không? Còn có, quản lý Hoàng sẽ cho em ứng tiền viện phí, lúc đó em sẽ trả lại cho chị! Đằng nào thì em cũng đang thiếu nợ chị, em sẽ trả đủ!"

"Có thể!"

"Hì hì, vậy cám ơn chị nhé! A Song, chị thật là người tốt!"

Lại trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc.

La Phỉ có chút luống cuống. Cô vô cùng không thích hợp với kiểu trầm mặc như thế này, nó làm cho người ta có cảm giác thật không thoải mái! Sau đó, cô cảm thấy hơi tức giận: "Nếu chị vẫn không nói gì thì em ngủ đây! Tối hôm qua bị đau đớn suốt đêm, em ngủ không ngon. Vậy nha!" Cô làm bộ nằm xuống, đưa tay kéo cái chăn đắp lên người, nằm nghiêng đưa lưng về phía Cẩm Vô Song: "Chị cứ trở về mà đi làm việc của chị đi, em sẽ không sao đâu!"

Cẩm Vô Song thở dài: "Được!"

La Phỉ nghe thấy tiếng đóng cửa sau tiếng đáp lời thì quay người trở lại, mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, không hiểu sao lại cảm thấy cái mũi ê ẩm. Có đôi khi, rất hạnh phúc, có đôi khi, vô cùng chua xót. Lúc hạnh phúc lại có chút chua xót, lúc lòng chua xót lại không thấy hạnh phúc, như thế này thì gọi là nhân sinh sao?

La Phỉ tự nói với mình: mình đang thể nghiệm nhân sinh!

Đôi lời của tác giả: đầu óc có chút căng thẳng, gần đây rất nhiều chuyện phiền toái!

Nhân sinh sốt ruột chuyện quá nhiều, cho nên mọi người mới có thể khẩn cầu "Vạn sự như ý" sao! ╮ (╯▽╰)╭ thật muốn trở thành « quân Tào » bên trong may mắn sao người a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương