Kẻ Tình Nghi Số Một
-
Chương 29
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Bệnh viện trung tâm thành phố Cầm Xuyên.
Lương Tiểu Bảo bị Phương Đức bắt cóc, tuy không gây thương tổn thực chất đáng kể nào, nhưng gây ảnh hưởng nhất định đến tâm lý trẻ nhỏ, vì thế đứa bé được đưa đến bệnh viện, trong tình trạng gặp ác mộng và sốt cao liên tục.
Hai vợ chồng già Tần gia đã rất thương tâm khổ sở khi mất đi con gái, bà cụ còn trực tiếp ngã bệnh.
Hiện giờ, cháu ngoại tuổi nhỏ lại gặp phải sự tình khủng bố như vậy, đòn giáng xuống hai cụ già còn lớn hơn gấp bội.
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình ông cụ chăm sóc, nhà ở cũng chờ thân thích hỗ trợ trông.
Bác sĩ dáng người cường tráng đi vào phòng bệnh, nói với cụ ông: “Tần tiên sinh, có một số đơn kiểm tra của Lương Tiểu Bảo được đưa tới, phiền ngài đi lấy chúng, tôi phải truyền dịch cho cháu bé ngay bây giờ.”
“Được, làm phiền bác sĩ.”
Cụ ông chống gậy đi ra phòng bệnh, bác sĩ nhanh chóng bước qua khóa cửa phòng lại, trong căn phòng bệnh đơn chỉ duy nhất còn lại Lương Tiểu Bảo hôn mê và bác sĩ ánh mắt âm u.
Bác sĩ tháo khẩu trang, rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi.
Gã đứng ở mép giường, nhìn Lương Tiểu Bảo, đáy mắt chỉ toàn chán ghét.
Gã cúi người, bàn tay to dừng ở cổ Lương Tiểu Bảo, động tác nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt dữ tợn.
“Tao cứ tưởng hai anh em họ Phương sẽ có ích, không ngờ cũng vô dụng.” Giọng nói gã khàn khàn, mang theo trào phúng.
Giờ đây, chỉ cần tay gã cứ thế mà dùng chút sức lực, cổ của đứa trẻ có thể bị gã vặn gãy.
Nhưng đến nước này, gã lại có chút không hạ thủ được.
Trước mắt gã, là gương mặt luôn luôn cười nhạt của Phương Điềm Điềm, cười gọi gã là anh họ, cười nói chờ cô nàng kiếm được tiền, mua một căn nhà không quá to, ba người họ sẽ sinh sống cùng nhau.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều hủy hoại.
Đều bị bà gì ích kỷ, không màng tính mạng người khác kia hủy hoại.
Lâm Xuân Thiên nghiến răng dữ dội, con ngươi đỏ máu.
Rõ ràng… Rõ ràng gã chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp chết đứa bé này.
Lâm Xuân Thiên ảo não không thôi, toàn thân run rẩy.
“Anh họ, hãy sống thật tốt, đừng báo thù, cũng đừng bị thù hận che mờ hai mắt… Anh họ, hãy hạnh phúc.”
Bên tai, như là có ai đó nhỏ nhẹ thì thầm, rõ ràng là giọng của Phương Điềm Điềm.
Ánh mắt Lâm Xuân Thiên đờ ra trong giây lát, như thể thấy cô nàng.
Gã đột nhiên rút tay về, quay lưng lại, nỉ non thì thào: “Điềm Điềm, anh giết những kẻ đó, những kẻ đã hại chết em và Mạt Mạt, anh nhất định sẽ giết bọn chúng báo thù cho em! Điềm Điềm, em chờ anh, chờ anh báo thù xong, anh sẽ đi tìm em.”
Gã lại trở về mép giường, đôi tay lần thứ hai rơi xuống trên cổ Lương Tiểu Bảo.
Cửa phòng bệnh phịch một tiếng bị người đá văng, Diêm Thập Nhị giơ súng lục, gầm lên: “Lâm Xuân Thiên, buông đứa bé kia ra.”
Diêm Thập Nhị và Thời Dã chạy như điên đến đây, lúc này cả hai đều thở hổn hển, nhưng khí thế không giảm, hết sức bức người.
Lâm Xuân Thiên hiển nhiên bị hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền bóp chặt cổ Lương Tiểu Bảo.
“Đừng tới đây, tất cả đừng tới đây, còn đi thêm một bước, tao liền bóp chết nó.”
Lương Tiểu Bảo tỉnh dậy, cơn đau trên cổ làm nó khóc lớn không ngừng.
Sự náo động như vậy, rước đến không ít người vây xem bên ngoài.
Thời Dã một tay đóng sầm cửa lại, chặn tầm nhìn tìm tòi nghiên cứu ngoài kia.
“Trẻ con là vô tội, anh buông đứa bé ra, trở về cùng chúng tôi rồi lại nói tiếp.”
Giọng nói của Thời Dã hơi khàn, cực lực trấn an cảm xúc của gã.
Nhưng cảm xúc của Lâm Xuân Thiên rất bình tĩnh, không có nửa điểm tự giác của hiềm phạm: “Nó vô tội? Chẳng lẽ Điềm Điềm không vô tội, Mạt Mạt không vô tội sao?”
* Hiềm phạm: kẻ tình nghi phạm tội.
Thời Dã thở nhẹ một hơi, cảm xúc cũng có chút không tốt.
Nói đến nói đi, vẫn là tên đầu sỏ cướp lái, hại chết những người trên xe buýt đáng chết.
Nhưng cố tình, đến nay họ vẫn chưa tìm ra chân tướng của vụ tai nạn giao thông công cộng.
Diêm Thập Nhị lười nói vớ vẩn với gã, chỉ lạnh lùng nói: “Lập tức buông đứa bé kia, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
“Anh bắn đi, có mà bắn chết tôi.”
Giọng nói vừa ra, tiếng súng vang lên.
‘Bằng’!
Một phát súng trúng cánh tay Lâm Xuân Thiên, cơn đau khiến gã phải buông lỏng tay.
Diêm Thập Nhị một phen túm người lại đây, ý bảo Thời Dã đi xem đứa bé.
Còng tay khóa vào cánh tay gã, thiếu kiên nhẫn trong mắt Diêm Thập Nhị càng thêm sâu.
Thời Dã còn đang xoa dịu cảm xúc của đứa trẻ, ông cụ nhanh chóng quay lại, biết được chuyện vừa xảy ra, cả người hãi hùng choáng váng.
“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo không sao chứ?”
“Chỉ bị dọa sợ, không có việc gì.” Thời Dã trả lại đứa bé cho ông nhà.
Ông cụ trực tiếp gạt lệ: “Đây là tạo cái nghiệt gì đây, tạo nghiệt!”
Bác sĩ lập tức chuyển Tiểu Bảo đến phòng khám, Thời Dã đến trước mặt Diêm Thập Nhị, hỏi: “Giờ nên làm gì đây?”
“Về cục trước lại nói.”
Phần còn lại, cảnh sát đến tiếp nhận, Diêm Thập Nhị và Thời Dã về thẳng sở cảnh sát Tây Thành.
Vừa mới ấn Lâm Xuân Thiên vào phòng thẩm vấn, Thiên Phàm lại cầm di động phi nhanh đến: “Lão đại, đã xảy ra chuyện.”
======
Editor: Solitude
======
Bệnh viện trung tâm thành phố Cầm Xuyên.
Lương Tiểu Bảo bị Phương Đức bắt cóc, tuy không gây thương tổn thực chất đáng kể nào, nhưng gây ảnh hưởng nhất định đến tâm lý trẻ nhỏ, vì thế đứa bé được đưa đến bệnh viện, trong tình trạng gặp ác mộng và sốt cao liên tục.
Hai vợ chồng già Tần gia đã rất thương tâm khổ sở khi mất đi con gái, bà cụ còn trực tiếp ngã bệnh.
Hiện giờ, cháu ngoại tuổi nhỏ lại gặp phải sự tình khủng bố như vậy, đòn giáng xuống hai cụ già còn lớn hơn gấp bội.
Trong phòng bệnh, chỉ có một mình ông cụ chăm sóc, nhà ở cũng chờ thân thích hỗ trợ trông.
Bác sĩ dáng người cường tráng đi vào phòng bệnh, nói với cụ ông: “Tần tiên sinh, có một số đơn kiểm tra của Lương Tiểu Bảo được đưa tới, phiền ngài đi lấy chúng, tôi phải truyền dịch cho cháu bé ngay bây giờ.”
“Được, làm phiền bác sĩ.”
Cụ ông chống gậy đi ra phòng bệnh, bác sĩ nhanh chóng bước qua khóa cửa phòng lại, trong căn phòng bệnh đơn chỉ duy nhất còn lại Lương Tiểu Bảo hôn mê và bác sĩ ánh mắt âm u.
Bác sĩ tháo khẩu trang, rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi.
Gã đứng ở mép giường, nhìn Lương Tiểu Bảo, đáy mắt chỉ toàn chán ghét.
Gã cúi người, bàn tay to dừng ở cổ Lương Tiểu Bảo, động tác nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt dữ tợn.
“Tao cứ tưởng hai anh em họ Phương sẽ có ích, không ngờ cũng vô dụng.” Giọng nói gã khàn khàn, mang theo trào phúng.
Giờ đây, chỉ cần tay gã cứ thế mà dùng chút sức lực, cổ của đứa trẻ có thể bị gã vặn gãy.
Nhưng đến nước này, gã lại có chút không hạ thủ được.
Trước mắt gã, là gương mặt luôn luôn cười nhạt của Phương Điềm Điềm, cười gọi gã là anh họ, cười nói chờ cô nàng kiếm được tiền, mua một căn nhà không quá to, ba người họ sẽ sinh sống cùng nhau.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều hủy hoại.
Đều bị bà gì ích kỷ, không màng tính mạng người khác kia hủy hoại.
Lâm Xuân Thiên nghiến răng dữ dội, con ngươi đỏ máu.
Rõ ràng… Rõ ràng gã chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp chết đứa bé này.
Lâm Xuân Thiên ảo não không thôi, toàn thân run rẩy.
“Anh họ, hãy sống thật tốt, đừng báo thù, cũng đừng bị thù hận che mờ hai mắt… Anh họ, hãy hạnh phúc.”
Bên tai, như là có ai đó nhỏ nhẹ thì thầm, rõ ràng là giọng của Phương Điềm Điềm.
Ánh mắt Lâm Xuân Thiên đờ ra trong giây lát, như thể thấy cô nàng.
Gã đột nhiên rút tay về, quay lưng lại, nỉ non thì thào: “Điềm Điềm, anh giết những kẻ đó, những kẻ đã hại chết em và Mạt Mạt, anh nhất định sẽ giết bọn chúng báo thù cho em! Điềm Điềm, em chờ anh, chờ anh báo thù xong, anh sẽ đi tìm em.”
Gã lại trở về mép giường, đôi tay lần thứ hai rơi xuống trên cổ Lương Tiểu Bảo.
Cửa phòng bệnh phịch một tiếng bị người đá văng, Diêm Thập Nhị giơ súng lục, gầm lên: “Lâm Xuân Thiên, buông đứa bé kia ra.”
Diêm Thập Nhị và Thời Dã chạy như điên đến đây, lúc này cả hai đều thở hổn hển, nhưng khí thế không giảm, hết sức bức người.
Lâm Xuân Thiên hiển nhiên bị hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền bóp chặt cổ Lương Tiểu Bảo.
“Đừng tới đây, tất cả đừng tới đây, còn đi thêm một bước, tao liền bóp chết nó.”
Lương Tiểu Bảo tỉnh dậy, cơn đau trên cổ làm nó khóc lớn không ngừng.
Sự náo động như vậy, rước đến không ít người vây xem bên ngoài.
Thời Dã một tay đóng sầm cửa lại, chặn tầm nhìn tìm tòi nghiên cứu ngoài kia.
“Trẻ con là vô tội, anh buông đứa bé ra, trở về cùng chúng tôi rồi lại nói tiếp.”
Giọng nói của Thời Dã hơi khàn, cực lực trấn an cảm xúc của gã.
Nhưng cảm xúc của Lâm Xuân Thiên rất bình tĩnh, không có nửa điểm tự giác của hiềm phạm: “Nó vô tội? Chẳng lẽ Điềm Điềm không vô tội, Mạt Mạt không vô tội sao?”
* Hiềm phạm: kẻ tình nghi phạm tội.
Thời Dã thở nhẹ một hơi, cảm xúc cũng có chút không tốt.
Nói đến nói đi, vẫn là tên đầu sỏ cướp lái, hại chết những người trên xe buýt đáng chết.
Nhưng cố tình, đến nay họ vẫn chưa tìm ra chân tướng của vụ tai nạn giao thông công cộng.
Diêm Thập Nhị lười nói vớ vẩn với gã, chỉ lạnh lùng nói: “Lập tức buông đứa bé kia, nếu không tôi sẽ nổ súng.”
“Anh bắn đi, có mà bắn chết tôi.”
Giọng nói vừa ra, tiếng súng vang lên.
‘Bằng’!
Một phát súng trúng cánh tay Lâm Xuân Thiên, cơn đau khiến gã phải buông lỏng tay.
Diêm Thập Nhị một phen túm người lại đây, ý bảo Thời Dã đi xem đứa bé.
Còng tay khóa vào cánh tay gã, thiếu kiên nhẫn trong mắt Diêm Thập Nhị càng thêm sâu.
Thời Dã còn đang xoa dịu cảm xúc của đứa trẻ, ông cụ nhanh chóng quay lại, biết được chuyện vừa xảy ra, cả người hãi hùng choáng váng.
“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo không sao chứ?”
“Chỉ bị dọa sợ, không có việc gì.” Thời Dã trả lại đứa bé cho ông nhà.
Ông cụ trực tiếp gạt lệ: “Đây là tạo cái nghiệt gì đây, tạo nghiệt!”
Bác sĩ lập tức chuyển Tiểu Bảo đến phòng khám, Thời Dã đến trước mặt Diêm Thập Nhị, hỏi: “Giờ nên làm gì đây?”
“Về cục trước lại nói.”
Phần còn lại, cảnh sát đến tiếp nhận, Diêm Thập Nhị và Thời Dã về thẳng sở cảnh sát Tây Thành.
Vừa mới ấn Lâm Xuân Thiên vào phòng thẩm vấn, Thiên Phàm lại cầm di động phi nhanh đến: “Lão đại, đã xảy ra chuyện.”
======
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook