Hứa Tri Ngôn bị ánh sáng chói lóa trước mắt đánh thức.
Một giao diện nhạt màu bán trong suốt sáng lên trước mặt cậu.
[Đã đăng nhập phó bản Trường Học Khiếm Thị ]
[Độ khó phó bản: ]
[Mời người chơi tiếp nhận thông tin về nhiệm vụ của phó bản này.

]
[Mời người chơi xác nhận nhiệm vụ bổ sung: Tìm kiếm Phòng An Toàn trong phó bản.

]
Trước khi cậu kịp nhấn vào thì bên tai đã vang vọng tiếng của Hệ Thống Phòng An Toàn.
[Tiếp sau đây là 15 phút an toàn tuyệt đối trong phó bản, tuy hơi phế nhưng mong ký chủ trân trọng.


]
*Bởi vì căn bản trò chơi vẫn chưa thực hiện chế độ giết người ngay lúc mở màn, nên việc cho 15 phút an toàn này nhìn chung không có tác dụng gì lớn.
Đỡ trán ngồi dậy, cậu thấy mình nằm trên cái giường lạ hoắc, còn cơ thể thì vẫn là cơ thể của cậu.
Vươn tay ấn lên màn hình vài cái, những thông tin liên quan đến phó bản hiện ra.
[Gia đình của bạn rất bình thường, sau khi đạt được danh ngạch miễn phí (số lượng:1)nhập học tại Trường Trung học duy nhất trong trấn, ba mẹ bạn rất vui mừng, họ quyết định đưa danh ngạch cho bạn để bạn được đến trường học.

]
[Nhiệm vụ chủ tuyến [Thượng ]: Tiến vào Trường Học Khiếm Thị.

]
[Nhiệm vụ 1: Sống sót và lên được chuyến xe bus của trường vào ngày hôm sau.

]
[Tiến độ: 0% ]
[Nhiệm vụ bổ sung: Tìm Phòng An Toàn trong phó bản.

]
[Tiến độ:????? ]
Tên phó bản là Trường Học Khiếm Thị.
Chỉ nhìn vào nghĩa đen tên trường học, thì đây là cơ sở thực hiện các chương trình giáo dục đặc thù dành cho những người có chướng ngại về tầm nhìn.

Nhưng ngôi trường mà cậu sắp đến nghe như là một trường trung học bình thường.
Trước mắt, tin tức cậu có được quá ít, Hứa Tri Ngôn không tiếp tục suy nghĩ nữa, cậu đóng giao diện rồi cụp mắt nhìn bản thân một vòng, có hơi bối rối: " Người thành niên đi học trung học thật sự không bị đuổi ra ngoài chứ? ".


||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Cậu nhìn một vòng xung quanh, quan sát hoàn cảnh.
Giường, kệ sách, tủ áo,....!bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, trên bàn còn có một số đồ trang trí lộn xộn.
Nghiên cứu nhiệm vụ 1 một chút, đó là sống sót đến sáng ngày hôm sau.

Vậy thì trong 'nhà' này có thứ gì có thể khiến người ta không thể sống được chứ?
Nhiệm vụ chung chung, không có lời khuyên chi tiết nào, bản thân phải tự khám phá tất cả.
"Cốc cốc cốc! "
"Hôm nay mẹ làm món thịt cốt lết chiên mà con thích nhất đó, mau xuống ăn nha con.

"
Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ xen lẫn tiếng gõ cửa, nếu không ngoài ý muốn thì đó chính là mẹ của nhân vật này.
Hứa Tri Ngôn bỗng thấy nhẹ nhõm, có lẽ do tình trạng thảm thiết của đám người Núi Đói Khát đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu, mà bây giờ nghe đến sườn heo thì cậu thấy yên tâm hẳn.

Nhưng với tình huống phải ở đây vượt qua một đêm, thì người 'mẹ' này rất có thể là một con quái vật mà cậu phải đối mặt.
Để thận trọng hơn, cậu hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Thức ăn trong phó bản có thể ăn được không? "

[Dưới điều kiện không phải tình huống đặc thù thì những thực phẩm phổ thông đều có thể ăn được, còn những thực phẩm đặc thù thì thông thường người chơi đều có thể phân biệt được.

]
Giao diện trò chơi hiện ra giúp cậu giải đáp thắc mắc.
Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, cậu yên tâm rồi.
Vừa đứng dậy chuẩn bị xuống lầu thì có vật gì đó từ trong ổ chăn rơi ra.
"Điện thoại?"
Cậu nhíu mày nhìn vào chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, cảm thấy khá quen.
[Ký chủ đây là điện thoại của Ngài ó! ] Hệ Thống Phòng An Toàn vừa lúc nhảy ra.
[Bởi vì ký chủ cũng là Người Đại Diện Quỷ Thần, nên Ngài cũng có thể sử dụng tài khoản nặc danh của Quỷ Thần, thông tin về Phòng An Toàn đã bị chặn, nếu có người chơi vào phòng phát sóng của Ngài thì cũng không kiểm tra được gì, xin ký chủ hãy yên tâm! ]
"Còn có chuyện tốt vậy à? " Hứa Tri Ngôn vui vẻ ra mặt.
Người chơi khác không thể nào tiến vào phòng phát sóng khác khi đang ở trong trò chơi, vậy nếu như cậu vừa chơi vừa xem phát sóng, thì chẳng phải có thể quan sát được góc nhìn của người chơi khác rồi sao? Đây chính là góc nhìn thượng đế rồi còn gì!!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương