Kẻ Tình Nghi Số 1
Chương 1-1: Vụ án hiếp dâm giết người liên hoàn (1)

Cảnh sát chỉ tìm thấy hai vật chứng – chiếc khăn tay màu đen và chai nước rỗng không. Các nhân viên kỹ thuật đã lấy được dấu vân tay rõ ràng trên chai nước. Sau đó xác định cả hai vật chứng đều có dính chất chloroform. Chloroform là loại hóa chất có độc tính cực cao, người hít một chút liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Phần 1

2h25’, ngày 02 tháng 9.

Bụng Tô Khả Mạn truyền đến cơn đau, mặc dù không mạnh nhưng đủ để buộc cô tỉnh dậy giữa cơn mê man. Cô không mở mắt ngay mà giật giật cánh tay. Đầu ngón tay chạm vào chiếc chăn mềm mại. Cô nghĩ, mình đang nằm trên chiếc giường ở nhà.

“ Cô ấy có phản ứng rồi”.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ, sau đó lại nghe thấy giọng một người phụ nữ tiếp lời: “ Liều Chloroform vừa đủ, nếu nhiều hơn một chút cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại”.

“ Nhà của mình sao lại có người lạ? Không lẽ là kẻ xấu xông vào?”.

Tô Khả Mạn vô cùng khẩn trương, vội vã mở mắt. Ánh sáng trắng chiếu từ trên xuống thực chói mắt, cô đành nheo mắt, hoảng sợ nhìn ngó xung quanh. Vách tường quét sơn trắng, không trang trí đồ nội thất, nhưng trên đó bày mấy thiết bị cỡ lớn, đèn huỳnh quang không giống ở nhà.

Đó là một căn phòng hoàn toàn xa lạ!

Nhìn sang bên giường, hai người đàn ông và một người phụ nữ không quen biết đang đứng đó, họ đều mặc áo dài trắng, vẻ mặt nghiêm túc.

“ Bọn họ là bác sĩ. Trời đất! Sao mình lại nằm ở bệnh viện thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tô Khả Mạn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, bộ não như vừa được ngâm quá nhiều dung dịch độc hại. Nhưng cô vẫn nhanh chóng nhớ lại cảnh kinh hoàng kia.

Thoáng chốc, một cỗ mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Nhóm bác sĩ dường như đã sớm có chuẩn bị, khẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Vị bác sĩ nhiều tuổi nhất trong ba người cúi người xuống, cầm lấy bàn tay run rẩy của cô, nhẹ giọng an ủi: “ Đừng lo lắng, cô đang rất an toàn”.

Cô giống như nai con giật mình, ra sức gạt tay nữ bác sĩ, hoảng sợ kêu to: “ Không! Không! Đừng chạm vào tôi...”. Cô mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, theo bản năng lùi về phía sau hai bước. Hai nam bác sĩ khác thì không biết phải làm gì.

Có lẽ vừa rồi dùng sức quá mạnh, bụng lại bắt đầu nổi cơn đau. Cô vô thức đặt tay lên bụng, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kéo vội chiếc chăn đắp trên người ra. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bằng phẳng, cánh tay vô lực buông xuống, ánh mắt từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng: “ Tôi...con của tôi đâu?”.

“ Xin lỗi, lúc nãy đưa cô lên xe cấp cứu đã mất rồi”. Nữ bác sĩ tiến lên phía trước, vẻ mặt áy náy, đáp: “ Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ có sáu tháng, mọi bộ phận cơ thể chưa phát triển hoàn thiện, cho nên...”.

Đáp án này giống như tiếng sét kinh động, đem trụ cột tinh thần cuối cùng phá tan tành.

Tô Khả Mạn hoàn toàn sụp đổ.

***

Khu chăm sóc đặc biệt.

Người nhà của Tô Khả Mạn cùng đồng nghiệp đứng ở khu chờ, lo lắng chờ đợi. Bảo vệ cạnh cửa phòng bệnh là một cảnh sát trẻ mặc thường phục, tên anh ấy là Lục Hạo, đội trưởng đội cảnh sát hình sự số ba thành phố Kinh Hải.

Hai tay Lục Hạo khoanh trước ngực, lưng tựa vào bức tường rộng. Anh đã một đêm không ngủ, khuôn mặt sáng sủa tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại hết sức tập trung, nhìn chăm chú không chớp vào cánh cửa đang đóng.

Khuya ngày hôm qua, ở công viên Tùng Giang xảy ra một vụ hiếp dâm bất thành. Khi đồng nghiệp của Lục Hạo chạy tới hiện trường, nạn nhân đã được xe cấp cứu 120 đưa đến bệnh viện. Theo nguồn tin của người dân báo, khoảng 10h40’ đêm, trong công viên truyền đến tiếng kêu cứu, mọi người ngay lập tức đổ xô tới. Sau vài phút tìm kiếm, họ đã tìm thấy nạn nhân gần một đình nghỉ chân nhỏ ngay giữa công viên, còn thủ phạm thì đã biến mất. Nạn nhân nằm bất động trên bãi cỏ, áo bị xé, vẫn mặc đồ lót và váy ngắn. Mọi người gọi to nhưng nạn nhân không hề phản ứng. Họ bước lại gần để nhìn cho rõ, lúc này mới phát hiện chiếc váy ngắn dính đầy vết máu. Vì thế liền gọi ngay cho 120 và báo cảnh sát.

Bởi vì hiện trường đã bị mấy nhân viên cấp cứu vô ý phá hỏng, nên cảnh sát chỉ tìm thấy hai vật chứng – chiếc khăn tay màu đen và chai nước rỗng không. Các nhân viên kỹ thuật lấy được hai dấu vân tay rõ ràng trên chai nước. Sau đó xác định cả hai vật chứng đều có dính chất chloroform. Chloroform là loại hóa chất có độc tính cực cao, chỉ cần hít một ít người liền rơi vào trạng thái hôn mê. Bác sĩ cũng phát hiện trong máu của nạn nhân có chất chloroform.

Nghe thấy cụm từ quan trọng “ chloroform”, thần kinh của nhóm cảnh sát hình sự liền căng thẳng.

Sáu tháng qua, ở thành phố Kinh Hải liên tiếp xảy ra những vụ hiếp dâm giết người, hung thủ thường dùng chloroform khiến người bị hại rơi vào hôn mê, sau đó phạm tội. Nhưng toàn bộ hiện trường vụ án đều bị hung thủ phá hỏng, tất cả nạn nhân đều tử vong. Vì vậy, cảnh sát vẫn chưa tìm ra phương hướng để phá án. Tuy nhiên, cảnh sát đã tìm thấy tại hiện trường hai chiếc khăn tay màu đen dính chất chloroform, cùng với vật chứng trong vụ án này dường như giống nhau như đúc.

Nhóm cảnh sát hình sự giống như tìm thấy ánh hừng đông để phá án. Bên phía bệnh viện cũng thông báo, người bị hại đã thoát khỏi nguy hiểm. Như vậy, chỉ cần cô ấy có thể cung cấp một vài manh mối hữu dụng, ngày một ngày hai là sẽ phá được vụ án liên hoàn. Lục Hạo phấn khích hơn so với các cảnh sát khác. Bởi vì anh không chỉ là người phụ trách chính vụ án liên hoàn này, quan trọng hơn cả là cuối cùng đã có cơ hội để bắt được hung thủ, trả thù cho vị hôn thê bị chết thảm...

Đúng vậy, vợ sắp cưới của Lục Hạo cũng là một trong những nạn nhân của vụ án liên hoàn.

Suốt đời này anh không thể quên, trong một buổi chiều chạng vạng mưa to tầm tã, người vợ sắp cưới của anh, thi thể trần trụi bị treo lên trong một nhà máy bỏ hoang. Tại thời điểm đó, anh nước mắt giàn dụa quỳ gối trước thi thể, thề nhất định sẽ bắt được hung thủ đem ra quy án.

Hiện tại, cuối cùng anh đã có cơ hội để thực hiện lời thề.

Lục Hạo lấy lại tinh thần, cuộn chặt tay, nghe thấy tiếng nức nở từ hướng phòng chờ truyền đến. Anh quay đầu nhìn, hóa ra là nữ đồng nghiệp của nạn nhân đang khóc bò trên ghế.

Lục Hạo rất ấn tượng với cô ấy. Vừa nãy khi biết được tình hình của bạn mình, cảm xúc của nữ đồng nghiệp dung mạo khá xinh xắn này có phần nặng nề khó kiểm soát. Thậm chí nhìn còn đau khổ hơn cả chồng của người bị hại. Xem ra, cô ấy và nạn nhân có mối quan hệ không giống bình thường.

Đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh bật mở, vị bác sĩ trung niên đi ra.

“ Cô ấy tỉnh rồi ạ?”. Lục Hạo chạy nhanh tới hỏi.

Nữ bác sĩ nhìn anh gật đầu, tiện tay đóng cửa phòng, sau đó nghiêng đầu nhìn về khu chờ. Bạn bè người thân của nạn nhân cũng bước nhanh tới.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Lục Hạo nghe thấy tiếng khóc của nạn nhân. Anh nhíu mày, hỏi: “ Tôi có thể vào được không?”.

“ Thể trạng của người bệnh rất yếu, cảm xúc lại không ổn định. Nếu cậu vào bây giờ, chắc chắn sẽ làm cô ấy kích động”. Nữ bác sĩ thẳng thắn trả lời.

Lục Hạo trong lòng sốt ruột, hận không thể lập tức gặp người bị hại nhưng lời nói của nữ bác sĩ không phải không có lý. Bây giờ đi vào sẽ kích động nạn nhân, không bằng để ổn định rồi nói sau. Vì thế, anh lui sang một bên, để bạn bè người thân của nạn nhân đi vào phòng bệnh.

Đợi khoảng nửa tiếng, chồng của nạn nhân là người đầu tiên đẩy cửa bước ra. Anh ta dáng người tầm thước, đeo cặp kính khung kim loại, mái tóc dài và dày, có vẻ là một người trí thức. Anh ta lập tức đi đến trước mặt Lục Hạo, dùng ngữ điệu đau thương phẫn uất để cầu xin: “ Xin cảnh sát các anh, nhất định phải bắt được tên hung thủ giết người khốn kiếp ấy”.

“ Hung thủ giết người?”.

Lục Hạo cả kinh, nghĩ nạn nhân đột nhiên tử vong, vội vàng nhìn vào phòng bệnh. Mấy chiếc máy y tế che khuất đầu giường, từ góc nhìn của anh không thấy được người bị hại. Nhưng không khí trong phòng bệnh không giống với bất thình lình gặp phải điều bất trắc.

“ Con trai tôi...”. Chồng nạn nhân ngồi xổm trên mặt đất, hai tay thống khổ xoa mặt: “ Đứa bé chưa kịp sinh ra đã bị tên giết người khốn kiếp cướp đi mạng sống”.

Rốt cuộc Lục Hạo đã hiểu hàm ý của cụm từ “ hung thủ giết người”. Trường hợp này đúng là không chỉ đơn giản mang tính chất cưỡng bức không thành. Ngoài người nhà ra khỏi phòng bệnh, nữ bác sĩ cũng bám gót theo sau. Bà ra hiệu với Lục Hạo, ý bảo có thể đi vào.

Kìm nén hơn nửa năm, chính là để chờ đợi giây phút này. Anh bảo nhóm bác sĩ đứng chờ ngoài cửa, sau đó bước vào phòng bệnh, đóng cửa ra vào, bước nhanh đến bên giường bệnh.

Nạn nhân nằm trên giường, đầu nghiêng ra bên ngoài, mái tóc dài rối tung xõa trên gối. Dưới ánh đèn, vẻ mặt tiều tụy của cô tái nhợt dị thường, đôi môi không màu máu, hốc mắt sưng đỏ, mở to trống rỗng đầy tơ máu.

Dù vậy, Lục Hạo vẫn có thể tưởng tượng, chỉ cần cô ấy trang điểm một chút sẽ biến thành một cô gái xinh đẹp theo tiêu chuẩn Á Đông. Đặc biệt là đôi mắt to với hàng mi dài, cực kỳ giống các ngôi sao thần tượng nữ. Thảo nào cô ấy đã bị hung thủ để mắt tới!

Cô ấy nhìn thấy Lục Hạo đến bên giường, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức mở to hai mắt: “ Anh là... cảnh sát?”. Giọng nói của cô khàn khàn yếu ớt, chắc là khóc đã lâu.

“ Đúng vậy. Thực sự xin lỗi vì đã quấy rầy cô”. Lục Hạo cố gắng làm cho nét mặt và giọng điệu trở nên nhu hòa hơn. Sau khi đưa thẻ cảnh sát cho cô xem, anh không đi thẳng vào chủ đề, mà dùng lời lẽ quan tâm để hỏi thăm: “ Cô cảm thấy thế nào, cơ thể đã khá hơn chưa?”.

Cô không trả lời, chỉ hơi di chuyển cằm. Cô khẽ thở dài, vươn tay ra khỏi chăn, vuốt mái tóc dài tán loạn ở trên gối sang một bên. Dường như làm như vậy là tôn trọng Lục Hạo, đồng thời cũng cho thấy cảm xúc đã thoáng ổn định.

Lục Hạo nhìn thấy trên cánh tay mảnh khảnh có vài vết thương, vẫn chưa kết vảy. có lẽ bị xước trong khi vụ án xảy ra. Anh dời ánh mắt lên mặt cô, ngập ngừng dò hỏi thử: “ Chúng ta có thể nói về tình hình khi vụ án xảy ra được không?”.

Câu nói này dường như đã làm tổn thương đến dây thần kinh nhạy cảm nhất trong cơ thể. Tâm trạng vừa mới ổn định tựa nước đê vỡ không thể ngăn chặn. Gương mặt cô căng thẳng, hai mắt sợ hãi mở lớn: “ Không! Không!... Tôi không nhớ gì cả”.

Nói xong, trong đôi mắt to đầm đìa nước mắt, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cô rụt vào trong chăn, nghẹn ngào khóc. Cô khóc một lúc mới ló đầu ra, hốc mắt sưng đỏ hơn, còn nước mắt chảy xuống. Dáng dấp bi thương này khiến người ta đồng cảm. Lục Hạo lấy khăn tay đưa cho cô.

“ Tôi biết, sự việc xảy ra rất không công bằng cho cô”. Lục Hạo khuyên giải.

Cô không nói một lời, rưng rưng nhìn trần nhà.

Lục Hạo lại an ủi vài câu, khuyên bảo: “ Tôi hiểu cảm giác của cô bây giờ. Nhưng hung thủ làm hại cô vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chỉ có cô hợp tác cùng với cảnh sát chúng tôi, mới có thể mau chóng bắt hung thủ quy án”.

Nghe thấy hai chữ “ hung thủ”, mặt cô đổi màu, bàn tay run rẩy đặt lên bụng. Cô bỗng rút tay về, giọng nói khàn khàn hét lớn: “ Chỉ cần có thể bắt được hung thủ, kể cả bảo tôi chết cũng được”.

Tiếng thét khàn khàn vang vọng quanh phòng bệnh, như thể trút bỏ hận thù vào hung thủ.

Lục Hạo có thể hiểu một phụ nữ sắp làm mẹ, sau khi phải thừa nhận mất đi đứa trẻ quả là một cú sốc cực lớn. Chỉ e nỗi đau khổ này của cô còn trầm trọng hơn nỗi đau cơ thể rất nhiều.

Chờ cô ổn định lại tâm trạng, Lục Hạo lấy trong túi ra chiếc bút ghi âm: “ Bây giờ cô có thể nói về tình tiết vụ án được rồi chứ?”.

Cô lau nước mắt, trầm mặc một lúc, gật gật đầu.

“ Tốt rồi. Cô hãy kể chi tiết mọi việc trước khi vào công viên đi”. Lục Hạo bổ sung thêm một câu: “ Đúng rồi, hãy kể thật cụ thể, đừng giảm bớt bất kỳ chi tiết nào, cho dù cô cảm thấy đó chỉ là những việc nhỏ nhặt”.

Trên mặt Tô Khả Mạn lại hiện lên vẻ sợ hãi. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu kể về sự việc kinh hoàng xảy ra mấy giờ trước.

10h15’ tối, tôi theo dòng người bước ra khỏi tàu điện ngầm. Tuy là đêm tháng chín, nhưng không khí vẫn vô cùng oi bức, tôi vén mấy lọn tóc dài dính trên mặt lên, vội vã bước nhanh chân hơn. Bộ quần áo mỏng mảnh cùng đôi giày cao gót hạn chế tốc độ đi. Mà quan trọng nhất vẫn là không được đi quá nhanh, bởi vì tôi đang mang thai sáu tháng.

Đối với một phụ nữ có thai mà nói, căn bản không nên ra ngoài lúc đêm khuya nhưng tôi có việc khẩn cấp phải làm. Tôi là giáo viên dạy toán, làm việc tại trường trung học tư thục Tân Khởi Điểm. Nửa giờ trước, trưởng khoa gọi điện tới nói đề thi kiểm tra học sinh mới vào sáng mai mắc sai sót nghiêm trọng, mà tôi lại là người ra đề, nên vội vã quay lại trường học.

Đề thi mắc lỗi nghiêm trọng?

Tôi quả thực không thể tin nổi! Ít nhất thì từng phần đề thi đã được kiểm tra năm lần bảy lượt, một giáo viên cùng tổ toán cũng giúp tôi kiểm tra, nên không có khả năng mắc sai lầm nghiêm trọng được. Nhưng mối quan hệ giữa tôi và trưởng khoa rất ổn, cô ấy không thể lừa tôi. Không lẽ bên trong đã xảy ra nhầm lẫn?

Tôi suy nghĩ miên man về chuyện này, vô thức bước tới cổng chính của công viên Tùng Giang. Đó là một công viên mới được kiến tạo. Hai bên hông của cổng chính dựng mấy bức phù điêu bằng đá, ẩn hiện dưới ánh đèn đường chiếu sáng loáng. Nhưng ở những nơi không trang bị đèn đường, ánh sáng vô cùng u ám. Trường học ở phía bên kia của công viên, đi thẳng qua là con đường ngắn nhất nếu không muốn đi một vòng tròn dài.

Thời gian cấp bách, tôi lập tức đi thẳng.

Vừa tiến vào công viên, tôi liền phát hiện, trên ghế đá cạnh lối đi có một đôi tình nhân đang ngồi ôm nhau. Thấy tôi đến gần hình như hơi hoảng hốt. Xem ra họ nghĩ rằng tối như vậy mà vẫn có người vào đây. Tôi làm bộ như không nhìn thấy, vội vã đi qua.

Trong công viên cây cối rậm rạp, dọc theo lối mòn, ánh sáng càng lúc càng tối. Hàng ngày tôi thường đi làm qua đây nên rất quen địa hình. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi vào đêm khuya nên trong lòng không tránh khỏi căng thẳng. Nhất là tiếng côn trùng kêu ra rả trên cây, trong hoàn cảnh tối tăm như thế này, nghe vô cùng chói tai.

Trên đường đi, ngoại trừ đôi tình nhân nhìn thấy lúc mới vào công viên, ngoài ra không gặp bất kỳ ai khác, tôi càng thấy lo lắng.

Đột nhiên, có cái gì đó đập vào mặt.

Tôi hốt hoảng, vội đưa tay lên bắt. Tuy không bắt được nhưng tôi có thể đoán ra chắc là mấy con côn trùng linh tinh. Tôi như trút được gánh nặng thở dài một hơi, bỗng cảm thấy có điểm không thích hợp.

Một mùi khác thường hòa lẫn không khí oi bức đang từ từ tiến lại gần tôi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do trực giác đặc biệt của phụ nữ báo trước. Tôi nhìn lướt bốn xung quanh, chỉ thấy mọi thứ trong vòng mấy mét, có ma quỷ mới biết trong mấy bụi cây rậm rạp kia có ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ không.

Tôi không dám dừng lại, bước nhanh về phía trước.

Khi đi đến đình nghỉ chân ngay giữa công viên, tôi chợt nghe thấy tiếng động nhỏ đằng sau, chắc chắn đó không phải là tiếng côn trùng kêu. Trái tim tôi lập tức treo lên, nhanh chóng nín thở lắng nghe.

“ Bịch bịch”.

Là tiếng bước chân! Tiết tấu không nhanh không chậm, luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

Có người theo dõi mình?

Tôi bỗng liên tưởng đến những chuyện kinh khủng từng xem trên báo chí – Nửa năm qua, trong thành phố đã xảy ra những vụ cưỡng dâm giết người liên hoàn. Nạn nhân là những cô gái trẻ, hầu hết đều bị giết hại giữa đêm khuya trong các công viên hoặc những con hẻm nhỏ. Đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ.

Tôi không phải bị những tên biến thái theo dõi đấy chứ? Không! Không có khả năng! Sao tôi có thể xui xẻo như vậy được? Tuy không muốn tin vận rủi rơi xuống người mình nhưng tiếng bước chân phía sau phát ra càng lúc càng rõ ràng hơn.

Hiển nhiên, người phía sau tôi đang tiến đến rất nhanh.

Trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, phía sau lưng cũng chảy một lớp mồ hôi lạnh. Tôi không dám quay đầu nhìn, cũng bất chấp người phía sau có phải là tên biến thái hay không, liền gắng sức chạy ra ngoài công viên.

Nhưng tôi mới chạy được hai bước, chân trái liền bị trật, cùng lúc đó, cổ chân truyền đến cơn đau. Vẫn muốn chạy nhanh nhưng chân trái căn bản đã mất kiểm soát.

Đôi giày cao gót chết tiệt!

Ngay khi tôi đang hối hận không nên đi giày cao gót, bỗng cảm thấy có người từ phía sau xông lên. Tôi sợ tới mức dốc sức kêu to, nhưng mới hô được hai tiếng, miệng đã bị một vật lạ chặn lại, tiếp theo trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương