Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Vừa nghe được động tĩnh, Thời Dã loạng choạng liền chui vào gầm bàn, ngoài cửa sổ đổ mưa, đánh vào thủy tinh lạch bạch rung động, mà âm thanh cạnh cửa dần dần xa, dường như là đi xuống lầu.

Thời Dã lập tức dùng di động chụp lại bức ảnh, lại đặt nó về tầng kép đế bàn.

Lòng bàn tay cậu ra không ít mồ hôi, tay hơi hơi run, phải mất mấy lần mới đóng lại tầng kép.

Từ dưới gầm bàn đi ra, cậu đến bên cạnh cửa, xác định bên ngoài không có bất cứ tiếng động gì, cậu mới từ thư phòng ra. Cậu bước đi nhẹ nhàng, nghe tiếng vang rất nhỏ dưới lầu, bước chân nhanh hơn chạy về phòng ngủ.

Không ngờ vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, phía sau liền truyền đến giọng của Khương Vô Ẩn.

“Tiểu Dã?” Giọng điệu ông mang nghi hoặc, hỏi, “Làm sao lại ở đây, không ngủ được sao?”

Đầu tim Thời Dã run lên, có chút khẩn trương, lòng bàn tay ướt đẫm, cậu tự giác có chút chật vật.

Nhưng cậu là một diễn viên xuất sắc, trước nay đều luôn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

Vì thế liền xem nơi này như trường quay, cậu nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, xoay người nhìn về phía Khương Vô Ẩn.

Bên môi câu ra một độ cung nông, ngữ diệu Thời Dã mềm nhẹ: “Dạ, đang chuẩn bị đi uống miếng nước, đầu có hơi quay cuồng, có thể do gần đây quá mệt không nghỉ ngơi đủ, nhất thời có chút không ngủ được.”

Trên thực tế này xem như lời nói thật, trước bị nhốt lại, bọn họ không ăn qua bất cứ đồ ăn gì, thân thể vẫn luôn trong tình trạng quá tải, hiện tại nghĩ lại, nếu bọn họ không trở về nhanh như vậy, thì có lẽ… Chờ khi bị người tìm thấy, bọn họ đã sống sờ sờ mà chết đói ở đó.

Vả lại…

Bố trí ở đó, luôn không khỏi làm người ta đoán già đoán non.

Nếu bọn họ thật sự trần truồng bị người phát hiện, vậy chắc chắn sẽ gây sóng to gió lớn.

Thời Dã càng nghĩ càng cảm thấy nước cờ người bắt cóc bọn họ hạ cực tốt, quả thực một công đôi việc, tâm tư quá kín đáo.

Thấy trạng thái của cậu không quá kém, Khương Vô Ẩn cũng không nhọc lòng nữa: “Vậy uống nước rồi nghỉ ngơi sớm chút, đừng làm việc quá sức, có cái gì gánh không được thì nói với chú Khương.”

Nói xong, Khương Vô Ẩn liền trở về phòng mình.

Chờ cửa đóng, Thời Dã cuối cùng thở nhẹ một hơi, nhưng cảm xúc vẫn căng chặt như cũ, hiện tại cậu càng thêm không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với Khương Vô Ẩn.

Trên người ông ẩn giấu quá nhiều bí mật, Thời Dã thậm chí còn có một loại ảo giác, cậu chưa bao giờ chân chính nhận thức Khương Vô Ẩn.

Không dám nghĩ tiếp, Thời Dã đi xuống lầu uống cốc nước, để chính mình hoàn toàn bình tĩnh, mới trở lại căn phòng lầu hai.

Ảnh chụp trên di động thập phần rõ ràng, đó là một bức ảnh đơn, người phụ nữ trên ảnh khuôn mặt an tĩnh, mặc một thân váy dài xanh lam, tóc hơi uốn xõa trước người, hào phóng lại mỹ lệ.

Nếu nhìn kỹ, dung mạo cô có vài phần tương tự với Khương Tinh La, đặc biệt là đường nét duyên dáng trên nơi đôi mắt.

Nhưng đó đều không phải điểm mấu chốt, điểm mấu chốt nằm ở, Thời Dã biết người trong ảnh chụp, đúng là mẹ cậu.

Ký ức của Thời Dã về mẹ đã không nhiều lắm, có thể nhớ kỹ dung mạo của bà đều là xem ảnh chụp. Lúc trước khi ở Khương Quốc, cậu đã ẩn ẩn cảm thấy Khương Tinh La có chút quen mắt, nhưng bởi vì tuổi Khương Tinh La nhỏ, ăn mặc đều theo phong cách Khương Quốc, quá khác với kiểu cách hiện đại, cho nên cậu chưa từng nghĩ sâu.

Nhưng giờ phút này người trong ảnh chụp, rõ ràng chỉ cần trẻ tuổi một chút, liền càng giống Khương Tinh La.

Nhưng mẹ cậu đã ngoài ý muốn qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ khi cậu còn rất nhỏ, sau đó cậu đã bị đưa và cô nhi viện, sau lại được Khương Vô Ẩn nhận nuôi cùng Đường Kiến Lộc.

Thời Dã không hiểu, Khương Vô Ẩn vì sao lại lưu giữ ảnh chụp mẹ cậu?

Hơn nữa trong ảnh tuổi càng trẻ, cho nên…

Sự thật là Khương Vô Ẩn đã nhận thức mẹ cậu còn sớm hơn cậu tưởng, hơn nữa ngần ấy năm không quên, đến bây giờ còn giữ ảnh chụp bà?

Thời Dã không dám nghĩ nhiều, luôn cảm thấy sự tình đang lan rộng theo chiều hướng không thể khống chế.

Cậu thậm chí có chút sợ hãi, sợ hãi không biết sự thật mang đến cậu có thể tiếp thu không.

Một đêm không ngủ, sáng sớm, Thời Dã không chào hỏi, vội vàng rời khỏi Khương gia.

Thư phòng lầu hai, Khương Vô Ẩn đứng trước cửa sổ, nhìn Thời Dã lái xe rời đi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, ánh sáng trong mắt càng thêm tùy ý, bên môi câu ra mạt cười, mang theo ý vị sâu xa.

Địa chỉ Thời Dã giải mã ra tìm trên bản đồ thế nào cũng không thấy, biểu hiện cũng không tồn tại, chỉ có thể tìm thấy khu vực lân cận, nhưng tìm thế nào cũng không thấy vị trí chính xác.

Đặc biệt là địa điểm con số chính xác, hoàn toàn không tương ứng.

Hơn nữa khu vực này là khu công nghiệp, khiến người rất khó liên hệ với tổ chức ‘Thiên Mệnh’.

Nhóm ba người Diêm Thập Nhị tìm cả đêm, đã tinh bì lực tẫn. Lúc này sắc trời đã có chút hừng sáng, Thiên Phàm đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua cà phê trở về, đưa cho Diêm Thập Nhị đang ngồi trong xe gặm bánh mì, cau mày lẩm bẩm nói: “Lão đại, có thể nào giải mã sai sót không, địa chỉ sai rồi, chúng ta tìm cả một đêm, một chút manh mối cũng không có.”

Diêm Thập Nhị trầm mặc, không lập tức trả lời.

Thực ra anh cũng có vài phần hoài nghi, nhưng càng tín nhiệm vào Thời Dã hơn.

Năng lực của Thời Dã rất tốt, cho nên anh tin tưởng nhất định là bọn họ vẫn chưa tìm được địa chỉ chính xác, tuyệt không phải giải mã sai.

“Ăn xong tiếp tục tìm, cẩn thận một chút, đừng để sai sót.”

Thiên Phàm gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: “Lão đại, địa chỉ này được giải mã ra, anh nói con số này có cần giải mã lần hai không? Để an toàn, Lâm Thương đưa ra mật mã kép?”

Cũng không phải không có khả năng như vậy, Diêm Thập Nhị cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng rốt cuộc không giải mã được, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột bực bội: “Dãy số hẳn là tin tức chỉ dẫn sai, nhưng hiện tại không có manh mối, nhất thời không nghĩ ra phương pháp giải mã.”

Thiên Phàm chưa bao giờ nhạy cảm với con số, để hắn đánh nhau bắt hung thủ còn có thể, loại công việc yêu cầu động não như này không thích hợp với hắn.

Thối lui về bên cạnh xe, Thiên Phàm thành thành thật thật ăn bánh mì.

Thuận tay chọc Mục Tây Thành đang phát ngốc: “Nhìn cái gì đó?”

Mục Tây Thành không nói chuyện, ánh mắt không hề chớp mình cách đó không xa, bánh mì trong tay vô thức nhét vào miệng.

Chỉ chốc lát sau, hắn lại duỗi thân đầu vào trong xe, mắt nhìn tờ thông tin trên tay Diêm Thập Nhị.

Nhìn thật sâu một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, lại nhìn về nơi vừa nãy.

Nhìn một chút, lại nhìn trong tay Diêm Thập Nhị một chút.

Như thế lặp lại ba lần, hắn rốt cuộc kinh hỉ nói: “Lão đại, tôi hiểu rồi. Dãy số này cố ý viết ngược, anh xem bên kia.”

Diêm Thập Nhị nhìn sang, chỉ thấy biển số nhà màu xanh biển viết: 118-036.

“Thế thì?”

Mục Tây Thành nhanh chóng nói: “Dãy số trên tờ giấy là 732-811, nếu đảo ngược dãy số này, đó chính là 118-237, vừa rồi tôi xem qua, quy tắc đánh số ở khu vực này đều mở đầu bằng 118, cho nên địa chỉ chúng ta cần tìm thực sự là 118-237, hiện tại chỉ cần xác định địa chỉ này có tồn tại là được.”

Không cần nhắc nhở, Thiên Phàm đã định vị tìm kiếm trên bản đồ.

“Lão đại, tìm được rồi, thật sự có địa chỉ này.”

Diêm Thập Nhị nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, nói với bọn họ: “Lên xe, đi.”

Hai người nhanh chóng lên xe, Diêm Thập Nhị một chân đạp chân ga, xe việt dã đen chạy như bay phóng đi.

118-237 nằm sau 118-036 hai hàng, qua hai con phố liền thấy được.

Khu công nghiệp này càng về sau, càng thêm hẻo lánh, đi ngang qua vài khu nhà xưởng bỏ trống, trong sân mọc đầy cỏ dại.

Nơi này… Thật ra rất thích hợp để đám người kia làm ác.

Ánh mắt Diêm Thập Nhị càng trở nên lãnh túc, khí tràng cả người đột nhiên mạnh lên.

Ngừng xe ở cửa, mấy người nhanh chóng xuống xe.

Diêm Thập Nhị không lên tiếng, chỉ ra hiệu với hai người, bản thân đứng dựa vào vách tường cạnh cửa, Thiên Phàm giơ súng tiến lên, trực tiếp đá văng cửa phòng bảo vệ.

Cửa không có khóa, chỉ đơn giản cài móc khóa vào ổ, dễ dàng bị đá lung lay.

Nơi này nhìn có vài năm, bên trong cũng hoang vắng lợi hại, nơi nơi đều mang cho người ta loại hơi thở đổ nát sa sút.

“Lão đại, không người.”

“Đi, đi vào trong xem.”

Tòa xưởng khu này rất lớn, tổng cộng có hai tòa nhà, lối đi ở giữa chỉ rộng năm sáu mét, trên đỉnh có mái che mưa, tầng cao năm mét, chỉ có một tầng, khắp nơi đều thập phần trống trải.

Tòa nhà bên trái bị khóa không vào được, mấy người liền cùng nhau sang tòa nhà bên phải.

Cửa lớn mở ở trung gian, khi cửa kẽo kẹt được đẩy ra, cả ba người đều sững người kinh ngạc tại chỗ.

Ập vào mặt chính là mùi hôi thối, khiến người khó mà chịu nổi, Thiên Phàm và Mục Tây Thành đều nhịn không được bưng kín mũi, chỉ có Diêm Thập Nhị, chỉ nhíu mày, vẻ mặt không mấy biến hóa.

Liếc mắt nhìn thoáng qua, nhà xưởng rộng bốn năm trăm mét vuông chất đầy container.

Những container này bày bừa hỗn độn, tứ tung ngang dọc ít nhất có sáu bảy thùng, trước mỗi cái container đều có hàng rào sắt, hàng rào được khóa chặt. Bên trong ngoại trừ quần áo rách nát còn có chăn chiếu lộn xộn, thực rõ ràng trước đây có người sống.

“Lão đại, bọn họ sẽ không bắt người về rồi nhốt ở đây đi?”

Người của ‘Thiên Mệnh’ rốt cuộc là một đám biến thái thế nào, tất cả hành vi này đều khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, đáng sợ, người còn sống sờ sờ ra đó, bị nhốt trong container là thế nào?

Các vách của container dính đầy vết bẩn, trên mặt đất, trên đệm cũng có.

Cho nên người bị chộp tới đều ăn uống tiêu tiểu trong container, một chút tôn nghiêm cơ bản nhất của con người cũng không có?

“Thật là biến thái, bọn chúng quá đáng giận.”

Thiên Phàm nắm chặt tay, hung hăng đấm xuống, lại chỉ có thể thất bại, ảo não lại tức giận.

Diêm Thập Nhị từ đầu đến cuối cũng chưa nói chuyện, trong lòng chấn động thật lâu không thể bình tĩnh.

Anh không dám tưởng tượng những người bị bắt đi đến tột cùng sinh sống thế nào, thậm chí, bọn họ có lẽ ngay cả khả năng sống sót cũng bị tước đoạt.

Vậy…

A Dã lẽ nào cũng…

Trái tim của Diêm Thập Nhị đau dữ dội, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Anh đi về phía trước một bước, nhưng dưới chân lại loạng choạng, suýt nữa té ngã.

“Lão đại, anh không sao chứ?”

Thiên Phàm không khỏi khẩn trương, sợ Diêm Thập Nhị lại ngất xỉu lần nữa.

Diêm Thập Nhị xua tay: “Tôi không sao, tìm manh mối đi.”

Nói là tìm manh mối, nhưng đây thật sự không phải nơi người có thể ở, bọn họ thậm chí không thể nào đặt chân.

Nhưng bọn họ là cảnh sát, họ cần thiết điều tra rõ chân tướng, tìm được kẻ làm ác, đem chúng ra công lý.

Cho nên phải làm.

Cả ba phân ra các hướng khác nhau tra tìm manh mối, thu thập từng bằng chứng một, ngay cả khi manh mối cực kỳ nhỏ bé cũng không thể bỏ qua.

Diêm Thập Nhị đã gọi điện báo cho người của Cục Điều tra lại đây, nhân thủ của bọn họ không đủ, địa hình nơi này lớn, nếu may mắn hẳn có thể thu thập được không ít dấu vân tay.

Ngay khi ba người vùi đầu tìm manh mối, một tiếng khóc cực nhỏ vang lên, trong nhà xưởng trống trải này có vẻ đặc biệt đột ngột, khiếp người.

======

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương