Kẻ Tuẫn Đạo Máu Đỏ
-
Chương 6-2
Dịch giả: Đinh Đinh
Tiketo nghiến răng trừng mắt nhìn Uriel. Cậu không còn vũ khí, càng không có sức mạnh để đánh lại Uriel.
(Lần cuối… Đây, là lần cuối–)
Cậu đã nghĩ mình sẽ phun ra lời nguyền rủa đầy thù hận khiến gã suốt đời không thể quên, nhưng một thứ hoàn toàn khác đã buột ra khỏi cửa miệng.
Giọng nói vỡ vụn, khóe mắt run rẩy.
“… Chunta…”
Khi gọi cái tên ấy lên, cảm xúc đã tê liệt của Tiketo bất đầu rúng động, cậu bật khóc đau đớn. Nơi lồng ngực như bị bóp nát bởi nỗi buồn thương ùa về.
“… Chunta…”
Không có tiếng trả lời, cậu nhận ra rằng Juntan không còn nữa. Một năm qua, những lúc như thế này Juntan luôn tới cứu cậu, luôn luôn.
(Mình thật ngu ngốc. Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến thời hạn một năm cả.)
Cậu quyết định ký hợp đồng vệ sĩ trong một năm vì nếu như ở bên cạnh lâu hơn nữa, thì những lúc như thế này sẽ rất đau đớn. Một năm nay, các cuộc tấn công từ Bourbon liên tục dồn dập, cậu đã được Juntan bảo vệ rất nhiều lần. Hắn thường ở cạnh để có thể bảo vệ cậu bất cứ lúc nào. Lúc nào cũng cười rạng rỡ khi gọi tên cậu. Cậu nhận ra cậu đã không thể nhìn thấy nụ cười đó nữa. Thậm chí còn chưa đến một năm, nhưng dường như hắn đã trở thành sự tồn tại không thể thay thế.
Uriel nhìn xuống Tiketo đang rơi lệ, giễu cợt:
“Thật là khó coi. Salvador sẽ rất vui khi biết được vào giờ phút cuối cùng, ngài đã tuyệt vọng khóc lóc, sợ hãi, khi gọi một vệ sĩ không bao giờ đến. Ngà đã là nỗi lo ngại của Salvador trong một thời gian dài rồi.”
Uriel kề thanh kiếm sắc bén vào cổ họng Tiketo.
“Xin hãy chết để chuộc tội cho lỗi lầm đó.”
Chính lúc ấy, tiếng kĩnh vỡ vụn vang lên giữa không gian tịch mịch, một thứ không rõ hình dạng bay thẳng đến mặt Uriel.
Gã nhanh chóng dùng tay ngăn lại.
“Khự.”
Gã thủ thế chịu đòn, nhưng gương mặt vẫn cau có vì đôi tay tê cứng sau đòn công kích. Thứ đã đập vào người gã bị hư hại, bay lả tả. Là những tờ giấy dày đặc chữ.
“…Kinh Thánh?”
Đấy là cuốn Kinh Thánh được đặt ở ban thờ. Không để gã có thời gian nghỉ ngơi, đồ vật trong nhà thờ hướng gã bay tới, có cả chân nến, trụ đá…
“Khực!”
Dù với hai tay rắn chắc và linh hoạt, Uriel vẫn không thể cản lại hết thứ đồ bay tới, gã chỉ có thể nhảy lùi lại, cách Tiketo một khoảng.
Ai đó đến bên cạnh Tiketo. Bóng người to lớn được ánh trăng chiếu rọi.
“Xin lỗi vì đã đến trễ.”
Tiketo bật dậy, gọi tên:
“Chun — ”
Nhưng hô hấp của cậu ngay lập tức đình chỉ. Máu đỏ thấm đẫm toàn thân Juntan. Tóc, tay, quần áo chìm ngập trong màu đỏ tươi, đôi vai lên xuống với hơi thở đứt đoạn.
Juntan giấu Tiketo sau lưng, tiến lại gần, đối mặt với Uriel trong tình trạng như hấp hối.
Uriel nói với sự ngưỡng mộ không che giấu.
“Thương tích đầy mình rồi nhỉ. Nhưng cũng là một kỳ tích khi ngài có thể sống sót trong tình huống đó. Ngài Juntan East Valley, chúng tôi biết khá rõ về ngài đấy. Một kẻ phản bội đã từ bỏ nhiệm vụ của mình, từ một sát thủ đáng lẽ phải giết chết công tử Branch đây lại trở thành vệ sỹ thân cận.”
Juntan thở không ra hơi, cởi bỏ chiếc áo khoác đẫm máu. Xắn tay áo sơ mi, cởi bỏ cà vạt và quấn nó quanh cánh tay đã bị Uriel tấn công lúc nãy để cầm máu.
“Tại sao ngươi lại phản bội? Ngươi hẳn đã được gia tộc Bourbons hứa ban đủ phần thưởng. Cậu Branch đây đã trả cao hơn sao?”
Juntanu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp thở.
“—Đúng thế.”
Mắt Uriel toát lên sự khinh bỉ.
“Ngươi đã mờ mắt vì tiền. Thật là một kẻ nông cạn… Không có lòng kiêu hãnh, không cả sự trung thành lẫn đức tin. Ta thật khinh bỉ những kẻ du côn như ngươi đấy.”
Gã vung sợi xích dài từ tay áo, mũi kiếm sắc nhọn đầu sợi xích bay về phía Juntan.
“Ta sẽ thay mặt Salvador trừng phạt kẻ phản bội.”
“Chunta…!”
Nghe tiếng Tiketo gọi, Juntan quay lại với nụ cười thường nhật.
“Xin vui lòng đợi ở đó, ngài Tiketo. Tôi sẽ tới đón ngài ngay sau khi xong việc.”
Dứt lời, hắn thắt lại găng tay đen, nhìn Uriel.
Uriel đặt lòng bàn tay lên biểu tượng trên ngực. Gã đã thề sẽ trung thành và hiến dâng mạng sống, và được Salvador trực tiếp khắc ấn.
Gã run lên vì vui sướng khi nhận được mệnh lệnh tiêu diệt Tiketo W. Branch, kẻ dám đe dọa đến kế hoạch sáng thế của Salvador. Vì đấy chính là bằng chứng hắn được tin tưởng.
(Salvador. Tôi sẽ về bên ngài sớm thôi.)
Gã không thể che giấu niềm vui sướng khi nghĩ về việc được Salvador khen ngợi khi hoàn thành nhiệm vụ.
Uriel nhẩm tính. Cần giết tên vệ sỹ trước rồi mới có thể thanh toán cậu chủ Branch, nhưng chắc hẳn sẽ không tốn công đến thế. Tên vệ sỹ này vốn dĩ chỉ là một thằng nhóc rách rưới, lang thang khắp các con hẻm London, giết người vì tiền. Chứ không phải người được lựa chọn, phải tra qua những lần huấn luyện nghiêm ngặt. Về cơ bản sẽ không phải là đối thủ của gã.
“Tên phản bội, đi chết đi!”
Uriel tung ra sợi xích sắt, đầu sợi xích gắn lưỡi kiếm sắc bén nên dù là bị trúng bởi phần nào đi nữa cũng sẽ đau đớn và dính thương tích. Tầng mái của nhà thờ rất cao, lại còn không thể di chuyển giống như trên mặt đất. Chỉ cần sảy chân, chắc chắn sẽ ngã chết. Vị linh mục dường như phải chật vật, gắng hết sức để tránh né. Hắn hạ thấp cơ thể, di chuyển bằng cả tứ chi, chuyển động vừa đủ để né những mũi kiếm bay tới.
“Giỏi chạy trốn đấy, nhưng đây không phải trò chơi đâu. Chịu chết đi!”
Gã bắn lưỡi kiếm vào người linh mục, nhưng không trúng mục tiêu và mũi kiếm bị bật ngược lại khỏi mái nhà bằng đá.
Linh mục hạ người né tránh, quan sát từng chuyển động của Uriel.
(Ăn may?)
Gã tiếp tục ném sợi xích vào người linh mục, nhưng đòn công kích vẫn không chạm tới được mục tiêu.
Gã hoàn toàn không nương tay. May mắn không phải là một thứ có thể lặp lại. Linh mục thẳng người, nói khẽ.
“—Nhớ rồi.”
Uriel nhíu mày.
(Nhớ?… Nhớ cái gì?)
Hắn chạy trên mái nhà chông chênh, tiến về phía gã. Tránh được sợi dây xích, khoảng cách bị thu hẹp.
Dường như hắn đã ghi nhớ được chuyển động của sợi xích sắt.
“Cũng khá đấy. Nhưng không chỉ có một lưỡi kiếm nhằm vào ngươi đâu.”
Uriel cười khẩy, tung ra sợi xích khác.
Linh mục bị vây bởi đòn tấn công từ hai sợi xích, không đường tránh né.
(Kết thúc rồi.)
Khi gã vừa nghĩ đến điều đó, linh mục thình lình xuất hiện, đấm bay gã bằng một quyền vào mặt.
“Gư ar…?”
Uriel chật vật bám vào mái nhà để không bị rơi xuống. Máu mũi chảy ròng từ sống mũi dập nát, gương mặt vặn vẹo vì cơn đau.
(Cái, cái gì cơ, mới nãy…?)
Vị linh mục túm lấy hai sợi xích trong không khí, giật mạnh và đá vào Uriel đang loạng choạng chúi về trước. Lần đầu tiên gã phải nhận đòn phản công như thế này.
Linh mục nhặt sợi xích mà Uriel đánh rơi, bắt đầu quay nó. Uriel nhạo báng.
“Ngươi đang cố bắt chước ta sao? Vô ích thôi. Cái thứ đó không phải một vũ khí dễ điều khiển được… Wa!”
Mũi dao gắn nơi đầu sợi xích trên tay linh mục hướng thẳng gương mặt Uriel bay tới. Không chỉ một hoặc hai lần, lần nào cũng đều chuẩn xác muốn lấy mạng gã, Uriel đanh mặt né tránh.
(Chỉ nhìn cách tấn công của mình mà hắn có thể lĩnh hội được? Không thể nào!)
Uriel mất mười năm khổ luyện để đạt được đến trình độ này. Vậy mà hắn… thật không thể tin nổi! Chuyện ngu xuẩn như thế này, dù diễn ra ngay trước mặt gã nhưng gã vẫn không cách nào tin được.
(… Nguy rồi.)
Đối phương tay không tấc sắt đã đoạt được vũ khí, tình thế ngang cơ. Trận đấu này có lẽ sẽ kéo dài hơn dự kiến. Linh mục đột ngột ném sợi xích đi.
“Hả?”
Sợi xích trượt dài trên mái nhà rồi rơi xuống sông Thames. Uriel choáng váng khi thấy vũ khí yêu thích của mình bị vứt đi như thể nó chỉ là một loại rác thải không hơn. Uriel bàng hoàng đến câm lặng.
(Tên, Tên này… rốt cuộc là sao chứ?)
Vứt bỏ vũ khí mà hắn lấy được? Uriel không thể hiểu nổi suy nghĩ của kẻ đối địch. Với việc có thể sử dụng thành thạo vũ khí của gã, gã đã không còn đánh giá linh mục giả này chỉ như một tên đầu đường xó chợ nào đó. Ngươi không thể chiến đấu với một người mà không biết được bản chất kẻ đó là gì.
Tiketo nghiến răng trừng mắt nhìn Uriel. Cậu không còn vũ khí, càng không có sức mạnh để đánh lại Uriel.
(Lần cuối… Đây, là lần cuối–)
Cậu đã nghĩ mình sẽ phun ra lời nguyền rủa đầy thù hận khiến gã suốt đời không thể quên, nhưng một thứ hoàn toàn khác đã buột ra khỏi cửa miệng.
Giọng nói vỡ vụn, khóe mắt run rẩy.
“… Chunta…”
Khi gọi cái tên ấy lên, cảm xúc đã tê liệt của Tiketo bất đầu rúng động, cậu bật khóc đau đớn. Nơi lồng ngực như bị bóp nát bởi nỗi buồn thương ùa về.
“… Chunta…”
Không có tiếng trả lời, cậu nhận ra rằng Juntan không còn nữa. Một năm qua, những lúc như thế này Juntan luôn tới cứu cậu, luôn luôn.
(Mình thật ngu ngốc. Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến thời hạn một năm cả.)
Cậu quyết định ký hợp đồng vệ sĩ trong một năm vì nếu như ở bên cạnh lâu hơn nữa, thì những lúc như thế này sẽ rất đau đớn. Một năm nay, các cuộc tấn công từ Bourbon liên tục dồn dập, cậu đã được Juntan bảo vệ rất nhiều lần. Hắn thường ở cạnh để có thể bảo vệ cậu bất cứ lúc nào. Lúc nào cũng cười rạng rỡ khi gọi tên cậu. Cậu nhận ra cậu đã không thể nhìn thấy nụ cười đó nữa. Thậm chí còn chưa đến một năm, nhưng dường như hắn đã trở thành sự tồn tại không thể thay thế.
Uriel nhìn xuống Tiketo đang rơi lệ, giễu cợt:
“Thật là khó coi. Salvador sẽ rất vui khi biết được vào giờ phút cuối cùng, ngài đã tuyệt vọng khóc lóc, sợ hãi, khi gọi một vệ sĩ không bao giờ đến. Ngà đã là nỗi lo ngại của Salvador trong một thời gian dài rồi.”
Uriel kề thanh kiếm sắc bén vào cổ họng Tiketo.
“Xin hãy chết để chuộc tội cho lỗi lầm đó.”
Chính lúc ấy, tiếng kĩnh vỡ vụn vang lên giữa không gian tịch mịch, một thứ không rõ hình dạng bay thẳng đến mặt Uriel.
Gã nhanh chóng dùng tay ngăn lại.
“Khự.”
Gã thủ thế chịu đòn, nhưng gương mặt vẫn cau có vì đôi tay tê cứng sau đòn công kích. Thứ đã đập vào người gã bị hư hại, bay lả tả. Là những tờ giấy dày đặc chữ.
“…Kinh Thánh?”
Đấy là cuốn Kinh Thánh được đặt ở ban thờ. Không để gã có thời gian nghỉ ngơi, đồ vật trong nhà thờ hướng gã bay tới, có cả chân nến, trụ đá…
“Khực!”
Dù với hai tay rắn chắc và linh hoạt, Uriel vẫn không thể cản lại hết thứ đồ bay tới, gã chỉ có thể nhảy lùi lại, cách Tiketo một khoảng.
Ai đó đến bên cạnh Tiketo. Bóng người to lớn được ánh trăng chiếu rọi.
“Xin lỗi vì đã đến trễ.”
Tiketo bật dậy, gọi tên:
“Chun — ”
Nhưng hô hấp của cậu ngay lập tức đình chỉ. Máu đỏ thấm đẫm toàn thân Juntan. Tóc, tay, quần áo chìm ngập trong màu đỏ tươi, đôi vai lên xuống với hơi thở đứt đoạn.
Juntan giấu Tiketo sau lưng, tiến lại gần, đối mặt với Uriel trong tình trạng như hấp hối.
Uriel nói với sự ngưỡng mộ không che giấu.
“Thương tích đầy mình rồi nhỉ. Nhưng cũng là một kỳ tích khi ngài có thể sống sót trong tình huống đó. Ngài Juntan East Valley, chúng tôi biết khá rõ về ngài đấy. Một kẻ phản bội đã từ bỏ nhiệm vụ của mình, từ một sát thủ đáng lẽ phải giết chết công tử Branch đây lại trở thành vệ sỹ thân cận.”
Juntan thở không ra hơi, cởi bỏ chiếc áo khoác đẫm máu. Xắn tay áo sơ mi, cởi bỏ cà vạt và quấn nó quanh cánh tay đã bị Uriel tấn công lúc nãy để cầm máu.
“Tại sao ngươi lại phản bội? Ngươi hẳn đã được gia tộc Bourbons hứa ban đủ phần thưởng. Cậu Branch đây đã trả cao hơn sao?”
Juntanu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp thở.
“—Đúng thế.”
Mắt Uriel toát lên sự khinh bỉ.
“Ngươi đã mờ mắt vì tiền. Thật là một kẻ nông cạn… Không có lòng kiêu hãnh, không cả sự trung thành lẫn đức tin. Ta thật khinh bỉ những kẻ du côn như ngươi đấy.”
Gã vung sợi xích dài từ tay áo, mũi kiếm sắc nhọn đầu sợi xích bay về phía Juntan.
“Ta sẽ thay mặt Salvador trừng phạt kẻ phản bội.”
“Chunta…!”
Nghe tiếng Tiketo gọi, Juntan quay lại với nụ cười thường nhật.
“Xin vui lòng đợi ở đó, ngài Tiketo. Tôi sẽ tới đón ngài ngay sau khi xong việc.”
Dứt lời, hắn thắt lại găng tay đen, nhìn Uriel.
Uriel đặt lòng bàn tay lên biểu tượng trên ngực. Gã đã thề sẽ trung thành và hiến dâng mạng sống, và được Salvador trực tiếp khắc ấn.
Gã run lên vì vui sướng khi nhận được mệnh lệnh tiêu diệt Tiketo W. Branch, kẻ dám đe dọa đến kế hoạch sáng thế của Salvador. Vì đấy chính là bằng chứng hắn được tin tưởng.
(Salvador. Tôi sẽ về bên ngài sớm thôi.)
Gã không thể che giấu niềm vui sướng khi nghĩ về việc được Salvador khen ngợi khi hoàn thành nhiệm vụ.
Uriel nhẩm tính. Cần giết tên vệ sỹ trước rồi mới có thể thanh toán cậu chủ Branch, nhưng chắc hẳn sẽ không tốn công đến thế. Tên vệ sỹ này vốn dĩ chỉ là một thằng nhóc rách rưới, lang thang khắp các con hẻm London, giết người vì tiền. Chứ không phải người được lựa chọn, phải tra qua những lần huấn luyện nghiêm ngặt. Về cơ bản sẽ không phải là đối thủ của gã.
“Tên phản bội, đi chết đi!”
Uriel tung ra sợi xích sắt, đầu sợi xích gắn lưỡi kiếm sắc bén nên dù là bị trúng bởi phần nào đi nữa cũng sẽ đau đớn và dính thương tích. Tầng mái của nhà thờ rất cao, lại còn không thể di chuyển giống như trên mặt đất. Chỉ cần sảy chân, chắc chắn sẽ ngã chết. Vị linh mục dường như phải chật vật, gắng hết sức để tránh né. Hắn hạ thấp cơ thể, di chuyển bằng cả tứ chi, chuyển động vừa đủ để né những mũi kiếm bay tới.
“Giỏi chạy trốn đấy, nhưng đây không phải trò chơi đâu. Chịu chết đi!”
Gã bắn lưỡi kiếm vào người linh mục, nhưng không trúng mục tiêu và mũi kiếm bị bật ngược lại khỏi mái nhà bằng đá.
Linh mục hạ người né tránh, quan sát từng chuyển động của Uriel.
(Ăn may?)
Gã tiếp tục ném sợi xích vào người linh mục, nhưng đòn công kích vẫn không chạm tới được mục tiêu.
Gã hoàn toàn không nương tay. May mắn không phải là một thứ có thể lặp lại. Linh mục thẳng người, nói khẽ.
“—Nhớ rồi.”
Uriel nhíu mày.
(Nhớ?… Nhớ cái gì?)
Hắn chạy trên mái nhà chông chênh, tiến về phía gã. Tránh được sợi dây xích, khoảng cách bị thu hẹp.
Dường như hắn đã ghi nhớ được chuyển động của sợi xích sắt.
“Cũng khá đấy. Nhưng không chỉ có một lưỡi kiếm nhằm vào ngươi đâu.”
Uriel cười khẩy, tung ra sợi xích khác.
Linh mục bị vây bởi đòn tấn công từ hai sợi xích, không đường tránh né.
(Kết thúc rồi.)
Khi gã vừa nghĩ đến điều đó, linh mục thình lình xuất hiện, đấm bay gã bằng một quyền vào mặt.
“Gư ar…?”
Uriel chật vật bám vào mái nhà để không bị rơi xuống. Máu mũi chảy ròng từ sống mũi dập nát, gương mặt vặn vẹo vì cơn đau.
(Cái, cái gì cơ, mới nãy…?)
Vị linh mục túm lấy hai sợi xích trong không khí, giật mạnh và đá vào Uriel đang loạng choạng chúi về trước. Lần đầu tiên gã phải nhận đòn phản công như thế này.
Linh mục nhặt sợi xích mà Uriel đánh rơi, bắt đầu quay nó. Uriel nhạo báng.
“Ngươi đang cố bắt chước ta sao? Vô ích thôi. Cái thứ đó không phải một vũ khí dễ điều khiển được… Wa!”
Mũi dao gắn nơi đầu sợi xích trên tay linh mục hướng thẳng gương mặt Uriel bay tới. Không chỉ một hoặc hai lần, lần nào cũng đều chuẩn xác muốn lấy mạng gã, Uriel đanh mặt né tránh.
(Chỉ nhìn cách tấn công của mình mà hắn có thể lĩnh hội được? Không thể nào!)
Uriel mất mười năm khổ luyện để đạt được đến trình độ này. Vậy mà hắn… thật không thể tin nổi! Chuyện ngu xuẩn như thế này, dù diễn ra ngay trước mặt gã nhưng gã vẫn không cách nào tin được.
(… Nguy rồi.)
Đối phương tay không tấc sắt đã đoạt được vũ khí, tình thế ngang cơ. Trận đấu này có lẽ sẽ kéo dài hơn dự kiến. Linh mục đột ngột ném sợi xích đi.
“Hả?”
Sợi xích trượt dài trên mái nhà rồi rơi xuống sông Thames. Uriel choáng váng khi thấy vũ khí yêu thích của mình bị vứt đi như thể nó chỉ là một loại rác thải không hơn. Uriel bàng hoàng đến câm lặng.
(Tên, Tên này… rốt cuộc là sao chứ?)
Vứt bỏ vũ khí mà hắn lấy được? Uriel không thể hiểu nổi suy nghĩ của kẻ đối địch. Với việc có thể sử dụng thành thạo vũ khí của gã, gã đã không còn đánh giá linh mục giả này chỉ như một tên đầu đường xó chợ nào đó. Ngươi không thể chiến đấu với một người mà không biết được bản chất kẻ đó là gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook